• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sắc Đẹp Khó Cưỡng (1 Viewer)

  • Chương 47

Chương 165: Duệ Duệ là con của Hứa Tình Thâm
Edit: Dế Mèn
♥♥♥
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen. com
"Hứa Tình Thâm!"
Nếu sớm biết cô sẽ nói như vậy, Tưởng Viễn Chu nhất định sẽ không chút do dự mà chặn lời cô, sẽ không cho miệng cô nói ra mấy chữ cuối cùng kia.
"Em không nhìn ra tới tôi là đang lo lắng cho em sao?"
"Không cần lo lắng cho tôi, Phó Kinh Sênh cũng không phải sài lang mãnh thú."
Tưởng Viễn Chu hiểu, Hứa Tình Thâm dù gì cũng sống chung với hắn hai năm.
"Có đôi lúc, con người ta hai mặt. Có lẽ trước mặt em thì hắn thể hiện tốt, còn mặt tối tăm tà ác kia của hắn mới là nguy hiểm nhất."
"Bọn tôi sớm chiều ở chung, chẳng lẽ anh ấy có thể che dấu tất cả mọi dấu vết?"
"Xem ra em không chịu tin."
Hứa Tình Thâm khẽ nhún vai. "Nếu Phó Kinh Sênh là người xấu, cảnh sát sẽ điều tra anh ấy."
"Hứa Tình Thâm, Lăng Thận chết rồi, em cảm thấy ai muốn hắn chết nhất?"
"Ý niệm của một người có thể giết người sao?" Hứa Tình Thâm hỏi lại.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu khóa chặt ánh mắt cô. "Nhưng hắn có thể biến ý niệm thành động cơ giết người."
Trái tim Hứa Tình Thâm thật sự hoảng sợ. "Những việc này cũng không cần anh nhọc lòng, chẳng lẽ anh muốn lấy lại công bằng cho nhà họ Lăng?"
"Tôi là không yên tâm để em bên cạnh hắn, mà tôi lại thật muốn chứng minh cái chết của Lăng Thận có quan hệ với Phó Kinh Sênh."
Hứa Tình Thâm hơi nuốt nước miếng. "Nếu anh muốn chứng minh, vậy không bằng chứng minh chuyện này có liên quan tới tôi."
"Tại sao?"
"Ý muốn giết người tôi cũng có. Tôi không thích cả nhà họ Lăng, sau khi thấy những gì Lăng Thận làm với Âm Âm tôi cũng nghĩ tốt nhất là hắn biến mất đi."
Tưởng Viễn Chu cũng biết cô nói như vậy đơn giản để anh đừng đi tìm Phó Kinh Sênh gây phiền toái.
"Em có nghĩ, nếu hắn đúng là nhân vật nguy hiểm thì em nên làm gì không?"
Hứa Tình Thâm lắc đầu: "Không. Bởi vì khả năng đó không tồn tại."
Người đàn ông nhíu chặt mày. Hứa Tình Thâm thu dọn đồ trên bàn.
"Tưởng Viễn Chu, chuyện lần trước, cảm ơn anh rất nhiều, rất nhiều! Nhưng tôi có thể làm cũng chỉ là nói với anh tiếng cám ơn thôi. Bây giờ Lăng Thận đã chết, chết ngoài ý muốn, tôi biết tôi không nên vui mừng khi người gặp họa, nhưng ít ra từ nay về sau, chúng tôi đã được an toàn."
"Tôi cũng hy vọng em an toàn."
Hứa Tình Thâm không chút do dự tiếp lời Tưởng Viễn Chu: "Tôi sắp tan ca."
"Nếu phát hiện Phó Kinh Sênh có gì không thích hợp, em sẽ rời khỏi hắn chứ?"
Hứa Tình Thâm dừng tay, vấn đề này, cô căn bản chưa nghĩ tới. Đã đến giờ tan ca, Hứa Tình Thâm cầm túi xách, nhét di động và đồ đạc vào.
Tưởng Viễn Chu cũng đứng dậy theo. Trước khi bước qua anh ra ngoài, Hứa Tình Thâm do dự, nhưng vẫn mở miệng: "Chuyện của Phó Kinh Sênh anh không cần nhọc lòng. So với anh, tôi càng rõ anh ấy là con người thế nào. Còn nữa, hôm nay tôi lái xe, không cần anh đưa về. Tôi về đây!"
Lão Bạch đứng ở ngoài, thấy Hứa Tình Thâm đi ra một mình, một người đi về. Anh ấy đẩy cửa phòng khám mà nhìn vào.
"Tưởng tiên sinh?"
Người đàn ông lấy lại tinh thần, xoay người đi ra.
---
Sau khi Hứa Tình Thâm về nhà liền đi vào phòng khách. Trong nhà truyền đến tiếng cười của Lâm Lâm, đã lâu cô không được cảm thụ thời khắc nhẹ nhàng như vậy.
Cô tới trước bàn trà, Phó Kinh Sênh ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi giãn ra.
"Về rồi?"
"Làm gì đấy?" Hứa Tình Thâm nhìn đống giấy tờ trên mặt bàn.
Phó Kinh Sênh đứng dậy, kéo cổ tay cô tới. "Đây là chỗ trước kia bọn anh sống, quanh đây có rất nhiều căn hộ mới khai trương, em xem coi thích căn nào?"
Hứa Tình Thâm có chút ngơ ngẩn. "Anh lại muốn mua nhà?"
"Phải, chúng ta sẽ chuyển nhà."
Trong lòng Hứa Tình Thâm rơi lộp độp. "Vì. . . vì sao chứ "
"Đông Thành trước sau cũng không phải nhà chúng ta. Âm Âm cũng không thích nơi này, chung quy đã có quá nhiều ký ức không đẹp ở đây." Phó Kinh Sênh lấy một tệp giấy tới. "Cái này anh mới in ra, em xem."
Hứa Tình Thâm cầm lấy mà như mất hồn. Cô từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn, cho nên nếu không tới nỗi nào thì cô không thích dọn đi.
Nhưng lời Phó Kinh Sênh cô có thể hiểu được. "Khi nào dọn thế?"
"Sắp rồi." Ánh mắt Phó Kinh Sênh rơi xuống trên mớ giấy tờ.
"Chờ chuyện của Lăng Thận điều tra xong, chúng ta có thể mua nhà, trang hoàng thật đẹp, lúc nào dọn tới đều được."
Hô hấp của Hứa Tình Thâm nghẹn giữa cổ họng, có chút khổ tâm. Cô mới vừa quen công việc ở Viện Y học Thụy Tân, mới vừa bước từng bước một để quay lại làm một bác sĩ phẫu thuật, thật không ngờ điều cô yêu thích lại phải sắp từ bỏ.
---
Nhà họ Lăng.
Hũ tro cốt của Lăng Thận được đặt trong phòng khách. Lăng Thời Ngâm đã hoàn toàn kiệt sức nằm ở sô pha. Bà Lăng bởi vì bi thương quá độ mà cả lễ truy điệu cũng không đi được. Ông Lăng yên vị ngồi xuống, giấu không được nỗi thương tâm muốn chết. Bàn tay ông ta đỡ trán.
"Ba, ba đừng đau buồn quá." Lăng Thời Ngâm khàn khàn nói, lên tiếng khuyên giải an ủi.
Đôi vai ông Lăng run kịch liệt: "Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh! Tại sao lại như vậy? !"
Lăng Thời Ngâm ngồi dậy, lệ cũng rơi đầy mặt. Cô ta tới cạnh ông Lăng.
"Ba, chúng ta không chấp nhận được cũng phải chấp nhận."
"Con thật sự tin anh con chết ngoài ý muốn sao?"
"Đương nhiên con không tin nhưng còn cách nào sao? Cảnh sát không phải không tra được chút gì sao?"
Ông Lăng ảo não lấy lòng bàn tay vỗ vỗ trán: "Sau này trong nhà làm sao bây giờ? Công ty làm sao bây giờ? Thời Ngâm, ba già rồi, cũng lao tâm khổ trí không gượng dậy nổi rồi, công ty chỉ có thể dựa vào con."
"Nhưng con chẳng biết gì cả!"
"Ccả lễ truy điệu của anh con Tưởng Viễn Chu cũng không chịu tham dự, con ngẫm xem, người đàn ông như vậy còn có thể tin sao?"
Lăng Thời Ngâm chảy nước mắt.
Ông Lăng thở dài: "Thời Ngâm, trước kia còn có anh con nên hai năm ba để con thích làm gì thì làm. Bây giờ nhà họ Lăng phải dựa vào con mà đứng dậy. Con nói cho ba biết, chẳng lẽ con còn muốn một lòng một dạ húc đầu vào Tưởng Viễn Chu sao?"
Vành mắt người phụ nữ đỏ bừng, không thốt một tiếng.
"Hội đồng quản trị của công ty sẽ mau chóng dồn ép ba thôi. Thời Ngâm, nếu ba đem gánh nặng này giao ra thì đừng nghĩ có ngày sẽ lấy lại được."
"Nhưng thật sự với chuyện kinh doanh của công ty, con ù ù cạc cạc."
Ông Lăng nắm chặt tay con gái. "Không biết không sao cả, ba chỉ cho con. Thời Ngâm, con hãy tự mình cân nhắc đi, chuyện của con ba cần thiết phải làm chủ. Chúng ta cần tìm một nhà có thể cùng chúng ta vượt qua thời kỳ căng thẳng, nguy hiểm nhất như hiện giờ."
Ánh nhìn Lăng Thời Ngâm mông lung rơi xuống khuôn mặt ông Lăng.
"Ba, lời ba nói là sao?"
"Nếu Tưởng Viễn Chu không chịu thì chúng ta có thể tìm nhà khác."
Lăng Thời Ngâm cuống quít lắc lắc đầu: "Không được, cả Đông Thành đều biết quan hệ của con và Tưởng Viễn Chu, ba bảo con làm thế nào mà gả cho người khác?"
"Nhưng Tưởng Viễn Chu căn bản chưa từng thừa nhận con. Thời Ngâm, con đừng ngoan cố như vậy."
Nước mắt của Lăng Thời Ngâm càng chảy càng nhiều.
"Không! Ba để con nói chuyện lại với Tưởng Viễn Chu, anh ấy sẽ đáp ứng, anh ấy sẽ không thấy chết mà không cứu."
Lăng Thời Ngâm trước nay không biết, gánh nặng này sẽ đè lên một mình cô ta.
Ngày hôm sau, ông Lăng đưa cô ta cùng tới công ty. Cô ta hoàn toàn không chống đỡ nổi. Đối mặt với hội đồng quản trị đang muốn cô ta đưa ra những kế hoạch sắp tới, cô ta liên tiếp thất bại, một chữ cũng không nói được.
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm tái nhợt ngồi vào xe. Tất cả mọi người đều lấy lợi ích làm trọng, lúc anh trai còn sống, bọn họ xem anh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hận không thể nâng niu nhà họ Lăng trên tay, nhìn thấy Lăng Thời Ngâm và ông Lăng lại càng nịnh hót lấy lòng, nhưng hôm nay thì sao? . . .
Lăng Thời Ngâm tận mắt nhìn thấy một người trong đó thiếu chút nữa chọc ngón tay vào mặt ba mình.
Hai tay cô ta nắm chặt cổ áo, nói với tài xế: "Tới Cửu Long Thương."
"Dạ."
Lăng Thời Ngâm chỉ còn cơ hội cuối cùng. Hiện giờ nhà họ Lăng bị dồn vào đường cùng, nếu Tưởng Viễn Chu vẫn không chịu giúp đỡ, vậy cô ta cũng không thể tiếp tục vâng vâng dạ dạ.
Đi vào Cửu Long Thương, Lăng Thời Ngâm vừa xuống xe liền thấy xe Tưởng Viễn Chu từ trong đi ra.
Cô ta bước nhanh tới, tài xế đạp phanh lại. Lăng Thời Ngâm đi tới phía sau xe.
"Viễn Chu!"
Tưởng Viễn Chu hạ cửa sổ xe xuống.
"Có gì sao?"
"Em muốn nói với anh ít chuyện."
"Nói đi!"
"Nhà họ Lăng bây giờ lâm vào cảnh khó khăn, ba em bảo em tiếp nhận công ty nhưng em căn bản không biết phương diện quản lý này."
Tưởng Viễn Chu nhàn nhạt nhìn cô ta, "Chuyện này, cô tìm tôi giúp cũng vô dụng, chuyện công ty anh cô tôi cũng không rành."
"Viễn Chu, nhưng em biết anh nhất định có biện cách. Anh cũng không thể nhìn nhà họ Lăng cứ như vậy mà suy sụp chứ?"
Người đàn ông không tỏ thái độ gì, thu hồi ánh nhìn.
"Nếu nhà họ Lăng kinh doanh bệnh viện, tôi còn có thể giúp chút ít. Đúng rồi, không phải còn ba cô sao?"
"Anh trai qua đời là sự đả kích rất lớn với ba mẹ, ba em thật sự không còn tinh lực rồi."
"Vậy à?" Người đàn ông hỏi lại, cũng không còn lời nào tiếp theo sau
Lăng Thời Ngâm khẽ cắn môi dưới: "Viễn Chu, em không có lý tưởng với khát vọng lớn lao như vậy, em chỉ muốn chọn được một người chồng để lấy. Bây giờ nhà họ Lăng gặp nạn, anh giúp em, sau này cả nhà họ Lăng đều là của anh."
Nghe thế, Tưởng Viễn Chu khẽ biến sắc, ánh mắt lại quay về trên khuôn mặt Lăng Thời Ngâm: "Ý của cô là bảo tôi cưới cô, sau đó cô sẽ giao công ty của anh trai cô cho tôi?"
"Phải."
Quả nhiên, Tưởng Đông Đình đã đoán chính xác ngay từ sớm, sau khi Lăng Thận chết, cả nhà họ Lăng đều là của Lăng Thời Ngâm.
Tưởng Viễn Chu cười lạnh: "Nếu hiện tại tôi mà cưới cô rồi, chẳng phải càng có lời?"
Khuôn mặt Lăng Thời Ngâm nóng lên, biết Tưởng Viễn Chu sẽ không thích, nhưng cô ta nhất định phải đặt tất cả của mình vào đây.
"Viễn Chu, coi như anh cứu nhà em, vẫn không được sao?"
"Không được."
Lão Bạch và tài xế nhìn nhau, ai cũng không tiện chen vào, lại cảm thấy ngại ngùng vô cùng.
Không khí xung quanh phảng phất như đang ngưng lại. Lăng Thời Ngâm nắm chặt đôi bàn tay.
"Ý của ba em là cho em nhanh chóng thiết lập mối thông gia với nhà khác, nhưng quan hệ của em và anh, Đông Thành không ai không biết. Tưởng Viễn Chu, nếu anh không chịu. . . có phải em chỉ có thể chọn người khác không?"
"Đây là chuyện của cô, tôi không thể thay cô làm chủ." Tưởng Viễn Chu đã nói chuyện tuyệt tình đến cực điểm.
"Cô cảm thấy chỉ có liên hôn mới có thể cứu vớt hoàn cảnh khó khăn của nhà cô, vậy cô cứ làm đi."
Lăng Thời Ngâm mấy ngày nay đều rửa mặt bằng nước mắt, cho nên, khi người đàn ông nói ra những lời này, cô ta cảm thấy mình khóc không được nữa, đôi mắt đau tới nỗi như bị dao chém. Cô ta gục hai vai.
"Nhưng anh có nghĩ, thanh danh của em bây giờ như vậy liệu có còn tìm được người nào tốt?"
"Nếu thanh danh của một người phụ nữ bị bại hoại, thì chỉ có thể do chính tác phong của cô ta có vấn đề, không liên quan tới người đàn ông."
Lăng Thời Ngâm cảm giác những lời này của Tưởng Viễn Chu như là một cái tát mạnh vào mặt cô ta. Cô ta vẫn luôn nhấn mạnh chuyện đêm đó là mình bị gài bẫy, bị hãm hại; thế nhưng hai năm qua, chung quy vẫn vô dụng, trong lòng Tưởng Viễn Chu từ lúc bắt đầu đã chưa từng nhìn tới cô ta.
"Cho nên bất luận thế nào, chúng ta thật sự sẽ không có kết quả gì sao?"
Dường như tới tận hôm nay cô ta mới ý thức được, trước đây mình chưa bao giờ từ bỏ ý định, không chịu thừa nhận.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu gõ gõ nhẹ hai cái lên đùi.
"Thời Ngâm, nếu có người muốn liên hôn với nhà họ Lăng thì đó là chuyện tốt. Anh cô chết rồi, công ty của hắn sẽ bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, tìm một chỗ dựa có năng lực tương đương vẫn hơn cô một người một mình hiếu thắng chiến đấu."
Khóe miệng Lăng Thời Ngâm hơi nhếch lên: "Dù em có nỗ lực nhiều cũng vô ích?"
"Chúng ta không hợp." Tưởng Viễn Chu nói.
"Nhưng cho Duệ Duệ một gia đình hoàn chỉnh không phải là việc quan trọng nhất sao?" Lăng Thời Ngâm biết, người ngoài nhất định sẽ cảm thấy cô ta không da không mặt mũi, nhưng cô ta không thể không cố gắng một lần cuối cùng.
"Để Duệ Duệ thấy chúng ta sống cùng nhau mà không hề có tình cảm, thằng bé cũng sẽ không có cảm giác gia đình ấm áp."
Đôi mắt hạnh của Lăng Thời Ngâm trợn lên, trong lòng chua xót đang mặc sức lan tràn.
Tưởng Viễn Chu ý bảo lái xe, Lăng Thời Ngâm lập tức đè cửa sổ xe lại.
"Viễn Chu!"
Đuôi mắt người đàn ông liếc nhìn cô ta, Lăng Thời Ngâm khóc lóc, nước mắt chảy ra: "Vì sao phải đối xử với em như vậy?"
Bởi vì cô ta không phải là Hứa Tình Thâm. Với Tưởng Viễn Chu, đạo lý này đơn giản là vậy mà, nhưng Lăng Thời Ngâm cố tình không hiểu.
"Lái xe!"
Tài xế nghe vậy liền khởi động xe lần nữa. Lúc xe chạy đi, bàn tay Lăng Thời Ngâm còn đặt trên cửa sổ xe, cô ta chạy theo được hai bước sau đó buông tay rũ xuống bên người, nhìn thấy xe Tưởng Viễn Chu đã nhanh chóng biến mất.
Cô ta đứng sững sờ tại chỗ, khóc không ra nước mắt.
Lăng Thời Ngâm trong lòng như gương sáng, cái gì cũng đã thấu.
Cô ta đi nhanh tới xe mình.
"Tới nhà họ Tưởng!"
Lúc đi vào nhà họ Tưởng, Tưởng Đông Đình đang ở trong vườn luyện Thái Cực quyền. Quản gia đang ở gần cạnh, nhìn thấy Lăng Thời Ngâm liền lễ phép tới chào hỏi.
Thế nhưng Lăng Thời Ngâm mang sắc mặt khó coi, đi thẳng tới trước mặt Tưởng Đông Đình.
"Ba!"
Tưởng Đông Đình đã luyện xong một bộ quyền, cầm lấy khăn lông quản gia đưa.
"Thời Ngâm à, sao hôm nay có thời gian tới đây vậy?"
"Ba, con muốn nói một số chuyện với ba."
"Được, vào nhà nói đi!"
Hai người đi vào nhà. Quản gia pha trà cho Lăng Thời Ngâm. Khuôn mặt Lăng Thời Ngâm nhìn không có thần sắc.
"Con muốn nói chuyện riêng với ba."
Tưởng Đông Đình nghe vậy, đưa mắt nhìn người quản gia. Quản gia gật đầu sau đó đi ra ngoài.
Lăng Thời Ngâm nghe thấy tiếng đóng cửa truyền tới tai. Tưởng Đông Đình cầm chén trà của mình lên.
"Thời Ngâm, tang sự của anh con đều làm tốt cả chứ?"
"Dạ."
"Cần hỗ trợ gì con cứ việc nói."
Tưởng Đông Đình tuyệt đối không biết Lăng Thời Ngâm mới vừa vấp phải trắc trở từ chỗ Tưởng Viễn Chu về.
"Ba, hôm nay con vừa đi qua công ty, con bị dồn ép không chịu nổi. Ba con cũng không còn tinh lực quay về quản lý công ty, ý của ông là. . . là cho con nhân lúc còn sớm mà kết hôn, tìm người tiếp nhận tâm huyết của anh con." Nói đến đây, Lăng Thời Ngâm xoa xoa khóe mắt. "Anh con là thiên tài ở phương diện kinh doanh, mấy năm nay, công ty con đều mở mấy chi nhánh. . ."
Tưởng Đông Đình nghe, đại khái đã đoán được ý đồ cô ta tới. "Ba biết, chuyện của các con ba sẽ thúc giục Viễn Chu."
"Con mới từ Cửu Long Thương về, anh ấy sẽ không đồng ý hôn sự."
"Con đừng nghe nó nói bừa."
Mấy năm nay Lăng Thời Ngâm đã nghe đủ những lời này, cũng đã thấy rõ Tưởng Đông Đình căn bản làm không gì được Tưởng Viễn Chu.
"Bây giờ đã lửa sém lông mày, ba, ba có thể cho con thời gian chính xác không?"
"Thời Ngâm, tính tình Viễn Chu con cũng đã rõ, con cần có kiên nhẫn chứ!"
Lửa giận trong lồng ngực Lăng Thời Ngâm lập tức bắt đầu thiêu đốt, cả khẩu khí cũng đã hơi cứng ngắc.
"Ba, con chờ đã hai năm, chừng đó thời gian chẳng lẽ còn chưa đủ nói con kiên nhẫn sao? Mấu chốt là hiện tại nhà họ Lăng cần một người đàn ông đứng ra gấp, nhưng thái độ của Viễn Chu làm lòng con lạnh, trái tim thật sự đóng băng."
Nếu có thể buộc Tưởng Viễn Chu cưới thì Tưởng Đông Đình đã sớm làm thế rồi.
"Thời Ngâm, hôn nhân đại sự không thể trò đùa. Chuyện công ty quan trọng nhất, ba sẽ bảo Viễn Chu giúp con."
"Anh ấy nói anh ấy không giúp được. Ba, đợi sau khi công ty anh con bị kẻ khác nhân cơ hội mà nhảy vào cắn nuốt sạch sẽ, trong mắt ba con vẫn là đứa con dâu tốt nhất được chọn phải không?"
Sắc mặt Tưởng Đông Đình nghiêm túc. Lăng Thời Ngâm cười lạnh: "Nếu ba không thể làm chủ cho Tưởng Viễn Chu và con kết hôn thì con cũng không còn cách, con chỉ có thể chấp nhận người mà ba mẹ con an bài cho."
Tưởng Đông Đình không ngờ thái độ của Lăng Thời Ngâm sẽ như vậy.
"Con đừng kích động, hai năm trước không phải cũng như vậy sao?"
"Đó là vì hai năm đó có anh con." Lăng Thời Ngâm gắng chịu đựng, nức nở: "Ba, ba nói thật với con, ba có thể khiến Tưởng Viễn Chu cưới con sao?"
"Con cũng biết, Viễn Chu. . ."
Lăng Thời Ngâm nhắm mắt lại, đã chịu đủ những dối trá của Tưởng Đông Đình.
"Con không muốn hao phí hết thanh xuân mà lại đổi lấy kết quả này."
"Thời Ngâm, ba vẫn hy vọng con có thể suy xét."
"Ba, hồi đấy chúng ta đã nói rõ ràng. Đêm đó chính ba đã đề nghị, ba nói nhất định sẽ để con vào nhà họ Tưởng."
Việc đã đến nước này, Lăng Thời Ngâm miệng đầy câu oán hận không giấu được nữa. Tưởng Đông Đình vừa nghe liền nhíu mày: "Ba cũng không ngờ sau này sẽ trở nên như vậy."
"Vậy bây giờ ba không định cho con một lời giải thích sao?"
Tưởng Đông Đình nhấp ngụm trà, sắc mặt lạnh lùng: "Con nghĩ muốn ta giải thích gì?"
"Theo ý của ba, bây giờ Tưởng Viễn Chu có cưới con hay không là chuyện của anh ấy đúng không? Ba đã làm lỡ thời gian của con. Anh ấy là đàn ông nên không sao cả, không giúp con vượt qua cửa ải khó khăn nay cũng không là gì, con chỉ cần ngồi ngốc ở đây chờ là được, phải không?"
Ngữ khí tốt đẹp của Lăng Thời Ngâm đã chạy đi đâu, cũng đã ép tới mức nóng nảy. Thái độ cứng rắn của Tưởng Viễn Chu, Tưởng Đông Đình lại là một người vô tình hơn, ý ông ta là gì, cô ta còn nghe không hiểu sao?
"Chuyện tình cảm vốn dĩ không phải miễn cưỡng là có thể thành. Thời Ngâm, con không muốn chờ, vậy con bảo ba làm thế nào để giúp con đây?"
Lăng Thời Ngâm vô cùng tức giận: "Con không chờ được!"
"Con đã nói như vậy ba còn cách nào sao?"
Phía Tưởng Viễn Chu, Tưởng Đông Đình cũng không phải chưa từng gây áp lực, nhưng đứa con trai này có thể nghe ông ta sao?
Lăng Thời Ngâm bây giờ một hai phải có được cái đáp án, ông ta chắc chắn cho không được.
Cô ta nghe Tưởng Đông Đình nói vậy, lòng chìm vào đáy cốc.
"Vậy mà năm đó ba còn giúp con? Còn tìm đứa con trai cho Tưởng Viễn Chu? Bây giờ thái độ của ba lại là cái dạng này, ba không thấy buồn cười sao?"
Nghe Lăng Thời Ngâm miệng đầy chất vấn, Tưởng Đông Đình sắc mặt âm u hết cả.
"Thời Ngâm, ba biết anh con qua đời là đả kích rất lớn với con, một số câu nói ba có thể không so đo cùng con."
"Không cần!" Lăng Thời Ngâm cũng kiên cường, hơi nhếch cằm.
"Hiện tại ai có thể cứu nhà họ Lăng trong cơn hoạn nạn, người đó mới là người nhà của con sau này. Ba không thấy loại thái độ của Tưởng Viễn Chu với con vừa nãy nên ba sẽ không biết vì sao trái tim con lại băng giá tới tận vầy đâu."
"Con quyết định rồi sao?"
"Chờ đợi vô vọng. . . Lần này con không thể dây dưa nữa rồi."
Tưởng Đông Đình khẽ gật đầu: "Đó là chuyện riêng của các con, các con tự giải quyết cho tốt đi."
Lăng Thời Ngâm khẽ cắn răng, vậy mới nói cha nào con nấy, Tưởng Viễn Chu đoạn tuyệt vô tình như vậy, phần lớn nguyên nhân là có một người cha như vậy.
"Con đi cũng được, nhưng con muốn mang Duệ Duệ đi."
"Cái gì?" Tưởng Đông Đình nghe thế lại bị chấn động. "Con lặp lại lần nữa?"
"Phản ứng của ba có phải cũng hơi quá rồi không?" Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm Tưởng Đông Đình ở phía đối diện.
"Con theo mẹ, điều này chẳng lẽ không bình thường sao?"
"Thời Ngâm, ba đã nói với con đứa nhỏ này là được nhận nuôi. Con, một thân phụ nữ, muốn nó làm gì?"
Lăng Thời Ngâm đương nhiên là vì không cam lòng.
"Con nuôi nó đã hơn một năm, tại sao lại không thể tiếp tục nuôi nấng nó?"
"Viễn Chu sẽ không để cho con làm vậy." Tưởng Đông Đình gắng hết sức ổn định lại khẩu khí.
"Chuyện tới bây giờ con cũng không sợ làm tới cùng với anh ấy. Anh ấy nếu không nghĩ cho con thì chúng con gặp nhau trên toà án. Con có khả năng nuôi con, con lại là mẹ, con cũng không tin toà án có thể phán cho Tưởng Viễn Chu nuôi Duệ Duệ!"
Tưởng Đông Đình tức giận đến run người, không ngờ Lăng Thời Ngâm cương lên sẽ là cái dạng này.
"Ba biết, con đã từng nghĩ kĩ tới chuyện giành con để Viễn Chu mềm lòng, hoặc là sau khi được phán quyền nuôi con, con sẽ lập tức nắm quyền chủ động phải không? Nhưng chung quy cũng không phải con của Viễn Chu, nếu các con làm ầm ĩ lên toà án, ba sẽ nói chân tướng cho nó. Đợi khi nó biết Duệ Duệ không phải con ruột mình, con dù giành được Duệ Duệ rồi cũng có ích lợi gì?"
Lăng Thời Ngâm lúc này đã nghe không vào những lời này.
"Được! Vậy nói cho anh ấy luôn, con là được đưa tới! Nhưng dù cho Duệ Duệ không phải con anh ấy thì con vẫn muốn!"
"Con đây là muốn làm gì?"
"Con cũng không tin anh ấy với Duệ Duệ một chút tình cảm cũng không có. Không phải ruột rà là có thể hoàn toàn đứng ngoài cuộc phải không? Được, con sẽ thử xem."
Hô hấp của Tưởng Đông Đình bị nghẹn trong cổ họng, ánh mắt chằm chằm dán thẳng vào Lăng Thời Ngâm. Tới nước này rồi ông ta mới không thể không nhìn kĩ người phụ nữ này lại lần nữa. Ở trước mặt ông ta, cô ta trước nay cũng chưa nói câu nào bằng giọng điệu không tốt, lần nào tới đây cũng đều dỗ ngọt cả trên dưới nhà họ Tưởng. Lăng Thời Ngâm còn trẻ, làm việc lại thực sự chu toàn.
Hôm nay nhìn lại, vẫn là khuôn mặt này, chỉ là thần sắc đều đã thay đổi, trong mắt hoàn toàn không có gì điềm tĩnh với ấm áp.
"Thời Ngâm, như thế với con chẳng có gì tốt, con còn phải kết hôn, còn có cuộc sống riêng của mình."
"Con không sao cả, dù sao cả Đông Thành đều biết chuyện của con, nếu nói mất mặt thì cũng bị vứt từ lâu rồi."
Tưởng Đông Đình không phải vạn bất đắc dĩ cũng không muốn đem một số chuyện nói rõ ra, ông ta nghiêm mặt: "Con cho rằng con có thể cướp con từ trong tay Viễn Chu sao?"
"Nhà họ Lăng tuy rằng đang gặp nạn nhưng cũng không phải như gia đình bình thường. Con vậy nhưng thật sự tin vào pháp luật. Nếu thật không được, con sẽ đem chuyện ba trộm đứa bé phơi bày ra ánh sáng, con không còn mặt mũi, con cũng cho các người thật đẹp mặt."
Tưởng Đông Đình không nói gì, chợt ý thức được, Lăng Thời Ngâm chắc chắn sẽ làm ra được những chuyện đó.
"Ba!" Khóe miệng cô ta gợi lên sự trào phúng. "Duệ Duệ cũng không phải cháu đích tôn ruột rà của ba, huống hồ Tưởng Viễn Chu cũng không thích nó lắm, sao ba phải hà tất làm gì?"
"Thời Ngâm, con và Viễn Chu coi như có duyên không phận đi, nhưng đứa con. . . Nếu nó đã bước vào cửa nhà họ Tưởng, ba sẽ không để nó ra nữa."
"Vậy chúng ta gặp nhau trên tòa đi." Lăng Thời Ngâm nói, đứng dậy.
Trong mắt Tưởng Đông Đình u ám: "Nhưng con suy xét cho rõ ràng, một khi đi bước này con sẽ không còn đường rút lui."
"Con vốn dĩ cũng không còn con đường nào khác để đi." Lăng Thời Ngâm từ trên cao nhìn xuống Tưởng Đông Đình chằm chằm.
"Con vâng vâng dạ dạ hai năm, nhà họ Tưởng các người cả một con đường cũng chưa cho con."
"Con cho Tưởng Viễn Chu thời gian hai ngày, nếu anh ấy không chịu đưa con cho con, con sẽ nói thẳng với anh ấy những chuyện ba đã làm năm đó!"
Lăng Thời Ngâm nói xong, cầm túi xách bên cạnh lên.
"Từ đã!"
Thấy cô ta đã cất bước, Tưởng Đông Đình ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Thời Ngâm, sắc mặt ông ta giận dữ: "Thời Ngâm, con khăng khăng phải đem sự tình quậy ra như vậy?"
"Con chỉ muốn lấy lại con của con."
"Ba nói, nó không phải con của con!"
Giọng điệu Lăng Thời Ngâm cũng cương ngạnh: "Vậy nó cũng không phải của Tưởng Viễn Chu!"
"Không, Duệ Duệ là con của Viễn Chu!"
Lăng Thời Ngâm giật mình kinh ngạc như bị sét đánh, đôi mắt hạnh trợn lên nhìn chằm chằm Tưởng Đông Đình trước mặt mình.
"Ba nói cái gì?"
Sự tình đã đến bước này, nếu hai nhà Tưởng, Lăng đã không còn khả năng, Tưởng Đông Đình cảm thấy không cần thiết phải giấu diếm.
"Duệ Duệ là con ruột của Viễn Chu. Cho nên, tôi khuyên con vẫn nên tiết kiệm chút sức lực đi, lên toà chẳng có chút gì tốt cho con. Nếu không dừng lại, con sẽ thành trò cười cho cả thành phố."
Lăng Thời Ngâm cánh môi run rẩy, toàn thân thấy lạnh như lọt vào động băng. Cô ta lắc lắc đầu, sắc mặt trắng bệch: "Không thể nào! Con không tin."
"Con nghĩ ta sẽ để một đứa không hề có huyết thống vào nhà họ Tưởng?"
Lăng Thời Ngâm mất hồn mà ngồi xuống sô pha.
"Duệ Duệ. . . là con của Viễn Chu với ai?"
"Ta cứ nghĩ con và Viễn Chu có thể thuận lợi đến với nhau, thật không ngờ. . ." Tưởng Đông Đình thở dài. "Chuyện này vốn là bí mật có thể giấu diếm cả đời. Thời Ngâm, con thật không có cái phúc này mà!"
Lăng Thời Ngâm rối rắm với sự tồn tại của đứa bé này, trong đầu cô ta rối bù. Phụ nữ từng có quan hệ với Tưởng Viễn Chu, người duy nhất cô ta có thể nghĩ đến chính là Hứa Tình Thâm.
Lăng Thời Ngâm mang vẻ mặt kinh hoàng: "Nó. . . nó là con Hứa Tình Thâm?"
Sự thật này gần như lấy được nửa cái mạng cô ta. Cô ta nghĩ đi nghĩ lại về đứa con, chẳng lẽ thật sự là của Hứa Tình Thâm? Lăng Thời Ngâm hung dữ nghiến chặt răng: "Phải Hứa Tình Thâm không?"


Chương 166: Muốn chuyển nhà? Đã hỏi tôi đồng ý chưa?
Edit: Dế Mèn


"Phải hay không cũng không liên quan gì nhiều." Giọng nói Tưởng Đông Đình lạnh nhạt. "Điểm quan trọng là Duệ Duệ và Viễn Chu là cha con, nếu lên tòa, con giành được không?"
Lăng Thời Ngâm máu trong người đều đang sôi trào, hai tay ôm mặt, đôi vai run rẩy dữ dội. Hồi lâu sau, những âm thanh rời rạc len ra từ giữa các khe ngón tay cô ta, miễn cưỡng ghép vào nhau.
"Là ai cũng được, vì sao phải nhất định là Hứa Tình Thâm? Chẳng lẽ hơn một năm tôi đã nuôi con cho cô ta vô ích sao?"
"Thời Ngâm, ta biết con đối với Duệ Duệ không tệ."
Lăng Thời Ngâm buông tay, trong mắt lộ ra một chút thâm độc. "Tôi không ngờ ông tính kế với tất cả mọi người."
"Con sai rồi." Tưởng Đông Đình thần sắc lạnh lùng như cũ, chỉ có điề giọng nói tràn ngập sự chắc chắn. "Chuyện này chỉ có con và ta biết."
Lăng Thời Ngâm ngẩn người nhìn ông ta. "Viễn Chu thì sao?"
"Nếu nó biết, con còn có thể ra vào Cửu Long Thương lần này tới lần khác? Chỉ e nó đã đón Hứa Tình Thâm về từ lâu."
Lăng Thời Ngâm tuy đã từ bỏ nhưng cũng không chịu được kết quả như này.
"Đứa nhỏ này là Hứa Tình Thâm giao cho ông?"
"Hứa Tình Thâm cũng không biết. Đứa bé là của nhà họ Tưởng, ta không thể nào để nó lưu lạc ở ngoài, nhưng ta cũng sẽ không chấp nhận cho cô ta làm con dâu nhà họ Tưởng, cho đến nay, cô ta vẫn luôn nghĩ đứa bé cô ta vẫn luôn nuôi là con mình."
Lăng Thời Ngâm muốn cười lại căn bản cười không nổi.
Cô ta muốn cười Hứa Tình Thâm ngốc, nhưng suy nghĩ, cô ta hơn Hứa Tình Thâm bao nhiêu? Sung sướng khi người ta gặp họa, kết quả cũng chỉ là đang châm chọc mình.
"Thời Ngâm, chuyện này ta không tính để cho người khác biết, bởi vì dù con có thể kết hôn với Viễn Chu hay không, trong lòng ta vẫn không thể chấp nhận Hứa Tình Thâm vào cửa. Nếu giữa bọn chúng có đứa con ràng buộc, dựa vào tính tình Viễn Chu, chỉ sợ ngay cả phụ nữ đã có chồng nó cũng sẽ không buông tay."
Hiện giờ Lăng Thời Ngâm rơi vào kết cục như vậy, Tưởng Đông Đình cũng nắm chuẩn, cô ta sẽ không nói cho bất cứ ai, cô ta chịu thống khổ, đương nhiên muốn kéo hai người Tưởng Hứa kia làm đệm lưng.
"Ông rất ác độc đó! Cả con mình cũng không tha."
"Viễn Chu sớm hay muộn sẽ có ngày hiểu, ta vì muốn tốt cho nó."
Lăng Thời Ngâm khóe miệng vẽ nét trào phúng: "Ha ha ha! ! ! ! ! Tưởng Viễn Chu vẫn cứ nghĩ Duệ Duệ là tôi sinh ra, nên vẫn luôn luôn không nóng không lạnh với thằng bé. Trong lòng anh ta không phải có Hứa Tình Thâm sao? Đợi ngày anh ta biết được sự thật, tôi thật chờ mong có thể thấy vẻ mặt của anh ta."
"Duệ Duệ còn nhỏ, nếu bây giờ Viễn Chu biết chân tướng, nó sẽ đối tốt gấp bội với con mình, bù đắp lại cho thằng bé. . . Nhưng con thì sao? Giả mang thai, hơn nữa còn giả sinh con, trong mắt Viễn Chu, con còn chỗ nào đáng khen sao?"
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm tái nhợt như tờ giấy, hai mắt không hề chớp mà trừng trừng nhìn Tưởng Đông Đình. Chuyện con cái trước đây đều do Tưởng Đông Đình một tay an bài, sao cô ta lại không nghĩ ra ông ta dĩ nhiên đã sớm có kế hoạch của riêng mình? Mà cô ta thì sao, cô ta chỉ là quân cờ trong tay Tưởng Đông Đình thôi, không ngừng âm thầm cam tình nguyện chờ Tưởng Viễn Chu quay đầu lại, còn làm tốt danh phận đối với Duệ Duệ.
Lăng Thời Ngâm nghiến răng: "Cho nên lúc ông bảo tôi giả bộ mang thai, thật ra Hứa Tình Thâm đang mang thai đúng không?"
"Phải. Báo cáo kiểm tra sức khoẻ của cô ta là ta được biết đầu tiên, cũng coi như trời cao phù trợ. Thời Ngâm, ta cũng có giúp con chứ, có Duệ Duệ thì con mới có thể có cơ hội lần nữa."
Lồng ngực Lăng Thời Ngâm muốn nổ tung tới nơi. Tưởng Đông Đình chẳng hề quan tâm mà nhìn cô ta.
"Bước ra khỏi cánh cửa này, con cũng có thể đi nói ngay cho Viễn Chu hoặc Hứa Tình Thâm. Duệ Duệ hiện giờ sống ở Cửu Long Thương, ta chẳng còn sợ gì. Nếu Hứa Tình Thâm muốn lấy lại con, khả năng cô ta phải vứt bỏ cuộc sống hiện tại của mình, còn nếu Viễn Chu khăng khăng muốn ở bên cô ta. . ."
Lăng Thời Ngâm nhắm tịt hai mắt lại, kết quả đó, cô ta trăm triệu lần không chấp nhận được. Nhưng nghe Tưởng Đông Đình nói như vậy, mối nghi ngờ trong lòng cô ta lại càng lúc càng sâu.
"Cho nên ông đã lấy một đứa trẻ khác rồi tráo Duệ Duệ?"
Trong lòng Tưởng Đông Đình cũng đã từng cân nhắc, nhưng nếu Lăng Thời Ngâm thật sự muốn không nể mặt nhà họ Tưởng nữa, chuyện này ông ta sớm hay muộn cũng sẽ phải nói ra. Đã như vậy, không bằng nói trước cho một mình cô ta.
"Phải."
"Ông biết Hứa Tình Thâm sẽ sinh con trai hay con gái sao?"
Tưởng Đông Đình không muốn nói chi tiết vấn đề này với cô ta.
"Chuyện này con không cần nhọc lòng, Thời Ngâm à, Duệ Duệ là con ruột của Viễn Chu, trừ khi con buông tay chứ không còn cách khác."
"Ông lừa ai vậy chứ! Dù có muốn tráo, ông có thể lấy một bé gái mà đổi với Duệ Duệ?"
Tưởng Đông Đình nghe vậy sắc mặt căng thẳng, nhưng không thể biểu lộ ra ngoài.
"Con đã gặp con của Hứa Tình Thâm?"
"Đó đương nhiên! Không chỉ gặp một lần. Đó là một bé gái."
Trái tim Tưởng Đông Đình rơi lộp độp. Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm khuôn mặt ông ta, muốn từ trên mặt ông ta nhìn ra manh mối, dù chỉ chút ít. Thế nhưng ngay sau đó Tưởng Đông Đình liền nói: "Cái này cũng không thể nói lên điều gì. Hứa Tình Thâm sẽ luôn cho rằng đứa bé bên cạnh cô ta là con ruột mình, cho nên lúc ấy tôi chỉ cần tìm một đứa trẻ có nhóm máu phù hợp là được. Trai hay gái có liên quan gì?"
Lăng Thời Ngâm hoàn toàn mất hồn, ngồi đó vẫn không nhúc nhích.
Tưởng Đông Đình tiếp tục nói: "Thời Ngâm à, thật ra ta vẫn rất thích con. Ta vẫn luôn nghĩ chỉ cần con chịu chờ đợi, sớm hay muộn có một ngày Viễn Chu sẽ đi tới cạnh con."
Lăng Thời Ngâm cười lạnh. Đối diện cha con nhà họ Tưởng như vậy, trong lòng cô ta chẳng lẽ còn có thể còn lại nửa phần mong đợi hay sao?
Tưởng Đông Đình trước giờ vẫn không nói cho cô ta thân thế của Duệ Duệ, đơn giản là sợ trong lòng cô ta có phẫn hận, lúc đó sẽ không chịu đối tốt với thằng bé. Bây giờ thì hay rồi, nếu đã xé mặt nạ, biết hai nhà Tưởng, Lăng không còn khả năng, Tưởng Đông Đình cũng không còn phải ngại gì nữa.
Lăng Thời Ngâm lấy túi, không nói thêm lời nào, đứng dậy đi ra ngoài.
Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm bóng dáng cô ta, sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo. Mãi tới lúc thấy Lăng Thời Ngâm đã ra khỏi nhà, Tưởng Đông Đình lúc này mới đứng dậy.
"Lão gia!" Quản gia từ ngoài đi vào, ánh mắt còn nhìn chăm chú về hướng Lăng Thời Ngâm bỏ đi. Tưởng Đông Đình lạnh lùng vứt ra câu: "Về sau, cô ta cũng chỉ là cô Lăng, không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Tưởng chúng ta."
"Không thể nữa ạ?"
"Cô ta quá sốt ruột, nóng lòng bảo tôi ra mặt. Nếu Viễn Chu chịu cưới cô ta thì đã sớm cưới rồi."
Tưởng Đông Đình khẽ lắc đầu: "Thôi, tính nết thằng Viễn Chu này. . . mất hơn hai năm cũng chưa thấy nó buông ra, tôi thấy chẳng có kết quả. Nếu nhà họ Lăng không chờ được, tôi đây cũng không có biện pháp."
"Như vậy xem ra, vẫn là cô Lăng không có số này rồi."
Tiếng cười Tưởng Đông Đình lạnh lẽo: "Đúng vậy."
Ông ta xoay người đi lên lầu, một mình đi vào phòng ngủ. Trên tủ đầu giường trong phòng ngủ có để một máy điện thoại kiểu xưa. Tưởng Đông Đình vẫn giữ thói quen mấy năm nay. Ông ta từ trong ngăn kéo lôi ra một cuốn tập, lật vài tờ, bên trong ghi đầy số điện thoại.
Ký hiệu trước những dãy số cũng chỉ có ông ta xem hiểu. Ông ta luôn dùng ký hiệu thay cho tên người.
Sau khi quay điện thoại, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy. Một giọng nói sau đó truyền vào tai Tưởng Đông Đình: "Ngài Tưởng?"
"Chủ nhiệm La, là tôi."
"Sao ngài lại nhớ mà gọi điện cho tôi thế?"
"Chủ nhiệm La, tôi đây đi thẳng vào vấn đề, có chuyện tôi muốn xác nhận với cô."
"Mời ngài nói!"
"Chuyện năm đó tôi nhờ cô, chắc cô còn nhớ rõ chứ?"
Đầu dây điện thoại bên kia không có chút nào do dự: "Tất nhiên rồi."
"Tôi muốn hỏi cô, đứa bé mà cô tráo với con của Hứa Tình Thâm là trai hay gái?" Tưởng Đông Đình nói đến đây, trái tim không khỏi nhấc lên tới cổ họng.
Giọng nói của Chủ nhiệm La chắc chắn, nói: "Là gái. Bé gái tráo lấy bé trai."
Tim Tưởng Đông Đình thả lỏng, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: "Sao lại là bé gái vậy?"
"Ừm, là thế này, trước đó siêu âm B cho thấy Hứa Tình Thâm vô cùng có khả năng mang thai con trai, cho nên ngài đã bảo tôi tốt nhất là tìm một bé trai có nhóm máu tương xứng. Vốn dĩ tôi cũng đã tìm được rồi, nhưng hôm vào mổ, bé trai kia bị bệnh, nếu mạo muội đem đi đổi, chắc chắn sẽ không ổn. Đến lúc kiểm tra coi bệnh sẽ dễ dàng lộ ra sơ hở. Vừa lúc bệnh viện lại có một bé gái nhóm máu cũng tương xứng, tôi đã đổi cho Hứa Tình Thâm, cô ấy không chút nào hoài nghi. Vì thế, chuyện đó đã làm xong thỏa đáng nên tôi cũng không nói với ngài."
Tưởng Đông Đình nghe vậy cuối cùng trái tim cũng hoàn toàn được yên tâm mà buông xuống.
Giọng nói bác sĩ La thản nhiên, không chắc chắn mà hỏi lại đối phương: "Ngài Tưởng, có phải đứa bé có chuyện gì sao?"
"Không có." Tưởng Đông Đình kẹp cuốn tập vào trong danh bạ điện thoại.
"Tôi chỉ tìm cô xác nhận thôi."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tưởng Đông Đình đứng dậy. Ông ta chỉ cần cháu đích tôn ở cạnh mình là được, còn người khác, ông ta cũng không muốn quản.
---
Học viện Y học Thụy Tân.
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm đơn từ chức trong tay tới mất hồn. Công việc này là tổng giám đốc Mẫn giới thiệu, nhưng hôm nay làm chưa được mấy tháng đã phải từ chức, trong lòng cô thật sự nói không nên lời.
Phó Kinh Sênh đi coi nhà rất khả quan. Biệt thự đơn lập, lại là vị trí mặt tiền, bên trong đã được sửa lại, nội thất, gia dụng đều đã sẵn sàng chờ đợi. Cô không muốn đi, nhưng hiện tại cô đã có gia đình riêng, cô phải đi theo cái nhà này, nó đến đây, mình phải đến đó.
Mà đơn từ chức này cũng mau chóng vào tay Tưởng Viễn Chu.
Trong văn phòng ở Tinh Cảng, người đàn ông mắt nhìn chằm chằm từng hàng chữ nhỏ trên tờ giấy. Ngôn từ rất nhà nước, đơn giản chỉ là cám ơn đã bồi dưỡng, nhưng mình đã phụ ý tốt của lãnh đạo trong viện, sau đó cũng nói nỗi bất đắc dĩ của mình. Ngón tay Tưởng Viễn Chu hơi nắm lại, đập lá đơn từ chức xuống mặt bàn cái phịch.
"Quá đáng!"
"Sao vậy ạ?"
"Tự mình xem đi!"
Lão Bạch vừa nhìn thấy.
"Chuyện này hẳn cũng đã trong dự kiến của ngài. Phó Kinh Sênh muốn dọn đi, nhất định là cô Hứa không thể không đi theo."
Tưởng Viễn Chu dựa người ra sau, ánh mắt hơi ngẩng lên nhìn về phía Lão Bạch.
"Hôm cô ấy đi viếng mộ mẹ, đó cũng là sau hai năm cô ấy lần đầu tiên được cầm dao giải phẫu. Tôi vẫn luôn nhớ lúc Hứa Tình Thâm nói với tôi, cả khuôn mặt hớn hở. Cô ấy tự hào."
"Tưởng tiên sinh, đây là quyết định của cô Hứa, cũng không ai ép cô ấy, ngài cũng đừng. . ."
"Ai nói không ai ép cô ấy?" Tưởng Viễn Chu ngắt lời Lão Bạch.
"Giờ không phải Phó Kinh Sênh đang ép cô ấy sao?"
"Cô Hứa hiện giờ đã có gia đình riêng, có một số việc cần phải lựa chọn, đây cũng coi như thành toàn đi."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu càng lúc càng khó coi, tầm mắt dừng trên tấm ảnh nằm trên tờ đơn từ chức.
"Tôi cũng không tin cô ấy cam tâm tình nguyện. Chỉ cần cô ấy không cam tâm tình nguyện thì đó chính là bị cưỡng ép."
"Đúng rồi Tưởng tiên sinh! Mấy chuyện ngài bảo tôi điều tra, đúng là tôi tìm được một số manh mối."
"Manh mối gì?"
"Hai ngày nay tôi có gặp một số người, trong đó có một người mà chuyện ông ta đã trải qua thật sự làm tôi cảm thấy hứng thú." Lão Bạch đi đến bên cạnh Tưởng Viễn Chu, nói tiếp: "Năm ngoái ông ta bị tố cáo nhận hối lộ, số tiền lên tới cả hàng trăm triệu."
"Sau đó thì sao?"
"Chuyện này đương nhiên ông ta sẽ không kể ra, nhưng ông ta có đứa con không nên thân. Có lần ở một bữa tiệc hắn đã lỡ miệng, nói lúc gia sản của hắn sắp ngập đầu trong tai ương rồi, cha hắn đang ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc. . . Thì được một người kéo lại. Số tiền nhận hối lộ gì đó bây giờ đã được xóa sạch sẽ, cuối cùng không tra ra."
Tưởng Viễn Chu lắng nghe cẩn thận, đôi mắt khẽ nhắm, sau đó lại mở ra.
"Một người? Đó là ai?"
"Mấy ngày nay tôi đã bắt quen thân thiết được với tên nhóc này, tôi nói tôi gặp một vài chuyện phiền toái, hy vọng có thể tìm người giải quyết được, ra giá bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Có điều bây giờ hắn vẫn đang đề phòng, nhưng ngài yên tâm, không mấy ngày nữa hắn sẽ nói thôi."
"Rốt cuộc kẻ đó lợi hại thế nào? Trốn được cảnh sát, còn có thể tẩy một người từ đen thành trắng, nhưng tôi vẫn không tin tôi không bắt được hắn."
Tưởng Viễn Chu đan hai tay vào nhau, đuôi mắt liếc qua tờ đơn từ chức.
"Phó Kinh Sênh muốn dọn đi, đã tìm được phòng rồi?"
"Xem được rồi ạ. Bên kia là biệt thự nằm ở vị trí mặt tiền, ký hợp đồng xong là có thể dọn qua ạ."
"Nghĩ hay thật!" Tưởng Viễn Chu cười lạnh.
"Phó Kinh Sênh này cũng rất mê tín, chỗ trước kia, chỗ hiện tại, còn cả căn mới lựa kia đều mang có sáu con số."
"Vậy sao? Lục lục đại thuận, thuận buồm xuôi gió."
Lão Bạch cười khẽ: "Ai mà không thích mọi việc đều thuận lợi ạ?"
Tưởng Viễn Chu khẽ gật đầu: "Tôi cũng thích. Như vậy, cậu đi mua căn nhà đó đi!"
"Cái gì?" Lão Bạch ngốc nghếch hỏi lại.
"Căn nhà mà Phó Kinh Sênh đã nhìn trúng, cậu mau đi ký hợp đồng."
Cuối cùng Lão Bạch cũng rõ ý của Tưởng Viễn Chu là gì.
"Tưởng tiên sinh, không thể Phó Kinh Sênh nhìn trúng căn nào, ngài sẽ mua căn đó chứ? Nếu mua như vậy thì khi nào mới dừng lại đây ạ?"
"Con người Phó Kinh Sênh như vậy sẽ không tùy tiện quyết định chỗ ở đâu, nhất định hắn yêu cầu chọn lựa kỹ càng. Lại nói, mấy năm nay bất động sản đang hot, qua một hai năm tôi bán lại là được."
Lão Bạch tất nhiên là bị ép buộc không có cách nào khác.
"Được, tôi đây đi làm ngay."
"Còn. . . chuyện Lăng Thận thế nào?"
"Hẳn là ngoài ý muốn ạ."
"Coi camera chưa?"
"Rồi ạ! Đúng rồi. . . Người mà Lăng Thận va đụng trước khi chết đã tìm được rồi ạ."
Tưởng Viễn Chu lấy lại tờ đơn từ chức trên bàn.
"Đi! Đi xem!"
---
Vịnh Ba Lan.
Lúc đi vào đại sảnh, Tưởng Viễn Chu nhìn nơi Lăng Thận xảy ra, mặt anh không có biểu hiện gì mà bước nhanh vào trong.
Sau khi đi vào tầng trệt, nhấn chuông cửa, một người đàn ông trẻ tuổi đi ra mở cửa.
"Các anh là ai?"
Tưởng Viễn Chu đi thẳng vào trong, đối phương cảm thấy kỳ quái, nhướng mày hỏi: "Cảnh sát?"
"Anh rất sợ gặp cảnh sát?"
"Giỡn gì vậy? Vẫn là vì vụ nhảy lầu kia chứ gì? Tôi cũng đã nói không liên quan tới tôi, là người nọ tự mình tìm xui xẻo, đâu liên quan gì tới tôi chứ?"
Tưởng Viễn Chu không mời tự ngồi, thân hình cao lớn ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha.
Lão Bạch nhìn anh: "Tưởng tiên sinh, ngài uống trà không ạ?"
Người đàn ông kia nghe vậy, tay chỉ chỉ vào Lão Bạch: "Này, đây là nhà tôi!"
Tưởng Viễn Chu phất tay: "Không cần."
"Các anh rốt cuộc có chuyện gì?"
"Nghe nói cái ngày Lăng Thận chế ngày đó, chỉ có anh ở cạnh hắn?"
Người đàn ông sắc mặt mất tự nhiên mà đối diện với ánh mắt của Tưởng Viễn Chu.
"Là sao nữa đây?"
"Tôi đây có cần nói cách khác không, nếu lúc ấy hắn không đụng vào anh, hắn sẽ không phải chết."
"Những chuyện này tôi đã khai rõ ràng."
"Sau khi anh đụng vào hắn, trên người của anh có thứ gì đó rớt xuống mặt đất nhỉ?"
"Nói hươu nói vượn!" Người đàn ông vừa nghe đến đó cảm xúc hơi bị kích động, tuy đã hết sức ẩn nhẫn, nhưng khẩu khí lên xuống, thay đổi rất rõ ràng.
Tưởng Viễn Chu nhíu mày: "Anh đừng quên, lúc ấy trong đại sảnh còn có người. Người ta đã tận mắt nhìn thấy Lăng Thận khom lưng nhặt thứ gì đó từ trên mặt đất lên. Nếu không phải hắn nhìn tới mất hồn, thì cũng không đến nỗi đứng yên tại chỗ, bị người nhảy lầu đè chết. Cho nên đây cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là mưu sát."
"Ngậm máu phun người!" Người đàn ông nắm chặt bàn tay.
"Trong khu nhà không phải có camera sao? Các anh có thể đi xem."
Lão Bạch ngồi xuống cạnh Tưởng Viễn Chu, sắc mặt tập trung, nói: "Tưởng tiên sinh, nhắc tới camera, còn có một chuyện quái lạ."
"Chuyện gì?"
"Cảnh sát điều tra đã xem camera ghi lại cảnh xảy ra. Hình ảnh trong camera cho thấy, Lăng Thận có đụng phải anh ta, nhưng ngay sau đó Lăng Thận lập tức bị người đàn ông nhảy lầu kia đè phải."
Tưởng Viễn Chu nghe ra manh mối. "Nói cách khác, camera đã bị động tay chân, hình ảnh đã bị xử lý qua."
"Thật không biết các người đang nói cái gì!" Người đàn ông chỉ một ngón tay ra phía cửa. "Mời các người đi ra ngoài!"
Lão Bạch và Tưởng Viễn Chu nhìn nhau. Hai người như thể đang ngồi trong nhà của mình. Lão Bạch ngay sau đó lại nói: "Nhưng tôi đã hỏi kỹ những người có mặt trong đại sảnh lúc đó, có người thấy chuyện Lăng Thận cúi người xuống, thật là rất kỳ quái!"
Tưởng Viễn Chu hơi nhướng mày, nhìn sang người đàn ông trước mặt.
"Nếu không chạm tới nguồn căn của anh, tôi sẽ không ra cửa. Anh là giám đốc điều hành của Truyền thông Watson, có một công việc ngưỡng mộ, nhưng lại ném cả nhà vào thị trường chứng khoán. Hiện giờ anh nợ nần chồng chất, ngay cả căn hộ này còn thiếu một khoản mấy triệu. Anh nói nếu tôi lại làm anh mất việc thì anh còn sống được nữa không?"
"Anh. . ." Người đàn ông xanh mặt. "Rốt cuộc anh là ai?"
"Anh không cần biết tôi là ai. Anh chỉ cần biết, một cú điện thoại của Tưởng tiên sinh có thể làm mất bát cơm của anh đấy."
Tưởng Viễn Chu lấy di động ra, tìm kiếm mục danh bạ, sau đó đưa di động về phía anh ta.
"Đây là điện thoại của tổng giám đốc công ty các người nhỉ?"
Người đàn ông không chắc chắn lắm, đi tới nhìn nhìn, sau đó mông ngã xuống sô pha.
"Tôi sẽ không làm khó dễ anh. Anh chỉ cần nói cho tôi biết, lúc ấy trên người anh đã rớt xuống thứ gì."
"Anh. . . các anh cam đoan sẽ không nói ra ngoài?"
Tưởng Viễn Chu khẽ gật đầu: "Không nói."
Ánh mắt người đàn ông khóa chặt khuôn mặt Tưởng Viễn Chu.
"Đúng rồi! Anh có số của tổng giám đốc cũng không có nghĩa anh quen ông ấy. . ."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, không kiên nhẫn mà móc danh thiếp đưa về phía hắn. Người đàn ông chỉ quét mắt sau đó liền gục cả vai, nói: "Là tấm ảnh chụp."
"Ảnh chụp gì?"
"Là ảnh người kia và một người phụ nữ chụp chung. Thật tôi cũng không biết gì cả. Tấm ảnh đó là có người gửi qua bưu điện đến nhà tôi. Đối phương chỉ cần tôi đến lúc đó bất cẩn va phải Lăng Thận một chút. . ."
Tưởng Viễn Chu thần sắc càng ngày càng âm u. "Tấm ảnh đâu?"
"Tôi còn dám để hả? Đốt rồi. Sau khi xong chuyện, trong tài khoản của tôi liền có thêm 100. 000 tệ."
Lão Bạch theo Tưởng Viễn Chu ra về. Lúc đi ra đại sảnh, anh ấy không khỏi ngẩng đầu lên trời, nhìn.
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn anh ấy: "Làm gì vậy?"
"Tôi sợ cũng có người muốn mưu sát tôi như vậy."
Tưởng Viễn Chu bước ra ngoài mấy bước, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước. Ánh mặt trời vẫn chói mắt như thế nên đôi mắt đẹp của anh không khỏi nheo lại.
"Lão Bạch, phát hiện gì không?"
Lão Bạch nhìn theo tầm mắt người đàn ông, khó mấy khi được nhìn thấy bầu trời trong xanh vạn dặm như hôm nay.
"Đúng vậy, trời đẹp thật! Xem ra sẽ không có tuyết."
"Dạo này có phải cậu gặp gỡ phụ nữ không vậy? Tư duy chậm chạp quá đấy!"
Lão Bạch thu hồi tầm mắt: "Tưởng tiên sinh, nhưng tôi đâu có thời gian yêu đương."
Có một cô gái trẻ đi qua cách đó không xa, lâu lâu lại ngoái đầu nhìn bóng dáng hai người. Một người chân dài, một người dáng người mẫu, từ khi nào trong khu nhà mình có nhân vật như thế vậy chứ? Còn có tận hai người, đứng cạnh nhau lại còn có loại cảm giác xứng đôi không tả.
Cô gái trẻ từ trong túi xách lấy ra một cuốn truyện tranh. Tuyệt thật, cô đã có mục tiêu để YY cảm nhận về công với thụ rồi.
Tưởng Viễn Chu quay đi, Lão Bạch theo sát sau đó. Người đàn ông thong thả đeo găng tay vào.
"Đó tuyệt đối không phải chuyện bất cẩn va đụng một chút. Mỗi một bước đều đã được tính toán tuyệt diệu, còn vấn đề của camera. . . làm tôi nghĩ tới chuyện của Đinh Nguyệt."
"Cái chết của Lăng Thận, tôi trước sau vẫn tin chắc có lieeb quan tới Phó Kinh Sênh, vụ án của Đinh Nguyệt cũng có điều tương tự, có thể cũng có quan hệ với Phó Kinh Sênh không?"
Ý tưởng trong đầu Tưởng Viễn Chu càng ngày càng nhiều.
"Hoặc là, chuyện trước kia của dì nhỏ. . ."
Lão Bạch nghe vậy thì choáng váng, sắc mặt trắng bệch: "Cái này. . ."
Tưởng Viễn Chu cúi đầu, vuốt vuốt găng tay bằng da.
"Lão Bạch, tôi muốn làm một việc."
"Việc gì cơ?"
"Đi tới Cục cảnh sát, tôi muốn xem việc điều tra vụ án, chuyện này chỉ dựa vào mình chúng ta không được, còn cần vận dụng không ít lực lượng."
Lão Bạch nghe xong lại cảm thấy hoảng hốt. Trong mắt anh ấy, chỉ cần Tưởng Viễn Chu an toàn, những chuyện khác đều không được tính là đại sự. Thế nhưng, sao anh ấy mơ hồ cảm thấy, chuyện Tưởng Viễn Chu sắp làm lại là rất nguy hiểm?
---
Bảo Lệ Cư Thượng.
Phó Kinh Sênh nhận một cú điện thoại, sắc mặt sau đó không vui mà đi tới chỗ sô pha.
Hứa Tình Thâm và Phó Lưu Âm đang ngồi ở đó xem TV. Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn.
"Làm sao vậy?"
"Căn nhà mới nhìn trúng đã có người nhanh chân đến trước."
Hứa Tình Thâm lại không cảm thấy có gì khó hiểu.
"Đã nói rõ khu vực đó tốt, nên người mua mới nhiều vậy."
Bàn tay Phó Kinh Sênh vò vò sau đầu.
"Nhà là được một người họ Tưởng mua mất."
Phản ứng đầu tiên của Hứa Tình Thâm là ngay lập tức nghĩ tới Tưởng Viễn Chu, nhưng cô vẫn khẽ lắc đầu. Cô không tin Tưởng Viễn Chu sẽ nhàm chán tới mức vậy.
"Vậy hôm nào đi xem căn khác đi."
Vẻ mặt Phó Kinh Sênh hơi âm u: "Xem nhà cũng không phải chuyện nhỏ, nào có chuyện dễ thấy vừa ý như thế."
"Anh, vậy từ từ đi!" Phó Lưu Âm tiếp lời. "Đừng sốt ruột!"
Hai người các cô không vội nhưng Phó Kinh Sênh lại vội. Anh ta không thích này nơi này. Lúc trước nếu không có tin tức nói Phó Lưu Âm từng xuất hiện ở đây, thì sao anh ta mang theo Hứa Tình Thâm tới đây được? Mà điều làm Phó Kinh Sênh lo lắng nhất chính là Tưởng Viễn Chu. Khó khăn lắm Hứa Tình Thâm mới quay về, Tưởng Viễn Chu có thể để cô dễ dàng đi sao?
"Không phải đã nói muốn đi trung tâm thương mại mua đồ sao? Đi thôi!"
Sau khi Lăng Thận chết, cuộc sống gia đình nhà họ Phó ngược lại rất thái bình. Phó Kinh Sênh nhìn em mình. Cô gái như có hơi suy tư gì đó, anh ta hơi cong khóe miệng: "Nào, đi thôi!"
Phó Kinh Sênh phải đi đặt mua vài thứ cho Phó Lưu Âm. Hứa Tình Thâm thì mang Lâm Lâm đi khu trò chơi chơi.
---
Cửu Long Thương.
Tưởng Viễn Chu bế Duệ Duệ ra cửa, bảo mẫu không đi theo. Anh rất cẩn thận cho Duệ Duệ ngồi vào ghế an toàn.
Xe mới vừa chạy ra khỏi Cửu Long Thương, một chiếc xe màu trắng xe liền theo sát sau đó .
Đi vào bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, Tưởng Viễn Chu một tay bế Duệ Duệ, tay kia đóng sầm cửa xe. Lăng Thời Ngâm ngồi ở ghế lái, nhìn Duệ Duệ ôm chặt cổ người đàn ông, Tưởng Viễn Chu ý cười tràn đầy, hôn lên đỉnh đầu con rồi thấp giọng nói chuyện với con.
Cảnh này lọt vào mắt Lăng Thời Ngâm, cô ta cảm thấy thật châm chọc. Thấy Tưởng Viễn Chu đi về phía cửa thang máy, cô ta chạy nhanh theo xuống xe.
Lăng Thời Ngâm theo thẳng vào khu trò chơi, đứng bên ngoài tủ kính, nhìn Tưởng Viễn Chu bế Duệ Duệ đi vào.
Bên trong có rất nhiều trẻ con, có lẽ do các bậc cha mẹ vẫn còn trong kỳ nghỉ lễ. Duệ Duệ còn nhỏ, không chơi những trò khác được nên chỉ thích mấy quả bóng nhỏ đủ màu sắc.
Lăng Thời Ngâm nhìn bóng dáng nho nhỏ kia đi tới đi lui bên trong. Mấy ngày không gặp, nếu là bình thường, thực sự cô ta có thể sẽ rất nhớ; nhưng hiện tại nhìn bộ dạng vui vẻ của Duệ Duệ, cô ta sẽ cảm giác nụ cười tươi ấy như biến thành từng cây gai bén nhọn, đang đâm mạnh vào lòng cô ta.
Lăng Thời Ngâm nắm chặt nắm tay, khóe mắt thấy có một người hình như cũng đang vào, cô ta trợn to hai mắt. Lập tức cô ta liền thấy Hứa Tình Thâm thay xong giày, ôm Lâm Lâm đi về phía trước.
Dù khi ra ngoài, Phó Kinh Sênh đều sẽ cố ý tránh, nhưng Đông Thành rộng như vậy, thật sự nếu đụng phải cũng chỉ có thể nói là trùng hợp mà thôi.
Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm chính là không thể tránh né mà đụng phải.
Lâm Lâm vào trong liền bắt đầu tự chơi một mình. Còn Duệ Duệ thì sao, thằng bé cũng không quen Hứa Tình Thâm nên không cười, càng không lại gần.
Ngay khoảnh khắc đó, Lăng Thời Ngâm cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Cô ta không kiềm chế được cảm giác vui sướng khi người gặp họa. Hứa Tình Thâm đã sinh con trai cho Tưởng Viễn Chu nhưng như thế thì đã sao, trong mắt mọi người, Duệ Duệ là Lăng Thời Ngâm cô ta sinh ra.
Mà hiện tại, đứa con trai của Hứa Tình Thâm đã trở thành cái gai cứng nhất. Cô không vượt qua được rào cản này giữa Lăng Thời Ngâm và Tưởng Viễn Chu, nhưng điều cô không ngờ tới nhất, cái gai đó lại chính là con ruột của cô!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom