• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Rung Động Đầu Đời Tuổi 17 (9 Viewers)

  • 33

Trước khi vào chap, cá nhân tôi có đôi lời gửi đến quý độc giả nhé….

1, hôm nay là ngày đầu tiên của năm 2016, cá nhân tôi chúc toàn thể bạn đọc cũng như các thành viên cùng ad trong wep f17voz.com có một năm mới thật vui vẻ, hạnh phúc bên người thân và nhớ vui chơi lành mạnh để kiềm chế sự gia tăng dân số thế giới nhé.

2, có nhiều độc giả inbox cho tôi yêu cầu ra chap mới của truyện “ Dành tặng em, vợ tương lai của tôi”, về vấn đề này tôi xin được thưa rằng anh tác giả chính đang bận đi công tác một thời gian nên chưa có chap đâu nhé.

3, các thím luôn dục tôi ra chap cho nhanh nhưng xin thưa rằng dạp này tôi đang ở trong đội tuyển thi HSG của trường nên cần rất nhiều thời gian để ôn thi, những lúc rảnh tôi sẽ cố gắng ra chap cho quý độc giả. Mong các độc giả hiểu và thông cảm cho tôi.

Thôi ta lại bắt đầu thôi nhỉ.

Chuyện của tôi cũng không có gì cho đến ngày thứ 3 tuần này. Lúc đó, tôi đang đi giao hàng cho khách ( dạo này thi học kì xong rồi nên tranh thủ kiếm ít tiền tiêu), tôi đang chạy với vận tốc 40 km/h cảu con xe máy điện thì trước mặt xuất hiện một con chó chạy qua đường, tôi nghĩ chĩ có một con nên cứ tiếp tục vít ga xe mà không hãm phanh. Đen cho tôi là chỗ đó có một con hẻm khuất và một con chó nữa từ con hẻm đó phi ra. Tôi quá bất ngờ bó phanh xe kêu cái két……. Nhưng không kịp nữa. tôi phi mìh trên không trung. Trong tích tắc tôi chợt nghĩ rằng bộ phận tiếp đất sau cú ngã này sẽ là mặt nên tôi quay mình trên không rà tiếp đất cái bich….. rất may mà có chiếc mũ bảo hiểm nồi cơm điện. kết cục là tôi bị trầy da khỉu tay, còn con chó sau cú đâm thì vẫn đứng dậy nhảy nhót bình thường, không biết h nó đã nằm trên bàn nhậu chưa…????!!!!! Tôi lúi húi bò dậy, một chị nhìn cũng xinh mà tôi thấy quen quen sao ấy đi ra đỡ tôi dậy, chị bảo rằng:

  • Cho chị xin lỗi em nhé, đây chó nhà chị.
  • Ơ, không sao đâu chị ạ, chuyện bình thường mà chị.
  • Ukm, vậy em vào nhà chị tý nhé, chị sát trùng cho.
  • Dạ thôi chị ạ, chị cho em ít bông băng là được, em còn có việc phải đi.
  • ờ, vậy em chờ chị chút nhé.
  • Dạ.
Chị chạy đi vào một căn nhà cạnh đó tầm 5 phút rồi đi ra mang theo cho tôi một cục bông băng. Tôi thấm máu sơ qua rồi chào chị và tiếp tục đi dao hàng. Dao hàng xong về lại tiệm đem tiền hàng và nhận tiền công thì tôi cũng xin nghỉ luôn buổi đó, tay chân thế này làm ăn gì nữa. quá buồn cho một một buổi chiều…….. tôi về nhà và ăn ngay một tràng chửi từ mẹ. nào là đi đứng không cẩn thân, nào là hấp tấp…… đang nghe mẹ giáo huấn thì Tú đến. Tú thấy vậy thì lo lắng hỏi thăm và bật cười ngay sau khi nghe mẹ kể chuyện của tôi, tất nhiên là trong câu chuyện của mẹ còn có thêm mắm thêm muối vào nữa. Tú xin phép mẹ băng bó cho tôi còn mẹ tôi thì đi vào bếp làm cái gì gì đấy. lúc này Tú mới cười rôm lên vì sự ngu người của tôi. phải nói rằng Tú băng bó cho tôi rất nhẹ nhàng, không như mẹ tôi, làm rất đau. Chắc có lẽ đó là hình phạt của mẹ dành cho tôi vì sự ngu người. băng bó xong thì Tú kêu tôi lên phòng. Tôi lên thì Tú lấy trong cặp ra mấy cuốn sách và vở bảo tôi:

  • Anh ơi, mai lớp em kiểm tra môn sử học kì rồi, anh giúp em ôn tập với được không?? ( tôi nằm trong đội tuyển học sinh giỏi sử ý mà).
  • À, được chứ, sử là môn tủ cả anh mà, nhưng tay anh đau, anh chỉ có thể hướng dẫn sơ thôi nhé.
  • Được anh ạ.
  • Thế cô có cho đề cương không hả em?
  • Có anh ạ, anh xem đi.
Tú lấy từ trong cặp ra một xấp đề cương. Để xem nào, à cũng có câu dễ cũng có câu nâng cao nhỉ. tôi lướt qua một chút rồi hỏi Tú một vài câu cơ bản thử xem Tú có nhớ gì không. Tôi hỏi tú về ý nghĩa cách mạng tháng 10 Nga, hỏi về tính chất của cuộc chiến tranh thế giới 1….. câu nào Tú cũng trả lời đúng hết. điều đó chứng tỏ Tú đã nắm khá chắc nội dung sgk, tiếp theo sẽ rèn luyện cách viết bài, chọn một số câu trong đề cương rồi đưa cho Tú làm, tôi ngồi cạnh ngắm Tú học. lúc này tôi mới có cơ hội nhìn kĩ khuôn mặt Tú. Mặc dù quen nhau rất lâu nhưng chưa bao giờ tôi nhìn kĩ được mặt tú cả. chắc có lẽ là vì ngại. Về ngoại hình của Tú tôi không tả nhiều nữa vì đã có trong ảnh rồi. chợt, Tú quay lại, tôi lập tức quay mặt đi chỗ khác để che giấu hành vi phạm tôi vừa rồi, Tú bảo tôi:

  • Anh nhìn trộm em à???
  • Có sao đâu, của mình mình không ngắm thì phí—tôi làm mặt đểu.
  • Này này, ai là của anh đấy, em là của bố mẹ em rồi.
  • ờ, giờ là của mẹ em, vài năm nữa anh sang hốt về làm của riêng anh. Hê hề.
  • gớm nhỉ, hốt về rồi làm gì??
  • Làm gối để ôm ngủ cho ấm chứ làm gì.
  • Hứ, dẻo mỏ. ngồi yên cho em học nhé.
  • Thế ngồi nhìn em có được không.
  • Nhìn thì nhìn, đừng quậy là được—Tú đỏ mặt.
“quậy” ở đây là có ý gì đây ta?? Thế rồi tôi có tình ngồi nhìn Tú thêm một lúc. Tú đỏ mặt như trái cà chua. Tôi thấy thế bật cười rồi lên giường nằm chùm chăn lại cho ấm. Tôi với tay lấy chiếc điện thoại nằm chơi game. 15 phút sau Tú phi lên giường kéo bung chăn tôi ra. Đang nằm ấm mà bị kéo như vậy thì teo cmnl chứ còn gì nữa. tôi kéo chăn lại đắp lên người rồi hỏi Tú:

  • Sao thế?? Em tính cho anh sốc nhiệt mà chết à.
  • Anh xem bài em làm đúng chưa này.
Tôi cầm lấy cuốn vở, nhìn chung thì bài tốt, chỉ có điều là lập luận chưa chặt chẽ. Tôi sửa lại cho Tú, mấy câu văn rồi đem cho Tú quyển vở. tú xem qua rồi cất vở vào cặp sau đó phi lên dường nằm với tôi. tôi buông điện thoại ra rồi bảo:

  • Làm gì đấy, ko ôn nữa à??
  • Ko, mỏi tay rồi, nghỉ tý đã.
  • Xem one piece ko??
  • Có. Mà cứ nằm ì ra đấy à??
  • Là sao??? chả hiểu được….
  • Lúc nãy ai nói đưa em về làm gối ôm cho ấm nhỉ??
  • À, thế là muốn anh ôm phải không??
  • Không bết.
Tôi bật cười rồi ôm Tú vào người. hai đứa ôm nhau nằm xem one piece. Đến tầm 5h thì Tú phải về để chuẩn bị bữa tối. tôi kết thúc một ngày chơi Ngu với thương tật trên người……
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom