• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New RƠI VÀO BỂ TÌNH VỚI THIẾU GIA (5 Viewers)

  • Chương 5-6

Chương 5: Người đàn ông đáng sợ


“Ầm!” Tiếng vang không lớn không nhỏ, vừa đủ để cái ót Lan Khê u lên một cục.


“.Ây da . . . . .” Lan Khê buồn bực rên lên, tay nhỏ bé xoa xoa chỗ bị sưng, mắt trợn trừng, liên tục thở ra hít vào.


Vóc dáng của người đàn ông hoàn mỹ như một vị thần, ánh mắt anh rơi xuống khắp người cô. Tiếp theo anh nâng những ngón tay thon dài, không nhanh không chậm cài lại những chiếc cúc trên cái áo sơmi, hai cánh môi mỏng mím lại, vẻ mặt tản ra một tầng khí lạnh làm người ta hít thở không thông.


Lan Khê ngẩng đầu, vừa sợ vừa tức, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên: “Anh. . . . . . tại sao anh lại ở trong phòng tắm của nhà tôi hả? ”


Cô nói một tràng theo thói quen, không hề để ý tới trong lời nói thể hiện rõ mình đang bài xích kẻ ngoài cùng tham muốn bảo vệ lợi ích của bản thân.


Mộ Yến Thần vẫn thản nhiên liếc mắt nhìn cô, hai chữ “nhà tôi” của cô nhóc thành công gây ấn tượng với anh, điều này làm anh càng chú ý đến cô hơn. Gương mặt xinh xắn không dính chút phấn son. Cô không giống những thiếu nữ cùng lứa, đến tuổi mười tám đôi mươi đã bắt đầu tập tành trang đểm, chưng diện. Khuôn mặt cô trắng sáng, làn da mịn màn, làn môi đỏ tươi trơn bóng một cách tự nhiên, đúng chuẩn câu nói “em đẹp không cần son phấn”.


Thu hồi ánh mắt, anh dọn dẹp mọi thứ xung quanh, ngón tay thon dài cầm cái áo sơ mi cũ, nhẹ vung tay lên, ném chuẩn xác vào giỏ đồ dơ.


Lan Khê ngẩn ngơ luôn, lông mi dài run rẩy, chưa kịp mở miệng nói tiếp, đã bị anh cho nguyên cục lơ. Không thèm quan tâm cái “cục nợ” phiền phức này, Mộ Yến Thần nghiêng người bước qua cô, tiếp tục đi thẳng về phía trước. Lan Khê kinh ngạc, dùng ánh mắt phóng ra ngàn dao nhìn chằn chằm sau gáy của anh.


Đồ đàn ông mắt cao hơn đầu, tự cao tự đại!


Khoảng cách mười tuổi đúng là thể hiện rõ sự khác biệt, cô nhìn khuôn mặt mình trong gương, nhìn tới nhìn lui vẫn là bộ dạng của một con nhóc hỉ mũi chưa sạch, còn người đó là một người đàn ông 27 tuổi đã trưởng thành, nắm vững trong tay “thiên hạ” của riêng mình. Người đàn ông này thật sự là anh trai cô sao?


Lan Khê chửi thầm trong miệng, từ bé đến lớn cô xem phim, nào có thấy cặp anh em chênh lệch tuổi nhiều như thế. Anh em ít ra phải có khí chất giống nhau, thỉnh thoảng sẽ biểu hiện tình thân ấm áp với nhau. Nhưng cô và anh? Đây là biểu hiện của tình anh em à? Đúng là trò khôi hài!


Lan Khê đột nhiên cau mày , cô đang suy nghĩ quái gì thế này?


Tên này là con trai của tình địch của mẹ cô, mẹ anh là tiểu tam phá hoại hôn nhân của ba mẹ cô, cô còn có suy nghĩ sống cuộc sống anh em hòa thuận với anh? Mộ Lan Khê, mày thiếu thốn tình cảm đến ngu si , mờ mịt rồi phải không?


Khuôn mặt nhỏ nhắn lúng túng, tái nhợt, cô tỉnh táo lại, nhìn thấy cái áo dơ của anh trong giỏ, chướng mắt lấy chân đá một cái rồi mới bỏ đi.


***


Dặn dò thật kĩ tất cả mọi chuyện, Mạc Như Khanh liền tiễn hai “anh em” ra cửa..


“Lan Khê, tấm thẻ này con cầm nhé, ba con dặn dì đưa cho con, con cần gì thì cứ trực tiếp dùng thẻ quẹt, không sợ bất tiện.” Bà lấy một tấm thẻ đưa cho Lan Khê.


“Tôi ra ngoài rồi sẽ trở về , có phải đi luôn đâu, thẻ này cần thiết sao?” Lan Khê xoay khuôn mặt về phía bà ta , cau mày hỏi.


Mạc Như Khanh nụ cười cứng ngắc tại chỗ, cánh tay đang vươn ra không biết nên tiếp tục hay thu hồi lại


Phía bên kia, sắc mặt Mộ Yến Thần đã trầm hẳn xuống, anh muốn lái xe trực tiếp bỏ đi cho xong, nhưng khoảng hai giây sau “ Ầm!” một tiếng, âm thanh cánh cửa xe đóng lại, ánh mắt anh lạnh đạm phóng tới phía trước.


Lan Khê chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang từ từ giảm xuống, cả người cô rét run, mặt trở nên tái nhợt, vừa nghiêng đầu liền phát hiện Mộ Yến Thần đã đi tới sau lưng, vóc dáng anh cao lớn làm cho cô cảm thấy bị đàn áp, cô rụt người không dám ngước nhìn anh.


“Không cần, chắc chứ?” Giọng nói anh trầm thấp ẩn chứa sự tức giận .


Lòng bàn tay trắng nõn của Lan Khê xuất ra mồ hôi lạnh, cô vẫn không lên tiếng.


“Mẹ, cất lại đi.” Anh nói.


Mạc Như Khanh có chút khó xử: “Nhưng đây là ý muốn của Minh Thăng . . . . .”


“Lấy về!” Giọng nói của Mộ Yến Thần lại thấp hơn nữa, làm cho người ta rét run..


Thông thường , mỗi người anh chỉ dành cho một lần cơ hội, thời cơ duy nhất qua đi, bất kì ai cũng không thể cầu xin anh thêm một lần nào nữa, huống chi cô nhóc này lại dám vô lễ với mẹ anh.


Lan Khê run lên, da đầu dường như tê dại đi, thần thái của anh ta quá đáng sợ, cảm giác anh mang đến cho cô đâu phải là người anh trai ngang hàng với mình, mà là một vị bề trên nghiêm khắc đang dạy dỗ cô.





Chương 6: Nhất quyết không chịu gọi “Anh trai”


Trong lòng cô tuy sợ, nhưng vẫn cố thu hết dũng khí, dùng ánh mắt lạnh lùng trừng lại anh, hai người chơi trò “đấu mắt”.


Nhưng mà, hỏi có người nào can đảm đối diên với một “con báo” lạnh lùng đang vô cùng tức giận quá 3 giây không? ( khúc này mình nghĩ chắc tác giả đang so sánh anh Thần với một con báo nguy hiểm ^^)


Lan Khê dần dần thay đổi sắc mặt, cuối cùng đành phải cúi đầu chịu thua trước, cả người gượng gạo không được tự nhiên.


Mạc Như Khanh trong lòng vẫn có chút cố kị, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: “Yến Thần. . . . . . Lan Khê còn nhỏ, đừng dữ với em như vậy.”


Mộ Yến Thần lạnh lùng mím chặt môi, không dấu vết rút cánh tay mình ra khỏi tay Mạc Như Khanh, lười chẳng muốn nói thêm, anh thu hồi ánh mắt , ưu nhã cất bước quay lại phía xe, mở cửa đi vào, ngồi ở vị trí lái.


Anh nói nhỏ: “Mẹ vào đi, chỉ cần làm tốt việc của mình.”


Sau khi ngồi vào trong xe, giọng nói lạnh lùng vẫn tiếp tục vang lên: “Còn chưa chịu lên?”


Lan Khê đứng bên ngoài cả buổi trời, sau mới biết anh đang nói chuyện với cô.


Chết tiệt, cô không được tự nhiên tí nào cả, chưa từng có ai làm cô nổi cáu như thế này. Nhưng đối thủ mạnh quá, cô không dám quá càn rỡ, chỉ biết ngoan ngoãn ngồi vào xe, cài lại dây an toàn..


Để dời đi sự chú ý, Lan Khê liếc nhìn xung quanh, trong xe chả có gì đặc biệt, gọn gàng sạch sẽ, sạch đến mứa muốn chết người luôn á, cô khẽ chặc chặc lưỡi tiếp tục quan sát, khi nhìn thấy nhãn hiệu chiếc xe, sắc mặt khẽ biến, cẩn thận nhớ lại hình như trong nhà chưa xuất hiện loại xe này, vì vậy liền lên tiếng: “Chiếc xe này có phải mới mua không? Ba tôi bỏ tiền mua cho anh hả?”


Không khí trong xe vẫn lành lạnh như cũ, không có ai đáp lời cô.


Vì muốn gỡ gạc sự mất mặt khi nãy, lần này có cơ hội thắng lại anh một ván, Lan Khê hí hửng lộ ra nụ cười giễu cợt, tiếp tục nói: ” Mộ Yến Thần, tôi còn tưởng anh tài giỏi lắm, nào ngờ ở nước ngoài lăn lộn vài chục năm, trở về cũng dựa vào người khác để khoe mẽ bề ngoài, chả có gì hay ho mà còn muốn lên mặt với ai chứ? Còn nữa… đừng tưởng ba tôi kêu tôi gọi anh là “anh trai” thì tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo nha, không bao giờ tôi chấp nhận, nằm mơ cũng không thèm gọi anh là “anh trai” đâu”


” Mộ Yến Thần ” ba chữ từ trong miệng cô phát ra, giọng nói non nớt mềm mại , gọi rất tự nhiên không chút khách khí.


Ngoài cửa xe, ánh sáng xuyên vào, chiếu lên sườn mặt khôi ngô, tuấn tú của Mộ Yến Thần.


Anh nửa chữ cũng không hé. Con ngươi trong mắt nhìn về phía trước, tiếp tục lái xe, tư thế anh kiêu căng lão luyện, vẫn luôn giữ phong thái trầm tĩnh, coi người bên cạnh đang lãi nhãi như không khí.


Lan Khê không cam lòng, tỉ số hòa coi như xa rời tầm tay, quay mặt cắn môi, đầu ngón tay móc móc chỗ đang ngồi, muốn phá hoại chiếc xe..


Di động của cô vang lên, cô tiếp máy.


“Kỷ Diêu ơi, làm ơn đừng nhắc tới chuyện hôm đó nữa, thể diên của tớ mất sạch rồi!” Mặt cô vì bị trêu chọc đỏ lên. Bực thật! Ngày đó ma xui quỷ khiến mới chơi cái trò đập máy tự động, đón codom rơi ra. Vì một giây lầm lỡ, hình tượng thục nữ của cô đi tong, lại còn diễn trò miễn phí cho người khác xem, “Tớ không đi được rồi, khi nào thì cũng như vậy thôi à, hè này ba tớ bắt tớ phải vào công ty học tập, cũng không biết muốn tớ học cái quỷ gì nữa . . . . . sau này tớ chỉ muốn thi đại học ngành thiết kế thôi, chỉ sợ rằng không được, dù sao tương lai này không tới lượt tớ có quyền định đoạt . . . . . . uhm , vậy tớ sẽ cố gắng.”


Cố gắng con khỉ á!.


Kỉ Diêu nói gì nhỉ? Đi cắm trại? Có mà chuyện trong mơ, trừ phi cô là thần tiên thì mới có khả năng.


Xe chậm rãi dừng lại, dường như hôm nay đoạn đường từ nhà tới công ty ngắn hơn mọi ngày.


Lan Khê vẫn còn kinh ngạc, ngơ ngẩn nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe, bên tai đã vang lên tiếng mở cửa. Cái người suốt đoạn đường vẫn giữ im lặng, cuối cùng cũng chịu lên tiếng, giọng nói anh vẫn trầm thấp, luôn tỏa ra khí lạnh.


“Nếu rãnh rỗi quá, không biết làm việc gì, thì cố dùng đầu óc suy nghĩ tới vấn đề của công ty ba cô đi. Có buồn cười không khi ông ấy đã hơn 50 tuổi vẫn phải hằng ngày bù đầu nhức óc với việc cứu công ty, trong khi cô là con gái ruột thì chỉ biết vẫn vơ suy nghĩ đến chuyện hưởng thụ mùa hè?”, ngôn ngữ mang đầy sự châm biếm. Cánh tay to lớn vẫn tao nhã chống trên cửa xe, gương mặt anh lãnh khốc, vô tình tựa như một con báo đen nguy hiểm “bây giờ thì tôi đã hiểu, tại sao ông ta nhìn già hơn trước tuổi, nếu như tôi không chịu quay về, chỉ sợ ông ta không sống được bao lâu đâu?”


Từng lời anh nói hóa thành từng mũi dao nhọn đâm thẳng vào lòng Lan Khê!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT GIÁC RƠI VÀO LƯỚI TÌNH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
Chương 15
Đêm Ấy, Tôi Rơi Vào
  • Phi Điểu Bất Tuyệt
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom