Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-22
Chương 21: Bàn tay trong mộng
Cỗ cường lực to lớn, mạnh mẽ đến mức khiến Mộ Minh Thăng – một người đã sống nửa đời trong quân ngũ cũng phải kinh hãi. Tia giận dữ trong ánh mắt Mộ Minh Thăng dần dần tan bới đi. Mỗi khi đối mặt với người con trai này, lòng ông vẫn còn cảm thấy vô cùng áy náy, chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Mang theo cơn giận còn sót lại, ông trừng mắt quay sang Lan Khê, hai tay run run chỉ về phía cô, lắc lắc đầu lại bỏ tay xuống.
“Hôm nay tạm tha cho mày, về sau nhớ rõ trước khi nói gì phải uốn lưỡi bảy lần, suy nghĩ cho kĩ càng, tránh tự mình rước họa vào thân nghe chưa?!” Giọng nói lạnh lùng, chứa đầy sự đe dọa , cảnh cáo.
Mạc Như Khanh vẫn dứng yên một chỗ chứng kiến mọi việc, từ đầu đến cuối không nói một lời..
Lan Khê tay ôm gò má, đôi mắt vô hồn, chỉ còn sự lạnh lẽo đến thấu xương.
“A Phúc, gọi người dọn dẹp lại chỗ này, dẫn con nhỏ này lên lầu!” Mộ Minh Thăng nhíu mày, cộc cằn ra lệnh cho quản gia.
***
Thân hình mảnh mai nằm dài trên chiếc giường lớn.
Người giúp việc gõ cửa phòng Lan Khê: “Mộ tiểu thư, đi xuống dùng cơm đi, lão gia đã nhắc nhở mấy lần rồi đó.”
“Tôi không đói bụng.”
“Tiểu thư, hay cô ra ngoài này để tôi băng bó vết thương cho.” Người giúp việc tốt bụng năn nỉ cô.
“Tôi thích giữ lại, nhìn cho nó ngầu đời, được không?” Cô cau mày, tức giận trả lời.
Người giúp việc kêu thêm vài tiếng , không có ai đáp trả, đành từ bỏ, xuống dưới nhà làm công việc khác.
Lan Khê ngửa mặt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đôi mắt ánh lên sự đau thương, hồi tưởng lại những việc vừa mới xảy ra. Đầu càng nhớ thì trái tim lại càng đau, đau đến không thở nỗi. Cô nhắm mắt, cố gắng mang những hình ảnh khuất nhục, thống khổ ấy đá bay ra xa. Bổng nhiên một gương mặt mơ hồ xuất hiện trong tâm trí cô.
Một người đàn ông có một đôi mắt thật sáng, sâu hun hút, người duy nhất đã ra tay giúp đỡ, bảo vệ cô..
Gò má anh như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng mang lại cho người ta cảm giác sắc lạnh, xa vời không thể nào chạm tới. Mỗi động tác giơ tay, nhấc chân đều toát lên sự phong tình vô hạn. Cô nhớ tới dáng người cao ngất đáng ngưỡng mộ của anh, tư thế ngồi tao nhã cùng vô số vẻ mặt của anh: có trầm tĩnh, có lạnh lùng, có xa cách, còn có vẻ mặt lúc cáu giận…..
“Bắt máy đi, bắt máy đi, không bắt máy thì ngươi chết với ta . . . . .” Chương điện thoại vang lên, đưa Lan khê trở về với hiện thực, làm cô một phen hoảng hốt .
Giọng Kỉ Diệu vẫng mang theo vui vẻ, có chút tùy tiện hỏi cô.
“Hôm qua cậu về nhà có bị gì không? Thứ bảy này tập trung đi dã ngoại, đi được không cưng?”
“Không đi được rồi. . . . . .” Cô trả lời, giọng điệu rất chi là đáng thương.
“Sao thê? Ba cậu tức giận không cho đi?”
“Ừ.”
“ Đáng đời cậu ” Kỷ Diêu tỏ ra ghét bỏ nói, “Ai biểu hôm qua cậu uống say thành cái đức hạnh đấy cơ mà”
Hai hàng lông mày lá liễu của Lan Khê nhíu lại, cắn môi, lấy hai tay chống thân, chồm lên: “Tớ thành dạng đức hạnh gì?”
“Cậu say mà còn khôn lắm nhá, ra sức ôm chặt một tuyệt thế mỹ nam có dáng dấp của “cường công”, còn khóc lóc đến lê hoa đái vũ nữa cơ. Tớ nhìn mà xém nữa muốn phun cả máu mũi! Mà nè, người đàn ông đó ruốt cuộc là ai thế? Có thật là người nhà của cậu không?”
Lan Khê ngửa đầu hấp khí, mặt đỏ bừng như muốn nổ tung ra, cô biết hôm qua mình say sẽ làm ra chuyện mất mặt, nhưng không ngờ mức độ lại khủng như vậy.
“. . . . . . Anh hai tớ.” lần đầu tiên gọi hai chữ “anh hai” nên cô có chút xấu hổ.
“Hả? !” Lần này đến lượt Kỉ Diêu há to miệng.
Khuôn mặt Lan Khê có chút tái nhợt, nhíu mày, khoát khoát tay: “Tớ không thể nói rõ với cậu được, chuyện tương đối phức tạp, dài dòng. Thứ bảy này tớ chắc chắn bị giam trong nhà rồi, thôi chúc các cậu đi chơi vui vẻ nha, nhớ mua quà về an ủi tớ.”
Mơ mơ màng màng cúp điện thoại, cô lại leo lên giường, cuộn tròn người trong chiếc chăn.
Thật sự cô không tưởng tượng nỗi cảnh tượng lúc mình ôm Mộ yến Thần mà kêu gào, khóc lóc. Quá sức mất mặt! Nhưng Mộ Yến Thần, con người này khiến cô không thể hiểu nỗi. Anh bình thường đối với cô lạnh lùng, ghét bỏ nhưng lại ra tay giúp đỡ khi thấy cô gặp khó khăn. Mộ Yến Thần ơi! Sao anh mâu thuẫn thế?
Lan Khê càng nghĩ càng nhức đầu. mê mang chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đến nửa đêm, Lan Khê cảm thấy vô cùng khó chịu, cả người như bị thiêu cháy , mồ hôi tuôn ra làm ướt đẫm toàn thân. Cô cứ trằn trọc, không tài nào yên giấc, cứ như có một đám sương mù đang bao vây lấy mình. Trong cơn mê mang, cô cảm giác có bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vén những sợi tróc mai trên trán mình qua bên tai, rồi bàn tay ấy dịu dàng sờ lên trán cô, còn có giọng nói trầm thấp liên tục gọi tên cô
Nhưng cô…………không thể tỉnh lại.
Chương 22: Khát vọng không thể che giấu
“Bác sĩ nói vì đau dạ dày nên dẫn đến sốt cao, vết thương trên mặt của tiểu thư cũng đã băng lại” Cố Tử Nghiêu từ hành lang phía bên kia đi đến, vừa báo cáo vừa đưa phiếu khám bệnh của Lan Khê cho Mộ Yến Thần, “Mọi việc đã xử lí xong rồi ạ!.”
Đưa di dộng từ bên tai dời đi, ánh mắt Mộ Yến Thần liếc nhìn sổ khám bệnh, nhưng không đón lấy.
“Tôi đi về công ty… ” anh tạm yên tâm, trầm giọng giao phó, “Đợi cô ấy tỉnh lại, cậu giúp cô ấy xuất viện.”
Dặn dò xong, đôi chân Mộ Yến Thần liền lướt qua Cố Tử Nghiêu hướng về phía cửa phòng, đi được hai bước đã bị ngăn lại. Anh ngước mắt, thấy Cố Tử Nghiêu lộ ra vẻ mặt lúng túng, cười cười rồi hất cẳm chỉ về hướng giường bệnh. Anh đưa mắt theo hướng của Cố Tử Nghiêu ra hiệu, liền thấy trên giường bệnh, Lan Khê đã ngồi dậy, dùng ánh mắt ngây thơ, trong trẻo nhìn hai người bọn họ.
Anh thở dài một hơi, quay sang bảo Cố Tử Nghiêu: “Cậu chờ một chút.”
Thấy Mộ Yến Thần đang từ từ tiến tới, Lan Khê lấy tay sờ trán, cả người vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng, cô liền đoán mình bị sốt rồi.
“Còn khó chịu không?” Anh cúi người, tay chống đỡ thành giường, lạnh nhạt hỏi.
“Còn chút.” Giọng nói yếu ớt như một đứa trẻ .
Anh khẽ gật đầu: “Nằm xuống nghỉ ngơi thêm đi.”
“Là anh đưa tôi tới sao?”
Anh hơi khựng lại, lông mày khẽ vặn lên: “Ba cô thân thể không tốt, không tiện ra ngoài, tôi thuận đường nên chở cô tới bệnh viện.”
Hàng lông mi dài của Lan Khê khẽ rủ xuống, cô không muốn suy đoán mức độ thật giả trong lời nói của Mộ Yến Thần. Nhưng cô hiểu rõ, kể từ khi Mạc Như Khanh bước vào nhà họ Mộ, cô đã không còn bất cứ địa vị gì, bất kể là ở trong lòng ba cô hay trong mắt của những người sống trong căn biệt thự ấy .
“Uhm.” Ánh mắt cô bình thản, cố làm ra vẻ thoải mái.
Nhìn tinh thần cô đã có chút ổn định, Mộ Yến Thần nhấc người, chuẩn bị đi đến công ty.
Một bàn tay mềm mại vội nắm chặt ống tay áo anh. Ánh mắt Lan Khê lúc này có chút phức tạp: vừa có sự hoảng hốt, vừa có sự mất mác và hơn hết là một sự cầu xin chân thành. Bàn tay cô trượt xuống theo ống tay áo, rụt rè bao lấy bàn tay to lớn của Mộ Yến Thần
Thân hình anh chợt cứng đờ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê đỏ bừng, lòng bàn tay cô chảy đầy mồ hôi, nhưng vẫn cố chấp nắm thật chặt tay anh. Thật may anh không gạt tay cô ra hay bỏ đi mà vẫn đứng bất động tại chỗ. Cô thở sâu mấy hơi, lấy lại sự bình tĩnh mới ngước mắt, giọng nói có chút thẹn thùng: “Mộ Yến Thần. . . . . . cám ơn anh.”
Cám ơn anh.
Ngay lúc cả thế giới ruồng bỏ tôi, chán ghét tôi thì anh đã xuất hiện. Tai thời điểm tôi cô đơn, lạc lõng nhất, anh lại mang ánh sáng ấm áp sưởi ấm cho tôi.
Hàng mi dài như cánh bướm xinh đẹp, khẽ run lên lại hạ xuống, mặt Lan Khê đỏ thẫm, cô khẽ cắn môi dưới: “Trước đây……..vì mẹ anh nên tôi ghét lây sang cả anh. Nhưng giờ tôi đã hiểu rõ, như thế là “giận cá chém thớt”, không tốt chút nào, mẹ anh là mẹ anh, anh là anh, là hai người hoàn toàn khác biệt.”
“Anh bỏ qua cho sự vô lễ lúc trước của tôi nha?”
“Giờ tôi đã biết anh là người rất tốt, luôn quan tâm chăm sóc cho tôi. Tôi trước giờ không chịu gọi anh là anh trai…. là vì tôi có chút không quen. Hay anh cho tôi thêm chút thời gian nha, tôi sẽ cố mau thích ứng, được không?”
Cô nói xong mới dám ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt đang cười không hề che dấu sự ấm áp cùng khát khao. Cô giờ như một con trai trong suốt, lặng lẽ mở ra mọi phòng bị, hoàn toàn tin tưởng hướng về anh. Bàn tay mềm mại vẫn cuốn chặt lấy ta anh.
Mộ Yến Thần vẫn trầm tĩnh nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng, đôi môi mím lại rất chặt. Anh cố dùng sự lạnh lùng để duy trì chút thanh tỉnh còn sót lại. Anh cảm nhận rõ ràng lí trí của mình đang từng bước, từng bước tan ra truớc đôi mắt nóng bỏng và bàn tay mềm mại của Lan Khê.
Cỗ cường lực to lớn, mạnh mẽ đến mức khiến Mộ Minh Thăng – một người đã sống nửa đời trong quân ngũ cũng phải kinh hãi. Tia giận dữ trong ánh mắt Mộ Minh Thăng dần dần tan bới đi. Mỗi khi đối mặt với người con trai này, lòng ông vẫn còn cảm thấy vô cùng áy náy, chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Mang theo cơn giận còn sót lại, ông trừng mắt quay sang Lan Khê, hai tay run run chỉ về phía cô, lắc lắc đầu lại bỏ tay xuống.
“Hôm nay tạm tha cho mày, về sau nhớ rõ trước khi nói gì phải uốn lưỡi bảy lần, suy nghĩ cho kĩ càng, tránh tự mình rước họa vào thân nghe chưa?!” Giọng nói lạnh lùng, chứa đầy sự đe dọa , cảnh cáo.
Mạc Như Khanh vẫn dứng yên một chỗ chứng kiến mọi việc, từ đầu đến cuối không nói một lời..
Lan Khê tay ôm gò má, đôi mắt vô hồn, chỉ còn sự lạnh lẽo đến thấu xương.
“A Phúc, gọi người dọn dẹp lại chỗ này, dẫn con nhỏ này lên lầu!” Mộ Minh Thăng nhíu mày, cộc cằn ra lệnh cho quản gia.
***
Thân hình mảnh mai nằm dài trên chiếc giường lớn.
Người giúp việc gõ cửa phòng Lan Khê: “Mộ tiểu thư, đi xuống dùng cơm đi, lão gia đã nhắc nhở mấy lần rồi đó.”
“Tôi không đói bụng.”
“Tiểu thư, hay cô ra ngoài này để tôi băng bó vết thương cho.” Người giúp việc tốt bụng năn nỉ cô.
“Tôi thích giữ lại, nhìn cho nó ngầu đời, được không?” Cô cau mày, tức giận trả lời.
Người giúp việc kêu thêm vài tiếng , không có ai đáp trả, đành từ bỏ, xuống dưới nhà làm công việc khác.
Lan Khê ngửa mặt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đôi mắt ánh lên sự đau thương, hồi tưởng lại những việc vừa mới xảy ra. Đầu càng nhớ thì trái tim lại càng đau, đau đến không thở nỗi. Cô nhắm mắt, cố gắng mang những hình ảnh khuất nhục, thống khổ ấy đá bay ra xa. Bổng nhiên một gương mặt mơ hồ xuất hiện trong tâm trí cô.
Một người đàn ông có một đôi mắt thật sáng, sâu hun hút, người duy nhất đã ra tay giúp đỡ, bảo vệ cô..
Gò má anh như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng mang lại cho người ta cảm giác sắc lạnh, xa vời không thể nào chạm tới. Mỗi động tác giơ tay, nhấc chân đều toát lên sự phong tình vô hạn. Cô nhớ tới dáng người cao ngất đáng ngưỡng mộ của anh, tư thế ngồi tao nhã cùng vô số vẻ mặt của anh: có trầm tĩnh, có lạnh lùng, có xa cách, còn có vẻ mặt lúc cáu giận…..
“Bắt máy đi, bắt máy đi, không bắt máy thì ngươi chết với ta . . . . .” Chương điện thoại vang lên, đưa Lan khê trở về với hiện thực, làm cô một phen hoảng hốt .
Giọng Kỉ Diệu vẫng mang theo vui vẻ, có chút tùy tiện hỏi cô.
“Hôm qua cậu về nhà có bị gì không? Thứ bảy này tập trung đi dã ngoại, đi được không cưng?”
“Không đi được rồi. . . . . .” Cô trả lời, giọng điệu rất chi là đáng thương.
“Sao thê? Ba cậu tức giận không cho đi?”
“Ừ.”
“ Đáng đời cậu ” Kỷ Diêu tỏ ra ghét bỏ nói, “Ai biểu hôm qua cậu uống say thành cái đức hạnh đấy cơ mà”
Hai hàng lông mày lá liễu của Lan Khê nhíu lại, cắn môi, lấy hai tay chống thân, chồm lên: “Tớ thành dạng đức hạnh gì?”
“Cậu say mà còn khôn lắm nhá, ra sức ôm chặt một tuyệt thế mỹ nam có dáng dấp của “cường công”, còn khóc lóc đến lê hoa đái vũ nữa cơ. Tớ nhìn mà xém nữa muốn phun cả máu mũi! Mà nè, người đàn ông đó ruốt cuộc là ai thế? Có thật là người nhà của cậu không?”
Lan Khê ngửa đầu hấp khí, mặt đỏ bừng như muốn nổ tung ra, cô biết hôm qua mình say sẽ làm ra chuyện mất mặt, nhưng không ngờ mức độ lại khủng như vậy.
“. . . . . . Anh hai tớ.” lần đầu tiên gọi hai chữ “anh hai” nên cô có chút xấu hổ.
“Hả? !” Lần này đến lượt Kỉ Diêu há to miệng.
Khuôn mặt Lan Khê có chút tái nhợt, nhíu mày, khoát khoát tay: “Tớ không thể nói rõ với cậu được, chuyện tương đối phức tạp, dài dòng. Thứ bảy này tớ chắc chắn bị giam trong nhà rồi, thôi chúc các cậu đi chơi vui vẻ nha, nhớ mua quà về an ủi tớ.”
Mơ mơ màng màng cúp điện thoại, cô lại leo lên giường, cuộn tròn người trong chiếc chăn.
Thật sự cô không tưởng tượng nỗi cảnh tượng lúc mình ôm Mộ yến Thần mà kêu gào, khóc lóc. Quá sức mất mặt! Nhưng Mộ Yến Thần, con người này khiến cô không thể hiểu nỗi. Anh bình thường đối với cô lạnh lùng, ghét bỏ nhưng lại ra tay giúp đỡ khi thấy cô gặp khó khăn. Mộ Yến Thần ơi! Sao anh mâu thuẫn thế?
Lan Khê càng nghĩ càng nhức đầu. mê mang chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đến nửa đêm, Lan Khê cảm thấy vô cùng khó chịu, cả người như bị thiêu cháy , mồ hôi tuôn ra làm ướt đẫm toàn thân. Cô cứ trằn trọc, không tài nào yên giấc, cứ như có một đám sương mù đang bao vây lấy mình. Trong cơn mê mang, cô cảm giác có bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vén những sợi tróc mai trên trán mình qua bên tai, rồi bàn tay ấy dịu dàng sờ lên trán cô, còn có giọng nói trầm thấp liên tục gọi tên cô
Nhưng cô…………không thể tỉnh lại.
Chương 22: Khát vọng không thể che giấu
“Bác sĩ nói vì đau dạ dày nên dẫn đến sốt cao, vết thương trên mặt của tiểu thư cũng đã băng lại” Cố Tử Nghiêu từ hành lang phía bên kia đi đến, vừa báo cáo vừa đưa phiếu khám bệnh của Lan Khê cho Mộ Yến Thần, “Mọi việc đã xử lí xong rồi ạ!.”
Đưa di dộng từ bên tai dời đi, ánh mắt Mộ Yến Thần liếc nhìn sổ khám bệnh, nhưng không đón lấy.
“Tôi đi về công ty… ” anh tạm yên tâm, trầm giọng giao phó, “Đợi cô ấy tỉnh lại, cậu giúp cô ấy xuất viện.”
Dặn dò xong, đôi chân Mộ Yến Thần liền lướt qua Cố Tử Nghiêu hướng về phía cửa phòng, đi được hai bước đã bị ngăn lại. Anh ngước mắt, thấy Cố Tử Nghiêu lộ ra vẻ mặt lúng túng, cười cười rồi hất cẳm chỉ về hướng giường bệnh. Anh đưa mắt theo hướng của Cố Tử Nghiêu ra hiệu, liền thấy trên giường bệnh, Lan Khê đã ngồi dậy, dùng ánh mắt ngây thơ, trong trẻo nhìn hai người bọn họ.
Anh thở dài một hơi, quay sang bảo Cố Tử Nghiêu: “Cậu chờ một chút.”
Thấy Mộ Yến Thần đang từ từ tiến tới, Lan Khê lấy tay sờ trán, cả người vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng, cô liền đoán mình bị sốt rồi.
“Còn khó chịu không?” Anh cúi người, tay chống đỡ thành giường, lạnh nhạt hỏi.
“Còn chút.” Giọng nói yếu ớt như một đứa trẻ .
Anh khẽ gật đầu: “Nằm xuống nghỉ ngơi thêm đi.”
“Là anh đưa tôi tới sao?”
Anh hơi khựng lại, lông mày khẽ vặn lên: “Ba cô thân thể không tốt, không tiện ra ngoài, tôi thuận đường nên chở cô tới bệnh viện.”
Hàng lông mi dài của Lan Khê khẽ rủ xuống, cô không muốn suy đoán mức độ thật giả trong lời nói của Mộ Yến Thần. Nhưng cô hiểu rõ, kể từ khi Mạc Như Khanh bước vào nhà họ Mộ, cô đã không còn bất cứ địa vị gì, bất kể là ở trong lòng ba cô hay trong mắt của những người sống trong căn biệt thự ấy .
“Uhm.” Ánh mắt cô bình thản, cố làm ra vẻ thoải mái.
Nhìn tinh thần cô đã có chút ổn định, Mộ Yến Thần nhấc người, chuẩn bị đi đến công ty.
Một bàn tay mềm mại vội nắm chặt ống tay áo anh. Ánh mắt Lan Khê lúc này có chút phức tạp: vừa có sự hoảng hốt, vừa có sự mất mác và hơn hết là một sự cầu xin chân thành. Bàn tay cô trượt xuống theo ống tay áo, rụt rè bao lấy bàn tay to lớn của Mộ Yến Thần
Thân hình anh chợt cứng đờ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê đỏ bừng, lòng bàn tay cô chảy đầy mồ hôi, nhưng vẫn cố chấp nắm thật chặt tay anh. Thật may anh không gạt tay cô ra hay bỏ đi mà vẫn đứng bất động tại chỗ. Cô thở sâu mấy hơi, lấy lại sự bình tĩnh mới ngước mắt, giọng nói có chút thẹn thùng: “Mộ Yến Thần. . . . . . cám ơn anh.”
Cám ơn anh.
Ngay lúc cả thế giới ruồng bỏ tôi, chán ghét tôi thì anh đã xuất hiện. Tai thời điểm tôi cô đơn, lạc lõng nhất, anh lại mang ánh sáng ấm áp sưởi ấm cho tôi.
Hàng mi dài như cánh bướm xinh đẹp, khẽ run lên lại hạ xuống, mặt Lan Khê đỏ thẫm, cô khẽ cắn môi dưới: “Trước đây……..vì mẹ anh nên tôi ghét lây sang cả anh. Nhưng giờ tôi đã hiểu rõ, như thế là “giận cá chém thớt”, không tốt chút nào, mẹ anh là mẹ anh, anh là anh, là hai người hoàn toàn khác biệt.”
“Anh bỏ qua cho sự vô lễ lúc trước của tôi nha?”
“Giờ tôi đã biết anh là người rất tốt, luôn quan tâm chăm sóc cho tôi. Tôi trước giờ không chịu gọi anh là anh trai…. là vì tôi có chút không quen. Hay anh cho tôi thêm chút thời gian nha, tôi sẽ cố mau thích ứng, được không?”
Cô nói xong mới dám ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt đang cười không hề che dấu sự ấm áp cùng khát khao. Cô giờ như một con trai trong suốt, lặng lẽ mở ra mọi phòng bị, hoàn toàn tin tưởng hướng về anh. Bàn tay mềm mại vẫn cuốn chặt lấy ta anh.
Mộ Yến Thần vẫn trầm tĩnh nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng, đôi môi mím lại rất chặt. Anh cố dùng sự lạnh lùng để duy trì chút thanh tỉnh còn sót lại. Anh cảm nhận rõ ràng lí trí của mình đang từng bước, từng bước tan ra truớc đôi mắt nóng bỏng và bàn tay mềm mại của Lan Khê.
Bình luận facebook