Chương 267: Ngài Tưởng nhận lỗiEditor: Yuè Yīng
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
Vương tiên sinh liếc nhìn Lão Bạch.
"Phía Tưởng tiên sinh. . ."
"Tưởng tiên sinh được Tưởng phu nhân đưa tới bệnh viện."
"Thật ngại quá, thực sự là tôi không có ý gì khác, ai cũng nói bình thường Tưởng tiên sinh không có sở thích gì đặc biệt. . ."
Lão Bạch đứng ở ngoài cửa cười lạnh, ai nói Tưởng Viễn Chu không có sở thích gì đặc biệt? Anh yêu thích chỉ ba chữ, Hứa Tình Thâm.
"Tôi khuyên ngài một câu, sau này đừng có đoán mò suy nghĩ của Tưởng tiên sinh."
"Phải, phải, lần này nhất định sẽ tiếp thu bài học này."
Người đàn ông vểnh tai, nghe phòng trong truyền tới âm thanh, ông ta dè dặt mở miệng nói: "Tưởng phu nhân tức giận, có phải rất lớn hay không?"
"Từ trước đến nay cô ấy đều như vậy."
Người đàn ông không ngừng nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia.
"Cô gái bên trong đó là do tôi tìm tới, là một người mẫu trẻ."
"Tôi hiểu ý của Vương tiên sinh, chuyện này cũng không liên quan tới cô người mẫu trẻ đó, vậy là xử lý tốt rồi." Lão Bạch nói xong, đưa tay đặt xuống chốt cửa. "Vậy thì mời ngài vào, đổi chỗ cho cô người mẫu trẻ đó ra ngoài, được không?"
Người đàn ông nghe lời này, nào còn dám nói thêm nửa câu nữa.
Bỗng nhiên cánh cửa truyền đến một loạt tiếng động, như là có người lao vào cánh, ngay sau đó, bên trong truyền đến tiếng kêu gào của người phụ nữ kia: "Cứu mạng, ai cứu tôi với, a -- "
Lão Bạch thấy màng tai như rung động, người đàn ông bên cạnh lo lắng: "Không tới nỗi gây tai nạn chết người ở đây đó chứ?"
"Yên tâm, sẽ không."
"Hy vọng Tưởng phu nhân bớt giận."
"Chưa hết cơn tức được đâu. . ." Lão Bạch tiếp lời. "Vương tiên sinh, ngài nên lo lắng cho chính mình đi."
"Vậy. . . Lời này có ý gì?"
"Nhà họ Lăng ở Đông Thành, hẳn là ngài biết chứ?"
Người đàn ông cứng đờ, gật đầu: "Biết."
Lão Bạch tiến đến bên cạnh ông ta, nói: "Thủ đoạn giống hệt như vậy, vị tiểu thư họ Lăng kia cũng đã dùng qua, tuy rằng sự tình không thành, nhưng Tưởng tiên sinh đối với chuyện này căm thù đến tận xương tuỷ, ngài nhìn kết cục của nhà họ Lăng bây giờ đi, Tưởng tiên sinh giàu có đẹp trai, rất nhiều người muốn tiếp cận. Trong phương diện công việc, còn có thể cầu xin hạ thủ lưu tình, nhưng ngài lại làm chuyện Tưởng tiên sinh cảm thấy ghê tởm như vậy. . ."
"Thế nhưng. . ." Người đàn ông còn muốn nói mấy câu để thanh minh cho mình. "Trong phương diện làm ăn của chúng ta thì chuyện này hết sức bình thường mà, đây là sở thích thôi."
"Hừ." Lão Bạch lên tiếng cười lạnh, không nói thêm gì nữa.
Bên trong căn phòng.
Người phụ nữ tựa ở góc tường, không ngừng khóc, Hứa Tình Thâm ngồi xổm trước mặt cô ta, trong tay cầm một con dao phẫu thuật, sáng loáng.
Người phụ nữ ôm mặt.
"Cô là bà Tưởng, nhất định là cô cũng không hy vọng làm lớn chuyện."
"Tại sao không thể làm lớn chuyện? Người khó xử là cô, cũng không phải tôi."
"Tưởng phu nhân, cô đánh cũng đã đánh rồi, cô còn muốn sao nữa? Chỉ riêng về chuyện đánh người này là tôi đã có thể báo cảnh sát rồi."
Hứa Tình Thâm giơ con dao mổ lên, chỉ chỉ vào người phụ nữ, đối phương sợ đến nỗi rụt cổ lại.
"Vị Vương tiên sinh kia cho cô lợi ích gì vậy?"
"Đó là chuyện giữa tôi và ông ta."
Hứa Tình Thâm đặt con dao mổ trên cánh tay người phụ nữ, hơi dùng sức.
"Từ lúc ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi còn chưa khử trùng con dao này đâu."
"Những chuyện kia đều là Vương tiên sinh sắp xếp, cô nên tìm ông ta, tìm một người phụ nữ như tôi làm gì chứ?"
Hứa Tình Thâm cười khẽ: "Bởi vì tôi cũng là phụ nữ, đương nhiên phụ nữ muốn tìm phụ nữ hỏi tội rồi."
Cô đưa tay kéo đối phương từ dưới đất lên, Hứa Tình Thâm lôi cô ta đi về phía trước vài bước, cô bỏ tay ra, bước nhanh đi tới cửa, mở cửa ra.
Lão Bạch và người đàn ông kia đưa nhìn nhau mắt, hai người cũng không ai mở miệng, đi vào.
Người phụ nữ ôm chặt hai tay lui ở giữa phòng, tóc tai rối tung, ánh mắt sợ hãi, nhìn ra được là chân bị đánh.
Lão Bạch ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm ngồi ở sô pha, trong tay vẫn còn cầm con dao sáng loáng, ngay cả Lão Bạch nhìn con dao này cũng thấy hoảng sợ. Vương tiên sinh cười trừ, lặng lẽ vung tay với người phụ nữ kia, ý bảo cô ta mau đi ra ngoài.
Người phụ nữ xoay người muốn rời khỏi đó, Hứa Tình Thâm lạnh lùng lên tiếng: "Đứng lại, tôi nói cho cô đi lúc nào?"
Cô nâng tầm mắt, ánh mắt dừng lại trên lưng người phụ nữ kia.
"Vị tiểu thư này, tôi hỏi cô một câu."
"Có chuyện gì Tưởng phu nhân cứ hỏi." Vương tiên sinh cúi đầu khom lưng nói.
Người phụ nữ xoay người, hỏi: "Tưởng phu nhân muốn hỏi gì?"
"Có đúng là cô chẳng có liêm sỉ hay không?"
Sắc mặt người phụ nữ chợt thay đổi: "Tưởng phu nhân, xin cô đừng có khinh người quá đáng."
"Nếu cô có ý định phá hoại gia đình tôi, cô cũng đừng trách tôi khinh người quá đáng."
Sắc mặt người phụ nữ thay đổi liên tục: "Tưởng phu nhân, theo lý mà nói thì chúng tôi chỉ là người bình thường, thường ngày cũng không gặp cô, hôm nay cô chuyện bé xé ra to như vậy là có ý gì?"
Hứa Tình Thâm thừa nhận, có đôi khi cô cũng thiếu kiên nhẫn, cô ném vật đang cầm trong tay ra ngoài. Con dao phẫu thuật sắc nhọn lướt qua gương mặt người phụ nữ, thiếu chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, nó sẽ cắt vào gương mặt của cô ta. Người phụ nữ đổ mồ hôi lạnh khắp cả người, con dao rơi xuống sàn nhà, phát ra một tiếng "cạch" vang lên, lúc này Hứa Tình Thâm mới phản ứng được, thứ cô ném là con dao.
Đúng lúc Lão Bạch ở bên cạnh mở miệng: "Tưởng phu nhân, hôm nay cô làm gì cũng được, nếu xảy ra chuyện, đã có Tưởng tiên sinh ở đây."
Vương tiên sinh vội trừng mắt nhìn người phụ nữ kia: "Ngậm cái miệng của cô lại! Cô không muốn diễn bộ phim mới có đúng không?"
Hứa Tình Thâm cũng thấy bạo gan hơn.
"Tôi hỏi cô một câu, có phải cô chẳng cảm thấy hổ thẹn hay không?"
Người phụ nữ vội cúi đầu, chỉ có thể nhịn nhục.
"Khi nãy cô thừa nhận luôn không phải là tốt hơn sao? Tôi thấy cô không những chẳng có liêm sỉ, lại còn có voi đòi tiên."
Hứa Tình Thâm nhìn hai người kia đang nhìn tới nhìn lui.
"Trước đây dùng thủ đoạn như vậy, kiếm được không ít lợi lộc phải không?"
Mặc dù là người phụ nữ này là người mẫu trẻ, nhưng trước đây là một diễn viên, cũng không có không ít người hâm mộ, có thói quen được tâng bốc ca tụng.
"Tưởng phu nhân, chúng ta chỉ nói về chuyện này thôi được không? Cô đừng kéo theo những vấn đề khác ."
"Thật ra cô cũng đẹp đấy." Hứa Tình Thâm đứng lên, quay sang Lão Bạch phía bên cạnh, nói: "Anh đi điều tra những chuyện bí mật của cô ta, điều tra cho thật kỹ."
"Tưởng phu nhân, cô muốn làm gì? Tôi đã nghe theo ý của cô rồi, cô, cô còn muốn gì nữa?"
Hứa Tình Thâm nhìn về phía hai người trước mặt.
"Cô còn non nớt lắm, cô muốn hỏi để làm gì sao? Cô cho là chỉ cần nói hai tiếng đơn giản như thế, là có thể quên đi? Tôi hận nhất là người khác nói với tôi, tôi còn muốn như thế nào nữa! Tôi không chịu tha thứ, thì sao? Không chịu tha thứ, vậy thì thế nào? Tôi muốn cô hối hận không kịp đấy!"
Sau khi Hứa Tình Thâm rời khỏi đó, người phụ nữ mới có phản ứng.
"Xong rồi, tiêu rồi."
Cô ta lao tới trước mặt người đàn ông, hai tay níu lấy cánh tay của đối phương.
"Đều tại anh, nhất định anh phải giúp tôi, sự nghiệp của tôi không thể mất trắng như vậy được."
"Tôi mặc kệ, anh mau nghĩ cách đi!" Người phụ nữ kéo người đàn ông.
Người đàn ông cũng "sứt đầu mẻ trán", hắn dùng sức đẩy cô ta ra: "Mẹ kiếp, cút đi cho ông!"
---
Khi Tưởng Viễn Chu nhận được điện thoại của Lão Bạch, Hứa Tình Thâm còn chưa về.
Người đàn ông đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
"Sao vậy? Đang trở về sao?"
"Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân đang đập đồ ở khách sạn."
"Cái gì?" Tưởng Viễn Chu cho là mình nghe lầm, anh sờ sờ lỗ tai của mình.
"Đập phá khách sạn?"
Lão Bạch có chút đau đầu, anh ấy đứng trong đại sảnh cầu cứu.
"Việc này khiến Tưởng phu nhân rất tức giận, hình như cô ấy không khống chế được, tôi nghĩ có muốn trói cô ấy về không?"
"Không cần. . . ." Tưởng Viễn Chu có chút buồn cười. "Cậu cho là cô ấy dễ dàng không kiềm chế được như vậy sao? Muốn đập thì cứ đập đi, đừng để cô ấy đập phải bản thân, ngộ nhỡ bị thương thì sao? Cậu có thể hỏi cô ấy thấy người nào không vừa mắt, tìm người động thủ là được."
"Tưởng tiên sinh, như vậy truyền đi có tốt hay không?"
"Có gì mà không tốt, sáng sớm mai, hình tượng Tưởng phu nhân là người đàn bà đanh đá sẽ truyền ra ngoài."
Lão Bạch chỉ có thể đáp ứng, quên đi, ở lại cùng Hứa Tình Thâm "phát điên" là được rồi.
Sau khi hai người trở lại Hoàng Đỉnh Long Đình, Hứa Tình Thâm bảo Lão Bạch về trước đi.
Cô lên lầu, đi thẳng tới phòng ngủ chính, Tưởng Viễn Chu biết cô đã trở về, anh nằm nghiêng người, nghe được tiếng bước chân tiến đến, Tưởng Viễn Chu khẽ cử động. Hứa Tình Thâm đi tới bên giường, liếc nhìn Tưởng Viễn Chu, người đàn ông yếu ớt vươn tay, cầm tay của Hứa Tình Thâm.
"Sao giờ em mới vừa về?"
"Ừ." Hứa Tình Thâm nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Tưởng Viễn Chu đưa khuỷu tay trái chống nửa người trên lên.
"Sao em không hỏi anh một câu là có khó chịu hay không?"
"Bác sĩ chẳng nói là không có gì đáng lo ngại hay sao?"
Tưởng Viễn Chu kéo lại cổ áo, sau khi ngồi thẳng, nghiêng người về phía Hứa Tình Thâm.
"Không gì đáng lo ngại không có nghĩa là không có việc gì, anh thật sự khó chịu."
"Sao lại khó chịu?"
"Nhất định là thuốc vẫn còn tác dụng." Tưởng Viễn Chu nói xong, bắt đầu làm nũng cô, Hứa Tình Thâm đứng im tại chỗ, cô biết thừa trong lòng anh đang nghĩ gì.
"Vậy anh muốn làm gì?"
Tưởng Viễn Chu đưa tay nắm hông cô, muốn kéo cô nằm đè trên giường lớn, nhưng Hứa Tình Thâm lại đứng tại chỗ bất động như là cái đinh.
Người đàn ông ôm vài lần, có chút ảo não: "Trước đây sao lại không phát hiện ra em khỏe như vậy nhỉ?"
Hứa Tình Thâm vươn tay, bàn tay hơi lạnh sờ lên mặt của Tưởng Viễn Chu.
"Không phải rất bình thường sao? Chạm vào cũng không nóng."
"Trong cơ thể nóng. Không tin em sờ xem."
"Sao em có thể đo được nhiệt độ trong cơ thể anh cơ chứ?" Hứa Tình Thâm nói xong, ngồi xuống mép giường.
Tưởng Viễn Chu ôm đầu của cô, dựa đầu vào nhau.
"Có thể."
"Đừng làm rộn." Cơn giận của Hứa Tình Thâm còn sót lại chưa tiêu tan.
"Mau ngủ đi."
"Em để anh đi vào bên trong cơ thể em là em có thể cảm nhận được nhiệt độ trong cơ thể anh."
Hứa Tình Thâm trợn tròn mắt, hai tay đẩy ngực Tưởng Viễn Chu, ngày hôm nay anh không khỏe, cứ như thế bị cô hạ gục.
Hứa Tình Thâm ghé sát vào trước ngực Tưởng Viễn Chu, người đàn ông thuận thế đưa bàn tay đặt trên vai cô.
"Thích chủ động, có đúng không?"
"Em cho là anh nên ngoan ngoãn đi ngủ đi."
Tưởng Viễn Chu thấy cô muốn đi, vội vàng dùng tay ôm lấy vòng eo của cô.
"Sau khi trêu đùa anh như vậy rồi, lại muốn đi?"
"Ai khiêu khích anh?"
Hứa Tình Thâm đặt hai tay lên người anh.
"Buông."
"Không buông."
"Hôm nay em không có tâm trạng."
Tưởng Viễn Chu đưa tay lên trán, một tay kia vẫn ôm hông của Hứa Tình Thâm.
"Còn chưa nguôi giận?"
"Chỉ là không có tâm trạng mà thôi."
Bàn tay người đàn ông áp lên vòng eo của cô, Hứa Tình Thâm dựa vào đầu vai Tưởng Viễn Chu.
"Anh nói xem, như thế khiến em lo lắng. . ."
"Chuyện này cũng không trách anh được, bọn họ không quyến rũ anh được, liền dùng tới cách như vậy để tiếp cận anh."
"Sau này còn dám khinh thường nữa hay không?"
Tưởng Viễn Chu hôn lên trán Hứa Tình Thâm.
"Đương nhiên không dám."
Bàn tay Hứa Tình Thâm đặt trên ngực anh đi xuống, qua bụng của người đàn ông, chui vào trong áo ngủ.
Tưởng Viễn Chu khẽ cắn cằm của cô, có chút khó kìm lòng nổi, Hứa Tình Thâm nhìn sắc mặt anh càng ngày càng thả lỏng, người đàn ông hôn môi của cô, muốn xâm nhập, Hứa Tình Thâm lại quay mặt đi.
"Đừng có ngừng. . ." Tưởng Viễn Chu cho là cô phải đi, đưa tay cầm cổ tay của cô. "Không được dừng lại."
Hứa Tình Thâm nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến gần cổ anh, nhẹ nhàng thổi một hơi bên cạnh tai anh. Tưởng Viễn Chu gần như căng cứng, Hứa Tình Thâm cảm giác được "nó" run rẩy, ánh mắt anh trở nên mơ hồ, muốn hôn môi, Hứa Tình Thâm lại đưa tay kia đẩy ra.
Bàn tay Tưởng Viễn Chu nhè nhẹ vuốt dọc theo cánh tay cô, hồi lâu sau, bàn tay anh nắm chặt lại.
"Không được. . ."
"Thực sự không được?"
Tưởng Viễn Chu đưa tay giữ lấy gáy cô.
"Mau lên đây."
"Lên làm gì?" Ánh mắt Hứa Tình Thâm trong suốt, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt.
"Giả vờ gì chứ?" Tưởng Viễn Chu muốn kéo cô lên trên giường, Hứa Tình Thâm lại thu về nhanh hơn, Tưởng Viễn Chu chợt cảm thấy trống rỗng.
Tưởng Viễn Chu không chịu nổi nhất là như vậy.
"Em làm gì vậy?"
"Ngày hôm nay xảy ra chuyện như vậy, không nên có lần sau nữa, có đúng hay không?"
"Anh đảm bảo không có lần sau."
Hứa Tình Thâm thấy anh ngồi dậy, lúc Tưởng Viễn Chu nói chuyện, hơi thở không ổn định, Hứa Tình Thâm đưa tay chỉ vào anh.
"Em cũng đảm bảo, lần sau không bao giờ có chuyện như vậy."
"Em đảm bảo cái gì?"
"Lần sau, em đã châm lửa lên, nhất định em sẽ chịu trách nhiệm dập tắt."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, đôi mắt nheo lại.
"Ý của em là, lần này em mặc kệ?"
"Phải, không quan tâm."
"Đừng mơ!"
Tưởng Viễn Chu đưa tay muốn kéo cô, Hứa Tình Thâm lại vội đứng lên.
"Trong nhà có bình chữa cháy không?"
"Hứa Tình Thâm, em nên biết hậu quả khi làm như vậy."
Hứa Tình Thâm nhún vai.
"Em cũng không cố ý."
Lời nói này truyền ra, ai tin?
Tưởng Viễn Chu ngồi ở mép giường, ánh mắt như ghim đóng chặt trên người Hứa Tình Thâm, cô chậm rãi lui về phía sau.
"Chuyện ngày hôm nay, anh có sai hay không?"
"Có, là anh sơ suất."
Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ nhếch lên, nhuốm ý cười: "Không, anh không sai, anh cũng không có khả năng mang theo ngân châm để thử rượu giống như thời xưa, anh không sai."
Tưởng Viễn Chu chống hai tay tại hai bên, ngọn lửa trong cơ thể không sao đè nén xuống nổi.
"Đúng, anh không sai."
"Anh lại còn nói mình không sai?" Hứa Tình Thâm khẽ cao giọng.
Bây giờ tâm trí Tưởng Viễn Chu không còn ở nơi này nữa, vùng xung quanh lông mày của anh khẽ nhướn lên.
"Vậy rốt cuộc là em muốn anh sai, hay là không?"
Chương 268: Có được tự do một lần nữa
Editor: Lưu Tinh
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
"Đương nhiên anh cho là mình không sai."
"Anh nói, anh không sai."
Hứa Tình Thâm nheo mắt lại. "Em thấy anh trước giờ chưa từng mắc sai lầm."
"Quả thực anh chưa từng mắc sai lầm. . ." Tưởng Viễn Chu đứng dậy. "Chúng ta không nên cãi nhau."
Hứa Tình Thâm nhìn anh đi tới chỗ của mình, cô vội vàng nhanh chân đi tới cửa trước, đặt tay lên chốt cửa.
Tưởng Viễn Chu vội bắt lấy tay cô: "Đừng mà, ngoan."
"Em hỏi anh một vấn đề."
"Em hỏi đi."
"Một khi người người đàn ông đã bị kích thích, có phải sẽ rất khó dập tắt?"
Tưởng Viễn Chu đáp: "Đương nhiên."
Hứa Tình Thâm nhếch môi lên: "Đó chính là điểm khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, chỉ nhiêu đó thôi em cũng đã cảm thấy rất khó chịu."
"Em qua đây." Tưởng Viễn Chu lại ngoắc tay với cô. "Anh đảm bảo có cách giúp em hết khó chịu."
"Em không cần!" Hứa Tình Thâm dứt khoát kéo cửa ra. "Em đến phòng Lâm Lâm và Duệ Duệ, tốt nhất anh đừng qua đó. Anh xem bộ dạng của anh kìa, mặt đỏ đến tận mang tai, sẽ dọa bọn trẻ sợ đó."
Nói xong, cô liền xoay người đi ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu muốn đuổi theo nhưng nhìn thấy thân dưới vẫn còn phản ứng, vẫn chưa "chịu xuống" . Như vậy mà đi ra ngoài sẽ bị người ta chê cười mất.
---
Sau khi trở lại nhà họ Mục, Lăng Thời Ngâm rất ít khi xuống lầu. Mẹ cô ta cứ cách vài ba ngày sẽ ghé qua.
Lúc ăn cơm tối, bà Mục mời bà Lăng ở lại cùng ăn cơm. Vì thế Lăng Thời Ngâm cũng phải xuống lầu.
Mục Kính Sâm gọi điện thoại về, nói là đêm nay không về nhà ăn cơm. Phó Lưu Âm có chút nơm nớp lo sợ. Không khí trên bàn ăn rất nặng nề, không ai mở miệng nói câu nào.
Lăng Thời Ngâm liếc mắt nhìn Mục Thành Quân, thấy hắn ta đang nhìn chằm chằm Phó Lưu Âm không chớp mắt. Lăng Thời Ngâm giả vờ hỏi chuyện: "Âm Âm, mấy hôm trước không phải em nói là muốn dọn ra ngoài ở sao?"
Chuyện này trước giờ vẫn là điều mà Phó Lưu Âm mong muốn nhất. Nghe Lăng Thời Ngâm hỏi vậy, cô không khỏi gật đầu: "Mẹ, con thật sự muốn dọn ra ngoài ở."
"Tại sao?"
"Chuyện lần trước, trong lòng con vẫn luôn. . . "
Bà Mục kín đáo liếc nhìn bà Lăng một cái, có mấy lời không thể nói trước mặt bà ta.
"Âm Âm, hiện tại Thời Ngâm xảy ra chuyện như vậy, con và Kính Sâm nên ở nhà mới phải."
"Đúng vậy." Mục Thành Quân tiếp lời. "Lẽ nào em sợ chuyện của Thời Ngâm sẽ gây vạ lây tới em?"
Lồng ngực Phó Lưu Âm phập phồng kịch liệt. Tại sao cô kiên quyết muốn dọn ra ngoài, hẳn là trong lòng Mục Thành Quân rõ hơn ai hết!
"Anh cả, anh đừng ép người quá đáng. Có phải anh đợi tôi nói thẳng ra lý do kia anh mới chịu hay không?"
"Em cứ nói." Mục Thành Quân để đũa xuống, hai mắt nhìn thẳng vào Phó Lưu Âm.
Nơi cổ họng cô cuộn lên vài cái, hai tay siết chặt lại: "Nguyên nhân chủ yếu là tôi không muốn bị quấy rầy. Mỗi khi Kính Sâm không có ở nhà, tôi đều phải lo lắng đề phòng."
Bà Mục sao có thể nghe không ra ý tứ trong lời nói của Phó Lưu Âm. Trong cái nhà này, ngoại trừ Mục Kính Sâm ra thì cũng chỉ có hai người đàn ông là Mục Thành Quân và quản gia Tào. Mà hiển nhiên không phải là Phó Lưu Âm đang ám chỉ quản gia Tào.
"Âm Âm, chuyện này chúng ta bàn lại sau." Bà Mục cười gượng vài tiếng, quay sang nói với bà Lăng: "Ăn thử món này xem, bà ăn nhiều một chút, đừng khách sáo."
Phó Lưu Âm không muốn tiếp tục đợi nữa. Chắc chắn là Mục Thành Quân và bà Mục sẽ không dễ dàng gì chịu thả người.
Lúc Mục Kính Sâm trở về, cả nhà vẫn còn ngồi trên bàn ăn. Anh bước tới, chào hỏi bà Mục và bà Lăng.
"Kính Sâm, con ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Người đàn ông kéo chiếc ghế bên cạnh Phó Lưu Âm ra, ngồi vào chỗ của mình.
"Sao hôm nay con về trễ thế?"
"Đăng ký nhập học cho Âm Âm."
Vốn dĩ Phó Lưu Âm đang suy nghĩ đến thất thần, nhưng vừa nghe đến câu này thì cô không khỏi giật mình quay sang người đàn ông bên cạnh.
"Trường học?"
"Đúng vậy. Không phải em lúc nào cũng than vãn ở nhà quá nhàm chán sao? Anh đã giúp em làm thủ tục nhập học."
Phó Lưu Âm không giấu nổi nụ cười trên mặt: "Thật sao?"
"Anh lừa em làm gì?"
Như vậy cũng tốt, cuối cùng cũng không cần phải ngày ngày quanh quẩn trong cái nhà này rồi. Bà Mục nghe vậy, ngược lại cũng tán thành: "Đi học cũng tốt, mặc kệ tương lai con muốn làm công việc gì, có kiến thức vẫn hơn."
"Học ở đâu?" Mục Thành Quân hỏi.
Phó Lưu Âm đặt tay lên đùi Mục Kính Sâm. Người đàn ông cầm lấy tay cô như đang trấn an.
"Anh cả hỏi làm gì? Anh muốn thay em đưa đón Âm Âm đi học sao?"
"Anh cũng chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi."
Lăng Thời Ngâm chen vào một câu: "Âm Âm đi rồi, sau này chỉ còn lại con và mẹ thôi."
"Thời Ngâm, đừng như vậy." Trong lòng bà Mục dâng lên cảm giác chua xót. "Chúng ta sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất, nhất định có thể chữa cho con."
Trở lại phòng ngủ, Phó Lưu Âm không nén nổi sự kích động. Cô đi vào phòng để quần áo, lấy từng bộ quần áo ra.
Mục Kính Sâm đứng tựa người ở cửa, hai tay ôm trước ngực: "Làm gì đó?"
"Thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày. A, khi nào thì tôi có thể đi học?"
"Chỉ là đến trường mà thôi, sao lại gom hết đồ đi?"
Phó Lưu Âm khẽ cắn môi dưới, quay đầu lại nhìn anh: "Tôi. . . Tôi có thể ở lại kí túc xá không?"
Đôi mắt hẹp dài của Mục Kính Sâm nheo lại, nhìn chằm chằm vào cô: "Ở lại kí túc xá?"
"Đúng vậy."
"Em nói thử xem tôi có đồng ý hay không?"
Phó Lưu Âm đi tới trước mặt Mục Kính Sâm, hai tay cầm vạt áo sơ mi của anh: "Tôi nghỉ học lâu như vậy, nhất định là trong thời gian ngắn không thể tiếp thu bài nổi, bài vở theo không kịp, nếu như có thể ở lại kí túc xá. . ."
Cánh tay thon dài của Mục Kính Sâm vươn ra ôm lấy hông của Phó Lưu Âm: "Em đừng mơ tưởng."
"Tôi sẽ học trường nào?"
"Tôi sẽ dặn tài xế đưa đón."
"Không nên." Phó Lưu Âm ngẩng đầu nhìn anh. "Vậy tôi đi một mình là được rồi."
"Đợi tôi sắp xếp ổn thỏa, sẽ đưa em đi."
"Được."
Hôm nay Phó Lưu Âm đi học, cô thức dậy từ rất sớm. Hôm qua đến tận nửa đêm Mục Kính Sâm mới về. Cô ăn xong sáng xong, người đàn ông còn chưa xuống lầu. Cô đứng ở cửa nhìn ra xa, nghe có tiếng bước chân truyền đến. Phó Lưu Âm nghĩ là Mục Kính Sâm, nào ngờ nhìn lại, là Mục Thành Quân.
"Anh cả."
Khóe miệng Mục Thành Quân cong lên, tỉ mỉ ngắm nhìn người phụ nữ trước mặt. Mái tóc của Phó Lưu Âm được buộc cao lên, hôm nay cô mặc một bộ váy dài qua đầu gối, mang một đôi giày vải màu trắng. Đường đường là mợ hai nhà họ Mục, lại ăn mặc như một nữ sinh.
"Đi học?"
"Đúng vậy."
Mục Thành Quân hơi siết tay lại thành nắm đấm, thân hình cao lớn của hắn di chuyển về phía trước, đứng chắn trước mặt của Phó Lưu Âm.
"Cũng chỉ là ôn lại một số chuyện của cuộc sống khi trước, còn có thể học được thứ gì chứ?"
"Anh cả, nếu đã đóng học phí, tôi nhất định phải học hành đàng hoàng."
"Em học chuyên ngành gì?"
Phó Lưu Âm nhìn Mục Thành Quân, đáp: "Không biết."
"Không biết?"
"Đúng vậy, là Kính Sâm sắp xếp cho tôi."
Mục Thành Quân bật cười, lời này nói ra ai mà tin chứ?
"Em đang sợ tôi sẽ tìm đến trường em?"
"Sao có thể? Anh cả bận trăm công ngàn việc, làm gì rảnh rỗi mà đến trường tôi."
Cách đó không xa truyền đến tiếng chào hỏi của người giúp việc: "Thiếu tá Mục."
Mục Thành Quân cũng không quay đầu lại, nhấc chân rời khỏi chỗ đó. Phó Lưu Âm đứng tại chỗ. Mục Kính Sâm vào phòng ăn, kéo một chiếc ghế ra: "Dậy sớm thế?"
"Em sợ muộn."
"Trường đại học không có nhiều quy định như vậy đâu, mau đến đây đi."
Sau khi ăn xong, Mục Kính Sâm dẫn theo Phó Lưu Âm ra ngoài. Hai người ngồi vào trong xe, Phó Lưu Âm ôm túi xách trong người. Mục Kính Sâm vươn tay muốn giật lấy cái túi.
"Kiếm ở đâu ra cái túi to như thế?"
"Tôi mới mua hôm qua."
"Ở nhà có bao nhiêu là túi, sao không dùng?"
Phó Lưu Âm kéo cái túi xách trở lại.
"Mấy cái đó không thích hợp để mang đến trường."
Mục Kính Sâm thong thả ngồi vắt chéo chân. Phó Lưu Âm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình cô khá phức tạp. Đối với chuyện trở lại đi học, cô vừa chờ mong nhưng cũng vừa bài xích. Chỉ là hiện tại ở nhà họ Mục không còn an toàn, cô cảm thấy mình như một người đuối nước đang cố sức vùng vẫy. Mục Kính Sâm thấy cô nhìn ra bên ngoài đến mất hồn.
"Sao vậy, phong cảnh ngoài đó đẹp đến thế sao?"
Cô nghiêng mặt qua, đối diện với cái nhìn chăm chú của Mục Kính Sâm: "Anh cho xe dừng trước cổng trường được không? Anh không nên theo vào."
"Tại sao?"
"Như vậy sẽ khiến người ta chú ý."
Mục Kính Sâm hơi xị mặt xuống: "Sao vậy, nhìn tôi không được bình thường sao?"
"Không phải. . ."
Chiếc xe đã tới sát cổng trường, Phó Lưu Âm sốt ruột kêu lên: "Dừng lại, dừng lại!"
Tài xế giật mình vội vàng phanh xe lại. Phó Lưu Âm vừa định mở cửa xuống xe thì Mục Kính Sâm đã kịp thời ôm cô lại.
Tài xế hạ cửa sổ xuống, nói với bảo vệ mấy câu, bảo vệ liền cho xe đi vào. Chiếc xe chạy vào trong sân trường. Mục Kính Sâm xuống xe trước, Phó Lưu Âm vội vàng đi theo phía sau anh. Cũng may lúc này đã vào tiết, trên sân có rất ít người qua lại. Cùng lắm là bọn họ cũng chỉ đưa mắt liếc nhìn một chút rồi lại thôi. Hai người đi thẳng đến văn phòng, hiệu trưởng đích thân ra đón: "Thiếu tá Mục, xin chào."
"Hiệu trưởng Chương, chúng tôi đến muộn."
"Nào, mời ngồi."
Hiệu trưởng Chương đi tới chỗ bàn làm việc, gọi điện thoại. Phó Lưu Âm ngồi trên ghế sô pha. Cũng không lâu lắm, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy bóng dáng một người khá cao lớn từ bên ngoài đi vào.
"Đến đây." Hiệu trường Chương vẫy tay gọi người đàn ông kia. "Hai ngày trước đã đề cập với thấy chuyện này rồi, còn nhớ không? Để tôi giới thiệu một chút."
Mục Kính Sâm đưa mắt nhìn sang Phó Lưu Âm, cô liền đứng dậy, tiến lên vài bước, nhìn người đàn ông điển trai trước mặt: "Chào thầy ạ."
"Đây là Phó Lưu Âm, sau này sẽ là sinh viên của thầy."
"Xin chào, tôi là chủ nhiệm lớp em."
Mục Kính Sâm nhíu mày, sao lại chọn một tên mặt trắng trẻ tuổi như vậy làm thầy chủ nhiệm? Anh đứng lên, đi tới bên cạnh Phó Lưu Âm.
"Trông thầy vẫn còn trẻ tuổi."
"Đúng vậy." Hiệu trưởng mỉm cười. "Nữ sinh trong trường ai cũng thích đến lớp của thầy ấy."
"Hiệu trưởng, ngài thật biết nói đùa." Diệp Thiệu Dương nhàn nhạt liếc nhìn Mục Kính Sâm. "Vị này là?"
Mục Kính Sâm vừa định mở miệng thì Phó Lưu Âm đã giành nói trước: "Là anh trai của em."
Mục Kính Sâm như bị mắc nghẹn ở cổ.
Anh trai?
Diệp Thiệu Dương gật đầu: "Em đi theo tôi, hôm nay vừa vặn tôi có tiết, tôi đưa em đến lớp xem thử."
"Vâng."
Phó Lưu Âm nháy mắt với Mục Kính Sâm một cái rồi bước nhanh theo Diệp Thiệu Dương, bỏ lại một mình anh trong văn phòng của hiệu trưởng.
Phó Lưu Âm vui vẻ theo Diệp Thiệu Dương đến lớp. Khi hai người vừa bước vào cửa, bên trong phòng học liền rộ lên tiếng xì xào. Có một người còn phấn khích hét to lên: "Mỹ nữ!"
Diệp Thiệu Dương đảo mắt nhìn qua, người nọ liền rụt cổ một cái.
"Đây là bạn học mới của chúng ta sao? Xinh đẹp quá."
"Em hãy tự giới thiệu đi."
"Vâng." Đối mắt với nhiều người như thế, Phó Lưu Âm cũng không biết nên nhìn vào hướng nào. Cuối cùng cô quyết định xoay mặt ra ngoài cửa sổ, không ngờ lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở bên ngoài.
Mục Kính Sâm đang đứng trước mắt cô, hai tay anh thoải mái đặt trên lan can, dường như đang rất có hứng thú ngắm nhìn bộ dạng của cô lúc này. Thế nhưng cô cũng chỉ đơn giản giới thiệu tên và một vài sở thích của mình, thế là xong.
Khóe miệng Mục Kính Sâm hơi cong lên, cô lại dám phủ nhận quan hệ vợ chồng với anh. Lẽ ra trước khi đến trường, anh phải buộc cô thừa nhận là người đã kết hôn mới đúng.
Diệp Thiệu Dương sắp xếp chỗ ngồi cho cô, ngay sát cửa sổ. Phó Lưu Âm ngồi vào chỗ của mình. Một lúc sau, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn ra ngoài, lúc này mới biết Mục Kính Sâm đã đi từ lúc nào rồi.
Quả thật lúc này đây Phó Lưu Âm rất muốn hét lên thật to! Cuối cùng thì cũng tự do rồi! Sau này cô có thể thoải mái làm mọi việc theo ý thích của mình.
Buổi chiều chỉ có hai tiết, thời gian còn lại sinh viên sẽ tự học.
Phó Lưu Âm thu dọn đồ đạc. Bạn học ngồi turớc mặt cô quay đầu lại vui vẻ nói: "Lưu Âm, lớp chúng ta không có nhiều bạn nữ, hoan nghênh cậu cùng nhập hội với bọn mình."
"Cảm ơn."
"Cậu không ở lại kí túc xá sao?"
"Đúng vậy." Phó Lưu Âm đứng dậy. "Nhà của mình ở cách đây không xa."
"Vậy thì tốt quá, chúng ta cùng đi thôi."
Lúc đi xuống cầu thang, Phó Lưu Âm hỏi bạn nữ bên cạnh: "Cậu có biết quay đây có ga tàu điện nào không?"
"Có, ngay phía trước trường học."
Tan học, chắc chắn Mục Kính Sâm sẽ không đích thân đến đón cô. Nghĩ vậy, trong lòng Phó Lưu Âm ngược lại cảm thấy vô càng hưng phấn.
Chỉ có điều, vừa mới đi tới hành lang, xa xa Phó Lưu Âm đã thấy xe của Mục Kính Sâm đậu ở bên ngoài. Bước chân cô vô thức chậm dần lại.
Triệu Hiểu ở bên cạnh ân cần hỏi: "Cậu có muốn ghé qua kí túc xá bọn mình chơi một chút không?"
"Không cần." Phó Lưu Âm hơi mất tự nhiên.
Đi hết dãy hành lang này sẽ ra thẳng tới cổng trường. Phó Lưu Âm định giả vờ như không nhìn thấy nhưng người ngồi bên trong chiếc xe kia đã bấm còi vài tiếng ra hiệu với cô.
Triệu Hiểu tò mò liếc nhìn: "Có chuyện gì vậy?"
Mục Kính Sâm đẩy cửa xe ra. Anh không xuống xe mà chỉ ngồi đặt tay trên vô lăng, chân trái thon dài của anh đưa ra ngoài lọt vào tầm mắt của hai nữ sinh.
Phó Lưu Âm biết là không thể tiếp tục giả vờ nữa. Triệu Hiểu đứng đó cũng không thể nhìn thấy rõ tướng mạo của người bên trong xe.
Phó Lưu Âm cười gượng vài tiếng: "À, suýt chút nữa thì mình quên mất, là người nhà đến đón mình."
"Đây là xe của nhà cậu?"
"Đúng vậy!" Phó Lưu Âm bất đắc dĩ cười trừ. "Lúc nãy mải mê nói chuyện với cậu nên không để ý."
"Người trong xe kia là ai?"
Phó Lưu Âm tiến lên hai bước, đáp lại: "Anh trai mình!"
"Hóa ra là vậy. Vậy cậu mau trở về đi, ngày mai gặp lại."
"Tạm biệt, ngày mai gặp lại!"
Phó Lưu Âm nói xong, đi ra phía sau xe, kéo cửa xe ra vừa định ngồi vào trong thì chợt nghe thấy tiếng người đàn ông lạnh lùng mở miệng nói: "Ngồi bên cạnh tôi."
"Không, không. . ."
"Em muốn tôi xuống xe phải không?"
Phó Lưu Âm liền đóng cửa xe lại. Triệu Hiểu quay đầu lại liếc nhìn, Phó Lưu Âm lại cười trừ, đi vòng qua thân xe, đến chỗ bên cạnh ghế lái, cô vội vàng ngồi vào.
Mục Kính Sâm khởi động xe. Phó Lưu Âm cài dây an toàn vào: "Sao anh biết tôi đến giờ tan học?"
"Tôi có thời khóa biểu của em."
". . ."
Chiếc xe thong dong chạy ra ngoài, dọc theo đường đi toàn là sinh viên đi the từng tốp năm, tốp ba. Nhiều người nhận ra ngay chiếc xe đắt tiền nên không khỏi chỉ trỏ.
Phó Lưu Âm thấy thế, bực bội ngồi dựa hẳn ra lưng ghế, kéo chiếc túi xách lên cao che cả khuôn mặt lại. Mục Kính Sâm liếc mắt nhìn cô.
"Sợ bị người ta nhìn thấy như vậy à?"
"Dĩ nhiên, tin đồn sẽ truyền đi rất nhanh. Nếu người ta nói tôi được anh bao nuôi, vậy phải làm sao đây?"
Chạy được một đoạn, Phó Lưu Âm thầm nghĩ chắc không còn chạm mặt sinh viên của trường nữa rồi nên cô ngồi thẳng dậy. Mục Kính Sâm lại đưa tay đè trước ngực cô lại: "Em cứ nằm tiếp đi, không cần ngồi dậy."
Phó Lưu Âm đẩy tay anh ra: "Đừng như vậy."
"Vừa thoát ra bên ngoài đã vội vàng nghĩ cách phủi sạch mọi quan hệ với tôi?"
"Tôi không có."
Ngón tay Mục Kính Sâm gõ nhẹ hai cái trên tay lái. Khi đi ngang qua một trung tâm thương mai, Phó Lưu Âm đột nhiên lay cổ tay Mục Kính Sâm.
"Tôi muốn mua vài bộ quần áo."
"Ừ."
"Tôi tự vào."
"Được, không thành vấn đề." Mục Kính Sâm đồng ý, trên mặt cũng không có chút biểu hiện băn khoăn.
Sau khi trở lại nhà họ Mục, vừa hay cũng đến giờ cơm. Hôm nay Mục Thành Quân cùng Lăng Thời Ngâm đi xuống. Mọi người ngồi quay quần trước bàn ăn. Bà Mục hỏi: "Âm Âm, ngày đầu tiên đi học trở lại, cảm giác thế nào?"
"Rất vui ạ."
"Mẹ cũng nhìn ra được con rất phấn khởi."
Phó Lưu Âm cười khẽ: "Đúng vậy, chỉ là hôm nay thầy giáo giảng gì con nghe đều không hiểu."
"Cứ từ từ thôi con."
Lăng Thời Ngâm nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Phó Lưu Âm. Nhà họ Mục này đối với cô ta chẳng khác gì một chiếc lồng chim được sơn son thiếp vàng. Tất cả bọn họ đều có tay có chân, có thể tự do ra ngoài, chỉ có một mình cô ta thì không.
Cô ta ganh tị đến phát điên.
Ăn xong cơm tối, Phó Lưu Âm đi lên lầu. Cô tắm rửa xong, ngồi vào bàn trang điểm. Lúc Mục Kính Sâm vào phòng thì thấy cô đang đọc sách. Anh bước tới vài bước, hai tay chắp sau lưng, cúi người xuống nhìn vào quyền sách trong tay cô: "Đọc được sao?"
"Quả thực đọc không hiểu."
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm một bên gò má cô, rồi bỗng nhiên hôn lên một cái. Cô giật mình liền đẩy mặt anh ra: "Sáng mai tôi còn phải đi học."
"Mối quan hệ của chúng ta có ảnh hưởng đến việc học của em không?"
Phó Lưu Âm mím môi lại, Mục Kính Sâm thấy thế dứt khoát ôm chặt cô vào lòng. Phó Lưu Âm giãy dụa vài cái: "Sao lại hỏi vậy?"
"Cả ngày hôm nay lúc nào em cũng nói tôi là anh trai của em. Lại đây, để anh trai thương em một chút."
"Tôi còn đang đi học, không thể nói anh là chồng tôi được."
Mục Kính Sâm ôm ngang người cô lên. Anh không đi tới chỗ chiếc giường mà đột nhiên thay đổi tư thế, để hai chân cô vòng qua thắt lưng anh. Phó Lưu Âm phải chật vật ôm chặt lấy cổ anh. Mục Kính Sâm đè sát cô lên tường, làn môi mỏng tiến đến bên tai cô, thì thầm: "Nhưng chỉ cần em gọi một tiếng anh trai đó nghe rất kích thích, em gọi lại lần nữa đi?"
Phó Lưu Âm muốn thoát ra nhưng không được, cô thở hổn hển, nói: "Tôi chỉ là không muốn người khác nói xấu mình thôi, tôi gọi anh là anh trai cũng chỉ là. . ."
"Tôi bảo em gọi lại lần nữa đi." Mục Kính Sâm kiên quyết bắt cô gọi.
"Anh cho phép sao?"
"Phải."
"Vậy sau này ở trường, anh sẽ là anh trai của tôi."
"Gọi!"
Phó Lưu Âm cắn môi: "Anh trai -- "
Toàn bộ máu trong người Mục Kính Sâm như sôi trào lên, giọng nói anh cũng trở nên khản đặc đi: "Ôi, em gái nhỏ -- "
Dứt lời, đôi môi nóng bỏng liền hung hăng dán chặt lên môi cô. Phó Lưu Âm trừng mắt, cô đâu có nói lời quyến rũ mị hoặc nào, sao Mục Kính Sâm lại kích động như vậy chứ?
"Đừng -- "
Anh dùng sức ép sát lên người cô, hận không thể nhập hai cơ thể lại làm một. Phó Lưu Âm bị anh đè đến khó thở, hai tay cô ra sức đẩy anh ra. Môi anh dời xuống cần cổ cô. Phó Lưu Âm cảm thấy nhột, rụt cổ lại, thế nhưng vẫ không thề tránh khỏi nụ hôn nóng bỏng kia. Người đàn ông há miệng ra cắn một cái.
Phó Lưu Âm la lên: "Không được, đừng mà."
"Tại sao không được? Em là vợ của tôi, tại sao không được?"
"Không thể lưu lại dấu hôn, ngài mai tôi còn phải đi học."
Bàn tay Mục Kính Sâm vừa nâng vừa xoa nắn mông cô: "Có phải gã chủ nhiệm kia rất quan tâm tới em hay không?"
"Thầy ấy rất tốt."
"Hôm nào tôi sẽ thay một thầy giáo già."
Phó Lưu Âm rất khó khăn mới có thể bám được trên người anh, nhiều lần cô trượt chân suýt ngã xuống. Cô vừa thở hổn hển vừa nói: "Người ta là thầy, chỉ làm hết trách nhiệm của mình thôi mà."
"Có phải em nên làm gì đó để tôi thấy được thành ý của em hay không?"
"Ý anh là sao?"
Mục Kính Sâm vuốt ve gương mặt của Phó Lưu Âm: "Lỗi của tôi. Tôi đã sắp xếp cho em vào nhầm một hang sói, lớp em toàn là nam sinh. Quả thực tôi rất lo lắng."
"Anh đừng nói vậy, tôi đảm bảo, tôi rất biết chừng mực."
Bàn tay anh không ngừng vuốt ve, Phó Lưu Âm muốn leo xuống lại không thề, muốn trụ lại không thể trụ vững.
"Nào, để anh trai chủ động một lần, như vậy sau này tôi sẽ không tính toán với em nữa."
"Tại sao hai chữ này từ trong miệng anh thốt ra lại nghe có vẻ kì quái như vậy?"
"Em cũng biết." Mục Kính Sâm lại cúi sát người xuống. "Từ trong miệng em nói ra cũng kì quái như vậy đó, lại khiến tôi chịu không nổi."
Bình luận facebook