Chương 223: Nhổ cây gai sâu nhất trong lòng ra (Hóa ra là tự phá)
Editor: Dế Mèn
^_^(Truyện được edit bởi NCU - Ngự Cảnh Uyển)^_^
❄❄❄
Tin tức này khiến Đông Thành gần như nổ tung.
Không ngờ nhiều ngày Tưởng Viễn Chu không lộ diện, hóa ra là bị bắt cóc?
Nhưng anh không những bị bắt cóc, mà còn bị trọng thương như vậy?
Bao nhiêu người bắt đầu thương tiếc, thổn thức, Tưởng Viễn Chu anh tuấn tiêu sái, thế này là đắc tội ai vậy? Hại khuôn mặt mình bị hủy hoàn toàn như vậy?
---
Trong quán cà phê.
Cái miệng nhỏ của Lăng Thời Ngâm nếm thử cà phê vừa được pha, ánh mắt hơi ngẩng lên, nhìn về phía người bạn đối diện.
"Hẹn cậu ra để tâm sự, không phải để cậu ôm lấy cái di động đâu."
"Trời ạ, cậu xem tin tức chưa?"
Lăng Thời Ngâm không có chút nào hứng thú.
"Tin gì?"
Người bạn đưa di động tới trước mặt cô ta.
"Chuyện của Tưởng Viễn Chu, kinh thiên động địa đó!"
"Anh ấy?" Lăng Thời Ngâm không khỏi dời tầm mắt. "Liên quan gì tới tớ?"
"Tưởng Viễn Chu bị bắt cóc, mới vừa về lại được Đông Thành, cậu biết không? Mặt anh ta bị hủy hoại."
"Cái gì?" Lăng Thời Ngâm lúc này không cách nào giả bộ hết sức bình tĩnh được nữa. Đôi mắt hạnh của cô ta trợn lên, nhíu chặt mày, chung quy vẫn có chút không tin.
"Cậu đọc tin ở đâu? Sợ là bịa đặt đấy chứ?"
"Sao có thể? Chính miệng vợ Tưởng Viễn Chu nói, vừa mới mời phóng viên tới mở cuộc họp báo."
Tay Lăng Thời Ngâm cầm lấy di động, click mở video, quả nhiên thấy bộ dáng than thở khóc lóc của Hứa Tình Thâm, bên dưới còn có không ít lời bình luận. Khóe môi Lăng Thời Ngâm có chút run rẩy.
"Ngoài việc mặt bị hủy, nói chuyện cũng không nói được."
"Mấy chuyện bắt cóc này thật sự chẳng có gì tốt để kể, có người còn bị giết, nhặt về cái mạng cũng đã là may mắn..."
Lăng Thời Ngâm vứt di động xuống bàn như thể vứt một củ khoai nóng.
"Thời Ngâm, cậu may mắn khi không còn ở cùng Tưởng Viễn Chu đó. Cậu xem vợ anh ta khóc tới như vậy. Bây giờ thì hay rồi, nhà họ Tưởng cũng chẳng cho cô ta thăm, tớ thấy ngày lành của cô ta đã tới cùng rồi."
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, đôi mắt lóe lên, khóe miệng cô ta đột nhiên nhếch lên: "Quả báo!"
Người bạn cầm di động lên lại, lại lướt tới mấy lời bình luận.
"Cậu xem, rất nhiều người đều nói người phụ nữ này không đơn giản, đem chuyện chồng mình bị hủy hoại khuôn mặt ra mà nói, bụng dạ khó lường đấy!"
"Lúc trước cô ta tiếp cận Tưởng Viễn Chu còn không phải vì tiền sao? Như vậy cũng tốt, tớ sẽ xem Tưởng Viễn Chu có còn khăng khăng một mực với cô ta nữa không."
Người bạn ăn mấy miếng tráng miệng rất ngon, chỗ đuôi lông mày nhuốm ý cười: "Sắp có trò hay lên sân khấu ngay thôi! Thời Ngâm, cậu cứ chờ xem đi!"
Lăng Thời Ngâm cầm tách cà phê lên, nghĩ đến bộ dạng hiện tại của Tưởng Viễn Chu, cô ta không biết nên vui vẻ vì cái gì. Anh ta lần lượt dẫm đạp trái tim cô ta xuống đất, chưa bao giờ bận tâm cô ta thương tích đầy mình. Sau khi anh trai chết, Tưởng Viễn Chu càng không quan tâm cô ta, cũng chẳng niệm chút tình cũ, hiện giờ anh ta như vậy còn không phải quả báo sao?
"Thời Ngâm, bây giờ cậu có thể ra tay rồi đó."
Lăng Thời Ngâm lấy lại tinh thần, nhìn người bạn.
"Trước kia người phụ nữ đó có Tưởng Viễn Chu che chở, bây giờ thì sao? Cô ta như vậy xem như đã lật mặt với Tưởng Viễn Chu rồi còn gì?"
Cánh môi Lăng Thời Ngâm dâng lên nụ cười lạnh: "Không cần cậu nhắc tớ cũng biết."
"Bây giờ dù gì cậu còn có nhà họ Mục, cái gì cũng không cần phải sợ."
"Dù không có nhà họ Mục, muốn bóp chết Hứa Tình Thâm còn không phải cũng chỉ như bóp chết con kiến thôi sao?"
Lăng Thời Ngâm bưng tách cà phê, viền môi khẽ nhấp, thổi nhẹ một hơi, nhìn chất lỏng màu nâu gợn ra thành từng vòng tròn nho nhỏ.
"Hứa Tình Thâm không quyền không thế, không có Tưởng Viễn Chu, ai còn xem cô ta là Tưởng phu nhân? Lúc trước cô ta bị buộc đi khỏi Đông Thành, cái dạng chật vật đó đến giờ tớ vẫn nhớ rõ."
"Ha, cô ta ấy à, đúng là không biết tự lượng sức mình."
Lăng Thời Ngâm uống ngụm cà phê, bỗng nhiên cảm thấy mùi vị hôm nay đặc biệt không giống như cũ, trong cà phê còn mang theo vị ngọt nồng đậm.
---
Hứa Tình Thâm gần như là chạy trốn về nhà, may là sau cuộc họp báo, những người đó không đuổi theo nữa, chung quy những gì nên nói đều đã nói rõ ràng.
Cô mở cửa đi vào, thay giày ở trước cửa mà nôn nóng không chịu được.
"Tưởng phu nhân đã trở lại."
Hứa Tình Thâm bước nhanh vào trong.
"Phải, Tưởng tiên sinh đâu?"
"Tưởng tiên sinh ở trên lầu ạ."
"Được rồi." Hứa Tình Thâm đi tới trước người giúp việc hỏi: "Hôm nay ra ngoài mọi thứ đều tốt chứ?"
"Khá tốt ạ."
"Để ý việc của mình, nhớ kỹ cả chưa?"
Người giúp việc gật đầu: "Tưởng phu nhân yên tâm, chúng tôi vẫn luôn đi theo Tưởng tiên sinh, chúng tôi có chừng mực."
"Tốt."
Hứa Tình Thâm lên lầu, đi tới phòng bọn trẻ, cô đẩy cửa ra nhìn, thấy bảo mẫu đang ở thu dọn mấy món đồ chơi trên nền nhà.
"Tưởng phu nhân, cô đã về!"
"Hai đứa nhỏ đâu?"
"Tưởng tiên sinh mang theo rồi ạ."
"Vậy được, chị bận rộn rồi."
Hứa Tình Thâm di dọc theo hành lang về phía trước, đi thẳng tới cửa phòng ngủ chính. Bộ dạng lúc nãy của cô Tưởng Viễn Chu nhất định đã xem thấy rồi nhỉ? Có phải lại sẽ khen kỹ năng diễn xuất của cô tốt không đây? Cửa không có đóng, đưa tay khẽ đẩy là có thể đi vào.
Hứa Tình Thâm đi vào trong, trong phòng cự kỳ an tĩnh, lại cũng không nghe được tiếng nói chuyện. Đợi khi tầm nhìn đột nhiên được rộng hơn, Hứa Tình Thâm nhìn thấy Tưởng Viễn Chu cả người nằm trên giường lớn, một tay anh gối sau đầu, trên khuỷu tay kia là Lâm Lâm đang nằm. Còn Duệ Duệ thì sao, thằng bé ngủ bên trái Tưởng Viễn Chu, nửa người trên đều đè lên trước ngực Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm đi tới gần, trông hai đứa nhỏ như vậy mà sao Tưởng Viễn Chu vẫn có thể ngủ ngon đến thế?
Cô khom lưng nhìn, thấy trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông tràn đầy vẻ mỏi mệt. Hứa Tình Thâm nhìn, trong lòng nhịn không được dâng lên nỗi đau lòng. Cô thiếu chút nữa đã quên anh mới từ địa ngục đi một vòng trở về. Mấy ngày nay, anh nhất định ngủ cũng ngủ không tốt, ăn cũng ăn không ngon.
Lông mày Tưởng Viễn Chu lâu lâu nhíu lại, ngủ cũng ngủ không an ổn.
Trong lòng Hứa Tình Thâm có lo lắng, người đàn ông có mạnh mẽ như thế nào chăng nữa, ở trước sinh tử e là đều chẳng thể bình tĩnh thong dong. Cô sợ trong lòng Tưởng Viễn Chu sẽ có bóng ma. Bàn tay Hứa Tình Thâm vỗ mặt anh. Ngón tay mới vừa dán lên, đôi mắt sắc bén của người đàn ông đã liền mở ra.
Hứa Tình Thâm không nói hai lời liền hôn xuống cánh môi anh. Lông mày Tưởng Viễn Chu lười biếng nhướng lên, nhiệt tình như lửa mà đáp lại cô. Nhưng chút sức lực đó của cô Tưởng Viễn Chu vẫn cảm thấy chưa đủ, anh rất muốn đứng dậy nắm quyền điều khiển. Hứa Tình Thâm thấy thế, bàn tay đẩy ngực anh.
"Đừng đánh thức con."
Cánh tay người đàn ông theo bản năng thu lại, sờ sờ hai đứa con hai bên.
"Về rồi à?"
"Đương nhiên, chứ không người đứng trước mặt anh là ai chứ?
Hứa Tình Thâm vô cùng cẩn thận bế Lâm Lâm sang bên cạnh.
"Trên người anh có thương tích, muốn ngủ phải ngủ đàng hoàng."
Cô đi sang bên kia, cũng bế Duệ Duệ xuống khỏi người anh, hai đứa nhỏ giống như hiểu chuyện, từng đứa trở mình, đứa nào cũng quay qua một bên tiếp tục ngủ.
"Bọn chúng ngày thường cũng không mê ngủ như vậy."
Bàn tay Tưởng Viễn Chu sờ sờ bên cạnh, chạm vào quyển chuyện cổ tích Lâm Lâm để đó.
"Lâm Lâm bảo anh đọc cho nghe, anh thật sự buồn ngủ không chịu được nên anh nói các con ngủ với ba đi. Hai đứa lúc đầu đều không chịu. Trong ấn tượng chắc là anh đã ngủ trước, có lẽ bọn chúng thấy chán quá nên cũng ngủ luôn."
"Vậy anh ngủ tiếp đi."
Hứa Tình Thâm định đứng dậy đi ra, Tưởng Viễn Chu bắt lấy cánh tay cô.
"Xem mắt em kìa, đỏ tới vậy!"
"Cũng tại mấy ngày nay ngủ không tốt, nghỉ ngơi là hết thôi."
Tưởng Viễn Chu thu sức lực trong tay lại, Hứa Tình Thâm bị kéo người xuống. Cô vội chống tay xuống bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
"Làm gì đó?"
Anh vươn nửa người trên tới hôn môi cô. Hứa Tình Thâm thấy bả vai anh nâng lên giữa không trung, anh gia tăng nụ hôn này hơn một chút. Có lẽ cảm thấy tư thế này không thể tận hưởng hết, bàn tay Tưởng Viễn Chu ôm lấy cổ Hứa Tình Thâm, lòng bàn tay hơi dùng sức, kéo cô áp xuống.
"Ưm___" Hứa Tình Thâm trợn to hai mắt, cả người gần như ghé vào trước ngực Tưởng Viễn Chu.
Cô khó khăn đẩy anh ra: "Đừng như vậy!"
"Đừng kiểu nào?"
"Anh không sốt ruột sao? Em vẫn luôn nghĩ tới bọn chúng tiếp theo sẽ làm gì."
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, vô cùng cẩn thận bế Duệ Duệ, để hai đứa nhỏ nằm với nhau. Anh ngồi bên mép giường.
"Em không cần bận lòng những thứ đó, đó cũng không phải việc em phải bận tâm."
"Em còn có thể làm gì không?"
Tưởng Viễn Chu tay ôm lấy eo cô, khuôn mặt tuấn tú của anh hơi ngẩng lên, trên mặt phủ kín vẻ nghiêm túc.
"Tình Thâm, em biết anh mấy ngày nay, nghĩ về gì nhiều nhất không?"
"Em biết." Bàn tay Hứa Tình Thâm để lên đỉnh đầu người đàn ông.
"Em." Khóe miệng Tưởng Viễn Chu hơi cong lên. "Khi đó anh chỉ nghĩ, nên làm em sinh thêm mấy đứa."
"Anh nói bậy gì đó!" Vào tai Hứa Tình Thâm nghe, anh lại vẫn còn tâm tư nói giỡn.
"Anh khi đó đã nghĩ, lỡ nếu anh xảy ra chuyện thì sao bây giờ? Anh đã căn dặn cho A Ninh, nếu anh có xảy ra chuyện, cậu ta sẽ để lại một khoản tiền cho em..."
Hứa Tình Thâm nghe thế, bàn tay run rẩy bịt miệng anh lại.
"Không phải đã bình an trở về rồi sao? Đừng nói những lời kiểu này làm em sợ."
"Anh không dọa em." Tưởng Viễn Chu kéo tay cô xuống, nắn bóp tay cô trong lòng bàn tay mình, không khỏi ấn ấn, xoa xoa, nhưng không chịu buông ra.
"Anh ở đó vô cùng nhàn rỗi, cũng không được làm chuyện gì, anh đương nhiên sẽ nghĩ ngợi lung tung. Anh nghĩ em không thiếu tiền, chỉ thiếu người làm bạn. Một Lâm Lâm và một Duệ Duệ cũng không đủ, nếu có nhiều hơn hai đứa, bọn trẻ ríu ra ríu rít có phải sẽ có thể dời nỗi bi thương của em rồi?"
"Viễn Chu..."
Người đàn ông nâng mông cô lên, để cô ngồi lên đùi mình. Hai tay Hứa Tình Thâm vòng ôm cổ anh
"Người em không thể không có chính là anh! Nếu anh đi thật thì dù có đến mười tám đứa con cũng vô ích, mỗi lần em nhìn thấy chúng sẽ lại nhìn thấy anh, anh bảo em làm sao mà sống tốt được đây?"
Lòng bàn tay Tưởng Viễn Chu dán vào eo cô.
"Phải, cho nên bây giờ anh hiểu rồi, bất luận thế nào anh cũng không thể xảy ra chuyện."
"Đúng." Vẻ mặt Hứa Tình Thâm giãn ra, cô nói.
Tưởng Viễn Chu không thể ra ngoài, Hứa Tình Thâm cũng không tới Tinh Cảng. Người đàn ông vào phòng tắm, sau một lúc lâu, Hứa Tình Thâm thấy anh vẫn chưa ra.
Cô đi qua xem, cửa vẫn chưa đóng lại. Hứa Tình Thâm nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước gương, đang xử mớ râu vừa nhú ra. Hứa Tình Thâm tiến lên, cầm lấy máy cạo râu chạy bằng điện trong tay anh.
"Để em."
"Em làm sao?"
"Muốn thử cạo râu anh bằng dao mổ không?"
Người đàn ông nhịn không được cười nói: "Ý này thật sự không tệ."
Hứa Tình Thâm dán chặt máy cạo râu vào chiếc cằm kiên nghị của Tưởng Viễn Chu. Chiếc máy tĩnh âm, gần như không phát ra tiếng kêu gì, càng không tới nỗi khó sử dụng. Sắc mặt Hứa Tình Thâm đầy nghiêm túc, ngón tay cố định khuôn mặt tuấn tú của Tưởng Viễn Chu, không cho anh lộn xộn.
Người đàn ông ngẩng tầm mắt lên, nhìn một màn này qua tấm gương trước mặt.
Mỗi một động tác của Hứa Tình Thâm đều làm ấm lòng Tưởng Viễn Chu. Chỗ cằm như có một đôi tay vuốt ve nhẹ qua, anh nhắm mắt lại mà hưởng thụ.
Sau một lúc lâu, Hứa Tình Thâm nhìn kỹ khuôn mặt trước mắt mình, xác định không để sót chỗ nào mới vỗ vỗ gò má Tưởng Viễn Chu.
"Đẹp rồi."
Người đàn ông mở mắt ra, đi tới trước gương soi soi.
"Không hổ phu nhân tự mình ra tay, độ soái của anh lại được nâng thêm một nấc rồi."
"Tưởng tiên sinh, trước kia anh là người rất chững chạc, bây giờ lại nói chuyện..."
Tưởng Viễn Chu nghiêng mặt nhìn cô.
"Nói ngọt có phải không?"
"Là quá ngọt."
Gần như không cho người ta chống đỡ được đó.
"Phu nhân nhà anh cao hứng là tốt rồi."
Khóe miệng Hứa Tình Thâm vẫn luôn giãn ra không khép lại được.
"Anh ra ngoài đi, em rửa sạch cho anh."
Tưởng Viễn Chu nhìn cô, lấy máy cạo râu trong tay cô.
"Để tự anh."
"Gì cơ?"
"Tay phụ nữ không hợp để làm việc này." Động tác Tưởng Viễn Chu thành thạo rửa sạch.
"Đi ra đi."
Hứa Tình Thâm dựa vào bên cạnh không nhúc nhích. Lúc này một tràng tiếng đập cửa dồn dập truyền vào, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên, hỏi: "Ai đó?"
"Tưởng phu nhân, ông chủ nhà họ Tưởng tới ạ."
Đôi tay cô khoanh trước ngực rũ xuống.
"Biết rồi."
Tưởng Viễn Chu nhanh chóng rửa sạch. Hứa Tình Thâm xoay người đi ra ngoài.
"Em xuống xem."
Lúc cô đi ra thì đóng cửa phòng lại. Tưởng Viễn Chu băng qua phòng ngủ đi tới bên cửa sổ, đứng đàng sau bức màn dày, có thể nhìn thấy Tưởng Đông Đình bị ngăn lại ở ngoài cánh cổng lớn.
Bóng dáng Hứa Tình Thâm cũng mau chóng xuất hiện trong mắt anh. Từng bước cô đi kiên định thong thả. Đi tới cổng, đối diện với Tưởng Đông Đình mặt đầy giận dữ, Hứa Tình Thâm lại cười cười nói: "Ba, sao ba tới ạ?"
"Vì sao phải nói với phóng viên những việc đó?"
"Viễn Chu là chồng con, tại sao ba không cho con gặp chứ?"
Tầm mắt Tưởng Đông Đình như đinh sắc nhọn mà đâm vào mặt cô.
"Tôi không cho cô gặp thì cô liền hại nó như vậy?"
"Con không hại anh ấy, con là vì tốt cho mọi người."
"Hứa Tình Thâm, cô đúng là không phá đổ nhà họ Tưởng thì cô không bỏ qua mà!"
Giữa hai người cách một cánh cổng, tầm mắt Tưởng Đông Đình vọng vào trong nhà.
"Hai đứa nhỏ đâu?"
"Mấy đứa nhỏ?" Hứa Tình Thâm đứng yên ở đó.
"Ba đừng nghĩ mang mấy đứa nhỏ đi, đây là chuyện không thể nào."
"Hứa Tình Thâm, niệm tình cô từng ở cạnh Viễn Chu một thời gian, có một số việc tôi vốn chẳng muốn làm đến cùng." Tưởng Đông Đình nhìn về phía vệ sĩ canh cổng.
"Hiện giờ Tưởng tiên sinh đang nằm ở bệnh viện, cả người bị trọng thương mà các anh còn định nghe người phụ nữ này?"
"Tưởng tiên sinh đã phân phó, lời của Tưởng phu nhân chính là lời nói của anh ấy."
Tưởng Đông Đình tức giận không kiềm chế được.
"Nhưng Tưởng tiên sinh hiện tại không thể nói chuyện thì các anh liền chuyển thành nghe cô ta?"
Hứa Tình Thâm đón lời ông ta: "Nếu ba muốn bọn họ nghe Viễn Chu, ba đem Viễn Chu tới đi."
Cô biết sức khỏe Tưởng Đông Đình không tốt. Ông ta rốt cuộc cũng là ba ruột Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm chung quy cũng niệm tình, dù thế nào cũng không muốn bức ông ta.
"Ba, người ba nên đề phòng nhất không phải là con. Ba hẳn đã nhìn rõ, lần này Viễn Chu trở về, thứ anh ấy yêu cầu chính là cái gì."
Tưởng Đông Đình nhíu chặt mày, nhìn người phụ nữ trước mặt.
"Thứ thuộc về nhà họ Tưởng, con sẽ không tranh đoạt, nếu Viễn Chu muốn cho con thì anh ấy sẽ cho. Lúc này ba vẫn là nên lưu tâm người này. Cá tính của Viễn Chu ba cũng rõ ràng, anh ấy rất mạnh mẽ, cũng không chịu thua, dù hiện tại khuôn mặt bị hủy hoàn toàn thì anh ấy cũng vẫn là Tưởng tiên sinh chứ? Một người nếu nếu có chí khí thì sẽ không nói câu từ bỏ. Ba cũng hiểu Viễn Chu, cho nên, ba hãy xem xem sau này anh ấy yêu cầu cái gì đi..."
Hứa Tình Thâm không biết Tưởng Đông Đình có nghe vào những lời này không, cô xoay người định đi.
"Hứa Tình Thâm, sao cô không nghĩ tới có ngày Viễn Chu cảy ra chuyện, tất cả đều là do cô làm hại?!"
Cô lạnh lùng cười, ném ra câu: "Rốt cuộc là tai tinh hay là phúc tinh, trong lòng anh ấy cũng đã rõ, không cần ba định luận con."
Có người của Tưởng Viễn Chu ở đây, Tưởng Đông Đình căn bản đừng nghĩ bước vào được một bước. Bước chân Hứa Tình Thâm hân hoan, đây hẳn cũng là những căn dặn thường ngày của Tưởng Viễn Chu? Một khi anh có việc, hoặc lúc Tưởng Đông Đình muốn uy hiếp cô, ngôi nhà Tưởng Viễn Chu cho cô là an toàn nhất, không cho người khác xâm nhập một bước.
---
Sau khi chuyện của Tưởng Viễn Chu truyền ra ở Đông Thành, không chịu được nhất còn có nhà họ Hứa.
Di động Hứa Tình Thâm đầy cuộc gọi nhỡ, có Hứa Vượng, có Hứa Minh Xuyên.
Cô nghĩ, Triệu Phương Hoa lúc này hẳn đang dậm chân nhỉ? Cửu Long Thương cũng đã bán, Hứa Tình Thâm lại trở mặt với nhà họ Tưởng, lúc này chắc chắn bà ta gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng.
Sáng ngày hôm sau, Hứa Minh Xuyên điện thoại tới.
Hứa Tình Thâm cầm di động đi ra ban công.
"Alo, Minh Xuyên."
Người bên kia điện thoại thở nhẹ ra: "Chị, chị sắp hù chết em đó!"
"Xin lỗi Minh Xuyên, làm em lo lắng."
"Chị, rốt cuộc anh rể thế nào rồi?"
Hứa Tình Thâm xoay người, nhìn qua cửa sổ sát đất mà nhìn Tưởng Viễn Chu đang nằm trên giường, khóe miệng cô hơi giãn ra, nhưng chuyện này tạm thời vẫn phải nói dối.
"Bây giờ chị cũng chưa được gặp anh ấy."
"Nhà họ Tưởng như vậy cũng quá khinh người rồi! Chị, chị đừng có lo lắng mà tức giận đó, thật sự không được ! Em sẽ đi với chị, chúng ta xông vào!"
"Minh Xuyên, em sống tốt là ổn rồi, chị có biện pháp."
Nhưng Hứa Minh Xuyên không tin lời này, loại chuyện này mặc cho rơi xuống trên người ai cũng đều không chịu nổi.
"Chị, hôm nay chị có rảnh không? Em muốn hẹn chị ăn bữa cơm, Manh Manh cũng tới."
"Minh Xuyên, chị nói này, em không cần lo cho chị."
"Nếu không cho em lo vậy chị tới đi, ăn cơm với em là được."
Hứa Tình Thâm giơ tay phải sờ đầu.
"Thế đi! Địa điểm chị sẽ chọn, đợi lát nữa chị nhắn địa chỉ cho em."
"Được."
Hứa Tình Thâm ngắt cuộc trò chuyện. Sau khi vào phòng, cô lại kéo rèm lại. Tưởng Viễn Chu lười biếng ngẩng mắt lên.
"Ai vậy?"
"Minh Xuyên."
"Thằng nhóc đó lo cho em."
Hứa Tình Thâm ngồi xuống mép giường, nằm nghiêng xuống cạnh Tưởng Viễn Chu. Cô rúc vào ngực anh.
"Thật ra mấy hôm chuẩn bị tiền chuộc em cảm thấy như đang nằm mơ vậy. Em nói muốn bán Cửu Long Thương, Minh Xuyên không nói hai lời liền đồng ý. Dù căn nhà vốn là của anh, nhưng rốt cuộc cũng đã sang tên cho nó."
Hứa Tình Thâm ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
"Anh nói xem, nếu lúc ấy Minh Xuyên mà có một chút tư tâm thì căn nhà đó có phải đã không bán được rồi không?"
Bàn tay Tưởng Viễn Chu xoa xoa đầu cô: "Phải."
"Ngày mai em ra ngoài ăn cơm với nó."
Tưởng Viễn Chu đồng ý: "Được."
Anh biết, đứa em trai này của Hứa Tình Thâm mặc dù hơi nhút nhát, nhưng lòng dạ trước nay luôn thiện lương, đặc biệt đối với Hứa Tình Thâm cũng coi như là moi tim moi phổi.
Cửu Long Thương đã không còn thì lại sẽ có nhà mới, điểm này, Tưởng Viễn Chu đã sớm nghĩ tới. Nhưng anh không nói cho Hứa Tình Thâm ngay lúc này, tâm tư cô nhạy cảm, anh không muốn cô nghĩ rằng anh tính toán quá rõ ràng với cô: đã bán Cửu Long Thương thì nhất định phải đền một căn nhà lại cho Hứa Minh Xuyên. Hứa Minh Xuyên đã sớm là em trai anh, anh làm anh rể, trong tương lai chiếu cố cho nó cũng không phải chuyện gì khó hiểu.
---
Ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm sau khi đặt chỗ xong liền nhắn địa chỉ cho Hứa Minh Xuyên.
Cô tới nhà hàng trước, vừa gọi món xong thì Hứa Minh Xuyên dẫn theo Hạ Manh đi vào.
"Chị!"
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, nhìn Hứa Minh Xuyên kéo ghế cho Hạ Manh. Hạ Manh cũng chào: "Chị!"
"Mau ngồi đi!" Hứa Tình Thâm đưa thực đơn qua cho Hạ Manh.
"Chị gọi một ít rồi để họ đưa lên trước, em xem em còn thích gì không?"
Hạ Manh cầm lấy nhưng không nhìn một cái, vẻ mặt cô ấy có lo lắng mà nhìn về phía Hứa Tình Thâm.
"Chị, em và Minh Xuyên đều rất lo cho chị, chị không sao chứ ạ?"
"Không sao."
"Chị, có phải anh rể bị thương rất nặng không?"
Hứa Tình Thâm uống trà.
"Các em đừng lo lắng chuyện này, chị rất ổn, cửa ải này chị cũng có thể vượt qua mà!"
Hạ Manh và Hứa Minh Xuyên cả tâm tư dùng cơm cũng không có, Hứa Tình Thâm cầm đũa gắp đồ ăn cho hai người.
"Ăn nhiều một chút!"
"Chị..."
"Ở nhà có khỏe không?" Hứa Tình Thâm ngẩng mắt lên nhìn em trai ngồi đối diện.
"Minh Xuyên, chuyện bán nhà, mẹ làm ầm ĩ với em phải không?"
"Mẹ ầm ĩ là chuyện của mẹ, em không để ý tới bà là được."
Hứa Tình Thâm cười khẽ: "Phỏng chừng nhắc mãi không để em yên nhỉ? Em bảo mẹ đừng lo, nhà sau này còn có thể mua lại, Tưởng phu nhân chị đây vẫn chưa gục ngã đâu."
"Chị, chị đừng nói những lời như vậy, em nghe rất khó chịu."
Hứa Minh Xuyên ngẩng đầu lên, lại thấy có hai người đang từ cách đó không xa đi tới. Cậu có chút giật mình, lại có chút khó chịu; Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn, nhưng lại thấy Lăng Thời Ngâm.
Ánh mắt Lăng Thời Ngâm đặt ở trên Hứa Tình Thâm. Cô ta đi tới trước bàn của Hứa Tình Thâm thì dừng lại. Thật không ngờ, Tưởng Viễn Chu mới xảy ra chuyện này mà cô ta đã có tâm tình liên hoan với người nhà.
Hứa Tình Thâm thu lại tầm mắt, chỉ vào một món, nói: "Manh Manh, em nếm thử cái này đi, mùi vị thực sự không tồi đâu."
"Được ạ."
Cô bạn thân của Lăng Thời Ngâm đã ngồi vào chỗ, không khỏi châm chọc lên tiếng: "Rốt cuộc là cái loại người phụ nữ gì vậy? Lại còn có thể ra ngoài ăn cơm, ăn vào được sao?"
Hứa Minh Xuyên đập rầm chiếc đũa xuống bàn, Hứa Tình Thâm nhìn cậu.
"Minh Xuyên!"
"Đừng như vậy..." Hạ Manh cũng bị dọa, vội vàng kéo cánh tay Hứa Minh Xuyên.
Lăng Thời Ngâm kéo ghế ra, bảo bạn gọi cơm trước. Người phụ nữ vừa nhìn thực đơn, vừa nói lời ẩn ý: "Thời Ngâm, tớ đã nói cậu tốt số mà, mệnh công chúa đó! Bây giờ được gả cho nhà tốt như vậy, không giống một vài người, một chân vừa bước vào hào môn liền hiện nguyên hình."
Lăng Thời Ngâm cười nhạt: "Miệng cậu thì cậu nói thôi!"
"Vốn là vậy mà! Cậu xem bộ dạng hiện giờ của Tưởng Viễn Chu, anh còn xứng với cậu được sao? Mặt bị hủy, hahaha!!! Cũng chẳng biết đáng sợ thế nào nữa, đi ra ngoài có dọa sợ con nít được không nhỉ?"
Hứa Minh Xuyên tức đến nỗi muốn đứng dậy, Hạ Manh dùng sức ôm cánh tay cậu, không chịu buông ra.
Người phụ nữ gọi món, đẩy ghế dựa ra đứng lên.
"Thời Ngâm, tớ đi vệ sinh đã."
"Đi đi."
Một mình Hứa Tình Thâm dùng cơm. Lăng Thời Ngâm thấy cô không cãi lại, biết trong lòng cô đang rất khó chịu. Cô ta nghiêng người nhìn bóng dáng Hứa Tình Thâm.
"Trước kia ai cũng nói Tưởng tiên sinh Tưởng phu nhân trai tài gái sắc, không ngờ Tưởng tiên sinh gặp tai họa bất ngờ. Mình cũng nên tới bệnh viện xem, rốt cuộc mình vẫn khá là tò mò..."
Hạ Manh không muốn Hứa Minh Xuyên gây chuyện nên dùng sức túm chặt cậu. Một bóng hình màu đen áp tới trước mặt, cô ấy vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy bóng lưng Hứa Tình Thâm. Thấy cô kéo ghế ngồi xuống đối diện với mình, Lăng Thời Ngâm khẽ nhướng mày: "Sao, chị còn không cho tôi thăm một chút?"
"Lăng Thời Ngâm, cô hà tất lúc này còn bỏ đá xuống giếng chứ? Nói ra thì cô với nhà họ Tưởng thật ra cũng có một mối liên hệ sâu xa..."
"Sâu xa?" Lăng Thời Ngâm nhịn không được cười lạnh. "Tưởng Viễn Chu thành ra như bây giờ, thật sự tôi sung sướng khi người gặp họa còn không kịp!"
"Cô hẳn vui sướng khi người gặp họa. Là thiên kim của nhà họ Lăng mà nói, cô quá thất bại!"
Lăng Thời Ngâm sắc mặt dần khó coi, Hứa Tình Thâm tiếp tục nói: "Đầu tiên là tự đưa tới cửa, lại còn ôm đứa trẻ bị vứt bỏ rồi nói dối là con mình. Lăng Thời Ngâm, nhà họ Lăng các cô từ bé đã dạy cô như vậy sao? Nhìn lại kết cục hiện tại của cô đi! Thật ra gần đây tôi có ý tưởng này, tôi thật sự muốn một mình nói chuyện với anh Mục, nói những chuyện cô đã làm trước đây."
Khóe miệng Lăng Thời Ngâm căng ra, toát vẻ lạnh lẽo: "Chồng tôi tin tôi trong sạch."
Chuyện của cô ta với Tưởng Viễn Chu đã nói rõ với Mục Thành Quân từ lâu, cả chuyện buổi tối kia là do chính cô ta động tay.
"Bây giờ cô chê bai hạ thấp Tưởng Viễn Chu, cô có nghĩ người khác cũng đều đang nhìn chằm chằm vào cô không? Lịch sử tối đen của cô, cô cũng quên rồi ư?"
Lăng Thời Ngâm nhìn thẳng vào Hứa Tình Thâm.
"Chị cũng không cần khiêu khích tôi. Nói cho cùng, tôi với Tưởng Viễn Chu đã có một đêm như vậy, đó chẳng lẽ không phải là cây gai trong lòng chị sao? Hứa Tình Thâm, cho cây gai này găm trong lòng chị mãi đi!"
Đúng thật việc này vẫn luôn là cây gai trong lòng Hứa Tình Thâm, e là qua lâu như vậy nhưng vẫn làm cô đau chết đi sống lại. Nhưng trước mặt Lăng Thời Ngâm, Hứa Tình Thâm dĩ nhiên không thể lộ ra ngoài. Cô giơ cao di động trong tay tới trước mặt Lăng Thời Ngâm.
"Lời này là chính cô nói, tôi đã ghi âm lại rồi, không biết anh Mục có hứng thú nghe thử không nhỉ?"
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn biến đổi.
"Hứa Tình Thâm, chị định làm gì?"
Cô ta quá hiểu tính tình Mục Thành Quân, nếu thật sự bị hắn ta nghe được, hắn không lột da cô ta ra mới lạ.
"Làm gì ư? Tôi chỉ hỏi anh Mục xem, anh ta làm thế nào chịu đựng được cô nữa."
Lăng Thời Ngâm nắm chặt bàn tay, thấy Hứa Tình Thâm muốn đứng dậy, cô ta liền vội mở miệng: "Từ từ!"
Hứa Tình Thâm hơi nhướn mày: "Gì?"
"Tôi với Tưởng Viễn Chu... Thật ra cũng chưa phát sinh chuyện gì hết."
Con người Mục Thành Quân đó, có bệnh đa nghi đặc biệt nặng. Lúc cô ta kể ra, cũng không hắn rốt cuộc có tin hay không, nhưng nếu Hứa Tình Thâm đi tìm hắn nói thật, hắn nhất định sẽ thấy không còn mặt mũi, đến lúc đó...
Lăng Thời Ngâm ảo não cắn chặt răng, hung hăng nhìn chằm chằm người trước mặt.
Hứa Tình Thâm cười lạnh: "Lời này của cô, bản thân cô có tin được không?"
"Tôi nói là sự thật, đêm kia... Tưởng Viễn Chu uống say, nhưng hai người bọn tôi cũng chưa làm gì hết."
Hứa Tình Thâm từ từ dời tầm mắt xuống trên mặt cô ta, nhìn chằm chằm gắt gao, một khắc cũng không buông ra.
"Vì để tôi không đi gặp anh Mục, cô cũng phải dùng tới cả khổ nhục kế cơ đấy."
"Tôi không cần phải lừa chị!" Lăng Thời Ngâm dời ánh mắt đi chỗ khác.
"Đêm đó anh ấy vốn không làm chuyện gì... Là tự tôi, tự tôi làm."
Lăng Thời Ngâm nói xong, nhìn về phía di động trong bàn tay Hứa Tình Thâm.
"Hiện tại Tưởng Viễn Chu biến thành như vậy, tôi không muốn có chút quan hệ nào với anh ta, ngược lại tôi lại thấy đó là một loại sỉ nhục, loại sỉ nhục thời thời khắc khắc bám theo người tôi."
Hứa Tình Thâm run rẩy, cả người đều đang run lên.
"Cho nên buổi tối hôm đó, cô đã chen vào giữa bọn tôi một cách ghê tởm như vậy!"
Chương 224: Hóa ra đêm đó anh không hề có lỗi (Trút giận lên Lăng Thời Ngâm)
Editor: Lưu Tinh
^_^(Truyện được edit bởi NCU - Ngự Cảnh Uyển)^_^
Lăng Thời Ngâm cũng không muốn bị nghi ngờ. Sự việc kia cô ta vốn đã định sẽ giữ chặt trong lòng. Mặc dù chưa từng có chuyện gì phát sinh qua, nhưng chỉ cần cô ta không nói thì cả đời này Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu vĩnh viễn cùng đừng hòng biết được sự thật.
Thế nhưng hiện giờ đã không còn như trước đây. Cô ta đã gả cho Mục Thành Quân, gả cho nhà họ Mục.
Đối với một người đàn ông thì anh ta coi trọng điều gì nhất ở phụ nữ? Đặc biệt là đối với đàn ông nhà họ Mục mà nói danh tiết chắc chắn là điều quan trọng nhất.
Lúc đầu Mục Thành Quân đồng ý lấy cô ta, ít nhiều cũng bởi vì hắn tự biết bản thân mình có bệnh. Thế nhưng chỉ cần là ai đó vô tình nhắc tới chuyện cũ của Lăng Thời Ngâm, hắn liền hận không thể nhốt cô ta lại, cả đời này cũng đừng bước chân ra ngoài.
Sau khi bước vào nhà họ Mục không bao lâu, Lăng Thời Ngâm liền nói cho hắn biết thật ra giữa cô ta và Tưởng Viễn Chu chưa từng phát sinh quan hệ, đứa bé kia cũng không phải con của cô ta.
Cô ta nói cho Mục Thành Quân, trinh tiết của cô ta là do cô ta tự mình ra tay hủy hoại. . . Đó là do trong tình thế bức bách, phải nghe theo lời của ba mẹ.
Cô ta biết, Mục Thành Quân nửa tin nửa ngờ, bởi vì chuyện đó không ai có thể kiểm chứng được cả.
Cho nên đối với Lăng Thời Ngâm mà nói, hiện giờ cái đề tài này cũng đã trở thánh một điều cấm kị. Nếu Hứa Tình Thâm cùng Mục Thành Quân thêm mắm dặm muối gì đó, chắc chắn cô ta càng khó sống trong nhà họ Mục.
Lăng Thời Ngâm nghĩ đi nghĩ lại, hôm nay nhà họ Tưởng rơi vào hoàn cảnh này, Tưởng Viễn Chu trở thành bộ dạng này, chuyện trước kia cô ta chỉ mong có thể phủi càng sạch càng tốt. Hơn nữa rõ ràng là cũng chưa từng có chuyện gì phát sinh qua, nói rõ thì càng đỡ bị đám truyền thông cắn chặt không buông, khiến Mục Thành Quân bất mãn.
Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt. Năm đó, Lăng Thời Ngâm đáp ứng lời đề nghị của Tưởng Đông Đình, lén lút đi vào tiểu lâu, sau đó lại ôm Duệ Duệ khoe khoang là con của mình.
Không ngờ là do cô ta tự tay phá trinh tiết của mình. . .
Chuyện này, ai có thể nghĩ tới chứ?
Lời Lăng Thời Ngâm nói, giống như là một truyện cười, hoang đường không gì sánh bằng. Thế nhưng cái truyện cười đó đã khiến cô khó chịu muốn chết suốt hơn hai năm qua.
Sắc mặt Hứa Tình Thâm hiện lên đầy phẫn nộ: "Lăng Thời Ngâm, lúc đó cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi, sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy?"
"Vậy còn chị, chị tự mình chạy đến Cửu Long Thương hiến thân thì sao, không phải chị đã rất vui vẻ mà làm à?"
Cô cười nhạt: "Tôi không giống cô, trong mắt cô, đương nhiên việc tôi làm là rất thấp hèn. Nhưng mà, Lăng Thời Ngâm, dù sao cô cũng là thiên kim nhà họ Lăng, từ nhỏ đã được người người nâng niu cưng chiều. Mọi người có thể chấp nhận được chuyện tôi tự động hiến thân cho Tưởng Viễn Chu, nhưng có bao nhiêu người có thể chấp nhận được việc làm của cô?"
Lăng Thời Ngâm đứng bật dậy, muốn giật lấy đồ trong tay Hứa Tình Thâm: "Đưa cho tôi."
"Đồ của tôi, sao lại phải đưa cho cô?" Hứa Tình Thâm tránh người sang một bên, nghiến chặt răng nói: "Hơn nữa sao tôi biết cô có nói dối tôi hay không?"
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm thay đổi liên tục, đó cũng chính là vết sẹo không thể xóa bỏ của cô ta.
"Hứa Tình Thâm, tôi nói thật cho chị biết, nếu không phải anh trai tôi đã chết thì tôi đã kết hôn đàng hoàng, không cần tốn sức đùa bỡn với các người cả đời! Sự việc kia, có đánh chết tôi cũng không bao giờ nói ra, không phải bây giờ chị rất đắc ý sao? Bà Tưởng hả? Ha ha ha -- "
Khóe mắt Lăng Thời Ngâm nheo lại, hiện lên sự trào phúng.
"Tôi chính là muốn nói cho chị biết, chồng của chị với tôi từng có một đêm cùng nhau, trên người anh ta đã dính máu của tôi!"
"Cô nghĩ rằng mình yêu Tưởng Viễn Chu? Đổi lại là tôi, tôi sẽ không khiến anh ấy phải rơi vào sự dằn vặt như vậy, nhưng tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa người tôi yêu, vì anh ấy tôi sẽ bất chấp tất cả!"
Hứa Tình Thâm nhắm chặt hai mắt lại, nghĩ tới khoảng thời gian hơn hai năm trước đây. Cô và Tưởng Viễn Chu đã đau khổ như thế nào. Nghĩ tới sự hổ thẹn của Tưởng Tùy Vân, cho đến tận lúc chết bà vẫn chưa có được sự tha thứ của cô.
Hứa Tình Thâm đột nhiên cảm thấy hóa ra tất cả những dằn vặt khi đó chỉ là một chuyện nực cười mà thôi.
Thực sự là quá nực cười mà!
Cô đứng phắt dậy, bước tới gần Lăng Thời Ngâm. Hứa Tình Thâm đứng trước mặt cô ta: "Lăng Thời Ngâm, cô có biết liêm sỉ không?"
"Chị có tư cách gì. . ."
Tay phải Hứa Tình Thâm vung ra, dùng hết toàn bộ sức lực, một cái tát như trời giáng quất thẳng vào mặt Lăng Thời Ngâm. Nửa bên mặt của cô ta lập tức sưng đỏ lên. Lăng Thời Ngâm đưa tay lên bưng lấy mặt, trăm triệu lần cô ta cũng không ngờ Hứa Tình Thâm sẽ ra tay, dám ra tay!
Lửa giận trong mắt cô ta bốc lên ngùn ngụt. Lăng Thời Ngâm nghiến răng: "Chị dám đánh tôi? Hứa Tình Thâm, chị là cái loại gì vậy!"
Cô ta đứng lên muốn đánh trả lại. Hứa Tình Thâm nhanh tay hơn, một tay cất điện thoại đi, tay kia đè lại cánh tay của Lăng Thời Ngâm. Sau đó khi cất điện thoại xong thì cánh tay đó lại vung lên, tát thêm một cái thật mạnh nữa lên một bên mặt còn lại của Lăng Thời Ngâm. Lỗ tai cô ta liền ù đi. Lăng Thời Ngâm bị đánh đến cả mặt nóng ran lên.
Hai bên mặt của cô ta đều đau rát đến mức như bị dao cứa. Lăng Thời Ngâm không cam lòng, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng bị ai đánh, thế nên nhất quyết nhào lên muốn đánh trả lại.
Nhưng mà chiều cao của cô ta chung quy là vẫn kém Hứa Tình Thâm không ít. Hứa Tình Thâm đẩy mạnh một cái, cô ta liền lảo đảo ngã ngồi trở xuống ghế.
"Thời Ngâm --" Cách đó không xa, bạn của Lăng Thời Ngâm vội vàng bước nhanh tới.
"Có chuyện gì vậy?"
Hứa Tình Thâm quay sang nhìn Hứa Minh Xuyên đang kinh ngạc đến ngây người: "Minh Xuyên, ngăn cô ta lại."
"Ơ, được -- "
Hứa Minh Xuyên nghe vậy, cuối cùng cũng hoàn hồn, đẩy ghế ra đứng dậy đi nhanh về phía bạn của Lăng Thời Ngâm đang bước tới.
Mọi người chen nhau trước bàn ăn, ngay cả Hạ Manh cũng tham gia, cô đứng bên cạnh Hứa Minh Xuyên, nói: "Đừng có làm xằng bậy, nếu không đánh luôn cả cô."
"Các người lại dám đánh Thời Ngâm?"
"Có gì mà không dám chứ, chị tôi còn muốn tế cô ta luôn kìa!"
Hứa Tình Thâm từ trên cao nhìn xuống Lăng Thời Ngâm trước mặt.
"Nhà họ Lăng các người hại chết dì nhỏ, còn cô đích thị là kẻ đầu sỏ gây nên chuyện đó! Lăng Thời Ngâm, pháp luật không trị được cô, nhưng tôi sẽ không để cho cô có những ngày tháng tốt đẹp đâu."
"Chỉ bằng chị sao?" Lăng Thời Ngâm ôm lấy hai gò má, ngước mắt hung hăng nhìn Hứa Tình Thâm.
"Bây giờ sau lưng chị còn có Tưởng Viễn Chu chống đỡ sao? Hứa Tình Thâm, tôi chờ, tôi chờ xem khi nào thì chị bị tống cổ ra ngoài. Đến lúc đó tất cả nợ cũ chúng ta cùng tính một lượt!"
"Có vẻ như ý của cô Mục đây là chờ đến khi tôi hai bàn tay trắng rồi cô mới dám ra tay?"
"Hứa Tình Thâm, chờ đi, đến lúc đó tôi sẽ cho chị sống không bằng chết!"
Hứa Tình Thâm nhặt cái ly thủy tinh trên bàn lên, hất mạnh một cái toàn bộ chất lỏng bên trong đều đổ đầy lên đầu Lăng Thời Ngâm. Tóc tai, mặt mũi cô ta liền ướt nhẹp.
Hứa Tình Thâm nắm chặt cái ly trong tay.
"Nếu vậy có nghĩa là sau này tôi không còn nhiều cơ hội đối xử với cô thế này rồi. Ngay hôm nay tôi càng không thể buông tha cho cô một cách dễ dàng."
Bạn của Lăng Thời Ngâm thấy thế, muốn tiến lên ngăn cản: "Các người đừng khinh người quá đáng!"
Hứa Minh Xuyên đẩy mạnh bả vai cô ta: "Đã nói là đừng xen vào việc người khác rồi mà."
"Các người mau thả Thời Ngâm ra!"
Cô ta giơ túi xách lên đánh túi bụi vào người Hứa Minh Xuyên. Dù sao thì Hứa Minh Xuyên cũng là đàn ông nên cũng không muốn nặng tay với phụ nữ. Cậu dễ dàng bắt lấy cổ tay cô ta, nói: "Vợ à, nhanh lên!"
Hạ Manh liền giật túi xách trong tay cô ta ra, đập lại một cái lên mặt cô ta: "Dám đánh chồng tôi à! Tôi cho cô chết."
"A -- Người đâu, mau cứu mạng!"
"Người nè!"
Cả hai tay của cô ta đều bị nắm chặt, không thể đánh trả. Túi xách trong tay Hạ Manh thì cứ liên tiếp đánh tới. Chiếc túi hộp đặc biệt cứng, các họa tiết trên đó cũng đặc biệt cầu kì, cho nên chỉ vài phát đã khiến cô ta tóc tai rối bù.
Lúc này bản thân Lăng Thời Ngâm "ốc còn không mang nổi mình ốc" . chỉ có thể với tay lấy khăn ăn tự lau mặt mũi. Hai mắt cô ta đỏ bừng lên: "Hứa Tình Thâm, cô có biết động vào tôi sẽ có hậu quả gì không?"
"Hậu quả gì?"
Những phẫn nộ trong lòng Hứa Tình Thâm vẫn chưa vơi được chút nào, mà có vẻ nhưng càng ngày càng thêm sôi sục.
Một số khách trong nhà hàng đã bắt đầu tụ lại để xem náo nhiệt. Nhân viên phục vụ đành chạy đi tìm quản lý. Một lúc sau có vài người đi tới.
"Đây là chỗ chúng tôi kinh doanh, mấy người. . ."
Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn người quản lý kia: "Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ là xử lý một số chuyện cá nhân."
"Nhưng các người không thể ra tay ngay trong nhà hàng được."
"Là cô ta khiêu khích tôi trước." Hứa Tình Thâm chỉ chỉ vào mặt Lăng Thời Ngâm.
Dáng vẻ của Lăng Thời Ngâm vô cùng chật vật, hai bên gò má lại sung đỏ, vô cùng đau nhức. Người quản lý liếc mắt một cái liền nhận ra cô ta, sau đó giật mình quay lại nhìn Hứa Tình Thâm.
"Hóa ra là Tưởng phu nhân, Mục phu nhân."
"Nếu không, ông cứ xem như chưa từng thấy gì hết đi." Hứa Tình Thâm đứng tại chỗ, cùng không có chút biểu hiện nào muốn khoan nhượng hay thỏa hiệp.
"Nhưng. . . Tưởng phu nhân,chúng tôi mở cửa là để làm ăn. . ." Người quản lý không khỏi khó xử. "Hơn nữa cô xem, ở đây có nhiều người như vậy."
"Nhanh, mau báo cảnh sát, ông xem bọn chúng đánh Mục phu nhân ra nông nỗi này rồi!" Bạn của Lăng Thời Ngâm hô to.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm dời sang nhìn Lăng Thời Ngâm: "Là tôi đánh cô đó. Cô mau lấy điện thoại ra báo cảnh sát đi."
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm tái nhợt, không nói lời nào.
Càng lúc càng có nhiều người đến xem trò vui. Rất nhiều người không biết Hứa Tình Thâm lẫn Lăng Thời Ngâm, chỉ là bọn họ đang thấy một Lăng Thời Ngâm yếu ớt núp trên ghế sô pha. Đầu, cổ cô ta đều ướt nhẹp. Không chỉ là chật vật, mà còn có vẻ điềm đạm đến đáng thương.
Trái lại, Hứa Tình Thâm đang "cả vú lấp miệng em" !
Rõ ràng là người gây sự!
Chóp mũi Lăng Thời Ngâm đỏ lên. Hứa Tình Thâm đánh cô ta hai cái liên tiếp kiến cho hai bên gò má đều sưng tấy.
Cô ta không dám làm náo loạn lên. Dù sao hiện tại thì thế lực của cô ta vẫn không bằng Hứa Tình Thâm. Chuyện này truyền ra ngoài chỉ càng thêm mất mặt.
"Báo cảnh sát đi!"
"Đúng đó, báo cảnh sát đi, sao có thể ngang nhiên đánh người như vậy chứ?"
Lăng Thời Ngâm hốt hoảng nhìn đám người đang vây ở xung quanh. Cô ta sợ hãi cúi thấp đầu xuống.
"Cô không dám gọi, để tôi gọi giúp cô."
Trong đám người có một cô gái trẻ tuổi bước ra, muốn thay Lăng Thời Ngâm đòi lại công bằng.
Lăng Thời Ngâm lại không muốn sự việc càng thêm nghiêm trọng. Cô ta đứng dậy, đẩy Hứa Tình Thâm ra, quay lại gắt lên: "Không cần các người nhiều chuyện!"
Lăng Thời Ngâm hất mặt nhìn Hứa Tình Thâm: "Tôi sẽ không để cho chị yên đâu."
Hứa Tình Thâm thấy cô ta sắp lướt qua mình, lẳng lặng giơ chân lên. Lăng Thời Ngâm liền bị vấp phải chân cô. Hứa Tình Thâm nghe thấy một tiếng "phịch" thật lớn vang lên. Cả người Lăng Thời Ngâm ngã nằm sõng soài trên đất. Cô ta nghẹn ngào, hai tay nắm chặt lại.
Hứa Tình Thâm thản nhiên đi về phía trước, cầm túi xách của mình lên.
"Minh Xuyên, Manh Manh, chúng ta đi thôi."
"Dạ."
Hạ Manh thu hồi cái túi trong tay. Hứa Minh Xuyên cũng buông tay ra. Người bạn của Lăng Thời Ngâm liền chạy nhanh về phía cô ta.
"Thời Ngâm, Thời Ngâm, cậu không sao chứ?"
Trước ngực Lăng Thời Ngâm đau ê ẩm, không nhấc người lên nổi. Hứa Tình Thâm bước ngang qua người cô ta, ánh mắt lạnh lùng: "Cô thích tự xử như thế, còn phải kết hôn làm gì?"
"Cô. . ." Người bạn của Lăng Thời Ngâm trợn mắt nhìn Hứa Tình Thâm nghênh ngang bước đi. Cô ta nghiến răng: "Không biết xấu hổ, đồ đàn bà thấp kém."
Hứa Minh Xuyên tiến lên đẩy bả vai cô ta một cái, cô ta liền ngã nhào đè lên người Lăng Thời Ngâm. Cả hai cùng nằm lăn lóc trên đất.
Rời khỏi nhà hàng, Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn.
"Cơm cũng chưa ăn được bao nhiêu, còn thấy đói không? Đi, chúng ta đến nhà hàng khác ăn cơm."
"Chị, tay chị có đau lắm không?"
Hạ Manh nghe thế cũng sức nhớ ra, nhìn xuống tay Hứa Tình Thâm, đúng là lòng bàn tay cô cũng đã đỏ lên.
Hạ Manh hỏi Hứa Tình Thâm: "Có phải cô ta đã nói những lời khó nghe không?"
Thời điểm Hạ Manh tận mắt nhìn thấy Hứa Tình Thâm ra tay đánh người, đúng là trông đầy khí thế. Thật không ngờ trước mặt nhiều người như vậy Hứa Tình Thâm lại có thể xuất chiêu tiêu diệt yêu quái nha.
"Chị, đánh hay lắm, đánh chết cô ta."
Trái tim Hứa Tình Thâm lúc này đã sớm bay về Hoàng Đỉnh Long Đình. Hứa Minh Xuyên kéo tay cô: "Nếu bên anh rể cần giúp gì, chị nhất định phải nói với em đấy."
"Được."
"Chị, không cần đi ăn cơm nữa đâu, chúng em cũng không đói, vừa rồi ăn cũng không ít mà." Hứa Minh Xuyên biết tâm trạng cô không vui, không muốn tiếp tục quấy rầy cô.
Hứa Tình Thâm nghe vậy, cũng không khách khí, lúc này cô chỉ muốn mau chóng trở về nhà, nôn nóng muốn gặp Tưởng Viễn Chu.
Khi ngồi vào xe, lòng bàn tay cô vẫn còn nóng rát. Hứa Tình Thâm tự mình lái xe về Hoàng Đỉnh Long Đình.
Khi cô bước vào nhà, bảo mẫu đang thu dọn bàn ăn. Trên mặt bàn bày đầy các thứ vừa mua ở siêu thị về.
Hứa Tình Thâm đi thẳng lên lầu, khi tới phòng của bọn trẻ, cô nghe thấy tiếng Lâm Lâm và Duệ Duệ cười khanh khách. Hứa Tình Thâm đẩy cửa ra, liếc nhìn vào trong, Tưởng Viễn Chu không có trong phòng này.
Cô đi tiếp tới phòng ngủ chính, vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Cô vội vàng lên lầu ba, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Tưởng Viễn Chu cũng không hề phát hiện ra sự có mặt của cô.
Hứa Tình Thâm rón ra rón rén đi vào. Ánh mắt cô quét qua màn hình lớn trong phòng. Trên đó đang chiếu tới tình tiết gây cấn, âm thanh sống động truyền vào tai cô. Tưởng Viễn Chu vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình. Hứa Tình Thâm đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô cầm lấy tay Tưởng Viễn Chu. Lúc này người đàn ông mới giật mình, quay sang nhìn cô: "Em về rồi."
"Ừ."
Hứa Tình Thâm tựa đầu lên vai Tưởng Viễn Chu. Bên tai vẫn còn là tiếng máy bay trực thăng. Thậm chí, Hứa Tình Thâm còn có cảm giác như đang có gió mạnh thổi tạt vào mặt.
Cô ôm chặt lấy cánh tay của Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông nhíu mày: "Làm sao vậy?"
"Đôi khi xã hội ngày càng văn minh tiến bộ cũng không phải là điều tốt."
"Vì sao?"
"Nội dung phim ảnh ngày càng phong phú, trên màn ảnh con người cũng thâm độc hơn rất nhiều. Anh có thấy ngày nay tội ác ngày càng nhiều hay không? Rất nhiều người là do tâm lý bị ảnh hưởng bởi phim ảnh. Họ mang cái trên phim ra ngoài đời thực. Thế nhưng. . . Cũng có rất nhiều tội ác, chỉ có những tội phạm nham hiểm nhất mới nghĩ tới, cả trên phim người ta cũng không thể tưởng tượng nổi."
Hứa Tình Thâm thấy trên màn hình đang chiếu tới đoạn một đôi nam nữ bị trói. Cô đưa tay ra, đặt lên mu bàn tay của Tưởng Viễn Chu, rồi chợt kêu khẽ: "Đau quá."
Ánh mắt người đàn ông dời xuống, nhìn vào lòng bàn tay cô. Lòng bàn tay cô vẫn còn đỏ ửng và hơi sung lên.
"Đây là thế nào?"
"Đánh người đó."
Tưởng Viễn Chu kéo tay cô lên xem: "Em đánh ai?"
Hứa Tình Thâm để mặc anh cầm tay mình. Cô ngắm nghía một bên sườn mặt của anh.
"Viễn Chu, nếu em nói, em đã quên cái đêm hơn hai năm trước, anh có tin hay không?"
Sắc mặt người đàn ông trở nên cứng đờ: "Ừ, quá khứ rồi."
"Anh vẫn sợ em chưa thể quên được đúng không?" Hứa Tình Thâm vươn tay kia ra áp lên gò má anh.
"Lúc em ôm Lâm Lâm trở về, em thật sự muốn cùng anh chung sống. Nếu như chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, em sẽ không thèm nghĩ tới những chuyện không vui trước kia, toàn tâm toàn ý lo cho tương lai mà thôi."
Tưởng Viễn Chu tựa trán mình lên trán cô, Hứa Tình Thâm vuốt ve gò má anh.
"Đêm đó, thật ra không hề xảy ra chuyện gì hết."
Người đàn ông cầm lấy tay của Hứa Tình Thâm: "Ừ, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì hết."
"Không phải "xem như", mà sự thật là chưa từng xảy ra gì hết."
Tưởng Viễn Chu hơi nhướn mày lên. Hứa Tình Thâm lui người ra một chút, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Là chính miệng Lăng Thời Ngâm nói, đêm đó anh không hề chạm vào cô ta. Là cô ta tự mình ra tay."
"Tự mình ra tay?"
Hứa Tình Thâm cười nhạt: "Về phần ra tay thế nào, thì phải hỏi lại cô ta."
Trái tim Tưởng Viễn Chu run lên, Hứa Tình Thâm khẽ nhắm mắt lại, tựa đầu vào turớc ngực anh.
"Loại chuyện này Lăng Thời Ngâm sẽ không gạt chúng ta. Lúc nãy cũng vì vậy mà em đã dạy dỗ cho cô ta một trận. Chỉ là. . . So với những gì mà chúng ta đã phải chịu, như vậy vẫn còn là quá nhẹ với cô ta."
Tưởng Viễn Chu ôm lấy hai vai Hứa Tình Thâm: "Người chịu tổn thương lớn nhất, là em."
"Không." Cổ họng Hứa Tình Thâm trở nên khô khốc. "Người chịu tổn thương sâu sắc nhất, là dì nhỏ. Viễn Chu, chúng ta vẫn còn sống, còn nhiều thời gian. . . Thật xin lỗi, Viễn Chu, là em đã để dì nhỏ phải ra đi trong tiếc nuối."
"Chuyện này cũng không thể trách em."
Tưởng Tùy Vân qua đời đã lâu, thế nhưng rất nhiều chuyện ngỡ như chỉ vừa xảy ra hôm qua thôi.
Tưởng Viễn Chu ôm chặt cô vào lòng, chỉ muốn mãi mãi ôm cô như vậy.
"Lăng Thời Ngâm. . ." Khóe miệng Tưởng Viễn Chu dâng lên sự khinh miệt.
Bàn tay to lớn của người đàn ông đặt nhẹ lên đầu Hứa Tình Thâm.
"Cô ta luôn ỷ lại vào gia thế của mình mà kiêu căng. Bây giờ Lăng Thận đã chết, nhà họ Lăng cũng suy sụp, để xem cô ta còn vênh váo được bảo lâu."
Hứa Tình Thâm lại tựa đầu lên vai Tưởng Viễn Chu. Cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cuối cùng thì cai gai cắm sâu trong lòng cô cũng đã được nhổ ra rồi. Chỉ là, cái gai kia vẫn mang theo máu tươi đầm đìa. Hai tay cô ôm chặt lấy hông của Tưởng Viễn Chu. Cô muốn khóc, lại phát hiện bản thân khóc không được.
Cô cho rằng mình không thể nào bình thản mà nói chuyện với anh, không thể nào thoải mái ôm anh nữa. Mỗi khi gặp mặt, cô sẽ lớn tiếng thóa mạ Lăng Thời Ngâm một nghìn lần, một vạn lần.
Nhưng mà. . .
Không phải như vậy.
Hay là vì đã hai năm trôi qua, sau tất cả, cô và Tưởng Viễn Chu lại về chung một nhà. Sự ghê tởm dành cho một đêm kia sớm đã tiêu tan rồi phải không?
Nếu hôm nay anh không còn ở đây, thì những điều đó có quan trọng gì nữa đâu ? Điều quan trọng nhất là người cô yêu vẫn còn sống, và mạnh khỏe.
Người cô yêu. . .
---
Nhà họ Mục.
Sau khi về đến nhà, Lăng Thời Ngâm trốn lì ở trong phòng. Người giúp việc gõ cửa: "Cô chủ."
"Chuyện gì hả!"
"Bà chủ sắp ra ngoài, cô có muốn đi cùng không?"
"Không đi!" Lăng Thời Ngâm đi tới cửa, nhưng không mở cửa ra: "Khi nào mẹ đi rồi, lấy cho tôi mấy viên đá."
"Dạ."
Lăng Thời Ngâm trở lại trước bàn trang điểm, xem xét kĩ hai bên má của mình. Má trái đặc biệt sưng to hơn, ở khóe miệng cũng như hơi rách ra. Khi người giúp việc mang mấy viên đá tới, Lăng Thời Ngâm bảo cô ta đặt trước cửa. Khi người giúp việc đi rồi, Lăng Thời Ngâm đứng dậy, mở cửa mang đá vào phòng. Trong mắt Lăng Thời Ngâm hiện lên đầy hận ý. Cô ta không thể ngờ Hứa Tình Thâm lại dám kiêu ngạo đến vậy, dám đánh cô ta nữa đấy!
Ngoài cửa truyền đến tiếng động. Cô ta quay đầu nhìn lại, thấy Mục Thành Quân bước vào.
Lăng Thời Ngâm vội vàng xõa tóc ra che một bên mặt. Mục Thành Quân đi đến gần, liếc nhìn mặt cô ta: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không, không có gì."
Mục Thành Quân đưa tay nâng mặt cô ta lên, thấy trên má in rõ ràng năm dấu tay. "Còn nói không có gì? Ai đánh em?"
Người đàn ông vừa dứt lời, Lăng Thời Ngâm liền cảm thấy ủy khuất, viền mắt đỏ lên: "Hứa Tình Thâm."
"Vì sao cô ta lại đánh em?"
"Không phải nhà họ Tưởng đang gặp chuyện sao? Hôm nay em và một người bạn đi ăn cơm, vô tình nhắc tới chuyện nhà họ Tưởng. Em nói em thật tốt số, được gả cho anh, không như cô ta. Ai ngờ cô ta nổi điên lên. . ."
Lăng Thời Ngâm nhớ đến dáng vẻ kia của Hứa Tình Thâm, có khác gì bọn lưu manh đầu đường xó chợ đâu?
"Cô ta lại dám ra tay nặng như vậy?"
Bàn tay to lớn của Mục Thành Quân phủ lên má cô ta. Khóe mắt cô ta liền ngấn lệ. Hắn ta dùng sức một chút, Lăng Thời Ngâm đau đến thiếu chút nữa khóc thét lên.
"Thành Quân, em không sao." Lăng Thời Ngâm nói xong, hai tay liền vươn ra ôm chầm lấy cành tay của Mục Thành Quân.
"Sao anh có thể không thay em đòi lại công bằng chứ?"
Trong lòng Lăng Thời Ngâm không khỏi lo lắng, lắc đầu nói: "Hiện giờ truyền thông đang bám chặt lấy nhà họ Tưởng, một ngọn gió nhỏ thôi cũng đủ thu hút sự chú ý của chúng. Nếu như ngay lúc này anh gây phiền phức cho Hứa Tình Thâm, e rằng người khác sẽ nghĩ ngay đến chúng ta."
Nói cho cùng, Lăng Thời Ngâm vẫn sợ Mục Thành Quân biết chuyện hôm nay.
"Sau này vẫn còn nhiều cơ hội, đến lúc đó anh hãy thay em trút giận."
"Vậy bây giờ em phải chịu ủy khuất rồi." Giọng điệu của Mục Thành Quân nhàn nhạt, không có chút biểu cảm gì.
Ngón tay hắn vuốt ve trên mặt của Lăng Thời Ngâm. Thật ra mỗi một động tác nhỏ của hắn thôi cũng đủ để khiến cô ta đau đến chết được, nhưng cô ta chỉ có thể miễn cưỡng nhoẻn miệng cười: "Không ủy khuất, quan trọng là em biết anh quan tâm em."
Mục Thành Quân Tưởng ôm cô ta vào lòng, đồng thời nhếch môi cười lạnh. Lăng Thời Ngâm chịu ủy khuất thì có liên quan gì đến hắn?
Nhà họ Mục sang dạm hỏi nhà họ Lăng chẳng qua là vì hắn nhìn trúng gia sản của bọn họ. Ở Đông Thành này, Lăng Thời Ngâm đã xấu đến không còn chỗ che, hắn cũng không quan tâm cô ta có bị mất mặt thêm một chút nào nữa không.
---
Bệnh viện Tinh Cảng.
Tưởng Đông Đình vẫn còn trông chừng bên giường bệnh: "Viễn Chu, đừng lo lắng, con sẽ không sao đâu."
Bác sĩ trưởng khoa lại bị gọi đến. Sắc mặt Tưởng Đông Đình đầy khẩn trương: "Mặt của nó không sao chứ? Tối hôm qua nó cả đêm không ngủ được, có vẻ là rất khó chịu."
"Ông Tưởng, chúng tôi đã tiêm thuốc giảm đau, sẽ đỡ ngay thôi."
Tưởng Đông Đình liếc nhìn người đàn ông trên giường bệnh: "Bây giờ có thể xuất viện chưa?"
"Tưởng Viễn Chu" vẫn luôn kiên trì muốn xuất viện. Điều này anh đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần. Bác sĩ tiến tới nhẹ nhàng gỡ băng gạc xuống, thật sự vô cùng thê thảm.
"Xuất viện? Sao có thể được? Ông Tưởng, hai người hãy từ bỏ ý định này đi. Nếu bây giờ xuất viện còn không phải là trực tiếp đưa ngài ấy vào quỷ môn quan hay sao?"
"Con cũng nghe rồi đó?" Tưởng Đông Đình cúi đầu nói với người đàn ông kia.
"Con bị thương nặng như vậy, làm sao có thể xuất viện?"
Bác sĩ làm xong việc thì lui ra ngoài. Người đàn ông vẫn kiên trì muốn xuất viện. Chỉ có trở về nhà họ Tưởng rồi thì hắn mới có thể hoàn thành công việc của mình.
Tưởng Đông Đình thấy hắn giùng giằng như muốn ngồi dậy, ông vội vàng đè lại vai hắn: "Có phải muốn đi toilet không?"
Người đàn ông lúc này mới giật mình, phát hiện chân mình không có chút cảm giác nào hết.
Không thể cử động được.
Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ khó có thể tin được, từ trong miệng phát ra tiếng "a, a ". Tưởng Đông Đình vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Hắn chỉ chỉ vào chân của mình. Hắn không hề làm chân mình bị thương, sao chân của hắn lại không thể cử động được chứ! Tinh Cảng không phải là bệnh viện tốt nhất sao? Sao lại chữa đến hắn trở nên tàn phế thế này?
---
Hai ngày sau.
Vết sưng tấy trên mặt Lăng Thời Ngâm cơ bản là đã giảm đi không ít. Thế nhưng cục tức kia cô ta vẫn không cách nào nuốt trôi được.
Từ trước đến nay cô ta luôn khinh thường Hứa Tình Thâm, nhưng mà trước mặt mọi người thì luôn bị cô hết lần này tới lần khác khiến cho mất sạch hết mặt mũi. Lăng Thời Ngâm chỉ muốn giết chết Hứa Tình Thâm ngay tức khắc.
Chưa kể, chuyện mất mặt như vậy lại bị bạn bè của cô ta tận mắt nhìn thấy. Người bạn kia liền tụ tập mấy người bạn lại, muốn tính kế đòi lại công bằng choLăng Thời Ngâm.
Lúc Lăng Thời Ngâm đến quán cà phê, mấy người chị em của cô ta đang bàn tán gì đấy. Sắc mặt ai nấy cũng đều rất nghiêm túc, như đang muốn đòi mạng người vậy.
"Thời Ngâm, tới đây nè." Một người vẫy tay gọi.
Cô ta mặt mày ủ dột đi tới. Người phụ nữ kia kéo một chiếc ghế ra cho cô ta ngồi xuống.
"Thời Ngâm, chúng ta đã bàn tính xong cả rồi. Lần này phải thay cậu trút giận."
"Sao, không lẽ các cậu còn có khả năng xông vào nhà người khác?"
"Cần gì phải xông vào nhà cô ta? Cậu nghĩ cách dụ Hứa Tình Thâm ra ngoài, chỉ cần đến chỗ đông người, càng nhiều người càng tốt, đến lúc đó không cần cậu ra tay. Cô ta đánh cậu hai cái, chúng tớ sẽ trả lại cho cô ta gấp bội."
Lăng Thời Ngâm không khỏi ngẩng mặt lên nhìn, trên má vẫn còn phảng phất cảm giác đau rát.
"Thời Ngâm, nỗi nhục này cậu có thể bỏ qua được sao?" Người bạn ngày hôm đó cũng bị vạ lây phẫn nộ nó. "Lúc đó ba người bọn họ, trong đám còn có cả đàn ông đó, lại hùa nhau đè Thời Ngâm xuống đánh tại chỗ. . ."
Cả gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Thời Ngâm liền nóng bừng lên. Hai ngày nay cô ta luôn ăn không ngon, ngủ không yên. Ngay cả thở thôi cũng cảm thyấ tức nghẹn.
"Thời Ngâm, cậu phải trả thù chứ?"
Cô ta siết chặt tay lại, sau đó dứt khoát lấy điện thoại di động ra. Cô ta vẫn còn lưu số điện thoại của Hứa Tình Thâm. Cô ta đương nhiên không thể ngậm mãi cục tức này.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Hứa Tình Thâm: "A lô, cho hỏi ai vậy?"
"Tôi là Lăng Thời Ngâm."
"Cô tìm tôi có việc gì?"
"Hứa Tình Thâm, gặp nhau ở quảng trường Thời Đại đi, còn rất nhiều chuyện tôi vẫn còn chưa kể hết cho cô biết. Tôi tin cô sẽ rất có hứng thú đấy."
Hứa Tình Thâm lơ đễnh liếc nhìn mấy đầu móng tay của mình, khóe miệng không khỏi cong lên. Chút tâm tư này của Lăng Thời Ngâm, cô còn không nhận ra sao?
Lăng Thời Ngâm nhất định là đang nóng lòng muốn gặp cô để "trả thù rửa hận" đây mà. Cô phải vờ như đang tự chui đầu vào bẫy của cô ta thôi.
Bình luận facebook