Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3-4
Chương 3: Ngôn ngữ sắc bén
“Con lên thay quần áo! Chỉnh trang lại đàng hoàng rồi xuống chào hỏi anh con!”
Giọng ông trầm hẳn xuống báo hiệu sự tức giận .
Đôi mắt trong suốt của Lan Khê nhìn ông, khuôn mặt trắng hồng dần chuyển sang tái nhợt, trên cái cổ mảnh khảnh hiện rõ lên những mạch máu, cô nhẹ giọng nói:”Người này chỉ là con ruột của dì thôi sao, sao ba không nói thẳng luôn đây cũng chính là máu mủ của ba?”
Người đàn ông này 27 tuổi, lớn hơn cô những mười tuổi, nói cách khác, khi mẹ cô còn sống, thậm chí lúc cô còn chưa có mặt trên đời, ba cô cùng Mạc Như Khanh đã lén lút qua lại với nhau, thành công giữ mối quan hệ trong bóng tối hơn mấy chục năm.
Vì thế mới xuất hiện người anh trai này, là anh ruột của cô .
Người đàn ông đứng ngược chiều ánh sáng với Lan Khê đang nhíu chặt chân mày, dùng ánh mắt lạnh lùng quét nhìn về phía cô.
Mạc Như Khanh có chút xấu hổ đứng bên cạnh Mộ Minh Thăng, dùng vẻ mặt nhân từ vô cùng dịu dàng đi đến bên Lan Khê, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô:”Lan Khê, con bây giờ hơi bẩn , dì dẫn con lên. . . . . ”
“Dì đủ rồi!”
Lan Khê cau mày cắt đứt lời bà, ngửa đầu nhìn lên:”Mẹ tôi khi còn sống chưa bao giờ dùng những lời này để chê trách tôi! Xin hỏi dì đến nhà này được bao lâu rồi? Trong nhà này khi nào thì đến lượt dì ra vẻ chủ nhân, quơ tay múa chân chỉ chỉ trỏ trỏ? ”
Cô hận, thật sự rất rất hận. Mẹ của cô qua đời chưa tới ba tháng, hài cốt còn chưa lạnh hẳn thì người chồng đầu ấp tay kề của bà liền cưới người đàn bà khác, hiện tại lại còn hài hơn, xuất hiện một ông anh trai từ trên trời rơi xuống, hỏi cô phải xử sự như thế nào đây?
Từng lời nói mang theo sự bén nhọn công kích thẳng vào Mạc Như Khanh, gương mặt bà cứng lại, cánh tay đang vươn ra dừng ngay tại chỗ.
Ánh mắt người đàn ông càng thêm rét buốt, bắn từng tia sáng lạnh lẽo như tử thần về phía Lan Khê.
Sợ Mộ Minh Thăng sẽ nổi giận, nên nói xong Lan Khê lập tức đứng dậy, phủi phủi mấy vết bẩn đang dính trên người, chạy vội lên trên lầu, vừa chạy vừa lấy tay kéo váy xuống, cố che đậy cảnh đẹp phía bên trong chiếc váy.
Trong phòng khách giờ đây chỉ còn bầu không khí căng thẳng nặng nề .
Mộ Minh Thăng cúi đầu ho nhẹ một tiếng, ngước lên dùng ánh mắt yêu thương nhìn về phía Mộ Yến Thần nói:”Yến thần con đừng chê trách em nó, con bé từ nhỏ được cưng chiều nên tính tình hơi ngỗ nghịch, nhưng tâm nó không xấu, hai anh em từ từ ở chung sẽ hiểu rõ về nhau hơn. Con mới trở về Trung Quốc, vậy ở. . . . . .” Ông tự nhiên cứng họng, vốn muốn nói”vậy ở nhà này sống cùng ba mẹ?” Nhưng suy nghĩ lại dù sao ông đã ủy khuất hai mẹ con mấy chục năm rồi nên trong lòng áy náy, khàn giọng tiếp tục, “Ở chỗ này, ba sẽ không để hai mẹ con con chịu ấm ức gì hết .”
Ánh mắt Mộ Yến Thần rũ xuống, xung quanh anh, ánh sáng dường như ngưng tụ lại làm cho bản thân anh toát lên một sự mị hoặc khó cưỡng, anh im miệng không trả lời .
Một hồi lâu sau, anh nâng mặt lên, nhỏ giọng trả lời: “Tôi sẽ đi trước. Có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Nói xong anh cúi xuống xách hành lý, xoay người liền sải bước đi ra ngoài.
Mạc Như Khanh vội vàng đuổi theo.
“Mạc tiểu thư” quản gia lên tiếng, sau vội vàng đổi lại cách xưng hô “À, phu nhân, thiếu gia không ở nơi này dùng bữa sáng sao? Phòng bếp đã chuẩn bị xong hết” .
Trên trán Mạc Như Khanh khẽ thấm ra tầng mồ hôi mỏng, gương mặt xinh đẹp miễn cường cười gượng gạo.
“Không, nó không dùng cơm cùng chúng ta, tôi đi nói với nó vài câu rồi trở lại, đừng lo lắng.”
Ngoài trời hơi lạnh, Mạc Như Khanh mang trên người một chiếc áo choàng đi ra, ngay lúc Mộ Yến Thần mở cửa xe muốn đi vào trong, bà liền khoác chặt cánh tay anh, nói thật nhỏ: “Yến Thần!”
“Yến thần, mẹ đã nói trước với con rồi mà, người đó là ba con, là ba ruột của con, con. . . . . .” Bà hít sâu một hơi, “Nếu con chưa quen, chưa thể gọi người đó là ba thì mẹ sẽ cho con thời gian, nhưng con đã đáp ứng mẹ, hứa sẽ ra tay giúp đỡ Mộ thị vượt qua khó khăn nguy hiểm, sao giờ con lại bỏ đi như vậy. . . . . .”
“Đây chính là cuộc sống mà mấy chục năm qua mẹ luôn hằng ao ước?” Anh đột nhiên nghiêng người, hỏi bà một câu.
Mạc Như Khanh ngẩn ra.
Trong đầu Mộ Yến Thần vẫn còn nhớ đến những lời nói của cô bé nhỏ nhắn vừa rồi, những ngôn ngữ bén nhọn ấy xuyên thẳng vào trái tim anh, giương giương khóe miệng, anh nở nụ cười lạnh như băng: “Người đàn ông như thế, gia đình như vậy, mẹ vẫn muốn sao?”
Chương 4: Va chạm bất ngờ
Mạc Như Khanh cứng họng!
Mộ Yến Thần vẫn giữ nguyên nụ cười ưu nhã, cánh tay dựa vào cửa xe, một tia sáng chiếu vào gương mặt anh, làm nụ cười của anh sáng chói hơn, tà mị hơn rất nhiều: “Thật sự không hiểu nổi. . . . . .”
Mạc Như Khanh nhẹ nhàng chớp mắt, chỉ nói một câu: “Mẹ luôn yêu ông ấy, nếu không yêu thì sao có thể chờ đợi nhiều năm ròng như vậy.”
Lời bà nói ra, khiến trong lòng Mộ Yến Thần càng thêm nghẹn ngào, man mác nỗi buồn thơng.
Nụ cười của anh càng thêm sâu, nó mị hoặc đến mức làm lóa mắt người khác, khiến họ không thể mở to mắt thưởng thức nụ cười của anh, chỉ là con ngươi trong đôi mắt anh hoàn toàn đối lập , nó rét lạnh như băng, làm đông cứng mọi vật.
“Về việc con đáp ứng giúp ông ấy, con đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện, cứ xem như . . . . . con làm việc này để hồi đáp công ơn mẹ đã sinh ra con, được không?”
Mạc Như Khanh nghe anh nói vậy, ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn anh.
Mộ Yến Thần vẫn tiếp tục duy trì nụ cười, nói thật nhỏ: “Năm đó khi ông ta kết hôn, mẹ liền đem con ra nước ngoài để con một mình sinh sống, mười mấy năm qua mẹ vẫn như thế, chỉ quan tâm chờ đợi ông ta, chờ ông ta một ngày sẽ li hôn quay về với mẹ, nhưng tất cả những điều này đều không quan hệ tới con. . . . . Haiz, máu mủ thật là một thứ kì quái, chỉ vì 2 từ “máu mủ” mà con buộc phải gọi ông ta là “ba”, phải có nghĩa vụ giúp đỡ ông ta vượt qua khó khăn, trong khi từ trước tới giờ ông ta đã làm gì cho con chưa?”
Không đợi Mạc Như Khanh tiếp lời, anh kéo tay bà xuống, nụ cười vẫn nhàn nhạt.
“Vào nhà đi, mẹ.” Anh nói.
Mắt thấy cửa xe đóng lại, sau đó ưu nhã một đường tiến về phía trước, rồi dần dần biến mất, Mạc Như Khanh mấp mé môi lại không biết nên nói gì. Đối với đứa con trai này, bà không biết phải xin lỗi bao nhiêu lần mới đủ, mười mấy năm anh sống một mình, không nhận được tình thương của ba mẹ, giờ họ có muốn bù đắp cho anh cũng không thể bù đắp nỗi.
Ngày hôm nay những gì họ có thể cho anh, chỉ sợ anh không thiếu mà cũng chẳng cần .
Lại nhớ tới thái độ lãnh đạm cùng bài xích của Lan Khê, bà cau mày ,cố gắng làm nó giãn ra, thở dài một hơi, xem ra cuộc sống sau này sẽ gặp nhiều gian nan trắc trở.
***
“Tại sao con phải cùng anh ta đến công ty?” Lan Khê nhíu mày hỏi.
Mộ Minh Thăng bất đắc dĩ lắc đầu: “Con ở nhà cũng không chịu học bài, suốt ngày lêu lỏng bên ngoài, ba không thể trông chừng con suốt được, nên vẫn phải nhờ anh con chiếu cố đến con”
“Nhờ ai không nhờ lại đi nhờ một người lạ sao?”
“Đó là anh trai của con!”
“Ồ, ra là thế à? Con xin hỏi ba khi anh ta ra đời thì ba được bao nhiêu tuổi, lúc đó ba thân yêu của con đã đến tuổi trưởng thành chưa đó?” Cô nghiêng đầu hỏi.
” Lan Khê!” Mộ Minh Thăng giận đến đỏ mặt lên, vung lên một phần văn kiện, “Ba cho mày biết, kể từ khi dì Khanh đến đây, mày đã quậy huyên náo cả nhà đến nỗi gà bay chó sủa, ba vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu mày vẫn còn muốn ngoan cố , ba không dễ dàng bỏ qua cho mày nữa, tự mình ngẫm nghĩ cho kĩ đi! Đi theo Yến Thần có gì không tốt, anh mày hiểu biết rộng, bất kể sau này mày muốn vào công ty làm việc hay muốn ra nước ngoài du học, cùng anh mày ở một chỗ chắc chắn sẽ tiếp thu được rất nhiều kinh nghiệm quí báu”
Vừa đầm lại vừa xoa , uy hiếp kết hợp với khuyên bảo sẽ có hiệu quả hơn với cô nhóc này .
Lan Khê không nói câu nào, trong lòng thầm nghĩ “buồn cười ba đã có một người con trai ưu tú như vậy thì cần quan tâm đến đứa con gái cứng đầu này làm chi cho mệt?”
Cô im lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng thân mình mảnh khảnh hằn rõ lên sự cô đơn lạnh lẽo.
Mẹ ruột đã không còn, giờ đây trong nhà đâu còn ai thật lòng quan tâm, yêu thương cô; nếu cô không biết tự yêu thương chính mình mà còn lãng phí bản thân thì cô đúng là kẻ ngốc nhất quả đất!
Bàn tay nhỏ bé vặn mở cửa phòng, Lan Khê liếc mắt nhìn căn phòng trống rỗng, cố gắng hít sâu một hơi, suy nghĩ đến những điều tốt đẹp: mỗi ngày không cần sinh hoạt trong trường học chán ngắt nè, áp lực thi cử gì đó đi chết hết đi cho đời nó đẹp. Nghĩ tới đây Lan Khê cảm thấy nhẹ nhõm, vui sướng hơn nhiều, cô tinh nghịch lắc lắc cái mông nhỏ nhắn tìm quần áo hướng phía phòng tắm đi tới, lại không ngờ vừa mở cửa phòng tắm, cả người đụng phải “một bức tường” kì lạ với sự giao hòa của nóng bỏng và lạnh lẽo! Cô bực mình than lên một tiếng, cảm giác được bờ môi đỏ tươi của mình “hôn” phải một khối thân thể, Lan khê vội vàng dùng hai tay chống đỡ! ( hihi…, bé Lan khê ăn đậu hủ của anh Thần trước , sau này tha hồ mà bị anh “ăn” lại , “ăn” tới một mảnh xương cũng không còn ^^)
Đập vào mắt cô là một lồng ngực to lớn, cường tráng còn đọng lại vài giọt nước Ngược lại với những giọt nước lạnh như băng, bàn tay cô lại nóng rực lên khi chạm vào da thịt trên lồng ngực. Cô thậm chí có thể cảm nhận được bắp thịt phía dưới đang căng tràn lên như vận sức để bùng phát lên ngọn lửa nóng, đáng sợ quá, cô vội vàng tránh ra, thân thể mảnh mai lật đật lui về phía sau, nhưng xui xẻo “rầm” một cái, sau đầu cô hiên ngang đập vào cửa phòng tắm.
Nếu mình làm kịp, thì tối sẽ có thêm chương nữa, truyện này diễn biến hơi chậm, mình muốn làm nhanh tới khúc anh yêu bé Khê ghê á. Nhưng lòng có dư mà sức đủ. Mọi người đọc truyện vui vẻ nha!
“Con lên thay quần áo! Chỉnh trang lại đàng hoàng rồi xuống chào hỏi anh con!”
Giọng ông trầm hẳn xuống báo hiệu sự tức giận .
Đôi mắt trong suốt của Lan Khê nhìn ông, khuôn mặt trắng hồng dần chuyển sang tái nhợt, trên cái cổ mảnh khảnh hiện rõ lên những mạch máu, cô nhẹ giọng nói:”Người này chỉ là con ruột của dì thôi sao, sao ba không nói thẳng luôn đây cũng chính là máu mủ của ba?”
Người đàn ông này 27 tuổi, lớn hơn cô những mười tuổi, nói cách khác, khi mẹ cô còn sống, thậm chí lúc cô còn chưa có mặt trên đời, ba cô cùng Mạc Như Khanh đã lén lút qua lại với nhau, thành công giữ mối quan hệ trong bóng tối hơn mấy chục năm.
Vì thế mới xuất hiện người anh trai này, là anh ruột của cô .
Người đàn ông đứng ngược chiều ánh sáng với Lan Khê đang nhíu chặt chân mày, dùng ánh mắt lạnh lùng quét nhìn về phía cô.
Mạc Như Khanh có chút xấu hổ đứng bên cạnh Mộ Minh Thăng, dùng vẻ mặt nhân từ vô cùng dịu dàng đi đến bên Lan Khê, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô:”Lan Khê, con bây giờ hơi bẩn , dì dẫn con lên. . . . . ”
“Dì đủ rồi!”
Lan Khê cau mày cắt đứt lời bà, ngửa đầu nhìn lên:”Mẹ tôi khi còn sống chưa bao giờ dùng những lời này để chê trách tôi! Xin hỏi dì đến nhà này được bao lâu rồi? Trong nhà này khi nào thì đến lượt dì ra vẻ chủ nhân, quơ tay múa chân chỉ chỉ trỏ trỏ? ”
Cô hận, thật sự rất rất hận. Mẹ của cô qua đời chưa tới ba tháng, hài cốt còn chưa lạnh hẳn thì người chồng đầu ấp tay kề của bà liền cưới người đàn bà khác, hiện tại lại còn hài hơn, xuất hiện một ông anh trai từ trên trời rơi xuống, hỏi cô phải xử sự như thế nào đây?
Từng lời nói mang theo sự bén nhọn công kích thẳng vào Mạc Như Khanh, gương mặt bà cứng lại, cánh tay đang vươn ra dừng ngay tại chỗ.
Ánh mắt người đàn ông càng thêm rét buốt, bắn từng tia sáng lạnh lẽo như tử thần về phía Lan Khê.
Sợ Mộ Minh Thăng sẽ nổi giận, nên nói xong Lan Khê lập tức đứng dậy, phủi phủi mấy vết bẩn đang dính trên người, chạy vội lên trên lầu, vừa chạy vừa lấy tay kéo váy xuống, cố che đậy cảnh đẹp phía bên trong chiếc váy.
Trong phòng khách giờ đây chỉ còn bầu không khí căng thẳng nặng nề .
Mộ Minh Thăng cúi đầu ho nhẹ một tiếng, ngước lên dùng ánh mắt yêu thương nhìn về phía Mộ Yến Thần nói:”Yến thần con đừng chê trách em nó, con bé từ nhỏ được cưng chiều nên tính tình hơi ngỗ nghịch, nhưng tâm nó không xấu, hai anh em từ từ ở chung sẽ hiểu rõ về nhau hơn. Con mới trở về Trung Quốc, vậy ở. . . . . .” Ông tự nhiên cứng họng, vốn muốn nói”vậy ở nhà này sống cùng ba mẹ?” Nhưng suy nghĩ lại dù sao ông đã ủy khuất hai mẹ con mấy chục năm rồi nên trong lòng áy náy, khàn giọng tiếp tục, “Ở chỗ này, ba sẽ không để hai mẹ con con chịu ấm ức gì hết .”
Ánh mắt Mộ Yến Thần rũ xuống, xung quanh anh, ánh sáng dường như ngưng tụ lại làm cho bản thân anh toát lên một sự mị hoặc khó cưỡng, anh im miệng không trả lời .
Một hồi lâu sau, anh nâng mặt lên, nhỏ giọng trả lời: “Tôi sẽ đi trước. Có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Nói xong anh cúi xuống xách hành lý, xoay người liền sải bước đi ra ngoài.
Mạc Như Khanh vội vàng đuổi theo.
“Mạc tiểu thư” quản gia lên tiếng, sau vội vàng đổi lại cách xưng hô “À, phu nhân, thiếu gia không ở nơi này dùng bữa sáng sao? Phòng bếp đã chuẩn bị xong hết” .
Trên trán Mạc Như Khanh khẽ thấm ra tầng mồ hôi mỏng, gương mặt xinh đẹp miễn cường cười gượng gạo.
“Không, nó không dùng cơm cùng chúng ta, tôi đi nói với nó vài câu rồi trở lại, đừng lo lắng.”
Ngoài trời hơi lạnh, Mạc Như Khanh mang trên người một chiếc áo choàng đi ra, ngay lúc Mộ Yến Thần mở cửa xe muốn đi vào trong, bà liền khoác chặt cánh tay anh, nói thật nhỏ: “Yến Thần!”
“Yến thần, mẹ đã nói trước với con rồi mà, người đó là ba con, là ba ruột của con, con. . . . . .” Bà hít sâu một hơi, “Nếu con chưa quen, chưa thể gọi người đó là ba thì mẹ sẽ cho con thời gian, nhưng con đã đáp ứng mẹ, hứa sẽ ra tay giúp đỡ Mộ thị vượt qua khó khăn nguy hiểm, sao giờ con lại bỏ đi như vậy. . . . . .”
“Đây chính là cuộc sống mà mấy chục năm qua mẹ luôn hằng ao ước?” Anh đột nhiên nghiêng người, hỏi bà một câu.
Mạc Như Khanh ngẩn ra.
Trong đầu Mộ Yến Thần vẫn còn nhớ đến những lời nói của cô bé nhỏ nhắn vừa rồi, những ngôn ngữ bén nhọn ấy xuyên thẳng vào trái tim anh, giương giương khóe miệng, anh nở nụ cười lạnh như băng: “Người đàn ông như thế, gia đình như vậy, mẹ vẫn muốn sao?”
Chương 4: Va chạm bất ngờ
Mạc Như Khanh cứng họng!
Mộ Yến Thần vẫn giữ nguyên nụ cười ưu nhã, cánh tay dựa vào cửa xe, một tia sáng chiếu vào gương mặt anh, làm nụ cười của anh sáng chói hơn, tà mị hơn rất nhiều: “Thật sự không hiểu nổi. . . . . .”
Mạc Như Khanh nhẹ nhàng chớp mắt, chỉ nói một câu: “Mẹ luôn yêu ông ấy, nếu không yêu thì sao có thể chờ đợi nhiều năm ròng như vậy.”
Lời bà nói ra, khiến trong lòng Mộ Yến Thần càng thêm nghẹn ngào, man mác nỗi buồn thơng.
Nụ cười của anh càng thêm sâu, nó mị hoặc đến mức làm lóa mắt người khác, khiến họ không thể mở to mắt thưởng thức nụ cười của anh, chỉ là con ngươi trong đôi mắt anh hoàn toàn đối lập , nó rét lạnh như băng, làm đông cứng mọi vật.
“Về việc con đáp ứng giúp ông ấy, con đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện, cứ xem như . . . . . con làm việc này để hồi đáp công ơn mẹ đã sinh ra con, được không?”
Mạc Như Khanh nghe anh nói vậy, ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn anh.
Mộ Yến Thần vẫn tiếp tục duy trì nụ cười, nói thật nhỏ: “Năm đó khi ông ta kết hôn, mẹ liền đem con ra nước ngoài để con một mình sinh sống, mười mấy năm qua mẹ vẫn như thế, chỉ quan tâm chờ đợi ông ta, chờ ông ta một ngày sẽ li hôn quay về với mẹ, nhưng tất cả những điều này đều không quan hệ tới con. . . . . Haiz, máu mủ thật là một thứ kì quái, chỉ vì 2 từ “máu mủ” mà con buộc phải gọi ông ta là “ba”, phải có nghĩa vụ giúp đỡ ông ta vượt qua khó khăn, trong khi từ trước tới giờ ông ta đã làm gì cho con chưa?”
Không đợi Mạc Như Khanh tiếp lời, anh kéo tay bà xuống, nụ cười vẫn nhàn nhạt.
“Vào nhà đi, mẹ.” Anh nói.
Mắt thấy cửa xe đóng lại, sau đó ưu nhã một đường tiến về phía trước, rồi dần dần biến mất, Mạc Như Khanh mấp mé môi lại không biết nên nói gì. Đối với đứa con trai này, bà không biết phải xin lỗi bao nhiêu lần mới đủ, mười mấy năm anh sống một mình, không nhận được tình thương của ba mẹ, giờ họ có muốn bù đắp cho anh cũng không thể bù đắp nỗi.
Ngày hôm nay những gì họ có thể cho anh, chỉ sợ anh không thiếu mà cũng chẳng cần .
Lại nhớ tới thái độ lãnh đạm cùng bài xích của Lan Khê, bà cau mày ,cố gắng làm nó giãn ra, thở dài một hơi, xem ra cuộc sống sau này sẽ gặp nhiều gian nan trắc trở.
***
“Tại sao con phải cùng anh ta đến công ty?” Lan Khê nhíu mày hỏi.
Mộ Minh Thăng bất đắc dĩ lắc đầu: “Con ở nhà cũng không chịu học bài, suốt ngày lêu lỏng bên ngoài, ba không thể trông chừng con suốt được, nên vẫn phải nhờ anh con chiếu cố đến con”
“Nhờ ai không nhờ lại đi nhờ một người lạ sao?”
“Đó là anh trai của con!”
“Ồ, ra là thế à? Con xin hỏi ba khi anh ta ra đời thì ba được bao nhiêu tuổi, lúc đó ba thân yêu của con đã đến tuổi trưởng thành chưa đó?” Cô nghiêng đầu hỏi.
” Lan Khê!” Mộ Minh Thăng giận đến đỏ mặt lên, vung lên một phần văn kiện, “Ba cho mày biết, kể từ khi dì Khanh đến đây, mày đã quậy huyên náo cả nhà đến nỗi gà bay chó sủa, ba vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu mày vẫn còn muốn ngoan cố , ba không dễ dàng bỏ qua cho mày nữa, tự mình ngẫm nghĩ cho kĩ đi! Đi theo Yến Thần có gì không tốt, anh mày hiểu biết rộng, bất kể sau này mày muốn vào công ty làm việc hay muốn ra nước ngoài du học, cùng anh mày ở một chỗ chắc chắn sẽ tiếp thu được rất nhiều kinh nghiệm quí báu”
Vừa đầm lại vừa xoa , uy hiếp kết hợp với khuyên bảo sẽ có hiệu quả hơn với cô nhóc này .
Lan Khê không nói câu nào, trong lòng thầm nghĩ “buồn cười ba đã có một người con trai ưu tú như vậy thì cần quan tâm đến đứa con gái cứng đầu này làm chi cho mệt?”
Cô im lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng thân mình mảnh khảnh hằn rõ lên sự cô đơn lạnh lẽo.
Mẹ ruột đã không còn, giờ đây trong nhà đâu còn ai thật lòng quan tâm, yêu thương cô; nếu cô không biết tự yêu thương chính mình mà còn lãng phí bản thân thì cô đúng là kẻ ngốc nhất quả đất!
Bàn tay nhỏ bé vặn mở cửa phòng, Lan Khê liếc mắt nhìn căn phòng trống rỗng, cố gắng hít sâu một hơi, suy nghĩ đến những điều tốt đẹp: mỗi ngày không cần sinh hoạt trong trường học chán ngắt nè, áp lực thi cử gì đó đi chết hết đi cho đời nó đẹp. Nghĩ tới đây Lan Khê cảm thấy nhẹ nhõm, vui sướng hơn nhiều, cô tinh nghịch lắc lắc cái mông nhỏ nhắn tìm quần áo hướng phía phòng tắm đi tới, lại không ngờ vừa mở cửa phòng tắm, cả người đụng phải “một bức tường” kì lạ với sự giao hòa của nóng bỏng và lạnh lẽo! Cô bực mình than lên một tiếng, cảm giác được bờ môi đỏ tươi của mình “hôn” phải một khối thân thể, Lan khê vội vàng dùng hai tay chống đỡ! ( hihi…, bé Lan khê ăn đậu hủ của anh Thần trước , sau này tha hồ mà bị anh “ăn” lại , “ăn” tới một mảnh xương cũng không còn ^^)
Đập vào mắt cô là một lồng ngực to lớn, cường tráng còn đọng lại vài giọt nước Ngược lại với những giọt nước lạnh như băng, bàn tay cô lại nóng rực lên khi chạm vào da thịt trên lồng ngực. Cô thậm chí có thể cảm nhận được bắp thịt phía dưới đang căng tràn lên như vận sức để bùng phát lên ngọn lửa nóng, đáng sợ quá, cô vội vàng tránh ra, thân thể mảnh mai lật đật lui về phía sau, nhưng xui xẻo “rầm” một cái, sau đầu cô hiên ngang đập vào cửa phòng tắm.
Nếu mình làm kịp, thì tối sẽ có thêm chương nữa, truyện này diễn biến hơi chậm, mình muốn làm nhanh tới khúc anh yêu bé Khê ghê á. Nhưng lòng có dư mà sức đủ. Mọi người đọc truyện vui vẻ nha!
Bình luận facebook