• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong (8 Viewers)

  • Chương 861-865

Người thây thần bí đó không chỉ truyền thụ võ thuật lại cho gã mà còn trở thành chỗ dựa của gã.

Nhưng bây giờ Ngô Đông Sơn lại muốn gọi người thầy thân bí của gã tới đây, ai giữ nổi bình tĩnh được nữa chứ? "Anh không phục thì gọi thây của anh đến đi."

"Đúng lúc, cùng đánh với thầy anh một trận."

Cao Phong tỏ vẻ cân nhắc, giọng điệu lại càng kiêu ngạo.

Khí thế ngang ngược có một không hai thế này chớp mắt cái thôi đã thu phục được không ít thanh niên.

Nhưng trong mắt mấy người Phạm Hồng Quân, bọn họ chỉ cảm thấy Cao Phong đang vô cùng ngứa đòn.

"Anh con mẹ nó giả bộ gì chứ? Anh không biết thây của anh Sơn là ai hả?"

"Nếu như thầy anh Sơn tới thật thì có khi anh phải sợ đến mức quỳ gối xuống xin tha đó!"

Phạm Hồng Quân duỗi tay ra chỉ thẳng vào Cao Phong.

"Chờ lát nữa tôi sẽ dạy dỗ cậu cẩn thận làm thế nào để ăn nói cho đàng hoàng."

Cao Phong liếc Phạm Hồng Quân một cái.

Ngô Đông Sơn đã gọi điện thoại xong, gật đầu một cái với chiếc điện thoại, tỏ vẻ như đã hiểu rõ rồi.

Phạm Hồng Quân vội vàng đỡ Ngô Đông Sơn đứng dậy, nhìn Cao Phong với vẻ mặt khinh thường.

Đợi thây của Ngô Đông Sơn đến đây, có thốn quyền* gì đó thì cũng chẳng đánh nổi, đều phải quỳ rạp xuống hết thôi! *Nhất thốn quyên hay còn gọi là cú đấm 1 inch.

Đây là một kỹ thuật trong Vịnh Xuân Quyên.

Chỉ với khoảng cách rất ngắn tâm 2,5 cm, có thể khiến đối phương bay ra xa tâm vài mét, đó là hình thức biểu diễn, nếu dùng trong thực chiến có thể làm đột tử đối phương.

Nó đã được phổ biến bởi huyền thoại kungfu Lý Tiểu Long .

"Mười phút nữa thầy của tôi sẽ tới."

Ngô Đông Sơn nói với Cao Phong.

"Tôi chờ ông ta"

Cao Phong chẳng sợ hãi tẹo nào.

"Anh Phong, mời anh ngồi."

Đúng lúc đó, không biết Cao Thành Sâm lấy một cái ghế tựa ở đâu trong cửa hàng ra, đặt phía sau Cao Phong.

Cao Phong ngôi xuống ghế một cách oai nghiêm, rảnh rỗi ngồi rung chân, châm một điếu thuốc rồi yên lặng chờ đợi.



1631078355755.png

Người như vậy, chỉ có thế tìm cách tạo dựng mối quan hệ tốt với người ta, không thể trở mặt đối đầu.
"Cụ Nghị, cụ lại đánh giá cậu ấy cao như thế?"
Lý Cương kinh ngạc hỏi.
Ông ta đã đi theo Nam Phương Minh Nghị rất nhiều năm rồi, chưa từng thấy Nam Phương Minh Nghị đánh giá cao một người trẻ tuổi nào như thế này.
"Cứ làm theo lời tôi nói, tôi sẽ không nhìn nhầm người đâu."
Mắt Nam Phương Minh Nghị lóe lên một vệt sáng.
"Vâng, thưa cụ! Tôi đã hiểu rồi!"
Trong con phố.
Ngàn người đứng đấy, vô cùng yên tĩnh.
Không ai dám tùy tiện lên tiếng phá rối bầu không khí yên ẳng này.
Cao Phong oai nghiêm ngôi trên ghế, ánh mắt bình tĩnh, trên tay cầm một cái cắt móng tay, nhẹ nhàng sửa lại móng.
Đám người Cao Thành Sâm đứng phía sau lưng Cao Phong, không nói một câu, cứ đứng yên đấy chờ đợi.
"Thằng ngãi ngông cuồng, lát nữa thôi sẽ khiến anh phải khóc tu tu."
Phạm Hồng Quân cười lạnh một cái.
"Cái miệng chó này của cậu, ông đây thực sự muốn để cậu sủa đến bế giọng luôn!"
Cao Thành Sâm lớn tiếng nói, tiến lên phía trước.
"Không có chuyện gì đâu, đây là câu chửi thứ tám của cậu ta.
"Chửi bao nhiêu, lát nữa trả lại cậu ta bấy nhiêu."


1631078365492.png

"Thiết quyền Lý Cương, nghe người ta nói rằng, ông ta được truyền thụ võ thuật chân chính, năm đó kháng chiến, tổng cộng lại thì ông của ông ta đã giết được đến hơn hai trăm tên giặc xâm lược!"

"Ông ta chính là một người giỏi võ thực thụ, không ngờ ông ta lại là thầy của Ngô Đông Sơn!"

"Mấy người không biết đâu, có người nói Lý Cương này được dòng tộc nhà họ Nam Phương chiêu mộ, thân phận cao lắm đấy"

Trong nhất thời, mọi người đứng xung quanh đều biết chuyện, bàn tán sôi nổi không ngớt.

Chỉ dăm ba câu đã biết thân phận của Thiết quyền Lý Cương, ông ta đã coi là người mạnh nhất trong số người đang ở đây.

"Ai làm học trò của tôi bị thương?"

"Tôi không cần biết anh ta là ai, hay có thân phận gì! Ngày hôm nay, tôi phải khiến anh ta trả một cái giá thật lớn!"

Lý Cương chấp hai tay sau lưng, ánh mắt tràn đầy lãnh ý, quét mắt nhìn khắp toàn bộ đám người.

Những đàn em của Ngô Đông Sơn thấy Ngô Đông Sơn quỷ xuống, lại thấy được ánh mắt tràn ngập sát ý của Lý Cương, không dám thất lễ nữa, dồn dập quỳ gối xuống với Lý Cương.

Ngay cả Phạm Hồng Quân cũng gập người thật sâu chào Lý Cương.

Trong nháy mắt một nhóm lớn người xung quanh quỳ gối xuống.

Ban đầu mấy người này còn che mất tầm mắt của Lý Cương khiến ông ta không thấy Cao Phong cũng đang ở đây.

Mà sau khi quỳ xuống một lượt thì ngay lập tức Lý Cương nhìn thấy Cao Phong đang ngồi sửa móng tay.

"Suýt!"

Đột nhiên Lý Cương hít sâu một cái, trợn tròn mắt lên.

Chỗ bị Cao Phong đánh bị thương trước đó bỗng đau đớn như phản xạ có điều kiện.

Ông ta thực sự không ngờ rằng mình đến đây lại đụng phải Cao Phong! Ngắm lại những lời mình vừa nói xong, Lý Cương chỉ cảm thấy phía sau lưng không chịu được mà đổ mồ hôi lạnh.

Sau đó, Lý Cương không quan tâm đến Ngô Đông Sơn nữa, mà bước nhanh chân tới chỗ Cao Phong.

Ánh mắt trông ngóng, vẻ mặt thì vô cùng nghiêm túc.

Ông ta không dám ở trước mặt Cao Phong lộ ra chút xíu không tôn trọng nào.

Nhưng trong mắt mọi người thì lại tưởng rằng Lý Cương đang tức giận, trực tiếp xông tới xử lý Cao Phong.



1631078383505.png

Tiếng bạt tai vô cùng vang, một cái tát mà khiến Phạm Hồng Quân phải lùi lại phía sau năm, sáu bước.
Mọi người đều cùng nhau há hốc mồm, ngây ngốc chứng kiến tình cảnh vừa xảy ra.
Cảm thấy dây thần kinh của Thiết quyên Lý Cương hình như hơi bị chập mạch mất rồi? Không đánh Cao Phong mà lại đi tát Phạm Hồng Quân một phát? Phạm Hồng Quân lờ đờ, đầu óc quay cuồng, lỗ mũi trào máu, chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy bên mặt đang sưng lên.
Ngay vừa mới đây thôi, gã ta vẫn còn đang thầm nghĩ, Lý Cương sẽ cho Cao Phong một quyền hay đạp cho Cao Phong một cái, thậm chí bạt tai cũng từng nghĩ qua rồi.
Nhưng mà gã ra không thế ngờ được là bạt tai này sẽ rơi xuống mặt gã.
"Chú Cương, tôi..."
Lúc này Phạm Hồng Quân muốn nói chuyện.
"Tôi cho cậu nói chưa? Im miệng lại ngay cho tôi!"
Lý Cương bước lên phía trước, vung tay lên, một cái bạt tai vang dội thứ hai rơi xuống.
"Bốp!"
Cái tát này, Phạm Hồng Quân kiên cường nhận lấy, không dám động đậy, bị đánh cho quay hai vòng! Máu mũi điên cuồng trào ra, trong nháy mắt đã làm ướt quần áo.
"Thầy, người đánh nhầm mất rồi, không phải cậu ta, không phải cậu ta đánh con, là anh ta!"
Cuối cùng Ngô Đông Sơn cũng phản ứng lại, vội vã chạy tới kéo cánh tay Lý Cương, chỉ tay vào Cao Phong mà nói.
"Cậu ấy đánh con sao? Đó là vinh hạnh của con Tránh ra!"
Lý Cương nhìn Cao Phong một cái, sau đó gạt tay Ngô Đông Sơn ra.
Ngô Đông Sơn sững sờ lần hai, còn mọi người đứng quay đấy cũng đồng loạt há hốc mồm lần hai.


1631078391225.png

"Thưa anh Phong, mười lần!"

Cao Thành Sâm lập tức trả lời.

"À, mười lần à.."

Cao Phong gật đầu, lại cúi đầu cắt móng tay tiếp.

Mọi người xung quanh thấy vậy thì thực sự không biết nói gì, móng tay của anh khó cắt vậy sao? Anh có biết là dáng vẻ lúc này của anh thực sự như đang cố ý khiêu khích không? Nhưng mà chẳng ai dám nói câu này ra cả.

Người ta có sức mạnh để tinh tướng, vậy thì không thể gọi là tinh tướng được, mà là lợi hại! Bọn họ cũng không muốn trải nghiệm như Phạm Hồng Quân.

Lý Cương nghe thấy câu nói kia của Cao Phong, trong nháy mắt đã hiểu rõ, bóp cổ Phạm Hồng Quân, một cái bạt tai nữa giáng xuống.

"Tôi không đánh cậu nhiều, cậu mắng cậu Phong mười lần, vậy tôi sẽ tát cậu mười cái!"

"Mấy cái tát vừa xong coi như làm nóng người."

Lý Cương trịnh trọng nói.

Mặt của Phạm Hồng Quân lúc này đã sưng lên như đầu heo, người ta thấy mà sợ hãi.

Còn đám đàn em của Phạm Hồng Quân thì chẳng ai dám hé răng nói nửa lời, tất cả đều cúi đầu giữ im lặng.

"Chú Cương, tôi..."

Phạm Hồng Quân muốn giải thích, nhưng Lý Cương sao có thể nghe gã ta giải thích nữa chứ? "Tôi không cho cậu nói!"

Lý Cương quát một tiếng, tai trái kẹp cổ Phạm Hồng Quân, còn tay phải hung hăng đập gã.

"Bốp!"

Máu mũi phun ra, khuôn mặt sưng vù lên.

Sau đó chính là một màn khiến người ta phải sợ hãi.

Bọn họ chính thức được diện kiến sự khủng bố của đôi tay của Thiết quyên Lý Cương.

Cao Phong cúi đầu không nói gì, vô cùng chăm chú cắt móng tay.

"Tách tách."

Tiếng cắt móng tay vang lên lanh lảnh.

Trong bầu không khí yên tĩnh lúc bấy giờ, âm thanh ấy vang lên vô cùng rõ ràng.

"Bộp!"

Một tiếng bạt tai lại vang lên theo.

"Tách tách."

Lại một tiếng cắt móng tay vang lên nối tiếp.



1631078411827.png

Chỉ một thoáng đó, âm thanh vang lên dồn dập.
Phạm Hồng Quân cũng trở mình bò dậy, quay về phía Cao Phong, cung kính gọi một tiếng anh Phong.
Có một số người, dù mạnh đến đâu đi chăng nữa, bị người ta đánh mà vẫn phải cúi đầu khuất phục với người ta.
Cao Thành Sâm thấy cảnh này, trong đầu đột nhiên nhớ tới một câu nói: tôi không hiểu thế nào là tuổi trẻ ngông cuồng, tôi chỉ biết người thắng thì làm vua! Thời khắc này, hào khí trong lòng Cao Thành Sâm dâng trào.
Tiến lên một bước, hô lên thật to với đám người xung quanh: "Tôi không biết cái gì gọi là người thắng làm vua, tôi chỉ biết, anh Phong chính là vua!"
Một câu nói cực kỳ ngông cuồng, nhưng những người ở đó không ai dám phản bác.
Không sail Cậu thanh niên đang ngồi trên ghế, gương mặt bình thường nhưng là một vương giả chân chính! "Anh Phong, là vua!"
Khúc Đại Minh hô to một tiếng.
"Anh Phong, là vua!"
Dư Văn Cường vội vã khom người hành lễ.
"Anh Phong, là vua! Là vua!"
"Là vua! Là vual"
Chỉ chớp nhoáng, hơn ngàn người đồng loạt hô to một câu này.
Từng câu anh Phong là vua vang dội khắp chân trời, dường như muốn chọc thủng bầu trời.
Trong lòng mỗi người đều tự hiểu một điều.
Vua của thành phố Hòa Bình đã xuất hiện! Còn Khúc Đại Minh không biết đang nghĩ gì mà viên mắt đột nhiên ửng đỏ cả lên.
Mà ánh mắt Cao Phong lúc này vần vô cùng bình tĩnh, Khúc Đại Minh không biết nói thế nào về cảm giác trong lòng.
Trước kia, Cao Phong nhếch nhác rời khỏi thành phố Hà Nội, dựa vào Kim Tuyết Mai mới có thể tạm thời sống sót trên thế gian này, cuộc sống thê thảm cỡ nào cũng không cần nói nhiều nữa.
Còn bây giờ, Cao Phong một lần nữa lấy lại vinh quang của bản thân.
Vị vương giả đã từng rớt đài, không ai lên làm người đứng đầu, vạn người cảm thán thở dài.
Bây giờ, Cao Phong làm lại từ đầu, thắng làm vua.


1631078420312.png

Sau khi người thanh niên chậm rãi xoay người lại, thì khung cảnh hiện giờ lại biến thành anh ta đang quay lưng vẽ phía Đông.

Ánh nắng chiều từ phía Tây hất lên trên sườn mặt của người thanh niên, chiếu sáng khuôn mặt của anh ta, ánh nắng cảng làm hiện rõ thêm cho sự kiên định và vững vàng ở trên khuôn mặt ấy.

Người thanh niên chậm rãi ngửa đầu, sau đó xòe bàn tay ra ngăn cản ở trước mặt, nhìn ánh sáng của nắng chiều đang chiếu tới, xuyên thấu qua kẽ ngón tay, cuối cùng không nhịn được mà hơi nheo mắt lại.

"Tôi vẫn luôn cho rằng là, một Thành phố Hà Nội này thôi cũng đã đủ để đại diện cho toàn bộ thiên hạ rồi."

"Nhưng mà bây giờ tôi mới hiểu được, thế giới bên ngoài rộng lớn đến nhường nào, giống như những đợt sóng tràn bờ, không có điểm kết thúc."

"Trước đây, tôi đúng thật là đã dùng đôi mắt của một con ếch ngôi ở đáy giếng để mà quan sát mọi thứ mà."

Người thanh niên tự lẩm bẩm.

Người thanh niên này, chính là cậu chủ lớn của nhà họ Phan ở Hà Nội, Phan Hải Huy.

Vốn dĩ anh ta cũng chỉ là một cậu ấm nhà giàu, cả ngày chỉ biết quần áo là lượt, nhưng mà từ sau khi gặp được Cao Phong, anh ta thật sự đã thay đổi rất nhiều.

Mà cuộc sống trong vòng mấy tháng ngắn ngủi gân đây, cũng đã cho anh ta có cơ hội được mài giữa và cọ sát, khiến anh ta càng trở nên trưởng thành và chững chạc hơn xưa nhiều.

Trạng thái tinh thần và tư tưởng của anh ta, lại càng có sự biến hóa đến mức long trời lở đất.

"Cậu Hải Huy, trong chuyện lần này, công của cậu không thể không nhắc đến được."

"Đợi đến khi quay trở lại Thành phố Hà Nội, vào thời điểm tiến hành luận công ban thưởng, ông Quân chắc chắn sẽ không quên công lao của cậu."

Tên áo đen đứng ở sau lưng cất giọng nói.

Phan Hải Huy chậm rãi lắc đầu, cười nói: "Tôi làm hết thảy những thứ này cũng chỉ là vì một phần công lao kia thôi hay sao?"

"Không, không chỉ đơn giản là như vậy."

"Cả một đời của con người ấy à, sẽ luôn có những thứ mà bản thân muốn bảo vệ, sẽ luôn luôn lựa chọn vì một số người hay thứ gì đó thực sự đáng giá mà cố gắng đi liều mạng một phen! Cho dù là phải liêu bằng cả tính mạng, cũng không cảm thấy hối tiếc."

Phan Hải Huy nói ra những lời như thế này là để cho sau tên áo đen đứng ở phía sau lưng kia nghe, người kia vừa nghe lời nói của Phan Hải Huy vừa không ngừng gật đầu.

Trong khi đang nói chuyện, có một người Chiến sĩ của Liên minh Bình Huyên mặc đồng phục tác chiến sải bước đi tới, sau đó tiến thẳng lên trên bục.

"Cậu Hải Huy, anh Tuấn tỉnh lại rồi!"

Phan Hải Huy vừa nghe thấy được tin này thì cũng tỉnh thân lập tức bị chấn động, nhanh chóng sải bước lớn đi xuống khỏi bục sân khấu, sau đó đi về phía căn phòng ở phía đằng xa xa kia.

Bên trong căn phòng.

Long Tuấn Hạo với sắc mặt tái nhợt năm ở trên giường, hơi hơi hí mắt ra, mất đối mất với Phan Hải Huy.

"Con mẹ nói! Thế nào hả, cậu Long Tuấn Hạo? Ông đây còn phải dựa theo quy củ mà anh đã đặt ra tại Thành phố Hà Nội này, quỳ xuống để tiến hành chào hỏi với anh hay sao?"



1631078442911.png

"Đúng vậy, anh thật sự con mẹ nó rất may mắn, hiện tại ở khu vực Tam giác vàng này, anh thật sự là đã trâu bò đến quá đáng luôn rồi."
"Liên minh Bình Huyên thống nhất khu vực Tam giác vàng, Long Tuấn Hạo dẫn dắt những chiến sĩ dưới trướng tắm máu chiến đấu, lấy ít đánh nhiều, chém ba mươi bảy ngàn quân địch!"
"Danh tiếng của chiến thần Long Tuấn Hạo đã uy chấn khắp Myanmar rồi."
"Oai phong, thật sự là rất oai phong!"
Phan Hải Huy lên tiếng trêu đùa Long Tuấn Hạo.
Long Tuấn Hạo nghe vậy thì có chút yên lặng, chiến thân chó má cái gì chứ, bằng lực lượng một người của anh ta, thì đến cuối cùng vẫn chỉ là sức người có hạn mà thôi.
Nếu không phải là vì bên người có những người thề chết bảo vệ thì đừng nói đến việc anh ta chỉ mất đi một ngón út bé nhỏ như thế này.
Ở trên chiến trường mà lửa đạn không ngừng bắn như thế, toàn thân trên dưới của anh ta có thể giữ lại được một ngón tay út kia hay là không thì cũng đều rất khó nói.
Nhưng mà, người chết thì không thể sống lại, đối với Long Tuấn Hạo mà nói loại chuyện giống như sống chết này, cũng không phải là chuyện mới chỉ trải qua lần đầu tiên.
Mà, quãng đường còn lại, vẫn cần phải đi.
Chỉ có hoàn thành được mục tiêu cuối cùng, thì mới không phụ lòng những người đó.
"Ông đây thật sự là không nghĩ tới, một tên chân chó chạy đi theo phía đằng sau của Vũ Hoàng Minh năm đó, vậy mà lại sẽ có một ngày có thể chạm mặt với ông đây ở trên chiến trường."
"Còn con mẹ nó ở đấy mà nói năng lung tung, mau lái xe tăng tác chiến trên bộ tới đây đi!"
Long Tuấn Hạo hít sâu một hơi, mỗi lần nghĩ đến chuyện này anh ta đều cảm thấy vô cùng cảm thán.
Đêm hôm đó, Long Tuấn Hạo dẫn binh chinh phạt quân phản loạn Sotun, nhưng mà cuối cùng lại rơi vào trong cái bẫy mà quân phản loạn Sotun đã bày ra.
Sotun đã hợp tác với các quân đoàn quân phản loạn khác, trực tiếp bao vây cánh quân của Long Tuấn Hạo lại giống như là đang gói sủi cảo.
Trước sau trái phải, bốn phương tám hướng, chỉ cần đưa mắt nhìn ra là có thể thấy được, tất cả đều là địch.
Long Tuấn Hạo thê không đầu hàng, bảo người giơ cao ngọn cờ lớn của Liên minh Bình Huyên, sau đó dẫn dắt thuộc hạ và các anh em, tắm máu mà chiến đấu.


1631078450705.png

"Cho các ngươi mười giây thời gian để cân nhắc, sau mười giây này, mười chiếc xe tăng tác chiến vượt biển được gắn thêm nòng đại bác với đạn xuyên giáp đường kính lớn, đẩy tốc độ bản lên đến 1650m/s của ông đây sẽ bắt đầu tấn công!"

"Các người cứ nhìn một chút đi, xem xem tôi có thể bản nổ đầu của tất cả các người hay là không!"

Đúng ngay vào thời điểm này ở phía xa xa lại truyền tới từng tiếng gào thét.

Sau khi trải qua sự truyền phát của loa phát thanh, giọng nói kia lại càng giống như là sấm sét ở sát bên tai, cũng đã được rất nhiều người nghe thấy một cách vô cùng rõ ràng.

Trong lòng đám người của Tác nuốt quân phiệt vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi đến không tưởng tượng nổi, Long Tuấn Hạo cũng trợn to hai mắt mà nhìn về phương hướng mà thanh âm kia truyền tới.

Giọng nói này, cảm giác có chút quen thuộc! Trong thoáng chốc, chỉ thấy mười chiếc xe tăng bọc thép được sơn màu rằn ri đặc trưng, đang nâng họng súng đại bác ở đầu xe lên thật cao, đồng thời cũng dùng tốc độ không chậm mà lao về phía bên này, bao vây khu vực này lại.

Bánh xích của xe tăng được chế tạo bằng sắt thép sắc lạnh, mỗi khi di chuyển lại tại lực nghiền ép trên mặt đất, giống như những chiếc răng nanh đinh thép tàn bạo và đáng sợ.

Họng súng đại bác đang được nâng lên thật cao kia lại càng khiến cho trong lòng của mọi người đều phải cảm thấy rung động và e sợ.

"Con mẹ nói"

Một trăm ngàn người đang có mặt ở trên chiến trường lúc này đều đồng loạt mà thét lên một tiếng kinh hãi.

Trong số tất cả đoàn đội quân phản loạn ở trên khu vực Tam giác vàng, đội ngũ của Long Tuấn Hạo cũng đã được coi như là có trang bị hoàn hảo rồi.

Mà ở bên trong tay của Long Tuấn Hạo cũng cũng chỉ có được những thứ vũ khí bày bổ giống như súng máy hạng nặng, và đạn hỏa tiễn RPG.

Bây giờ tôi con mẹ nó dứt khoát lái mười chiếc xe tăng tác chiến đến nơi này, vậy con mẹ nó không phải là đang làm trò đùa hay sao "Tôi biết cái tên nhóc kia, ban đầu cái tên nhóc kia đã đi theo ở phía sau của tôi rồi!"

Long Tuấn Hạo hao hết sức lực mà giơ cánh tay lên, chỉ vào Phan Hải Huy đang đứng ở bên trên chiếc xe tăng ở phía xa xa kia, sau đó nói với người ở bên cạnh: "Có nhìn thấy không, đó là người anh em của tôi! Là người bên phía của chúng tai!"

Nói xong lời này, gánh nặng ở trên toàn thân của Long Tuấn Hạo cũng giống như là đã được tháo xuống, thân thế đang không ngừng căng thẳng đến cứng đờ cũng chậm rãi buông lỏng ra, trực tiếp rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Phan Hải Huy chậm rãi siết chặt bàn tay, sau đó hét lớn một tiếng: "Vì anh Phong, vì cậu Long Tuấn Hạo, vì Liên minh Bình Huyên! Khai hỏa tấn công!"

"Rầm! Đoàng! Đoàng! Đoàng!"

"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"

Ống pháo của xe tăng không ngừng rung động, bản ra những ngọn lửa mãnh liệt, trong nháy mắt, đạn đại bác tóe ra tứ phía.

Sau khi đạn đại bác rơi xuống đất, uy lực dọa người bỗng nhiên bùng nổ, cú va chạm đã phá tan mặt đất tạo thành những hố vũng khổng lồ, cả khu vực đều trở nên rung động không thôi.



1631078459543.png

Nhắc tới Lâm Vạn Quân, Phan Hải Huy lại một lần nữa bị những suy trước tính sau và sự nhìn xa trông rộng của Lâm Vạn Quân làm cho vô cùng khâm phục.
Ban đầu Lâm Vạn Quân điều đi một số vốn lớn của Công ty Bất động sản Phong Mai cùng với một nhóm chiến sĩ của nhà họ Cao giao cho Phan Hải Huy.
Bởi vì mặc dù những chiến sĩ kia của nhà họ Cao đều vô cùng trung thành và tinh nhuệ, nhưng mà bọn họ lại thiếu mất một người lãnh đạo mới.
Mà trong tình thế vội vã lúc đó, Lâm Vạn Quân lại không thể tìm được người nào càng thích hợp hơn, cho nên đến cuối cùng chỉ có thể để cho Phan Hải Huy ra sân.
Phan Hải Huy cũng rất hoảng, tình thế như thế này rõ ràng là cũng không khác biệt lảm với câu nói "Không trâu bắt chó đi cày", dẫu sao thì trước đây anh ta cũng chỉ là một cậu ấm nhà giàu quần áo lụa là mà thôi! Nhưng mà vì để có thể giúp cống hiến một phần sức lực của chính mình, anh ta cũng chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, bất chấp khó khăn mà lao lên phía trước.
Năm đó Lâm Vạn Quân đã từng đi theo ông cụ nhà họ Cao chinh chiến từ Nam ra Bắc, cho nên đương nhiên cũng đã làm quen được rất nhiều mối quan hệ.
Phan Hải Huy dẫn theo một đám chiến sĩ của nhà họ Cao, cầm lấy số vốn ban đầu mà Lâm Vạn Quân cấp cho, liên lạc với những mối quan hệ sẵn có của Lâm Vạn Quân, bắt đầu mai danh ẩn tích để phát triển thế lực.
Dự định ban đầu của Lâm Vạn Quân, có hai kế hoạch.
Thứ nhất, là muốn chế tạo cho Cao Phong một lá bài chủ chốt, một lá bài chủ chốt mà ai cũng không nghĩ tới được.
Lâm Vạn Quân biết lực lượng võ trang của nhà họ Cao ở Đà Nẵng là vô cùng mạnh mẽ, cho nên tương đối cần thiết phải tạo ra được một nguồn lực lượng như thế này.
Còn một tác dụng khác đó chính là dùng để theo dõi Long Tuấn Hạo.
Dưới phe cánh của Long Tuấn Hạo có tới mấy chục ngàn tướng sĩ, nguồn lực lượng này tuyệt đối không thể khinh thường.
Nếu như Long Tuấn Hạo thật sự trung thành một lòng với Cao Phong, vậy thì sau này theo lẽ tự nhiên, anh ta và nguồn sức mạnh của anh ta sẽ có thể mang tới sự trợ giúp rất lớn cho Cao Phong.
Nhựng mà nếu như trong lòng của anh ta có những kế hoạch nham hiểm, vậy thì sau này ất sẽ là viên đá cản chân, gây ra rất nhiều khó khăn lớn cho Cao Phong.
Đúng như câu nói kia của Lâm Vạn Quân, người bạn biến thành kẻ địch còn đáng sợ hơn nhiêu so với người vốn dĩ đã là kẻ địch.
Cho nên, một nguồn lực lượng mang tính mấu chốt như vậy thì đương nhiên là cũng phải trải qua tâng tầng kiểm tra và thử thách.


1631078467071.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom