-
Chương 390-392
Chương 390: Luận đạo
Chị Mai cười nói: “Chúng tôi cũng không định đi, chẳng phải chỉ là tổng đàn bang ăn xin các người sao, lão nương đang muốn đi mở rộng tầm mắt đây! Chỉ có điều để cô cả nhà ông đi cùng làm hướng dẫn thôi”.
“Được, vậy thì mời!”, Tôn trưởng lão nghiêng người, làm tư thế xin mời.
Chị Mai nói: “Khoan đã, ba người chúng tôi đi theo ông, nhưng hai người họ không liên quan đến chuyện này, các ông phải thả họ đi. Hơn nữa, lúc họ đi, các ông không được thổi còi. Nếu không, tôi sẽ giết cô cả nhà ông”.
Bọn họ mà bà ta nói, đương nhiên là chỉ Mã Sơn và Trương Diễm Diễm.
Tôn trưởng lão nhìn họ một cái, nói: “Được, tôi đồng ý với cô”.
Chị Mai nói: “Mã Sơn, cậu đưa Diễm Diễm đi trước đi”.
Mã Sơn hơi do dự, kéo Trương Diễm Diễm chạy đến góc đường.
Người của bang ăn xin không thỏi còi.
Họ chạy một chạy qua hai con phố, quay đầu sớm đã không thấy công viên và bóng người Yếu Môn nữa.
Mã Sơn liền lấy điện thoại gọi cho Lý Dục Thần: “A lô, Dục Thần, sư phụ Vinh bị người của Yếu Môn nhận ra rồi, bây giờ ba người họ cùng đến tổng đàn của Yếu Môn…”
Mã Sơn đang nói điện thoại, bỗng phát hiện xung quanh có thêm vài người, muôn hình muôn vẻ, dường như chỉ là người qua đường, nhưng mỗi một người đều nhìn sang họ bằng ánh mắt kỳ dị.
Anh ta nghe thấy tiếng soàn soạt vang lên phía sau.
Quay người nhìn, chỉ thấy một gã lang thang đầu tóc rối bù, khoác bao tải, chống gậy đang đi về phía bên này.
…
Lúc Lý Dục Thần nhận điện của Mã Sơn, anh đang luận đạo với Kim Tam Mộc ở Bạch Vân Quan.
Kim Tam Mộc rất nhiệt tình, đương nhiên cũng rất kích động, không dễ gì có thượng tiên Thiên Đô đến, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Lý Dục Thần cũng rất vui giao lưu với Kim Tam Mộc.
Bạch Vân Quan là đại quan ngàn năm, năm đó Trường Xuân chân nhân Khâu Xử Cơ tu đạo ở đây, và phi thăng tại nơi này.
Có vài tiểu thuyết viết Trường Xuân chân nhân rất bình thường, thậm chí còn rất vô dụng, nhưng trên tiên sử đạo gia thực sự, ông ấy là bậc thầy của đạo Toàn Chân, cũng là người sáng lập cả đạo giáo.
Đạo pháp của Trường Xuân truyền bá, tự có chỗ huyền diệu của nó.
Tu vi của Kim Tam Mộc đạo trưởng rất thâm sâu, còn Bạch Vân Quan ở thủ đô, tu hành khó tránh liên quan đến trần tục, việc này vô cùng có ích với Lý Dục Thần, dù sao lần này anh xuống núi, chính là muốn ngộ đạo trong hồng trần.
Adam ở một bên lắng nghe, không xen được miệng. Nhưng anh ta vô cùng hưng phấn, ở Los Angeles, sư phụ dạy anh ta, đâu có cơ hội nghe đạo pháp chính tông giao lưu như này.
Đúng lúc này, Mã Sơn gọi điện đến.
Lý Dục Thần nghe mà cau mày, còn Mã Sơn nói được một nửa, đột nhiên tăng nhanh tốc độ, anh cũng biết đã xảy ra chuyện.
“Anh Mã Sơn…”
Lý Dục Thần gọi một tiếng, phía bên kia điện thoại lại vang lên tiếng máy bận.
“Kim đạo trưởng, ông biết tổng đàn Yếu Môn thủ đô ở đâu không?”
“Tôi biết, ở ngoại ô phía Tây, cách đây không xa lắm”, Kim Tam Mộc nhìn vẻ mặt của Lý Dục Thần , cẩn thận hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Lý Dục Thần gật đầu: “Tôi có mấy người bạn, có lẽ bị người của Yếu Môn bắt đi, sợ là gặp nguy hiểm, tôi phải đi một chuyến”.
Kim Tam Mộc bỗng nhướn mày, nói: “Ha, đám ăn xin này càng ngày càng chẳng ra sao, ngay cả bạn của Lý tiên nhân cũng dãm bắt đi. Tôi đi cùng cậu, không dạy bảo họ một trận, thì không biết mình họ gì!”
Adam vừa nghe, hình như sắp đánh nhau, ánh mắt sáng lên, nói: “Tôi đi cùng hai người!”
Lúc Lý Dục Thần nhận điện, Na Mạc Hòa của nhà họ Na cũng nhận được điện của Na Nhữ An gọi đến.
“Cái gì? Cô Viên bị người ta bắt? Đám người đó còn đến tổng đàn Yếu Môn?”
Na Mạc Hòa kinh ngạc.
Nhà họ Na và đám ăn xin trước đây đối đầu nhau, vì nhà họ Na xuất thân hoàng tộc, còn bang ăn xin đều là ăn xin, hai bên trời sinh đã có sự đối lập về đẳng cấp.
Huống hồ ở tiền triều, bang ăn xin lúc đó còn dẫn đầu tạo phản.
Nhưng cùng với nhà họ Na lụi bại, một phát trượt khỏi bốn gia tộc lớn thủ đô, ngược lại là bang ăn xin, trải qua mưa gió, không những không diệt vong, mà còn có hiện tượng hưng thịnh, lại thêm tên điên khùng như Trương Điên, ăn xin thủ đô đã trở thành một thế lực không kém gì đại gia tộc.
Sau khi nhà họ Lý diệt vong, nhà họ Na lại ngồi lên vị trí tứ đại gia tộc, nhưng họ biết rõ, vị trí này không vững chắc.
So với nhà họ Lý năm đó, nhà họ Na còn kém xa, chỉ so với ba gia tộc còn lại, khoảng cách cũng rất lớn.
Thủ đô là vương địa, thế gia hào môn nhiều không đếm xuể, địa vị của nhà họ Na có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
Để ổn định địa vị, Na Mạc Hòa mới nghĩ ra chủ ý liên hôn với bang ăn xin.
Ông ta biết Trương Điên có một cô con gái riêng, trông rất xấu xí, công tử thế gia chắc chắn không để ý, nếu có thể để cậu chủ nhà họ Na cưới cô ta, Trương Điên chắc chắn sẽ vui.
Như vậy, nhà họ Na có thểm một viện binh mạnh.
Chương 391: Tổng đàn
Có tên điên không ai dám chọc vào như Trương Điên làm thông gia, ai còn dám chọc vào nhà họ Na?
Anh cả Na Hy Nghiêu cũng cảm thấy chủ ý này của ông ta khá được, nhưng vấn đề là cho cậu ấm nào nhà họ Na cưới cô gái xấu xí đó đây?
Con cháu của gia chủ Na Hy Nghiêu không một ai đồng ý, Na Mạc Hòa cũng không nỡ để con trai của mình cưới cô vợ quỷ dạ xoa.
Nghĩ đi nghĩ lại, thì nghĩ đến Na Nhữ An.
Na Nhữ An là cháu họ của Na Mạc Hòa, cũng coi là cháu ruột, nhưng cả nhà Na Nhữ An thuộc chi hơi xa trong gia tộc, không có quyền thế, cho nên gia tộc đã quyết định chuyện này, mặc dù trong lòng Na Nhữ An không muốn, cũng không có cách nào từ chối.
Nghe nói Viên Khả Kiều bị người ta bắt, Na Mạc Hòa liền sốt ruột.
Chẳng may xảy ra chuyện gì, thì hôn sự này toang rồi, kế hoạch đó cũng hỏng hết.
“Nhữ An, bây giờ mọi người đang ở đâu?”, ông ta hỏi.
“Cháu đang trên đường về nhà”, Na Nhữ An nói.
Na Mạc Hòa vừa nghe liền tức không để đâu cho hết, mắng nói: “Tên khốn nhà cậu, sao cậu có thể về nhà chứ? Lúc này, cậu phải ở bên cạnh cô Viên chứ! Đi đi! Mau quay lại cho tôi!”
Na Nhữ An đầy một bụng ấm ức, khó khăn lắm mới nhân lúc họ không chú ý bỏ chạy.
Trong lòng anh ta chỉ mong Viên Khả Kiều chết đi, như vậy anh ta có thể không cần cưới con hổ cái đó làm vợ.
Nhưng bây giờ anh ta không dám nói với Na Mạc Hòa.
Tắt máy, trong lòng Na Nhữ An dâng lên cảm giác đau buồn kỳ lạ.
Xuất thân hào môn thì đã làm sao?
Chẳng phải là cái mạng hèn, bị người ta đá đi đá lại, ngày cả yêu ai cũng không được tự quyết định.
Cuộc sống như vậy, có ý nghĩa gì đây?
Anh ta thở dài một hơi, nói với tài xế: “Quay đầu, đến ngoại ô phía Tây”.
…
Na Mạc Hòa tắt máy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn có chút không yên tâm.
Ông ta rất hận thằng cháu này không hiểu chuyện.
Càng là vào lúc này, cậu ta càng không được rời khỏi bên cạnh cô Viên.
Ở bên lúc nguy nan, thậm chí còn lấy thân mình bảo vệ, mới có thể thể hiện giá trị.
Bỏ đi lúc này, cô cả này không sao thì còn tốt, chẳng may xảy ra chuyện gì, Trương Điên nổi giận xông đến, cả nhà họ Na xui xẻo rồi.
Na Mạc Hòa không phải gia chủ, chỉ là Na Hy Nghiêu, anh trai công ta gần đây không được khỏe, mới giao việc trong gia tộc cho ông ta xử lý.
Ông ta suy nghĩ, cảm thấy đây là chuyện lớn, vẫn nên báo cáo với Na Hy Nghiêu.
Na Hy Nghiêu vừa uống thuốc, đang dựa lên đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, nghe Na Mạc Hòa báo cáo xong, tức giận bất lực nói:
“Tên điên Trương Điên này, có thể lôi kéo nhất định phải lôi kéo, không thể lôi kéo, cũng tuyệt đối không được đắc tội. Chuyện này, chú đích thân đi một chuyến đi, tranh thủ thể hiện tốt một chút, cho Trương Điên biết, nhà họ Na một lòng với ông ta”.
Na Mạc Hòa gật đầu: “Được, anh cả, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này”.
Thấy sắc mặt Na Hy Nghiêu rất kém, lại nói: “Anh cả, chẳng phải chị dâu đã đến Bạch Vân Quan xin thuốc rồi sao, không hiệu quả à?”
Na Hy Nghiêu lắc đầu: “Cũng không phải tiên đan, đâu có hiệu quả tốt như vậy. Tôi vốn muốn mời Vương đạo trưởng đến xem sao, nhưng bất lực Vương đạo trưởng là thân thể ngàn vàng, không mời nổi”.
Na Mạc Hòa nói: “Hay là, hôm khác tôi đi mời xem”.
Na Hy Nghiêu xua tay, nói: “Năm đó ông cụ nhà chúng ta có thể nói được vài câu với Vương đạo trưởng, nay ông cụ đã qua đời, thủ đô hiện nay, cũng không có mấy người có thể mời được Vương đạo trưởng xuống núi”.
…
Ngoại ô phía Tây thủ đô có một tòa viện lớn, khác với tứ hợp viện sang trọng trong thành phố, tòa nhà này hơi cũ, môi trường xung quanh rất bình thường, đều là nhà dân bình thường.
Những người ra vào khu nhàn này cũng đều là người bình thường, thậm chí có rất nhiều gã lang thang.
Xe thương vụ dừng trước cổng sân viện.
Đám người sư phụ Vinh xuống xe, thì bị một đám người bao vây.
Chị Mai bóp chặt cổ của Viên Khả Kiều, lôi cô ta từ trong xe ra.
Tôn trưởng lão thịch thịch gõ gậy hai cái, những người đó rào rào tản ra.
Tôn trưởng lão nhìn chị Mai một cái: “Ba vị, xin mời”.
Sư phụ Vinh đi đầu, chị Mai áp giải Viên Khả Kiều theo sát phía sau, ông chủ Vương xoa hai bàn tay đi cuối cùng.
Họ vừa đi vào, cổng lớn tang tang một tiếng đóng lại.
Bên trong là một sân viện rất lớn.
Trong sân chật kín người đứng, có đến mấy trăm người.
Những người này, người nào cũng cầm một cây gậy, bắt đầu gõ xuống rầm rầm.
Tiếng gõ này bắt đầu hỗn loạn, rồi dần dần khớp nhau, biến thành một điệu nhịp hào hùng.
Cùng với cây gậy gõ xuống, mặt đất cũng như chấn rung.
Chương 392: Trương Điên xuất hiện
Sư phụ Vinh cười cợt chế nhạo: “Đồ chó này, chỉ biết chơi chiêu hù dọa người khác, dù có kêu to thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là tên ăn mày rác rưởi mà thôi!”
Giọng ông ta vô cùng khí thế, truyền ra từ trong cây gậy, quanh quẩn khắp sân, ai ai cũng đều nghe thấy rất rõ.
Bỗng nhiên, giọng nói ấy dừng lại.
Nháy mắt cả sân yên tĩnh.
Tôn trưởng lão nói với chị Mai: “Có thể thả cô chủ của chúng tôi đi chưa?”
“Ông thấy tôi ngu lắm à?”
Chị Mai nhìn Tôn trưởng lão cười rộ lên, nụ cười ấy vô cùng quyến rũ, quyến rũ đến lay động lòng người.
Nụ cười của bà ta làm đám ăn xin trong viện mê mẩn.
Mọi người bắt đầu suy nghĩ miên man.
Cái mặt già của Tôn trưởng lão đỏ bừng, có chút tức giận nhưng rồi lại không thể xả ra ngoài.
Lúc này, có một người bước ra khỏi đám đông.
Người nọ có mái tóc bạc trắng, áo quần sạch sẽ không hề giống một tên ăn mày mà giống một người kỹ sư công trình đã về hưu.
Tôn trưởng lão thấy người nọ bèn khom lưng hành lễ: “Lư trưởng lão”.
Lư trưởng lão khẽ gật đầu, rồi đi tới trước mặt sư phụ Vinh, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới rồi nói: “Trông béo tốt hơn năm xưa nhỉ, ời, nhưng mà làm việc ở nhà bếp sao, thật hết cách, chẳng biết đao pháp thầy dạy cho ông có hoang phế không nữa”.
Sư phụ Vinh liếc mắt là nhận ra ngay người nọ là Lư Thủ Sơn, là nhân vật số hai của Yếu Môn, trình độ võ thuật cũng sêm sêm với Trương Điên.
“Chậc, tôi tưởng là ai, hóa ra là thủ hạ bại tướng mà năm xưa suýt bị thầy tôi chém chết đây mà!”, sư phụ Vinh không hề nhân nhượng.
“Cái miệng vẫn láu cá như vậy nhỉ”, Lư Thủ Sơn cười khẩy.
Sư phụ Vinh nói: “Đừng lảm nhảm nữa, bảo Trương Điên xuất hiện đi”.
“Ông bảo tôi à?”
Một giọng nói mờ mờ ảo ảo vọng tới chả biết phát ra từ đâu.
Nhưng ngay sau đó, một luồng sức mạnh vô cùng hùng dũng như nước sông cuồn cuộn từ trong bốn phương tám hướng chảy tới.
Trong sâm chìm trong một luồng áp lực cùng cực.
Những tên ăn mày chen chúc trong sân đều lộ ra sự hưng phấn và ngưỡng mộ như chứng kiến thần linh giáng thế.
Tất cả mọi người lặng im thành kính, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của bản thân và tiếng hít thở của người bên cạnh.
Lư Thủ Sơn mở lời trước, ông ta khom người nói: “Thuộc hạ kính chào bang chủ!”
Mấy trưởng lão khác nhanh chóng quỳ xuống, nói: “Thuộc hạ cung nghênh ban chủ!”
Những đệ tử Cái Bang khác đều đồng loạt quỳ gối, hô to: “Thuộc hạ cung nghênh bang chủ!”
Giọng nói đồng thanh vang vọng khắp đất trời.
Sư phụ Vinh há mồm định bụng đâm chọt vài ba câu.
Đã thời đại nào rồi, tưởng mình là Đông Phương Bất Bại à!
Thế nhưng áp lực khủng khiếp ấy khiến ông ta không nói nên lời, luồng sát khí ngập tràn không gian khiến mỗi một cọng lông trên người ông ta dựng đứng, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón địch.
Trên mặt ông chủ Vương vẫn mỉm cười vui vẻ rạng ngời, nhưng trong ánh mắt lại đầy cảnh giác, liên tục xoa tay mà bàn tay đã chuyển sang màu đỏ thẫm.
Chị Mai dùng nhiều lực hơn trên tay, bóp Viên Khả Kiều mạnh hơn.
Không trung xuất hiện một bóng đen nếu không nhìn kỹ thì còn tưởng đó là một con chim ưng đang bay lượn.
Bóng đen ấy lao cực nhanh thoáng chốc đã tới sân.
Lúc này mọi người mới thấy rõ đó là một bóng người.
Chị Mai ra tay trước tiên, bà ta giương tay lên, tia sáng bạc lao nhanh như điện xẹt bắn về bóng người trên bầu trời.
Nhưng người nọ lao xuống không bị bất cứ thứ gì cản trở, chỉ chốc lát đã xuất hiện ngay trước mắt chị Mai.
Chị Mai buộc phải tung ra ám khí thứ hai.
Vẫn là hoa rơi đầy trời, nhưng ngay bây giờ lại do khoảng cách quá gần nên tốc độ của ám khí càng nhanh hơn, diện tích che phủ cũng rộng hơn nhiều.
Người nọ muốn tránh cũng khó mà tránh được.
Nhưng người nọ không hề lùi bước mà vẫn tiến tới, tốc độ không hề suy giảm, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, một cơn gió lốc cuồn cuộn nổi lên cuốn trôi tất cả mọi ám khí.
Đợt ám khí thứ ba của chị Mai cũng không kịp tung ra.
Bà ta cảm thấy cánh tay mình tê rần, hoa mắt, Viên Khả Kiều trong tay đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nhìn lại thì phát hiện Viên Khả Kiều đã tới trung tâm bãi đất trống.
Đứng bên cạnh Viên Khả Kiều là một người đàn ông vạm vỡ to lớn.
Người đàn ông ấy trông khá tương tự với Viên Khả Kiều.
Người nọ chính là võ si Trương Điên, là chưởng môn của Yếu Môn tại thủ đô và Cái Bang ở Bắc Phái.
Chị Mai kinh hãi.
Bà ta biết Trương Điên rất lợi hại nhưng không ngờ võ công của Trương Điên lại cao cường như vậy.
Tông sư ra tay, không cách nào đánh trả.
Chị Mai cười nói: “Chúng tôi cũng không định đi, chẳng phải chỉ là tổng đàn bang ăn xin các người sao, lão nương đang muốn đi mở rộng tầm mắt đây! Chỉ có điều để cô cả nhà ông đi cùng làm hướng dẫn thôi”.
“Được, vậy thì mời!”, Tôn trưởng lão nghiêng người, làm tư thế xin mời.
Chị Mai nói: “Khoan đã, ba người chúng tôi đi theo ông, nhưng hai người họ không liên quan đến chuyện này, các ông phải thả họ đi. Hơn nữa, lúc họ đi, các ông không được thổi còi. Nếu không, tôi sẽ giết cô cả nhà ông”.
Bọn họ mà bà ta nói, đương nhiên là chỉ Mã Sơn và Trương Diễm Diễm.
Tôn trưởng lão nhìn họ một cái, nói: “Được, tôi đồng ý với cô”.
Chị Mai nói: “Mã Sơn, cậu đưa Diễm Diễm đi trước đi”.
Mã Sơn hơi do dự, kéo Trương Diễm Diễm chạy đến góc đường.
Người của bang ăn xin không thỏi còi.
Họ chạy một chạy qua hai con phố, quay đầu sớm đã không thấy công viên và bóng người Yếu Môn nữa.
Mã Sơn liền lấy điện thoại gọi cho Lý Dục Thần: “A lô, Dục Thần, sư phụ Vinh bị người của Yếu Môn nhận ra rồi, bây giờ ba người họ cùng đến tổng đàn của Yếu Môn…”
Mã Sơn đang nói điện thoại, bỗng phát hiện xung quanh có thêm vài người, muôn hình muôn vẻ, dường như chỉ là người qua đường, nhưng mỗi một người đều nhìn sang họ bằng ánh mắt kỳ dị.
Anh ta nghe thấy tiếng soàn soạt vang lên phía sau.
Quay người nhìn, chỉ thấy một gã lang thang đầu tóc rối bù, khoác bao tải, chống gậy đang đi về phía bên này.
…
Lúc Lý Dục Thần nhận điện của Mã Sơn, anh đang luận đạo với Kim Tam Mộc ở Bạch Vân Quan.
Kim Tam Mộc rất nhiệt tình, đương nhiên cũng rất kích động, không dễ gì có thượng tiên Thiên Đô đến, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Lý Dục Thần cũng rất vui giao lưu với Kim Tam Mộc.
Bạch Vân Quan là đại quan ngàn năm, năm đó Trường Xuân chân nhân Khâu Xử Cơ tu đạo ở đây, và phi thăng tại nơi này.
Có vài tiểu thuyết viết Trường Xuân chân nhân rất bình thường, thậm chí còn rất vô dụng, nhưng trên tiên sử đạo gia thực sự, ông ấy là bậc thầy của đạo Toàn Chân, cũng là người sáng lập cả đạo giáo.
Đạo pháp của Trường Xuân truyền bá, tự có chỗ huyền diệu của nó.
Tu vi của Kim Tam Mộc đạo trưởng rất thâm sâu, còn Bạch Vân Quan ở thủ đô, tu hành khó tránh liên quan đến trần tục, việc này vô cùng có ích với Lý Dục Thần, dù sao lần này anh xuống núi, chính là muốn ngộ đạo trong hồng trần.
Adam ở một bên lắng nghe, không xen được miệng. Nhưng anh ta vô cùng hưng phấn, ở Los Angeles, sư phụ dạy anh ta, đâu có cơ hội nghe đạo pháp chính tông giao lưu như này.
Đúng lúc này, Mã Sơn gọi điện đến.
Lý Dục Thần nghe mà cau mày, còn Mã Sơn nói được một nửa, đột nhiên tăng nhanh tốc độ, anh cũng biết đã xảy ra chuyện.
“Anh Mã Sơn…”
Lý Dục Thần gọi một tiếng, phía bên kia điện thoại lại vang lên tiếng máy bận.
“Kim đạo trưởng, ông biết tổng đàn Yếu Môn thủ đô ở đâu không?”
“Tôi biết, ở ngoại ô phía Tây, cách đây không xa lắm”, Kim Tam Mộc nhìn vẻ mặt của Lý Dục Thần , cẩn thận hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Lý Dục Thần gật đầu: “Tôi có mấy người bạn, có lẽ bị người của Yếu Môn bắt đi, sợ là gặp nguy hiểm, tôi phải đi một chuyến”.
Kim Tam Mộc bỗng nhướn mày, nói: “Ha, đám ăn xin này càng ngày càng chẳng ra sao, ngay cả bạn của Lý tiên nhân cũng dãm bắt đi. Tôi đi cùng cậu, không dạy bảo họ một trận, thì không biết mình họ gì!”
Adam vừa nghe, hình như sắp đánh nhau, ánh mắt sáng lên, nói: “Tôi đi cùng hai người!”
Lúc Lý Dục Thần nhận điện, Na Mạc Hòa của nhà họ Na cũng nhận được điện của Na Nhữ An gọi đến.
“Cái gì? Cô Viên bị người ta bắt? Đám người đó còn đến tổng đàn Yếu Môn?”
Na Mạc Hòa kinh ngạc.
Nhà họ Na và đám ăn xin trước đây đối đầu nhau, vì nhà họ Na xuất thân hoàng tộc, còn bang ăn xin đều là ăn xin, hai bên trời sinh đã có sự đối lập về đẳng cấp.
Huống hồ ở tiền triều, bang ăn xin lúc đó còn dẫn đầu tạo phản.
Nhưng cùng với nhà họ Na lụi bại, một phát trượt khỏi bốn gia tộc lớn thủ đô, ngược lại là bang ăn xin, trải qua mưa gió, không những không diệt vong, mà còn có hiện tượng hưng thịnh, lại thêm tên điên khùng như Trương Điên, ăn xin thủ đô đã trở thành một thế lực không kém gì đại gia tộc.
Sau khi nhà họ Lý diệt vong, nhà họ Na lại ngồi lên vị trí tứ đại gia tộc, nhưng họ biết rõ, vị trí này không vững chắc.
So với nhà họ Lý năm đó, nhà họ Na còn kém xa, chỉ so với ba gia tộc còn lại, khoảng cách cũng rất lớn.
Thủ đô là vương địa, thế gia hào môn nhiều không đếm xuể, địa vị của nhà họ Na có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
Để ổn định địa vị, Na Mạc Hòa mới nghĩ ra chủ ý liên hôn với bang ăn xin.
Ông ta biết Trương Điên có một cô con gái riêng, trông rất xấu xí, công tử thế gia chắc chắn không để ý, nếu có thể để cậu chủ nhà họ Na cưới cô ta, Trương Điên chắc chắn sẽ vui.
Như vậy, nhà họ Na có thểm một viện binh mạnh.
Chương 391: Tổng đàn
Có tên điên không ai dám chọc vào như Trương Điên làm thông gia, ai còn dám chọc vào nhà họ Na?
Anh cả Na Hy Nghiêu cũng cảm thấy chủ ý này của ông ta khá được, nhưng vấn đề là cho cậu ấm nào nhà họ Na cưới cô gái xấu xí đó đây?
Con cháu của gia chủ Na Hy Nghiêu không một ai đồng ý, Na Mạc Hòa cũng không nỡ để con trai của mình cưới cô vợ quỷ dạ xoa.
Nghĩ đi nghĩ lại, thì nghĩ đến Na Nhữ An.
Na Nhữ An là cháu họ của Na Mạc Hòa, cũng coi là cháu ruột, nhưng cả nhà Na Nhữ An thuộc chi hơi xa trong gia tộc, không có quyền thế, cho nên gia tộc đã quyết định chuyện này, mặc dù trong lòng Na Nhữ An không muốn, cũng không có cách nào từ chối.
Nghe nói Viên Khả Kiều bị người ta bắt, Na Mạc Hòa liền sốt ruột.
Chẳng may xảy ra chuyện gì, thì hôn sự này toang rồi, kế hoạch đó cũng hỏng hết.
“Nhữ An, bây giờ mọi người đang ở đâu?”, ông ta hỏi.
“Cháu đang trên đường về nhà”, Na Nhữ An nói.
Na Mạc Hòa vừa nghe liền tức không để đâu cho hết, mắng nói: “Tên khốn nhà cậu, sao cậu có thể về nhà chứ? Lúc này, cậu phải ở bên cạnh cô Viên chứ! Đi đi! Mau quay lại cho tôi!”
Na Nhữ An đầy một bụng ấm ức, khó khăn lắm mới nhân lúc họ không chú ý bỏ chạy.
Trong lòng anh ta chỉ mong Viên Khả Kiều chết đi, như vậy anh ta có thể không cần cưới con hổ cái đó làm vợ.
Nhưng bây giờ anh ta không dám nói với Na Mạc Hòa.
Tắt máy, trong lòng Na Nhữ An dâng lên cảm giác đau buồn kỳ lạ.
Xuất thân hào môn thì đã làm sao?
Chẳng phải là cái mạng hèn, bị người ta đá đi đá lại, ngày cả yêu ai cũng không được tự quyết định.
Cuộc sống như vậy, có ý nghĩa gì đây?
Anh ta thở dài một hơi, nói với tài xế: “Quay đầu, đến ngoại ô phía Tây”.
…
Na Mạc Hòa tắt máy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn có chút không yên tâm.
Ông ta rất hận thằng cháu này không hiểu chuyện.
Càng là vào lúc này, cậu ta càng không được rời khỏi bên cạnh cô Viên.
Ở bên lúc nguy nan, thậm chí còn lấy thân mình bảo vệ, mới có thể thể hiện giá trị.
Bỏ đi lúc này, cô cả này không sao thì còn tốt, chẳng may xảy ra chuyện gì, Trương Điên nổi giận xông đến, cả nhà họ Na xui xẻo rồi.
Na Mạc Hòa không phải gia chủ, chỉ là Na Hy Nghiêu, anh trai công ta gần đây không được khỏe, mới giao việc trong gia tộc cho ông ta xử lý.
Ông ta suy nghĩ, cảm thấy đây là chuyện lớn, vẫn nên báo cáo với Na Hy Nghiêu.
Na Hy Nghiêu vừa uống thuốc, đang dựa lên đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, nghe Na Mạc Hòa báo cáo xong, tức giận bất lực nói:
“Tên điên Trương Điên này, có thể lôi kéo nhất định phải lôi kéo, không thể lôi kéo, cũng tuyệt đối không được đắc tội. Chuyện này, chú đích thân đi một chuyến đi, tranh thủ thể hiện tốt một chút, cho Trương Điên biết, nhà họ Na một lòng với ông ta”.
Na Mạc Hòa gật đầu: “Được, anh cả, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này”.
Thấy sắc mặt Na Hy Nghiêu rất kém, lại nói: “Anh cả, chẳng phải chị dâu đã đến Bạch Vân Quan xin thuốc rồi sao, không hiệu quả à?”
Na Hy Nghiêu lắc đầu: “Cũng không phải tiên đan, đâu có hiệu quả tốt như vậy. Tôi vốn muốn mời Vương đạo trưởng đến xem sao, nhưng bất lực Vương đạo trưởng là thân thể ngàn vàng, không mời nổi”.
Na Mạc Hòa nói: “Hay là, hôm khác tôi đi mời xem”.
Na Hy Nghiêu xua tay, nói: “Năm đó ông cụ nhà chúng ta có thể nói được vài câu với Vương đạo trưởng, nay ông cụ đã qua đời, thủ đô hiện nay, cũng không có mấy người có thể mời được Vương đạo trưởng xuống núi”.
…
Ngoại ô phía Tây thủ đô có một tòa viện lớn, khác với tứ hợp viện sang trọng trong thành phố, tòa nhà này hơi cũ, môi trường xung quanh rất bình thường, đều là nhà dân bình thường.
Những người ra vào khu nhàn này cũng đều là người bình thường, thậm chí có rất nhiều gã lang thang.
Xe thương vụ dừng trước cổng sân viện.
Đám người sư phụ Vinh xuống xe, thì bị một đám người bao vây.
Chị Mai bóp chặt cổ của Viên Khả Kiều, lôi cô ta từ trong xe ra.
Tôn trưởng lão thịch thịch gõ gậy hai cái, những người đó rào rào tản ra.
Tôn trưởng lão nhìn chị Mai một cái: “Ba vị, xin mời”.
Sư phụ Vinh đi đầu, chị Mai áp giải Viên Khả Kiều theo sát phía sau, ông chủ Vương xoa hai bàn tay đi cuối cùng.
Họ vừa đi vào, cổng lớn tang tang một tiếng đóng lại.
Bên trong là một sân viện rất lớn.
Trong sân chật kín người đứng, có đến mấy trăm người.
Những người này, người nào cũng cầm một cây gậy, bắt đầu gõ xuống rầm rầm.
Tiếng gõ này bắt đầu hỗn loạn, rồi dần dần khớp nhau, biến thành một điệu nhịp hào hùng.
Cùng với cây gậy gõ xuống, mặt đất cũng như chấn rung.
Chương 392: Trương Điên xuất hiện
Sư phụ Vinh cười cợt chế nhạo: “Đồ chó này, chỉ biết chơi chiêu hù dọa người khác, dù có kêu to thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là tên ăn mày rác rưởi mà thôi!”
Giọng ông ta vô cùng khí thế, truyền ra từ trong cây gậy, quanh quẩn khắp sân, ai ai cũng đều nghe thấy rất rõ.
Bỗng nhiên, giọng nói ấy dừng lại.
Nháy mắt cả sân yên tĩnh.
Tôn trưởng lão nói với chị Mai: “Có thể thả cô chủ của chúng tôi đi chưa?”
“Ông thấy tôi ngu lắm à?”
Chị Mai nhìn Tôn trưởng lão cười rộ lên, nụ cười ấy vô cùng quyến rũ, quyến rũ đến lay động lòng người.
Nụ cười của bà ta làm đám ăn xin trong viện mê mẩn.
Mọi người bắt đầu suy nghĩ miên man.
Cái mặt già của Tôn trưởng lão đỏ bừng, có chút tức giận nhưng rồi lại không thể xả ra ngoài.
Lúc này, có một người bước ra khỏi đám đông.
Người nọ có mái tóc bạc trắng, áo quần sạch sẽ không hề giống một tên ăn mày mà giống một người kỹ sư công trình đã về hưu.
Tôn trưởng lão thấy người nọ bèn khom lưng hành lễ: “Lư trưởng lão”.
Lư trưởng lão khẽ gật đầu, rồi đi tới trước mặt sư phụ Vinh, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới rồi nói: “Trông béo tốt hơn năm xưa nhỉ, ời, nhưng mà làm việc ở nhà bếp sao, thật hết cách, chẳng biết đao pháp thầy dạy cho ông có hoang phế không nữa”.
Sư phụ Vinh liếc mắt là nhận ra ngay người nọ là Lư Thủ Sơn, là nhân vật số hai của Yếu Môn, trình độ võ thuật cũng sêm sêm với Trương Điên.
“Chậc, tôi tưởng là ai, hóa ra là thủ hạ bại tướng mà năm xưa suýt bị thầy tôi chém chết đây mà!”, sư phụ Vinh không hề nhân nhượng.
“Cái miệng vẫn láu cá như vậy nhỉ”, Lư Thủ Sơn cười khẩy.
Sư phụ Vinh nói: “Đừng lảm nhảm nữa, bảo Trương Điên xuất hiện đi”.
“Ông bảo tôi à?”
Một giọng nói mờ mờ ảo ảo vọng tới chả biết phát ra từ đâu.
Nhưng ngay sau đó, một luồng sức mạnh vô cùng hùng dũng như nước sông cuồn cuộn từ trong bốn phương tám hướng chảy tới.
Trong sâm chìm trong một luồng áp lực cùng cực.
Những tên ăn mày chen chúc trong sân đều lộ ra sự hưng phấn và ngưỡng mộ như chứng kiến thần linh giáng thế.
Tất cả mọi người lặng im thành kính, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của bản thân và tiếng hít thở của người bên cạnh.
Lư Thủ Sơn mở lời trước, ông ta khom người nói: “Thuộc hạ kính chào bang chủ!”
Mấy trưởng lão khác nhanh chóng quỳ xuống, nói: “Thuộc hạ cung nghênh ban chủ!”
Những đệ tử Cái Bang khác đều đồng loạt quỳ gối, hô to: “Thuộc hạ cung nghênh bang chủ!”
Giọng nói đồng thanh vang vọng khắp đất trời.
Sư phụ Vinh há mồm định bụng đâm chọt vài ba câu.
Đã thời đại nào rồi, tưởng mình là Đông Phương Bất Bại à!
Thế nhưng áp lực khủng khiếp ấy khiến ông ta không nói nên lời, luồng sát khí ngập tràn không gian khiến mỗi một cọng lông trên người ông ta dựng đứng, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón địch.
Trên mặt ông chủ Vương vẫn mỉm cười vui vẻ rạng ngời, nhưng trong ánh mắt lại đầy cảnh giác, liên tục xoa tay mà bàn tay đã chuyển sang màu đỏ thẫm.
Chị Mai dùng nhiều lực hơn trên tay, bóp Viên Khả Kiều mạnh hơn.
Không trung xuất hiện một bóng đen nếu không nhìn kỹ thì còn tưởng đó là một con chim ưng đang bay lượn.
Bóng đen ấy lao cực nhanh thoáng chốc đã tới sân.
Lúc này mọi người mới thấy rõ đó là một bóng người.
Chị Mai ra tay trước tiên, bà ta giương tay lên, tia sáng bạc lao nhanh như điện xẹt bắn về bóng người trên bầu trời.
Nhưng người nọ lao xuống không bị bất cứ thứ gì cản trở, chỉ chốc lát đã xuất hiện ngay trước mắt chị Mai.
Chị Mai buộc phải tung ra ám khí thứ hai.
Vẫn là hoa rơi đầy trời, nhưng ngay bây giờ lại do khoảng cách quá gần nên tốc độ của ám khí càng nhanh hơn, diện tích che phủ cũng rộng hơn nhiều.
Người nọ muốn tránh cũng khó mà tránh được.
Nhưng người nọ không hề lùi bước mà vẫn tiến tới, tốc độ không hề suy giảm, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, một cơn gió lốc cuồn cuộn nổi lên cuốn trôi tất cả mọi ám khí.
Đợt ám khí thứ ba của chị Mai cũng không kịp tung ra.
Bà ta cảm thấy cánh tay mình tê rần, hoa mắt, Viên Khả Kiều trong tay đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nhìn lại thì phát hiện Viên Khả Kiều đã tới trung tâm bãi đất trống.
Đứng bên cạnh Viên Khả Kiều là một người đàn ông vạm vỡ to lớn.
Người đàn ông ấy trông khá tương tự với Viên Khả Kiều.
Người nọ chính là võ si Trương Điên, là chưởng môn của Yếu Môn tại thủ đô và Cái Bang ở Bắc Phái.
Chị Mai kinh hãi.
Bà ta biết Trương Điên rất lợi hại nhưng không ngờ võ công của Trương Điên lại cao cường như vậy.
Tông sư ra tay, không cách nào đánh trả.
Bình luận facebook