• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Rung Cảm Từ Em (1 Viewer)

  • Chương 81

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
123674.png
Nhung Lê lật thực đơn: “Không hỏi em.”


Nhung Quan Quan rũ vai, bặm môi, nhoài người nằm lên bàn, niềm vui của cậu chết mất rồi.


Quán có bật máy sưởi nên hơi nóng, Từ Đàn Hề cởi áo khoác ra, đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên mặt Nhung Quan Quan, sau đó tháo mũ cho cậu.


“Em không kén ăn.” Cô hỏi Nhung Lê, “Có thịt viên không?”


Hai mắt Nhung Quan Quan sáng rực, niềm vui của cậu sống lại rồi.


Nhung Lê chọn bốn món, một canh thịt viên, chay mặn đều có, chọn xong anh đẩy thực đơn sang đối diện, nhưng không đưa bút sang: “Muốn gọi thêm gì không?”


Từ Đàn Hề nhìn qua các món anh đã chọn: “Thêm một cải xanh, một cà rốt.”


Đây là hai món anh ghét ăn nhất, anh nghi ngờ Từ Đàn Hề cố ý, cô biết mắt anh không được tốt, chắc cũng biết anh không thích ăn rau củ, nhất là loại có màu xanh và màu đỏ.


Anh lấy lại thực đơn, đánh dấu móc vào hai món rau anh không thích ăn nhất, sau đó đặt bút xuống, đưa thực đơn đã chọn xong cho nhân viên phục vụ.


Thức ăn không được dọn lên nhanh đến thế, Nhung Quan Quan đang ăn khoai tay chiên, nhai rộp roạp.


Nhung Lê xé bao bì bát đũa, tráng qua bằng nước nóng: “Đưa bát và đũa cho tôi.” Anh nói với Từ Đàn Hê.


Từ Đàn Hề ngồi rất ngay ngắn, tay trái đặt trên đầu gối, cô đẩy bát đũa của Nhung Quan Quan qua trước, sau đó mới đến bộ của mình: “Cảm ơn.”


Nhung Lê nhìn thoáng qua cô, không nói gì, im lặng tráng bát.


Diện tích của nhà hàng này không lớn, bàn ghế bên trong xếp san sát nhau, lối đi rất hẹp, khi có khách đi ngang qua, thi thoảng quần áo của họ sẽ cọ phải tay Từ Đàn Hề.


Nhung Lê đặt bát đũa và ly đã tráng xong qua đối diện, anh đứng dậy: “Cô ngồi chỗ tôi đi.”


“Vâng.”


Từ Đàn Hề đổi chỗ với anh, mỗi người ngồi một bên, cô ngồi sát bên trong, cách lối đi khá xa.


Nhung Lê vừa ngồi vào ghế, Nhung Quan Quan liền bỏ khoai tây xuống: “Anh ơi, em muốn đi vệ sinh.”


Lắm chuyện thật!


Nhung Lê đứng dậy: “Anh dẫn em đi, cô ở đây đợi bọn tôi.”


Từ Đàn Hề gật đầu.


Nhà vệ sinh ở đằng sau, khá đông người, phải xếp hàng.


Trong sảnh chính của quán có treo hai chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng, một chiếc hướng vào trong, một chiếc hướng ra ngoài, hai chiếc tivi phát nội dung giống nhau.


Là một đoạn phỏng vấn.


Người được phỏng vấn là nghệ sĩ đang nổi, Tiêu Ký.


“Chào các bạn, tôi là Tiêu Ký.”


Tiêu Ký có đôi mắt đào hoa cuốn hút, ống kính hướng thẳng vào mặt anh ta, “móc câu” nơi đuôi mắt anh ta như có thể xuyên qua màn hình bắt hồn của người ta đi mất.


Một đôi tình nhân trẻ ngồi cạnh bàn Từ Đàn Hề, cô gái đang ôm ngực, kìm nhỏ tiếng hét: “Á á á á á!”


Bên trong màn hình, Tiêu Ký nhìn vào ống kính, nhẹ nhàng cười nói: “Ngày Bảy tháng Một, ‘Đại Tấn Triều’ chúng ta không gặp không về.”


Bên ngoài màn hình, cô gái vô cùng kích động, vỗ đen đét lên đùi bạn trai: “Á á á á á! Chồng em! Chồng em!”


Bạn trai cô ấy chẳng buồn để ý, cho cô ấy một cái lườm nguýt.


Cô gái khăng khăng bắt bạn trai phải xem cùng mình, ấn đầu bắt cậu ta xem: “Anh mau nhìn kìa, chồng em đó, đẹp trai chết đi được!” Cô gái ôm ngực, vẻ mặt khoa trương như sắp ngất đến nơi, “Em chết mất em chết mất!”


Bạn trai không nhịn nổi nữa: “Em coi anh chết rồi đúng không?”


Mỗi ngày đổi một người chồng, người này cũng yêu chết đi sống lại, nói coi có đáng giận hay không? Bạn trai ném thực đơn qua: “Mau chọn món đi.”


Thôi được, chọn món trước đã.


Cô gái nhanh chóng khoanh một loạt trên thực đơn.


Bạn trai ghé qua xem: “Sao toàn món ngọt vậy?”


Cô gái cười ngọt ngào: “Chồng em thích ăn ngọt.”


Bạn trai tự nhận là mình: “Anh đâu có thích.”


Cô gái ngang nhiên vả mặt bạn trai mình: “Em đang nói Tiêu Ký.”


“…”


Hết nói nổi rồi! Bạn trai của cô gái trừng mắt nhìn người đàn ông trên màn hình, thầm mắng: Trông diêm dúa lẳng lơ chết đi được, cái thứ yêu nghiệt!


Quay lại với anh em nhà họ Nhung, Nhung Lê dẫn Nhung Quan Quan đi vệ sinh, anh không vào trong, chỉ đứng bên ngoài đợi Nhung Quan Quan.


Trong lúc đợi có cô gái tóc ngắn ăn mặc theo phong cách trung tính, cô ta đội mũ lưỡi trai, áo ngắn áo dài mặc chồng lên nhau, rất thời thường, cũng rất cá tính.


Chúng ta tạm gọi cô ấy là Tóc Ngắn đi.


“Có thể kết bạn WeChat không?”


Nhung Lê nói: “Không thể.”


Tóc Ngắn vẫn chưa bỏ cuộc, chỉ về chỗ cách đó không xa: “Người mặc áo đỏ bên kia là bạn thân của tôi, cô ấy nói nếu xin được WeChat của anh sẽ khao tôi ăn lẩu.” Cô ta bỏ tay vào túi, “Anh đẹp trai, cho chút mặt mũi đi mà.”


Nhung Lê chẳng buồn nhìn người mặc áo đỏ bên kia lấy một cái, thẳng thừng từ chối: “Không cho.”


Tóc Ngắn thất bại, gượng gạo bỏ đi.


Chưa bao lâu, cô bạn thân mặc áo đỏ kia tìm đến, cô ta mặc chiếc váy màu đỏ bên trong áo khoác dài màu đen, phối với quần jeans lửng ống suông và tất màu đỏ rượu, tinh tế lại xinh xắn.


Chúng ta tạm thời gọi cô ta là Váy Đỏ đi.


“Anh ơi,“ Giọng Váy Đỏ thỏ thẻ, nũng nịu, “Kết bạn WeChat có được không?”


Nhung Lê vẫn câu nói đó: “Không được.”


Cô ta không bỏ đi mà bẽn lẽn đứng sang bên cạnh, chốc chốc lại nhìn anh.


Nhung Lê bị nhìn rất khó chịu, giọng điệu không mấy thân thiện, ánh mắt càng không có chút thương hương tiếc ngọc nào: “Đứng xa ra chút được không? Đây là nhà vệ sinh nam.”


Váy Đỏ không cam tâm, không dễ dàng gì gặp được một người vừa thấy đã rung động, cô ta đỏ mặt, vừa thẹn thùng vừa thấp thỏm: “Kết bạn đi mà, được không? Em sẽ không quấy rầy anh đâu.”


Nếu là đàn ông, Nhung Lê đã ra tay rồi.


Anh đanh mặt đọc một dãy số, Váy Đỏ gửi đề nghị xong giục anh chấp nhận, anh hậm hực nghiến răng: “Tôi có gia đình rồi.”


Váy Đỏ sững sờ, đúng ngay lúc này…


“Ba.”


Nhung Lê: “…”


Nhung Lắm Trò lên sàn rồi, cậu tiếp kịch bản không sơ hở, năng khiếu thiên bẩm: “Ba ơi, dì này là ai vậy ạ?”


Váy Đỏ bị gọi là dì đầy hụt hẫng, cắn môi ấm ức, nước mắt trực trào.


Nhung Lê không rảnh để ý đến người không liên quan: “Đã rửa tay chưa?”


“Rồi ạ.”


“Đi thôi.”


Nhung Quan Quan ngoan ngoãn: “Dạ, ba.”


Nhung Lê: “…”


Cô bạn thân Tóc Ngắn chạy đến kéo Váy Đỏ đi.


Đợi người đi xa rồi, Nhung Quan Quan mới ngây ngô thốt ra những lời táo bạo: “Anh, có phải cái dì vừa nãy muốn tán anh không?”


Lối đi rất đông người, Nhung Lê kéo Nhung Quan Quan đến cạnh mình: “Học đâu ra mấy câu này vậy?”


Nhung Quan Quan nói: “Trên tivi ạ.”


Không khác cậu thấy trên tivi là mấy.


Cậu nghĩ xem nào, bộ phim bà Thu Hoa đang theo dõi tên gì ấy nhỉ?


Cậu nhớ ra rồi, tên “Tại sao ‘bót’ lại thế kia“.


Bót?


À, boss.


Bộ phim đó kể về chuyện một ông chủ khó tính gặp tai nạn xe rồi được thư ký nhặt về, sau đó bị tán.


 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom