Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Chương 23: Tôi không muốn dọa cô
Khách xăm một con chim ưng ở lưng, nên khá tốn thời gian. Xăm xong trời đã tối mịt, Nhung Lê cầm đèn pin, tắt đèn đi xuống lầu. Bên tay vịn cầu thang treo một chiếc ô, và một túi bánh ngọt tinh xảo, anh chỉ thoáng liếc nhìn rồi đi thẳng ra cửa.
Cửa vừa mở thì...
"Chào, chào, chào anh!"
Là Tống Đảo Đảo con gái của trưởng trấn, cô ấy cuống cuồng lắp ba lắp bắp: "Tôi, tôi, tôi, tôi mua kẹo."
Nhà trưởng trấn có bốn cô con gái, chỉ có Tống Đảo Đảo là tương lai xán lạn nhất, tốt nghiệp đại học nổi tiếng, tự mình mở công ty, tiếng lành đồn khắp trấn. Nhưng với dáng vẻ đỏ mặt tía tai, ánh mắt né tránh của cô ấy hiện giờ, trông thế nào cũng giống mấy cô nàng ngốc nghếch con nhà địa chủ.
Nhung Lê lạnh nhạt nói: "Đóng cửa rồi, mai đến đi."
Cô ấy bỏ lại một túi táo rồi chạy vụt đi với tốc độ có thể sánh bằng với vận động viên chạy nước rút trăm mét, thoắt cái đã khuất dạng.
Mấy quả táo trong túi nằm trên mặt đất vừa to vừa đỏ mọng. Nhung Lê hờ hững nhìn lướt qua, xách lên vứt vào thùng rác cách cửa không xa. Vứt táo xong anh đi trở về tiệm tắt đèn, khóa cửa, về nhà.
Đi vài bước, anh dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn màn đêm.
Trời lại mưa rồi.
Nhung Lê quay đầu lại, mở cửa ra, anh không hề bật đèn, cầm đèn pin đi vào lấy chiếc ô treo ở tay vịn cầu thang, "tiện thể" cầm luôn hộp bánh tiramisu.
Buổi tối trấn nhỏ vô cùng yên tĩnh, trên phố không một bóng người, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách và đèn đường nhàn nhạt mông lung. Miền Nam mưa nhiều, nhất là mưa phùn, gió vừa thổi qua liền tan ra như hạt bụi li ti, bao phủ cả trấn nhỏ. Nơi xa là núi tuyết Ngọc Thông bàng bạc, bên cạnh là sông Bạch Điền mờ sương, nước và non tô điểm cho nhau, tự toát lên vẻ hư ảo như tiên cảnh nhân gian.
Bỗng dưng có người thét thất thanh.
"Cướp!"
Là tiếng kêu cứu của một người phụ nữ.
"Bắt cướp!"
Nhung Lê quay đầu lại, nhìn thấy một tên mặc áo hoodie kéo mũ trùm qua đầu, và rồi thản nhiên dời mắt, tiếp tục đi đường của mình, làm như không nhìn thấy.
Bên tai la hét ồn ào, anh lại như không hề nghe thấy, mí mắt chẳng mảy may nhướng lên.
Tại sao không giúp ư?
Vậy tại sao anh phải giúp? Mắc mớ gì đến anh?
Đây chính là con người anh, không hề có thấu cảm. Bác sĩ tâm lý đã chuẩn đoán anh: Mức độ thấu cảm level 0 gần như thái nhân cách, nói cách khác, anh sẽ không chủ động phạm tội, nhưng lại có phần tử tội phạm tiềm ẩn có thể phạm tội bất cứ lúc nào.
So ra, anh còn nguy hiểm hơn cả kẻ cướp.
***
Bà Thu nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa đi ra khỏi gian nhà chính, vừa nói vọng ra: "Tới đây, tới đây."
Bà mở cổng sân, Nhung Lê đang đứng bên ngoài, tay cầm chiếc ô màu đen, trời đổ mưa giăng đầy hơi nước, mắt anh ươn ướt, khuôn mặt dưới mũ áo hoodie trắng nhợt, tôn lên đôi môi đỏ thắm, thoạt nhìn hệt như ma-cà-rồng bước ra từ trong tranh.
Bà Thu cho hay: "Quan Quan đã ăn cơm rồi, đang xem tivi."
Nhung Lê cầm đèn pin đi vào.
"Khi nãy cô hai của Quan Quan có đến." Bà cụ cảm thán, "Sau khi cô ấy đi, Quan Quan khóc thút thít mãi, rất đáng thương."
Nhung Lê dừng bước, mi mắt buông rủ, nhìn tia sáng soi trên mặt đất, "Nó đáng thương hay liên quan gì đến cháu?"
Một người có mức độ thấu cảm gần như level 0, còn có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác sao? Anh không có lòng đồng cảm, hoàn toàn không.
Nhung Quan Quan đi theo anh, dù không bị anh dạy hư thì cũng không an toàn.
Bà Thu sững sờ đứng ngây ra, không sao tin được. Tuy rằng bình thường Nhung Lê lãnh đạm ít nói, không hòa đồng với người khác, nhưng cũng không phải kẻ xấu.
"Nhung Quan Quan." Nhung Lê không đi vào nhà, mà gọi với vào: "Ra đây."
Nhung Quan Quan khóc mắt sưng húp, nghe tiếng chạy ra, "Anh."
"Lấy đồ đạc đi, về nhà."
"Dạ."
Nhung Quan Quan đi lấy balo, theo Nhung Lê đi về.
***
Từ Đàn hề đang do dự có nên gõ cửa hay không thì nghe thấy tiếng Nhung Quan Quan gọi to: "Chị Từ."
Cô che chiếc ô màu đỏ, đứng tần ngần trước cửa nhà Nhung Lê, người khoác chiếc áo choàng dài qua đầu gối bằng gấm màu đen, mũ trùm đầu thêu viền kim tuyến đỏ.
Cô nhỏ nhẹ cất lời, "Tôi ninh canh hơi nhiều, mang đến cho Quan Quan."
Nhung Lê không tiếp lời.
Nhung Quan Quan lén nhìn sắc mặt anh, mới đưa tay nhận hộp giữ ấm, "Em cảm ơn ạ."
"Đừng khách sáo."
Trên mặt đất có nước đọng, Từ Đàn Hề xách vạt váy đi xuống bậc thềm.
Nhung Lê gọi lại: "Đợi đã."
Cô ngừng chân, nghiêng nghiêng chiếc ô đỏ, để lộ nửa khuôn mặt đang quay lại.
Nhung Lê đặt hộp tiramisu mình cầm theo suốt quãng đường lên hộp giữ ấm, bảo Nhung Quan Quan: "Em vào trước đi."
Nhung Quan Quan vâng dạ, ôm canh lẫn bánh đi vào nhà.
Nhung Lê kéo cửa, đặt đèn pin lên đầu tường, xếp ô lại, đưa cho Từ Đàn Hề: "Trả cô này."
Trời mưa lâm râm nhưng dai dẳng.
Từ Đà Hề nhận lấy chiếc ô anh đưa đến, giơ cao ô của mình, che nghiêng về phía anh, "Anh nhất định phải đưa Quan Quan đi sao?"
"Ừ."
Anh không muốn nói đến việc này, trả ô xong thì quay đầu dợm bước vào sân.
"Anh Nhung."
Anh dừng lại, "Còn việc gì không?"
Thật ra cô không có tư cách nói việc này, nhưng lý trí không tài nào lấn át được nỗi thương cảm, "Cuối thu trời lạnh, anh nhớ giữ sức khỏe."
Đừng ăn mặc phong phanh như vậy, cũng đừng để chân bị lạnh.
Cô chỉ thoáng nhìn qua chân anh, vậy mà anh đã đoán được ẩn ý trong lời nói của cô. Ánh mắt đột nhiên thay đổi, không còn lạnh nhạt mà đanh lại, "Nhung Quan Quan đã nói gì với cô?"
Cô chỉ yên tĩnh nhìn anh. Anh như chú nhím nhạy cảm, gai nhọn tua tủa, không hề có cảm giác an toàn, không chịu để bất cứ ai đến gần lãnh địa của mình.
Anh bước đến, đứng trong màn mưa lất phất, hỏi cô bằng giọng giễu cợt: "Cô thương hại tôi à?"
"Không." Mắt Từ Đàn Hề nhìn thẳng không hề né tránh, "Chẳng qua hiểu tại sao anh muốn đưa Quan Quan đi thôi."
"Tại sao?"
"Anh sợ cậu nhóc trở thành một Nhung Lê thứ hai."
Anh bỗng bật cười, ánh mắt lạnh lẽo, "Từ Đàn Hề, đừng suy đoán về tôi." Anh lại bước đến gần hơn, cúi người, ghé sát vào tai cô, "Tôi có rất nhiều dáng vẻ cô chưa từng thấy, đừng giẫm vào giới hạn của tôi, tôi không muốn dọa cô."
Từ Đàn Hề cứng đờ đứng dưới ô, để mặc cho giọt mưa rơi ướt vạt váy mình.
Nhung Lê nói xong thì đi thẳng vào nhà.
Đúng là cô khác với mọi người, là người duy nhất anh có thể thấy rõ vào ban đêm, cô cũng phần nào ảnh hưởng đến anh, nhưng vậy thì đã sao? Bất kể là ai đi nữa cũng sẽ không là biến số của anh, một người đã rơi xuống địa ngục, lòng tốt cuối cùng đối với thế giới này chính là trước khi chết sẽ không kéo theo bất cứ ai.
"Anh."
Nhung Lê vừa vào nhà, Nhung Quan Quan đang nghe lén lập tức lùi lại.
Anh nhìn lướt qua chiếc bánh tiramisu, ra lệnh: "Ăn hết bánh cho anh."
"Bây giờ ăn luôn hả?" Cậu đang no cứng bụng.
"Ừ."
Nhung Quan Quan há hốc, "Dạ."
Nhung Lê đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc trở ra, bên ngoài chó bất chợt sủa inh ỏi, có thể vì buổi tối không thấy rõ mọi vật, thính lực của anh trở nên cực nhạy.
"Trùng hợp thật, cô em."
Là tên bị anh đập hồi sáng ở tiệm xăm.
Nhung Quan Quan sợ sệt: "Anh."
Nhung Lê còn chưa lau nước trên mặt, từng giọt lăn men theo đường nét khuôn mặt, nhỏ xuống cổ áo: "Về phòng em đi, đóng kín cửa lại."
Khách xăm một con chim ưng ở lưng, nên khá tốn thời gian. Xăm xong trời đã tối mịt, Nhung Lê cầm đèn pin, tắt đèn đi xuống lầu. Bên tay vịn cầu thang treo một chiếc ô, và một túi bánh ngọt tinh xảo, anh chỉ thoáng liếc nhìn rồi đi thẳng ra cửa.
Cửa vừa mở thì...
"Chào, chào, chào anh!"
Là Tống Đảo Đảo con gái của trưởng trấn, cô ấy cuống cuồng lắp ba lắp bắp: "Tôi, tôi, tôi, tôi mua kẹo."
Nhà trưởng trấn có bốn cô con gái, chỉ có Tống Đảo Đảo là tương lai xán lạn nhất, tốt nghiệp đại học nổi tiếng, tự mình mở công ty, tiếng lành đồn khắp trấn. Nhưng với dáng vẻ đỏ mặt tía tai, ánh mắt né tránh của cô ấy hiện giờ, trông thế nào cũng giống mấy cô nàng ngốc nghếch con nhà địa chủ.
Nhung Lê lạnh nhạt nói: "Đóng cửa rồi, mai đến đi."
Cô ấy bỏ lại một túi táo rồi chạy vụt đi với tốc độ có thể sánh bằng với vận động viên chạy nước rút trăm mét, thoắt cái đã khuất dạng.
Mấy quả táo trong túi nằm trên mặt đất vừa to vừa đỏ mọng. Nhung Lê hờ hững nhìn lướt qua, xách lên vứt vào thùng rác cách cửa không xa. Vứt táo xong anh đi trở về tiệm tắt đèn, khóa cửa, về nhà.
Đi vài bước, anh dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn màn đêm.
Trời lại mưa rồi.
Nhung Lê quay đầu lại, mở cửa ra, anh không hề bật đèn, cầm đèn pin đi vào lấy chiếc ô treo ở tay vịn cầu thang, "tiện thể" cầm luôn hộp bánh tiramisu.
Buổi tối trấn nhỏ vô cùng yên tĩnh, trên phố không một bóng người, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách và đèn đường nhàn nhạt mông lung. Miền Nam mưa nhiều, nhất là mưa phùn, gió vừa thổi qua liền tan ra như hạt bụi li ti, bao phủ cả trấn nhỏ. Nơi xa là núi tuyết Ngọc Thông bàng bạc, bên cạnh là sông Bạch Điền mờ sương, nước và non tô điểm cho nhau, tự toát lên vẻ hư ảo như tiên cảnh nhân gian.
Bỗng dưng có người thét thất thanh.
"Cướp!"
Là tiếng kêu cứu của một người phụ nữ.
"Bắt cướp!"
Nhung Lê quay đầu lại, nhìn thấy một tên mặc áo hoodie kéo mũ trùm qua đầu, và rồi thản nhiên dời mắt, tiếp tục đi đường của mình, làm như không nhìn thấy.
Bên tai la hét ồn ào, anh lại như không hề nghe thấy, mí mắt chẳng mảy may nhướng lên.
Tại sao không giúp ư?
Vậy tại sao anh phải giúp? Mắc mớ gì đến anh?
Đây chính là con người anh, không hề có thấu cảm. Bác sĩ tâm lý đã chuẩn đoán anh: Mức độ thấu cảm level 0 gần như thái nhân cách, nói cách khác, anh sẽ không chủ động phạm tội, nhưng lại có phần tử tội phạm tiềm ẩn có thể phạm tội bất cứ lúc nào.
So ra, anh còn nguy hiểm hơn cả kẻ cướp.
***
Bà Thu nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa đi ra khỏi gian nhà chính, vừa nói vọng ra: "Tới đây, tới đây."
Bà mở cổng sân, Nhung Lê đang đứng bên ngoài, tay cầm chiếc ô màu đen, trời đổ mưa giăng đầy hơi nước, mắt anh ươn ướt, khuôn mặt dưới mũ áo hoodie trắng nhợt, tôn lên đôi môi đỏ thắm, thoạt nhìn hệt như ma-cà-rồng bước ra từ trong tranh.
Bà Thu cho hay: "Quan Quan đã ăn cơm rồi, đang xem tivi."
Nhung Lê cầm đèn pin đi vào.
"Khi nãy cô hai của Quan Quan có đến." Bà cụ cảm thán, "Sau khi cô ấy đi, Quan Quan khóc thút thít mãi, rất đáng thương."
Nhung Lê dừng bước, mi mắt buông rủ, nhìn tia sáng soi trên mặt đất, "Nó đáng thương hay liên quan gì đến cháu?"
Một người có mức độ thấu cảm gần như level 0, còn có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác sao? Anh không có lòng đồng cảm, hoàn toàn không.
Nhung Quan Quan đi theo anh, dù không bị anh dạy hư thì cũng không an toàn.
Bà Thu sững sờ đứng ngây ra, không sao tin được. Tuy rằng bình thường Nhung Lê lãnh đạm ít nói, không hòa đồng với người khác, nhưng cũng không phải kẻ xấu.
"Nhung Quan Quan." Nhung Lê không đi vào nhà, mà gọi với vào: "Ra đây."
Nhung Quan Quan khóc mắt sưng húp, nghe tiếng chạy ra, "Anh."
"Lấy đồ đạc đi, về nhà."
"Dạ."
Nhung Quan Quan đi lấy balo, theo Nhung Lê đi về.
***
Từ Đàn hề đang do dự có nên gõ cửa hay không thì nghe thấy tiếng Nhung Quan Quan gọi to: "Chị Từ."
Cô che chiếc ô màu đỏ, đứng tần ngần trước cửa nhà Nhung Lê, người khoác chiếc áo choàng dài qua đầu gối bằng gấm màu đen, mũ trùm đầu thêu viền kim tuyến đỏ.
Cô nhỏ nhẹ cất lời, "Tôi ninh canh hơi nhiều, mang đến cho Quan Quan."
Nhung Lê không tiếp lời.
Nhung Quan Quan lén nhìn sắc mặt anh, mới đưa tay nhận hộp giữ ấm, "Em cảm ơn ạ."
"Đừng khách sáo."
Trên mặt đất có nước đọng, Từ Đàn Hề xách vạt váy đi xuống bậc thềm.
Nhung Lê gọi lại: "Đợi đã."
Cô ngừng chân, nghiêng nghiêng chiếc ô đỏ, để lộ nửa khuôn mặt đang quay lại.
Nhung Lê đặt hộp tiramisu mình cầm theo suốt quãng đường lên hộp giữ ấm, bảo Nhung Quan Quan: "Em vào trước đi."
Nhung Quan Quan vâng dạ, ôm canh lẫn bánh đi vào nhà.
Nhung Lê kéo cửa, đặt đèn pin lên đầu tường, xếp ô lại, đưa cho Từ Đàn Hề: "Trả cô này."
Trời mưa lâm râm nhưng dai dẳng.
Từ Đà Hề nhận lấy chiếc ô anh đưa đến, giơ cao ô của mình, che nghiêng về phía anh, "Anh nhất định phải đưa Quan Quan đi sao?"
"Ừ."
Anh không muốn nói đến việc này, trả ô xong thì quay đầu dợm bước vào sân.
"Anh Nhung."
Anh dừng lại, "Còn việc gì không?"
Thật ra cô không có tư cách nói việc này, nhưng lý trí không tài nào lấn át được nỗi thương cảm, "Cuối thu trời lạnh, anh nhớ giữ sức khỏe."
Đừng ăn mặc phong phanh như vậy, cũng đừng để chân bị lạnh.
Cô chỉ thoáng nhìn qua chân anh, vậy mà anh đã đoán được ẩn ý trong lời nói của cô. Ánh mắt đột nhiên thay đổi, không còn lạnh nhạt mà đanh lại, "Nhung Quan Quan đã nói gì với cô?"
Cô chỉ yên tĩnh nhìn anh. Anh như chú nhím nhạy cảm, gai nhọn tua tủa, không hề có cảm giác an toàn, không chịu để bất cứ ai đến gần lãnh địa của mình.
Anh bước đến, đứng trong màn mưa lất phất, hỏi cô bằng giọng giễu cợt: "Cô thương hại tôi à?"
"Không." Mắt Từ Đàn Hề nhìn thẳng không hề né tránh, "Chẳng qua hiểu tại sao anh muốn đưa Quan Quan đi thôi."
"Tại sao?"
"Anh sợ cậu nhóc trở thành một Nhung Lê thứ hai."
Anh bỗng bật cười, ánh mắt lạnh lẽo, "Từ Đàn Hề, đừng suy đoán về tôi." Anh lại bước đến gần hơn, cúi người, ghé sát vào tai cô, "Tôi có rất nhiều dáng vẻ cô chưa từng thấy, đừng giẫm vào giới hạn của tôi, tôi không muốn dọa cô."
Từ Đàn Hề cứng đờ đứng dưới ô, để mặc cho giọt mưa rơi ướt vạt váy mình.
Nhung Lê nói xong thì đi thẳng vào nhà.
Đúng là cô khác với mọi người, là người duy nhất anh có thể thấy rõ vào ban đêm, cô cũng phần nào ảnh hưởng đến anh, nhưng vậy thì đã sao? Bất kể là ai đi nữa cũng sẽ không là biến số của anh, một người đã rơi xuống địa ngục, lòng tốt cuối cùng đối với thế giới này chính là trước khi chết sẽ không kéo theo bất cứ ai.
"Anh."
Nhung Lê vừa vào nhà, Nhung Quan Quan đang nghe lén lập tức lùi lại.
Anh nhìn lướt qua chiếc bánh tiramisu, ra lệnh: "Ăn hết bánh cho anh."
"Bây giờ ăn luôn hả?" Cậu đang no cứng bụng.
"Ừ."
Nhung Quan Quan há hốc, "Dạ."
Nhung Lê đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc trở ra, bên ngoài chó bất chợt sủa inh ỏi, có thể vì buổi tối không thấy rõ mọi vật, thính lực của anh trở nên cực nhạy.
"Trùng hợp thật, cô em."
Là tên bị anh đập hồi sáng ở tiệm xăm.
Nhung Quan Quan sợ sệt: "Anh."
Nhung Lê còn chưa lau nước trên mặt, từng giọt lăn men theo đường nét khuôn mặt, nhỏ xuống cổ áo: "Về phòng em đi, đóng kín cửa lại."
Bình luận facebook