Chương 163: Yêu cô, vậy thì theo cô đến nơi thuộc về cô
Editor: Lữ
♥♥♥
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen. com
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm dán mắt vào TV, cũng không lọt vào chút nội dung nào: "Vẫn nên đi ngủ sớm một chút đi."
"Ngủ được ư?"
Hứa Tình Thâm vờ ngáp một cái: "Hơi mệt."
"Ngày mai có đi làm không?"
"Nghỉ một ngày."
Ngón tay Tưởng Viễn Chu xoa xoa trong lòng bàn tay: "Nếu được nghỉ, ngủ trễ một chút cũng không sao phải không?"
Hứa Tình Thâm với tay cầm chén trà ướp hoa trên khay qua: "Tôi không thích xem chương trình giao thừa, xem một tí là muốn ngủ rồi."
"Vậy tôi cùng em xem phim."
"Sắp hết rồi." Thật ra Hứa Tình Thâm đã muốn quay về phòng, dù sao cũng có một số việc, khó mà tránh khỏi lúng túng: "Hôm nay cũng đi đi lại lại nhiều như vậy, anh không mệt à?"
"Anh không mệt."
Ở cùng một chỗ với Hứa Tình Thâm, vĩnh viễn cũng không mệt.
Tưởng Viễn Chu đứng dậy tắt TV: "Đi, chúng ta chọn một bộ phim."
Cô gần như bị anh kéo lên lầu, đến phòng chiếu phim, Tưởng Viễn Cho để cô ngồi, anh không hề chọn, vốn là, xem cái gì cũng không còn quan trọng.
Hứa Tình Thâm liếc nhìn, rất nhanh Tưởng Viễn Chu đã ngồi xuống cạnh cô.
"Bình thường anh đều ở nơi này ư?"
"Không, chưa từng ở."
"Vậy tại sao cái gì cũng có."
Tưởng Viễn Chu chỉ đơn giản 'ừ' một tiếng, ánh mắt Hứa Tình Thâm rơi xuống màn hình, nhưng không nhìn thấy lấy một cảnh nào, giao thừa, chẳng phải cần vui vẻ một chút sao?
Cô cũng mang theo trà ướp hoa lên lầu, lúc này chén trà ấy được cô bưng trong tay, xung quanh tối bưng như rạp chiếu phim vậy, Hứa Tình Thâm ngắm nhìn từng khuôn mặt tươi cười trên màn hình, tiếng cười trong trẻo như chuông xuyên qua màn ảnh.
Nhưng khi tai họa ập đến, thường không bao giờ báo trước, nước lũ cao hơn mười mấy tầng lầu trực tiếp tràn đến, mọi người còn chưa kịp thét lên, chớp mắt đã bị nuốt chừng, toàn bộ được kéo đến gần màn ảnh. Trẻ nhỏ trong tay cầm một que kem cắn dở, mắt đầy hoảng sợ ngồi trên ngựa gỗ, phút trước ba mẹ nó vẫn còn đang cùng nó chơi đùa, nhưng chỉ xoay người đi mua đồ một chút, đã bị cuốn vào giữa con sóng, trôi theo tòa cao ốc đổ sập vùi lấp dưới tầng sâu nhất.
Hứa Tình Thâm vốn định tìm một thứ để giải trí, nào ngờ sau khi nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng ngổn ngang xao động.
Cô khẩn trương nắm chặt chén trà, trên màn ảnh có tiếng khóc của trẻ con truyền ra: "Ba, mẹ. . ."
Lại thêm một loạt các âm thanh khác vang lên, Hứa Tình Thâm nhìn thấy một cuộn sóng vượt qua đỉnh đầu đứa bé. . .
Cô cần phải nhắm mắt lại ngay, một bàn tay ấm áp che kín mắt cô lại. Tưởng Viễn Chu áp sát lại để cô tựa vào, Hứa Tình Thâm vẫn không động đậy, toàn bộ trời đất vùi trong bóng đêm, cô cũng tuyệt đối không sợ hãi chút nào.
Tiếng thở hổn hển không đều của người đàn ông lọt vào tai cô, sau một hồi lâu, bàn tay Hứa Tình Thâm đặt lên mu bàn tay người đàn ông: "Tôi không sợ."
"Không sợ? Vậy sao sắc mặt của em lại thay đổi?"
Hứa Tình Thâm kéo tay của anh xuống: "Xem phim đương nhiên phải nhập tâm rồi."
Cô đặt chén trà xuống bên cạnh: "Không xem nữa, tâm tình phiền muộn, tôi ngủ."
Hứa Tình Thâm nói xong, cũng không hề cho Tưởng Viễn Chu cơ hội nào, đứng dậy rời đi.
Sau khi quay lại phòng ngủ, cô tiện tay khóa trái cửa, còn chưa đi đến giường, đã nghe được tiếng gõ cửa.
Hứa Tình Thâm vội mở miệng: "Tôi ngủ."
"Em mở cửa ra trước đã."
"Tôi. . . tôi mệt không chịu được."
Tưởng Viễn Chu khẽ giọng nói: "Quần áo của tôi đều để ở bên trong, em định không để cho tôi tắm à."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, không đi qua không được, mở cửa phòng ngủ ra. Tưởng Viễn Chu đưa cho cô một thứ khác, Hứa Tình Thâm nhìn xem: "Cái gì đây?"
"Năm mới vui vẻ."
Là một bao lì xì, Hứa Tình Thâm không hề thò tay ra nhận lấy: "Ở chỗ của anh, còn đòi tiền lì xì của anh, thì tôi là người không nói lý lẽ rồi."
"Ai gặp cũng có phần, cầm đi."
Cô cầm trong tay, Tưởng Viễn Chu đi thẳng vào phòng để quần áo, Hứa Tình Thâm đặt bao lì xì vào trong ngăn kéo, sau đó đi đến cùng với Tưởng Viễn Chu, bên trong phòng để quần áo còn có quần áo của đàn ông, treo thật chỉnh tề.
Hứa Tình Thâm chợt nhận ra, quần áo của Tưởng Viễn Chu đều được đặt trong phòng ngủ chính, có phải việc này có nghĩa là, chỉ bố trí một chỗ ngủ như thế này không?
Hay vẫn là, anh thật sự nghĩ đến rồi sẽ có một ngày, họ vẫn có thể sống cùng một chỗ với nhau?
Tưởng Viễn Chu lấy quần áo, Hứa Tình Thâm nhanh chóng quay lại mép giường, người đàn ông đi qua trước mặt cô, Hứa Tình Thâm vội vàng nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Anh vừa ra khỏi phòng khách, cô đã lập tức đi đến khóa cửa lại.
Hứa Tình Thâm căn bản không ngủ được, nằm trên giường trằn trọc hết lần này đến lần khác, cô không phải kẻ ngốc, có một số việc không cần phải Tưởng Viễn Chu nói rõ, từ trong ánh mắt cô đã có thể nhận ra.
Vất vả chờ đến sáng sớm, Hứa Tình Thâm quần áo chỉn chu sau đó xuống lầu, cô nhìn sắc trời bên ngoài, vẫn còn sớm, áng chừng giờ này mọi người vẫn còn đang ngủ, thật khó khăn lắm mới có được một kỳ nghỉ tết, ở nhà ngủ cùng với người thân là một sự lựa chọn không tồi.
Hứa Tình Thâm ngồi trước bàn ăn một lúc, cơm tối qua vẫn còn dư lại hơn phân nửa, vẫn chưa được thu dọn. Cô biết những thứ này cũng sẽ không dùng đến nữa, nói không chừng cũng như tối hôm qua, ngay cả cửa còn không vào được.
Trong những món Đắc Nguyệt Lâu đưa đến, có cơm, chỉ là tối hôm qua cũng không ai đụng đến.
Hứa Tình Thâm đi vào nhà bếp, tìm kiếm xung quanh một lượt, bên trong tủ lạnh trống không, cũng không có lấy một hạt gạo, nhưng trong nhà bếp, mọi vật dụng đều có đủ.
Hứa Tình Thâm đem phần cơm còn lại và đồ ăn vào trong, dù thế nào cũng phải bỏ đi, cô cũng không thích phí phạm.
Sau khi Tưởng Viễn Chu thức dậy, đến phòng của Hứa Tình Thâm trước, mới phát hiện ra cô không hề ở bên trong, mới vừa đi đến cửa cầu thang, đã ngửi thấy được mùi thơm tỏa ra từ bên dưới.
Hứa Tình Thâm bưng hai đĩa cơm chiên trứng đặt lên bàn, tôm nõn và ngô bên trong, đều là còn dư lại từ tối hôm qua, vài món ăn vẫn còn nóng, Tưởng Viễn Chu bước chậm lại, Hứa Tình Thâm quay lại nhà bếp, lại tất tả bưng lên.
"Còn làm điểm tâm à?"
Hứa Tình Thâm quay vào lấy chén đũa: "Đúng vậy, có cơm có cháo, anh xem thích ăn cái gì."
Tưởng Viễn Chu đi đến trước bàn ăn, liếc nhìn qua, Hứa Tình Thâm múc vào chén nhỏ cho anh: "Cháo hải sản."
"Em lấy những nguyên liệu này ở đâu ra?"
Cố chỉ chỉ về cái bàn bên kia: "Tối hôm qua còn dư lại."
Tưởng Viễn Chu kéo ghế ngồi xuống, tối hôm qua ăn không nhiều, cho nên lúc này cũng đói sắp xỉu, Hứa Tình Thâm đưa chén cho anh: "Ăn trước một chút cơm chiên trứng đi, tôi còn phải hâm một món canh nữa."
Người đàn ông vùi đầu ăn, liến thoắng hết chén cơm, sau đó lại bắt đầu ăn cháo.
Hứa Tình Thâm không khỏi thầm nghĩ, có thể ăn ngon như vậy sao?
"Ăn xong điểm tâm, tôi muốn trở về?"
"Tôi đưa em về."
Hứa Tình Thâm thả lỏng: "Có thể về sao?"
"Có thể."
Cô gật đầu một cái, Tưởng Viễn Chu nhìn cô: "Tối qua ngủ có ngon không?"
Hứa Tình Thâm trả lời: "Rất ngon."
"Tôi nhìn thấy mắt em thâm quầng sắp rớt xuống cả đất rồi."
Hứa Tình Thâm sờ sờ khóe mắt, Tưởng Viễn Chu mới vừa ăn điểm tâm, điện thoại của Lão Bạch đã gọi đến.
Sáng nay tài xế không đến, Tưởng Viễn Chu đưa theo Hứa Tình Thâm ra ngoài, xe của Lão Bạch đậu bên ngoài, Lão Bạch lên tiếng chào trước: "Tưởng tiên sinh, cô Hứa, tối hôm qua hai người nghỉ ngơi được không?"
Thật ra đây chỉ là một câu hỏi thăm rất bình thường của anh, nhưng Hứa Tình Thâm nghe vào luôn cảm thấy không được thoải mái.
"Năm mới vui vẻ, Lão Bạch."
"Năm mới vui vẻ."
Tưởng Viễn Chu khẽ ngước mắt lên: "Tình hình bên kia thế nào?"
"Phần lớn đã bỏ chạy, còn lại hai ba chiếc xe chặn ở cổng."
"Qua đó trước đi."
Hứa Tình Thâm quay đầu sang chỗ khác, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, có khả năng tối hôm qua ngủ không ngon giấc, cô hạ thấp giọng hướng về phía Lão Bạch: "Ngại quá, năm mới còn làm phiền mọi người như vậy."
"Cô Hứa không cần khách sáo." Lão Bạch nhìn cô cười cười: "Chúng tôi cũng không muốn nhìn thấy cô gặp chuyện không may."
Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ nhướn lên, cô vốn không có sở trường ăn nói, đành phải mang một bụng đầy cảm kích nuốt ngược trở vào.
Đi đến Bảo Lệ Cư Thượng, Hứa Tình Thâm liếc mắt một cái đã nhìn thấy có sẵn một chiếc xe đậu bên ngoài, Lão Bạch ngồi trước xe, đợi đến sau khi dừng hẳn, Hứa Tình Thâm mở cửa xe đầu tiên.
"Chị dâu. . ." Phó Lưu Âm đứng trong sân không giấu được vẻ mặt hớn hở: "Anh, anh, chị dâu về rồi."
Hứa Tình Thâm lại nhìn vào trong xe, Tưởng Viễn Chu đã lên tiếng: "Lão Bạch, trở về Cửu Long Thương đi."
"Vâng."
Khi Hứa Tình Thâm đi đến, không ai ngăn cô lại, Phó Lưu Âm bước nhanh đến trước mặt cô: "Chị không sao chứ?"
"Chị rất ổn, mọi người thì sao? Tối hôm qua bên này có xảy ra chuyện gì không?"
"Không hề, chỉ là không cho người khác ra vào mà thôi."
Phó Kinh Sênh nghe được động tĩnh, bước nhanh ra khỏi nhà, anh đến trước mặt Hứa Tình Thâm, vẻ mặt có phần khẩn trương quan sát cô: "Cuối cùng cũng về rồi."
"Đừng lo lắng, em không sao."
Phó Kinh Sênh kéo cánh tay của cô qua: "Lâm Lâm vừa dậy, luôn miệng gọi mẹ."
Suốt cả một ngày Hứa Tình Thâm không nhìn thấy con gái, trong lòng tràn ngập nhung nhớ, vội vàng theo Phó Kinh Sênh vào phòng.
---
Nhà họ Lăng.
Bà Lăng ăn xong điểm tâm, mới vừa vào phòng, người giúp việc đã nghe thấy, bỏ hết mọi công việc: "Bà chủ."
"Hai đứa kia đâu?" Bà Lăng vẻ mặt tức giận, cả khuôn mặt đều tái mét.
"Lăng tiên sinh và Lăng tiểu thư vẫn chưa dậy."
Bà Lăng cau chặt mày, bước nhanh về phía cầu thang, lên lầu, đúng lúc Lăng Thận quần áo xộc xệch đi ra khỏi phòng, bà Lăng giận đến run rẩy: "Em gái con đâu?"
"Ngủ trong phòng khách đấy."
"Hai đứa cánh cũng đủ cứng rồi, phải không? Giao thừa cũng không biết về nhà, các con định làm gì?"
"Mẹ, bọn con cũng không phải trẻ nít ba tuổi, chẳng lẽ năm mới ở nơi nào, mẹ cũng muốn quản?"
Bà Lăng nhìn bộ dạng của anh, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Vì đàn bà, con nhìn con xem còn giống người không?"
Cánh cửa phòng khách bên cạnh bật mở, Lăng Thời Ngâm lảo đảo bước ra, tóc tai loạn xạ, sắc mặt cũng khó coi, vẫn một thân quần áo của ngày hôm qua, bà Lăng chỉ chỉ sang cô: "Hai đứa. . . Hai đứa muốn chọc mẹ giận chết à."
Lăng Thời Ngâm đi đến, một phát ôm lấy cánh tay Lăng Thận, lúc này mới đứng vững được. Tối hôm qua cô uống nhiều rượu, Lăng Thời Ngâm chăm chú nhìn mẹ mình trước mặt, cười tự giễu: "Mẹ, mẹ đừng nóng, chỉ là con và anh quá khó để chấp nhận, không muốn về nhà ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người thôi."
"Vậy hai đứa có nghĩ đến cảm nhận của mẹ không? Hai con đấy, một người chưa lập gia đình, một người không về nhà, các con rốt cuộc là muốn như thế nào?"
"Lập gia đình?" Lăng Thận hỏi lại: "Lập gia đình với ai?"
"Diệp Cảnh Nhân đã chết, con còn định phí hoài cả đời trên người cô ta hay sao?" Bà Lăng nghe như vậy, giận đến run người: "Phụ nữ tốt hơn nó còn rất nhiều."
"Con không cho phép mẹ nói như vậy về cô ấy!" Lăng Thận nghe xong, sắc mặt đột ngột lạnh lẽo, vẻ mặt tàn ác nhìn chằm chằm mẹ mình trước mặt.
Bà Lăng giật thót người: "Lăng Thận, giọng điệu con như vậy là thế nào?"
"Cảnh Nhân đã chết, ngoài miệng mẹ vẫn không thể tích đức được sao?"
Lăng Thời Ngâm khẽ nhéo cánh tay anh: "Anh, xem như hết rồi đi, đừng tranh cãi nữa."
Bà Lăng mắt đỏ quạch: "Con cũng bao nhiêu tuổi rồi, ba con hi vọng nơi con, mẹ mặc kệ, ngày mai bắt đầu đi xem mắt cho mẹ."
"Nghĩ đến hay." Lăng Thận lạnh lùng nói: "Cả đời này ngoài Cảnh Nhân ra con sẽ không lấy người phụ nữ nào khác."
"Con lặp lại lần nữa xem!"
"Mọi người đừng mong đợi quá nhiều ở con." Lăng Thận từ trên cao nhìn xuống bà Lăng: "Kết hôn? Đừng mơ tưởng."
"Con cái thằng bất hiếu này!" Bà Lăng mở miệng, bàn tay vung đến.
Lăng Thời Ngâm vội vàng đẩy Lăng Thận ra, hai tay cô giữ lấy cổ tay bà Lăng: "Mẹ, đầu năm đầu tháng mẹ tức giận cái gì, anh con chỉ thuận miệng nói một chút, anh ấy biết trách nhiệm trên vai mình mà."
Lăng Thận thờ ơ quét mắt sang bà Lăng, sau đó nhấc chân đi về phía cầu thang.
Anh ta lái xe ra ngoài, xe vừa khởi động không lâu, đã nhận được điện thoại.
"Alo, Lăng tiên sinh phải không ạ?"
"Ừm, chuyện gì?"
"Cửa phòng cô Diệp tối hôm qua bị cạy, cũng không biết tại sao lại có người có thể trà trộn vào tiểu khu, thật ngại quá, ngài có tiện qua đây xem xem có thiệt hại gì không ạ?"
Sắc mặt Lăng Thận căng ra: "Các người làm việc kiểu gì vậy?"
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi."
"Tôi lập tức đến ngay!" Lăng Thận nói xong, ngắt điện thoại.
Nơi ở của Diệp Cảnh Nhân vẫn luôn để trống, sau khi cô qua đời, Lăng Thận cho người mỗi cuối tuần đến dọn dẹp. Đến tiểu khu xảy ra chuyện, nhân viên đều ở trước cửa đợi anh, thấp thỏm lo sợ, Lăng Thận đến cửa quan sát, toàn bộ khóa cửa đều bị hư hại.
"Lăng tiên sinh, cần báo cảnh sát không?"
Đồ dùng và vật dụng trong nhà đều là đồ cao cấp, chỉ là không hề có sự di dời, kẻ trộm đột nhập phỏng chừng vẫn tay không trở về.
Lăng Thận đi vào phòng ngủ, bên trong có dấu vết tìm kiếm, lại nhìn thêm, laptop trên bàn trang điểm đã không còn. Lăng Thận bước nhanh đến tủ đầu giường, mở ngay ngăn kéo, bên trong có quyển album cũ.
Anh ta lấy sau đó mở ra, thiếu một tấm ảnh chụp của anh và Cảnh Nhân. Loại album này rất dày, Lăng Thận quan sát kỹ một chút, tấm ảnh bị người ta dùng dao cắt ra. Trộm mất một cái laptop, một chút tiếc nuối anh cũng không có, nhưng mà bức ảnh bị người ta hủy hoại thế này, Lăng Thận nắm chặt bàn tay, sau đó lại buông ra, gập mạnh quyển album lại.
Khi rời khỏi chỗ ở của Diệp Cảnh Nhân, anh ta thấy nhân viên vẫn còn ở bên ngoài.
"Lăng tiên sinh, có mất thứ gì quan trọng không ạ? Cần báo công an không?"
Lăng Thận khép cửa lại: "Tìm thợ sửa khóa, thay hết khóa."
"Vâng."
"Các người đi đi."
Nhân viên thấy anh không muốn báo cảnh sát, lúc này mới rời khỏi, sau khi Lăng Thận đứng bên ngoài hút hết nửa điếu thuốc, cũng đi đến thang máy.
Nhà của Diệp Cảnh Nhân ở tầng mười tám, cũng là tầng cao nhất trong tiểu khu. Thang máy đi thẳng một mạch xuống dưới, sau khi đến đại sảnh, Lăng Thận vẫn không yên tâm đi ra ngoài.
Trong sảnh có hai đứa bé đang chạy giỡn, nô đùa, Lăng Thận bước chậm lại, nhìn xuyên qua ô cửa thủy tinh, dường như thấy được người yêu ngày trước đang đi về phía anh, gọi anh về nhà. Lăng Thận không tin đây là một giấc mơ, bởi vì khuôn mặt cô rõ ràng như vậy, toàn thân chìm trong ánh mặt trời.
Anh dường như nghe thấy Diệp Cảnh Nhân đang nói, nhớ anh, nhớ anh, cần anh đi cùng.
Hốc mắt Lăng Thận có phần chua xót, thật ra cho đến bây giờ mong muốn của anh không nhiều, anh không lưu luyến một khóm hoa, anh chỉ muốn cả đời yêu một người, và cùng cô ấy già đi.
Anh bước xuống bậc thang, phía trước có người đàn ông đang bước vội, đến trước mặt anh thì va phải, Lăng Thận nghe được một âm thanh mỏng nhẹ, ánh mắt anh cụp xuống, thấy một tấm hình rơi trên mặt đất.
Người đàn ông cuống cuồng nhặt vội, lại bị Lăng Thận nhanh hơn đoạt lấy.
Anh cầm tấm hình lên sau đó định thần lại, đây chính là tấm còn thiếu trong quyển album kia. Ngón tay Lăng Thận mơn trớn khuôn mặt của Diệp Cảnh Nhân, đầu ngón tay run rẩy, anh vốn định quên cô đi, nhưng mà không được, phải làm sao bây giờ?
Gã kia nhìn anh một chút, Lăng Thận đã hoàn toàn quên mất hỏi gã, anh chỉ ngây ngốc say sưa nhìn tấm hình.
Đỉnh đầu, dường như có âm thanh gì đó, Lăng Thận nhìn tấm hình trong tay, trong hình, người con gái trong hình cười rạng rỡ đột nhiên bị một bóng râm che phủ, Lăng Thận buông thõng tay, ánh mắt dời sang người đàn ông bên cạnh.
"Bộp. . ." Một âm thanh thật lớn đột ngột vang vọng tiểu khu.
Người đàn ông trợn tròn đôi mắt, ánh mắt cực kỳ hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mặt, anh ta đã sợ không bật ra tiếng, miệng giống như bị vật gì đó nhét kín lại.
Nhưng mà những cụ già đang đi lại trong tiểu khu đều nhìn thấy cả, một người trong đó bị dọa sợ đến ngồi bệt xuống đất: "A. . ."
Có người phản ứng nhanh, vội vàng dùng tay che mắt con trẻ lại, ôm chạy vội về cầu thang phía sau.
Cũng có người lắp ba lắp bắp nói: "Báo, báo, báo cảnh sát đi!"
Cảnh tượng thế này, cho dù là ai nhìn thấy cũng đều sẽ ám ảnh cả đời. Người đàn ông kia lau sạch mồ hôi, tấm hình trong tay Lăng Thận đã rơi xuống đất, anh nhanh chóng ngồi khom xuống, sau khi nhặt tấm hình lên bỏ vào trong túi, anh nhìn xung quanh, xác định toàn bộ cảnh này không bị người khác nhìn thấy, cũng xác định máy quay không ghi lại được nội dung trong bức hình kia.
Người đàn ông lui đến cầu thang, chỉ chỉ hai người trước mặt: "Cứu mạng, cứu mạng với. . ."
Rất nhanh, có bảo vệ và nhân viên đi đến, chỉ là sau khi thấy hai người nằm trên mặt đất, sợ đến không ai dám bước lên.
Không lâu sau, xe cảnh sát và xe cấp cứu cùng tới.
---
Bảo Lệ Cư Thượng.
Hôm nay là ngày nghỉ của Hứa Tình Thâm, năm mới cũng không thể ở nhà, cô trải thảm bò trong phòng khách, sau đó cùng Lâm Lâm chơi đùa.
Phó Kinh Sênh cũng ngồi trên thảm bò, bên cạnh họ thật lâu, Lâm Lâm dựa vào bên cạnh Hứa Tình Thâm, lúc la lúc lắc món đồ chơi trong tay.
"Lâm Lâm, đến đây với ba nào."
Phó Kinh Sênh nói xong, vỗ vỗ tay về phía Lâm Lâm.
Con bé nhìn anh, nhưng cũng không thèm nhúc nhích, Phó Kinh Sênh lại gọi thêm hai tiếng, Phó Lưu Âm ngồi trước sô pha cười nói: "Anh, hình như Lâm Lâm không thèm để ý đến anh."
"Không thèm ba đúng không? Ba đi đây." Phó Kinh Sênh nói xong, vờ như là thật đứng phắt dậy.
Lâm Lâm nhìn anh, ánh mắt dõi theo bước đi của Phó Kinh Sênh, người đàn ông đến trước sô pha, Lâm Lâm cũng thật láu lỉnh, con bé bò qua một chút, ánh mắt chăm chú nhìn phía sau Phó Kinh Sênh, chỉ là không gọi anh. Người đàn ông tiện tay với lấy remote: "Ba thấy Lâm Lâm thích nhất là xem TV."
Hứa Tình Thâm nhịn không được khẽ cười: "Ba ba giận rồi."
Lâm Lâm bĩu bĩu môi, Phó Kinh Sênh thuận tay chuyển kênh, Phó Lưu Âm giật lấy remote: "Anh, anh đừng trêu Lâm Lâm, con bé đáng yêu lắm đấy."
"Con bé là con anh, trêu một chút cũng không được sao?"
"Em không nhìn vẻ mặt ấm ức của Lâm Lâm được."
Màn hình dừng tại kênh thời sự, Phó Kinh Sênh xoay người, ngồi xổm trước mặt Lâm Lâm: "Yên tâm đi, ba thương con còn không hết mà."
Phó Lưu Âm cười khẽ, vùi mình trong sô pha nhìn về phía TV.
"Hôm nay trong tiểu khu Vịnh Ba Lan của Đông Thành xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có người coi thường mạng sống của gieo mình từ tầng trên cùng xuống, bất hạnh thay va phải cậu Lăng Thận vừa ra khỏi cửa, căn cứ vào đó, thân phận đều đã được xác nhận, cậu Lăng chính là thành viên hội đồng quản trị của Thị Hối, bốn năm trước đã tiếp quản toàn bộ công ty. . ."
Hứa Tình Thâm nghe thấy hai chữ Lăng Thận, không khỏi chồm người lên.
Phó Lưu Âm hai tay bó gối, sắc mặt nặng nề nhìn về phía TV, Phó Kinh Sênh thì một tay ôm lấy Lâm Lâm, để con bé không nhìn thấy cảnh tượng trên TV, anh bước vài bước ra chỗ cửa sổ.
Hứa Tình Thâm vội vàng ngồi lên sô pha, tin tức vẫn tiếp tục: "Sau khi Lăng Thận được đưa vào bệnh viện, cuối cùng vẫn không thể giữ được tính mạng. . ."
Giọng nói của nữ MC nhẹ nhàng, từng lần một lọt vào tai Hứa Tình Thâm, nhưng mà cô quá mức bất ngờ, cho nên rất nhiều câu nói lọt vào, đều vỡ vụn: "Bác sĩ đã xác định hai người tử vong tại chỗ, hiện tại, cảnh sát đang tiến hành điều tra."
Hứa Tình Thâm hít sâu một hơi, Phó Lưu Âm bên cạnh vẫn không nhúc nhích, ngồi yên như tượng.
Cô vội thò tay ôm lấy bả vai Phó Lưu Âm, bàn tay không ngừng xoa lên đầu vai: "Đừng sợ, đây là chuyện ngoài ý muốn, ác giả ác báo."
"Không." Hai tay Phó Lưu Âm che mặt: "Tại sao có thể như vậy?"
Phản ứng này của cô nằm ngoại dự liệu của Hứa Tình Thâm, cô cho rằng trong lòng Phó Lưu Âm sẽ hận đến muốn Lăng Thận đi tìm cái chết: "Âm Âm, không cần phải sợ."
Phó Kinh Sênh vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm TV, người bên cạnh không nhìn ra được tâm tình của anh, anh bước vài bước đến sô pha, vụt qua hình ảnh Lăng Thận được đưa lên băng ca.
"Âm Âm, em hẳn là nên vui mừng, từ nay về sau sẽ không còn âm hồn bất tán quấn quýt lấy nữa."
Phó Lưu Âm nghe vậy ngẩng đầu lên đầy phức tạp, cô nhìn lại Phó Kinh Sênh.
Vẻ mặt người đàn ông bình thản, Hứa Tình Thâm cũng nói theo anh một chút: "Phải đấy, Lăng Thận làm nhiều chuyện xấu như vậy, ngay cả ông trời cũng không thể nhìn được đúng không?"
Bàn tay đặt trên đầu gối của Phó Lưu Âm siết chặt, Hứa Tình Thâm thấy khuôn mặt cô trắng bệch như tờ giấy, cô biết Phó Lưu Âm có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ được đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Người đàn ông tiến bước lên, tắt TV đi: "Đầu năm, không xem cảnh máu tanh này, mất vui."
Hứa Tình Thâm cười một tiếng: "Đúng rồi, hôm qua không thể ở bên cạnh mọi người, tối nay em tự mình xuống bếp, có được không?"
Phó Lưu Âm vẫn không động đậy, Phó Kinh Sênh liếc qua gò má cô, giọng nói rõ ràng không vui: "Âm Âm, không nghe thấy chị dâu đang nói chuyện với em à?"
Hứa Tình Thâm nhìn anh, cô khẽ lắc đầu, Phó Lưu Âm lấy lại tinh thần, vẻ mặt gượng gạo mở miệng: "Xin lỗi chị dâu, em không nghe thấy."
"Có phải mệt rồi không?"
"Không có."
Hứa Tình Thâm hiểu, Lăng Thật là người xấu, nhưng hai năm kia có thể là khoảng thời gian lâu nhất mà Phó Lưu Âm tiếp xúc với một người, cô nhất định là bị hù dọa đến ngơ ngẩn rồi.
"Anh và Âm Âm lên lầu nghỉ ngơi đi, em đến nhà bếp xem một chút."
Phó Kinh Sênh nghe vậy, đi đến bên cạnh em gái, thò tay kéo cánh tay cô lên: "Đi, lên lầu."
Cô bé giãy ra khỏi tay anh, Phó Kinh Sênh lạnh lùng giữ lại: "Lẽ nào em còn thông cảm cho hắn ta sao?"
Phó Lưu Âm không nói tiếng nào, sau khi mang dép vào xoay người rời đi, Phó Kinh Sênh ẵm Lâm Lâm cùng đi, đến lầu hai, Phó Kinh Sênh gằn giọng: "Đứng lại."
Con bé dừng bước, hai tay nắm chặt: "Anh, chuyện này có liên quan đến anh đúng không?"
"Em nói nhăng nói cuội gì đó?"
"Đừng gạt em, trong lòng em hiểu rõ."
Phó Kinh Sênh đi đến trước mặt cô: "Đừng có mà đoán mò, đây là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, Lăng Thận vốn làm nhiều việc ác, hôm nay vừa vặn gặp một người nhảy lầu, một mạng kéo theo một mạng, Âm Âm, bắt đầu từ hôm nay em không cần phải sợ bị giam trong nhà nữa, em được tự do."
Phó Lưu Âm liếc nhìn anh mình: "Đủ rồi, đừng nói nữa."
Vành mắt cô ửng hồng: "Anh, em hi vọng anh nhớ kỹ, anh bây giờ có chị dâu, có Lâm Lâm."
Vẻ mặt Phó Kinh Sênh cũng có phần phức tạp, con bé nói xong câu này, đi nhanh về phòng của mình, Phó Kinh Sênh cũng bước đi, nghe thấy tiếng cửa phòng đóng sập lại.
---
Cửu Long Thương.
Lão Bạch vội vã vào nhà, trong phòng khách, Duệ Duệ đang chơi lắp ráp, Tưởng Viễn Chu đưa cho cậu nhóc một viên, cậu nhóc lại đặt thêm một viên.
"Tưởng tiên sinh."
"Sao vậy?"
Lão Bạch bước nhanh về phía trước: "Lăng Thận chết rồi."
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm vào di động đang đặt trên bàn, anh không muốn bị người khác quấy rầy sự nghỉ ngơi, cho nên sau khi đưa Hứa Tình Thâm về xong, liền tắt máy.
"Chết rồi? Chết như thế nào?"
"Nhắc đến cũng thật kỳ lạ, có người nhảy lầu, đúng lúc đè rơi xuống anh ta, ngay tại chỗ. . ."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu nghiêm lại, trong tay vẫn còn một mảnh gỗ, Duệ Duệ với với mấy cái nhưng anh vẫn không buông, thằng bé gấp đến nỗi bi bô ré lên.
"Có chuyện trùng hợp như vậy ư?"
"Lên một loạt các bản tin, nhà họ Lăng lúc này hoàn toàn hỗn loạn."
Tưởng Viễn Chu nhìn sang Lão Bạch, tay anh thả lỏng, Duệ Duệ vui vẻ rút khối gỗ, Tưởng Viễn Chu hạ giọng hỏi: "Lão Bạch, cậu cho rằng ai muốn Lăng Thận chết nhất?"
Người đàn ông bất ngờ hỏi như vậy, Lão Bạch khẩn trương suy nghĩ một chút: "Vậy cũng thật khó nói, vô gian bất thương, nhà họ Lăng cũng đắc tội không ít người đâu?"
"Cậu nghĩ kỹ lại một chút."
Ngón tay Lão Bạch gõ nhẹ lên đùi hai cái, sau đó động tác thu lại: "Phó Kinh Sênh."
"Đúng, Lăng Thận từng bước cưỡng ép, gần như khiến anh em nhà họ phó không có không gian để thở, nhà họ Lăng có quyền có thế, Phó Kinh Sênh không phải đối thủ của anh ta, nhưng giả như Lăng Thận chết bất đắc kỳ tử mà nói. . ."
"Nhưng mà Tưởng tiên sinh." Lão Bạch tiếp lời: "Nếu như chuyện này không phải ngoài ý muốn, vậy cũng thật kỳ lạ, đây chính là nhảy lầu đấy."
Toàn thân Tưởng Viễn Chu ngả về sau ghế: "Tôi với cậu đánh cược đi?"
"Cược gì?"
"Chuyện này, là một ván cờ không chê vào đâu được, tôi không thể không nghi ngờ, rất nhiều chuyện có thật ra có phải đều liên quan đến Phó Kinh Sênh không?"
***
Chương 164: Vì em tôi cự tuyệt cả thế giới, em lại chỉ cự tuyệt mình tôi
Edit: Dế Mèn
♥♥♥
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen. com
Lão Bạch suy nghĩ, sau đó thận trọng mở miệng nói: "Ý ngài là, cái chết của Lăng Thận là một tay kế hoạch của Phó Kinh Sênh?"
"Phó Lưu Âm bị giam giữ hai năm. Gã Phó Kinh Sênh này là anh, nếu hắn vẫn luôn tìm em, vậy cậu nói xem, biết em mình đã phải chịu những sự tra tấn phi nhân tính như vậy rồi nhưng hắn lại im ắng chẳng làm bất kỳ chuyện gì, có bình thường không?"
"Đúng thật không bình thường."
"Thân phận của Phó Kinh Sênh là một điều bí ẩn. Điều kiện kinh tế cũng được coi là tương đối khá, nhưng thu nhập chủ yếu của hắn từ đâu tới?" Tưởng Viễn Chu suy nghĩ liên tục không ngừng, nhưng cuối cùng những nghi ngờ đó vẫn quay lại trên người Phó Lưu Âm.
"Nếu tôi có đứa em gái bị nhốt hai năm, cả khi tôi không phải là đối thủ của kẻ kia, tôi cũng sẽ tìm hắn liều mạng, mà còn ngay từ đầu luôn. Sự bình tĩnh của Phó Kinh Sênh khiến người ta thấy không tưởng được. Hơn nữa đúng lúc có người cố tình nhảy lầu như vậy, nhảy đúng xuống người Lăng Thận."
"Tưởng tiên sinh, khu nhà mà Lăng Thận xảy ra chuyện nơi ở trước đây của Diệp Cảnh Nhân."
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên người Duệ Duệ. "Khó trách! Vậy có một số việc không phải trùng hợp rồi, đầu năm mùng một sao Lăng Thận tới khu nhà đó?"
"Tôi đã điều tra, là bên bất động sản đã gọi cho hắn, cửa nhà Diệp Cảnh Nhân bị cạy."
"Một cái vòng luẩn quẩn, Lăng Thận yêu Diệp Cảnh Nhân sâu nặng, trong căn hộ kia nhất định có cất những ký ức tốt đẹp của bọn họ; thế nên khi biết cửa nhà bị cạy, hắn nhất định sẽ qua đó. Còn cái người nhảy lầu kia thì sao, không sớm một bước lại không chậm một bước mà liên lụy vào đúng Lăng Thận. Khi ấy có người chứng kiến không?"
"Có ạ, trong đại sảnh có vài người. Hơn nữa, trước khi Lăng Thận chết có đụng một người, không biết có xảy ra cãi vã không."
"Tôi biết rồi." Tưởng Viễn Chu vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cho nên, lúc ấy Lăng Thận đã đứng lại, chỉ cần hắn đứng bất động như vậy, nếu có người muốn kéo hắn làm đệm lưng cũng rất dễ."
Lão Bạch khẽ gật đầu: "Phải."
"Có điều những chuyện này đều là suy đoán của tôi, còn phải dựa theo chứng cứ cảnh sát tìm được mới nói chuyện được."
"Nếu là cố tình mưu sát, nhất định sẽ có dấu vết để lại."
Tưởng Viễn Chu lại không lạc quan như vậy.
"Thế cũng phải tìm ra mới được."
Sau đó, tựa như nhận ra có một số việc nghiêm trọng, Tưởng Viễn Chu đột nhiên nghiêng người tới, nói với Lão Bạch: "Nếu Phó Kinh Sênh là người nguy hiểm như vậy, vậy Hứa Tình Thâm làm sao bây giờ?"
Những chuyện liên quan Hứa Tình Thâm, anh vẫn luôn có thể đem vấn đề suy xét một cách chu toàn nhất.
Lão Bạch tiếp lời anh: "Vậy thì quá nguy hiểm! Nhưng mà thưa Tưởng tiên sinh, hiện giờ sự tình vẫn chưa rõ ràng. Có khi Phó Kinh Sênh chỉ có cái gan kia chứ không có năng lực thực hiện, Lăng Thận chết chỉ là trùng hợp thôi thì sao?"
"Mặc kệ trùng hợp hay là không nhà họ Lăng cũng sẽ xáo trộn, một số chuyện vẫn có thể tính tới Phó Kinh Sênh."
"Đúng vậy. Chung quy Lăng Thận trước kia đã đối xử với Phó Lưu Âm như vậy, hắn xác thật là mối nghi ngờ lớn nhất."
Duệ Duệ cầm thanh gỗ đặt lên phía trên, không ngờ vì không vững chắc lắm nên mấy thanh gỗ đã xếp rơi hết xuống bàn, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Cậu nhóc mếu rồi đột nhiên òa to: "Huhuhu____! ! !"
Nghe vậy, Tưởng Viễn Chu đi qua bế con vào lòng: "Con trai gặp tí chuyện nhỏ đó đã khóc? Nào, xếp lại!"
Duệ Duệ cảm thấy tủi tthân, xoay người ôm cổ Tưởng Viễn Chu: "Ba! ! !"
"Được, tiểu nam tử hán, không khóc!" Tưởng Viễn Chu nói, đẩy con ra một chút. "Chúng ta bắt đầu lại."
---
Bệnh viện.
Quanh quẩn trong hành lang tiếng khóc đau xé tâm can. Bà Lăng bổ nhào vào giường cấp cứu, xé rách tấm khăn trắng trên người Lăng Thận.
"Con trai! Con trai, con mau tỉnh lại đi! Con đừng dọa mẹ, mẹ không bắt con kết hôn nữa, con muốn thế nào thì cứ làm đi! Con mở mắt to ra nhìn xem mẹ đi con! ! ! !"
Người Lăng Thời Ngâm dựa vào vách tường, run run. Ông Lăng là người trầm ổn như vậy mà tới giờ phút này cũng sắp phát điên rồi. Những giọt nước mắt già nua đan xen chảy xuống, đôi tay túm bả vai Lăng Thận, muốn nhấc hắn lên.
"Con! Con!"
Đầu Lăng Thận gục qua một bên, Lăng Thời Ngâm thậm chí còn không dám tới nhìn. Ông Lăng rụt tay về, đau đớn khóc thành tiếng: "Tại sao lại như vậy? Con của ba à! ! ! ! !"
Lăng Thời Ngâm đôi tay ôm mặt. Cô ta cũng chỉ nhớ anh mình đã không vui mà đi ra ngoài. Mẹ còn trách anh chẳng biết quan tâm, nhưng thời gian chỉ là trong nháy mắt, liền truyền đến tin dữ thế này.
Cô ta nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, thấy trên hành lang vẫn còn cảnh sát và bên bất động sản.
Cảnh sát bước mấy bước tới, "Cô Lăng, cố nén bi thương thuận."
"Anh trai tôi gặp chuyện không may ở Vịnh Ba Lan?"
"Phải."
Lăng Thời Ngâm lau lau khóe mắt, nhưng nước mắt vẫn nhịn không được mà trào ra ngoài.
"Không thể nào có chuyện ngoài ý muốn như vậy! Nhất định có kẻ đã hại anh ấy chết, nhất định là như vậy!"
"Người nhảy lầu kia, chúng tôi đã điều tra, chính là người sở hữu Vịnh Ba Lan. Anh ta có một khoản không còn khả năng thanh toán, vợ con cũng đã bỏ đi, còn để lại di thư. Theo tình hình trước mắt, anh cô rất có khả năng là. . ."
"Là gì?" Lăng Thời Ngâm ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao nhìn đối phương."Anh muốn nói anh tôi phải chịu xui xẻo thôi phải không? Anh ấy chết một cách vô ích phải không?"
"Cô Lăng, chúng ta có thể hiểu tâm trạng của cô. Chuyện này chúng ta cũng sẽ điều tra rõ ràng."
Lăng Thời Ngâm nghiến chặt răng một cách hung dữ: "Tôi cung cấp manh mối khả nghi cho các anh vậy."
"Cô cứ nói."
"Phó Kinh Sênh! Vợ hắn là Hứa Tình Thâm - bác sĩ Viện Y học Thụy Tân, bọn họ đều đáng nghi!"
Cảnh sát nhìn cô ta. "Yêu cầu cô ăn nói cẩn thận hơn chút."
"Phó Kinh Sênh có người em gái trông rất giống vợ chưa cưới của anh tôi. Có một số chuyện chúng ta cũng chỉ mới biết. . ." Nói đến đây, Lăng Thời Ngâm lại không ngừng rơi nước mắt.
"Anh tôi bởi vì thương nhớ cồn cào nên coi cô ta thành vợ chưa cưới của mình. Hôm qua, anh tôi còn cho người đưa đồ tới nhà hắn. Mâu thuẫn trở nên gay gắt cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, tôi tuyệt đối không tin chuyện này là ngoài ý muốn! Các anh nhất định phải điều tra cho kỹ!"
"Cô yên tâm, đây là trách nhiệm của chúng ta."
Lăng Thời Ngâm thương tâm muốn chết. Trước đây trong nhà còn có Lăng Thận làm trụ cột, mặc kệ mình có chuyện gì, chỉ cần nói với anh là anh đã có thể thay mình giải quyết xong xuôi. Nhưng hôm nay, người đã yêu chiều mình hai mươi mấy năm tự nhiên nói đi là đi, còn chết thảm như vậy.
Bác sĩ nói anh ta tử vong tại chỗ, gãy cổ. Nghĩ tới hai chữ đó, Lăng Thời Ngâm không kìm được run hết cả người. Cô ta cảm thấy mình đứng đó, lung lay sắp té, tai lại nghe tiếng ông Lăng kêu to. Lăng Thời Ngâm vội bước nhanh vào. Cô ta nhìn thấy mẹ mình nhào lên người anh trai, đã ngất xỉu.
---
Bảo Lệ Cư Thượng.
Lúc cảnh sát tới, Hứa Tình Thâm đang ở trong bếp làm cơm chiều. Phó Kinh Sênh tiếp đón họ vào trong ngồi, vẻ mặt thong dong, còn tự mình đi pha trà.
"Cám ơn! Là thế này, chúng tôi tới đây một chuyến là muốn cho anh biết tình hình một chút."
"Mời nói!"
Hứa Tình Thâm mở cửa ra, thấy Phó Kinh Sênh đang ngồi đối diện hai người. Nghe được động tĩnh, Phó Lưu Âm cũng đi xuống.
"Anh quen Lăng Thận không?"
Phó Kinh Sênh hơi ngẩng mắt lên. "Quen."
"Anh ta đã chết, anh biết không?"
"Mới biết. Tin tức đã được đưa tin rồi."
Cũng phải, phóng viên bây giờ người nào cũng lợi hại, với việc truyền hình trực tiếp, người ngoài có khi còn biết trước người trong nhà.
"Nghe nói, trước kia anh ta và em gái anh có chút khúc mắc? Có thể để chúng tôi gặp em anh một chút được không?"
"Ngại quá, hiện tại tâm trạng em tôi không được tốt."
Người cảnh sát đối diện lướt mắt qua Phó Kinh Sênh, thấy một cô gái đang đi tới.
"Cô là Phó Lưu Âm đúng không?"
Phó Kinh Sênh sắc mặt hơi cứng lại, quay đầu lại nhìn về phía cô ấy.
"Sao lại xuống lầu?"
"Ở mãi trong phòng em chịu không được." Phó Lưu Âm nói, tới chỗ sô pha, yên vị ngồi xuống.
"Lăng Thận chết, vì sao lại tìm đến nhà chúng tôi?"
"Chúng ta đã điều tra ở vịnh Ba Lan, biết được anh ta đã rất nhiều lần tới đây gây sự."
Phó Lưu Âm gật đầu: "Phải. Mới tối hôm qua, người của hắn còn chặn cổng nhà chúng tôi, không cho chúng tôi ra ngoài."
"Vậy xin hỏi hôm nay, lúc Lăng Thận xảy ra chuyện, anh chị đã ở đâu, trong khoảng thời gian từ 9 giờ sáng tới 11 giờ trưa?"
"Chúng tôi đều ở nhà." Phó Kinh Sênh trả lời một cách nhẹ nhàng: "Một bước cũng không ra ngoài."
"Ai có thể chứng minh?"
Phó Kinh Sênh cười cười: "Này thì nhiều lắm, vợ tôi, camera quan sát trong, ngoài nhà và trong cả khu nhà, các anh đều có thể xem xét. Còn có bảo vệ của khu nhà, bọn họ cũng biết tôi."
Hứa Tình Thâm đứng cửa bếp, nghe Phó Kinh Sênh miệng mồm lưu loát trả lời cảnh sát, cô lại cảm giác có chút hoảng hốt không nói được. Bất tri bất giác, cô và hai anh em nhà họ Phó đã sớm dính dáng với nhau, bọn họ chính là người nhà cô. Bây giờ Phó Kinh Sênh và Phó Lưu Âm bị dò hỏi, Hứa Tình Thâm sợ có một số chuyện sẽ theo đó liên quan tới họ, cô khẩn trương đi ra ngoài.
"Đây là vợ anh?"
"Phải."
Phó Lưu Âm cũng tiếp lời: "Anh tôi hai ngày này chưa từng bước khỏi chỗ này một bước. Hơn nữa ở Đông Thành, chúng tôi cũng không quen biết người nào khác."
"Được." Tầm mắt đối phương nhìn về phía Hứa Tình Thâm. "Vậy, nếu Lăng Thận đã chặn cửa không cho mọi người ra ngoài, vì sao mọi người không báo cảnh sát?"
Phó Kinh Sênh chạm khẽ hai đầu ngón tay trỏ vào nhau.
"Bời vì chung quy hắn cũng không gây thêm chuyện gì khác người. Tôi cảm thấy dù có báo cảnh sát, cùng lắm cũng chỉ bị phê bình cảnh cáo, nói không chừng lần sau hắn sẽ làm trầm trọng thêm. Tôi thích một sự nhịn chín sự lành, một lần hai lần không được kết quả, tôi tin hắn sẽ không gây khó cho chúng tôi nữa."
"Vậy anh có bao giờ có ý nghĩ hy vọng anh ta vĩnh viễn biến mất không?"
"Không." Phó Kinh Sênh trả lời: "Nhà họ Lăng ở Đông Thành có quyền thế, chúng tôi chỉ là dân thường bé nhỏ. Tôi hy vọng ngày nào đó anh ta đừng quấn lấy em tôi nữa là được rồi."
Sau khi đã hiểu một số tình hình căn bản, phía bên kia đứng dậy. Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn phía Phó Lưu Âm, cô không giấu được vẻ hoảng loạn trên mặt. Phó Kinh Sênh đứng dậy tiễn hai viên cảnh sát ra ngoài.
Sau khi trở vào nhà, anh ta ngồi xuống cạnh Hứa Tình Thâm. "Chuẩn bị ăn cơm chiều đi!"
"Sẽ không có việc gì chứ?"
"Sao lại nhát gan vậy rồi! Thanh giả tự thanh! Vả lại cảnh sát nghi ngờ chúng ta là bình thường, vụ án phải được điều tra từng bước."
Hứa Tình Thâm nhìn khuôn mặt anh ta. "Em cũng không biết vì sao mà vừa rồi nhìn cảnh sát hỏi hai người, em lại thấy hoảng sợ thật sự, có thể do đã quen với cuộc sống an nhàn thế này, em không muốn trong nhà xảy ra bất cứ chuyện gì."
"Yên tâm!" Phó Kinh Sênh nhẹ nhàng ôm lấy vai Hứa Tình Thâm. "Trong nhà rất ổn, chúng ta sau này sẽ càng ổn."
Phó Lưu Âm nghe vậy vẻ mặt không khỏi mất hồn. Cô ấy cũng hy vọng về sau này sẽ càng ổn, hy vọng những chuyện hiện tại đều không liên quan tới bọn họ.
---
Nhà họ Lăng.
Di thể của Lăng Thận đã được đưa về nhà, cũng đã thông báo cho thân thuộc, bằng hữu. Ông bà Lăng tuổi đã lớn, trước sau vẫn chưa cách này chấp nhận hiện thực này.
Bà Lăng đã ngất rất nhiều lần, gần như không thể nhìn chiếc quan tài thủy tinh kia được.
Lăng Thời Ngâm ngồi ở sô pha trong phòng khách, cách đó không xa tràn ngập tiếng khóc. Cả cơ thể cô ta thật như một bức tượng, vẫn ngồi đó không nhúc nhích, khuôn mặt mang nước mắt, lâu lâu lại nức nở ra tiếng. Quản gia bước nhanh tới trước mặt cô ta: "Cô chủ, cậu cô tới rồi ạ."
Lăng Thời Ngâm không thốt một tiếng, nước mắt tràn mi.
Quản gia lắc lắc đầu, chạy nhanh tới tiếp đón. Hai ngày nay với nhà họ Lăng mà tới, quả thực là đã trải qua tai ương ngập đầu.
Đêm khuya, trong nhà im ắng, ông Lăng đang trông coi trước chiếc quan tài thủy tinh, khóc tới nỗi mất tiếng, thế nên dù ông ta khóc rống, Lăng Thời Ngâm cũng không nghe được tiếng vang nào. Quản gia bưng một cái chén tới trước mặt Lăng Thời Ngâm: "Cô chủ, ăn chút gì đi."
Vành mắt cô ta đỏ bừng, sưng như hột đào. Quản gia thở dài: "Hiện tại nhà họ Lăng chỉ có thể dựa vào cô, nếu cô hủy hoại sức khỏe mình thì ba mẹ cô phải làm sao bây giờ?"
Môi Lăng Thời Ngâm run rẩy. Quản gia đặt cái chén lên bàn: "Bà chủ cũng đã cả ngày không ăn gì, lại còn thương tâm quá độ. . ."
"Tưởng. . . Người nhà họ Tưởng tới chưa?"
"Tới rồi ạ."
Lăng Thời Ngâm mí mắt hơi động đậy: "Ai tới?"
Quản gia mấp máy khóe mội có chút khó khăn: "Ông chủ nhà họ Tưởng ạ."
"Tưởng Viễn Chu đâu?"
"Không có tới."
Lăng Thời Ngâm càng rơi nước mắt dữ hơn. "Có phải anh ấy cũng thật quá đáng rồi không?"
"Lúc này cô cũng đừng bận lòng những việc này, bảo trọng sức khỏe của mình mới quan trọng."
Tay cô ta che mắt, bả vai run rẩy. "Tôi sợ tôi không gượng nổi nữa. Tôi mong có người ở cùng tôi, làm chỗ dựa vững chắc nhất của tôi. Nhưng tôi không ngờ Tưởng Viễn Chu lại nhẫn tâm như vậy, anh tôi cũng đã chết, chẳng lẽ anh ta cũng không chịu lộ mặt một chút sao?"
Có một số việc người ngoài khó mà nói, càng không khuyên được. Quản gia lại cầm cái chén lên.
"Cô chủ, sau này người nhà họ Lăng có thể dựa vào, chỉ có cô."
Lăng Thời Ngâm vươn tay, ôm cái chén trong lòng bàn tay. Trong đầu cô ta lại nhớ tới anh trai, nhớ bóng dáng cao lớn của anh, nhớ những lần anh giúp mình che mưa chắn gió, còn nhớ lại lúc Tưởng Viễn Chu nói sẽ dùng mình đổi lấy Hứa Tình Thâm, anh đã không chút do dự mà đau lòng cho mình. Lăng Thời Ngâm khẽ cắn môi, lại đau khóc ra tiếng.
---
Hôm sau.
Người tới Cửu Long Thương trước là Tưởng Đông Đình, trời còn tỏ ông ta đã tới.
Tưởng Viễn Chu từ trên lầu đi xuống. Tưởng Đông Đình ngồi trong phòng khách, từng đợt tiếng ho khan truyền vào tai anh, Tưởng Viễn Chu đi tới.
"Đi khám chưa?"
"Cái gì?"
"Con nói cơn ho khan của ba."
Tưởng Đông Đình buông tay xuống. "Hóa ra con còn biết quan tâm tới ba."
Tưởng Viễn Chu từ trên cao nhìn xuống ông ta chăm chú, "Sớm vậy đã tới đây, có việc gì sao?"
"Chuyện của Lăng Thận, nhất định con cũng nghe rồi?"
"Chuyện này hẳn nhà nhà biết hiết rồi?"
Tưởng Đông Đình ho khụ, mặt mũi đỏ hết, rất nhiều lần còn thở hổn hển không nói nên lời. Tưởng Viễn Chu nhíu chặt mày ngồi xuống.
"Bản thân cũng đã từng này tuổi, còn không quan tâm cho sức khỏe của mình?"
"Viễn Chu, ba già rồi."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy không khỏi dời ánh mắt. Ánh mắt Tưởng Đông Đình nhìn về phía con trai, biết anh đã hoàn toàn trưởng thành, cũng đã sớm thoát khỏi sự khống chế của mình. Nhưng ông chưa từng nghĩ tới giữa bọn họ sẽ ầm ĩ ra thế này.
"Quan hệ của nhà họ Tưởng với nhà họ Lăng vẫn luôn tốt, bây giờ nhà họ Lăng xảy ra chuyện lớn như vậy con nên đi qua xem."
Hai người đang nói chuyện thì bảo vệ ngoài cổng gõ cửa đi vào.
"Cậu Tưởng, cô Lăng tới ạ."
"Cô ta tới làm gì?"
"Cô Lăng không nói, nhưng nhìn qua thì tinh thần của cô ấy không tốt lắm."
Tưởng Đông Đình nghe vậy vội nói: "Bảo con bé vào."
Chỗ cổ họng của Tưởng Viễn Chu hơi cuộn, đang định nói ra suy nghĩ của mình thì Tưởng Đông Đình đã nhanh ngăn anh lại.
"Viễn Chu, có một số việc thật sự không nên trách Thời Ngâm. Hiện giờ nhà họ Lăng phát sinh biến cố lớn như thế, con vẫn đâu cần đến mức để nó đứng ngoài đó chứ?"
Bảo vệ dẫn đường Lăng Thời Ngâm vào. Cô ta giày cũng không thay, chân đi yếu ớt, cả người cứ như đang bay lâng lâng.
Đi vào phòng khách, tựa như mới nhận ra Tưởng Đông Đình cũng ở đó, ta khàn khàn gọi: "Ba!"
"Thời Ngâm, cố nén bi thương, đừng đau đớn quá!"
Chóp mũi Lăng Thời Ngâm lại chua xót, người như ngơ ngẩn. Cô ta đi tới trước bàn trà, tầm mắt rơi xuống trên người Tưởng Viễn Chu.
"Viễn Chu, hôm nay là lễ truy điệu của anh em, anh đi với em, được sao?"
Tưởng Đông Đình sợ Tưởng Viễn Chu lại nói gì đó liền giành nói trước: "Thời Ngâm, đây là việc nên làm. Dù con không tới, Viễn Chu cũng tính cùng ba qua đó."
Lăng Thời Ngâm vừa vậy sắc mặt khẽ buông lỏng.
Tưởng Đông Đình vội bảo cô ta ngồi xuống. Ngữ khí của Tưởng Viễn Chu vẫn như cũ, không lạnh không nhạt: "Có còn nhớ lễ truy điệu của dì nhỏ năm kia, tôi đã nói gì không?"
Người phụ nữ ngơ ngẩn ngẩng đầu lên: "Có ý gì?"
"Tôi đã nói rồi, trong lễ truy điệu của dì nhỏ, tôi không muốn thấy bất cứ người nhà họ Lăng nào. Bây giờ cũng vậy, lễ truy điệu người nhà họ Lăng, tôi cũng sẽ không đi."
Lăng Thời Ngâm nghe xong những lời này, nước mắt lại tuôn trào, căn bản không chịu sự kìm nén của cô ta. Cô ta vẫn cảm thấy có chút khó tin, trừng to hai mắt nhìn người đàn ông phía đối diện.
"Anh không đi?"
"Đúng."
"Viễn Chu, dựa theo lễ tiết con cũng nên đi, lời này con cũng không thể nói bậy."
"Tới lễ truy điệu cũng phải xem người đi có thành tâm hay không chứ?" Tưởng Viễn Chu trầm giọng. "Chuyện anh cô tôi cảm thấy rất đáng tiếc, cô cũng đừng quá thương tâm, người chết không thể sống lại."
Cho nên, anh tính dùng vài câu nhẹ nhàng như thế đuổi mình ra cửa sao? Lăng Thời Ngâm nắm chặt hai hai, lệ rơi đầy mặt.
"Viễn Chu, hiện tại nhà em rất rối loạn. Mẹ em sức khỏe không tốt, mấy ngày nay nằm giường không gượng dậy nổi, ba em cũng chịu không nổi đả kích như vậy, còn em cái gì cũng không biết, em hoàn toàn không vực dậy nổi nhà họ Lăng. . . Ngay cả lễ truy điệu cũng do quản gia thu xếp, hôm nay còn rất nhiều thứ, anh giúp em được không?"
"Quản gia nhà họ Lăng cũng là người có tuổi, sẽ thu xếp mọi việc ổn thôi."
Trong mắt Lăng Thời Ngâm không giấu được thất vọng. Nhà họ Lăng đã đến nông nỗi này, có điều cô ta muốn Tưởng Viễn Chu ra mặt, giúp đỡ làm một ít việc. Lúc đó, tại lễ truy điệu cũng đều là nhân vật có có tiếng tăm uy tín ở Đông Thành, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu bận rộn với thân phận đó, bọn họ đương nhiên sẽ càng ngầm xác nhận quan hệ hai nhà Tưởng, Lăng.
Nói theo cách khác, nếu Tưởng Viễn Chu không xuất hiện tại lễ truy điệu của Lăng Thận, người ngoài sẽ nói thế nào đây?
Người nào cũng biết cô ta sinh con trai cho Tưởng Viễn Chu, ai ai cũng biết Tưởng Viễn Chu đã là con rể nhà họ Lăng rồi.
"Viễn Chu, vậy lễ truy điệu. . . ít nhất anh có thể lộ mặt chứ?" Lăng Thời Ngâm nắm chặt đôi tay. "Được không?"
Tưởng Đông Đình cũng cảm thấy con trai mình quá đáng rồi.
"Nếu con không chịu giúp đỡ, ít ra cũng phải tới một chuyến chứ?"
"Con đã quyết thì đã khi nào bị dao động chưa?" Tưởng Viễn Chu nói xong liền muốn đứng dậy.
Lăng Thời Ngâm thấy thế, vội nói: "Vậy còn Duệ Duệ thì sao?"
Người đàn ông nhướng một bên mày. "Cô định làm gì?"
"Duệ Duệ gọi anh ấy là cậu ruột, chẳng lẽ không nên tới đưa cậu một đoạn sao?" Lăng Thời Ngâm khàn khàn nói: "Viễn Chu, anh có phải cũng quá nhẫn tâm với em rồi không? Anh không chịu đi, em không thể miễn cưỡng. Vậy em mang Duệ Duệ tới vậy?"
Không ngờ Tưởng Viễn Chu lại lắc đầu: "Không được!"
"Vì sao?"
"Duệ Duệ còn nhỏ, thằng bé không chịu được những nơi như vậy."
Lăng Thời Ngâm nhịn không được mà chất vấn: "Đó là nơi nào? Đó là chuyện gặp anh em lần cuối. Hết hôm nay, Duệ Duệ vĩnh viễn không còn cậu rồi!"
"Tôi nói, người chết không thể sống lại, Duệ Duệ vẫn còn là con nít thì biết cái gì?"
Lăng Thời Ngâm biết, người đàn ông này tuyệt tình không phải mới có một lần, nhưng cô ta vẫn cảm thấy anh không tới nỗi như vậy nên mới lần này tới lần khác tự đi tìm ngược cho mình. Cô ta cũng thấy mình đúng là con thiêu thân tự lao đầu vào lửa.
Khóe miệng cô ta hơi động đậy một cách quái dị: "Viễn Chu, em trong mắt anh là người không biết đau phải không? Anh cứ lần này tới lần khác đâm vào tim em, có nghĩ em có ngày sẽ không thể chịu nổi nữa không?"
Đầu cầu thang có tiếng bước chân truyền đến, còn có tiếng Duệ Duệ đang nói chuyện với bảo mẫu. Ríu rít ê a, cũng không biết đang nói gì nữa. Lăng Thời Ngâm ngẩng đầu nhìn, cô ta không khỏi đứng dậy.
"Duệ Duệ!"
Tưởng Viễn Chu thấy thế liền chắn trước mặt cô ta. "Cô muốn làm gì?"
"Duệ Duệ, mẹ đưa con đi gặp cậu! ! ! !"
Tưởng Viễn Chu nghe vậy liền túm cánh tay cô ta, đẩy cô ta ra.
"Tôi nói không được mang Duệ Duệ đi." Người đàn ông quay đầu lại nói bảo mẫu: "Bế Duệ Duệ lên lầu!"
"Đừng!" Lăng Thời Ngâm khóc lóc đòi đi tới, Tưởng Viễn Chu túm bả vai cô ta. "Lăng Thời Ngâm, cô là đang muốn cướp con với tôi sao?"
"Viễn Chu. . ."
Tưởng Đông Đình ngồi một bên nhìn, sau đó cất tiếng: "Thời Ngâm, con cái thôi bỏ đi! Duệ Duệ còn nhỏ như vậy cũng sẽ không hiểu chuyện, nhìn thấy tình hình ở đó chắc chắn sẽ khiếp sợ."
Lăng Thời Ngâm không ngờ Tưởng Đông Đình cũng sẽ nói như vậy. Sau đó Tưởng Đông Đình lại nhìn cô ta: "Hôm nay lễ truy điệu, bên đó nhất định rất bận, nếu cần hỗ trợ thì cứ nói một tiếng cho ba biết. Đợi lát nữa ba cũng sẽ qua đó."
Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu đang ở trước mặt. Cô ta hiểu tính anh nhất, nói một không hai, ít ra anh luôn như vậy với cô ta.
Lần đầu tiên cô ta đau đến mức khóc không ra nước mắt nữa, cũng giờ phút này mới cảm thấy mình không đáng phải như vậy.
Lăng Thời Ngâm hơi gật đầu: "Con hiểu, ý của mọi người. . . con đã rõ rồi. "
"Thời Ngâm!" Tưởng Đông Đình còn muốn an ủi hai câu, Lăng Thời Ngâm lau mắt. "Ba, con về trước, trong nhà còn một đống chuyện."
"Được, nhất định phải chú ý sức khỏe."
Những lời sáo rỗng đó Lăng Thời Ngâm nghe không vào, cô ta xoay người đi ra ngoài. Ra tới ngoài, một chân cô ta bước hụt, khoảng cách hai bậc thang hại cô ta thiếu chút nữa té ngã. Lăng Thời Ngâm vất vả mới lấy lại thăng bằng, mồ hôi lạnh ròng ròng. Tưởng Viễn Chu không chịu tham dự lễ truy điệu của Lăng Thận, thậm chí còn không cho cô ta bế Duệ Duệ đi. Cô ta biết, đó là bởi vì trước giờ anh chưa bao giờ coi cô ta là người nhà.
Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm bóng dáng Lăng Thời Ngâm ra về.
"Viễn Chu, lúc này con nên đi đi."
Người đàn ông cười lạnh: "Lăng Thận đã chết, nhà họ Lăng còn có thể như trước kia sao? Ba, ba đã châm lửa cho mối quan hệ thông gia hai năm này, không dập tắt nó được rồi phải không?"
"Không." Tưởng Đông Đình nói nghiêm túc: "Càng là lúc này lại càng là thời điểm mấu chốt. Viễn Chu, nếu con cưới Thời Ngâm, vậy toàn bộ nhà họ Lăng đều sẽ vào tay con."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy cũng không có bao nhiêu tức giận, ngược lại thấy buồn cười.
"Cho nên ba bảo con, thâu tóm nhà họ Lăng?"
"Phải, Lăng Thận đã chết, người thừa kế nhà họ chính là Lăng Thời Ngâm."
"Vậy làm thông gia với nhà cô ta làm gì? Cứ coi ở Đông Thành nhà ai có quả phụ mà điều kiện lại tốt, rồi cứ quyến rũ từng người một, con còn mở bệnh viện làm gì nữa? Mở ngân hàng luôn cho rồi." Tưởng Viễn Chu nói xong liền xoay người lên lầu.
Tưởng Đông Đình há hốc miệng thở dốc, thật là thứ vô liêm sỉ!
---
Viện Y học Thụy Tân.
Hứa Tình Thâm cả ngày mất hồn, gọi điện về nhà. Phó Lưu Âm bắt máy, nói là trong nhà đều ổn, cảnh sát cũng không đến nữa.
Cửa phòng khám bị đẩy ra, có người mang kết quả tới để cô kê thuốc. Hứa Tình Thâm vùi đầu vào công việc. Gần giờ tan làm, công việc cũng nhàn rỗi hơn.
Cửa được mở ra lần thứ hai. Hứa Tình Thâm rõ ràng đang mất hồn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ, mãi đến khi đối phương đã đi đến trước mặt.
"Bác sĩ!"
Cô sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy bắn lên, nhìn qua đối phương.
"Sao lại là anh?"
Tưởng Viễn Chu không mời mà tự ngồi, dù gì anh cũng lấy số thứ tự rồi.
"Tôi muốn gặp em nên tới thôi."
"Nhiệm vụ của tôi là khám bệnh cho mọi người."
"Tôi vừa nhìn, trước cửa cả một bệnh nhân cũng không có."
Hứa Tình Thâm làm bộ coi giờ: "Sắp hết giờ."
"Cảnh sát đã tới Bảo Lệ Cư Thượng nhỉ?"
Hứa Tình Thâm vừa nghe liền thả tay xuống,. "Sao anh biết?"
"Bởi vì Phó Kinh Sênh là mối nghi ngờ lớn nhất."
Nghe thế, Hứa Tình Thâm cảm giác nỗi bất an trong lòng lại bắt đầu dâng lên.
"Ai nói? Nếu bởi vì chuyện của em anh ấy, vậy cảnh sát chắc chắn đã nghi sai người rồi. Cả hôm đó Phó Kinh Sênh đều ở nhà, anh ấy có thể làm chuyện gì?"
"Anh ta đương nhiên ở nhà, nhảy lầu cũng không phải anh ta."
Hứa Tình Thâm nhíu chặt mày: "Không thể nào là anh ấy."
"Em cứ tin tưởng anh ta như vậy sao? Em hiểu về anh ta bao nhiêu? Nếu anh ta là một quả bom hẹn giờ cạnh em như vậy, tôi. . ."
Hai tay Hứa Tình Thâm để trên bàn, ánh mắt nhìn thẳng người đàn ông, hai tia mắt sâu tối, không có ánh sang va chạm nhau.
"Nếu anh ấy là bom hẹn giờ thì nổ tung từ lâu rồi. Tưởng Viễn Chu, tôi đã ở bên anh ấy hai năm, anh đừng nghe gió thành mưa, cũng đừng tưởng như thế là có thể thừa nước đục thả câu."
Bình luận facebook