• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Rung Cảm Từ Em (1 Viewer)

  • Chương 47

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
122684.png
Cô bèn không bước nữa.


Anh xách đèn pin đi qua, vẫn câu nói đó: “Sau này còn lo chuyện bao đồng nữa không?”


Trong mắt cô ánh lên ý cười: “Thế mà anh vẫn lo cho em sao?”


“Ai lo cho cô chứ.”


Nhung Lê quay đầu bước đi, vẻ mặt tràn ngập nỗi phiền muộn.


Từ Đàn Hề khập khiễng đuổi theo đến cửa: “Anh Nhung.”


Anh bèn đứng lại, ngoảnh đầu, lẳng lặng nhìn cô.


“Chúng ta có được coi là bạn không?” Cô đứng đó chăm chú nhìn anh, không giấu nổi sự mong mỏi thiết tha trong mắt.


Nhung Lê nghi ngờ, anh thật sự mắc chứng quáng gà sao?


Chắc hẳn tên lang băm kia nói quàng nói xiên, anh làm sao bị quáng gà được, đến cả lông mi của cô anh còn thấy rõ từng sợi một, “Tôi không làm bạn với người khác.” anh huơ đèn, ánh sáng nhảy nhót trên tà váy cô, “đặc biệt là phụ nữ.”


Từ Đàn Hề thoáng chần chờ, rồi bạo gan hỏi tiếp: “Vậy quan hệ của chúng ta là gì?”


Anh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Bạn cùng thôn.”


Nhung – cùng thôn – Lê quay người trở về nhà.


Từ – cùng thôn – Đàn Hề thất vọng níu lấy vạt váy, thầm nghĩ rằng công cuộc này gian nan thật đấy, cố gắng bao nhiêu lâu mà mới chỉ được làm bạn cùng thôn.





Ngày hôm sau, gió bấc nổi lên, trời rét căm căm.


Thời tiết càng lúc càng lạnh, bà Lý Ngân Nga chuyển bàn ăn nhỏ đến bên cạnh bếp lò vừa tắt lửa, vẫn còn dư chút hơi ấm, “Hồi nãy thím mua bánh bao, gặp được người nhà họ Tống trong thôn, hỏi được vài chuyện về cô vợ của Tống lão Tam.”


Từ Đàn Hề bày biện đồ ăn sáng lên bàn: “Cô ấy bị ai bắt về thế ạ?”


Bà Lý Ngân Nga múc hai bát cháo, đưa đôi đũa cho Từ Đàn Hề, nói: “Chẳng ai bắt cả, tự cô ấy về đấy.”


“Sao lại thế? Cô ấy không biết cách đi hay sao ạ?”


Bà Lý Ngân Nga ngồi xuống ăn cơm, gắp cái bánh bao thịt, cắn một miếng rồi thở dài: “Thì còn là vì cái gì được nữa, không nỡ rời xa cục thịt cắt từ trên người kia xuống chứ sao.”





Tên của cô ấy không phải là Phương Phương, cũng chẳng ai biết trước kia cô ấy tên là gì, đứa con trong bụng cô ấy đã năm tháng rồi, còn có một bé gái đang bi bô tập nói.


Gió nổi lên, cuốn theo lá rụng rời cành bay đi khắp nơi, cô gái đứng bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn lên trời cao, cô nhìn rất lâu rất lâu, bé gái nằm trong giường chợt thức dậy, bi bô gọi mẹ.


“Mẹ… mẹ ơi.”


Cô gái quay đầu, đôi mắt ướt đẫm, cô bước đến cạnh giường đứa bé, nhẹ nhàng đong đưa, đong đưa, đong đưa… cô lại nhìn lên trời cao, khẽ hát khúc ru con quê nhà.


Chẳng ai hiểu cô hát gì, cô cứ hát cứ hát, bất giác nước mắt đã lã chã.





Bắc Kinh.


Bảy giờ tối, phố lên đèn, cuộc sống xa hoa nơi màn đêm bấy giờ mới chính thức bắt đầu.


“Tìm được chưa?”


Đây là tầng thứ hai mươi tám của khách sạn Thịnh Thiên, người hỏi là Giám đốc bộ phận an ninh của Thịnh Thiên.


Nhóm bảo vệ mặc vest đen của Thịnh Thiên đồng loạt lắc đầu.


Giám đốc lập tức phân phó: “Mấy người các cậu đứng canh ở lối ra vào, những người còn lại đi cùng tôi lên tầng.”


Nhóm người này đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, lập tức tự động phân thành ba nhánh, hai nhánh đánh bọc sườn hai lối ra đằng trước và sau, một nhánh đi vào thang máy.


“Khách sạn này lắm bảo vệ thật đấy.”


Tiểu Quách, nhân viên tổ chức của hội giao lưu Vật lý đi đằng trước, Lâm Hòa Miêu bước theo sau: “Những người vừa rồi là bảo vệ cả ư?”


Tiêu Quách là dân Bắc Kinh chính gốc: “Đúng vậy đấy.”


Lâm Hòa Miêu thầm nghĩ bảo vệ ở Bắc Kinh đẹp trai thật đấy.


Phòng của Tiểu Quách ở đằng trước, cậu ta tới trước, rút tấm thẻ phòng ra, “Bạn học Lâm, nghỉ ngơi sớm nhé, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”


Bạn học Lâm gật đầu, đáp: “Anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”


Tiểu Quách về phòng trước.


Phòng của cô nằm tại khúc ngoặt phía trước, hành lang rất sâu, chỉ có mỗi mình cô.


14023 – là số phòng của cô, cô đối chiếu với số trên thẻ từ, xác nhận không có sai sót gì mới quẹt thẻ, vừa định vặn mở cửa thì đầu bên kia khúc ngoặt đột nhiên có một bóng đen đổ ập xuống, cô chưa kịp quay đầu, người kia đã vòng tay qua cổ cô, bịt chặt miệng cô.


Cô lập tức cắn hắn ta!


“Đừng nhúc nhích.”


Đối phương ấn con dao găm lên eo cô, cô sững sờ, giây tiếp theo, hắn ta ấn chặt vai cô, quay người, đẩy cô vào phòng.


Lạch cạch.


Cửa bị đóng lại.


Người đàn ông thì thầm bên tai cô: “Phối hợp một chút, bằng không tôi xiên chết cô.”


Bởi vì không cắm thẻ nên khắp nơi là một màu đen kịt.


Lâm Hòa Miêu bị ép lên tường, không nhìn rõ được gì, cũng không cử động được, chỉ là giọng nói này nghe quen quá.


“Trình Cập?”


Đôi tay đang giữ chặt vai cô rõ ràng cứng lại.


Gã tháo khẩu trang và mũ trai xuống, Lâm Hòa Miêu dựa vào áng mây chiều còn sót lại lọt qua cửa sổ cẩn thận phân biệt chiều cao và dáng người của anh, “Là anh sao, Trình Cập?”


Đối phương trả lời: “Không phải.”


Gã thấp giọng, giọng nói liền thay đổi.


Lâm Hòa Miêu đã có thể khẳng định chắc chắn: “Bảo an bên ngoài là đến bắt anh sao?”


“Ngậm miệng lại.”


“Vì sao họ lại bắt anh?”


Tay phải gã ấn mạnh hơn một chút, tay trái nắm con dao găm, vỗ vỗ cán dao lên eo cô: “Cô bé, nhớ nắm rõ tình hình, bây giờ cô là con tin.”


Con tin bèn yên lặng trở lại.


Cái duyên phận chó má gì thế này! Trình Cập một tay đè chặt cô, một tay mở tai nghe: “Tôi lấy đồ của số 046.”


Cộng sự của gã hỏi: “Cậu lấy đồ của hắn làm gì?”


“Lần trước hắn cũng lấy đồ của tôi.” Mặc dù lần đó không thành.


Số 046 giống với gã, đều là chân chạy đơn lẻ, vòng tròn đó có xếp hạng, xếp hạng càng cao giá trị càng lớn, mặc dù họ đều là người của kho vận LYG, đều nằm dưới trướng của Đường Quang, thế nhưng vẫn ngầm tồn tại mối quan hệ cạnh tranh.


Trình Cập thấp giọng: “Cắt điện của Thịnh Thiên giúp tôi.”


Chân chạy đơn lẻ thường phối hợp với một người am hiểu về máy tính, Trì Dạng là người dưới trướng Nhung Lê, khi trước cậu ta vốn là người của kho vận LYG, sau này bị Nhung Lê kéo qua điện tử LYS.


Cộng sự nói: “Cho tôi vài phút.”


Trong vài phút đó, Trình Cập không hề thay đổi tư thế.


Vai của Lâm Hòa Miêu đã tê rần, “Tay anh không mỏi sao?” Chắc hẳn là rất mỏi, cô nhỏ giọng hỏi, “Hay là nghỉ ngơi một chút đã.”


Trình Cập không tiếp lời.


Cô bảo đảm,“Em sẽ không cử động đâu.” Cô nhấc thay, muốn kéo tay áo của gã, “Trình Cập…”


Con dao găm đặt trên eo cô lại ấn sâu hơn một chút.


Gã cảnh cáo: “Đừng gọi xằng.”


Chân chạy có thể thất bại, nhưng tuyệt đối không được để lộ thân phận.


Trong tai nghe, cộng sự nói: “OK rồi, nhưng Thịnh Thiên có nguồn điện dự phòng, nhiều lắm là gắng được ba phút, cậu nhanh lên.”


Ba phút là đủ rồi.


Gã phải rút lui, theo lệ cũ phải đánh ngất con tin.


Cô bé mỏng manh yếu đuổi này chịu nổi một đòn của gã sao? Thôi, Trình Cập thu lại dao găm, “Sau khi tôi ra ngoài, không được gọi người, rõ chưa?”


Lâm Hòa Miêu vô cùng kiên định: “Em không gọi người.”


Bấy giờ Trình Cập mới thả lỏng tay trên vai cô, gã nhấc tay đẩy cửa, hé ra một khe nhỏ, gã quan sát tình hình bên ngoài thông qua khe nhỏ đó.


Vì cúp điện nên hành lang rất hỗn loạn.


Trình Cập quyết định rất nhanh, mò mẫm đi ra ngoài.


Lâm Hòa Miêu đuổi đến cửa, thấp giọng, lấy dũng khí nói: “Anh phải cẩn thận đấy.”


Trình Cập quay đầu, dùng một tay ấn thấp đầu cô xuống, không hề dịu dàng dùng sức đẩy cô về phòng, “Nhận sai người rồi, cô bé.”


To gan thật!


Gã quay người, tiện tay đóng của lại.


“Cậu biết đối tượng của nhiệm vụ của số 046 là ai không?”


Trình Cập đeo kính nhìn trong đêm, ấn sụp mũ xuống, “Cả đội bảo vệ cùng hành động, chắc hẳn không phải người bình thường.”


Cộng sự của gã đáp: “Là thiếu gia nhà họ Ôn, Ôn Thời Ngộ.”


Nói cách khác, đồ mà gã lấy được từ chỗ số 046 là của Ôn Thời Ngộ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom