Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101: Ngoại truyện 1
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, Cốc Nghiên quyết định đi du học Liverpool. Số điện thoại lẫn Wechat của cô đều thay đổi, Weibo cũng bị xóa bỏ. Vòng bạn bè khi đó cũng không thêm các bạn học thời trung học mà chỉ để lại Wechat của vài người bạn cấp 3 thân thiết. Trong khoảng thời gian đó, về cơ bản cô không nhận được chút tin tức nào về người ấy, đồng thời cũng không có ý muốn hỏi thăm.
Trần Lộ Chu không được phép thua, nếu không, anh ở bên cạnh ai cô cũng sẽ thấy không cam lòng, có lẽ còn không kìm được mà gửi tin nhắn cho anh.
Mãi đến khi qua Tết Nguyên Đán cô mới biết được một tin về anh.
“Đồng ý chứ.”Chu Ngưỡng Khởi: “Không phải mới nãy nói muốn ăn món khoai môn nổi tiếng à? Sao khẩu vị thay đổi nhanh thế, hay là lấy cái kia đi.”Vừa khéo Trần Lộ Chu ngồi nghiêm chỉnh trên một cái ghế đối diện đường cái, Từ Chi ngồi bên cạnh anh, Trần Lộ Chu dựa vào ghế, một tay gác lên thành ghế của Từ Chi, đang cúi đầu nghiêm túc nghe Từ Chi nói, thỉnh thoảng lại tựa đầu vào thành ghế cười không ngừng, ánh mắt cam chịu tựa như giận nhưng không thể làm gì cô, nóng nảy muốn đứng lên dạy dỗ nhưng rõ ràng là không nỡ. Song anh vừa vặn ngước mắt lên thì bất ngờ chạm mắt với Cốc Nghiên.
Ngày ấy, cô vừa rời khỏi phòng tập nhảy, bầu trời Liverpool đúng lúc có một cơn mưa tuyết nhỏ, bên ngoài tòa nhà cổ xưa mang phong cách kiến trúc Anh quốc thanh lịch, từng bông tuyết trắng như phấn bay lất phất. Qua khung cửa sổ, cô có thể thấy được tháp đồng hồ cổ kính phía đối diện, dường như nó đã ngừng chạy, giống hệt như nhịp tim của cô trong thời khắc ấy.
Cô vẫn nhớ như in vào khoảnh khắc đó, chiếc đồng hồ quả lắc với 2 chiếc kim vuông góc. Đúng chín giờ tối.Cốc Nghiên không nhịn được mà nhếch khóe miệng cười, giây tiếp theo thì thấy ngay một bóng hình quen thuộc đi tới từ một cửa hàng ăn vặt bên cạnh. Dáng người cao ráo đó đặc biệt bắt mắt trong đám đông, có vẻ như đã cao hơn một chút, anh vẫn mặc bộ quần áo đơn giản của thương hiệu quen thuộc. Anh lúc nào cũng chỉ có mấy màu đen, xanh, xám và trắng kết hợp đa dạng, phóng khoáng và thoải mái, có một thời gian dài Cốc Nghiên từng nhìn thấy nam sinh có phong cách ăn mặc giống như vậy trên đường, cô không kìm được mà quay đầu nhìn mấy lần, nhưng dù sao đã từng gặp một người như anh, không nói đến ngoại hình, mà chỉ nói đến khí chất thì Cốc Nghiên biết rằng sẽ rất khó để gặp được một người giống như thế.
Thật khó nói là bất ngờ hay như thế nào, vào đêm tốt nghiệp, khi thấy ánh mắt vừa nhẫn nhịn và lưỡng lự của anh khi nhìn Từ Chi thì Cốc Nghiên đã biết chuyện tình cảm của hai người họ chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nhưng cô không ngờ lại nhanh tới vậy, không nghĩ anh lại gấp gáp đến thế. Vốn dĩ cô cũng rõ thanh niên trẻ tuổi luôn có tính chiếm hữu rất mạnh, một khi đến môi trường mới hoặc cảm thấy nguy cơ ập đến thì họ lập tức muốn xác định mối quan hệ của mình. Vài người theo đuổi cô trước kia cũng vậy, thường ngày đều ra vẻ lạnh lùng, nhưng đến khi gặp phải mối đe dọa từ tình địch thì sẽ gấp gáp muốn xác định quan hệ.
Tuy nhiên Từ Chi lại không làm như thế, cho dù cô ấy biết rõ cô từng viết một bài viết rất xấu hổ cho Trần Lộ Chu trên Wechat, càng không có ý tuyên bố chủ quyền để cô lúng túng xấu hổ.Nhưng anh càng như vậy thì lại càng khiến lòng người ngứa ngáy, muốn được yêu đương với anh, muốn anh dịu dàng dỗ dành mình, muốn được nghe thấy tiếng thở dốc động tình không thể kiềm chế của anh khi ở trên giường.
Tuy nhiên, Cốc Nghiên chưa từng nghĩ Trần Lộ Chu sẽ có cảm giác bị đe dọa bởi bất kỳ ai. Từ hồi học cấp 3 cô đã biết con người Trần Lộ Châu kiêu ngạo thế nào, mà cái kiêu ngạo của anh hoàn toàn không phải là kiểu hờ hững với tất cả mọi người. Sự cầm chừng đắn đo của anh với những cô gái khác còn khiến người ta cảm thấy anh rất biết yêu đương, thậm chí là vô cùng thành thạo, chỉ là anh không thích mình mà thôi, cho nên anh sẽ không phát tín hiệu mập mờ cho bất kỳ ai.
Cô hiểu được ý câu nói đó của Từ Chi, hơn nữa cô có thể tưởng tượng được dù cho bạn trai của Từ Chi không phải là Trần Lộ Chu thì cũng sẽ là một người vô cùng ưu tú, xuất sắc, thậm chí còn kiêu ngạo không kém Trần Lộ Chu. Có điều khi đó cô luôn xem chàng trai này như tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, vì vậy nên cô luôn tràn đầy lòng đố kỵ, thù địch với Từ Chi nhưng cô ấy lại không như vậy với cô.
Nhưng anh càng như vậy thì lại càng khiến lòng người ngứa ngáy, muốn được yêu đương với anh, muốn anh dịu dàng dỗ dành mình, muốn được nghe thấy tiếng thở dốc động tình không thể kiềm chế của anh khi ở trên giường.Ảnh chụp màn hình bài đăng là do một người bạn thân hồi cấp 3 gửi cho cô, ảnh đại diện Wechat của Trần Lộ Chu vẫn là hình lâu đài thiên nga quen thuộc, tên Wechat cũng vẫn là hai chữ cái. Cốc Nghiên trộm nghĩ, nếu một người như vậy trở thành bạn trai của cô, có lẽ cô sẽ điên cuồng khoe khoang trên Wechat của mình.
“Cậu nói thế nào vậy?” Cô gái lấy bánh từ quầy hàng rồi hỏi một câu đầy nghi ngờ.
Chàng thiếu niên trong kí ức của cô chưa bao giờ như vậy, anh luôn mang vẻ sạch sẽ lạnh lùng, không dễ lừa, luôn là dáng vẻ rực rỡ như ánh mặt trời, thông minh và không bao giờ tỏ vẻ.
Nhưng cũng tại thời khắc ấy, Cốc Nghiên bỗng nhiên hiểu được, có lẽ một cô gái như Từ Chi mới có thể khiến cho Trần Lộ Chu cảm thấy bản thân không bị thua thiệt. Người anh cần không phải là một cô bạn gái chỉ biết tôn sùng anh mà là một người có thể sánh vai bên anh và luôn có sức hút với anh.Trần Lộ Chu không trả lời mà chỉ bấm like.
Vậy hẳn là anh phải thích người đó nhiều lắm mới có thể vội vàng đăng chuyện yêu đương lên Wechat như thế.
“Chu Ngưỡng Khởi! Cậu có bệnh hả, ai lại ăn bánh xe cuốn với rau mùi?”
Cr: “Flipped, ừm, chịu rồi.”
…..
Flipped, một bộ phim điện ảnh mà Trần Lộ Chu đã từng chia sẻ trên vòng bạn bè trước đây, tên tiếng Trung của nó là “Tim đập thình thịch”
Tại khoảnh khắc ấy, cô thật lòng hâm mộ Từ Chi.
Ảnh chụp màn hình bài đăng là do một người bạn thân hồi cấp 3 gửi cho cô, ảnh đại diện Wechat của Trần Lộ Chu vẫn là hình lâu đài thiên nga quen thuộc, tên Wechat cũng vẫn là hai chữ cái. Cốc Nghiên trộm nghĩ, nếu một người như vậy trở thành bạn trai của cô, có lẽ cô sẽ điên cuồng khoe khoang trên Wechat của mình.
Thậm chí Từ Chi biết cô thích Trần Lộ Chu, cô ấy cũng biết lúc đó cô ấy có lợi thế với Trần Lộ Chu, người con trai mà cô thích bấy lâu nay bây giờ lại thích cô ấy. Cốc Nghiên từng thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, nếu cô và Từ Chi đổi vai cho nhau thì vào buổi tối hôm đó, cô nhất định sẽ khiến Từ Chi phải bối rối, khó xử.
Cốc Nghiên vốn nghĩ anh sẽ lờ đi, làm như không thấy gì nhưng không ngờ Trần Lộ Chu lại nhìn về phía cô gật đầu coi như một lời chào.
Nhưng sau đó, một lần vô tình cô nhìn thấy Wechat của Từ Chi qua điện thoại của người khác lại không hề thấy chút dấu vết xuất hiện nào của người bạn trai ưu tú, nội dung được cô chia sẻ nhiều nhất là các bản thảo thiết kế hoặc một ít kiến thức về kiến trúc, văn học.“Có heo mới ăn.”
Cốc Nghiên vẫn còn nhớ rõ một bài đăng mà Từ Chi chia sẻ trên vòng bạn bè của mình.
Cốc Nghiên vẫn còn nhớ rõ một bài đăng mà Từ Chi chia sẻ trên vòng bạn bè của mình.
“Cuối cùng cũng được giáo sư khen là có khả năng phân tích rồi, haha, cảm thấy mình có thể phục vụ Tổ quốc thêm năm trăm năm nữa.”
Nhưng sau đó, một lần vô tình cô nhìn thấy Wechat của Từ Chi qua điện thoại của người khác lại không hề thấy chút dấu vết xuất hiện nào của người bạn trai ưu tú, nội dung được cô chia sẻ nhiều nhất là các bản thảo thiết kế hoặc một ít kiến thức về kiến trúc, văn học.
Ở phía dưới bài đăng, những bạn học trước kia đều để lại bình luận.
Trong nháy mắt đó, Cốc Nghiên không kìm được mà cười nhạo bản thân trong lòng. Sao anh lại phải tránh đi chứ, cho đến bây giờ anh luôn thẳng thắn vô tư.
Chu Ngưỡng Khởi: “Không thể năm trăm năm được, bạn thân của tôi sắp buồn chết rồi kia kìa, cậu ta bảo nếu cậu còn thức đêm như vậy nữa thì có thể cậu ta sẽ phải sống trong cảnh góa vợ 50 năm.”
Anh thật sự cảm thấy cô rất nhạt nhẽo, nếu như cô lại viết một bài đăng như thế nữa thì hẳn là càng nhàm chán hơn.
Lý Khoa: “Chú ý giữ gìn sức khỏe chứ Từ Chi ơi, tôi có lời nhắc nhở ấm áp xin gửi tới cậu này, gần đây cậu có cảm thấy tóc mình hơi mỏng không?”
Có lẽ so sánh như vậy cũng không phù hợp lắm, ở độ tuổi đó, Cốc Nghiên cũng chỉ có thể nghĩ đến chuyện tình cảm quan hệ nam nữ và cũng chỉ có thể suy tính thiệt hơn mà thôi.Sau đó, vào kỳ nghỉ đông năm thứ hai, lúc Cốc Nghiên trở về Khánh Nghi đón năm mới đã từng tình cờ gặp lại bọn họ một lần ở khu phố ăn vặt gần trường học, ban đầu cô chú ý đến Chu Ngưỡng Khởi trước, bởi vì cậu ta luôn là người nói chuyện đầu thừa đuôi thẹo, giọng nói ầm ĩ, ngày trước mỗi lần Trần Lộ Chu đến lớp cô để tìm Chu Ngưỡng Khởi đều chẳng cần nhìn mà chỉ cần nghe tiếng người nói chuyện là biết Chu Ngưỡng Khởi có ở trong lớp hay không. Ngay lúc đó, Chu Ngưỡng Khởi đi cạnh một cô gái tóc ngắn có vẻ ngoài rất hoạt bát, dáng người cao gầy, không phải là bạn học của bọn cô ở trường cấp 3 cũ. Sau này Cốc Nghiên mới biết cô gái đó là bạn của Từ Chi, tên là Thái Oánh Oánh.
Trần Lộ Chu không trả lời mà chỉ bấm like.Cô gái: “…”
Từ Chi trả lời bình luận của Lý Khoa: “Thật không? Trần Lộ Chu nói vậy à?”
Sau đó cũng không thấy câu trả lời, không biết có phải đang lén lút giải quyết không.
Chu Ngưỡng Khởi: “Không thể năm trăm năm được, bạn thân của tôi sắp buồn chết rồi kia kìa, cậu ta bảo nếu cậu còn thức đêm như vậy nữa thì có thể cậu ta sẽ phải sống trong cảnh góa vợ 50 năm.”Cốc Nghiên có thể tưởng tượng được cuộc sống của họ sôi nổi, vui vẻ và thoải mái như thế nào.
Cốc Nghiên có thể tưởng tượng được cuộc sống của họ sôi nổi, vui vẻ và thoải mái như thế nào.
Nhưng cũng tại thời khắc ấy, Cốc Nghiên bỗng nhiên hiểu được, có lẽ một cô gái như Từ Chi mới có thể khiến cho Trần Lộ Chu cảm thấy bản thân không bị thua thiệt. Người anh cần không phải là một cô bạn gái chỉ biết tôn sùng anh mà là một người có thể sánh vai bên anh và luôn có sức hút với anh.
Like page để cập nhật chương mới nhanh nhất: facebook.com/fepauwzer
Có lẽ so sánh như vậy cũng không phù hợp lắm, ở độ tuổi đó, Cốc Nghiên cũng chỉ có thể nghĩ đến chuyện tình cảm quan hệ nam nữ và cũng chỉ có thể suy tính thiệt hơn mà thôi.
Trần Lộ Chu không được phép thua, nếu không, anh ở bên cạnh ai cô cũng sẽ thấy không cam lòng, có lẽ còn không kìm được mà gửi tin nhắn cho anh.Trần Lộ Chu vẫn là điệu bộ thoải mái nhàn hạ, vẻ mặt thản nhiên trả lời: “Cốc Nghiên.”
Nhưng vì người đó là Từ Chi nên cô chỉ có thể chịu đựng những cảm xúc tủi thân và xót xa này trong lòng, bởi vì cô không bao giờ quên những lời mà Từ Chi đã nói với mình vào buổi tối hôm tốt nghiệp ấy.“Còn đang ăn, mua cho cô ấy hai cái nhân đậu đỏ đó đi.”
“Vậy thì tôi mong các cô gái chúng ta sẽ có ý chí cao hơn, dù sao tương lai phía trước của chúng ta rộng lớn bao la, vẫn còn rất nhiều nơi mà chúng ta chưa được đặt chân đến.”Vẫn còn nhiều người chúng ta chưa được gặp.
Vẫn còn nhiều người chúng ta chưa được gặp.
“Trần Lộ Chu còn có dáng vẻ trưởng thành nhưng mà Chu Ngưỡng Khởi cậu thật sự chỉ có dáng vẻ của con heo thôi.”
Cô hiểu được ý câu nói đó của Từ Chi, hơn nữa cô có thể tưởng tượng được dù cho bạn trai của Từ Chi không phải là Trần Lộ Chu thì cũng sẽ là một người vô cùng ưu tú, xuất sắc, thậm chí còn kiêu ngạo không kém Trần Lộ Chu. Có điều khi đó cô luôn xem chàng trai này như tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, vì vậy nên cô luôn tràn đầy lòng đố kỵ, thù địch với Từ Chi nhưng cô ấy lại không như vậy với cô.
Thậm chí Từ Chi biết cô thích Trần Lộ Chu, cô ấy cũng biết lúc đó cô ấy có lợi thế với Trần Lộ Chu, người con trai mà cô thích bấy lâu nay bây giờ lại thích cô ấy. Cốc Nghiên từng thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, nếu cô và Từ Chi đổi vai cho nhau thì vào buổi tối hôm đó, cô nhất định sẽ khiến Từ Chi phải bối rối, khó xử.
*轮饼 (Bánh xe cuốn):Lý Khoa: “Chú ý giữ gìn sức khỏe chứ Từ Chi ơi, tôi có lời nhắc nhở ấm áp xin gửi tới cậu này, gần đây cậu có cảm thấy tóc mình hơi mỏng không?”
Tuy nhiên Từ Chi lại không làm như thế, cho dù cô ấy biết rõ cô từng viết một bài viết rất xấu hổ cho Trần Lộ Chu trên Wechat, càng không có ý tuyên bố chủ quyền để cô lúng túng xấu hổ.
“Bố cậu đồng ý à?”
Khi nghe Từ Chi nói câu nói ấy, không biết tại sao Cốc Nghiên lại chợt nhớ đến lời từ chối mà Trần Lộ Chu từng nói với mình:
“Không phải cậu đã nói rồi à, không ổn đâu, người khác sẽ nói là hoa nhài cắm bãi phân trâu đó. Khó nghe lắm.”
“Cốc Nghiên này, cậu thức dậy từ 5 giờ sáng để luyện công vất vả như thế nào, toàn thân trên dưới không có khớp xương nào là không đau, không danh không phận đi theo tôi thì mệt lắm. Cậu đóng phim cho tốt đi, có thể lấy được giải thưởng danh giá cho đất nước, tôi sẽ càng thưởng thức cậu, chứ đừng ở đây phóng mấy loại tín hiệu vô dụng với tôi nữa, rất nhàm chán. Thật sự.”
Chàng thiếu niên trong kí ức của cô chưa bao giờ như vậy, anh luôn mang vẻ sạch sẽ lạnh lùng, không dễ lừa, luôn là dáng vẻ rực rỡ như ánh mặt trời, thông minh và không bao giờ tỏ vẻ.
Anh thật sự cảm thấy cô rất nhạt nhẽo, nếu như cô lại viết một bài đăng như thế nữa thì hẳn là càng nhàm chán hơn.
#
Vì thế trong lòng cô lúc này lại đột nhiên dâng lên cảm giác kiêu ngạo và không phục. Đúng vậy, thế giới này rộng lớn như thế, chẳng lẽ cô không gặp được người tốt hơn, cô xóa bỏ bài viết đó ngay lập tức, cảm thấy bản thân mình đã quá bốc đồng, khi đó cô còn nghĩ là Từ Chi có chút thanh cao, câu nói kia chỉ là vờ vịt, nhưng mãi sau này, khi hồi tưởng lại rất nhiều lần về buổi tối ngày hôm đó, cô lại vô cùng biết ơn Từ Chi.Chu Ngưỡng Khởi ngồi đối diện thấy ánh mắt của anh cũng không quay đầu lại mà hỏi: “Ai vậy?”
Chí ít, chí ít là vào thời điểm tuổi trẻ bốc đồng, xốc nổi đầy sóng gió ấy, Từ Chi đã không làm cho cô cảm thấy khó chịu, bối rối. Có lẽ cô không có khả năng khiến Trần Lộ Chu thích mình nhưng có thể một ngày nào đó trong tương lai, khi cô nhận được giải thưởng và đứng dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ ánh sáng, chàng thiếu niên năm nào cũng có thể cảm nhận được niềm kiêu hãnh ấy.Sau đó cũng không thấy câu trả lời, không biết có phải đang lén lút giải quyết không.Chu Ngưỡng Khởi đuổi theo phía sau, kéo tóc cô gái lại, “Mẹ kiếp, Thái Oánh Oánh, tôi đối xử với cậu còn không đủ tốt hả, tên chó Trần Lộ chu có cái gì mà cần học hỏi, cậu còn chưa thấy lúc cậu ta lừa dối Từ Chi đó thôi, đừng có để bị vẻ bề ngoài của cậu ta đánh lừa, tôi nói cho cậu biết, tên chó này có đời sống cá nhân cực kỳ bừa bãi, cợt nhả.”
Mặc dù cô biết có thể Trần Lộ Chu sẽ không để tâm nhưng ít ra, đến cuối cùng khi cô đặt dấu chấm hết cho thanh xuân và tình yêu của mình, cô đã kết thúc nó thật đẹp.
“Chuyện này tôi cũng đã nghiêm túc thảo luận với bố tôi rồi, tôi có thể sửa lại họ, tôi có thể theo họ mẹ tôi.”
Sau đó, vào kỳ nghỉ đông năm thứ hai, lúc Cốc Nghiên trở về Khánh Nghi đón năm mới đã từng tình cờ gặp lại bọn họ một lần ở khu phố ăn vặt gần trường học, ban đầu cô chú ý đến Chu Ngưỡng Khởi trước, bởi vì cậu ta luôn là người nói chuyện đầu thừa đuôi thẹo, giọng nói ầm ĩ, ngày trước mỗi lần Trần Lộ Chu đến lớp cô để tìm Chu Ngưỡng Khởi đều chẳng cần nhìn mà chỉ cần nghe tiếng người nói chuyện là biết Chu Ngưỡng Khởi có ở trong lớp hay không. Ngay lúc đó, Chu Ngưỡng Khởi đi cạnh một cô gái tóc ngắn có vẻ ngoài rất hoạt bát, dáng người cao gầy, không phải là bạn học của bọn cô ở trường cấp 3 cũ. Sau này Cốc Nghiên mới biết cô gái đó là bạn của Từ Chi, tên là Thái Oánh Oánh.
Khi đó hai người họ đang đứng trong hàng người mua bánh nướng* nhìn qua thì thấy quan hệ của hai người rất hòa hợp, mỗi người một câu đốp chát cãi cọ chí chóe.Cô gái kia tay cầm bánh xe cuốn cũng quay đầu lại đạp vào mông Chu Ngưỡng Khởi một cái rồi bỏ chạy: “Học hỏi Trần Lộ Chu đi! Đồ ngốc.”
Xem ảnh 1
“Chu Ngưỡng Khởi! Cậu có bệnh hả, ai lại ăn bánh nướng với rau mùi?”
“Cậu ăn được cả rau mùi lẫn bánh ngọt cơ mà, còn có cái gì không thể ăn hả.” Chu Ngưỡng Khởi đang đứng xin hai bát rau mùi từ ông chủ của quầy đậu phụ thối bên cạnh lên tiếng phản bác, “Tôi thèm vào mà tin lời lẽ quỷ quái của cậu, sinh nhật của tôi cậu đã tặng cái khỉ gì đó, cái bánh đó mà dành cho người ăn được hả?”
“Không phải cậu vẫn ăn được hay sao?”“Tôi đã nói rằng cô gái mà tôi thích cho rằng họ của con không tốt, con muốn sửa lại họ, sau đó bố tôi nói là sửa mẹ mày.” Chu Ngưỡng Khởi nói, “Tôi nghĩ, đúng rồi, sửa thành họ mẹ tôi, cậu xem bố tôi phản ứng thật là nhanh.”
“Có heo mới ăn.”
“Cậu vốn là heo mà.”
“Ếi, được đó, cậu họ Thái, tôi họ Chu, hai chúng ta hợp đấy, nếu không thì thử bên nhau xem.” Chu Ngưỡng Khởi vừa cắn miếng bánh nướng vừa tranh thủ rèn sắt khi còn nóng.
“Không phải cậu đã nói rồi à, không ổn đâu, người khác sẽ nói là hoa nhài cắm bãi phân trâu đó. Khó nghe lắm.”
“Chuyện này tôi cũng đã nghiêm túc thảo luận với bố tôi rồi, tôi có thể sửa lại họ, tôi có thể theo họ mẹ tôi.”“Cậu vốn là heo mà.”
“Bố cậu đồng ý à?”
Vào lúc đó, Cốc Nghiên đột nhiên cảm nhận được hốc mắt nóng lên, cô thực sự thích người ấy, người mà cô thích từ đầu đến cuối không hề khinh thường mà tôn trọng cô, cho dù cuốn nhật ký tình yêu bí mật vô cùng đáng xấu hổ của cô đã bị bại lộ.
“Đồng ý chứ.”
“Cậu nói thế nào vậy?” Cô gái lấy bánh từ quầy hàng rồi hỏi một câu đầy nghi ngờ.“Vậy thì tôi mong các cô gái chúng ta sẽ có ý chí cao hơn, dù sao tương lai phía trước của chúng ta rộng lớn bao la, vẫn còn rất nhiều nơi mà chúng ta chưa được đặt chân đến.”
*轮饼 (Bánh xe cuốn):
“Tôi đã nói rằng cô gái mà tôi thích cho rằng họ của con không tốt, con muốn sửa lại họ, sau đó bố tôi nói là sửa mẹ mày.” Chu Ngưỡng Khởi nói, “Tôi nghĩ, đúng rồi, sửa thành họ mẹ tôi, cậu xem bố tôi phản ứng thật là nhanh.”
Cô gái: “…”
Cốc Nghiên không nhịn được mà nhếch khóe miệng cười, giây tiếp theo thì thấy ngay một bóng hình quen thuộc đi tới từ một cửa hàng ăn vặt bên cạnh. Dáng người cao ráo đó đặc biệt bắt mắt trong đám đông, có vẻ như đã cao hơn một chút, anh vẫn mặc bộ quần áo đơn giản của thương hiệu quen thuộc. Anh lúc nào cũng chỉ có mấy màu đen, xanh, xám và trắng kết hợp đa dạng, phóng khoáng và thoải mái, có một thời gian dài Cốc Nghiên từng nhìn thấy nam sinh có phong cách ăn mặc giống như vậy trên đường, cô không kìm được mà quay đầu nhìn mấy lần, nhưng dù sao đã từng gặp một người như anh, không nói đến ngoại hình, mà chỉ nói đến khí chất thì Cốc Nghiên biết rằng sẽ rất khó để gặp được một người giống như thế.
“Ngon không?” Anh hỏi.Khi đó hai người họ đang đứng trong hàng người mua bánh xe cuốn* nhìn qua thì thấy quan hệ của hai người rất hòa hợp, mỗi người một câu đốp chát cãi cọ chí chóe.
“Nhanh nhanh, chỉ còn hai cái thôi.” Chu Ngưỡng Khởi quay đầu lại nói, “Sao cậu lại đi ra đây? Từ Chi đâu rồi?”
“Còn đang ăn, mua cho cô ấy hai cái nhân đậu đỏ đó đi.”Một nhóm người ngồi ở cửa, hóa ra không chỉ có Chu Ngưỡng Khởi và cô gái kia, mà còn có Lý Khoa, Khương Thành, Hàng Tuệ, Đại Tráng và Đại Tuấn, không ngờ còn có cả Trương Dư.
Chu Ngưỡng Khởi: “Không phải mới nãy nói muốn ăn món khoai môn nổi tiếng à? Sao khẩu vị thay đổi nhanh thế, hay là lấy cái kia đi.”
Vì thế trong lòng cô lúc này lại đột nhiên dâng lên cảm giác kiêu ngạo và không phục. Đúng vậy, thế giới này rộng lớn như thế, chẳng lẽ cô không gặp được người tốt hơn, cô xóa bỏ bài viết đó ngay lập tức, cảm thấy bản thân mình đã quá bốc đồng, khi đó cô còn nghĩ là Từ Chi có chút thanh cao, câu nói kia chỉ là vờ vịt, nhưng mãi sau này, khi hồi tưởng lại rất nhiều lần về buổi tối ngày hôm đó, cô lại vô cùng biết ơn Từ Chi.
Trần Lộ Chu đạp cho cậu ta một cái, “Cậu bị bệnh à?” Nói xong thì cũng chẳng thèm nhìn phản ứng của Chu Ngưỡng Khởi mà cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh nói, “Thái Oánh Oánh, các cậu đi vào trước đi, tôi đưa cho cô ấy hai cái bánh đậu đỏ đã.”
Cô gái kia tay cầm bánh xe cuốn cũng quay đầu lại đạp vào mông Chu Ngưỡng Khởi một cái rồi bỏ chạy: “Học hỏi Trần Lộ Chu đi! Đồ ngốc.”
Chu Ngưỡng Khởi đuổi theo phía sau, kéo tóc cô gái lại, “Mẹ kiếp, Thái Oánh Oánh, tôi đối xử với cậu còn không đủ tốt hả, tên chó Trần Lộ chu có cái gì mà cần học hỏi, cậu còn chưa thấy lúc cậu ta lừa dối Từ Chi đó thôi, đừng có để bị vẻ bề ngoài của cậu ta đánh lừa, tôi nói cho cậu biết, tên chó này có đời sống cá nhân cực kỳ bừa bãi, cợt nhả.”
Đây là góc nhìn thầm mến của Cốc Nghiên.
“Trần Lộ Chu còn có dáng vẻ trưởng thành nhưng mà Chu Ngưỡng Khởi cậu thật sự chỉ có dáng vẻ của con heo thôi.”
“Xì, tôi đẹp trai hơn cậu ta nhiều, hồi nhỏ, người lớn đều nói rằng tôi đẹp trai hơn, vậy là đáng mừng lắm rồi!”
“Cậu thật sự cho rằng đó là khen ngợi à? Ngốc hết chỗ nói.”
…..“Cậu ăn được cả rau mùi lẫn bánh ngọt cơ mà, còn có cái gì không thể ăn hả.” Chu Ngưỡng Khởi đang đứng xin hai bát rau mùi từ ông chủ của quầy đậu phụ thối bên cạnh lên tiếng phản bác, “Tôi thèm vào mà tin lời lẽ quỷ quái của cậu, sinh nhật của tôi cậu đã tặng cái khỉ gì đó, cái bánh đó mà dành cho người ăn được hả?”
Lúc ấy Cốc Nghiên đứng ven đường nhìn chăm chú bóng dáng anh đi qua dòng người để mua bánh cho Từ Chi, thậm chí cô còn không nhận ra khóe mắt cay nóng của mình, cảm giác ghen tuông tuôn trào không thể ngăn chặn được, cô biết người con trai ấy vẫn luôn luôn có sức thu hút hấp dẫn với mình, dẫu rõ ràng cô chỉ có thể trở thành khán giả. Trên con phố đầy ắp kỷ niệm thanh xuân này, cô ôm giấc mơ xưa chỉ thuộc về mình, đứng nhìn đoạn kết của câu chuyện từ xa. Giữa biển người xa lạ, chẳng ai nhận ra cô.Lúc ấy Cốc Nghiên đứng ven đường nhìn chăm chú bóng dáng anh đi qua dòng người để mua bánh xe cuốn cho Từ Chi, thậm chí cô còn không nhận ra khóe mắt cay nóng của mình, cảm giác ghen tuông tuôn trào không thể ngăn chặn được, cô biết người con trai ấy vẫn luôn luôn có sức thu hút hấp dẫn với mình, dẫu rõ ràng cô chỉ có thể trở thành khán giả. Trên con phố đầy ắp kỷ niệm thanh xuân này, cô ôm giấc mơ xưa chỉ thuộc về mình, đứng nhìn đoạn kết của câu chuyện từ xa. Giữa biển người xa lạ, chẳng ai nhận ra cô.
Đợi đến khi Trần Lộ Chu mua xong hai chiếc bánh nhân đậu đỏ cho Từ Chi và đi vào cửa hàng, Cốc Nghiên mới giật mình hồi thần rồi tiếp tục đi, cô đi ngang qua cửa hàng nơi họ ăn tối, nhưng cô không có ý định đến chào hỏi họ hay tìm cảm giác tồn tại, chỉ là vẫn chợt liếc nhìn vào bên trong.
Một nhóm người ngồi ở cửa, hóa ra không chỉ có Chu Ngưỡng Khởi và cô gái kia, mà còn có Lý Khoa, Khương Thành, Hàng Tuệ, Đại Tráng và Đại Tuấn, không ngờ còn có cả Trương Dư.
Vừa khéo Trần Lộ Chu ngồi nghiêm chỉnh trên một cái ghế đối diện đường cái, Từ Chi ngồi bên cạnh anh, Trần Lộ Chu dựa vào ghế, một tay gác lên thành ghế của Từ Chi, đang cúi đầu nghiêm túc nghe Từ Chi nói, thỉnh thoảng lại tựa đầu vào thành ghế cười không ngừng, ánh mắt cam chịu tựa như giận nhưng không thể làm gì cô, nóng nảy muốn đứng lên dạy dỗ nhưng rõ ràng là không nỡ. Song anh vừa vặn ngước mắt lên thì bất ngờ chạm mắt với Cốc Nghiên.
Cốc Nghiên vốn nghĩ anh sẽ lờ đi, làm như không thấy gì nhưng không ngờ Trần Lộ Chu lại nhìn về phía cô gật đầu coi như một lời chào.
Trong nháy mắt đó, Cốc Nghiên không kìm được mà cười nhạo bản thân trong lòng. Sao anh lại phải tránh đi chứ, cho đến bây giờ anh luôn thẳng thắn vô tư.
Chu Ngưỡng Khởi ngồi đối diện thấy ánh mắt của anh cũng không quay đầu lại mà hỏi: “Ai vậy?”
Trần Lộ Chu vẫn là điệu bộ thoải mái nhàn hạ, vẻ mặt thản nhiên trả lời: “Cốc Nghiên.”
Vào lúc đó, Cốc Nghiên đột nhiên cảm nhận được hốc mắt nóng lên, cô thực sự thích người ấy, người mà cô thích từ đầu đến cuối không hề khinh thường mà tôn trọng cô, cho dù cuốn nhật ký tình yêu bí mật vô cùng đáng xấu hổ của cô đã bị bại lộ.
Tại khoảnh khắc ấy, cô thật lòng hâm mộ Từ Chi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, Cốc Nghiên quyết định đi du học Liverpool. Số điện thoại lẫn Wechat của cô đều thay đổi, Weibo cũng bị xóa bỏ. Vòng bạn bè khi đó cũng không thêm các bạn học thời trung học mà chỉ để lại Wechat của vài người bạn cấp 3 thân thiết. Trong khoảng thời gian đó, về cơ bản cô không nhận được chút tin tức nào về người ấy, đồng thời cũng không có ý muốn hỏi thăm.
Trần Lộ Chu không được phép thua, nếu không, anh ở bên cạnh ai cô cũng sẽ thấy không cam lòng, có lẽ còn không kìm được mà gửi tin nhắn cho anh.
Mãi đến khi qua Tết Nguyên Đán cô mới biết được một tin về anh.
“Đồng ý chứ.”Chu Ngưỡng Khởi: “Không phải mới nãy nói muốn ăn món khoai môn nổi tiếng à? Sao khẩu vị thay đổi nhanh thế, hay là lấy cái kia đi.”Vừa khéo Trần Lộ Chu ngồi nghiêm chỉnh trên một cái ghế đối diện đường cái, Từ Chi ngồi bên cạnh anh, Trần Lộ Chu dựa vào ghế, một tay gác lên thành ghế của Từ Chi, đang cúi đầu nghiêm túc nghe Từ Chi nói, thỉnh thoảng lại tựa đầu vào thành ghế cười không ngừng, ánh mắt cam chịu tựa như giận nhưng không thể làm gì cô, nóng nảy muốn đứng lên dạy dỗ nhưng rõ ràng là không nỡ. Song anh vừa vặn ngước mắt lên thì bất ngờ chạm mắt với Cốc Nghiên.
Ngày ấy, cô vừa rời khỏi phòng tập nhảy, bầu trời Liverpool đúng lúc có một cơn mưa tuyết nhỏ, bên ngoài tòa nhà cổ xưa mang phong cách kiến trúc Anh quốc thanh lịch, từng bông tuyết trắng như phấn bay lất phất. Qua khung cửa sổ, cô có thể thấy được tháp đồng hồ cổ kính phía đối diện, dường như nó đã ngừng chạy, giống hệt như nhịp tim của cô trong thời khắc ấy.
Cô vẫn nhớ như in vào khoảnh khắc đó, chiếc đồng hồ quả lắc với 2 chiếc kim vuông góc. Đúng chín giờ tối.Cốc Nghiên không nhịn được mà nhếch khóe miệng cười, giây tiếp theo thì thấy ngay một bóng hình quen thuộc đi tới từ một cửa hàng ăn vặt bên cạnh. Dáng người cao ráo đó đặc biệt bắt mắt trong đám đông, có vẻ như đã cao hơn một chút, anh vẫn mặc bộ quần áo đơn giản của thương hiệu quen thuộc. Anh lúc nào cũng chỉ có mấy màu đen, xanh, xám và trắng kết hợp đa dạng, phóng khoáng và thoải mái, có một thời gian dài Cốc Nghiên từng nhìn thấy nam sinh có phong cách ăn mặc giống như vậy trên đường, cô không kìm được mà quay đầu nhìn mấy lần, nhưng dù sao đã từng gặp một người như anh, không nói đến ngoại hình, mà chỉ nói đến khí chất thì Cốc Nghiên biết rằng sẽ rất khó để gặp được một người giống như thế.
Thật khó nói là bất ngờ hay như thế nào, vào đêm tốt nghiệp, khi thấy ánh mắt vừa nhẫn nhịn và lưỡng lự của anh khi nhìn Từ Chi thì Cốc Nghiên đã biết chuyện tình cảm của hai người họ chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nhưng cô không ngờ lại nhanh tới vậy, không nghĩ anh lại gấp gáp đến thế. Vốn dĩ cô cũng rõ thanh niên trẻ tuổi luôn có tính chiếm hữu rất mạnh, một khi đến môi trường mới hoặc cảm thấy nguy cơ ập đến thì họ lập tức muốn xác định mối quan hệ của mình. Vài người theo đuổi cô trước kia cũng vậy, thường ngày đều ra vẻ lạnh lùng, nhưng đến khi gặp phải mối đe dọa từ tình địch thì sẽ gấp gáp muốn xác định quan hệ.
Tuy nhiên Từ Chi lại không làm như thế, cho dù cô ấy biết rõ cô từng viết một bài viết rất xấu hổ cho Trần Lộ Chu trên Wechat, càng không có ý tuyên bố chủ quyền để cô lúng túng xấu hổ.Nhưng anh càng như vậy thì lại càng khiến lòng người ngứa ngáy, muốn được yêu đương với anh, muốn anh dịu dàng dỗ dành mình, muốn được nghe thấy tiếng thở dốc động tình không thể kiềm chế của anh khi ở trên giường.
Tuy nhiên, Cốc Nghiên chưa từng nghĩ Trần Lộ Chu sẽ có cảm giác bị đe dọa bởi bất kỳ ai. Từ hồi học cấp 3 cô đã biết con người Trần Lộ Châu kiêu ngạo thế nào, mà cái kiêu ngạo của anh hoàn toàn không phải là kiểu hờ hững với tất cả mọi người. Sự cầm chừng đắn đo của anh với những cô gái khác còn khiến người ta cảm thấy anh rất biết yêu đương, thậm chí là vô cùng thành thạo, chỉ là anh không thích mình mà thôi, cho nên anh sẽ không phát tín hiệu mập mờ cho bất kỳ ai.
Cô hiểu được ý câu nói đó của Từ Chi, hơn nữa cô có thể tưởng tượng được dù cho bạn trai của Từ Chi không phải là Trần Lộ Chu thì cũng sẽ là một người vô cùng ưu tú, xuất sắc, thậm chí còn kiêu ngạo không kém Trần Lộ Chu. Có điều khi đó cô luôn xem chàng trai này như tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, vì vậy nên cô luôn tràn đầy lòng đố kỵ, thù địch với Từ Chi nhưng cô ấy lại không như vậy với cô.
Nhưng anh càng như vậy thì lại càng khiến lòng người ngứa ngáy, muốn được yêu đương với anh, muốn anh dịu dàng dỗ dành mình, muốn được nghe thấy tiếng thở dốc động tình không thể kiềm chế của anh khi ở trên giường.Ảnh chụp màn hình bài đăng là do một người bạn thân hồi cấp 3 gửi cho cô, ảnh đại diện Wechat của Trần Lộ Chu vẫn là hình lâu đài thiên nga quen thuộc, tên Wechat cũng vẫn là hai chữ cái. Cốc Nghiên trộm nghĩ, nếu một người như vậy trở thành bạn trai của cô, có lẽ cô sẽ điên cuồng khoe khoang trên Wechat của mình.
“Cậu nói thế nào vậy?” Cô gái lấy bánh từ quầy hàng rồi hỏi một câu đầy nghi ngờ.
Chàng thiếu niên trong kí ức của cô chưa bao giờ như vậy, anh luôn mang vẻ sạch sẽ lạnh lùng, không dễ lừa, luôn là dáng vẻ rực rỡ như ánh mặt trời, thông minh và không bao giờ tỏ vẻ.
Nhưng cũng tại thời khắc ấy, Cốc Nghiên bỗng nhiên hiểu được, có lẽ một cô gái như Từ Chi mới có thể khiến cho Trần Lộ Chu cảm thấy bản thân không bị thua thiệt. Người anh cần không phải là một cô bạn gái chỉ biết tôn sùng anh mà là một người có thể sánh vai bên anh và luôn có sức hút với anh.Trần Lộ Chu không trả lời mà chỉ bấm like.
Vậy hẳn là anh phải thích người đó nhiều lắm mới có thể vội vàng đăng chuyện yêu đương lên Wechat như thế.
“Chu Ngưỡng Khởi! Cậu có bệnh hả, ai lại ăn bánh xe cuốn với rau mùi?”
Cr: “Flipped, ừm, chịu rồi.”
…..
Flipped, một bộ phim điện ảnh mà Trần Lộ Chu đã từng chia sẻ trên vòng bạn bè trước đây, tên tiếng Trung của nó là “Tim đập thình thịch”
Tại khoảnh khắc ấy, cô thật lòng hâm mộ Từ Chi.
Ảnh chụp màn hình bài đăng là do một người bạn thân hồi cấp 3 gửi cho cô, ảnh đại diện Wechat của Trần Lộ Chu vẫn là hình lâu đài thiên nga quen thuộc, tên Wechat cũng vẫn là hai chữ cái. Cốc Nghiên trộm nghĩ, nếu một người như vậy trở thành bạn trai của cô, có lẽ cô sẽ điên cuồng khoe khoang trên Wechat của mình.
Thậm chí Từ Chi biết cô thích Trần Lộ Chu, cô ấy cũng biết lúc đó cô ấy có lợi thế với Trần Lộ Chu, người con trai mà cô thích bấy lâu nay bây giờ lại thích cô ấy. Cốc Nghiên từng thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, nếu cô và Từ Chi đổi vai cho nhau thì vào buổi tối hôm đó, cô nhất định sẽ khiến Từ Chi phải bối rối, khó xử.
Cốc Nghiên vốn nghĩ anh sẽ lờ đi, làm như không thấy gì nhưng không ngờ Trần Lộ Chu lại nhìn về phía cô gật đầu coi như một lời chào.
Nhưng sau đó, một lần vô tình cô nhìn thấy Wechat của Từ Chi qua điện thoại của người khác lại không hề thấy chút dấu vết xuất hiện nào của người bạn trai ưu tú, nội dung được cô chia sẻ nhiều nhất là các bản thảo thiết kế hoặc một ít kiến thức về kiến trúc, văn học.“Có heo mới ăn.”
Cốc Nghiên vẫn còn nhớ rõ một bài đăng mà Từ Chi chia sẻ trên vòng bạn bè của mình.
Cốc Nghiên vẫn còn nhớ rõ một bài đăng mà Từ Chi chia sẻ trên vòng bạn bè của mình.
“Cuối cùng cũng được giáo sư khen là có khả năng phân tích rồi, haha, cảm thấy mình có thể phục vụ Tổ quốc thêm năm trăm năm nữa.”
Nhưng sau đó, một lần vô tình cô nhìn thấy Wechat của Từ Chi qua điện thoại của người khác lại không hề thấy chút dấu vết xuất hiện nào của người bạn trai ưu tú, nội dung được cô chia sẻ nhiều nhất là các bản thảo thiết kế hoặc một ít kiến thức về kiến trúc, văn học.
Ở phía dưới bài đăng, những bạn học trước kia đều để lại bình luận.
Trong nháy mắt đó, Cốc Nghiên không kìm được mà cười nhạo bản thân trong lòng. Sao anh lại phải tránh đi chứ, cho đến bây giờ anh luôn thẳng thắn vô tư.
Chu Ngưỡng Khởi: “Không thể năm trăm năm được, bạn thân của tôi sắp buồn chết rồi kia kìa, cậu ta bảo nếu cậu còn thức đêm như vậy nữa thì có thể cậu ta sẽ phải sống trong cảnh góa vợ 50 năm.”
Anh thật sự cảm thấy cô rất nhạt nhẽo, nếu như cô lại viết một bài đăng như thế nữa thì hẳn là càng nhàm chán hơn.
Lý Khoa: “Chú ý giữ gìn sức khỏe chứ Từ Chi ơi, tôi có lời nhắc nhở ấm áp xin gửi tới cậu này, gần đây cậu có cảm thấy tóc mình hơi mỏng không?”
Có lẽ so sánh như vậy cũng không phù hợp lắm, ở độ tuổi đó, Cốc Nghiên cũng chỉ có thể nghĩ đến chuyện tình cảm quan hệ nam nữ và cũng chỉ có thể suy tính thiệt hơn mà thôi.Sau đó, vào kỳ nghỉ đông năm thứ hai, lúc Cốc Nghiên trở về Khánh Nghi đón năm mới đã từng tình cờ gặp lại bọn họ một lần ở khu phố ăn vặt gần trường học, ban đầu cô chú ý đến Chu Ngưỡng Khởi trước, bởi vì cậu ta luôn là người nói chuyện đầu thừa đuôi thẹo, giọng nói ầm ĩ, ngày trước mỗi lần Trần Lộ Chu đến lớp cô để tìm Chu Ngưỡng Khởi đều chẳng cần nhìn mà chỉ cần nghe tiếng người nói chuyện là biết Chu Ngưỡng Khởi có ở trong lớp hay không. Ngay lúc đó, Chu Ngưỡng Khởi đi cạnh một cô gái tóc ngắn có vẻ ngoài rất hoạt bát, dáng người cao gầy, không phải là bạn học của bọn cô ở trường cấp 3 cũ. Sau này Cốc Nghiên mới biết cô gái đó là bạn của Từ Chi, tên là Thái Oánh Oánh.
Trần Lộ Chu không trả lời mà chỉ bấm like.Cô gái: “…”
Từ Chi trả lời bình luận của Lý Khoa: “Thật không? Trần Lộ Chu nói vậy à?”
Sau đó cũng không thấy câu trả lời, không biết có phải đang lén lút giải quyết không.
Chu Ngưỡng Khởi: “Không thể năm trăm năm được, bạn thân của tôi sắp buồn chết rồi kia kìa, cậu ta bảo nếu cậu còn thức đêm như vậy nữa thì có thể cậu ta sẽ phải sống trong cảnh góa vợ 50 năm.”Cốc Nghiên có thể tưởng tượng được cuộc sống của họ sôi nổi, vui vẻ và thoải mái như thế nào.
Cốc Nghiên có thể tưởng tượng được cuộc sống của họ sôi nổi, vui vẻ và thoải mái như thế nào.
Nhưng cũng tại thời khắc ấy, Cốc Nghiên bỗng nhiên hiểu được, có lẽ một cô gái như Từ Chi mới có thể khiến cho Trần Lộ Chu cảm thấy bản thân không bị thua thiệt. Người anh cần không phải là một cô bạn gái chỉ biết tôn sùng anh mà là một người có thể sánh vai bên anh và luôn có sức hút với anh.
Like page để cập nhật chương mới nhanh nhất: facebook.com/fepauwzer
Có lẽ so sánh như vậy cũng không phù hợp lắm, ở độ tuổi đó, Cốc Nghiên cũng chỉ có thể nghĩ đến chuyện tình cảm quan hệ nam nữ và cũng chỉ có thể suy tính thiệt hơn mà thôi.
Trần Lộ Chu không được phép thua, nếu không, anh ở bên cạnh ai cô cũng sẽ thấy không cam lòng, có lẽ còn không kìm được mà gửi tin nhắn cho anh.Trần Lộ Chu vẫn là điệu bộ thoải mái nhàn hạ, vẻ mặt thản nhiên trả lời: “Cốc Nghiên.”
Nhưng vì người đó là Từ Chi nên cô chỉ có thể chịu đựng những cảm xúc tủi thân và xót xa này trong lòng, bởi vì cô không bao giờ quên những lời mà Từ Chi đã nói với mình vào buổi tối hôm tốt nghiệp ấy.“Còn đang ăn, mua cho cô ấy hai cái nhân đậu đỏ đó đi.”
“Vậy thì tôi mong các cô gái chúng ta sẽ có ý chí cao hơn, dù sao tương lai phía trước của chúng ta rộng lớn bao la, vẫn còn rất nhiều nơi mà chúng ta chưa được đặt chân đến.”Vẫn còn nhiều người chúng ta chưa được gặp.
Vẫn còn nhiều người chúng ta chưa được gặp.
“Trần Lộ Chu còn có dáng vẻ trưởng thành nhưng mà Chu Ngưỡng Khởi cậu thật sự chỉ có dáng vẻ của con heo thôi.”
Cô hiểu được ý câu nói đó của Từ Chi, hơn nữa cô có thể tưởng tượng được dù cho bạn trai của Từ Chi không phải là Trần Lộ Chu thì cũng sẽ là một người vô cùng ưu tú, xuất sắc, thậm chí còn kiêu ngạo không kém Trần Lộ Chu. Có điều khi đó cô luôn xem chàng trai này như tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, vì vậy nên cô luôn tràn đầy lòng đố kỵ, thù địch với Từ Chi nhưng cô ấy lại không như vậy với cô.
Thậm chí Từ Chi biết cô thích Trần Lộ Chu, cô ấy cũng biết lúc đó cô ấy có lợi thế với Trần Lộ Chu, người con trai mà cô thích bấy lâu nay bây giờ lại thích cô ấy. Cốc Nghiên từng thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, nếu cô và Từ Chi đổi vai cho nhau thì vào buổi tối hôm đó, cô nhất định sẽ khiến Từ Chi phải bối rối, khó xử.
*轮饼 (Bánh xe cuốn):Lý Khoa: “Chú ý giữ gìn sức khỏe chứ Từ Chi ơi, tôi có lời nhắc nhở ấm áp xin gửi tới cậu này, gần đây cậu có cảm thấy tóc mình hơi mỏng không?”
Tuy nhiên Từ Chi lại không làm như thế, cho dù cô ấy biết rõ cô từng viết một bài viết rất xấu hổ cho Trần Lộ Chu trên Wechat, càng không có ý tuyên bố chủ quyền để cô lúng túng xấu hổ.
“Bố cậu đồng ý à?”
Khi nghe Từ Chi nói câu nói ấy, không biết tại sao Cốc Nghiên lại chợt nhớ đến lời từ chối mà Trần Lộ Chu từng nói với mình:
“Không phải cậu đã nói rồi à, không ổn đâu, người khác sẽ nói là hoa nhài cắm bãi phân trâu đó. Khó nghe lắm.”
“Cốc Nghiên này, cậu thức dậy từ 5 giờ sáng để luyện công vất vả như thế nào, toàn thân trên dưới không có khớp xương nào là không đau, không danh không phận đi theo tôi thì mệt lắm. Cậu đóng phim cho tốt đi, có thể lấy được giải thưởng danh giá cho đất nước, tôi sẽ càng thưởng thức cậu, chứ đừng ở đây phóng mấy loại tín hiệu vô dụng với tôi nữa, rất nhàm chán. Thật sự.”
Chàng thiếu niên trong kí ức của cô chưa bao giờ như vậy, anh luôn mang vẻ sạch sẽ lạnh lùng, không dễ lừa, luôn là dáng vẻ rực rỡ như ánh mặt trời, thông minh và không bao giờ tỏ vẻ.
Anh thật sự cảm thấy cô rất nhạt nhẽo, nếu như cô lại viết một bài đăng như thế nữa thì hẳn là càng nhàm chán hơn.
#
Vì thế trong lòng cô lúc này lại đột nhiên dâng lên cảm giác kiêu ngạo và không phục. Đúng vậy, thế giới này rộng lớn như thế, chẳng lẽ cô không gặp được người tốt hơn, cô xóa bỏ bài viết đó ngay lập tức, cảm thấy bản thân mình đã quá bốc đồng, khi đó cô còn nghĩ là Từ Chi có chút thanh cao, câu nói kia chỉ là vờ vịt, nhưng mãi sau này, khi hồi tưởng lại rất nhiều lần về buổi tối ngày hôm đó, cô lại vô cùng biết ơn Từ Chi.Chu Ngưỡng Khởi ngồi đối diện thấy ánh mắt của anh cũng không quay đầu lại mà hỏi: “Ai vậy?”
Chí ít, chí ít là vào thời điểm tuổi trẻ bốc đồng, xốc nổi đầy sóng gió ấy, Từ Chi đã không làm cho cô cảm thấy khó chịu, bối rối. Có lẽ cô không có khả năng khiến Trần Lộ Chu thích mình nhưng có thể một ngày nào đó trong tương lai, khi cô nhận được giải thưởng và đứng dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ ánh sáng, chàng thiếu niên năm nào cũng có thể cảm nhận được niềm kiêu hãnh ấy.Sau đó cũng không thấy câu trả lời, không biết có phải đang lén lút giải quyết không.Chu Ngưỡng Khởi đuổi theo phía sau, kéo tóc cô gái lại, “Mẹ kiếp, Thái Oánh Oánh, tôi đối xử với cậu còn không đủ tốt hả, tên chó Trần Lộ chu có cái gì mà cần học hỏi, cậu còn chưa thấy lúc cậu ta lừa dối Từ Chi đó thôi, đừng có để bị vẻ bề ngoài của cậu ta đánh lừa, tôi nói cho cậu biết, tên chó này có đời sống cá nhân cực kỳ bừa bãi, cợt nhả.”
Mặc dù cô biết có thể Trần Lộ Chu sẽ không để tâm nhưng ít ra, đến cuối cùng khi cô đặt dấu chấm hết cho thanh xuân và tình yêu của mình, cô đã kết thúc nó thật đẹp.
“Chuyện này tôi cũng đã nghiêm túc thảo luận với bố tôi rồi, tôi có thể sửa lại họ, tôi có thể theo họ mẹ tôi.”
Sau đó, vào kỳ nghỉ đông năm thứ hai, lúc Cốc Nghiên trở về Khánh Nghi đón năm mới đã từng tình cờ gặp lại bọn họ một lần ở khu phố ăn vặt gần trường học, ban đầu cô chú ý đến Chu Ngưỡng Khởi trước, bởi vì cậu ta luôn là người nói chuyện đầu thừa đuôi thẹo, giọng nói ầm ĩ, ngày trước mỗi lần Trần Lộ Chu đến lớp cô để tìm Chu Ngưỡng Khởi đều chẳng cần nhìn mà chỉ cần nghe tiếng người nói chuyện là biết Chu Ngưỡng Khởi có ở trong lớp hay không. Ngay lúc đó, Chu Ngưỡng Khởi đi cạnh một cô gái tóc ngắn có vẻ ngoài rất hoạt bát, dáng người cao gầy, không phải là bạn học của bọn cô ở trường cấp 3 cũ. Sau này Cốc Nghiên mới biết cô gái đó là bạn của Từ Chi, tên là Thái Oánh Oánh.
Khi đó hai người họ đang đứng trong hàng người mua bánh nướng* nhìn qua thì thấy quan hệ của hai người rất hòa hợp, mỗi người một câu đốp chát cãi cọ chí chóe.Cô gái kia tay cầm bánh xe cuốn cũng quay đầu lại đạp vào mông Chu Ngưỡng Khởi một cái rồi bỏ chạy: “Học hỏi Trần Lộ Chu đi! Đồ ngốc.”
Xem ảnh 1
“Chu Ngưỡng Khởi! Cậu có bệnh hả, ai lại ăn bánh nướng với rau mùi?”
“Cậu ăn được cả rau mùi lẫn bánh ngọt cơ mà, còn có cái gì không thể ăn hả.” Chu Ngưỡng Khởi đang đứng xin hai bát rau mùi từ ông chủ của quầy đậu phụ thối bên cạnh lên tiếng phản bác, “Tôi thèm vào mà tin lời lẽ quỷ quái của cậu, sinh nhật của tôi cậu đã tặng cái khỉ gì đó, cái bánh đó mà dành cho người ăn được hả?”
“Không phải cậu vẫn ăn được hay sao?”“Tôi đã nói rằng cô gái mà tôi thích cho rằng họ của con không tốt, con muốn sửa lại họ, sau đó bố tôi nói là sửa mẹ mày.” Chu Ngưỡng Khởi nói, “Tôi nghĩ, đúng rồi, sửa thành họ mẹ tôi, cậu xem bố tôi phản ứng thật là nhanh.”
“Có heo mới ăn.”
“Cậu vốn là heo mà.”
“Ếi, được đó, cậu họ Thái, tôi họ Chu, hai chúng ta hợp đấy, nếu không thì thử bên nhau xem.” Chu Ngưỡng Khởi vừa cắn miếng bánh nướng vừa tranh thủ rèn sắt khi còn nóng.
“Không phải cậu đã nói rồi à, không ổn đâu, người khác sẽ nói là hoa nhài cắm bãi phân trâu đó. Khó nghe lắm.”
“Chuyện này tôi cũng đã nghiêm túc thảo luận với bố tôi rồi, tôi có thể sửa lại họ, tôi có thể theo họ mẹ tôi.”“Cậu vốn là heo mà.”
“Bố cậu đồng ý à?”
Vào lúc đó, Cốc Nghiên đột nhiên cảm nhận được hốc mắt nóng lên, cô thực sự thích người ấy, người mà cô thích từ đầu đến cuối không hề khinh thường mà tôn trọng cô, cho dù cuốn nhật ký tình yêu bí mật vô cùng đáng xấu hổ của cô đã bị bại lộ.
“Đồng ý chứ.”
“Cậu nói thế nào vậy?” Cô gái lấy bánh từ quầy hàng rồi hỏi một câu đầy nghi ngờ.“Vậy thì tôi mong các cô gái chúng ta sẽ có ý chí cao hơn, dù sao tương lai phía trước của chúng ta rộng lớn bao la, vẫn còn rất nhiều nơi mà chúng ta chưa được đặt chân đến.”
*轮饼 (Bánh xe cuốn):
“Tôi đã nói rằng cô gái mà tôi thích cho rằng họ của con không tốt, con muốn sửa lại họ, sau đó bố tôi nói là sửa mẹ mày.” Chu Ngưỡng Khởi nói, “Tôi nghĩ, đúng rồi, sửa thành họ mẹ tôi, cậu xem bố tôi phản ứng thật là nhanh.”
Cô gái: “…”
Cốc Nghiên không nhịn được mà nhếch khóe miệng cười, giây tiếp theo thì thấy ngay một bóng hình quen thuộc đi tới từ một cửa hàng ăn vặt bên cạnh. Dáng người cao ráo đó đặc biệt bắt mắt trong đám đông, có vẻ như đã cao hơn một chút, anh vẫn mặc bộ quần áo đơn giản của thương hiệu quen thuộc. Anh lúc nào cũng chỉ có mấy màu đen, xanh, xám và trắng kết hợp đa dạng, phóng khoáng và thoải mái, có một thời gian dài Cốc Nghiên từng nhìn thấy nam sinh có phong cách ăn mặc giống như vậy trên đường, cô không kìm được mà quay đầu nhìn mấy lần, nhưng dù sao đã từng gặp một người như anh, không nói đến ngoại hình, mà chỉ nói đến khí chất thì Cốc Nghiên biết rằng sẽ rất khó để gặp được một người giống như thế.
“Ngon không?” Anh hỏi.Khi đó hai người họ đang đứng trong hàng người mua bánh xe cuốn* nhìn qua thì thấy quan hệ của hai người rất hòa hợp, mỗi người một câu đốp chát cãi cọ chí chóe.
“Nhanh nhanh, chỉ còn hai cái thôi.” Chu Ngưỡng Khởi quay đầu lại nói, “Sao cậu lại đi ra đây? Từ Chi đâu rồi?”
“Còn đang ăn, mua cho cô ấy hai cái nhân đậu đỏ đó đi.”Một nhóm người ngồi ở cửa, hóa ra không chỉ có Chu Ngưỡng Khởi và cô gái kia, mà còn có Lý Khoa, Khương Thành, Hàng Tuệ, Đại Tráng và Đại Tuấn, không ngờ còn có cả Trương Dư.
Chu Ngưỡng Khởi: “Không phải mới nãy nói muốn ăn món khoai môn nổi tiếng à? Sao khẩu vị thay đổi nhanh thế, hay là lấy cái kia đi.”
Vì thế trong lòng cô lúc này lại đột nhiên dâng lên cảm giác kiêu ngạo và không phục. Đúng vậy, thế giới này rộng lớn như thế, chẳng lẽ cô không gặp được người tốt hơn, cô xóa bỏ bài viết đó ngay lập tức, cảm thấy bản thân mình đã quá bốc đồng, khi đó cô còn nghĩ là Từ Chi có chút thanh cao, câu nói kia chỉ là vờ vịt, nhưng mãi sau này, khi hồi tưởng lại rất nhiều lần về buổi tối ngày hôm đó, cô lại vô cùng biết ơn Từ Chi.
Trần Lộ Chu đạp cho cậu ta một cái, “Cậu bị bệnh à?” Nói xong thì cũng chẳng thèm nhìn phản ứng của Chu Ngưỡng Khởi mà cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh nói, “Thái Oánh Oánh, các cậu đi vào trước đi, tôi đưa cho cô ấy hai cái bánh đậu đỏ đã.”
Cô gái kia tay cầm bánh xe cuốn cũng quay đầu lại đạp vào mông Chu Ngưỡng Khởi một cái rồi bỏ chạy: “Học hỏi Trần Lộ Chu đi! Đồ ngốc.”
Chu Ngưỡng Khởi đuổi theo phía sau, kéo tóc cô gái lại, “Mẹ kiếp, Thái Oánh Oánh, tôi đối xử với cậu còn không đủ tốt hả, tên chó Trần Lộ chu có cái gì mà cần học hỏi, cậu còn chưa thấy lúc cậu ta lừa dối Từ Chi đó thôi, đừng có để bị vẻ bề ngoài của cậu ta đánh lừa, tôi nói cho cậu biết, tên chó này có đời sống cá nhân cực kỳ bừa bãi, cợt nhả.”
Đây là góc nhìn thầm mến của Cốc Nghiên.
“Trần Lộ Chu còn có dáng vẻ trưởng thành nhưng mà Chu Ngưỡng Khởi cậu thật sự chỉ có dáng vẻ của con heo thôi.”
“Xì, tôi đẹp trai hơn cậu ta nhiều, hồi nhỏ, người lớn đều nói rằng tôi đẹp trai hơn, vậy là đáng mừng lắm rồi!”
“Cậu thật sự cho rằng đó là khen ngợi à? Ngốc hết chỗ nói.”
…..“Cậu ăn được cả rau mùi lẫn bánh ngọt cơ mà, còn có cái gì không thể ăn hả.” Chu Ngưỡng Khởi đang đứng xin hai bát rau mùi từ ông chủ của quầy đậu phụ thối bên cạnh lên tiếng phản bác, “Tôi thèm vào mà tin lời lẽ quỷ quái của cậu, sinh nhật của tôi cậu đã tặng cái khỉ gì đó, cái bánh đó mà dành cho người ăn được hả?”
Lúc ấy Cốc Nghiên đứng ven đường nhìn chăm chú bóng dáng anh đi qua dòng người để mua bánh cho Từ Chi, thậm chí cô còn không nhận ra khóe mắt cay nóng của mình, cảm giác ghen tuông tuôn trào không thể ngăn chặn được, cô biết người con trai ấy vẫn luôn luôn có sức thu hút hấp dẫn với mình, dẫu rõ ràng cô chỉ có thể trở thành khán giả. Trên con phố đầy ắp kỷ niệm thanh xuân này, cô ôm giấc mơ xưa chỉ thuộc về mình, đứng nhìn đoạn kết của câu chuyện từ xa. Giữa biển người xa lạ, chẳng ai nhận ra cô.Lúc ấy Cốc Nghiên đứng ven đường nhìn chăm chú bóng dáng anh đi qua dòng người để mua bánh xe cuốn cho Từ Chi, thậm chí cô còn không nhận ra khóe mắt cay nóng của mình, cảm giác ghen tuông tuôn trào không thể ngăn chặn được, cô biết người con trai ấy vẫn luôn luôn có sức thu hút hấp dẫn với mình, dẫu rõ ràng cô chỉ có thể trở thành khán giả. Trên con phố đầy ắp kỷ niệm thanh xuân này, cô ôm giấc mơ xưa chỉ thuộc về mình, đứng nhìn đoạn kết của câu chuyện từ xa. Giữa biển người xa lạ, chẳng ai nhận ra cô.
Đợi đến khi Trần Lộ Chu mua xong hai chiếc bánh nhân đậu đỏ cho Từ Chi và đi vào cửa hàng, Cốc Nghiên mới giật mình hồi thần rồi tiếp tục đi, cô đi ngang qua cửa hàng nơi họ ăn tối, nhưng cô không có ý định đến chào hỏi họ hay tìm cảm giác tồn tại, chỉ là vẫn chợt liếc nhìn vào bên trong.
Một nhóm người ngồi ở cửa, hóa ra không chỉ có Chu Ngưỡng Khởi và cô gái kia, mà còn có Lý Khoa, Khương Thành, Hàng Tuệ, Đại Tráng và Đại Tuấn, không ngờ còn có cả Trương Dư.
Vừa khéo Trần Lộ Chu ngồi nghiêm chỉnh trên một cái ghế đối diện đường cái, Từ Chi ngồi bên cạnh anh, Trần Lộ Chu dựa vào ghế, một tay gác lên thành ghế của Từ Chi, đang cúi đầu nghiêm túc nghe Từ Chi nói, thỉnh thoảng lại tựa đầu vào thành ghế cười không ngừng, ánh mắt cam chịu tựa như giận nhưng không thể làm gì cô, nóng nảy muốn đứng lên dạy dỗ nhưng rõ ràng là không nỡ. Song anh vừa vặn ngước mắt lên thì bất ngờ chạm mắt với Cốc Nghiên.
Cốc Nghiên vốn nghĩ anh sẽ lờ đi, làm như không thấy gì nhưng không ngờ Trần Lộ Chu lại nhìn về phía cô gật đầu coi như một lời chào.
Trong nháy mắt đó, Cốc Nghiên không kìm được mà cười nhạo bản thân trong lòng. Sao anh lại phải tránh đi chứ, cho đến bây giờ anh luôn thẳng thắn vô tư.
Chu Ngưỡng Khởi ngồi đối diện thấy ánh mắt của anh cũng không quay đầu lại mà hỏi: “Ai vậy?”
Trần Lộ Chu vẫn là điệu bộ thoải mái nhàn hạ, vẻ mặt thản nhiên trả lời: “Cốc Nghiên.”
Vào lúc đó, Cốc Nghiên đột nhiên cảm nhận được hốc mắt nóng lên, cô thực sự thích người ấy, người mà cô thích từ đầu đến cuối không hề khinh thường mà tôn trọng cô, cho dù cuốn nhật ký tình yêu bí mật vô cùng đáng xấu hổ của cô đã bị bại lộ.
Tại khoảnh khắc ấy, cô thật lòng hâm mộ Từ Chi.
Bình luận facebook