Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25-26
Chương 25: Anh hai, em không muốn!
Mười ngón tay thon dài vẫn tiếp tục lả lướt, gõ cạch cạch trên bàn phím, sau một lúc lâu anh mới chịu dừng.
Lan Khê nín thở, tựa vào cửa xe ngoan ngoãn chờ anh. Đứng sau lưng, Kỷ Diêu vô cùng tò mò, sao con bé đột nhiên yên tĩnh, e thẹn tựa như một “nàng dâu nhỏ” thế này? Cô nàng cố nhón chân lên để xem tình hình trong xe. Vừa mới thấy người đàn ông khí thế bức người, hô hấp như bị tầng khí lạnh đóng băng. Hoảng hồn, Kỉ Diêu nhanh chóng nhảy về phía sau, nhìn Lan Khê với ánh mắt “cậu hãy tự cầu phúc cho mình nhiều nhé”, vỗ vỗ mấy cái vào vai bạn cho có lệ, rồi cong đuôi chạy biến.
Đem laptop đặt ở ghế bên cạnh, biểu tình nghiêm túc, căng thẳng mới thoáng dịu đi, lúc này Mộ Yến Thần mới bước xuống xe.
Lan Khê ba chân bốn cẳng vội vàng lấy túi xách, loay hoay tìm cách đeo vào lưng. Khốn thật! túi xách gì đâu mà dây dợ chằng chịt, chả biết gài như thế nào nữa đây? Cô gấp đến độ gần như muốn khóc, nước đã dâng tràn nơi khóe mắt Còn đang mải mê chiến đấu, túi đã bị người khác cầm đi.
“Cô ấy dạy môn gì?” Anh nhàn nhạt hỏi.
Lan Khê ngẩng đầu, biểu tình càng thêm chật vật, nghe không hiểu.
“Cô chủ nhiệm của lớp em ” Mộ Yến Thần ngước mắt quét qua mặt của cô, “Dạy em môn gì?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trắng bệt.
“. . . . . . Anh ngữ.” Cô cắn môi.
Mộ Yến Thần thản nhiên hít một hơi, tiếp tục hỏi: “Tại sao không thích cô ấy?”
Lan Khê vốn không muốn trả lời, nhưng cứ đừng gần anh thế này, chắc cô chết ngạt mất. Cô suy tư hồi lâu, cố tìm lí do thích hợp, rồi giở giọng oán than: “Cô ấy đi dạy lúc nào cũng xức nước hoa!”
“Rõ ràng mùi nước hoa rất nồng, làm nhiều người muốn sặc, nhưng cô ấy cứ làm như mình thơm lắm, càng ngày xức càng nhiều.”
“Nghiện điểm danh, mê trả bài học sinh.”
“Thích mặc quần short ngắn còn mang tất chân đen bên trong, quái dị lắm đó!”
Uhm, lí do nhiêu đây là đủ để ghét rồi nhỉ?
Mộ Yến Thần vẫn lẳng lặng lắng nghe cô nói, đôi mắt thâm thúy giống như đang soi thấu bên trong cô.
Lan Khê cúi thấp đầu, mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Cho nên em mới lơ là môn học của cô ấy, còn cố làm loạn kì thi, không thèm quan tâm đến thành tích của bản thân, đúng không?” .
“. . . . . .”
“Lan Khê, em đi học là vì ai?” Anh tiếp tục duy trì ngữ điệu bình tĩnh.
“. . . . . .”
Mộ Yến Thần nhìn cô hồi lâu, hạ mắt xuống, vươn tay túm chặt bàn tay của người bên cạnh. Bàn tay cô nhỏ bé, nằm trong tay anh cứ như một chú cá nhỏ yếu ớt, không thể phản kháng. Mộ Yến Thần mặt không đổi sắc, kéo Lan Khê thẳng hướng đi tới nơi cô chủ niệm đang đứng.
Thông minh như Lan Khê, tự nhiên trong nháy mắt sẽ hiểu được ý tứ của anh.
“. . . . . . Không. . . . . .” Cô nhíu mày, yếu ớt kháng cự.
“Anh hai, em không muốn đâu. . . . . .” Cô lên tiếng cầu xin
Mộ Yến Thần đột nhiên buông lỏng tay, Lan Khê liền lảo đảo, xém té ngửa ra sau. Bàn tay to lớn của anh đúng lúc kéo cô lại, trói buộc cô trong ngực. Mặc kệ cô tỏ ánh mắt đáng thương cũng không cho cô nhúc nhích.
Mộ Yến Thần cúi xuống, chăm chú nhìn Lan Khê, cằm anh nhẹ nhàng cọ vào những sợi tóc mềm mại của cô.
“Nghe lời anh.” Anh ra lệnh, giọng nói lạnh lùng như băng.
Ở phía trước, “Vương tiện tiện” đang mải mê trò chuyện cùng các học sinh, đột nhiên cảm thấy có người tiến về phía mình. Quay đầu lại, liền thấy con bé ngỗ ngược trong lớp đang cùng một người đàn ông đi đến, chắc là người lớn trong nhà con bé. Mà người đàn ông này trông rất phong độ nha, cô ta bỗng cảm thấy hơi bồn chồn lo lắng.
Lan Khê lúc này giống như hớp phải ruồi, vô cùng miễn cưỡng đứng chết trân nghe Mộ Yến Thần cùng “bà già mê trai” đàm đạo.
Sau một lúc, bàn tay cô bị bóp chặt lại, ra dấu cho cô phải lên tiếng.
Lan Khê ngẩng lên, kìm nén sự bực tức, nhìn vào mắt cô chủ nhiệm: “Cô ơi, em sai rồi.”
Chương 26: Không dám trêu đùa anh nữa
“Vương tiện tiện” cười tươi khoe lúm đồng tiền: “Vậy sao? Em có lỗi gì mà nhận sai?”
Lỗi em gái cô á. . . . . .
Lan Khê rủa thầm trong lòng, , trừng mắt liếc đám quỷ đứng sau lưng “Vương tiện tiện” đang che miệng cười trộm, nhỏ giọng khéo léo nói: “Em về sau sẽ chăm chỉ học bài, cố gắng hết sức làm bài thi, không gây rắc rối nữa đâu ạ.”
“Vương tiện tiện” cười sâu thêm, tiến lên nắm tay cô, vỗ nhè nhẹ : “Biết sai nhận lỗi là tốt, trẻ nhỏ không hiểu chuyện có thể thông cảm. May mà em được người lớn trong nhà chỉ bảo thật tốt. Mà Mộ tiên sinh là….. chú của em Lan Khê ư?”
“. . . . . .”
Giống như bị một cơn gió độc thổi qua người, Lan Khê trở nên choáng váng như bị trúng gió.
Cô biết điều này cũng dễ hiểu. Mộ Yến Thần lớn hơn cô những 10 tuổi, vẻ ngoài của anh lại khá nghiêm túc, đạo mạo đem lại cảm giác của người từng trải. Nhưng khi nghe những lời của “Vương tiện tiện” cô vẫn không khỏi cảm thấy quá buồn cười. Gương mặt vì cố nín cười mà trở nên co rút.
Mộ Yến Thần chỉ hơi bất ngờ, giây sau lại bình tĩnh giải thích mọi việc.
“Vương tiện tiện” hơi lúng túng nhưng ánh mắt ái mộ vẫn nhìn anh chăm chú, cố kiếm chuyện hàn huyên, tỉ tê một hồi mới chịu rời đi.
Sau khi ‘quý nhân” rời đi, hai hàng lông mày của Mộ Yến Thần liền trợn ngược lên, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lan Khê tốt bụng hỏi: “Anh hai bị sao vậy?”
“Quả thật rất nồng, khiến người ta muốn sặc. . . . . .” Anh ám chỉ mùi nước hoa trên người của cô chủ nhiêm.
Lan Khê liền”Xì” một tiếng, bật cười, hai mắt long lanh sáng rỡ, tay nhỏ bé hướng ngực anh quạt quạt, mắt mở to, lấy lòng nói: “Chú ơi chú à! Cháu nói đâu có sai đâu! Thôi, để cháu quạt cho chú nhá, quạt xong sẽ hết sặc ngay . . . . .”
Cô nhóc tinh nghịch, cố ý bắt chước giọng điệu của “Vương tiện tiện”, gọi anh bằng “chú”.
Trong lòng như có một cây cung, đột nhiên bị cô kéo căng ra!
Mộ Yến Thần nghe câu nói của cô liền biến sắc, ánh mắt rơi trên gương mặt cô, thình lình bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn trước ngực mình. Không đợi cô phản ứng, trầm giọng hỏi: “Gọi anh là gì?”
Lan Khê nhất thời bị anh dọa cho hoảng!
Vì bị anh tấn công đột ngột, mũi chân cô liền nhón lên, bàn tay bị anh bẻ ra sau lưng, thân ưỡn lên phía trước nhưng đầu lại ngã ra phía sau. Lúc này gương hai người kề sát, bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi của họ phản chiếu hình ảnh của đối phương, thậm chí hai luồn hơi thở còn hòa vào nhau.
“. . . . . . Anh hai.” Lan Khê sợ hãi, vành mắt ánh lên sự khiếp nhược, nhỏ giọng gọi lên.
Khoảng cách gần như vậy, hơi thở lại phả vào mặt nhau, làm người ta hít thở không thông.
Nghe tiếng trả lời, Mộ Yến Thần mới buông tay cô ra. Lan Khê mặc đồng phục học sinh nên tay áo có chút rộng. Lúc tay bị anh bóp, cô cảm thấy những khớp xương như vỡ vụn ra. Khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn nhưng lại không dám lên tiếng, đứng nghiêm túc giữ khoảng cách với anh
Mộ Yến Thần cũng cảm thấy mình phản ứng có chút hơi quá đã dọa cho cô sợ. Anh hơi tự trách, lấy tay xoa xoa mi tâm, thở dài : “Sau này không được trêu chọc anh như vậy nữa, nhớ chưa?”
Sự kiên nhẫn, “sủng ái” của anh không phải lúc nào cũng có thể cho cô, nhất là những khi cô đi quá giới hạn.
Lan Khê gật đầu như giã tỏi, hai bàn tay chắp sau lưng, mười ngón tay luồn vào nhau, lòng bàn tay xuất đầy mồ hôi lạnh.
—— Đùa sao, anh dọa người như thế, cô muốn chết mới đi trêu chọc anh lần nữa?
***
Gần tới chiều, cả nhóm người mới trèo lên được đỉnh núi. Trời xanh mây trắng chiếu rọi khắp cánh rừng bao la rộng lớn. Không biết người nào loan tin trong sông có rất nhiều cá làm cả đám người đang nghỉ ngơi bắt đầu nháo nhào lên.
Lan Khê phấn khích, len lén quay đầu liếc nhìn Mộ Yến Thần, thấy anh đang bị một nhóm nam sinh vây quanh để lãnh giáo làm cách nào thổi lửa nhanh hơn. Cô thoáng yên tâm, vội cởi giày, rủ Kỉ Diêu lội xuống sông bắt cá
Chưa chơi được bao lâu, Lan Khê hét lên một tiếng, ngã “oạch” xuống dưới sông làm bọt nước bắn lên tung tóe. Dòng nước lạnh thấm ướt quần áo cô, len tận vào trong áo lót. Bụng dưới đột ngột đau lên, một dòng chất lỏng liền chảy ra, gương mặt thoáng trắng bệch như không còn chút máu.
Mộ Yến Thần lúc này đứng dựa vào cây thì như có cảm ứng anh quét nhìn về phía cô.
Mười ngón tay thon dài vẫn tiếp tục lả lướt, gõ cạch cạch trên bàn phím, sau một lúc lâu anh mới chịu dừng.
Lan Khê nín thở, tựa vào cửa xe ngoan ngoãn chờ anh. Đứng sau lưng, Kỷ Diêu vô cùng tò mò, sao con bé đột nhiên yên tĩnh, e thẹn tựa như một “nàng dâu nhỏ” thế này? Cô nàng cố nhón chân lên để xem tình hình trong xe. Vừa mới thấy người đàn ông khí thế bức người, hô hấp như bị tầng khí lạnh đóng băng. Hoảng hồn, Kỉ Diêu nhanh chóng nhảy về phía sau, nhìn Lan Khê với ánh mắt “cậu hãy tự cầu phúc cho mình nhiều nhé”, vỗ vỗ mấy cái vào vai bạn cho có lệ, rồi cong đuôi chạy biến.
Đem laptop đặt ở ghế bên cạnh, biểu tình nghiêm túc, căng thẳng mới thoáng dịu đi, lúc này Mộ Yến Thần mới bước xuống xe.
Lan Khê ba chân bốn cẳng vội vàng lấy túi xách, loay hoay tìm cách đeo vào lưng. Khốn thật! túi xách gì đâu mà dây dợ chằng chịt, chả biết gài như thế nào nữa đây? Cô gấp đến độ gần như muốn khóc, nước đã dâng tràn nơi khóe mắt Còn đang mải mê chiến đấu, túi đã bị người khác cầm đi.
“Cô ấy dạy môn gì?” Anh nhàn nhạt hỏi.
Lan Khê ngẩng đầu, biểu tình càng thêm chật vật, nghe không hiểu.
“Cô chủ nhiệm của lớp em ” Mộ Yến Thần ngước mắt quét qua mặt của cô, “Dạy em môn gì?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trắng bệt.
“. . . . . . Anh ngữ.” Cô cắn môi.
Mộ Yến Thần thản nhiên hít một hơi, tiếp tục hỏi: “Tại sao không thích cô ấy?”
Lan Khê vốn không muốn trả lời, nhưng cứ đừng gần anh thế này, chắc cô chết ngạt mất. Cô suy tư hồi lâu, cố tìm lí do thích hợp, rồi giở giọng oán than: “Cô ấy đi dạy lúc nào cũng xức nước hoa!”
“Rõ ràng mùi nước hoa rất nồng, làm nhiều người muốn sặc, nhưng cô ấy cứ làm như mình thơm lắm, càng ngày xức càng nhiều.”
“Nghiện điểm danh, mê trả bài học sinh.”
“Thích mặc quần short ngắn còn mang tất chân đen bên trong, quái dị lắm đó!”
Uhm, lí do nhiêu đây là đủ để ghét rồi nhỉ?
Mộ Yến Thần vẫn lẳng lặng lắng nghe cô nói, đôi mắt thâm thúy giống như đang soi thấu bên trong cô.
Lan Khê cúi thấp đầu, mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Cho nên em mới lơ là môn học của cô ấy, còn cố làm loạn kì thi, không thèm quan tâm đến thành tích của bản thân, đúng không?” .
“. . . . . .”
“Lan Khê, em đi học là vì ai?” Anh tiếp tục duy trì ngữ điệu bình tĩnh.
“. . . . . .”
Mộ Yến Thần nhìn cô hồi lâu, hạ mắt xuống, vươn tay túm chặt bàn tay của người bên cạnh. Bàn tay cô nhỏ bé, nằm trong tay anh cứ như một chú cá nhỏ yếu ớt, không thể phản kháng. Mộ Yến Thần mặt không đổi sắc, kéo Lan Khê thẳng hướng đi tới nơi cô chủ niệm đang đứng.
Thông minh như Lan Khê, tự nhiên trong nháy mắt sẽ hiểu được ý tứ của anh.
“. . . . . . Không. . . . . .” Cô nhíu mày, yếu ớt kháng cự.
“Anh hai, em không muốn đâu. . . . . .” Cô lên tiếng cầu xin
Mộ Yến Thần đột nhiên buông lỏng tay, Lan Khê liền lảo đảo, xém té ngửa ra sau. Bàn tay to lớn của anh đúng lúc kéo cô lại, trói buộc cô trong ngực. Mặc kệ cô tỏ ánh mắt đáng thương cũng không cho cô nhúc nhích.
Mộ Yến Thần cúi xuống, chăm chú nhìn Lan Khê, cằm anh nhẹ nhàng cọ vào những sợi tóc mềm mại của cô.
“Nghe lời anh.” Anh ra lệnh, giọng nói lạnh lùng như băng.
Ở phía trước, “Vương tiện tiện” đang mải mê trò chuyện cùng các học sinh, đột nhiên cảm thấy có người tiến về phía mình. Quay đầu lại, liền thấy con bé ngỗ ngược trong lớp đang cùng một người đàn ông đi đến, chắc là người lớn trong nhà con bé. Mà người đàn ông này trông rất phong độ nha, cô ta bỗng cảm thấy hơi bồn chồn lo lắng.
Lan Khê lúc này giống như hớp phải ruồi, vô cùng miễn cưỡng đứng chết trân nghe Mộ Yến Thần cùng “bà già mê trai” đàm đạo.
Sau một lúc, bàn tay cô bị bóp chặt lại, ra dấu cho cô phải lên tiếng.
Lan Khê ngẩng lên, kìm nén sự bực tức, nhìn vào mắt cô chủ nhiệm: “Cô ơi, em sai rồi.”
Chương 26: Không dám trêu đùa anh nữa
“Vương tiện tiện” cười tươi khoe lúm đồng tiền: “Vậy sao? Em có lỗi gì mà nhận sai?”
Lỗi em gái cô á. . . . . .
Lan Khê rủa thầm trong lòng, , trừng mắt liếc đám quỷ đứng sau lưng “Vương tiện tiện” đang che miệng cười trộm, nhỏ giọng khéo léo nói: “Em về sau sẽ chăm chỉ học bài, cố gắng hết sức làm bài thi, không gây rắc rối nữa đâu ạ.”
“Vương tiện tiện” cười sâu thêm, tiến lên nắm tay cô, vỗ nhè nhẹ : “Biết sai nhận lỗi là tốt, trẻ nhỏ không hiểu chuyện có thể thông cảm. May mà em được người lớn trong nhà chỉ bảo thật tốt. Mà Mộ tiên sinh là….. chú của em Lan Khê ư?”
“. . . . . .”
Giống như bị một cơn gió độc thổi qua người, Lan Khê trở nên choáng váng như bị trúng gió.
Cô biết điều này cũng dễ hiểu. Mộ Yến Thần lớn hơn cô những 10 tuổi, vẻ ngoài của anh lại khá nghiêm túc, đạo mạo đem lại cảm giác của người từng trải. Nhưng khi nghe những lời của “Vương tiện tiện” cô vẫn không khỏi cảm thấy quá buồn cười. Gương mặt vì cố nín cười mà trở nên co rút.
Mộ Yến Thần chỉ hơi bất ngờ, giây sau lại bình tĩnh giải thích mọi việc.
“Vương tiện tiện” hơi lúng túng nhưng ánh mắt ái mộ vẫn nhìn anh chăm chú, cố kiếm chuyện hàn huyên, tỉ tê một hồi mới chịu rời đi.
Sau khi ‘quý nhân” rời đi, hai hàng lông mày của Mộ Yến Thần liền trợn ngược lên, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lan Khê tốt bụng hỏi: “Anh hai bị sao vậy?”
“Quả thật rất nồng, khiến người ta muốn sặc. . . . . .” Anh ám chỉ mùi nước hoa trên người của cô chủ nhiêm.
Lan Khê liền”Xì” một tiếng, bật cười, hai mắt long lanh sáng rỡ, tay nhỏ bé hướng ngực anh quạt quạt, mắt mở to, lấy lòng nói: “Chú ơi chú à! Cháu nói đâu có sai đâu! Thôi, để cháu quạt cho chú nhá, quạt xong sẽ hết sặc ngay . . . . .”
Cô nhóc tinh nghịch, cố ý bắt chước giọng điệu của “Vương tiện tiện”, gọi anh bằng “chú”.
Trong lòng như có một cây cung, đột nhiên bị cô kéo căng ra!
Mộ Yến Thần nghe câu nói của cô liền biến sắc, ánh mắt rơi trên gương mặt cô, thình lình bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn trước ngực mình. Không đợi cô phản ứng, trầm giọng hỏi: “Gọi anh là gì?”
Lan Khê nhất thời bị anh dọa cho hoảng!
Vì bị anh tấn công đột ngột, mũi chân cô liền nhón lên, bàn tay bị anh bẻ ra sau lưng, thân ưỡn lên phía trước nhưng đầu lại ngã ra phía sau. Lúc này gương hai người kề sát, bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi của họ phản chiếu hình ảnh của đối phương, thậm chí hai luồn hơi thở còn hòa vào nhau.
“. . . . . . Anh hai.” Lan Khê sợ hãi, vành mắt ánh lên sự khiếp nhược, nhỏ giọng gọi lên.
Khoảng cách gần như vậy, hơi thở lại phả vào mặt nhau, làm người ta hít thở không thông.
Nghe tiếng trả lời, Mộ Yến Thần mới buông tay cô ra. Lan Khê mặc đồng phục học sinh nên tay áo có chút rộng. Lúc tay bị anh bóp, cô cảm thấy những khớp xương như vỡ vụn ra. Khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn nhưng lại không dám lên tiếng, đứng nghiêm túc giữ khoảng cách với anh
Mộ Yến Thần cũng cảm thấy mình phản ứng có chút hơi quá đã dọa cho cô sợ. Anh hơi tự trách, lấy tay xoa xoa mi tâm, thở dài : “Sau này không được trêu chọc anh như vậy nữa, nhớ chưa?”
Sự kiên nhẫn, “sủng ái” của anh không phải lúc nào cũng có thể cho cô, nhất là những khi cô đi quá giới hạn.
Lan Khê gật đầu như giã tỏi, hai bàn tay chắp sau lưng, mười ngón tay luồn vào nhau, lòng bàn tay xuất đầy mồ hôi lạnh.
—— Đùa sao, anh dọa người như thế, cô muốn chết mới đi trêu chọc anh lần nữa?
***
Gần tới chiều, cả nhóm người mới trèo lên được đỉnh núi. Trời xanh mây trắng chiếu rọi khắp cánh rừng bao la rộng lớn. Không biết người nào loan tin trong sông có rất nhiều cá làm cả đám người đang nghỉ ngơi bắt đầu nháo nhào lên.
Lan Khê phấn khích, len lén quay đầu liếc nhìn Mộ Yến Thần, thấy anh đang bị một nhóm nam sinh vây quanh để lãnh giáo làm cách nào thổi lửa nhanh hơn. Cô thoáng yên tâm, vội cởi giày, rủ Kỉ Diêu lội xuống sông bắt cá
Chưa chơi được bao lâu, Lan Khê hét lên một tiếng, ngã “oạch” xuống dưới sông làm bọt nước bắn lên tung tóe. Dòng nước lạnh thấm ướt quần áo cô, len tận vào trong áo lót. Bụng dưới đột ngột đau lên, một dòng chất lỏng liền chảy ra, gương mặt thoáng trắng bệch như không còn chút máu.
Mộ Yến Thần lúc này đứng dựa vào cây thì như có cảm ứng anh quét nhìn về phía cô.
Bình luận facebook