-
Chương 396-398
Chương 396: Trao linh hồn cho ta
"Vậy mà cô còn nói đỡ cho anh ta?"
"Tôi chỉ nói sự thật thôi, một sự thật tôi vừa mới nhận rõ. Trong lòng anh ta không thể có tôi, bởi vì trong lòng anh ta không có bất kỳ kẻ nào, ngay cả chính anh ta cũng không có. Anh ta chỉ là một thiếu gia thế gia đáng thương không có bản ngã, một công cụ tranh đấu hào môn tùy kẻ khác định đoạt".
Na Nhữ An run lên, lời nói của Trương Diễm Diễm như kim châm đâm vào trong lòng anh ta.
Cảm xúc nói không rõ là chán nản, hay là giận dữ, hoặc là thứ gì khác. Tóm lại, có một vài thứ đặc biệt đang dần tỉnh lại từ sâu trong nội tâm anh ta, như ngọn lửa thiêu đốt thân thể anh ta.
"Ha hả", Viên Khả Kiều cười lạnh: "Tôi mặc kệ cô nghĩ như thế nào, nhưng cô dám đoạt đàn ông với tôi thì phải trả được cái giá đó. Tôi muốn khiến cô sống không bằng chết! Để người đàn ông cô đã từng yêu sâu đậm nhìn xem cảnh tượng cô bị kẻ khác làm nhục!"
Đôi mắt cô ta hiện lên vẻ độc ác. Viên Khả Kiều trở lại bên người Na Nhữ An, ngồi xổm xuống, cởi dây trói ra cho anh ta, sau đó thân mật ôm lấy anh ta: "Anh yêu, anh có muốn xem kịch không? Chẳng phải anh thích xem phim hành động sao, hôm nay chúng ta cùng nhau thưởng thức phiên bản trực tiếp đi".
Na Nhữ An cảm giác cơ thể nóng ran, ngọn lửa ở sâu trong nội tâm bùng lên, thiêu đốt linh hồn anh ta.
"Kiều Kiều, đừng nên như vậy", giọng nói của anh ta đã thể hiện ra sự hèn nhát.
"Ha ha, vì sao không nên chứ? Không nỡ à?", Viên Khả Kiều cười nhạo.
"Không, không có, anh không phải...", Na Nhữ An giải thích.
"Nếu không phải là tốt rồi. Chỉ là một con đàn bà xa lạ mà thôi, anh coi như đang xem một con chó...", Viên Khả Kiều gọi với ra cửa: "Các người vào đi".
Bảy tám đệ tử Đòi Cửa đi vào nhà kho.
"Đại tiểu thư có gì phân phó?"
Viên Khả Kiều chỉ vào Trương Diễm Diễm nói: "Người đàn bà này ban thưởng cho các cậu, các cậu phải hưởng thụ cẩn thận đấy".
"Ngay ở chỗ này ạ?"
"Ngay ở chỗ này".
Bọn họ nhìn về phía Trương Diễm Diễm, trong mắt dần có ánh sáng, lộ ra nụ cười dâm tà, chậm rãi lại gần.
Không một ai chú ý đến, trên mặt đất trong góc nhà kho có một cái bóng.
Nhưng ở góc đó không có bất cứ vật gì, ánh sáng rọi qua cửa sổ trên mái nhà chiếu xuống mặt đất, không bị che chắn, vậy mà trên mặt đất lại có thêm một cái bóng.
Ngay lúc những người kia nhào về phía Trương Diễm Diễm như sói đói, cái bóng bỗng nhúc nhích rồi biến mất.
Trong mắt Trương Diễm Diễm tràn ngập tuyệt vọng.
Cô ta không hiểu, vì sao số phận của mình lại bi thảm đến vậy.
Khi còn bé, nhà cô ta nghèo. Cô ta rõ ràng học giỏi hơn em trai, nhưng lại bắt cô ta bỏ học, đi làm công kiếm tiền cho em trai học tiếp.
Về sau trầm luân trong chốn vàng son, làm tiếp rượu trong quán bar.
Mà em trai cô ta chỉ biết tiêu tiền của cô ta, chưa tốt nghiệp cấp ba mà chỉ biết ngồi nhà chơi game.
Lúc Na Nhữ An xuất hiện, cô ta thấy được ánh sáng ban mai sáng rực nhất trong cuộc đời mình.
Đáng tiếc, ánh sáng ban mai lóe lên rồi biết mất.
Đêm với Tiền Đường kia, cô ta rơi vào địa ngục.
Cũng may những ác quỷ kia bị Lý Dục Thần giết chết, không còn chút cặn bã.
Chuyện này khiến cô ta như thể trải qua một cơn ác mộng, đồng thời miễn cưỡng dùng lý do này để an ủi mình, chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Giờ thì sao chứ?
Nhìn nụ cười quen thuộc, ánh mắt đói khát trên gương mặt đám đàn ông kia, cô ta vẫn chưa tỉnh mộng sao?
Cô ta nghe thấy tiếng kêu tan nát cõi lòng từ Mã Sơn bên cạnh.
"Mấy tên khốn khiếp chúng mày! Cút đi! Có giỏi thì đến chỗ tao đây này, bắt nạt một cô gái thì tính thứ gì!"
Sau đó, những tên đàn ông kia tiến lên, bắt đầu tay đấm chân đá Mã Sơn.
Khi mà người đàn ông đầu tiên lại gần Trương Diễm Diễm, chui bàn tay vào trong quần áo của cô ta, cô ta bỗng nghe được một giọng nói.
"Thật đáng thương! Cô là cô gái đáng thương nhất mà tôi từng thấy!"
"Có tuyệt vọng không?"
"Có đau đớn không?"
Âm thanh này hư vô mờ ảo, không biết truyền đến từ chỗ nào, nhưng lại rõ ràng đến vậy.
Trương Diễm Diễm đương nhiên tuyệt vọng.
Theo lý thuyết, người tuyệt vọng sẽ không biết đau đớn. Nhưng Trương Diễm Diễm lại rất đau khổ.
Cô ta không rõ vì sao lại thế.
Đến tận khi cô ta nghe thấy tiếng Mã Sơn kêu rên, ho khan kịch liệt, xương cốt đứt đoạn nhưng vẫn cố nén đau đớn không chịu thua, và cả tiếng cười to ha ha ha ha như đang xem vở kịch hài hay nhất của Viên Khả Kiều.
Cô ta biết vì sao mình lại đau khổ.
"Con à, hãy hiến tế linh hồn cho ta đi, như vậy, con sẽ không còn đau đớn nữa", âm thanh hư vô mờ mịt kia lại vang lên.
"Linh hồn?"
"Đúng vậy, là linh hồn. Tất cả khổ đau đều bởi vì linh hồn của con, hiến linh hồn cho ta, con sẽ không còn đau khổ. Giờ, chỉ có ta có thể cứu được con, cứu bạn bè của con. Ta có thể báo thù cho con, còn có thể giúp con từ giờ trở đi thoát khỏi số phận bi thảm, trải nghiệm cuộc sống mà con chưa từng được trải nghiệm!"
...
Lúc bên tai Trương Diễm Diễm vang lên giọng nói này, nó cũng vang vọng y hệt bên tai Na Nhữ An.
"Đứa nhỏ đáng thương, con là công tử đáng thương nhất mà ta từng thấy".
"Có tuyệt vọng không? Có đau đớn không?"
Chương 397: Ngày tận thế
“Tôi biết anh muốn phản kháng, nhưng anh không có sức mạnh. Anh muốn bóp chết con đàn bà thối ngồi bên cạnh anh, nhưng anh không dám. Anh không dám làm gì hết, vì anh yếu đuối! Anh vô dụng! Anh không có gì hết!”
Na Nhữ An ôm đầu, đau khổ cào cấu.
Viên Khả Kiều nghĩ anh ta chỉ là không thể nhìn Trương Diễm Diễm bị ức hiếp, lại tát mạnh một cái, mắng nói: “Anh vẫn thương cô ta, phải không?”
Cái tát này, cuối cùng đã đánh Na Nhữ An nổi khùng, chỉ nghe anh ta lớn tiếng thét:
“Tôi đồng ý! Lấy linh hồn của tôi đi!”
Cùng lúc đó, Trương Diễm Diễm cũng lặng lẽ nói trong lòng: “Lấy đi đi, linh hồn của tôi!”
Ở dưới đất trong nhà kho, một bóng hình xuất hiện như quỷ mị, một bóng hình cô đơn không có thứ gì che đậy.
Sau đó, cái bóng chia làm hai, biến thành hai cái bóng, một cái bò lên người Trương Diễm Diễm, một cái bò lên người Na Nhữ An.
Mã Sơn cuộn người dưới đất, cơ thể không ngừng co giật, miệng phun ra từng ngụm máu.
Anh ta nghe thấy một giọng nói:
“Tuyệt vọng không? Đau khổ không?”
“Có muốn sống tiếp không? Muốn cứu bạn của mày không?”
“Giao linh hồn của mày cho tao đi, để tao giúp mày!”
“Không!”
Mã Sơn quật cường kiên trì.
Mặc dù cơ thể đã vô cùng hư yếu, nhưng nội tâm của anh ta, gan của anh ta, vẫn tràn đầy hoang dã và tức giận không thể khuất phục.
Anh ta tuyệt đối sẽ không bán linh hồn.
“Dục Thần…”
Khoảnh khắc cuối cùng mất đi ý thức, anh ta vẫn tin, anh em của anh ta sẽ đến nhanh thôi, công lý sẽ đến.
Giọng nói trong hư không khẽ thở dài một tiếng: “Ầy, thể xác tốt như này, thật tiếc quá!”
Giọng nói đó lại cười nham hiểm: “Đừng mong bạn của mày sẽ đến cứu mày, trên đường từ Bạch Vân Quan đến nơi này, đang tắc cứng đường. Vì ở đó đã xảy ra một vụ tai nạn xe thảm khốc. Người phụ nữ uống say đó, tao dễ dàng điều khiển được linh hồn của cô ta, ha ha ha…”
Mã Sơn đã không nghe thấy giọng nói nữa rồi.
Cuối cùng người đánh anh ta đã đánh đến mệt, hài lòng vỗ tay, quay người sang Trương Diễm Diễm.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trương Diễm Diễm, trong mắt Viên Khả Kiều lộ ra vẻ đố kỵ mạnh mẽ, nhưng nhìn đám ăn xin không hề kiêng sợ giày vò làm nhục vẻ đẹp này, cô ta lại hài lòng cười.
“Anh yêu, nhìn thấy chưa? Nhìn rõ một chút, đây là cô gái mà anh đã từng thích!”
Viên Khả Kiều đưa tay bóp cằm của Na Nhữ An, chỉnh đầu của anh ta, để anh ta nhìn thẳng vào cảnh tượng đang diễn ra.
Trên khuôn mặt Na Nhữ An lộ ra nụ cười quỷ dị.
Anh ta bỗng đưa tay, bóp chặt cổ họng của Viên Khả Kiều.
“Anh làm gì hả?”, Viên Khả Kiều kinh hãi nói: “Mau thả tôi ra!”
Tay của Na Nhữ An giống như kìm sắt, ngón tay nhanh chóng ấn sâu vào trong thịt, máu tươi chảy ra từ móng tay.
“Anh…”
Sắc mặt Viên Khả Kiều biến thành màu gan heo, trong mắt lộ ra vẻ kinh sợ, nhưng cô ta đã không nói được nữa.
Na Nhữ An buông tay phải, Viên Khả Kiều ngã xuống đất, trên cổ xuất hiện năm lỗ máu, ào ào chảy máu.
Đến chết, cô ta cũng không hiểu, làm sao Na Nhữ An có gan bóp chết cô ta, và lấy đâu ra sức lực mạnh như vậy.
Gần như cùng lúc, ánh mắt của Trương Diễm Diễm cũng lộ ra vẻ hung dữ.
Cô ta tóm lấy bàn tay của một gã đang ngang ngược sàm sỡ, vặn nhẹ một cái, rắc rắc một tiếng, tay của người đó bị bẻ gãy.
“A!”
Trong phòng vang lên tiếng kêu thảm của người đó.
Gã đàn ông bên cạnh ngẩn người, nghiêm giọng quát: “Con đàn bà thối, mày dám…”
Anh ta con chưa nói hết, tay của Trương Diễm Diễm đã đưa đến trước ngực anh ta, phụt một tiếng, cả cánh tay lại thò vào trong lồng ngực của anh ta.
Gã đàn ông sửng sốt, sau đó nhìn thấy lòng bàn tay của Trương Diễm Diễm có thêm một thứ đẫm máu, còn lồng ngực của anh ta xuất hiện một lỗ lớn.
Những người khác nhìn thấy cảnh này, mới ý thức được tình hình không ổn.
Đây vốn không thể nào là chuyện phụ nữ bình thường làm được.
Họ lùi lại theo bản năng, trong lòng sinh ra ý lạnh, toàn thân nổi da gà.
Mấy tên nhát gan mềm nhũn chân, ngồi bệt xuống đất, vừa lăn vừa bò đứng lên muốn bỏ chạy.
Nhưng họ vừa quay đầu thì phát hiện, cô cả của họ đã nằm trong vũng máu.
Còn chồng chưa cưới của cô cả, cậu ấm nhà họ Na vô dụng đó, đang ngồi xổm dưới đất, đang lột da thi thể, rút ra từng cái gân dài từ bên trong.
Cảnh tượng như ngày tận thế này khiến đám ăn xin chạy ra ngoài cửa như phát điên.
Lần đầu tiên họ phát hiện nhà kho này rộng lớn như vậy, khoảng cách mười mấy mét ngắn ngủi lại xa xôi như mấy chục dặm đường.
Đúng lúc họ sắp chạy đến cửa, chỉ cần thêm hai bước nữa thì có thể mở cửa, nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài.
Bóng đỏ vụt lên, người phụ nữ khắp người khắp mặt là máu xuất hiện ở cửa như quỷ mị, chặn đường đi của họ.
Chương 398: Bán linh hồn
Cô ta liếm máu dính nhớp còn sót lại trên tay, nở nụ cười quỷ dị với họ, còn trong mắt cô ta lại là thù hận sâu sắc.
Đám ăn xin sợ vỡ mật.
Có người bắt đầu quỳ xuống liều mạng dập đầu xin tha.
Cũng có kẻ to gan hơn, nói: “Các anh em, đừng sợ, tám phần là cô ta trúng tà rồi, Yếu Môn chúng ta không sợ tà tông, mọi người cùng lên, đánh chết cô ta!”
Những người khác như tỉnh lại từ trong mộng, tất cả đồng ý, người nào cũng chấn phấn tinh thần.
Nhưng cô gái mặt đầy máu trước mặt thực sự quá quỷ dị khủng bố, không ai dám tiến lên đầu tiên.
Cô ta cười ha ha, từ từ đi về phía họ.
Cô ta bước đi duyên dáng, thân hình uyển chuyển, máu đầy trên khuôn mặt càng phản chiếu ra vẻ đẹp yêu dị.
Đám ăn xin căng thẳng lo sợ.
Cô ta đi đến trước mặt tên ăn xin dẫn đầu nói phải đánh chết cô ta, giơ tay, móng tay dài rạch nhẹ trên cổ hắn.
Cái đầu của người đó rơi xuống, duy chỉ có thân người vẫn còn đứng.
Cô ta cười khà khà.
Đám ăn xin càng sợ hãi.
Không biết ai hô oa một tiếng, đám người cùng hò nhau quay đầu.
Nhưng vừa quay đầu, thì thấy cậu ấm Na ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Cô cả dưới đất đã bị cậu ấm Na xé xác rụng rời, giống như đồ chơi của trẻ con.
Đám ăn xin kinh hãi ngẩn người, chạy tán loạn bốn phía, có kẻ trèo lên cửa sổ, có kẻ trốn vào trong góc run lập cập, có kẻ chạy vào trong nhà kho như điên.
Nhưng số phận của họ giống nhau, cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là, có kẻ chết thảm một chút, có kẻ chết nhẹ nhàng hơn chút.
Ngoại trừ Na Nhữ An và Trương Diễm Diễm, người còn sống, chỉ còn lại Mã Sơn đang hôn mê.
Na Nhữ An đi về phía Mã Sơn.
“Đứng lại!”, Trương Diễm Diễm hét nói: “Anh muốn làm gì?”
“Đương nhiên là giết anh ta”, Na Nhữ An nói.
“Không được!”, Trương Diễm Diễm tiến lên một bước, ngăn trước người Mã Sơn.
“Tại sao?”
“Anh ta là bạn tôi”.
“Bạn cô?”, Na Nhữ An ngạc nhiên nhìn Trương Diễm Diễm: “Là bạn thế nào?”
Trương Diễm Diễm hơi ngẩn người, nói: “Bạn tốt”.
Na Nhữ An lắc đầu: “Cô đã hiến linh hồn, sẽ không có bạn nữa!”
Trương Diễm Diễm ngẩn người ở đó, trong mắt lộ ra vẻ mơ hồ và đau khổ.
“Diễm Diễm, giết anh ta, đi theo tôi đi. Chẳng phải cô vẫn luốn muốn vào cửa nhà họ Na sao? Hôm nay tôi đưa cô về. Sẽ không có ai có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa”, Na Nhữ An nói.
Trương Diễm Diễm bỗng run lên như điện giật, lời của Na Nhữ An đã chạm vào thứ mà cô ta đã chôn sâu trong lòng từ rất lâu rất lâu, ở đó có một ngọn lửa, được đốt cháy.
“Đi thôi!”, Na Nhữ An đưa tay ra.
Trương Diễm Diễm mặc cho anh ta dắt tay của mình.
Hai tay dính đầy máu nắm chặt vào nhau, nhiệt độ trên tay làm máu tan chảy, rơi xuống đất.
Na Nhữ An cười, đi đến trước người Mã Sơn, giơ chân, định dẫm xuống lồng ngực của Mã Sơn.
Mã Sơn nhắm chặt mắt, khuôn mặt đã bị đánh đến biến dạng.
Trong hôn mê, miệng của anh ta vẫn động đậy, lẩm bẩm nói: “Diễm Diễm… xin lỗi…”
Trương Diễm Diễm nhìn khóe miệng của Mã Sơn, hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài xuống khuôn mặt, rửa sạch vết máu, giống như băng tuyết trên Thiên Sơn đang mang đến sự mát mẻ cho sa mạc vô tình.
“Không!”
Trương Diễm Diễm hất tay của Na Nhữ An, lao đến trên người Mã Sơn.
Chân của Na Nhữ An dẫm mạnh lên lưng của Trương Diễm Diễm.
Na Nhữ An ngẩn người, nói: “Thì ra là vậy, người mà cô thích là anh ta, chứ không phải tôi”.
Trương Diễm Diễm không nói gì, chỉ ôm chặt Mã Sơn.
Phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề, từ từ xa dần.
Trương Diễm Diễm quay đầu, nhìn thấy cổng lớn được mở chiếu đến tia nắng chói mắt.
Nhưng thế giới mà cô ta nhìn thấy lại là bóng tối.
Cô ta biết, linh hồn của mình đã không thuộc về thế giới này.
Cô ta cũng không thể nhìn thấy ánh nắng và màu sắc của thế giới này nữa.
Trương Diễm Diễm ôm đầu của Mã Sơn vào trong lòng, thút thít khóc.
…Tay của sư phụ Vinh toàn là máu.
Ông ta đã không phân được là máu của kẻ địch hay là máu của mình.
Đám ăn xin quá đông, giết một loạt lại thêm một loạt đến.
Cánh tay của ông ta đã tê mỏi, sắp không cầm nổi con dao trong tay rồi.
Ông chủ Vương bên cạnh cũng chẳng tốt hơn ông ta bao nhiêu.
Hai lòng bàn tay đỏ rực không biết đã đập vỡ xương của bao nhiêu người, màu của bàn tay đã ảm đạm hơn lúc mới bắt đầu rất nhiều.
Chị Mai cũng đầu tóc rối bù, vô cùng nhếch nhác, sở trường của bà ta là ám khí, đánh tay không sát gần kém hơn sư phụ Vinh và ông chủ Vương một chút.
Hết ám khí, nhặt được gậy rồi lại ném, ném xong lại nhặt, nhặt rồi lại ném.
Cũng may Trương Điên hình như đã dặn dò thuộc hạ, họ cũng để lại một đường sống khi ra tay với chị Mai, lại thêm ông chủ Vương và sư phụ Vinh liều mạng bảo vệ, mới khiến bà ta trụ được đến bây giờ.
Ba người cũng không biết đã chịu bao nhiêu gậy.
Đả cẩu trận này thực sự lợi hại, trong ba lớp ngoài ba lớp, giữa côn pháp phối hợp chặt chẽ, dưới sự giám sát của Trương Điên, những tên ăn xin này đánh hoàn toàn liều mạng, một người ngã xuống, lập tức có người xông lên thay vị trí.
"Vậy mà cô còn nói đỡ cho anh ta?"
"Tôi chỉ nói sự thật thôi, một sự thật tôi vừa mới nhận rõ. Trong lòng anh ta không thể có tôi, bởi vì trong lòng anh ta không có bất kỳ kẻ nào, ngay cả chính anh ta cũng không có. Anh ta chỉ là một thiếu gia thế gia đáng thương không có bản ngã, một công cụ tranh đấu hào môn tùy kẻ khác định đoạt".
Na Nhữ An run lên, lời nói của Trương Diễm Diễm như kim châm đâm vào trong lòng anh ta.
Cảm xúc nói không rõ là chán nản, hay là giận dữ, hoặc là thứ gì khác. Tóm lại, có một vài thứ đặc biệt đang dần tỉnh lại từ sâu trong nội tâm anh ta, như ngọn lửa thiêu đốt thân thể anh ta.
"Ha hả", Viên Khả Kiều cười lạnh: "Tôi mặc kệ cô nghĩ như thế nào, nhưng cô dám đoạt đàn ông với tôi thì phải trả được cái giá đó. Tôi muốn khiến cô sống không bằng chết! Để người đàn ông cô đã từng yêu sâu đậm nhìn xem cảnh tượng cô bị kẻ khác làm nhục!"
Đôi mắt cô ta hiện lên vẻ độc ác. Viên Khả Kiều trở lại bên người Na Nhữ An, ngồi xổm xuống, cởi dây trói ra cho anh ta, sau đó thân mật ôm lấy anh ta: "Anh yêu, anh có muốn xem kịch không? Chẳng phải anh thích xem phim hành động sao, hôm nay chúng ta cùng nhau thưởng thức phiên bản trực tiếp đi".
Na Nhữ An cảm giác cơ thể nóng ran, ngọn lửa ở sâu trong nội tâm bùng lên, thiêu đốt linh hồn anh ta.
"Kiều Kiều, đừng nên như vậy", giọng nói của anh ta đã thể hiện ra sự hèn nhát.
"Ha ha, vì sao không nên chứ? Không nỡ à?", Viên Khả Kiều cười nhạo.
"Không, không có, anh không phải...", Na Nhữ An giải thích.
"Nếu không phải là tốt rồi. Chỉ là một con đàn bà xa lạ mà thôi, anh coi như đang xem một con chó...", Viên Khả Kiều gọi với ra cửa: "Các người vào đi".
Bảy tám đệ tử Đòi Cửa đi vào nhà kho.
"Đại tiểu thư có gì phân phó?"
Viên Khả Kiều chỉ vào Trương Diễm Diễm nói: "Người đàn bà này ban thưởng cho các cậu, các cậu phải hưởng thụ cẩn thận đấy".
"Ngay ở chỗ này ạ?"
"Ngay ở chỗ này".
Bọn họ nhìn về phía Trương Diễm Diễm, trong mắt dần có ánh sáng, lộ ra nụ cười dâm tà, chậm rãi lại gần.
Không một ai chú ý đến, trên mặt đất trong góc nhà kho có một cái bóng.
Nhưng ở góc đó không có bất cứ vật gì, ánh sáng rọi qua cửa sổ trên mái nhà chiếu xuống mặt đất, không bị che chắn, vậy mà trên mặt đất lại có thêm một cái bóng.
Ngay lúc những người kia nhào về phía Trương Diễm Diễm như sói đói, cái bóng bỗng nhúc nhích rồi biến mất.
Trong mắt Trương Diễm Diễm tràn ngập tuyệt vọng.
Cô ta không hiểu, vì sao số phận của mình lại bi thảm đến vậy.
Khi còn bé, nhà cô ta nghèo. Cô ta rõ ràng học giỏi hơn em trai, nhưng lại bắt cô ta bỏ học, đi làm công kiếm tiền cho em trai học tiếp.
Về sau trầm luân trong chốn vàng son, làm tiếp rượu trong quán bar.
Mà em trai cô ta chỉ biết tiêu tiền của cô ta, chưa tốt nghiệp cấp ba mà chỉ biết ngồi nhà chơi game.
Lúc Na Nhữ An xuất hiện, cô ta thấy được ánh sáng ban mai sáng rực nhất trong cuộc đời mình.
Đáng tiếc, ánh sáng ban mai lóe lên rồi biết mất.
Đêm với Tiền Đường kia, cô ta rơi vào địa ngục.
Cũng may những ác quỷ kia bị Lý Dục Thần giết chết, không còn chút cặn bã.
Chuyện này khiến cô ta như thể trải qua một cơn ác mộng, đồng thời miễn cưỡng dùng lý do này để an ủi mình, chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Giờ thì sao chứ?
Nhìn nụ cười quen thuộc, ánh mắt đói khát trên gương mặt đám đàn ông kia, cô ta vẫn chưa tỉnh mộng sao?
Cô ta nghe thấy tiếng kêu tan nát cõi lòng từ Mã Sơn bên cạnh.
"Mấy tên khốn khiếp chúng mày! Cút đi! Có giỏi thì đến chỗ tao đây này, bắt nạt một cô gái thì tính thứ gì!"
Sau đó, những tên đàn ông kia tiến lên, bắt đầu tay đấm chân đá Mã Sơn.
Khi mà người đàn ông đầu tiên lại gần Trương Diễm Diễm, chui bàn tay vào trong quần áo của cô ta, cô ta bỗng nghe được một giọng nói.
"Thật đáng thương! Cô là cô gái đáng thương nhất mà tôi từng thấy!"
"Có tuyệt vọng không?"
"Có đau đớn không?"
Âm thanh này hư vô mờ ảo, không biết truyền đến từ chỗ nào, nhưng lại rõ ràng đến vậy.
Trương Diễm Diễm đương nhiên tuyệt vọng.
Theo lý thuyết, người tuyệt vọng sẽ không biết đau đớn. Nhưng Trương Diễm Diễm lại rất đau khổ.
Cô ta không rõ vì sao lại thế.
Đến tận khi cô ta nghe thấy tiếng Mã Sơn kêu rên, ho khan kịch liệt, xương cốt đứt đoạn nhưng vẫn cố nén đau đớn không chịu thua, và cả tiếng cười to ha ha ha ha như đang xem vở kịch hài hay nhất của Viên Khả Kiều.
Cô ta biết vì sao mình lại đau khổ.
"Con à, hãy hiến tế linh hồn cho ta đi, như vậy, con sẽ không còn đau đớn nữa", âm thanh hư vô mờ mịt kia lại vang lên.
"Linh hồn?"
"Đúng vậy, là linh hồn. Tất cả khổ đau đều bởi vì linh hồn của con, hiến linh hồn cho ta, con sẽ không còn đau khổ. Giờ, chỉ có ta có thể cứu được con, cứu bạn bè của con. Ta có thể báo thù cho con, còn có thể giúp con từ giờ trở đi thoát khỏi số phận bi thảm, trải nghiệm cuộc sống mà con chưa từng được trải nghiệm!"
...
Lúc bên tai Trương Diễm Diễm vang lên giọng nói này, nó cũng vang vọng y hệt bên tai Na Nhữ An.
"Đứa nhỏ đáng thương, con là công tử đáng thương nhất mà ta từng thấy".
"Có tuyệt vọng không? Có đau đớn không?"
Chương 397: Ngày tận thế
“Tôi biết anh muốn phản kháng, nhưng anh không có sức mạnh. Anh muốn bóp chết con đàn bà thối ngồi bên cạnh anh, nhưng anh không dám. Anh không dám làm gì hết, vì anh yếu đuối! Anh vô dụng! Anh không có gì hết!”
Na Nhữ An ôm đầu, đau khổ cào cấu.
Viên Khả Kiều nghĩ anh ta chỉ là không thể nhìn Trương Diễm Diễm bị ức hiếp, lại tát mạnh một cái, mắng nói: “Anh vẫn thương cô ta, phải không?”
Cái tát này, cuối cùng đã đánh Na Nhữ An nổi khùng, chỉ nghe anh ta lớn tiếng thét:
“Tôi đồng ý! Lấy linh hồn của tôi đi!”
Cùng lúc đó, Trương Diễm Diễm cũng lặng lẽ nói trong lòng: “Lấy đi đi, linh hồn của tôi!”
Ở dưới đất trong nhà kho, một bóng hình xuất hiện như quỷ mị, một bóng hình cô đơn không có thứ gì che đậy.
Sau đó, cái bóng chia làm hai, biến thành hai cái bóng, một cái bò lên người Trương Diễm Diễm, một cái bò lên người Na Nhữ An.
Mã Sơn cuộn người dưới đất, cơ thể không ngừng co giật, miệng phun ra từng ngụm máu.
Anh ta nghe thấy một giọng nói:
“Tuyệt vọng không? Đau khổ không?”
“Có muốn sống tiếp không? Muốn cứu bạn của mày không?”
“Giao linh hồn của mày cho tao đi, để tao giúp mày!”
“Không!”
Mã Sơn quật cường kiên trì.
Mặc dù cơ thể đã vô cùng hư yếu, nhưng nội tâm của anh ta, gan của anh ta, vẫn tràn đầy hoang dã và tức giận không thể khuất phục.
Anh ta tuyệt đối sẽ không bán linh hồn.
“Dục Thần…”
Khoảnh khắc cuối cùng mất đi ý thức, anh ta vẫn tin, anh em của anh ta sẽ đến nhanh thôi, công lý sẽ đến.
Giọng nói trong hư không khẽ thở dài một tiếng: “Ầy, thể xác tốt như này, thật tiếc quá!”
Giọng nói đó lại cười nham hiểm: “Đừng mong bạn của mày sẽ đến cứu mày, trên đường từ Bạch Vân Quan đến nơi này, đang tắc cứng đường. Vì ở đó đã xảy ra một vụ tai nạn xe thảm khốc. Người phụ nữ uống say đó, tao dễ dàng điều khiển được linh hồn của cô ta, ha ha ha…”
Mã Sơn đã không nghe thấy giọng nói nữa rồi.
Cuối cùng người đánh anh ta đã đánh đến mệt, hài lòng vỗ tay, quay người sang Trương Diễm Diễm.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trương Diễm Diễm, trong mắt Viên Khả Kiều lộ ra vẻ đố kỵ mạnh mẽ, nhưng nhìn đám ăn xin không hề kiêng sợ giày vò làm nhục vẻ đẹp này, cô ta lại hài lòng cười.
“Anh yêu, nhìn thấy chưa? Nhìn rõ một chút, đây là cô gái mà anh đã từng thích!”
Viên Khả Kiều đưa tay bóp cằm của Na Nhữ An, chỉnh đầu của anh ta, để anh ta nhìn thẳng vào cảnh tượng đang diễn ra.
Trên khuôn mặt Na Nhữ An lộ ra nụ cười quỷ dị.
Anh ta bỗng đưa tay, bóp chặt cổ họng của Viên Khả Kiều.
“Anh làm gì hả?”, Viên Khả Kiều kinh hãi nói: “Mau thả tôi ra!”
Tay của Na Nhữ An giống như kìm sắt, ngón tay nhanh chóng ấn sâu vào trong thịt, máu tươi chảy ra từ móng tay.
“Anh…”
Sắc mặt Viên Khả Kiều biến thành màu gan heo, trong mắt lộ ra vẻ kinh sợ, nhưng cô ta đã không nói được nữa.
Na Nhữ An buông tay phải, Viên Khả Kiều ngã xuống đất, trên cổ xuất hiện năm lỗ máu, ào ào chảy máu.
Đến chết, cô ta cũng không hiểu, làm sao Na Nhữ An có gan bóp chết cô ta, và lấy đâu ra sức lực mạnh như vậy.
Gần như cùng lúc, ánh mắt của Trương Diễm Diễm cũng lộ ra vẻ hung dữ.
Cô ta tóm lấy bàn tay của một gã đang ngang ngược sàm sỡ, vặn nhẹ một cái, rắc rắc một tiếng, tay của người đó bị bẻ gãy.
“A!”
Trong phòng vang lên tiếng kêu thảm của người đó.
Gã đàn ông bên cạnh ngẩn người, nghiêm giọng quát: “Con đàn bà thối, mày dám…”
Anh ta con chưa nói hết, tay của Trương Diễm Diễm đã đưa đến trước ngực anh ta, phụt một tiếng, cả cánh tay lại thò vào trong lồng ngực của anh ta.
Gã đàn ông sửng sốt, sau đó nhìn thấy lòng bàn tay của Trương Diễm Diễm có thêm một thứ đẫm máu, còn lồng ngực của anh ta xuất hiện một lỗ lớn.
Những người khác nhìn thấy cảnh này, mới ý thức được tình hình không ổn.
Đây vốn không thể nào là chuyện phụ nữ bình thường làm được.
Họ lùi lại theo bản năng, trong lòng sinh ra ý lạnh, toàn thân nổi da gà.
Mấy tên nhát gan mềm nhũn chân, ngồi bệt xuống đất, vừa lăn vừa bò đứng lên muốn bỏ chạy.
Nhưng họ vừa quay đầu thì phát hiện, cô cả của họ đã nằm trong vũng máu.
Còn chồng chưa cưới của cô cả, cậu ấm nhà họ Na vô dụng đó, đang ngồi xổm dưới đất, đang lột da thi thể, rút ra từng cái gân dài từ bên trong.
Cảnh tượng như ngày tận thế này khiến đám ăn xin chạy ra ngoài cửa như phát điên.
Lần đầu tiên họ phát hiện nhà kho này rộng lớn như vậy, khoảng cách mười mấy mét ngắn ngủi lại xa xôi như mấy chục dặm đường.
Đúng lúc họ sắp chạy đến cửa, chỉ cần thêm hai bước nữa thì có thể mở cửa, nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài.
Bóng đỏ vụt lên, người phụ nữ khắp người khắp mặt là máu xuất hiện ở cửa như quỷ mị, chặn đường đi của họ.
Chương 398: Bán linh hồn
Cô ta liếm máu dính nhớp còn sót lại trên tay, nở nụ cười quỷ dị với họ, còn trong mắt cô ta lại là thù hận sâu sắc.
Đám ăn xin sợ vỡ mật.
Có người bắt đầu quỳ xuống liều mạng dập đầu xin tha.
Cũng có kẻ to gan hơn, nói: “Các anh em, đừng sợ, tám phần là cô ta trúng tà rồi, Yếu Môn chúng ta không sợ tà tông, mọi người cùng lên, đánh chết cô ta!”
Những người khác như tỉnh lại từ trong mộng, tất cả đồng ý, người nào cũng chấn phấn tinh thần.
Nhưng cô gái mặt đầy máu trước mặt thực sự quá quỷ dị khủng bố, không ai dám tiến lên đầu tiên.
Cô ta cười ha ha, từ từ đi về phía họ.
Cô ta bước đi duyên dáng, thân hình uyển chuyển, máu đầy trên khuôn mặt càng phản chiếu ra vẻ đẹp yêu dị.
Đám ăn xin căng thẳng lo sợ.
Cô ta đi đến trước mặt tên ăn xin dẫn đầu nói phải đánh chết cô ta, giơ tay, móng tay dài rạch nhẹ trên cổ hắn.
Cái đầu của người đó rơi xuống, duy chỉ có thân người vẫn còn đứng.
Cô ta cười khà khà.
Đám ăn xin càng sợ hãi.
Không biết ai hô oa một tiếng, đám người cùng hò nhau quay đầu.
Nhưng vừa quay đầu, thì thấy cậu ấm Na ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Cô cả dưới đất đã bị cậu ấm Na xé xác rụng rời, giống như đồ chơi của trẻ con.
Đám ăn xin kinh hãi ngẩn người, chạy tán loạn bốn phía, có kẻ trèo lên cửa sổ, có kẻ trốn vào trong góc run lập cập, có kẻ chạy vào trong nhà kho như điên.
Nhưng số phận của họ giống nhau, cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là, có kẻ chết thảm một chút, có kẻ chết nhẹ nhàng hơn chút.
Ngoại trừ Na Nhữ An và Trương Diễm Diễm, người còn sống, chỉ còn lại Mã Sơn đang hôn mê.
Na Nhữ An đi về phía Mã Sơn.
“Đứng lại!”, Trương Diễm Diễm hét nói: “Anh muốn làm gì?”
“Đương nhiên là giết anh ta”, Na Nhữ An nói.
“Không được!”, Trương Diễm Diễm tiến lên một bước, ngăn trước người Mã Sơn.
“Tại sao?”
“Anh ta là bạn tôi”.
“Bạn cô?”, Na Nhữ An ngạc nhiên nhìn Trương Diễm Diễm: “Là bạn thế nào?”
Trương Diễm Diễm hơi ngẩn người, nói: “Bạn tốt”.
Na Nhữ An lắc đầu: “Cô đã hiến linh hồn, sẽ không có bạn nữa!”
Trương Diễm Diễm ngẩn người ở đó, trong mắt lộ ra vẻ mơ hồ và đau khổ.
“Diễm Diễm, giết anh ta, đi theo tôi đi. Chẳng phải cô vẫn luốn muốn vào cửa nhà họ Na sao? Hôm nay tôi đưa cô về. Sẽ không có ai có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa”, Na Nhữ An nói.
Trương Diễm Diễm bỗng run lên như điện giật, lời của Na Nhữ An đã chạm vào thứ mà cô ta đã chôn sâu trong lòng từ rất lâu rất lâu, ở đó có một ngọn lửa, được đốt cháy.
“Đi thôi!”, Na Nhữ An đưa tay ra.
Trương Diễm Diễm mặc cho anh ta dắt tay của mình.
Hai tay dính đầy máu nắm chặt vào nhau, nhiệt độ trên tay làm máu tan chảy, rơi xuống đất.
Na Nhữ An cười, đi đến trước người Mã Sơn, giơ chân, định dẫm xuống lồng ngực của Mã Sơn.
Mã Sơn nhắm chặt mắt, khuôn mặt đã bị đánh đến biến dạng.
Trong hôn mê, miệng của anh ta vẫn động đậy, lẩm bẩm nói: “Diễm Diễm… xin lỗi…”
Trương Diễm Diễm nhìn khóe miệng của Mã Sơn, hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài xuống khuôn mặt, rửa sạch vết máu, giống như băng tuyết trên Thiên Sơn đang mang đến sự mát mẻ cho sa mạc vô tình.
“Không!”
Trương Diễm Diễm hất tay của Na Nhữ An, lao đến trên người Mã Sơn.
Chân của Na Nhữ An dẫm mạnh lên lưng của Trương Diễm Diễm.
Na Nhữ An ngẩn người, nói: “Thì ra là vậy, người mà cô thích là anh ta, chứ không phải tôi”.
Trương Diễm Diễm không nói gì, chỉ ôm chặt Mã Sơn.
Phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề, từ từ xa dần.
Trương Diễm Diễm quay đầu, nhìn thấy cổng lớn được mở chiếu đến tia nắng chói mắt.
Nhưng thế giới mà cô ta nhìn thấy lại là bóng tối.
Cô ta biết, linh hồn của mình đã không thuộc về thế giới này.
Cô ta cũng không thể nhìn thấy ánh nắng và màu sắc của thế giới này nữa.
Trương Diễm Diễm ôm đầu của Mã Sơn vào trong lòng, thút thít khóc.
…Tay của sư phụ Vinh toàn là máu.
Ông ta đã không phân được là máu của kẻ địch hay là máu của mình.
Đám ăn xin quá đông, giết một loạt lại thêm một loạt đến.
Cánh tay của ông ta đã tê mỏi, sắp không cầm nổi con dao trong tay rồi.
Ông chủ Vương bên cạnh cũng chẳng tốt hơn ông ta bao nhiêu.
Hai lòng bàn tay đỏ rực không biết đã đập vỡ xương của bao nhiêu người, màu của bàn tay đã ảm đạm hơn lúc mới bắt đầu rất nhiều.
Chị Mai cũng đầu tóc rối bù, vô cùng nhếch nhác, sở trường của bà ta là ám khí, đánh tay không sát gần kém hơn sư phụ Vinh và ông chủ Vương một chút.
Hết ám khí, nhặt được gậy rồi lại ném, ném xong lại nhặt, nhặt rồi lại ném.
Cũng may Trương Điên hình như đã dặn dò thuộc hạ, họ cũng để lại một đường sống khi ra tay với chị Mai, lại thêm ông chủ Vương và sư phụ Vinh liều mạng bảo vệ, mới khiến bà ta trụ được đến bây giờ.
Ba người cũng không biết đã chịu bao nhiêu gậy.
Đả cẩu trận này thực sự lợi hại, trong ba lớp ngoài ba lớp, giữa côn pháp phối hợp chặt chẽ, dưới sự giám sát của Trương Điên, những tên ăn xin này đánh hoàn toàn liều mạng, một người ngã xuống, lập tức có người xông lên thay vị trí.
Bình luận facebook