• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Rung Cảm Từ Em (1 Viewer)

  • Chương 71

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
123398.png
“Tõm!”


Lại không trúng tiếp.


Cậu nhóc khoảng sáu, bảy tuổi, đeo cặp kính mắt của trẻ con, vừa trắng trẻo vừa đáng yêu. Cậu nhóc thở dài, thở xong thì hét lên với rãnh đọng nước, “Để mình ném trúng có được không?” Cậu nhóc sịt mũi, vành mắt đỏ hoe vì buồn, “Mẹ mình ốm rồi, mình phải cầu nguyện để mẹ sớm khỏe lại.”


Một giọng nói hờ hững từ phía sau lọt vào tai cậu: “Cầu nguyện mà có tác dụng thì bệnh viện đã đóng cửa từ lâu rồi.”


Mặc dù lời này là thật, nhưng quá tàn nhẫn, không có lấy một chút tình người.


Cậu nhóc quay đầu, bực tức trừng người nọ: “Anh không được nói linh tinh! Ai cũng bảo với em hồ cầu nguyện này rất linh nghiệm!”


Nhung Lê ngồi trên chiếc ghế gỗ dưới tán cây, sau lưng anh là cây ngân hạnh, lá cây vàng óng rơi đầy đất, anh đưa tay bắt một chiếc lá, “Nếu như hồ này linh thật, thì bên trong đã đầy ắp tiền xu rồi.” Anh vo chiếc lá nát vụn, sau đó thổi một hơi, bụi lá bay đi, “Có biết vì sao đến giờ vẫn chưa đầy không?”


Cậu nhóc hẳn là không biết.


Nhung Lê không hề thương tình chọc vỡ hy vọng của người khác: “Bởi vì mấy người lừa em nói rằng tới đây cầu nguyện rất linh đó đã vớt tiền đi tiêu sạch rồi.”


Hy vọng vỡ vụn, cậu nhóc nghĩ đến người mẹ đang nằm trên giường bệnh, nhất thời không kìm được, khóc òa lên, cậu đau lòng gần chết: “Hu hu hu… anh nói dối… hu hu hu…”


Chỉ thế cũng khóc?


Người nào đó mắc chướng ngại đồng cảm không những không thương cảm, mà còn cảm thấy phiền chết đi được: “Đừng khóc nữa.”


“Hu hu hu…”


Nhung Lê mất hết kiên nhẫn, anh ghét nhất là trẻ con khóc lóc, bèn gắt lên: “Được rồi!”


Cậu bé bị bộ dạng hung dữ như sắp ra tay đánh trẻ của Nhung Lê dọa cho sợ cứng người, chỉ dám nấc cụt một cái rồi ngừng hắn.


Nhung Lê đứng dậy, giẫm lên lá ngân hạnh bước đi, áng mây ngũ sắc rực rỡ đất trời phía sau lưng anh nghiêng mình khoe sắc đỏ, dưới áng mây đó là vô vàn những chiếc lá ngân hạnh vàng ươm đang nương nhờ ngọn gió bay đi. Hai tay anh đút túi, thong thả bước đến bên cạnh đài phun nước, móc ra một đồng tiền xu, ném đại một cái, đồng tiền rơi thẳng vào rãnh chứa nước.


Cậu bé tròn mắt, há hốc miệng.


Vào rồi! Vào rồi!


Nhung Lê phủi chiếc lá rơi trên vai anh xuống, nói: “Cầu nguyện đi.”


Cậu bé vừa nức nở vừa cầu nguyện: “Hy vọng mẹ mình mau mau khỏi bệnh.”


Cậu bé cầu nguyện xong, quay đầu nhìn Nhung Lê.


Anh trai này kỳ lạ quá, vừa lạnh lùng vừa ấm áp.


“Cảm ơn anh ạ.”


Cậu bé nói cảm ơn xong thì rời đi.


Nhung Lê nhặt một đồng tiền xu nữa lên, ném đại một phát nữa, lại trúng. Cậu nhóc kia ngốc quá, giống hệt với A Lê năm đó.


Nhung Lê đang buồn chán chết đi được, bèn ước đại một câu, đợi cho cái hồ lừa người kia bị vạch trần.


“Anh ơi.”


Anh hóa đá tại chỗ.


Chính tại thời khắc Từ Đàn Hề gọi anh, anh đã phủ nhận toàn bộ những lời cuồng vọng anh nói khi trước. Hóa ra cái hồ này thật sự rất rất linh nghiệm.


Anh ngoảnh đầu, nhìn thấy Từ Đàn Hề.


Váy hoa khẽ gợn, liễu yếu đào tơ, đáy mắt đuôi lông mày thanh tú dịu dàng, là cô.


Cô bước về phía anh, khẽ cười: “Xin hỏi anh đây mấy tuổi rồi?”


Cô đã nghe hết màn đối thoại giữa anh và cậu bé kia.


Sói đội lốt cừu, câu hình dung này của Nhung Lê với cô vừa khéo.


Cô bước tiếp về phía anh, trong mắt toàn là hình bóng anh: “Anh mười tám tuổi sao?”


Cô vừa mới có một “người bạn trai mười tám tuổi“.


Nhung Lê đương nhiên biết cô đang hỏi việc gì, anh phủ nhận: “Không phải, tôi hai mươi sáu tuổi.”


Cô cũng không tranh với anh, nghe anh là được.


“Anh tới thăm em sao?”


Nhung Lê nhìn vào cánh tay vẫn đang truyền nước của cô, rồi nhìn vào gói nước biển cô cầm trong tay, nửa đùa nửa thật trả lời cô: “Mắt tôi hơi khó chịu, nên tới khám mắt.”


Từ Đàn Hề bước lại gần, nhón chân nhìn vào mắt anh.


Khoảng cách đột ngột được kéo gần, mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trên người cô xông thẳng vào hô hấp của anh, gương mặt, khóe mắt cô in bóng trong mắt anh.


Anh hốt hoảng lùi về phía sau: “Đừng dựa gần như vậy.”


Từ Đàn Hề đứng yên đó, cô mặc rất phong phanh, bên ngoài áo bệnh nhân chỉ khoác duy nhất một chiếc măng tô, mái tóc bị gió thổi rối tung lên, cô lắc lắc gói truyền dịch trong tay, giọng yếu ớt: “Tay em mỏi quá.”


Nhung Lê nhíu mày nhìn cô.


“Ai cho cô như thế này chạy ra ngoài?” Tuy là anh cứng miệng, nhưng tay lại rất thành thật cầm lấy gói truyền dịch trong tay cô, “Để tay cẩn thận, kẻo máu chảy ngược lại.”


Từ Đàn Hề cẩn thận đặt cánh tay đang truyền dịch, “Bác sĩ nói thế nào hả anh?”


“Nói cái gì?”


“Mắt của anh đấy.”


Nhung Lê không muốn nói nhiều, trả lời qua loa: “Không có chuyện gì, chỉ là đôi khi sẽ nhìn không rõ.”


Từ Đàn Hề định hỏi kỹ hơn, thế nhưng cánh tay truyền dịch đột nhiên bị người ta va phải.


Là một cậu nhóc vụng về, vẫn đang mặc bộ quần áo bệnh nhân, cậu nhóc vốn đang đi rất bình thường, đột nhiên loạng choạng một cái, khiến Nhung Lê trở tay không kịp.


Nhung Lê liếc nhìn tay của Từ Đàn Hề, miếng băng dính bác sĩ cố định trên đầu kim hơi bung ra, anh bèn kéo Từ Đàn Hề ra phía sau, lạnh lùng nhìn cậu nhóc: “Cậu đi đường không mang mắt theo à?”


Cậu nhóc cùng lắm chỉ bốn, năm tuổi, sợ sệt nói xin lỗi: “Cháu xin lỗi.”


Nếu xin lỗi có tác dụng, thì nắm đấm dùng để làm gì?


Nếu đây không phải là một đứa trẻ thì Nhung Lê đã động thủ từ lâu rồi: “Gọi bố mẹ cậu ra đây.”


Cậu nhóc liền khóc òa lên.


Nhung Lê câm nín.


Hôm nay anh xui quá, cứ gặp rắc rối với lũ nhóc mãi.


Lôi ra đánh một trận chắc là không dám khóc nữa nhỉ?


Nhung Lê còn đang suy xét đến tính khả thi, chưa xét ra kết quả thì Từ Đàn Hề đã bước lên dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc nữa.”


Nhung Lê định túm cô về, thế nhưng tay cô còn đang truyền dịch, anh chỉ đành giơ túi dịch lên, giống như tên ngốc chân tay lóng ngóng đứng đằng sau cô, cô ngồi xổm xuống, anh bèn theo đó mà cúi người, cô nhấc tay, anh cũng phải nhấc tay theo, sợ túi dịch kéo xô đầu kim.


Nhung Lê suy sụp, mặt hằm hằm nhìn tên đầu sỏ.


Cậu nhóc sợ hãi rúc vào trong lòng Từ Đàn Hề, nức nở tố cáo: “Chị ơi, chú này định đánh em hu hu hu hu hu…”


Nhung Lê hoàn toàn câm nín.


Tay anh ngứa lắm, muốn đánh người lắm rồi.


Từ Đàn Hề thủ thỉ dỗ dành “tên đầu sỏ” kia: “Anh ấy không đánh người đâu.” Cô như làm ảo thuật, rút từ túi áo ra mấy viên kẹo vị dâu. “Chị có kẹo này, em muốn ăn không.”


Bởi vì Nhung Lê thích nên Từ Đàn Hề đã nuôi thói quen luôn để vài viên kẹo trong túi.


Cậu nhóc giòn cười tươi khóc, nín ngay lập tức, “Có ạ, em có ăn!”


Từ Đàn Hề lấy ra ba viên kẹo dỗ cậu, cậu nhóc làm mặt quỷ với Nhung Lê rồi chạy mất hút.


Nhung Lê đầy một bụng tức, nuốt không trôi, giọng điệu cực kỳ khó ở chất vấn Từ Đàn Hề: “Sao cô phải dỗ thằng bé? Rõ ràng là thằng bé sai.”


Từ Đàn Hề làm như không nghe thấy lời của anh, bóc một viên kẹo ra, đưa đến khóe miệng anh.


Nhung Lê ngoảnh đầu sang một bên: “Cô làm gì đấy?”


Cô nói: “Em đang dỗ anh.”


Bốn chữ, giống như dùng quạt lông vũ quạt vào nơi mềm yếu nhất trong lòng anh.


Nhung Lê quay đầu lại, ma xui quỷ khiến thế nào mà cúi đầu, kề sát tay cô, nhìn thấy màu đỏ tươi như máu: “Tay cô chảy máu kìa.”


Cô nói: “Không sao đâu.”


Nhung Lê bắt lấy tay cô, lật mu bàn tay cô lên, anh cẩn thận rút cây kim ra, khẽ thổi, thế nhưng máu vẫn rịn ra.


Anh cũng không biết mình đang làm gì nữa, là quỷ thần sai khiến, khiến anh áp môi xuống, khẽ mút.


 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom