• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New RƠI VÀO BỂ TÌNH VỚI THIẾU GIA (2 Viewers)

  • Chương 17-18

Chương 17: Vô tình tỏ ra yếu ớt


Giờ phút này cô nằm trong ngực anh yếu ớt như một mảnh thủy tinh dễ vỡ.


Mộ Yến Thần mở cửa xe, đem Lan Khê ngồi vào vị trí phó lái. Thời điểm này anh có chút do dự, không biết có nên đưa cô trở về Mộ trạch hay không. Nếu giờ về đó, phải giải thích như thế nào với người trong nhà, đặc biệt là Mộ Minh Thăng, nên dùng lí do gì cho việc khuya thế này hai người lại ở cùng nhau? Anh đứng thẳng dậy, khẽ hít sâu vào, đem cánh cửa xe đóng lại


.Kỷ Diêu tỏ ra lo lắng, đứng ở ngoài, thông qua cửa kính sốt ruột nhìn Lan Khê. Kỉ Hằng gõ vào vai cô nàng, ý bảo cô nàng lên tiếng. Ánh mắt Kỉ Diêu nhìn chằm chằm vào Mộ Yến Thần, tỏ vẻ khó tin.


“Khụ…Khụ… . À, con bé không thoải mái, lát anh cho nó uống nhiều nhiều nước nóng nha. . . . . .” Kỷ Diêu đỏ mặt nói.


Mộ Yến Thần không đáp lời, tiếp tục đi qua mở cửa xe phía bên kia.


Những thứ này, anh không cần bọn họ chỉ dạy.


Anh cũng biết để ngăn chặn những việc như thế này xảy ra lần thứ hai, chính là từ nay cấm tiệt cô giao du với những loại bạn này, để cô khỏi bị dụ dỗ đến những nơi chứa đầy cạm bẫy giống hôm nay. Anh chả cần cùng loại người này phí nước bọt, lạnh lùng phóng xe về phía trước.


Kỷ Diêu kinh ngạc, quay đầu bất đắc dĩ nhìn Kỷ Hằng.


“Anh ơi, trong nhà Lan Khê khi nào thì mọc ra người đàn ông đáng sợ này vậy? Con nhóc kia không thèm nói gì với em hết!” Kỷ Diêu vò đầu.


Kỷ Hằng trầm mặc không trả lời, vẫn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân mình.


***


Do tác dụng của rượu mãnh liệt đánh vào, Lan Khê toàn thân nóng bức, cả người như bị nhét vào lò nướng, tay nhỏ bé bắt đầu kéo kéo y phục.


Mộ Yến Thần nhìn trong kính thấy một màn như thế, gương mặt tuấn tú thoáng chốc lạnh xuống, giọng trầm thấp cảnh cáo: “Mặc vào, không được cởi.”


—— Mẹ kiếp, giờ đây anh mới thấy rõ trang phục cô đang mặc bên trong áo khoác, là bộ váy ngắn hai dây khá “thiếu vải. Tuy có thể phủ kín những nơi cần nên che đậy, nhưng vẫn tôn lên hình dáng những đường cong ngọt ngào của thiếu nữ, đánh mạnh vào thị giác của cánh đàn ông. Cảnh đẹp bày ra trước mắt chỉ càng làm cho Mộ Yến Thần thêm tức giận, gân xanh nổi đầy lên trên trán.


Lan Khê không thèm để ý tới lời cảnh cáo, đem quần áo từ trên người cởi xuống. Tốt! cởi xong thấy mát hẳn ra.


“Két” một tiếng, Mộ Yến thần vội vàng đạp thắng xe lại.


Anh bực mình đem áo khoác đã bị ướt của cô thảy ra ghế phía sau, tiếp theo cởi tây trang trên người mình, đem nửa thân trên của cô bao bọc kín mít, không còn chút khe hở. Lan khê cũng nổi cáu lên, sao mới mát được tí đã trở nên nóng bức thế này, cô dùng giằng, giãy dụa nhất quyết không chịu phối hợp.


Bàn tay Mộ yến Thần bóp chặt lấy hai tay cô, ngăn cản cô tiếp tục hành động “hoang dại” lại, mở giọng chất vấn: “Cô bao nhiêu tuổi? Đua đòi theo ai mà mặc loại trang phục thô kệch này hả?”


Lan Khê bị chận thở không nổi, bị ép tới khó chịu, nức nở cau mày kháng nghị: “Tôi nóng lắm. . . . . .”


Than xong, bàn tay nhỏ bé tiếp tục làm loạn.


Mộ Yến Thần vẫn tiếp tục đè chặt con nhóc cứng đầu này, áp trán mình vào trán cô, cau mày cảnh cáo: “Đừng quậy nữa! . . . . . . Tôi mở điều hòa cho cô.”


Anh bỗng cảm thấy kỳ quái, vừa nãy còn than đau dạ dày, ra vẻ đau đến chết đi sống lại, sao thoáng cái đã có sức làm loạn?


Lan Khê nâng hai hàng lông mi đã nước đẫm vì thấm nước mắt, tủi thân nói: “. . . . . . Tôi đói bụng quá.”


Mộ Yến Thần thở dài một hơi, giằng co với cô chỉ mới vài phút đã làm cả người anh xuất đầy mồ hôi, nhìn cô thật sâu, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Muốn ăn gì?”


“Bánh ngọt.” Thanh âm cô mềm nhũn nhưng có chút thanh tỉnh.


Lạy trời! Món này không khó tìm, có thể chiều theo cô một lần, anh định gật đầu đáp ứng lại nghe tiếng nói mơ mơ màng màng:”Nhưng phải là bánh sinh nhật nha.”


Mặt anh lúc này y chang đáy nồi!


Dừng xe lại ven đường, anh quay qua nói với người bên cạnh: “Ngoan ngoãn ngồi đây, chút nữa tôi sẽ quay lại.”


Xuống xe, cẩn thận khóa lại cửa xe.


Mộ Yến Thần trong lòng có chút mê mang khó hiểu. Anh biết rõ bản thân không phải là loại người dễ dàng mềm lòng trước bất kì ai. Nhưng hôm nay hành động của anh hoàn toàn trái ngược ngày thường. Sự thỏa hiệp, kiên nhẫn này có phải chỉ đơn giản vì cô say xỉn, rồi tỏ vẻ yếu đuối trước mặt anh không?


Thời điểm anh cầm bánh sinh nhật trở lại, cô nhóc ồn ào nào đó đã tựa vào kính xe, ngủ thiếp đi.





Chương 18: Thỏa hiệp


Sáng hôm sau, Lan Khê mơ mơ màng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, đôi môi như muốn nứt ra hết.


Cô mở mắt, lồm cồm ngồi dậy. Nhìn thấy một nơi xa lạ, cô lập tức trợn mắt há mồm, vội vàng cúi xuống xem xét lại trang phục. Khi thấy quần áo hôm qua vẫn còn nguyên vẹn, cô mới dám thở phào ra. Lan Khê lười biếng ngó nghiêng toàn bộ căn phòng một lúc mới chịu xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.


Từ lầu hai nhìn xuống có thể thấy được bao quát khắp phòng khách, bên bàn ăn, có bóng dáng của Mộ Yến Thần đang ngồi xem báo.


Hình ảnh này đập vào thị giác có sức công phá mãnh liệt, khiến Lan Khê phải gấp gáp lui chân về phía sau, tay nhỏ bé nắm chặt lan can, liên tục thở ra hít vào.


Đây là. . . . . . Nơi nào?


“Đã dậy rồi thì đi rửa mặt đi, đến đây thấy có gì ăn được thì ăn, tôi cho cô 20 phút.”


Giọng nói trầm thấp, bình tĩnh vang lên dội khắp căn nhà.


Lan Khê cắn môi, gương mặt đỏ ửng, người đàn ông này chắc có con mắt thứ ba trên đỉnh đầu nhở? .


Cô chạy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, qua loa đánh răng rửa mặt. Trong phòng tắm bao trùm một màu trắng xóa, từ sơn tường đến những vật dụng nhỏ như khăn lông, bàn chải đánh răng…. Cả căn phòng toát lên một sự cô tịch năng nề như chính chủ nhân của nó.


Không dám kéo dài thời gian, làm xong, Lan Khê lập tức mang vội đôi dép dùng trong nhà, nhanh chóng chạy ra ngoài trình báo.


Lúc xuống lầu, Lan Khê mới nhìn rõ, diện tích phòng khách so với tưởng tượng của cô còn lớn hơn nhiều. Cô lúng túng, lựa chỗ cách Mộ Yến Thần xa nhất, mới kéo ghế ngồi xuống, nhỏ tiếng hỏi: “ Đây là đâu?”


Mộ Yến Thần đúng lúc vừa xem xong mục tài chính cuối cùng của tờ báo, anh đem tờ báo để qua một bên, cầm lấy khăn ăn, lau thật sạch hai bàn tay.


“Nhà tôi.” Anh nói.


Lan Khê ngạc nhiên.


Nhưng bụng cô đang réo rắt liên tục, biểu tình vì cô ngược đãi nó. Lan Khê cũng chả buồn tỏ ra khách sáo với anh, tay nhỏ bé cầm bánh bao bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nghi ngờ hỏi: “. . . . . . Tôi làm sao lại ở chỗ này, khi đang ngủ, mộng du nên bơi tới đây hả?”


Tay cầm nĩa của Mộ Yến Thần thoáng dừng lại, để xuống, bưng ly sữa tươi bên cạnh nhấp một ít, ngước mắt hỏi: “Không nhớ rõ gì sao?”


Lan Khê cả kinh, bánh bao đang nhai trong miệng suýt bị nghẹn, khẩn trương nhìn anh. Hôm qua uống say, không lẽ cô lại gây chuyện rắc rối, lại còn dính dáng đến người đàn ông này, hôm qua cô đã làm gì đắc tội với anh sao?


Mộ Yến Thần đem ly sữa tươi để xuống, gương mặt tuấn tú vẫn nhìn chăm chú vào người trước mặt, trầm giọng nói: “Tới đây ngồi.”


Hic, khí thế cường đại, đáng sợ lại ép tới Lan Khê rồi, mỗi khi khí lực này tràn đến là cô hít thở không thông mà. Lúc này, có thêm mười lá gan cô cũng không dám kháng lệnh anh.


Cô cố thu hết can đản, tiến lại ngồi gần anh..


Vừa mới đặt mông ngồi xuống ghế, Mộ Yến Thần liền bất ngờ tấn công, nhanh chóng dùng một tay bắt lấy cằm Lan Khê, xoay khuôn mặt cô về phía anh, bắt buộc cô nghiêm túc nhìn vào mắt anh, nghiêm nghị nói.


” Lan Khê, tôi chỉ nói một lần duy nhất, từ nay ban đêm không được ra khỏi nhà, nghiêm cấm giao du với loại người như tối hôm qua, cũng không bao giờ được đặt chân đến những địa phương không thích hợp với tuổi của cô nữa, nghe rõ chưa?”


Lan Khê mới đầu bị khí thế của anh hù dọa, một lúc lâu mới yếu ớt phản ứng.


“Vô lí! Những người hôm qua là bạn của tôi, anh không được phép nói họ . . . . .”


“Nói ‘ vâng ’.”


Lan Khê bị chặn họng, mặt đỏ bừng bừng như máu:”Mộ yến thần, anh dựa vào đâu mà muốn quản tôi? Chẳng qua chỉ là một ông anh hờ trên danh nghĩa, ngay cả ba tôi còn chưa quản chặt tôi như thế. . . . . .”


“Cô có thật hi vọng sẽ bị mọi người ngó lơ, không ai thèm quan tâm, coi ngó?” Ngữ điệu anh giờ rét lạnh như băng, “Tôi chỉ lặp lại một lần, lập tức nói”Vâng”.”


Cằm Lan Khê đau lắm nhưng vẫn không muốn đầu hàng trước anh, ánh mắt cô sáng long lanh, nhìn trực diện vào mắt anh, thể hiện sự quật cường của bản thân.


Hai người im lặng giằng co. Một giây, hai giây…. Từng giây chậm chạp trôi qua. Cuối cùng , Lan Khê đành giơ cờ trắng, đáy mắt long lanh ảm đạm đi chút ánh sáng, lông mi dài rủ xuống, nhẹ nhàng chớp nháy. Giọng nói mang theo chút uất ức, tủi thân, dùng giọng mũi “ừ” nhỏ một tiếng. Hic! Cường thế của Mộ Yến Thần ép Lan Khê đến mức ngột ngạt, không thể hít thở nổi. Nếu còn ngoan cố, chắc cô sẽ chết mất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT GIÁC RƠI VÀO LƯỚI TÌNH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
Chương 15
Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào
  • Phi Điểu Bất Tuyệt
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom