Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 838: Cầu xin tôi!
Cao Phong nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, tại sao anh lại không thể đi vào? "Cô Nam Phương nói bạn của cô ấy rất đẹp trai nhưng quý khách thì..."
Mặt nhân viên thu ngân đỏ bừng.
Cô ấy vô cùng xấu hổ khi nói ra lời này, nhưng không còn cách nào khác, đây là cấp trên dặn dò! Cao Phong quay đầu lại nhìn nhân viên thu ngân một cái, sau đó hiểu rõ ra ngay lập tức.
Đây là Nam Phương Minh Nguyệt cố ý gây khó khăn cho anh sao? "Vạn vật đều tụ họp theo nhóm! Cô ta xấu như vậy mà còn muốn có bạn đẹp trai sao?"
Cao Phong sờ sờ mặt nạ nhân tạo trên mặt, lạnh nhạt nói.
"Hay là quý khách gọi điện thoại cho cô Nam Phương đi."
Nhân viên thu ngân nhỏ giọng nhắc nhở.
Cao Phong do dự hai giây sau đó lấy điện thoại di động ra.
Cho dù biết Nam Phương Minh Nguyệt cố tình gây khó khăn cho mình nhưng lúc này anh cũng phải làm theo sự sắp xếp sẵn của Nam Phương Minh Nguyệt.
"A lô, ai vậy?"
Sau khi cuộc gọi được kết nối, trong điện thoại lập tức truyền ra giọng nói kiêu ngạo của Nam Phương Minh Nguyệt.
"Tôi đang ở sảnh lớn của quán bar Ngọa Long."
Cao Phong nhàn nhạt trả lời.
"Ở sảnh lớn làm cái gì, tới phòng riêng đi, phòng riêng ở trên tầng cao nhất dành cho khách VỊP"
Nam Phương Minh Nguyệt nghiêm trang nói.
Cao Phong trầm mặc hai giây, nói: "Cô nói chuyện với các cô ấy một chút, các cô ấy không để cho tôi đi vào."
"Ha ha hai Không cho ánh đi vào sao? Cao Phong anh không phải rất trâu bò sao? Còn cái gì mà dòng tộc nhà họ Nam Phương không dám động đến anh sao?"
"Thân phận của anh lợi hại như vậy mà ngay cả một quán bar cũng không vào được à?"
Nam Phương Minh Nguyệt cười to.
Cô ta không có ác ý gì khác chỉ là muốn đè ép cái tính kiêu ngạo của Cao Phong một chút mà thôi.
"Nếu như cô làm trễ nải việc tôi và ông cụ Nam Phương nói chuyện thì cô không chịu nổi cái trách nhiệm này đâu."
Cao Phong khẽ cau mày.
"Hừ! Muốn lên trên cũng được, anh hãy gọi tôi một tiếng chị Minh Nguyệt đi, cầu xin tôi giúp đỡ đi thì may ra tôi có thể để cho anh đi lên."2089092_2_25,60
Nam Phương Minh Nguyệt đắc ý nói.
Trong lòng cô ta rất vui vẻ.
Cô ta vô cùng chắc chắn rằng chỉ cân Cao Phong có dã tâm thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp xúc với người đang đứng đầu dòng tộc nhà họ Nam Phương đâu.
Cho nên cô cố ý lấy chuyện này chấn áp Cao Phong.
Anh muốn đi lên trên thì phải cầu xin tôi trước đã.
Chỉ cân Cao Phong cúi thấp đầu với cô ta thì từ nay trở đi khi ở trước mặt cô ta Cao Phong cũng không dám kiêu ngạo nữa.
Mộng tưởng của Nam Phương Minh Nguyệt rất lớn nhưng rõ ràng là cô ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
"Cả đời này Cao Phong tôi có thể câu xin người khác nhưng tuyệt đối không phải là dòng tộc nhà họ Nam Phương!"
"Nếu không muốn nói chuyện thì coi như xong rồi, hãy quên nó đi"
Cao Phong nói xong câu này lập tức cúp điện thoại, xoay người rời đi.
Loại thủ đoạn nhỏ nhặt này thật sự khiến cho Cao Phong cực kỳ khó chịu.
"Này, vị quý khách này xin hãy chờ một chút đã."
Bỗng nhiên có một người thanh niên đi tới.
Nghe được tiếng gọi, Cao Phong khẽ cau mày nhưng anh vẫn dừng lại.
Mà Nam Phương Minh Nguyệt ở trên tầng cao nhất cũng khó chịu để điện thoại xuống.
"Không phải chỉ là cúi đầu thấp xuống một tí thôi sao, khó như vậy à? Người khác có thể vậy tại sao anh ta lại không thể?"
"Chẳng phải đàn ông đều có thể co được dãn được sao? Đổng Hùng Minh cũng là đàn ông mà, cúi đầu với tôi bao nhiêu lần rồi còn gì?"
Nam Phương Minh Nguyệt cản chặt hàm răng, cực kỳ khó chịu, lẩm bẩm.
Người đứng đầu Nam Phương Minh Nghị và người bên cạnh là Nam Phương Minh Nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Minh Nguyệt, loại trò đùa lừa bịp này đừng dùng với Cao Phong, bây giờ anh ta không phải là người không có thân phận."
"Đàn ông có thể co dãn không phải là không đúng, nhưng có một số người, trời sinh không thế cúi với người khác! Nếu không tại sao lại có câu cứng quá không thể uốn cong chứ?"
Nam Phương An Khang khuyên nhủ một câu.
Đối với con nhóc Cao Minh Nguyệt này, ông ta thật sự không có biện pháp nào.
"Hừ! Vậy thì lập tức bẻ gãy anh ta đi!"
Nam Phương Minh Nguyệt tức giận trả lời.
"Mọi thứ đều có hai mặt của nó, con không thể đối đãi với ai cũng như ai được."
Nam Phương An Khang trả lời.
"Hừ! Dòng tộc nhà họ Nam Phương của chúng ta là dòng tộc số một ở khu Nam Thành này, ông nội lại là thân vàng thân bạc, chẳng lẽ anh ta muốn gặp thì gặp chắc?"
"Cho dù ông nội đồng ý cho anh ta một cơ hội thì anh ta cũng phải biết được vị trí của mình ở đâu chứ không phải chỉ biết kiêu ngạo, diễu võ dương oai với chúng ta."
"Cho nên con cảm thấy trước khi để anh ta gặp ông nội phải đè ép tính cách kiêu ngạo của anh ta xuống."
Nam Phương Minh Nguyệt vươn tay ra lấy một miếng bánh điểm tâm.
"Vậy chuyện này con định giải quyết như thế nào? Nhỡ đâu trong lúc tức giận, Cao Phong thật sự không gặp chúng ta nữa thì sao?"
Nam Phương An Khang hỏi.
"Không phải anh ta có bản lĩnh lắm sao? Không cầu xin tôi thi tự mình vận dụng các mối quan hệ đi!"
"Ngay cả một quán bar cũng không vào được thì anh ta còn được gọi là anh hùng hào kiệt, tâm chí mạnh mẽ gì chứ!"
Nam Phương Minh Nguyệt thờ ơ trả lời.
Nghe vậy, ông cụ Nam Phương Minh Nghị cũng khẽ gật đầu, nói: "Nếu như bởi vì chuyện như vậy mà Cao Phong vứt bỏ cơ hội hợp tác với dòng tộc nhà họ Nam Phương thì coi như là một sai lầm"
"Người trẻ tuổi nóng nảy là chuyện tốt, chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện lớn thì thất bại cũng không sao."
"Lúc này tập đoàn Lân Vũ phát triển rất nhanh rất mạnh nhưng mà thiếu nền tảng nên đang rất cần các thế lực lớn ở địa phương ủng hộ bọn họ."
"Cho nên nếu anh ta thông minh thì cũng biết răng cơ hội hiếm có như thế nào! Nếu anh ta hành động theo cảm tính là buông tha cho cơ hội này thì dòng tộc nhà họ Nam Phương chúng ta cũng không nói được anh ta."
Nam Phương Minh Nghị nheo mắt nói đầy ẩn ý.
"Đúng vậy! Ông nội nói có lý lắm! Nếu anh ta không ngu thì cũng biết được phải làm như thế nào."
"Tôi sẽ chờ anh ta đến câu xin tôi, ha ha."
Nam Phương Minh Nguyệt thấy được sự ủng hộ của Nam Phương Minh Nghị thì trong lòng vô cùng vui vẻ.
Lúc này ở dưới sảnh lớn.
Sau khi Cao Phong bị tên thanh niên kia gọi lại thì anh cũng nghi ngờ mà quay đầu lại.
"Quản lý Trương!"
Nhân viên thu ngân vội vàng chào hỏi, ngay sau đó đứng gọn sang một bên.
Quản lý Trương gật đầu một cái rồi đi về phía Cao Phong.
Nam Phương Minh Nguyệt dặn dò phải ngăn cản Cao Phong lại chứ cũng không có nói đuổi Cao Phong đi.
"Quý khách, quý khách muốn đi thật sao?"
Quản lý Trương hỏi.
Cao Phong không có chút kiên nhẫn nào nhìn quản lý Trương một cái, chuyện này hỏi không phải vô nghĩa sao? "Tôi cảm thấy hay là quý khách gọi điện cho cô Nam Phương đi, chỉ cần cô Nam Phương gật đầu thì chúng tôi lập tức cho quy khách đi"
Quản lý Trương nghiêm trang nói.
Ý trong hay ý ngoài thì vẫn là để cho Cao Phong gọi điện thoại cho Nam Phương Minh Nguyệt, cầu xin cô ta để cho anh lên trên tầng.
"Ha ha, không cân đâu."
"Chỉ là một quán bar Ngọa Long mà cũng muốn ngăn cản bước chân của tôi sao?"
Cao Phong nói xong, giương mắt lên nhìn xung quanh quán bar Ngọa Long, nói: "Chỗ này, đã đến lúc đối chủ rồi."
"Ý của anh là gì?"
Quản lý Trương nghe vậy thì hơi sững sờ.
"Mười phút sau tôi sẽ quay trở lại."
"Đến lúc đó, cậu sẽ phải gọi tôi một tiếng ông chủ."
Cao Phong nói xong lập tức xoay người rời đi.
Ngược lại anh muốn nhìn xem đến lúc anh đến đây với thân phận ông chủ thì nơi này còn có ai dám ngăn cản anh hay không.
"Đứng lại!"
Quản lý Trương nghe vậy hơi sửng sốt, lập tiếng hét lên một tiếng.
Tôn nghiêm của quán bar Ngọa Long có thể tùy ý để cho Cao Phong chà đạp như vậy sao? "Tôi không quan tâm anh có phải là bạn của cô Nam Phương hay không nhưng anh phải xin lỗi quán bar Ngọa Long chúng tôi vì những gì anh vừa nói!"
Quản lý Trương tiến lên một bước, sắc mặt không được tốt lắm nhìn Cao Phong.
Mặt nhân viên thu ngân đỏ bừng.
Cô ấy vô cùng xấu hổ khi nói ra lời này, nhưng không còn cách nào khác, đây là cấp trên dặn dò! Cao Phong quay đầu lại nhìn nhân viên thu ngân một cái, sau đó hiểu rõ ra ngay lập tức.
Đây là Nam Phương Minh Nguyệt cố ý gây khó khăn cho anh sao? "Vạn vật đều tụ họp theo nhóm! Cô ta xấu như vậy mà còn muốn có bạn đẹp trai sao?"
Cao Phong sờ sờ mặt nạ nhân tạo trên mặt, lạnh nhạt nói.
"Hay là quý khách gọi điện thoại cho cô Nam Phương đi."
Nhân viên thu ngân nhỏ giọng nhắc nhở.
Cao Phong do dự hai giây sau đó lấy điện thoại di động ra.
Cho dù biết Nam Phương Minh Nguyệt cố tình gây khó khăn cho mình nhưng lúc này anh cũng phải làm theo sự sắp xếp sẵn của Nam Phương Minh Nguyệt.
"A lô, ai vậy?"
Sau khi cuộc gọi được kết nối, trong điện thoại lập tức truyền ra giọng nói kiêu ngạo của Nam Phương Minh Nguyệt.
"Tôi đang ở sảnh lớn của quán bar Ngọa Long."
Cao Phong nhàn nhạt trả lời.
"Ở sảnh lớn làm cái gì, tới phòng riêng đi, phòng riêng ở trên tầng cao nhất dành cho khách VỊP"
Nam Phương Minh Nguyệt nghiêm trang nói.
Cao Phong trầm mặc hai giây, nói: "Cô nói chuyện với các cô ấy một chút, các cô ấy không để cho tôi đi vào."
"Ha ha hai Không cho ánh đi vào sao? Cao Phong anh không phải rất trâu bò sao? Còn cái gì mà dòng tộc nhà họ Nam Phương không dám động đến anh sao?"
"Thân phận của anh lợi hại như vậy mà ngay cả một quán bar cũng không vào được à?"
Nam Phương Minh Nguyệt cười to.
Cô ta không có ác ý gì khác chỉ là muốn đè ép cái tính kiêu ngạo của Cao Phong một chút mà thôi.
"Nếu như cô làm trễ nải việc tôi và ông cụ Nam Phương nói chuyện thì cô không chịu nổi cái trách nhiệm này đâu."
Cao Phong khẽ cau mày.
"Hừ! Muốn lên trên cũng được, anh hãy gọi tôi một tiếng chị Minh Nguyệt đi, cầu xin tôi giúp đỡ đi thì may ra tôi có thể để cho anh đi lên."2089092_2_25,60
Nam Phương Minh Nguyệt đắc ý nói.
Trong lòng cô ta rất vui vẻ.
Cô ta vô cùng chắc chắn rằng chỉ cân Cao Phong có dã tâm thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp xúc với người đang đứng đầu dòng tộc nhà họ Nam Phương đâu.
Cho nên cô cố ý lấy chuyện này chấn áp Cao Phong.
Anh muốn đi lên trên thì phải cầu xin tôi trước đã.
Chỉ cân Cao Phong cúi thấp đầu với cô ta thì từ nay trở đi khi ở trước mặt cô ta Cao Phong cũng không dám kiêu ngạo nữa.
Mộng tưởng của Nam Phương Minh Nguyệt rất lớn nhưng rõ ràng là cô ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
"Cả đời này Cao Phong tôi có thể câu xin người khác nhưng tuyệt đối không phải là dòng tộc nhà họ Nam Phương!"
"Nếu không muốn nói chuyện thì coi như xong rồi, hãy quên nó đi"
Cao Phong nói xong câu này lập tức cúp điện thoại, xoay người rời đi.
Loại thủ đoạn nhỏ nhặt này thật sự khiến cho Cao Phong cực kỳ khó chịu.
"Này, vị quý khách này xin hãy chờ một chút đã."
Bỗng nhiên có một người thanh niên đi tới.
Nghe được tiếng gọi, Cao Phong khẽ cau mày nhưng anh vẫn dừng lại.
Mà Nam Phương Minh Nguyệt ở trên tầng cao nhất cũng khó chịu để điện thoại xuống.
"Không phải chỉ là cúi đầu thấp xuống một tí thôi sao, khó như vậy à? Người khác có thể vậy tại sao anh ta lại không thể?"
"Chẳng phải đàn ông đều có thể co được dãn được sao? Đổng Hùng Minh cũng là đàn ông mà, cúi đầu với tôi bao nhiêu lần rồi còn gì?"
Nam Phương Minh Nguyệt cản chặt hàm răng, cực kỳ khó chịu, lẩm bẩm.
Người đứng đầu Nam Phương Minh Nghị và người bên cạnh là Nam Phương Minh Nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Minh Nguyệt, loại trò đùa lừa bịp này đừng dùng với Cao Phong, bây giờ anh ta không phải là người không có thân phận."
"Đàn ông có thể co dãn không phải là không đúng, nhưng có một số người, trời sinh không thế cúi với người khác! Nếu không tại sao lại có câu cứng quá không thể uốn cong chứ?"
Nam Phương An Khang khuyên nhủ một câu.
Đối với con nhóc Cao Minh Nguyệt này, ông ta thật sự không có biện pháp nào.
"Hừ! Vậy thì lập tức bẻ gãy anh ta đi!"
Nam Phương Minh Nguyệt tức giận trả lời.
"Mọi thứ đều có hai mặt của nó, con không thể đối đãi với ai cũng như ai được."
Nam Phương An Khang trả lời.
"Hừ! Dòng tộc nhà họ Nam Phương của chúng ta là dòng tộc số một ở khu Nam Thành này, ông nội lại là thân vàng thân bạc, chẳng lẽ anh ta muốn gặp thì gặp chắc?"
"Cho dù ông nội đồng ý cho anh ta một cơ hội thì anh ta cũng phải biết được vị trí của mình ở đâu chứ không phải chỉ biết kiêu ngạo, diễu võ dương oai với chúng ta."
"Cho nên con cảm thấy trước khi để anh ta gặp ông nội phải đè ép tính cách kiêu ngạo của anh ta xuống."
Nam Phương Minh Nguyệt vươn tay ra lấy một miếng bánh điểm tâm.
"Vậy chuyện này con định giải quyết như thế nào? Nhỡ đâu trong lúc tức giận, Cao Phong thật sự không gặp chúng ta nữa thì sao?"
Nam Phương An Khang hỏi.
"Không phải anh ta có bản lĩnh lắm sao? Không cầu xin tôi thi tự mình vận dụng các mối quan hệ đi!"
"Ngay cả một quán bar cũng không vào được thì anh ta còn được gọi là anh hùng hào kiệt, tâm chí mạnh mẽ gì chứ!"
Nam Phương Minh Nguyệt thờ ơ trả lời.
Nghe vậy, ông cụ Nam Phương Minh Nghị cũng khẽ gật đầu, nói: "Nếu như bởi vì chuyện như vậy mà Cao Phong vứt bỏ cơ hội hợp tác với dòng tộc nhà họ Nam Phương thì coi như là một sai lầm"
"Người trẻ tuổi nóng nảy là chuyện tốt, chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện lớn thì thất bại cũng không sao."
"Lúc này tập đoàn Lân Vũ phát triển rất nhanh rất mạnh nhưng mà thiếu nền tảng nên đang rất cần các thế lực lớn ở địa phương ủng hộ bọn họ."
"Cho nên nếu anh ta thông minh thì cũng biết răng cơ hội hiếm có như thế nào! Nếu anh ta hành động theo cảm tính là buông tha cho cơ hội này thì dòng tộc nhà họ Nam Phương chúng ta cũng không nói được anh ta."
Nam Phương Minh Nghị nheo mắt nói đầy ẩn ý.
"Đúng vậy! Ông nội nói có lý lắm! Nếu anh ta không ngu thì cũng biết được phải làm như thế nào."
"Tôi sẽ chờ anh ta đến câu xin tôi, ha ha."
Nam Phương Minh Nguyệt thấy được sự ủng hộ của Nam Phương Minh Nghị thì trong lòng vô cùng vui vẻ.
Lúc này ở dưới sảnh lớn.
Sau khi Cao Phong bị tên thanh niên kia gọi lại thì anh cũng nghi ngờ mà quay đầu lại.
"Quản lý Trương!"
Nhân viên thu ngân vội vàng chào hỏi, ngay sau đó đứng gọn sang một bên.
Quản lý Trương gật đầu một cái rồi đi về phía Cao Phong.
Nam Phương Minh Nguyệt dặn dò phải ngăn cản Cao Phong lại chứ cũng không có nói đuổi Cao Phong đi.
"Quý khách, quý khách muốn đi thật sao?"
Quản lý Trương hỏi.
Cao Phong không có chút kiên nhẫn nào nhìn quản lý Trương một cái, chuyện này hỏi không phải vô nghĩa sao? "Tôi cảm thấy hay là quý khách gọi điện cho cô Nam Phương đi, chỉ cần cô Nam Phương gật đầu thì chúng tôi lập tức cho quy khách đi"
Quản lý Trương nghiêm trang nói.
Ý trong hay ý ngoài thì vẫn là để cho Cao Phong gọi điện thoại cho Nam Phương Minh Nguyệt, cầu xin cô ta để cho anh lên trên tầng.
"Ha ha, không cân đâu."
"Chỉ là một quán bar Ngọa Long mà cũng muốn ngăn cản bước chân của tôi sao?"
Cao Phong nói xong, giương mắt lên nhìn xung quanh quán bar Ngọa Long, nói: "Chỗ này, đã đến lúc đối chủ rồi."
"Ý của anh là gì?"
Quản lý Trương nghe vậy thì hơi sững sờ.
"Mười phút sau tôi sẽ quay trở lại."
"Đến lúc đó, cậu sẽ phải gọi tôi một tiếng ông chủ."
Cao Phong nói xong lập tức xoay người rời đi.
Ngược lại anh muốn nhìn xem đến lúc anh đến đây với thân phận ông chủ thì nơi này còn có ai dám ngăn cản anh hay không.
"Đứng lại!"
Quản lý Trương nghe vậy hơi sửng sốt, lập tiếng hét lên một tiếng.
Tôn nghiêm của quán bar Ngọa Long có thể tùy ý để cho Cao Phong chà đạp như vậy sao? "Tôi không quan tâm anh có phải là bạn của cô Nam Phương hay không nhưng anh phải xin lỗi quán bar Ngọa Long chúng tôi vì những gì anh vừa nói!"
Quản lý Trương tiến lên một bước, sắc mặt không được tốt lắm nhìn Cao Phong.