Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 870: Phản đối!
Tiếng nói của Nam Phương Minh Nguyệt chỉ vừa mới rơi xuống, thì đúng vào lúc này lại có một người thanh niên nói tiếp: "Cái tên Cao Phong này có thân phận không cao nhưng mà dáng vẻ ngông nghênh, kiêu căng thì lại không nhỏ."
Một đám những người khác trong dòng họ Nam Phương nghe xong cũng đều trở nên vô cùng không kiên nhẫn, người nào cũng muốn tranh mở miệng bàn luận.
Mà sau khi nghe được những lời bàn luận của đám người này, trong lòng của Nam Phương Minh Nguyệt lại bỗng nhiên có chút không thoải mái.
Nam Phương Minh Nguyệt vẫn luôn cảm thấy, Cao Phong ra sao thì cũng chỉ có thể do chính mình đưa ra phán xét, còn nếu như người khác nói bất kỳ điều gì không tốt về Cao Phong thì cũng đều sẽ khiến cho Nam Phương Minh Nguyệt cảm thấy nghe không lọt tai.
"Được rồi!"
Nam Phương Minh Nghị vừa mở miệng, những người khác lập tức đàng hoàng ngậm miệng lại.
"Cậu Phong đã ở trên đường tới rồi, không bao lâu nữa là sẽ có mặt ở nơi này, không cân om sòm nhiều đến như vậy."
"Cậu ấy là khách do tôi mời tới, các người đừng có mà làm mất tác phong của dòng họ Nam Phương."
Vào thời điểm mà Nam Phương Minh Nghị nói ra những lời này, trên mặt của ông ta hiện ra có chút không vui.
Nếu như không phải là do đám con cháu đời sau này đều không thế nhờ cậy được thì chính mình cần gì phải đi tìm kiếm và câu xin sự trợ giúp từ người ngoài chứ? "Ông nội, ông gửi gắm hết kỳ vọng vào một người từ bên ngoài đến, cháu trai cảm thấy điều này thực sự là rất không lý trí"
Người thanh niên lên tiếng lúc trước đó tiến lên phía trước, sau đó lại cất lời nói.
Người thanh niên này có vóc dáng cao lớn, trong lòng bàn tay cũng có những vết chai sạn, nhìn qua cũng thấy được là một người thường xuyên tập võ.
Người này tên là Nam Phương Hòa Trạch, cũng được coi như là một trong số không nhiều người xuất sắc ở trong đám con cháu đời thứ ba của dòng họ Nam Phương.
Nhưng mà, Nam Phương Minh Nghị biết, dựa vào thực lực hiện tại của Nam Phương Hòa Trạch, căn bản là không có cách nào có thể so sánh cùng với những dòng họ luyện võ lớn mạnh khác.
"Lý trí hay không lý trí, thì đây cũng đã là biện pháp cuối cùng rồi"
"Bởi vì đám trẻ các người không chịu tranh đua và phấn đấu, những năm gần đây, dòng họ Nam Phương của chúng ta đã phải nhường cho những dòng họ luyện võ khác bao nhiêu lợi ích?"
"Đối mặt với những dòng họ luyện võ nhỏ bé và thấp kém khác là các người đã có thể cảm thấy thoải mái trong lòng?"
Nam Phương Minh Nghị càng nói càng trở nên tức giận, trên mặt cũng tràn đầy sương mù giá lạnh.
"Vù vù"
Bỗng nhiên, một loạt tiếng động cơ máy xé qua không gian mà truyên tới, chiếc xe Santana màu trắng kia của Cao Phong chậm rãi được lái đến trước cửa lớn của nhà họ Nam Phương.
Cao Phong nghe xong thì gật đầu, dựa theo sự hướng dẫn của Nam Phương Minh Nghị mà đi vào bên trong trang viên.
Còn những người khác của dòng họ Nam Phương, thì ngay cả là ý muốn nhìn bọn họ nhiều thêm một, hai cái Cao Phong cũng không có.Anh có thế cảm nhận được ánh mắt mà những người còn lại của dòng họ Nam Phương nhìn mình đều có chút khinh thường, cho nên anh cũng sẽ không cố gắng đem mặt nóng mà dán vào mông lạnh.
Dựa vào thân phận hiện tại của anh, ngay cả là mặt mũi của Nam Phương Minh Nghị, nếu như anh nói không cho thi thật sự chính là không cho, như thế nào mà lại phải đi nhìn sắc mặt của đám người vai dưới trong dòng họ Nam Phương? "Chờ một chút!"
Ngay tại thời điểm mà Cao Phong sắp bước vào trang viên, Nam Phương Hòa Trạch bỗng nhiên lại mở miệng kêu một tiếng.
Lúc này, bước chân của Cao Phong cũng tức khäc dừng lại, lặng lẽ đợi Nam Phương Hòa Trạch nói tiếp.
Bất kế là Nam Phương Hòa Trạch có nói gì, ngày hôm nay Cao Phong cũng sẽ không nhẫn nhịn nửa phần.
Anh đã bỏ ra vì đợt Đại hội thì võ này bao nhiêu thì chỉ có chính anh mới là người rõ ràng nhất.
Tạm thời không đề cập tới đám người Lâm Vạn Quân và Cao Quang Minh, chỉ nói đến việc Kim Tuyết Mai bây giờ có đang thật sự mang thai hay là không thôi, Cao Phong cũng không biết.
Nếu như Kim Tuyết Mai thật sự mang thai, vậy thì chuyến đi lần này của Cao Phong, có thế được coi là chân chính vứt bỏ vợ con không màng.
Vì Hội thi võ thuật lần này mà khiến cho Kim Tuyết Mai và đứa trẻ của chính mình phải chịu khổ nạn, khó khăn thêm ba ngày, vốn dĩ vì điều này mà trái tim của Cao Phong cũng đau đớn đã giống như bị dao cắt.
Nếu như có người ngoài muốn ngăn cản hành động của anh, vậy thì anh đương nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho người đó dù chỉ là nửa phân.
"Hòa Trạch, có chuyện gì thì đợi lát sau lại nói tiếp đi, ông và cậu Phong có chuyện quan trọng hơn cần phải bàn bạc "
Nam Phương Minh Nghị cất lời trách mắng một tiếng.
"Ông nội, nếu như mà cháu không nói lời này ra, kẹt lại ở trong lòng vậy thì sẽ rất không thoải mái."
Nam Phương Hòa Trạch kiên trì nói.
Nam Phương Minh Nghị còn muốn trách mắng, nhưng mà Cao Phong khẽ xua tay, nói: "Để cho anh ta nói."
Một đám những người khác trong dòng họ Nam Phương nghe xong cũng đều trở nên vô cùng không kiên nhẫn, người nào cũng muốn tranh mở miệng bàn luận.
Mà sau khi nghe được những lời bàn luận của đám người này, trong lòng của Nam Phương Minh Nguyệt lại bỗng nhiên có chút không thoải mái.
Nam Phương Minh Nguyệt vẫn luôn cảm thấy, Cao Phong ra sao thì cũng chỉ có thể do chính mình đưa ra phán xét, còn nếu như người khác nói bất kỳ điều gì không tốt về Cao Phong thì cũng đều sẽ khiến cho Nam Phương Minh Nguyệt cảm thấy nghe không lọt tai.
"Được rồi!"
Nam Phương Minh Nghị vừa mở miệng, những người khác lập tức đàng hoàng ngậm miệng lại.
"Cậu Phong đã ở trên đường tới rồi, không bao lâu nữa là sẽ có mặt ở nơi này, không cân om sòm nhiều đến như vậy."
"Cậu ấy là khách do tôi mời tới, các người đừng có mà làm mất tác phong của dòng họ Nam Phương."
Vào thời điểm mà Nam Phương Minh Nghị nói ra những lời này, trên mặt của ông ta hiện ra có chút không vui.
Nếu như không phải là do đám con cháu đời sau này đều không thế nhờ cậy được thì chính mình cần gì phải đi tìm kiếm và câu xin sự trợ giúp từ người ngoài chứ? "Ông nội, ông gửi gắm hết kỳ vọng vào một người từ bên ngoài đến, cháu trai cảm thấy điều này thực sự là rất không lý trí"
Người thanh niên lên tiếng lúc trước đó tiến lên phía trước, sau đó lại cất lời nói.
Người thanh niên này có vóc dáng cao lớn, trong lòng bàn tay cũng có những vết chai sạn, nhìn qua cũng thấy được là một người thường xuyên tập võ.
Người này tên là Nam Phương Hòa Trạch, cũng được coi như là một trong số không nhiều người xuất sắc ở trong đám con cháu đời thứ ba của dòng họ Nam Phương.
Nhưng mà, Nam Phương Minh Nghị biết, dựa vào thực lực hiện tại của Nam Phương Hòa Trạch, căn bản là không có cách nào có thể so sánh cùng với những dòng họ luyện võ lớn mạnh khác.
"Lý trí hay không lý trí, thì đây cũng đã là biện pháp cuối cùng rồi"
"Bởi vì đám trẻ các người không chịu tranh đua và phấn đấu, những năm gần đây, dòng họ Nam Phương của chúng ta đã phải nhường cho những dòng họ luyện võ khác bao nhiêu lợi ích?"
"Đối mặt với những dòng họ luyện võ nhỏ bé và thấp kém khác là các người đã có thể cảm thấy thoải mái trong lòng?"
Nam Phương Minh Nghị càng nói càng trở nên tức giận, trên mặt cũng tràn đầy sương mù giá lạnh.
"Vù vù"
Bỗng nhiên, một loạt tiếng động cơ máy xé qua không gian mà truyên tới, chiếc xe Santana màu trắng kia của Cao Phong chậm rãi được lái đến trước cửa lớn của nhà họ Nam Phương.
Cao Phong nghe xong thì gật đầu, dựa theo sự hướng dẫn của Nam Phương Minh Nghị mà đi vào bên trong trang viên.
Còn những người khác của dòng họ Nam Phương, thì ngay cả là ý muốn nhìn bọn họ nhiều thêm một, hai cái Cao Phong cũng không có.Anh có thế cảm nhận được ánh mắt mà những người còn lại của dòng họ Nam Phương nhìn mình đều có chút khinh thường, cho nên anh cũng sẽ không cố gắng đem mặt nóng mà dán vào mông lạnh.
Dựa vào thân phận hiện tại của anh, ngay cả là mặt mũi của Nam Phương Minh Nghị, nếu như anh nói không cho thi thật sự chính là không cho, như thế nào mà lại phải đi nhìn sắc mặt của đám người vai dưới trong dòng họ Nam Phương? "Chờ một chút!"
Ngay tại thời điểm mà Cao Phong sắp bước vào trang viên, Nam Phương Hòa Trạch bỗng nhiên lại mở miệng kêu một tiếng.
Lúc này, bước chân của Cao Phong cũng tức khäc dừng lại, lặng lẽ đợi Nam Phương Hòa Trạch nói tiếp.
Bất kế là Nam Phương Hòa Trạch có nói gì, ngày hôm nay Cao Phong cũng sẽ không nhẫn nhịn nửa phần.
Anh đã bỏ ra vì đợt Đại hội thì võ này bao nhiêu thì chỉ có chính anh mới là người rõ ràng nhất.
Tạm thời không đề cập tới đám người Lâm Vạn Quân và Cao Quang Minh, chỉ nói đến việc Kim Tuyết Mai bây giờ có đang thật sự mang thai hay là không thôi, Cao Phong cũng không biết.
Nếu như Kim Tuyết Mai thật sự mang thai, vậy thì chuyến đi lần này của Cao Phong, có thế được coi là chân chính vứt bỏ vợ con không màng.
Vì Hội thi võ thuật lần này mà khiến cho Kim Tuyết Mai và đứa trẻ của chính mình phải chịu khổ nạn, khó khăn thêm ba ngày, vốn dĩ vì điều này mà trái tim của Cao Phong cũng đau đớn đã giống như bị dao cắt.
Nếu như có người ngoài muốn ngăn cản hành động của anh, vậy thì anh đương nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho người đó dù chỉ là nửa phân.
"Hòa Trạch, có chuyện gì thì đợi lát sau lại nói tiếp đi, ông và cậu Phong có chuyện quan trọng hơn cần phải bàn bạc "
Nam Phương Minh Nghị cất lời trách mắng một tiếng.
"Ông nội, nếu như mà cháu không nói lời này ra, kẹt lại ở trong lòng vậy thì sẽ rất không thoải mái."
Nam Phương Hòa Trạch kiên trì nói.
Nam Phương Minh Nghị còn muốn trách mắng, nhưng mà Cao Phong khẽ xua tay, nói: "Để cho anh ta nói."
Bình luận facebook