Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Bạn bè, trò chuyện
Edit, Beta: Rum.
Phí trò chuyện.
Trước khi đi, Từ Chi ngồi trước máy tính suy nghĩ thật lâu, lão Từ bưng một ly sữa bò bước vào, thấy cô hiếm khi mặt mày ủ ê, liền cong chân ngồi xuống mép giường hỏi cô, “Có tâm sự?”
Chẳng lẽ là vì thằng nhóc Trần Lộ Chu kia?
Sau khi Từ Chi từ chỗ lão Phó trở về, cả người hoàn toàn thay đổi.
Lần sau đợi thằng nhóc đó tới tái khám, để xem ông có giết chết nó hay không.
“Kể với bố nào.” Lão Từ đặt ly sữa xuống, bày ra tư thế muốn trò chuyện.
Bây giờ là ban đêm, ngọn đèn trên đầu giường hoảng loạn sáng lên, vầng trăng như chiếc mâm ngọc, sạch sẽ soi sáng ngoài cửa sổ. Từ Chi ngẩng đầu lên nhìn, thở dài nhàn nhạt, “Bố à, bố nói xem con người tồn tại là vì cái gì?”
Từ Quang Tễ phát hiện mấy năm nay Từ Chi rất thích nghiên cứu một vài vấn đề liên quan đến triết học, chẳng hạn như vì sao chúng ta lại tồn tại, nếu tồn tại là vì kiếm tiền, vậy những người kiếm đủ tiền rồi có nên chết đi không?
Để giải quyết vấn đề này, mấy năm trước hai cha con họ đã có vô số lần tranh luận đến mức đầu rơi máu chảy, nước miếng văng khắp nơi, nhưng đều không có kết quả. Không biết đêm nay con bé này bị cái gì kích thích mà lại lôi vấn đề tầm thường này ra hỏi một lần nữa.
Từ Quang Tễ dựa theo lời cô nói tiếp: “Con người có đôi khi tồn tại không chỉ vì kiếm tiền, mà còn vì tiêu tiền. Giống như chú Thái của con vậy, ông ấy thích đi du lịch quanh năm, mua các loại đặc sản trên thế giới, chẳng phải lần trước ông ấy còn mang tượng gỗ điêu khắc từ Nepal về cho con sao? Nó có tác dụng gì không? Chẳng có tác dụng gì, nhưng không tiêu tiền thì trong lòng ông ấy sẽ khó chịu.”
Từ Chi như suy ngẫm gì đó, tùy tiện cầm lấy quả chuối trên bàn bóc vỏ ăn, vừa ăn vừa nói thật hùng hồn: “Vậy nếu đã muốn tiêu thì tại sao phải kiếm? Mọi người sẽ hạnh phúc hơn nhiều nếu không có quá trình rắc rối này không phải sao?”
Từ Quang Tễ: “… Vậy con nói xem vì sao con phải ăn cơm, vì sao con lại ăn chuối? Vì đi *ẻ sao? Nếu bỏ qua quá trình này, con có hạnh phúc hơn khi trực tiếp ăn phân không?”
Từ Chi cắn một miếng chuối trong miệng, ánh mắt u oán nhìn ông: “Bố…”
Từ Quang Tễ cười đắc thắng, lấy trong túi ra một chiếc kính luôn mang theo bên mình, ung dung tháo mắt kính ra lau, tha thiết nói với cô: “Con người tồn tại chính là để tận hưởng sự thỏa mãn khi đạt được mong ước của bản thân, nhưng tham vọng của con người luôn tăng lên, giống như lúc con năm tuổi, mong ước của con chính là được ăn kẹo, khi ấy con rất dễ dỗ, cứ hễ không vui, chỉ cần cho con một viên kẹo là con có thể nhe răng nhếch miệng cười cả ngày. Sau này con lớn lên một chút, bố mẹ phát hiện con ngày càng khó dỗ, ăn kẹo không thể thỏa mãn được con, con muốn đi công viên chơi, muốn mặc quần áo đẹp, mỗi ngày đều phải buộc tóc đuôi ngựa thật cao, nếu bố buộc không tốt, cả ngày hôm đó con sẽ không vui, còn muốn làm lớp trưởng, muốn ra lệnh nữa cơ.”
Từ Chi nghiêng đầu nghiêm túc nhớ lại, hình như không có ấn tượng gì, vô cùng nghi ngờ bố cô đang thêm mắm dặm muối: “Hồi nhỏ con như vậy sao?”
“Có video làm chứng, bố không vu oan cho con, video tranh cử làm lớp trưởng hồi tiểu học của con bố vẫn còn giữ đó.” Đến bây giờ Từ Quang Tễ vẫn nhớ những lời nói khi ấy, lên cao giọng, học cách nói của cô khi còn nhỏ, “Chào mọi người, tớ tên là Từ Chi, Napoleon từng nói rằng ‘Một người lính không muốn làm tướng quân thì không phải là một người lính tốt’, mặc dù tớ không giàu có như Lâm Tử Viên, nhưng tớ xinh đẹp, tiền của Lâm Tử Viên có thể không cho các cậu được, nhưng sự xinh đẹp của tớ không hề giữ lại, các cậu biết rõ điều đó. Hy vọng mọi người lựa chọn tớ…”
“Được rồi, bố đừng nói nữa,” Từ Chi hồi còn bé cũng rất tự luyến, nhưng không ngờ lão Từ vẫn còn giữ đoạn lịch sử đen tối này, “Đoạn băng ghi hình đó đâu rồi, mau giao ra đây.”
Từ Quang Tễ phớt lờ cô, cúi đầu tiếp tục lau mắt kính trên tay, cười đến mức nếp nhăn trên khóe mắt hằn rõ, “Con người chúng ta đều lớn lên bằng cách này, ngay cả bố, có đôi lúc cũng cảm thấy cuộc sống thật khó khăn, quay đi ngoảnh lại đã tới ngưỡng tuổi 50 rồi, chờ con lên đại học, những ngày hai bố con ta gặp nhau cũng không còn nhiều nữa. Bố biết là, con thi đại học xong sẽ cảm thấy trống rỗng, không biết nên làm gì có đúng không. Con người chính là vậy, suốt một thời gian gian dài đều nỗ lực vì một mục tiêu nào đó, rồi đột nhiên mục tiêu ấy hoàn thành, nhưng ta lại không biết đặt mục tiêu tiếp theo như thế nào, thì sẽ rơi vào trạng thái giống như của con vậy, luôn nghĩ rốt cuộc chúng ta tồn tại để làm gì mỗi ngày.”
Từ Chi nhìn ông: “Bố, nếu con chọn đi Bắc Kinh…”
Bàn tay đang lau kính của Từ Quang Tễ thoáng dừng lại, lại nhanh chóng khôi phục trạng thái tự nhiên sau một giây, cười tủm tỉm đeo kính lên: “Thì đi thôi, Bắc Kinh rất tốt mà, con đi đâu bố cũng đồng ý, đừng lo lắng về chuyện tiền bạc, tiền sinh hoạt phí bố sẽ cho con, cũng đừng lo cho bố, bây giờ bố có thể tự nhiên nói chuyện với người khác rồi, hơn nữa còn có chú Thái mà.”
Bàn tay ông đặt lên bả vai Từ Chi, hiếm khi gọi cô bằng nhũ danh, “Bé con, con càng lớn càng khó dỗ, nói đúng hơn là càng lớn càng khó thỏa mãn, ban đầu là một viên kẹo, sau này cho con cả một núi kẹo cũng không thể làm con vui, bố không dỗ được con, rồi sau này sẽ có người dỗ được con thôi. Nhưng mà, bố vẫn hy vọng người này xuất hiện trễ một chút.” Thấy Từ Chi trầm tư không lên tiếng, ông lại thuận miệng nói, “Nhưng có phải điểm khoa kiến trúc của Bắc Kinh rất cao không, hay là con không muốn học kiến trúc, ừ, không học cũng tốt, bố cảm thấy con nên xem xét về ngành tài chính…”
Từ Chi: “Không phải, Trần Lộ Chu nói khoa kiến trúc của Khánh đại chỉ ở mức trung bình thôi, con muốn xem khoa kiến trúc ở Bắc Kinh Thượng Hải như thế nào.”
Từ Quang Tễ: “……”
Thứ tư, Từ Chi ngồi trên xe đi sang thành phố bên, lúc ở trên xe gặp được nhiếp ảnh gia mới gia nhập… Phùng Cận.
Phùng Cận không đẹp như trong ảnh, ở bên ngoài có da có thịt hơn, nhưng không được tính là béo, cao tầm gần mét tám, cũng may là mặt mày chính trực, xương quai hàm hình vòng cung, trông rất thân thiện và không hề hung dữ, nếu lẫn trong đám người tuyệt đối không được coi là xấu, cũng thuộc hàng ngũ tuấn tú đẹp trai.
Nhưng bức ảnh cậu ta gửi cho Thái Oánh Oánh đã photoshop bản thân đến mức gần như biến thành kiểu trai đẹp cấp cao như Trần Lộ Chu, khó tránh khỏi làm Thái Oánh Oánh thất vọng. Cô ấy rầu rĩ không vui, nhưng cùng ngồi trên một chiếc xe cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, Thái Oánh Oánh chỉ đành nhắn Wechat cho Từ Chi.
Một bữa sáng:【Vậy mà lại là lừa đảo! Huhuhu, tớ thật sự nghĩ rằng gần đây chúng ta có vận đào hoa cơ đấy, tình cờ ở đâu cũng gặp được trai đẹp.】
Hoa sơn chi không muốn nở:【Như vậy là đẹp trai rồi mà.】
Một bữa sáng:【Có lẽ là do nhìn thấy Trần Lộ Chu lâu rồi nên bây giờ nhìn thấy ai cũng không có cảm giác nữa. Hay là cậu hỏi lại Trần Lộ Chu xem, vị trí nhiếp ảnh gia của chúng ta có thể vĩnh viễn để trống vì cậu ta.】
Hoa sơn chi không muốn nở:【Vậy Phùng Cận phải làm sao?】
Một bữa sáng:【Chà, Từ Chi, cậu cũng hy vọng Trần Lộ Chu tới có phải không?】
Hoa sơn chi không muốn nở:【Cũng thường thôi, quen với cậu ấy hơn mà.】
Chiếc xe bọn họ thuê là xe thương vụ, trên xe tổng cộng chỉ có ba người. Phùng Cận nhìn hai cô gái đang gửi tin nhắn Wechat liên tục, bên này gõ lạch cạch, bên kia liền có tiếng ‘ting ting’, đồ ngốc cũng biết là đang nói về cậu ta, hơn nữa đoán chừng cũng không phải là lời hay ý đẹp gì, bằng không sao lại không nói trực tiếp trước mặt cậu ta chứ.
Phùng Cận đã từng trò chuyện với Thái Oánh Oánh qua mạng rồi nên cũng được tính là quen thuộc, vì thế cậu ta gọi thẳng tên của Thái Oánh Oánh, “Thái Oánh Oánh, cậu không giới thiệu một chút về em gái xinh đẹp này sao?”
Từ Chi không cầu kỳ, da trắng, mặt mũi thanh tú, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra trong đám đông, hơn nữa còn muốn tiến lên làm quen. Đặc biệt là hình dáng khuôn mặt, bởi vì khuôn mặt có hình quả trứng ngỗng, mặt mày trong trẻo, đầy đặn, cười trông rất xinh đẹp đáng yêu, giống em gái nhà bên, một số người đàn ông có ham muốn bảo vệ đều sẽ chú ý đến cô.
“Ừ, tôi tên Từ Chi.” Từ Chi tự giới thiệu, cô cũng không thích người khác gọi mình là em gái, “Từ trong hai người, Chi trong hoa sơn chi, tôi chịu trách nhiệm viết bản thảo.”
“Chào cậu, tôi là Phùng Cận, Phùng trong thủy mã, Cận trong yết kiến.”
Từ Chi ừ một tiếng, nói xin chào rồi không phản ứng gì thêm, cúi đầu nghịch điện thoại.
Rất có tính tự giác của người đẹp. Phùng Cận thầm nghĩ.
Nhưng sau một hồi giới thiệu qua loa, không khí lại tiếp tục trở nên xấu hổ. Vì thế Thái Oánh Oánh và Phùng Cận bắt đầu tán ngẫu với nhau, từ nhiếp ảnh cho đến những người nổi tiếng trên mạng, nói về trời nam đất bắc, Phùng Cận đều có thể nói chuyện được, cũng mặc kệ Thái Oánh Oánh có muốn nghe hay không, cũng chẳng cho cô ấy cơ hội chen vào, miệng liến thoắng nói về những chuyến du lịch của mình trong quá khứ. Những lời đó đều là sự thật, cậu ta đã từng đi rất nhiều nơi, còn nói với Oánh Oánh rằng mình đã từng đi lên đỉnh Everest, làm Thái Oánh Oánh phải hét lên liên tục. Thật hay giả vậy? Cậu đã từng lên đỉnh núi Everest rồi á?
Phùng Cận cảm thấy có lẽ cô ấy đã xem phim nhiều quá nên hiểu nhầm, bèn giải thích, không phải, là kiểu bắt xe buýt đi đến đại bản doanh trên đỉnh Everest ấy, hít bình dưỡng khí qua đêm mà thôi. Máy ảnh của Phùng Cận chứa đầy những bức hình do cậu ta chụp, cậu ta mở từng bức ảnh rồi giới thiệu nó cho Thái Oánh Oánh, cái này là tôi chụp ở A Lý, bọn tôi cũng đã tới Cao Tây, nhưng ở bên đó không dễ dùng flycam, ở một số nơi muốn dùng flycam còn phải xin phép trước, quả là bất ngờ. Ừm, đây là núi tuyết Ngọc Long, các cậu đã đi Lệ Giang bao giờ chưa? Nếu định đi thì tôi khuyên các cậu đừng nên đi vào mùa cao điểm, sẽ không mua được vé cáp treo đâu.
Xe lái lên đường cao tốc, bên trong xe vẫn trò chuyện rôm rả, duy chỉ có một mình Phùng Cận nói, ngay cả tài xế cũng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cậu ta, mạnh mẽ đạp lên chân ga.
So với Phùng Cận, Trần Lộ Chu quả là một nhiếp ảnh gia kiệm lời, Trần Lộ Chu cũng đã đi qua rất nhiều nơi, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hằng năm đều sẽ đi du lịch một hai nước.
Từ Chi vừa nghĩ vừa cảm thấy gãi không đúng chỗ ngứa, mở Wechat ra, bấm vào hình đại diện của Trần Lộ Chu. Hình nền vòng bạn bè của cậu chính là tòa nhà do chính tay cậu chụp, nhưng Từ Chi không biết là chỗ nào, nhìn phong cách thì đoán là nước Pháp, bởi vì đó là một tòa lâu đài cổ mang phong cách Gothic độc đáo. Vòng bạn bè vẫn chưa cập nhật, hai người họ cũng lâu rồi chưa liên lạc với nhau, tin nhắn trong hộp thoại là từ tuần trước.
Sau khi xuống núi, kỳ thật Từ Chi đã gửi tin nhắn cho cậu một lần, hỏi kích cỡ máy ảnh của cậu. Cô không hiểu về lĩnh vực này, chỉ có thể nhận ra một thương hiệu, trừ phi nó là mẫu phổ biến với công chúng như Canon. Thương hiệu Hasselblad được cô chú ý tới sau khi xem máy ảnh giúp em họ, từ đó mới biết những chiếc máy ảnh Trần Lộ Chu sử dụng đều là của Hasselblad. Nhưng cô cũng không nói là tìm ống kính giúp cậu, nên chắc Trần Lộ Chu cho rằng cô chỉ tùy tiện hỏi thôi, nhắn lại kích cỡ rồi chẳng có thêm một dấu chấm câu nào.
Ngày đó khi chụp mưa sao băng, Trần Lộ Chu đã cho cô xem những bức ảnh trong máy ảnh của cậu, Từ Chi thấy dung lượng lưu trữ trong máy ảnh của cậu lên đến gần 10.000 nghìn bức ảnh, và còn một đống thẻ nhớ 128GB trong túi, trên mỗi tấm thẻ đều được đánh số, Từ Chi cảm thấy cậu đúng là đam mê chụp ảnh.
Nhưng cô chưa gặp người giống như Phùng Cận bao giờ, mới gặp lần đầu đã lôi kéo người ta nói mình đi chỗ nào chỗ nào, bức ảnh này chụp ở đây ở kia, chắc là sợ bọn họ không thích, Chu Ngưỡng Khởi nói, con người Trần Lộ Chu vẫn luôn chú ý đến cảm nhận của người khác.
Mỗi lần ở cùng cậu, hai người cùng nói chuyện, hình như đều là nói về đề tài cô thích, đều là chuyện của cô, còn cô chẳng biết chút gì về cậu cả.
— “Sao cậu lại muốn biết tôi học cái gì?”
— “Con người có đôi lúc, không phải cứ thích cái gì là có thể làm cái đó.”
— “Vậy học thôi, quan tâm người thân nói cái gì.”
— “Lựa chọn cụ thể là ở cậu, cũng giống như hôm nay, cậu đang đợi sao trời, còn tôi, thật ra đang chờ gió thu, cũng có người chờ hoa nở. Mỗi người đều có sự lựa chọn và phong cảnh cho riêng mình.”
— “Tương lai của chúng ta, không cần ai phải nói, tự do chúng ta quyết định.”
Phùng Cận lải nhải bên tai không ngừng, hận không thể mang hết những bức hình cậu ta chụp ra rồi khoe khoang cho bọn cô xem. Thậm chí còn ba hoa nói cậu ta từng lấy được nhiều giải thưởng lớn, lại còn là giám đốc hiệp hội nhiếp ảnh của thành phố Khánh Nghi nữa. Từ Chi càng cảm thấy con người Trần Lộ Chu quá nhàm chán, thần bí như vậy làm cái gì.
Lúc đến thành phố bên đã là giữa trưa, lần này đích đến của nhóm Từ Chi chính là con phố nổi tiếng trên mạng, các khách sạn và cửa hàng ăn uống. Các cửa hàng hợp tác sẽ trả khoản phí tương ứng, nhưng tiền đề là bọn họ phải đưa ra những nhận xét mang tính xây dựng, kết hợp với một vài bài đăng quảng cáo trên mạng xã hội, vì thế chi phí ăn ở lần này sẽ do một số chủ cửa hàng hợp tác thanh toán. Nói theo cách phổ thông thì nghĩa là, họ đã yêu cầu các cô tới để quảng cáo cho họ.
Trùng hợp làm sao, mấy ngày nay ở thành phố này có tổ chức hội chùa, hai ngày này là đông vui nhất, con phố nổi tiếng gần như là tấp nập biển người, tiếng rao hàng không dứt bên tai, nhưng toàn bộ khung cảnh thì khó mà nói hết. Thành phố này nhỏ hơn Khánh Nghi, ở giữa trung tâm thành phố là một con phố chạy thẳng, có một con kênh đào cũ chạy xuyên qua nam bắc, hai bên là những tòa nhà thấp cũ kỹ mang đậm phong cách xây dựng nông thôn mới, tường trắng và ngói đen nổi bật ở hai bên, rất giống với Khánh Nghi trước khi xây dựng lại.
Từ Chi dành cả một ngày đi dạo ở con phố nổi tiếng, sau khi ăn xong ba bát mì ốc và mì sư tử, nói thật, cô cảm thấy tiền không dễ kiếm như cô nghĩ.
Mọi thứ rất khó ăn, nhưng bạn không thể viết như vậy được.
Môi trường cũng lộn xộn bẩn thỉu, bạn cũng không thể viết như thế.
Vừa rồi trước khi chủ cửa hàng ném vắt mì vào nồi còn dùng tay ngoáy mũi, bạn càng không thể viết như vậy.
Nếu che lương tâm lại khen con phố nổi tiếng này lên tận trời, lương tâm của cô cũng bất an. Từ Chi có nghĩ trăm lần cũng không nghĩ nổi, thở dài mông lung, chẳng lẽ phải khom lưng vì năm cân gạo thật sao?
Thế là, Từ Chi ngồi dưới mái hiên trên phố, phía sau là dòng người ồn ào tấp nập, ôm con nhỏ, kéo người già, cặp tình nhân vui đùa ầm ĩ, bên đường là những chiếc ô tô đỗ san sát nhau, đèn đường sáng lên theo thứ tự, giống như con đường trong lòng được mở ra. Cô kiên định cầm lấy điện thoại, nhấn mở Wechat.
Từ Chi gửi cho Trần Lộ Chu một tin nhắn chuyển khoản, 250 tệ.
Sau đó đặt điện thoại lên bàn chờ cậu trả lời, trong tầm mắt là đám người đang ồn ào cãi nhau, nhưng trong lòng lại lặng yên đến khó hiểu, cô cảm thấy nhất định Trần Lộ Chu sẽ hiểu được.
Độ khoảng ba phút sau, bên kia hồi đáp.
Trần Lộ Chu:【?】
Từ Chi:【Phí trò chuyện.】
Từ Chi:【Bây giờ.】
Từ Chi:【Chúng ta là bạn đúng chứ? Hay là cậu muốn giá gốc?】
Phí trò chuyện.
Trước khi đi, Từ Chi ngồi trước máy tính suy nghĩ thật lâu, lão Từ bưng một ly sữa bò bước vào, thấy cô hiếm khi mặt mày ủ ê, liền cong chân ngồi xuống mép giường hỏi cô, “Có tâm sự?”
Chẳng lẽ là vì thằng nhóc Trần Lộ Chu kia?
Sau khi Từ Chi từ chỗ lão Phó trở về, cả người hoàn toàn thay đổi.
Lần sau đợi thằng nhóc đó tới tái khám, để xem ông có giết chết nó hay không.
“Kể với bố nào.” Lão Từ đặt ly sữa xuống, bày ra tư thế muốn trò chuyện.
Bây giờ là ban đêm, ngọn đèn trên đầu giường hoảng loạn sáng lên, vầng trăng như chiếc mâm ngọc, sạch sẽ soi sáng ngoài cửa sổ. Từ Chi ngẩng đầu lên nhìn, thở dài nhàn nhạt, “Bố à, bố nói xem con người tồn tại là vì cái gì?”
Từ Quang Tễ phát hiện mấy năm nay Từ Chi rất thích nghiên cứu một vài vấn đề liên quan đến triết học, chẳng hạn như vì sao chúng ta lại tồn tại, nếu tồn tại là vì kiếm tiền, vậy những người kiếm đủ tiền rồi có nên chết đi không?
Để giải quyết vấn đề này, mấy năm trước hai cha con họ đã có vô số lần tranh luận đến mức đầu rơi máu chảy, nước miếng văng khắp nơi, nhưng đều không có kết quả. Không biết đêm nay con bé này bị cái gì kích thích mà lại lôi vấn đề tầm thường này ra hỏi một lần nữa.
Từ Quang Tễ dựa theo lời cô nói tiếp: “Con người có đôi khi tồn tại không chỉ vì kiếm tiền, mà còn vì tiêu tiền. Giống như chú Thái của con vậy, ông ấy thích đi du lịch quanh năm, mua các loại đặc sản trên thế giới, chẳng phải lần trước ông ấy còn mang tượng gỗ điêu khắc từ Nepal về cho con sao? Nó có tác dụng gì không? Chẳng có tác dụng gì, nhưng không tiêu tiền thì trong lòng ông ấy sẽ khó chịu.”
Từ Chi như suy ngẫm gì đó, tùy tiện cầm lấy quả chuối trên bàn bóc vỏ ăn, vừa ăn vừa nói thật hùng hồn: “Vậy nếu đã muốn tiêu thì tại sao phải kiếm? Mọi người sẽ hạnh phúc hơn nhiều nếu không có quá trình rắc rối này không phải sao?”
Từ Quang Tễ: “… Vậy con nói xem vì sao con phải ăn cơm, vì sao con lại ăn chuối? Vì đi *ẻ sao? Nếu bỏ qua quá trình này, con có hạnh phúc hơn khi trực tiếp ăn phân không?”
Từ Chi cắn một miếng chuối trong miệng, ánh mắt u oán nhìn ông: “Bố…”
Từ Quang Tễ cười đắc thắng, lấy trong túi ra một chiếc kính luôn mang theo bên mình, ung dung tháo mắt kính ra lau, tha thiết nói với cô: “Con người tồn tại chính là để tận hưởng sự thỏa mãn khi đạt được mong ước của bản thân, nhưng tham vọng của con người luôn tăng lên, giống như lúc con năm tuổi, mong ước của con chính là được ăn kẹo, khi ấy con rất dễ dỗ, cứ hễ không vui, chỉ cần cho con một viên kẹo là con có thể nhe răng nhếch miệng cười cả ngày. Sau này con lớn lên một chút, bố mẹ phát hiện con ngày càng khó dỗ, ăn kẹo không thể thỏa mãn được con, con muốn đi công viên chơi, muốn mặc quần áo đẹp, mỗi ngày đều phải buộc tóc đuôi ngựa thật cao, nếu bố buộc không tốt, cả ngày hôm đó con sẽ không vui, còn muốn làm lớp trưởng, muốn ra lệnh nữa cơ.”
Từ Chi nghiêng đầu nghiêm túc nhớ lại, hình như không có ấn tượng gì, vô cùng nghi ngờ bố cô đang thêm mắm dặm muối: “Hồi nhỏ con như vậy sao?”
“Có video làm chứng, bố không vu oan cho con, video tranh cử làm lớp trưởng hồi tiểu học của con bố vẫn còn giữ đó.” Đến bây giờ Từ Quang Tễ vẫn nhớ những lời nói khi ấy, lên cao giọng, học cách nói của cô khi còn nhỏ, “Chào mọi người, tớ tên là Từ Chi, Napoleon từng nói rằng ‘Một người lính không muốn làm tướng quân thì không phải là một người lính tốt’, mặc dù tớ không giàu có như Lâm Tử Viên, nhưng tớ xinh đẹp, tiền của Lâm Tử Viên có thể không cho các cậu được, nhưng sự xinh đẹp của tớ không hề giữ lại, các cậu biết rõ điều đó. Hy vọng mọi người lựa chọn tớ…”
“Được rồi, bố đừng nói nữa,” Từ Chi hồi còn bé cũng rất tự luyến, nhưng không ngờ lão Từ vẫn còn giữ đoạn lịch sử đen tối này, “Đoạn băng ghi hình đó đâu rồi, mau giao ra đây.”
Từ Quang Tễ phớt lờ cô, cúi đầu tiếp tục lau mắt kính trên tay, cười đến mức nếp nhăn trên khóe mắt hằn rõ, “Con người chúng ta đều lớn lên bằng cách này, ngay cả bố, có đôi lúc cũng cảm thấy cuộc sống thật khó khăn, quay đi ngoảnh lại đã tới ngưỡng tuổi 50 rồi, chờ con lên đại học, những ngày hai bố con ta gặp nhau cũng không còn nhiều nữa. Bố biết là, con thi đại học xong sẽ cảm thấy trống rỗng, không biết nên làm gì có đúng không. Con người chính là vậy, suốt một thời gian gian dài đều nỗ lực vì một mục tiêu nào đó, rồi đột nhiên mục tiêu ấy hoàn thành, nhưng ta lại không biết đặt mục tiêu tiếp theo như thế nào, thì sẽ rơi vào trạng thái giống như của con vậy, luôn nghĩ rốt cuộc chúng ta tồn tại để làm gì mỗi ngày.”
Từ Chi nhìn ông: “Bố, nếu con chọn đi Bắc Kinh…”
Bàn tay đang lau kính của Từ Quang Tễ thoáng dừng lại, lại nhanh chóng khôi phục trạng thái tự nhiên sau một giây, cười tủm tỉm đeo kính lên: “Thì đi thôi, Bắc Kinh rất tốt mà, con đi đâu bố cũng đồng ý, đừng lo lắng về chuyện tiền bạc, tiền sinh hoạt phí bố sẽ cho con, cũng đừng lo cho bố, bây giờ bố có thể tự nhiên nói chuyện với người khác rồi, hơn nữa còn có chú Thái mà.”
Bàn tay ông đặt lên bả vai Từ Chi, hiếm khi gọi cô bằng nhũ danh, “Bé con, con càng lớn càng khó dỗ, nói đúng hơn là càng lớn càng khó thỏa mãn, ban đầu là một viên kẹo, sau này cho con cả một núi kẹo cũng không thể làm con vui, bố không dỗ được con, rồi sau này sẽ có người dỗ được con thôi. Nhưng mà, bố vẫn hy vọng người này xuất hiện trễ một chút.” Thấy Từ Chi trầm tư không lên tiếng, ông lại thuận miệng nói, “Nhưng có phải điểm khoa kiến trúc của Bắc Kinh rất cao không, hay là con không muốn học kiến trúc, ừ, không học cũng tốt, bố cảm thấy con nên xem xét về ngành tài chính…”
Từ Chi: “Không phải, Trần Lộ Chu nói khoa kiến trúc của Khánh đại chỉ ở mức trung bình thôi, con muốn xem khoa kiến trúc ở Bắc Kinh Thượng Hải như thế nào.”
Từ Quang Tễ: “……”
Thứ tư, Từ Chi ngồi trên xe đi sang thành phố bên, lúc ở trên xe gặp được nhiếp ảnh gia mới gia nhập… Phùng Cận.
Phùng Cận không đẹp như trong ảnh, ở bên ngoài có da có thịt hơn, nhưng không được tính là béo, cao tầm gần mét tám, cũng may là mặt mày chính trực, xương quai hàm hình vòng cung, trông rất thân thiện và không hề hung dữ, nếu lẫn trong đám người tuyệt đối không được coi là xấu, cũng thuộc hàng ngũ tuấn tú đẹp trai.
Nhưng bức ảnh cậu ta gửi cho Thái Oánh Oánh đã photoshop bản thân đến mức gần như biến thành kiểu trai đẹp cấp cao như Trần Lộ Chu, khó tránh khỏi làm Thái Oánh Oánh thất vọng. Cô ấy rầu rĩ không vui, nhưng cùng ngồi trên một chiếc xe cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, Thái Oánh Oánh chỉ đành nhắn Wechat cho Từ Chi.
Một bữa sáng:【Vậy mà lại là lừa đảo! Huhuhu, tớ thật sự nghĩ rằng gần đây chúng ta có vận đào hoa cơ đấy, tình cờ ở đâu cũng gặp được trai đẹp.】
Hoa sơn chi không muốn nở:【Như vậy là đẹp trai rồi mà.】
Một bữa sáng:【Có lẽ là do nhìn thấy Trần Lộ Chu lâu rồi nên bây giờ nhìn thấy ai cũng không có cảm giác nữa. Hay là cậu hỏi lại Trần Lộ Chu xem, vị trí nhiếp ảnh gia của chúng ta có thể vĩnh viễn để trống vì cậu ta.】
Hoa sơn chi không muốn nở:【Vậy Phùng Cận phải làm sao?】
Một bữa sáng:【Chà, Từ Chi, cậu cũng hy vọng Trần Lộ Chu tới có phải không?】
Hoa sơn chi không muốn nở:【Cũng thường thôi, quen với cậu ấy hơn mà.】
Chiếc xe bọn họ thuê là xe thương vụ, trên xe tổng cộng chỉ có ba người. Phùng Cận nhìn hai cô gái đang gửi tin nhắn Wechat liên tục, bên này gõ lạch cạch, bên kia liền có tiếng ‘ting ting’, đồ ngốc cũng biết là đang nói về cậu ta, hơn nữa đoán chừng cũng không phải là lời hay ý đẹp gì, bằng không sao lại không nói trực tiếp trước mặt cậu ta chứ.
Phùng Cận đã từng trò chuyện với Thái Oánh Oánh qua mạng rồi nên cũng được tính là quen thuộc, vì thế cậu ta gọi thẳng tên của Thái Oánh Oánh, “Thái Oánh Oánh, cậu không giới thiệu một chút về em gái xinh đẹp này sao?”
Từ Chi không cầu kỳ, da trắng, mặt mũi thanh tú, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra trong đám đông, hơn nữa còn muốn tiến lên làm quen. Đặc biệt là hình dáng khuôn mặt, bởi vì khuôn mặt có hình quả trứng ngỗng, mặt mày trong trẻo, đầy đặn, cười trông rất xinh đẹp đáng yêu, giống em gái nhà bên, một số người đàn ông có ham muốn bảo vệ đều sẽ chú ý đến cô.
“Ừ, tôi tên Từ Chi.” Từ Chi tự giới thiệu, cô cũng không thích người khác gọi mình là em gái, “Từ trong hai người, Chi trong hoa sơn chi, tôi chịu trách nhiệm viết bản thảo.”
“Chào cậu, tôi là Phùng Cận, Phùng trong thủy mã, Cận trong yết kiến.”
Từ Chi ừ một tiếng, nói xin chào rồi không phản ứng gì thêm, cúi đầu nghịch điện thoại.
Rất có tính tự giác của người đẹp. Phùng Cận thầm nghĩ.
Nhưng sau một hồi giới thiệu qua loa, không khí lại tiếp tục trở nên xấu hổ. Vì thế Thái Oánh Oánh và Phùng Cận bắt đầu tán ngẫu với nhau, từ nhiếp ảnh cho đến những người nổi tiếng trên mạng, nói về trời nam đất bắc, Phùng Cận đều có thể nói chuyện được, cũng mặc kệ Thái Oánh Oánh có muốn nghe hay không, cũng chẳng cho cô ấy cơ hội chen vào, miệng liến thoắng nói về những chuyến du lịch của mình trong quá khứ. Những lời đó đều là sự thật, cậu ta đã từng đi rất nhiều nơi, còn nói với Oánh Oánh rằng mình đã từng đi lên đỉnh Everest, làm Thái Oánh Oánh phải hét lên liên tục. Thật hay giả vậy? Cậu đã từng lên đỉnh núi Everest rồi á?
Phùng Cận cảm thấy có lẽ cô ấy đã xem phim nhiều quá nên hiểu nhầm, bèn giải thích, không phải, là kiểu bắt xe buýt đi đến đại bản doanh trên đỉnh Everest ấy, hít bình dưỡng khí qua đêm mà thôi. Máy ảnh của Phùng Cận chứa đầy những bức hình do cậu ta chụp, cậu ta mở từng bức ảnh rồi giới thiệu nó cho Thái Oánh Oánh, cái này là tôi chụp ở A Lý, bọn tôi cũng đã tới Cao Tây, nhưng ở bên đó không dễ dùng flycam, ở một số nơi muốn dùng flycam còn phải xin phép trước, quả là bất ngờ. Ừm, đây là núi tuyết Ngọc Long, các cậu đã đi Lệ Giang bao giờ chưa? Nếu định đi thì tôi khuyên các cậu đừng nên đi vào mùa cao điểm, sẽ không mua được vé cáp treo đâu.
Xe lái lên đường cao tốc, bên trong xe vẫn trò chuyện rôm rả, duy chỉ có một mình Phùng Cận nói, ngay cả tài xế cũng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cậu ta, mạnh mẽ đạp lên chân ga.
So với Phùng Cận, Trần Lộ Chu quả là một nhiếp ảnh gia kiệm lời, Trần Lộ Chu cũng đã đi qua rất nhiều nơi, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hằng năm đều sẽ đi du lịch một hai nước.
Từ Chi vừa nghĩ vừa cảm thấy gãi không đúng chỗ ngứa, mở Wechat ra, bấm vào hình đại diện của Trần Lộ Chu. Hình nền vòng bạn bè của cậu chính là tòa nhà do chính tay cậu chụp, nhưng Từ Chi không biết là chỗ nào, nhìn phong cách thì đoán là nước Pháp, bởi vì đó là một tòa lâu đài cổ mang phong cách Gothic độc đáo. Vòng bạn bè vẫn chưa cập nhật, hai người họ cũng lâu rồi chưa liên lạc với nhau, tin nhắn trong hộp thoại là từ tuần trước.
Sau khi xuống núi, kỳ thật Từ Chi đã gửi tin nhắn cho cậu một lần, hỏi kích cỡ máy ảnh của cậu. Cô không hiểu về lĩnh vực này, chỉ có thể nhận ra một thương hiệu, trừ phi nó là mẫu phổ biến với công chúng như Canon. Thương hiệu Hasselblad được cô chú ý tới sau khi xem máy ảnh giúp em họ, từ đó mới biết những chiếc máy ảnh Trần Lộ Chu sử dụng đều là của Hasselblad. Nhưng cô cũng không nói là tìm ống kính giúp cậu, nên chắc Trần Lộ Chu cho rằng cô chỉ tùy tiện hỏi thôi, nhắn lại kích cỡ rồi chẳng có thêm một dấu chấm câu nào.
Ngày đó khi chụp mưa sao băng, Trần Lộ Chu đã cho cô xem những bức ảnh trong máy ảnh của cậu, Từ Chi thấy dung lượng lưu trữ trong máy ảnh của cậu lên đến gần 10.000 nghìn bức ảnh, và còn một đống thẻ nhớ 128GB trong túi, trên mỗi tấm thẻ đều được đánh số, Từ Chi cảm thấy cậu đúng là đam mê chụp ảnh.
Nhưng cô chưa gặp người giống như Phùng Cận bao giờ, mới gặp lần đầu đã lôi kéo người ta nói mình đi chỗ nào chỗ nào, bức ảnh này chụp ở đây ở kia, chắc là sợ bọn họ không thích, Chu Ngưỡng Khởi nói, con người Trần Lộ Chu vẫn luôn chú ý đến cảm nhận của người khác.
Mỗi lần ở cùng cậu, hai người cùng nói chuyện, hình như đều là nói về đề tài cô thích, đều là chuyện của cô, còn cô chẳng biết chút gì về cậu cả.
— “Sao cậu lại muốn biết tôi học cái gì?”
— “Con người có đôi lúc, không phải cứ thích cái gì là có thể làm cái đó.”
— “Vậy học thôi, quan tâm người thân nói cái gì.”
— “Lựa chọn cụ thể là ở cậu, cũng giống như hôm nay, cậu đang đợi sao trời, còn tôi, thật ra đang chờ gió thu, cũng có người chờ hoa nở. Mỗi người đều có sự lựa chọn và phong cảnh cho riêng mình.”
— “Tương lai của chúng ta, không cần ai phải nói, tự do chúng ta quyết định.”
Phùng Cận lải nhải bên tai không ngừng, hận không thể mang hết những bức hình cậu ta chụp ra rồi khoe khoang cho bọn cô xem. Thậm chí còn ba hoa nói cậu ta từng lấy được nhiều giải thưởng lớn, lại còn là giám đốc hiệp hội nhiếp ảnh của thành phố Khánh Nghi nữa. Từ Chi càng cảm thấy con người Trần Lộ Chu quá nhàm chán, thần bí như vậy làm cái gì.
Lúc đến thành phố bên đã là giữa trưa, lần này đích đến của nhóm Từ Chi chính là con phố nổi tiếng trên mạng, các khách sạn và cửa hàng ăn uống. Các cửa hàng hợp tác sẽ trả khoản phí tương ứng, nhưng tiền đề là bọn họ phải đưa ra những nhận xét mang tính xây dựng, kết hợp với một vài bài đăng quảng cáo trên mạng xã hội, vì thế chi phí ăn ở lần này sẽ do một số chủ cửa hàng hợp tác thanh toán. Nói theo cách phổ thông thì nghĩa là, họ đã yêu cầu các cô tới để quảng cáo cho họ.
Trùng hợp làm sao, mấy ngày nay ở thành phố này có tổ chức hội chùa, hai ngày này là đông vui nhất, con phố nổi tiếng gần như là tấp nập biển người, tiếng rao hàng không dứt bên tai, nhưng toàn bộ khung cảnh thì khó mà nói hết. Thành phố này nhỏ hơn Khánh Nghi, ở giữa trung tâm thành phố là một con phố chạy thẳng, có một con kênh đào cũ chạy xuyên qua nam bắc, hai bên là những tòa nhà thấp cũ kỹ mang đậm phong cách xây dựng nông thôn mới, tường trắng và ngói đen nổi bật ở hai bên, rất giống với Khánh Nghi trước khi xây dựng lại.
Từ Chi dành cả một ngày đi dạo ở con phố nổi tiếng, sau khi ăn xong ba bát mì ốc và mì sư tử, nói thật, cô cảm thấy tiền không dễ kiếm như cô nghĩ.
Mọi thứ rất khó ăn, nhưng bạn không thể viết như vậy được.
Môi trường cũng lộn xộn bẩn thỉu, bạn cũng không thể viết như thế.
Vừa rồi trước khi chủ cửa hàng ném vắt mì vào nồi còn dùng tay ngoáy mũi, bạn càng không thể viết như vậy.
Nếu che lương tâm lại khen con phố nổi tiếng này lên tận trời, lương tâm của cô cũng bất an. Từ Chi có nghĩ trăm lần cũng không nghĩ nổi, thở dài mông lung, chẳng lẽ phải khom lưng vì năm cân gạo thật sao?
Thế là, Từ Chi ngồi dưới mái hiên trên phố, phía sau là dòng người ồn ào tấp nập, ôm con nhỏ, kéo người già, cặp tình nhân vui đùa ầm ĩ, bên đường là những chiếc ô tô đỗ san sát nhau, đèn đường sáng lên theo thứ tự, giống như con đường trong lòng được mở ra. Cô kiên định cầm lấy điện thoại, nhấn mở Wechat.
Từ Chi gửi cho Trần Lộ Chu một tin nhắn chuyển khoản, 250 tệ.
Sau đó đặt điện thoại lên bàn chờ cậu trả lời, trong tầm mắt là đám người đang ồn ào cãi nhau, nhưng trong lòng lại lặng yên đến khó hiểu, cô cảm thấy nhất định Trần Lộ Chu sẽ hiểu được.
Độ khoảng ba phút sau, bên kia hồi đáp.
Trần Lộ Chu:【?】
Từ Chi:【Phí trò chuyện.】
Từ Chi:【Bây giờ.】
Từ Chi:【Chúng ta là bạn đúng chứ? Hay là cậu muốn giá gốc?】
Bình luận facebook