• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sắc Đẹp Khó Cưỡng (1 Viewer)

  • Chương 98

Chương 271: Tôi là chồng cô ấy!
Editor: Dế Mèn
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
Phó Lưu Âm nhìn chằm chằm cánh cửa lớn kia, có chút căng thẳng, tay không khỏi nắm lấy tay ghế dựa.
Người quản lý quán net một tay kéo cửa ra, Phó Lưu Âm tầm mắt trông ra, còn tốt... không phải Mục Kính Sâm.
Có điều người đàn ông bên ngoài trông lại có mấy phần quen quen, người quản lý quán net nói với đối phương: "Nghe không hiểu tôi nói sao? Ở trong không còn chỗ!"
"Tôi tìm người."
Người đàn ông nói xong, đi thẳng vào trong. Người quản lý quán net vội đóng cửa lại, nối gót theo sau. Tầm mắt người đàn ông quét một vòng trong quán; Phó Lưu Âm vội áp đầu xuống, đấy chẳng phải thầy chủ nhiệm lớp, Diệp Thiệu Dương sao?
Không đến mức này chứ? Bọn cô chỉ đi chơi đêm thôi mà, cũng không phải đang cấp 3, thầy còn quản nghiêm như vậy?
Diệp Thiệu Dương liếc mắt nhìn một cái, đầu tiên là thấy được đám Triệu Hiểu đang đắm chìm trong trò chơi, sau đó tầm mắt anh ta xẹt qua, liền thấy được Phó Lưu Âm.
Diệp Thiệu Dương đi nhanh tới, đến phía sau Phó Lưu Âm. Đôi mắt cô cũng chưa ngẩng lên, mãi đến khi bàn tay người đàn ông rơi xuống trên vai cô, cô không thể không quay đầu lại nhìn anh ta.
"Thầy, thầy Diệp!"
"Phó Lưu Âm, em đi ra với tôi."
Cô đành phải đẩy ghế dựa ra, đứng dậy. Triệu Hiểu đối diện đuôi mắt trông thấy cô đứng lên, vội tháo tai nghe xuống.
"Âm Âm!!!"
Nhìn một cái, lại thấy Diệp Thiệu Dương đàng sau Phó Lưu Âm.
Triệu Hiểu trong lòng rơi lộp bộp, không ngờ thầy chủ nhiệm còn có thể tìm được tới đây. Cô nàng huých vào bên sườn hai người bạn, hai người lập tức đứng lên.
"Thầy Diệp!"
Ánh mắt Diệp Thiệu Dương nhàn nhạt quét qua liếc nhìn các cô một cái, trong mắt không có chút trách cứ nào.
"Các em chơi đi, tôi tìm Phó Lưu Âm có chút việc."
"A?"
"Phó Lưu Âm, em đi ra với tôi."
Triệu Hiểu không khỏi liếc nhìn thời gian trên máy tính, giờ cũng đã gần ba giờ, thầy đột nhiên tìm được tới quán net đã là đủ kinh khủng rồi, mà người muốn tìm lại là Phó Lưu Âm, vậy chuyện là thế nào?
Diệp Thiệu Dương xoay người đi ra ngoài, Phó Lưu Âm đi theo sau anh ta. Tới cửa, hai người cũng không lập tức đi ra ngoài. Phó Lưu Âm kỳ thật trong lòng đã có chút suy đoán.
"Thầy Diệp, có phải nhà em tới gặp thầy..."
"Phải, thầy hiệu trưởng tự mình gọi điện thoại tới, nói không thấy em, bảo tôi nhất định phải tìm được em."
"Không phải." Phó Lưu Âm ảo não nhíu mày. "Em chỉ là đi chơi với bạn chút."
"Bây giờ trước tiên không cần nói nhiều như vậy, tôi phải mau đưa em về."
Phó Lưu Âm biết sự tình nhất định đã ầm ĩ to. Mục Kính Sâm cũng sẽ không suy xét cảm nhận của người khác, hơn nửa đêm lôi người ta ra khỏi chăn chỉ là lẽ thường theo anh thấy.
Diệp Thiệu Dương mở cửa đi ra ngoài, Phó Lưu Âm đi theo sau anh ta.
"Thầy Diệp, thầy về trước đi, em gọi điện thoại cho người nhà tới đón em là được."
"Em muốn để anh ta thấy em ở quán net khuya sao?" Diệp Thiệu Dương giơ đồng hồ xem giờ. Thấy Phó Lưu Âm đứng bất động, anh ấy lấy lại tinh thần nắm cổ tay cô.
"Mau đi!"
Lúc xuống cầu thang, có người từ dưới lầu đi lên, mấy tên nam còn trẻ tuổi miệng ngậm thuốc lá, nhìn thấy hai người đi xuống thì chắn ở lối vào.
"Ô, cái chỗ nát này còn có con gái xinh đẹp như vậy!"
Phó Lưu Âm không thoải mái, rụt bả vai. Diệp Thiệu Dương biết những tên này đều không phải người lương thiện gì, anh ấy không nói một tiếng, dẫn Phó Lưu Âm đi ngang qua bọn chúng đi ra ngoài.
"Này, nói chuyện với bọn mày, không nghe thấy hả?"
Tên cầm đầu rít mạnh điếu thuốc, đột nhiên đuổi theo tiến lên.
Mấy tên côn đồ bên cạnh thấy thế, cũng theo sau hắn. Diệp Thiệu Dương nắm chặt cổ tay Phó Lưu Âm.
"Đi!"
Hai người mới vừa đi ra ngoài được vài bước, tầm mắt Phó Lưu Âm nhìn về phía trước, cô thấy dưới đèn đường tăm tối tăm có mấy bóng người kéo rất dài, rất dài. Cô liền đột ngột dừng bước chân, không dám đi tới phía trước. Diệp Thiệu Dương đi rất nhanh, lần này kéo cô đi nhanh lên trước.
Phó Lưu Âm vội đẩy tay anh ấy ra.
"Thầy Diệp..."
"Đi mau, những kẻ đó đoán chừng là bọn lưu manh quanh đây."
Ánh mắt Mục Kính Sâm lạnh lùng chăm chú nhìn hai người. Anh thấp thỏm hơn nửa đêm, lo lắng hơn nửa đêm, sợ cô ở ngoài gặp phải kẻ xấu, chuyện xấu. Xem ra, anh lo lắng thật dư thừa!
Phó Lưu Âm đụng phải tầm mắt anh, dù trong đêm đen cô nhìn không rõ, nhưng người đàn ông đi từng bước một tới gần. Bước chân anh đạp trên mặt đất, như khúc tấu vang gọi hồn, đi theo sau anh là mấy người huấn luyện viên ở khu huấn luyện. Phó Lưu Âm thấy Mục Kính Sâm đi tới trước mặt mình, cũng thấy anh vung nắm tay lên.
Diệp Thiệu Dương bị táng ngã xuống đất, mấy tên côn đồ đàng sau thấy thế liền nhấc chân chạy.
"Đi... đi mau!"
Phó Lưu Âm không ngờ Mục Kính Sâm hế mà không nói hai câu vậy mà đã đánh người.
"Thầy Diệp!"
Cô khom người định đỡ, Mục Kính Sâm thấy thế, một tay kéo cô tới trước mặt mình.
"Mục Kính Sâm, anh làm gì vậy hả! Người này là thầy tôi!"
"Làm thầy, bằng việc em mất tích tới hơn nửa đêm, chẳng lẽ hắn không nên đánh?"
Phó Lưu Âm ngoài miệng cường ngạnh, nói: "Tôi không mất tích, tôi chỉ là đi chơi với bạn cùng lớp thôi."
Diệp Thiệu Dương giơ bàn tay lau chỗ khóe miệng. Anh ấy đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Mục Kính Sâm.
"Người, tôi đã tìm được rồi, em ấy cũng không có việc gì, anh đưa em ấy về đi."
"Thầy Diệp, thực xin lỗi."
"Không sao, em là học trò tôi, tôi vốn nên có trách nhiệm với em."
Tầm mắt Mục Kính Sâm lướt qua Phó Lưu Âm, nhìn về phía lối vào hiên nhà cách đó không xa, ánh mắt anh lần thứ hai nhẩng lên, thấy trong cả tòa nhà chỉ có hai phòng là có ánh đèn.
"Em ở trong đó làm cái gì?"
"Đó chỉ là quán net thôi mà."
Mục Kính Sâm cười lạnh: "Ai biết bên trong đang làm gì? Sao tôi biết được, em với hắn có làm việc gì mà người khác không nhìn thấy ở trong đó không?"
"Mục Kính Sâm, anh..."
Người đàn ông nâng bàn tay lên, phân phó mấy người phía sau.
"Các anh đi lên nhìn xem, mặc kệ bên trong là gì, đều đập cho tôi."
"Dạ!"
"Mục Kính Sâm, anh làm gì đó?" Phó Lưu Âm đưa tay túm chặt cánh tay người đàn ông. "Tôi chỉ tới chơi một chút với bạn thôi, anh không cần như vậy chứ?"
"Chơi một chút?" Tầm mắt Mục Kính Sâm từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt Phó Lưu Âm. "Lúc tôi gọi cho em, em ở đâu?"
Phó Lưu Âm nhếch nhếch môi: "Tôi không nghe thấy."
"Vậy ư?" Mục Kính Sâm cười lạnh nhìn cô.
Mấy người huấn luyện viên nhìn lên lầu, sau đó đi vào trong. Thần sắc Phó Lưu Âm căng thẳng. Diệp Thiệu Dương nói với Mục Kính Sâm đứng trước mặt: "Trong quán net còn có mấy sinh viên lớp tôi, anh lên như vậy chỉ e sẽ làm mấy em ấy sợ. Vả lại Phó Lưu Âm đã tìm được rồi, chuyện này không phải chẳng cần phải làm ầm ĩ nữa sao?"
"Cho nên, hẳn là cứ để mặc mấy cô gái thích làm gì thì làm, lại có lần tiếp theo phải không?"
Sắc mặt Phó Lưu Âm thay đổi liên tục, bàn tay kéo ống tay áo của Mục Kính Sâm.
"Chúng ta về nhà đi, anh bảo bọn họ quay lại, được không?"
"Không được." Người đàn ông môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng nhả ra mấy chữ.
Trên lầu truyền đến tiếng gõ cửa, đêm khuya vốn an tĩnh không tiếng động, thế nên lúc trận âm thanh này rơi xuống vừa lớn lại vừa vang, người quản lý quán net hẳn cũng đã bị chọc giận, cửa nhanh chóng được mở ra.
Không tới hai, ba phút, trên lầu liền truyền đến tiếp đập đồ. Phó Lưu Âm đứng ngây ngốc tại chỗ, cô thật sự chưa từng gặp qua chuyện như vậy, có những hậu quả đến giờ cũng chưa từng suy xét đến.
Cô nghe trên lầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết, mấy gã huấn luyện viên đó một đám đều là những người ngang tàng, gặp chống cự nhất định sẽ xuống tay.
Phó Lưu Âm nhìn thấy có người chạy trốn ra, bóng dáng mơ mơ hồ hồ, người này rồi tiếp người kia. Hàng xóm dưới lầu nhất định là nghe được động tĩnh, bật đèn lên.
Phó Lưu Âm sốt ruột muốn đi qua đó, Mục Kính Sâm lập tức túm chặt cánh tay cô. Có người chạy xuống dưới, miệng hùng hùng hổ hổ, rất nhanh sau đó, Triệu Hiểu và ba người bạn cùng phòng khác cũng xuống dưới.
"Thầy Diệp!"
Mấy cô ấy đi tới trước, Triệu Hiểu nhìn thấy Phó Lưu Âm thì trên mặt rõ ràng lộ vẻ giật mình.
"Âm Âm, còn chưa đi hả?"
Phó Lưu Âm khó khăn gật đầu.
"Thầy Diệp, ở trên có người..."
Diệp Thiệu Dương ừ một tiếng, ngắt lời tiếp theo của Triệu Hiểu: "Sau này buổi tối không được ra ngoài, bên ngoài trị an không tốt, ngoan ngoãn ở trong ký túc xá, biết chưa?"
"Biết rồi ạ."
Diệp Thiệu Dương sợ Mục Kính Sâm trút lửa giận lên người mấy cô học trò, anh ấy sốt ruột muốn dẫn các bọn họ đi.
"Về thôi!"
"Dạ."
Triệu Hiểu nhìn Phó Lưu Âm, nói: "Âm Âm, cậu cũng nhanh về nhà đi."
"Ừm." Phó Lưu Âm kéo cánh tay Mục Kính Sâm. "Đi, đi thôi!"
Cô muốn mau mang anh rời khỏi cái chỗ này, nhưng Mục Kính Sâm vẫn đứng im tại chỗ, anh vẻ mặt nghiêm túc, tầm mắt dừng ở nơi cùng của bóng đêm. Nhìn đám Triệu Hiểu nắm tay đang định đi, người đàn ông nhếch khóe miệng: "Một đám hốt hoảng chạy ra mà không bị rớt thứ gì à?"
Vừa nghe anh nhắc như vậy, Triệu Hiểu đưa hai tay sờ sờ túi.
"Ai da, di động của tôi!"
"Túi của tớ!" Một người khác cũng nói.
Triệu Hiểu định quay lại, Diệp Thiệu Dương vội ngăn lại: "Triệu Hiểu, làm gì vậy hả?"
"Thầy Diệp, di động của em vẫn ở trong đó."
"Bây giờ không thể quay lại, quá nguy hiểm!"
"Những người đó là ai?" Mấy cô sinh viên dựa sát vào một chỗ. "Thầy Diệp, chúng ta nên báo cảnh sát ạ, bọn chúng xông vào quán net xong liền bắt đầu đập đồ, còn đánh người quản lý quán net..."
Diệp Thiệu Dương càng nhăn chặt mày. Phó Lưu Âm một khắc cũng không muốn ở lại đây, cô vẫn luôn hết sức núp trong màn đêm, muốn kéo Mục Kính Sâm đi, có điều chút sức lực đó của cô trói gà không chặt, còn chưa đủ để xê dịch Mục Kính Sâm được một bước.
Phó Lưu Âm đè thấp giọng, nói: "Về nhà được chưa? Coi như tôi xin anh còn chưa được sao?"
Mục Kính Sâm đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên vẻ mặt lộ ra vẻ tư thái của kẻ cao hơn người một bậc.
Triệu Hiểu hỏi người bạn học bên cạnh: "Di động của cậu đâu?"
"Ở đây."
Cô bạn học lấy di động ra.
"Định báo cảnh sát à?"
"Đương nhiên, lỡ đụng tới mạng người thì sao đây?"
Khi hai người đang nói chuyện, mấy người đàn ông cao to xông vào lúc nãy đi xuống, Triệu Hiểu bước lui sang bên cạnh, sợ bọn họ nổi điên lần hai.
Cô thấy một người đàn ông cao lớn đi tới trước mặt Mục Kính Sâm, tiếng nói chuyện vang vang có lực: "Sếp Mục, làm xong rồi ạ."
"Làm sạch sẽ?"
"Theo như anh phân phó, đập hết."
Triệu Hiểu vội đè cổ tay người bạn bên cạnh. "Mau cúp điện thoại, đừng báo cảnh sát nữa!"
Cô bạn học nghe vậy, vội ấn phím ngắt cuộc gọi. Triệu Hiểu đè thấp giọng, nói: "Là anh của Âm Âm cho người đập."
Phó Lưu Âm trừng mắt nhìn gã huấn luyện viên trước mặt. Mục Kính Sâm đem rút cánh tay khỏi trước ngực cô ra, anh chắp hai tay sau người.
"Tìm cả đêm, thế mà ở cái chỗ này. Phó Lưu Âm, em thật sự trốn được đấy."
"Tôi cũng nói rồi, tôi không trốn, tôi chỉ đi với bạn tới chơi."
Diệp Thiệu Dương vừa rồi rõ ràng nghe được tiếng "Sếp Mục", thế nhưng Phó Lưu Âm lại họ Phó, hai người này là quan hệ anh em gì đây?
Triệu Hiểu nhìn ra được, Mục Kính Sâm đây là đang tức giận, cô ấy không khỏi tiến lên nói: "Anh đừng trách Âm Âm, tới quán net là do em chủ động rủ cậu ấy..."
"Triệu Hiểu!" Diệp Thiệu Dương đột nhiên cao giọng ngắt lời cô ấy.
Trong cổ họng Phó Lưu Âm cũng không khỏi khẩn trương mà nuốt hai cái.
"Triệu Hiểu, việc này không liên quan tới cậu, là do tớ ham chơi."
Mục Kính Sâm vừa nghe hai chữ "ham chơi", cũng không biết nên cười Phó Lưu Âm đơn giản hay vẫn cười cô ngốc nghếch; một trò hề hoang đường như vậy, cô lại quy thành ham chơi. Mục Kính Sâm dẫm trong gió lạnh ban đêm tiến lên, bóng dáng cao lớn của anh đứng trước mặt Triệu Hiểu, ước chừng cao hơn cô ấy hơn một cái đầu. Triệu Hiểu không thể không ngửa mặt nhìn anh.
"Biết cô ấy ngày nào cũng phải về nhà đúng giờ, cô còn rủ cô ấy, còn tính cả đêm không về, cô rắp tâm gì?"
Mục Kính Sâm hỏi một câu đã làm Triệu Hiểu trở nên ngốc nghếch, mình có thể có rắp tâm gì cơ, mình chỉ muốn kéo Phó Lưu Âm đi chơi game, lập thành đội chiến đội PK thôi mà.
"Bọn em thường xuyên tới quanh đây chơi, nơi này thật sự an toàn, thật sự."
"A!" Mục Kính Sâm không che giấu nụ cười lạnh trong miệng chút nào. "Cho nên nói, nếu cô ấy xảy ra chuyện, cô chịu trách nhiệm được không?"
"Mục Kính Sâm!!!" Phó Lưu Âm gọi cả tên lẫn họ của anh. Hai tay cô nắm cánh tay người đàn ông. "Muộn lắm rồi, tôi cũng mệt, về nhà trước đi."
"Anh của Âm Âm, thực sự xin lỗi mà!" Triệu Hiểu thấy vẻ mặt Phó Lưu Âm nôn nóng, vội xin lỗi: "Em cam đoan sẽ không có lần sau."
"Ai là anh cô ấy?" Mục Kính Sâm lạnh giọng hỏi lại.
Triệu Hiểu ngược lại thật sự đã bị anh hỏi cho hồ đồ, cô ấy nhìn sang Phó Lưu Âm.
"Đương nhiên là anh của Âm Âm."
Khóe miệng người đàn ông cong lên: "Tôi là chồng cô ấy."
"A?"
Trừ mấy tên huấn luyện viên ở ngoài, tầm mắt mọi người ở đây đều nhìn về phía Phó Lưu Âm. Sắc mặt cô hết xanh lại trắng, môi như đang run run. Mục Kính Sâm khom người, khuôn mặt tuấn tú tiến đến cạnh cô.
"Em nói với mấy cô ấy, tôi và em là quan hệ gì."
"Âm Âm!" Ngón tay Triệu Hiểu để dọc bên quần chỉ chỉ ám hiệu về phía Mục Kính Sâm. "Anh ấy, anh ấy thật sự là..."
Phó Lưu Âm rất khó nói rõ đây là cảm giác gì, cô thấy từng ánh mắt đang nhìn về phía mình, một câu của Mục Kính Sâm liền vạch trần bí mật cô đã rất cẩn thận che giấu.
Phải, bọn họ là vợ chồng, đây là sự thật, nhưng Phó Lưu Âm không muốn cho mọi người biết.
Cô đứng tại chỗ dẫm chân mấy cái, thừa dịp Mục Kính Sâm không chuẩn bị, cô xoay người định bỏ đi. Đuôi mắt Mục Kính Sâm thấy cô bỏ đi, người đàn ông bước tới đuổi theo, lập tức kéo cánh tay Phó Lưu Âm lại. Anh sau đó khom người, khiêng cả người cô trên vai.
"Để tôi xuống!"
Mục Kính Sâm đi tới phía chiếc xe cách đó không xa. Phó Lưu Âm ngẩng mắt lên, thấy Triệu Hiểu bước lên hai bước đuổi theo, tiếng "cứu" trong miệng lại mạnh mẽ bị cô nuốt trở về.
Ngay cả tư cách kêu cứu cô cũng không có. Nếu cô mở miệng, chưa kể đám Triệu Hiểu có sốt ruột mà không thể giúp, mà còn chết khiếp thay cho cô.
Phó Lưu Âm chỉ có thể cắn chặt cánh môi. Tới trước xe, một người huấn luyện viên mở ghế sau xe ra, Mục Kính Sâm buông cô ra rồi đẩy mạnh cô vào xe.
Người đàn ông đóng sầm cửa xe.
"Về!"
Phó Lưu Âm đan hai tay vào nhau, tầm mắt trông ra ngoài cửa sổ, nhìn mấy người Triệu Hiểu bước đuổi theo.
"Nói, vì sao muốn trốn ở đây?"
Phó Lưu Âm ngồi thẳng nửa người trên.
"Nếu tôi muốn trốn thật, nhất định sẽ tìm chỗ nào khuất vắng hơn."
"Vậy em giải thích thế nào, đang yên lành vì sao không về nhà?"
Lời chất vấn của Phó Lưu Âm đã đến bên miệng, nhưng cô cắn chặt răng không hỏi ra. Nếu vạch trần chuyện này, sau này cô còn có thể có cơ hội ra ngoài sao?
Cô nắm chặt bàn tay mình.
"Chỉ là trong lòng khó chịu, tôi không muốn về nhà, tôi chỉ muốn thư giãn một đêm."
Mục Kính Sâm tức đến nỗi lồng ngực không khỏi phập phồng. Anh cố nén tức giận, cố nén một phen cơn xúc động muốn bóp chặt cổ cô.
"Em không nhận điện thoại, cũng không nói trước với tôi là đi đâu, chỉ vì muốn cho chính mình thư giãn một đêm, đúng không?"
"Nếu tôi nói với anh, anh sẽ đồng ý sao?"
Với bộ dạng bá đạo ương ngạnh này của Mục Kính Sâm, có thể đồng ý sao?
Người đàn ông nhắm mắt lại.
"Phó Lưu Âm, đừng coi tôi như thằng ngốc mà nói đùa, em nếu không có chuyện gì, em sẽ cả đêm không về?"
Phó Lưu Âm biết mình giải thích cũng vô dụng, cô dứt khoát im miệng.
Mục Kính Sâm nhìn về phía cô ở bên cạnh, thấy cô không nói lời nào, anh liền giữ chặt cằm cô.
"Vì sao em lại đi cùng gã thầy giáo kia xuống?"
"Cái này có gì kì quái sao?" Phó Lưu Âm căn bản không hề nghĩ tới phương diện khác. "Thầy ấy tìm được tới quán net, thấy tôi thật sự đang ở đó cho nên định đưa tôi về."
"Vậy liệu có một khả năng: em và hắn đã luôn ở trong tòa nhà đó, có thể là biết được tin tôi sắp tới đây, hai người các người liền muốn bỏ đi nhanh."
Phó Lưu Âm nhếch khóe môi: "Anh nói bậy gì đó?"
"Tôi không nói bậy, em không phải sao? Hôm qua, vì sao đẩy Lăng Thời Ngâm xuống đất? Vì sao lại có thái độ khác thường như vậy với tôi? Hôm nay... Không, giờ coi như đã là chuyện hôm qua rồi, hôm qua lúc tan học, em trốn ra từ đâu? Trường có cổng khác?"
Phó Lưu Âm không khỏi kéo kéo góc áo mình.
"Không phải tôi đã về rồi sao?"
Mục Kính Sâm từ trong túi móc ra hộp thuốc, ngón tay thon dài móc lấy một điếu thuốc ra. Anh hạ cửa sổ xe, với cánh tay ra ngoài cửa sổ xe, chiếc bật lửa màu bạch kim trong tay vừa lóe lên, rồi bị anh khép lại. Nghe tràng tiếng vang kia, Phó Lưu Âm cảm thấy khó chịu khôn tả, cô hận không thể bịt hai lỗ tai mình.
Mục Kính Sâm châm thuốc. Anh rít hơi, không khí quanh người dường như đều đọng lại. Người đàn ông gương mặt không có biểu tình gì mà nhìn chằm chằm về phía trước, từ đầu đến cuối cũng không thấy liếc nhìn Phó Lưu Âm một cái.
"Tôi biết trong lòng em nghĩ gì, chung quy ở ngoài không vui, vẫn thích ngồi trong nhà mỗi ngày đúng không? Em chỉ hợp bị nhốt lại, không cho em bước một bước, em sẽ không sinh chuyện."

^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
http://ngucanhuyen.com
www.facebook.com/NguCanhUyen
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.



Chương 272: Hóa ra đau lòng như vậy
Editor: Dế Mèn
Phó Lưu Âm nghe thế, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sao trong lòng cô lại có suy nghĩ như vậy được? Thế nhưng Mục Kính Sâm cố ý vặn vẹo, tầm mắt anh giận dữ dán trên người cô. Khớp hàm đang cắn chặt của Phó Lưu Âm buông lỏng.
"Không, tôi không thích ngồi ở nhà."
"Thế giới bên ngoài đối với em mà nói sức mê hoặc thật sự là quá lớn, cho nên em mới không nỡ về nhà có phải hay không?"
"Không phải!"
"Miệng lại bướng như vậy!"
Hai người ai cũng không nói nữa, xe hướng thẳng về nhà họ Mục.
---
Ở lầu ba nhà họ Mục.
Lăng Thời Ngâm lẻ loi nằm trên giường, cô ta cũng không tiện xoay người lại. Nằm lâu khó tránh khỏi khó chịu, cô ta đưa tay mò mò người bên cạnh, lại không chạm được vào Mục Thành Quân. Lăng Thời Ngâm mở mắt ra, giữa mông lung nhìn thấy một bóng hình đứng trước cửa sổ.
"Thành Quân?"
Phòng trong tràn ngập mùi thuốc, Lăng Thời Ngâm ho nhẹ ra tiếng, cũng không biết Mục Thành Quân đã hút bao nhiêu điếu mà trong phòng tất cả đều là hương vị này.
"Thành Quân, sao anh không ngủ?"
"Ngủ không được."
"Đừng hút nhiều như vậy, không tốt cho sức khỏe."
Mục Thành Quân dựa một bên người vào cửa sổ, hắn nghiêng nửa người trên, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lăng Thời Ngâm.
"Có thấy hôm nay có gì không đúng không?"
Bàn tay Lăng Thời Ngâm rơi xuống trên eo.
"Thành Quân, anh không cần lo lắng cho em, em đã khá hơn nhiều rồi."
Người đàn ông cười lạnh ra tiếng: "Hôm nay, Phó Lưu Âm chưa về, đến giờ vẫn chưa về."
Lăng Thời Ngâm trong lòng rơi lộp bộp, hận tới nắm bàn tay lại.
"Vậy ư? Không phải Kính Sâm đã nói ư? Cô ta đi với bạn học, cậu ấy đi đón cô ta."
"Đó chẳng qua là lừa mẹ thôi, ở với bạn học, có thể ở trễ vậy sao?"
"Thành Quân, anh... Có phải đã quan tâm cô ta quá mức rồi không?"
Mục Thành Quân tiếp tục hút thuốc, tầm mắt lia ra phía ngoài.
Xe của Mục Kính Sâm đã về, đèn trước xe đảo qua mặt đất, chiếc xe đang hết sức không gây ra động tĩnh gì. Đi vào sân xong, tài xế đi xuống giúp mở cửa xe, Mục Thành Quân mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng Phó Lưu Âm từ trên xe bước xuống.
Hắn dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại trong tay, kéo rèm lại, sau đó quay lại trước giường.
Lăng Thời Ngâm tràn đầy phẫn hận trong lòng.
"Cô ta về rồi?"
"Phải."
Mục Thành Quân lên giường, Lăng Thời Ngâm kéo chăn cao hơn chút. Người đàn ông trên người còn mang theo mùi thuốc lá nồng đậm, hắn bỗng nhiên ghé sát vào cô ta, hai con ngươi khóa chặt cô ta không buông.
"Cô có thấy việc cô ấy đẩy cô xuống đất, có quái lạ không?"
Ánh mắt Lăng Thời Ngâm mập mờ.
"Có gì lạ? Em với cô ta vốn không hợp, bây giờ chân cẳng em không tiện, cô ta càng không kiêng nể gì."
"Lúc ấy trong chỉ có hai người, cô ấy lại không phải đồ ngốc, cô ấy đẩy thì ai cũng sẽ biết là cô ấy làm."
Lăng Thời Ngâm không khỏi dời tầm mắt.
"Có thể những lời em nói đã kích động cô ta."
"Cô nói với cô ấy cái gì?"
"Thì... thì nói anh nó sẽ không được chết tử tế."
Bàn tay to của Mục Thành Quân nắm cằm Lăng Thời Ngâm, hướng mặt cô ta về phía mình.
"Còn cả chuyện Phó Lưu Âm đột nhiên lại có thái độ như vậy với Lão Nhị, vì sao?"
"Em... Sao em biết chứ!"
Bàn tay Mục Thành Quân dùng sức, Lăng Thời Ngâm cảm giác xương cốt mình sắp bị hắn bóp nát.
"Lăng Thời Ngâm, tôi nói thay cô một khả năng nhé, có phải cô đã nói với Phó Lưu Âm chuyện anh cô ấy nhận tội?"
"Không, không phải!" Lăng Thời Ngâm nào dám thừa nhận.
"Không phải?" Mục Thành Quân hừ lạnh. "Nếu cô dám gạt tôi, cô hẳn biết hậu quả!"
Lăng Thời Ngâm đau tới kêu thảm thiết ra tiếng. Mục Thành Quân buông tay ra, sau đặt trên cổ cô ta. Cô ta sợ tới mức giơ tay giữ cổ tay Mục Thành Quân theo phản xạ.
"Phải, em đã cho cô ta xem video kia. Em chỉ là không nhìn được nổi dáng vẻ đắc ý của cô ta, không hơn. Thành Quân, em một chữ không nhắc tới anh, em nói đều do Lão Nhị trù tính để anh cô ta nhận tội."
"Quả nhiên!" Mục Thành Quân một tay chống bên người Lăng Thời Ngâm. "Nếu không phải trong lòng cô ấy có suy nghĩ gì đó, sao lại có hành động khác thường như vậy được?"
"Thành Quân, Thành Quân, em thật sự không nhắc tới anh."
Lăng Thời Ngâm sợ hãi không thôi, sợ một chút không cẩn thận cũng sẽ dẫn tới việc Mục Thành Quân tay đấm chân đá. Mục Thành Quân nằm xuống cạnh người phụ nữ lại. Hắn mới chẳng lo Lăng Thời Ngâm có nhắc tới mình hay không. Chỉ là một Phó Lưu Âm mà thôi, dù có biết thì có thể làm gì hắn?
---
Phó Lưu Âm bị Mục Kính Sâm mang lên lâu, băng qua hành lang rất dài, bỗng nhiên một cánh cửa phòng mở ra, bà Mục đi ra.
Mục Kính Sâm dừng bước.
"Mẹ!"
Tầm mắt bà Mục quét một lượt trên người Phó Lưu Âm.
"Các con về rồi!"
"Dạ."
Phần cổ tay Phó Lưu Âm bị người đàn ông nắm chặt, ngón tay anh thon dài, nhẹ nhàng là đã có thể vòng chặt cổ tay cô. Phó Lưu Âm cảm thấy cổ tay mình như bị một cái xích sắt trói lại, cô nhìn nhìn bà Mục, cô rất sợ đối mặt với những chuyện kế tiếp. Cô há miệng thở dốc, làm như muốn cầu cứu, nhưng bàn tay Mục Kính Sâm khẽ nhúc nhích, Phó Lưu Âm chỉ tới kịp buột miệng thốt ra một chữ.
"Mẹ..."
"Hiện tại mới đi học có mấy ngày, Âm Âm, con cũng không chú ý mà coi, bây giờ mấy giờ rồi?"
"Mẹ, sau này sẽ chú ý ạ." Mục Kính Sâm tiếp lời thay cô.
"Được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Mục Kính Sâm dẫn Phó Lưu Âm vào phòng ngủ trước mặt, anh mở khoá cửa, sau đó đẩy cửa đi vào.
Người đàn ông buông tay ra, Phó Lưu Âm sờ sờ cổ tay mình. Mục Kính Sâm tới gần cô, cô lui ra sau từng bước, lui đến mép giường thì đành phải ngồi xuống.
"Sợ tôi như thế làm gì?"
Phó Lưu Âm hai tay chống hai bên người.
"Tôi mệt."
"Mệt, thì ngủ."
Cô nào dám ngủ.
"Còn anh?"
Mục Kính Sâm khom người, ghé sát vào cô hơn chút.
"Tôi nhìn em ngủ."
"Chuyện hôm nay, có thể cứ vậy cho qua đi được không? Anh lại còn đi đập quán net, anh không sợ bọn họ báo cảnh sát sao?"
Con ngươi của Mục Kính Sâm liếc Phó Lưu Âm thật sâu.
"Em biết vì sao tôi đập nó không?"
"Bởi vì tôi đã ở đó, chọc giận anh."
Khóe miệng người đàn ông lơ đãng nhếch cong lên, tầm mắt anh vẫn chưa dời khỏi mặt cô.
"Nếu tôi nhớ không lầm, lúc em theo tên thầy giáo đó đi ra, đàng sau có phả còn có mấy thằng lưu manh không đàng hoàng đi theo nhìn chằm chằm?"
Phó Lưu Âm hơi thiếu tự tin.
"Phải..."
"Vậy em có nghĩ tới hậu quả chưa? Nếu những tên đó muốn làm loạn lên, hoặc kéo em vào cái hàng hiên u tối kia thì em phải làm sao?"
"Nhưng những tên đó với đập quán net là hai việc khác nhau."
"Hai việc khác nhau sao?" Đôi mắt đẹp của Mục Kính Sâm hơi nheo lại. "Nếu lần sau, mấy cô bạn học của em còn đi tới đó thì cũng sẽ gặp những tên đó, em không suy xét cho sự an toàn của các cô ấy sao?"
Phó Lưu Âm há miệng thở dốc, nói sao đến cuối cùng lại thành như anh đặc biệt có lý?
Mục Kính Sâm thấp người hơn, cười khẽ: "Tôi nói với em chuyện này để làm gì? Khoản trước đó còn chưa tính xong đâu."
"Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là nhất thời ham chơi. Mấy năm nay tôi đều rất cẩn thận từng li từng tí, chưa bao giờ buông thả chơi đùa."
"Âm Âm!" Mục Kính Sâm nâng cánh tay lên, ngón tay tự chỉ chỉ vào mình. "Đừng vọng tưởng giấu qua được mắt tôi, cũng không cần tìm cớ trước mặt tôi."
"Mục Kính Sâm, anh... Thật sự muốn nhốt tôi lại sao?"
"Em thích bị nhốt lại sao?"
Phó Lưu Âm rụt vai: "Nhưng tôi không phải người cuồng ngược."
"Tôi là chồng em, em không nên có chuyện gì gạt tôi."
Phó Lưu Âm biết rồi, cô đã không thể lùi lại được, dù cô vẫn luôn cất giấu không nói, nhưng cô có thể cam đoan Lăng Thời Ngâm không nói sao? Mục Kính Sâm sẽ không tin cô trắng đêm không về là vì ham chơi mà thôi, cô cụp mắt.
"Anh thật sự muốn nghe lời thật?"
"Em nói đi."
Cô ngẩng mắt lên, ánh mắt cứ như vậy rơi thẳng vào đáy mắt Mục Kính Sâm.
"Anh tôi nhận tội, là nhờ anh ban tặng đúng không?"
Một là cô sẽ cắn răng chết cũng không chịu nói, hoặc là gọn gàng dứt khoát, đi thẳng vào vấn đề. Một câu hỏi làm Mục Kính Sâm sau một lúc lâu không mở miệng được.
"Lăng Thời Ngâm đã cho tôi xem đoạn video kia. Anh tôi đã mất tự do, nếu không phải để xác định tôi vẫn sống ổn, anh ấy cũng không dám nhận tội. Lúc trước, khi anh quay video tôi, sao tôi lại không nghĩ tới thật ra các anh đang dùng tôi để khống chế anh trai tôi chứ?"
Mục Kính Sâm trong lòng bị đánh thật mạnh. Anh đứng dậy, ánh mắt nhìn Phó Lưu Âm liền thành từ trên cao nhìn xuống.
"Lăng Thời Ngâm cho em xem?"
"Đúng vậy, anh và anh trai anh huynh đệ tình thâm, phối hợp tốt lắm!"
Phó Lưu Âm cắn chặt môi, cảm giác được đau, tia đau đớn ấy từng chút ép cơn xúc động của cô trở về. Cô không có khả năng nhào tới đánh nhau được với Mục Kính Sâm, cô căn bản không phải đối thủ của anh. Phó Lưu Âm thấy trong lòng khó chịu cực kỳ, mười ngón tay nắm chặt hơn.
"Tôi không biết đối diện với anh thế nào, nhưng tôi quả thật không nghĩ ra được nơi nào để bỏ chạy; cho nên tôi đi với đám Triệu Hiểu tới quán net chỉ là muốn được an tĩnh chút."
"Chuyện này nếu tôi thừa nhận, em tính làm gì đây?"
Phó Lưu Âm ngẩng đầu nhìn anh, cô có thể cảm nhận rõ ràng trên mặt mình được che một lớp mặt nạ, ngay bản thân còn có chút nhìn không thấu được mình.
"Tôi biết, bao nhiêu người đều ngóng trông anh tôi nhận tội. Chuyện anh ấy đã làm, về lý anh ấy phải gánh vác, nhưng trên đời này, tôi và anh ấy vốn sống nương tựa lẫn nhau. Tôi càng không ngờ, chuyện này cũng có liên quan tới anh đó!"
Thái độ của Mục Kính Sâm vốn cũng nười phần cương quyết. Anh thậm chí đã nghĩ kỹ rồi, anh muốn nói Phó Kinh Sênh gieo gió gặt bão; có điều lời nói vừa đến bên miệng, lại thấy bộ dạng hiện tại của Phó Lưu Âm, liền nói không ra lời. Anh nâng bàn tay lên, lòng bàn tay đè gáy Phó Lưu Âm, để mặt cô dán về phía mình.
"Anh trai em xác thật làm rất nhiều việc ác, nếu vẫn cứ không nhận tội, dù anh ta có thể đi ra ngoài thì nhiều người cũng sẽ không buông tha hắn."
"Cho dù tất cả mọi người không buông tha anh ấy, vậy còn anh?"
"Em đang trách tôi sao?"
Phó Lưu Âm ngẩng đầu nhìn anh.
"Tôi không nên trách anh phải không?"
Hai tay người đàn ông len vào trong mái tóc đen bóng của cô. Phó Lưu Âm cũng thông minh, tình huống càng giằng co khó hạ như vậy, cô càng không thể mất khống chế. Mục Kính Sâm khom lưng, đẩy cô ngã xuống giường. Trong mắt Phó Lưu Âm lộ ra sự bài xích, cô giơ hai tay chống cự.
Mục Kính Sâm ấn hai tay cô xuống bên người, Phó Lưu Âm nhíu mày nhìn anh.
"Chẳng lẽ anh thích giải quyết vấn đề trên giường sao?"
Mục Kính Sâm áp người xuống, trán tựa trán cùng cô.
"Tôi chỉ là thích dựa sát vào em một chút, những lời như thế cũng không tiện nói nhiều đâu."
Phó Lưu Âm ngừng thở. Người đàn ông đè nặng lên cô, khiến cô không thể nhúc nhích chút nào.
"Thành thật nói cho tôi biết, em vẫn muốn chạy trốn đúng không? Biết chuyện của anh mình rồi, em khó có thể chấp nhận phải không? Có điều em không có nơi để đi, nhưng ít ra đêm nay, em đã nghĩ tới việc bỏ tôi thật xa."
Cô dường như cái gì cũng bị anh nhìn thấu. Phó Lưu Âm không muốn mệt như vậy, tâm tư cô, cũng có lúc cô không che dấu được.
"Phải. Nhưng tôi không sai."
"Em thật đúng là người phụ nữ quật cường."
Phó Lưu Âm giật giật tay.
"Anh buông tôi ra trước."
Mục Kính Sâm buông lỏng một bàn tay cô ra. Phó Lưu Âm lấy bàn tay phủ lên mặt, cánh môi cô đang run lên, đôi mắt nhắm chặt, nửa khuôn mặt cũng bị che khuất. Mục Kính Sâm kéo tay cô ra.
"Làm sao vậy?"
Cô khẽ lắc đầu: "Tôi mệt lắm, muốn ngủ."
"Khóc."
"Không có."
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm người dưới thân. Cô cũng thật đáng thương, chưa nói đến việc trong hai năm bị Lăng Thận giam giữ đã chịu bao nhiêu khổ sở, với Phó Lưu Âm mà nói, bất luận Phó Kinh Sênh đã làm bao nhiêu việc ác, chung quy lại anh ta vẫn là anh trai cô.
Từ sau khi chạy ra khỏi bệnh viện SJ cô cũng chưa có được bao nhiêu ngày yên lành, lại rơi vào tay anh, cho nên cũng đặc biệt chú ý cẩn thận. Mục Kính Sâm không biết nên hình dung cơn đau đớn đang âm ỉ toát ra trong lòng lúc này.
Hôm nay vừa thấy Diệp Thiệu Dương nắm cổ tay, kéo Phó Lưu Âm đi ra, sau khi về tới nhà, loại cảm giác phẫn nộ và cáu kỉnh đó lại lập tức bình ổn. Có lẽ là, bởi vì Phó Lưu Âm đã nói thật với anh thì phải.
"Anh muốn nhốt tôi lại? Nhốt bao lâu? Là nhốt trong phòng, hay là nhốt tại nhà họ Mục?"
Ngòn tay Mục Kính Sâm lau đôi mắt Phó Lưu Âm.
"Sẽ nhốt em lại, cả đời."
Cô nhịn không được mà run run, hai mắt mở ra.
"Đừng."
"Vậy em nói chuyện đàng hoàng với tôi."
"Tôi đã nói đàng hoàng với anh rồi."
Mục Kính Sâm thấy mí mắt hơi sưng, cái chốn như quán net đó thì không gian tốt được bao nhiêu chứ? Không cần nghĩ cũng nhất định là khói thuốc lượn lờ. Mục Kính Sâm hôn hôn trán cô.
"Tóc toàn là mùi, đi tắm đi."
"Anh sợ tôi ám mùi anh sao?"
"Đúng."
Phó Lưu Âm miễn cưỡng nhếch miệng: "Nếu anh nhốt tôi lại, tôi đây sẽ không tắm rửa không gội đầu, mỗi ngày ám mùi anh."
"Được rồi, không liên quan, đi tắm được rồi chứ?"
Phó Lưu Âm nghe, lại không tin, trong lòng cũng không có loại cảm giác vững tâm lại được.
"Thật vậy chăng?"
"Tôi cho rằng em đi chẳng được, tôi sẽ không nhốt em lại. Chuyện kẻ khác đã làm em tổn thương, tôi cũng tuyệt đối sẽ không làm."
Phó Lưu Âm đặt hai tay trước người. Người đàn ông hơi đứng dậy, cô nhanh nhẹn trở mình. Mục Kính Sâm nằm xuống cạnh cô, từ sau lập tức ôm chặt cô.
"Tôi muốn ngủ, thật sự mệt quá. Tôi không muốn tắm được không?"
"Được, tùy em vậy." Mục Kính Sâm trong lòng ghét bỏ, nhưng lực trong tay lại chưa buông ra.
Cô đưa lưng về phía anh, đôi mắt nhắm rồi lại mở. Phó Lưu Âm trong lòng hiểu rõ, nếu như người khác mà nói tới chuyện này, Phó Kinh Sênh coi như là ác giả ác báo; nhưng trong chuyện này, cô bị người ta lợi dụng, vẫn là bị Mục Kính Sâm lợi dụng. Cơn căm giận này nghẹn trong cổ họng Phó Lưu Âm, không lên được cũng không xuống được, nhưng cô chỉ có thể cố nén, bởi cô còn quá non. Phó Lưu Âm muốn ngủ, nhưng đầu cứ ong ong.
"Mục Kính Sâm, tôi muốn hỏi anh một việc."
"Việc gì?"
"Nhà họ Mục các anh... Tại sao nhất định muốn bắt anh trai tôi nhận tội?"
Mục Kính Sâm không trả lời. Phó Lưu Âm cựa người.
"Anh tôi đối với nhà họ Mục, có phải cũng đã làm chuyện gì rồi?"
"Phải."
"Tôi đã là vợ anh rồi, có một số việc, anh dứt khoát nói thẳng với tôi đi."
Bàn tay Mục Kính Sâm lạc sang bụng của người phụ nữ, ngón tay vuốt ve lên xuống.
"Nói chính xác, là anh ta hại anh cả."
"Vậy sao?"
"Phải, làm hại anh ấy không còn là một người đàn ông đúng nghĩa."
Phó Lưu Âm đã sớm biết, bằng không, Mục Thành Quân lại cho người trói cô lại sao? Có điều cô vẫn chưa biết sự tình cụ thể là như thế nào.
"Anh ấy hại anh cả thế nào?"
"Em là phụ nữ, có một số việc không cần truy quá sâu."
"Chuyện tôi hỏi anh liên quan gì tới phụ nữ?"
Đôi môi mỏng của Mục Kính Sâm tiến đến bên tai Phó Lưu Âm: "Biết vì sao trước giờ mẹ đều không sốt ruột việc Lăng Thời Ngâm chưa có thai không?"
"Bởi vì cô ta không thể có? Hoặc là anh cả không thể được."
"Là vì chuyện không thể hoàn thành tới phút cuối, cho nên Lão Đại nhất định phải bắt anh em nhận tội. Chung quy là lúc trước anh em đã nhận tiền của kẻ khác, mưu tính Lão Đại."
Phó Lưu Âm khóa môi kịp lúc, không hỏi tiếp nữa. Ngày hôm sau, Phó Lưu Âm ngủ một giấc tới gần trưa.
Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy Mục Kính Sâm đang thay quần áo. Phó Lưu Âm vội ngồi dậy, tắm một cái trước khi ăn trưa.
Sau đó hai người đi xuống lầu, vào phòng ăn, Mục Thành Quân và Lăng Thời Ngâm đã ngồi vào bàn ăn trước. Lăng Thời Ngâm mặt đầy ý thù địch giấu cũng không giấu được, cô ta nhìn Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm nối nhau ngồi xuống. Mục Thành Quân ánh mắt lười nhác nhìn về trước; biểu tình của Phó Lưu Âm bình tĩnh, khi thấy hắn cũng không có bất cứ phẫn nộ gì. Chẳng lẽ đúng như Lăng Thời Ngâm nói - không nhắc tới hắn một chữ trước mặc Phó Lưu Âm?
Lăng Thời Ngâm cầm lấy đôi đũa, liền ra sức nắm lại. Tối hôm qua Phó Lưu Âm không về, quá rõ ràng, cô ta đã không chịu được, nhưng nếu cô ta đã dứt khoát muốn đi thì sao không đi xa hơn chút? Hoặc từ giờ về sau mất tích luôn là tốt nhất!
Lăng Thời Ngâm thực sự ôm tâm tư như vậy. Mục Kính Sâm nên cấm túc Phó Lưu Âm hoàn toàn mới phải, tốt nhất là phải thảm hơn cô ta, cũng vĩnh viễn bị vây hãm trong một căn phòng.
Ăn xong bữa sáng, Mục Kính Sâm nhận được cuộc điện thoại, sau đó anh đứng dậy định đi, nhưng trước khi đi vẫn nhớ khom lưng khẽ hôn một cái lên mặt Phó Lưu Âm.
"Anh ra ngoài trước."
"Được."
Bà Mục sau đó cũng ăn xong, bảo Mục Thành Quân ra sân với bà ta một chút.
Lăng Thời Ngâm nhìn bốn phía, buông đũa xuống. Phó Lưu Âm lấy một miếng bánh mì.
"Chị dâu, ăn xong nhanh vậy?"
"Hôm qua cô đi đâu?"
"Chơi đó."
Lăng Thời Ngâm cười khẽ ra tiếng: "Cô lừa ai chứ?"
"Lừa cô làm gì? Tôi đã tới một môi trường mới, quen rất nhiều bạn bè, thực sự có chút vui tới nỗi quên cả trời đất, ờ ha___" Phó Lưu Âm dừng một chút rồi nói: "Tôi kể những việc này thì chị cũng đâu thể đến, chị dâu, chị bây giờ còn có bạn không?"
"Phó Lưu Âm, cô!!!"
"Tôi biết trong lòng cô có chủ ý quỷ gì." Phó Lưu Âm xé miếng bánh, sau đó bỏ một miếng nhỏ vào trong miệng. "Cô yên tâm, tôi sẽ không cho cô thực hiện được. Tôi cũng chẳng ngốc, tôi đương nhiên biết hậu quả nếu trở mặt Mục Kính Sâm. Cô muốn thấy tôi cười nhạo? Không có cửa đâu!"
Lăng Thời Ngâm nhìn người phụ nữ đối diện chằm chằm, khóe miệng dâng lên nụ cười trào phúng: "Tùy cô, nếu cô cảm thấy ở nhà họ Mục rất thoải mái, vậy cô cứ ở cho sướng đi. Cô có thể quên đi chuyện này, chung quy cô cũng không còn người thân nào khác, sau này, anh em nhà họ Mục cũng sẽ không lợi dụng cô đi uy hiếp ai nữa."
Phó Lưu Âm hơi ngẩng cằm lên, Lăng Thời Ngâm không khỏi cười ra tiếng: "Chọc trúng chỗ đau của cô rồi?"
Cô hơi đứng dậy, vừa định xoay người bỏ đi thì thấy Mục Thành Quân từ bên ngoài đi vào. Phó Lưu Âm cười lạnh với Lăng Thời Ngâm; từ nụ cười tươi của cô, Lăng Thời Ngâm đã nhận ra một tia không thích hợp, cô ta mơ hồ có dự cảm không tốt.
"Anh cả!" Thấy Mục Thành Quân, cô khẽ gọi.
Người đàn ông một tay cắm trong túi, nói chuyện với bà Mục xong, tinh thần sảng khoái: "Có việc gì?"
"Anh cả, tôi hận anh."
Vẻ mặt Mục Thành Quân không thể hiểu được.
"Em nói cái gì?"
"Nếu không phải anh, anh trai tôi cũng sẽ không nhận tội."
Mục Thành Quân nhíu mày; Lăng Thời Ngâm vừa nghe, sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Mục Thành Quân cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực.
"Chính anh trai em gây chuyện thì nên tự mình gánh nhận, tôi làm như vậy có gì không đúng?"
"Nói cho cùng, thật ra nên cám ơn chị dâu, bằng không, đến giờ tôi còn chẳng hay biết gì. Mục Thành Quân!!!" Phó Lưu Âm dứt khoát gọi thẳng tên của hắn. "Anh không cần tỏ ra trượng nghĩa, nếu không có oán riêng với anh tôi, anh lại buộc anh ấy nhận tội sao?"
Sắc mặt Mục Thành Quân liền thay đổi, trong mắt tụ lại vẻ hung ác nham hiểm. Phó Lưu Âm ngửa ngửa cằm, vẫn chưa bị khí thế của hắn đè cho suy sụp.
"Chị dâu nói không sai đúng không? Nếu không phải anh tôi hại anh thành như vậy, anh lại đi nhúng tay quản chuyện của anh ấy?"
Mục Thành Quân cảm thấy hô hấp có chút ngưng lại. Chuyện này là sự khuất nhục cả đời của hắn, đã định sẵn là sẽ đè hắn cả đời không ngẩng đầu dậy nổi.
Lăng Thời Ngâm nghe ra có điều không thích hợp, hoảng hốt không thôi, vội lắc đầu nói: "Thành Quân, anh đừng nghe nó nói bậy, em căn bản chưa có nói mấy lời này."
"Anh cả, nhân quả báo ứng, câu này không giả, nhưng vận đến trên người anh cũng thích hợp lắm!"
Mục Thành Quân đột nhiên duỗi tay, bàn tay to nắm cánh tay Phó Lưu Âm.
"Anh trai cô hại tôi thành thế nào?"
Lưỡi cô gần như thắt lại, nhưng vẫn đón lấy ánh mắt Mục Thành Quân.
"Tôi không biết anh tôi đã làm gì anh, nhưng chị dâu lại đi chất vấn tôi, nói nếu không phải do anh tôi, chị ta sẽ không phải đến giờ vẫn chưa có con!!!"
Bàn tay Mục Thành Quân siết chặt, sâu trong đáy mắt tụ lại vẻ u ám. Hắn hiển nhiên đã không khắc chế được cảm xúc của mình, Phó Lưu Âm vội thoát ra khỏi bàn tay hắn.
"Tôi tin tưởng lời chị dâu, nhưng tôi không cho việc các người đến giờ vẫn chưa có con có liên quan đến anh tôi."
Phó Lưu Âm lùi ra sau hai bước, lửa đã bị cô khơi mào ra, cô cũng không dám ở lại nữa. Cô xoay người bỏ chạy.
Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm bóng dáng cô, nếu cô ta cử động được, cô ta nhất định cũng sẽ chạy.
Cô ta khẩn trương nắm tay cầm xe lăn, cô ta không động đậy được, cũng chỉ có thể giải thích: "Thành Quân, em chưa từng nói mấy lời đó mà, đều là Phó Lưu Âm, cô ta..."
Lúc Phó Lưu Âm chạy lên lầu hai, nghe được phía dưới truyền đến tiếng bạt tai lanh lảnh.
Cô dừng bước, còn nghe thấy Lăng Thời Ngâm kêu thảm thiết.
Phó Lưu Âm nhanh chóng trốn về phòng. Giờ ăn trưa, người giúp việc lên lầu gọi cô, lúc xuống lầu cô vẫn không thấy bóng dáng Mục Thành Quân và Lăng Thời Ngâm.
Sang ngày hôm sau, Phó Lưu Âm vẫn không thấy Lăng Thời Ngâm xuống nhà, hẳn bị Mục Thành Quân nhốt trong phòng rồi.
Sáng sớm thứ hai, Phó Lưu Âm mở mắt ra, cũng không ngồi dậy liền. Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời rải vào trong phòng, Mục Kính Sâm xuống giường. Cô hơi ngẩng tầm mắt, người đàn ông tròng quần dài vào, ánh mắt sau đó cũng rơi xuống trên người cô.
"Còn chưa dậy?"
"Dậy sớm vậy cũng chẳng biết nên làm gì." Cô hơi thất thần, cả người nhìn qua cũng trông lười nhác.
"Hôm nay không có tiết sao?"
Trong đôi mắt Phó Lưu Âm có động tĩnh, đáy mắt đột nhiên sáng.
"Anh cho tôi đi học?"
"Thật vất vả mới tìm quan hệ để cho em vào, em không muốn tới nữa?"
"Đương nhiên không phải!" Phó Lưu Âm vui vẻ ngồi dậy. "Tôi đây đi học đây!"
"Từ từ..."
Thấy cô vừa đứng dậy liền muốn chạy, Mục Kính Sâm giơ tay ôm cô vào lòng.
"Quần áo cũng không thay? Mặt cũng không rửa?"
"Có chứ." Phó Lưu Âm đẩy cánh tay anh ra. "Tôi đi rửa mặt đã."
Ăn xong nữa sáng, Mục Kính Sâm ngồi vào xe, Phó Lưu Âm ngồi cạnh anh. Triệu Hiểu suốt hai ngày nay điện thoại cho cô, Phó Lưu Âm cũng không nhận. Cô không biết nên giải thích thế nào, lúc ấy cô cũng nghĩ mình sẽ không được tới trường nữa.
Xe chạy chậm về phía trước. Không khí buổi sáng là tốt nhất, Mục Kính Sâm mở cửa sổ nhìn bên ngoài.
"Cái tên chủ nhiệm lớp của em..."
"Sao vậy?"
"Bớt lại gần hắn."
Phó Lưu Âm ôm ba lô trong ngực.
"Đó là thầy giáo của tôi thôi, tôi lại tiếp cận anh ta làm gì?"
"Tốt nhất là đừng có tới phòng hắn."
"Mục Kính Sâm, thật sự hôm đó anh ấy chỉ tới tìm tôi thôi, cũng chỉ là tới trước hơn anh một bước."
Khóe miệng căng cứng của Mục Kính Sâm khẽ thả lỏng. Phó Lưu Âm tiếp theo còn nói thêm: "Nhưng anh lại đánh thầy Diệp, tôi cảm thấy anh hẳn nên xin lỗi anh ấy."
"Xin lỗi?"
"Anh vô duyên vô cớ đánh người, đương nhiên phải nói tiếng xin lỗi."
"A!" Mục Kính Sâm quay đầu lại nhìn cô một cái. "Âm Âm, có muốn tôi bảo lái xe rẽ ngay vào con đường phía trước không?"
"Đừng!"
Mục Kính Sâm vắt đôi chân dài, không gian bên trong xe cũng đủ cho anh một dáng ngồi thoải mái.
"Nếu không, tôi đi vào trường với em, đợi tới lúc vào học, em giới thiệu tôi cho bạn học biết?"
"Không được!"
"Nói dứt khoát thật!"
Phó Lưu Âm để một tay lên đùi Mục Kính Sâm.
"Ông xã, hôm nay tan học anh tới đón em, em muốn đi ăn bò bít tết."
Mục Kính Sâm liếc nhìn cô một lượt.
"Hôm nay sẽ không chạy nữa?"
"Không, nhất định tôi sẽ ngoan ngoãn chờ anh ở đây."
Mục Kính Sâm nghe xong lời này, trong lòng vui vẻ vô cùng. Xe chạy thẳng đến cổng trường, Phó Lưu Âm nhìn quanh bên ngoài, thời gian còn sớm, ở cổng cũng không có mấy sinh viên.
Tay cô rơi xuống trên chốt cửa, muốn đẩy cửa ra đi xuống. Mục Kính Sâm thấy thế, một tay kéo cô tới trước mặt mình.
"Làm gì?"
"Hôn một chút đi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom