Chương 227: Vợ chồng là tuyệt nhấtEditor: Dế Mèn
^_^(Truyện được edit bởi NCU - Ngự Cảnh Uyển)^_^
Chỗ ngồi lại trở nên an tĩnh.
Tô Đề Lạp nhìn Lão Bạch.
"Xem ra anh từng ôm không ít cô gái."
"Không không không!" Lão Bạch nghe thế vội vàng xua tay. Ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng, anh ấy không muốn làm cô gái nhà người ta cho rằng mình là một kẻ bịp gái.
"Tôi đọc thấy trên Baidu."
Cái miệng nhỏ của Tống Giai Giai há ra thành hình chữ "O", người đàn ông này còn có thể tìm tòi cái này trên Baidu?
Thử tưởng tượng tiếp đi, ba mươi sáu tuổi, chưa từng kết hôn, còn thường xuyên coi Baidu, anh ta tìm cái gì vậy chứ?
Tống Giai Giai đột nhiên nhìn thấy hai chữ "đáng khinh" đang từ trong không trung bay tới, nhưng trước đây cô ấy cũng coi như từng tiếp xúc với Lão Bạch, không phát hiện ra anh ta lại là loại người này nha!
Hứa Tình Thâm nghe thế, nhất thiết phải giải thích: "Lão Bạch làm việc cho Viễn Chu, chuyện lớn nhỏ hàng ngày đều là anh ấy giúp đỡ, đương nhiên cũng sẽ giúp tìm đọc một vài tư liệu."
Tưởng Viễn Chu ngồi cạnh Lão Bạch liếc xéo Hứa Tình Thâm, đây là cô vợ nhà mình sao?
Sắc mặt Lão Bạch khẩn trương, dường như sợ con gái nhà người ta chướng mắt mình, quýnh đến nỗi mặt sắp đỏ hết.
Tô Đề Lạp nghiêng người định rót nước, Lão Bạch vội đưa tay giành.
"Tôi giúp cô!"
Không ngờ lại nắm phải tay con gái nha người ta, khuôn mặt Tô Đề Lạp đỏ lên.
"Anh, anh, anh..."
"Thực sự xin lỗi! Thực sự xin lỗi!" Lão Bạch vội buông tay, hai tay đan vào nhau, nắn nắn.
"Tay anh lạnh lắm đó, anh lạnh không?"
"Không lạnh, không lạnh!"
Hứa Tình Thâm dùng chân đá Tống Giai Giai dưới bàn, ý bảo cô ấy mau nói chuyện khác đi.
"Chúng ta ăn một chút đi!" Tống Giai Giai vội phất tay.
"Được đó!" Tô Đề Lạp nghe vậy, kêu một tiếng vui vẻ, giọng nói cũng thay đổi.
"Giai Giai, để chị họ cậu xem trước đi, muốn ăn gì thì cứ tự chọn."
Không ngờ Tống Giai Giai lại cứ cầm cái thực đơn kia không buông.
"Bọn tớ cũng không đói lắm, kêu đại cái gì đi! Tớ thấy có bò bít tết! Mỗi người một phần được không?"
"Giai Giai, để chị họ cậu gọi đi!" Hứa Tình Thâm xuất phát từ lịch sự mà nói với Tống Giai Giai.
"Tớ biết khẩu vị chị với tớ giống nhau, tớ thích ăn gì thì chị ấy cũng thích."
"Cô Tô, cô làm ở chỗ nào vậy?" Lão Bạch nghẹn nửa buổi, cuối cùng sau một lúc cũng chủ động mở miệng.
Đợi nửa ngày không thấy Tô Đề Lạp trả lời, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy tất cả lực chú ý của cô ấy đều đặt trên cuốn thực đơn kia. Tống Giai Giai dùng tay huých Tô Đề Lạp.
"Chị, người ta nói chuyện với chị kìa!"
"À!" Tô Đề Lạp lấy lại tinh thần. "Giai Giai, em gọi thêm đi, nhiều người ngồi chung như vậy, bàn trống quá nhìn khó coi."
"Phải đó, cô Tống, gọi thêm đi ạ!" Lão Bạch nói phụ vào.
Biểu tình của Tống Giai Giai có chút không bằng lòng, cả Hứa Tình Thâm thấy thế cũng không khỏi trêu chọc: "Giai Giai, cậu đây là thay chúng tớ tiết kiệm tiền đó hả?"
"Không phải..."
"Để tớ gọi vậy!"
Hứa Tình Thâm nghĩ thầm chắc các cô ấy thấy ngại. Cô lấy thực đơn, trừ mỗi người một phần bò bít tết ra, còn gọi không ít món nguội ăn nhẹ, còn kêu thêm một chai rượu.
Lão Bạch hình như có ấn tượng rất tốt với cô gái này, Hứa Tình Thâm thấy vậy thì vui vẻ trong lòng.
Nhân viên phục vụ mang rượu lên, rồi tới đồ ăn. Hứa Tình Thâm nhiệt tình cầm lấy.
"Nào, ăn trước đi!"
"Chị, anh ấy vẫn luôn làm việc cho anh Tưởng, suy nghĩ khẳng định cũng tinh tế. Nếu hai người thật sự có thể thành, sau này anh ấy nhất định sẽ tốt với chị, bởi vì những gì chị có thể nghĩ đến thì anh ấy cũng có thể nghĩ đến, còn những gì chị không thể nghĩ được thì anh ấy vẫn sẽ nghĩ đến..."
"Phải!" Lão Bạch đón lời. "Tôi cam đoan sẽ tốt với em, mãi tri kỷ yêu thương."
Tưởng Viễn Chu buông tay, ngón tay người đàn ông gõ nhẹ lên đùi.
Này này, cẩn thận, cẩn thận!
Tốt xấu cũng là người đã theo Tưởng tiên sinh vào Nam ra Bắc, sao một chút đã phơi bày hết vậy?
"Haha!!!" Hứa Tình Thâm cười gượng. "Anh ấy thật sự là thế đấy, nghĩ là nói nấy."
Tô Đề Lạp cầm lấy dao nĩa, không biết bởi vì thẹn thùng hay sao mà cô ấy không tiếp lời Lão Bạch.
Mọi người bắt đầu dùng cơm.
Lão Bạch không rõ con gái nhà người ta trong lòng rốt cuộc nghĩ sao, nhưng anh ấy rất rõ bản thân mình, anh ấy là đã nhất kiến chung tình với Tô Đề Lạp. Trước kia, đi theo Tưởng Viễn Chu cũng từng gặp qua nhiều phụ nữ xinh đẹp, diễm lệ, thân hình đầy đặn, cao ráo là thế, nhưng từ trước đến nay anh ấy đều làm bộ mặt cấm dục, không dao động, nhưng lần này không giống...
Anh ấy như đang suy tư gì mà cắt món bít tết trong đĩa thành không ít miếng nhỏ.
Tống Giai Giai ở bên cạnh khuấy bầu không khí. Tô Đề Lạp ăn xong bò bít tết, bắt đầu dùng những món khác.
Cô ấy có vẻ ăn rất ngon miệng. Nhìn ra được Lão Bạch có tình ý, Tống Giai Giai trong lòng kích động lắm, phấn khởi lắm, về nhà cô ấy sẽ có thể khoe với người lớn trong nhà: "Mọi người xem mọi người giới thiệu một đám cho chị ấy cũng chẳng thành công, con lần đầu tiên xuất mã đã mã đáo thành công, mau tới cúng bái con đi, hahahahaha!!!"
Tống Giai Giai càng nghĩ càng kích động nha.
"Chị tớ còn có rất nhiều sở thích đó, đa tài đa nghệ nữa, hơn nữa chỉ trải qua chuyện tình cảm đơn thuần..."
Một bàn tay đang đi tới đi lui trong tầm mắt cô ấy, lâu lâu lại làm ngắt lời cô ấy. Tống Giai Giai dựa người vào mép bàn liền bị Tô Đề Lạp kéo ra, cô ấy chỉ có thể dựa người ra sau, trơ mắt nhìn Tô Đề Lạp cầm miếng pizza.
"Vèo vèo"
Tống Giai Giai rít vào khí lạnh, hoá ra vừa rồi mình hân hoan nói như vậy, còn cái người đang vội vã ăn kia hóa ra là chị mình hả?
Trên khóe môi Lão Bạch treo nụ cười, cứ như thế nhìn cô ấy ăn.
Một bữa cơm nhưng thật ra rất vui vẻ. Lúc ra khỏi nhà hàng, Lão Bạch muốn đưa Tô Đề Lạp về.
Tống Giai Giai vội đẩy chị họ tới, nói luôn địa chỉ nhà cô ấy cho Lão Bạch.
Tưởng Viễn Chu một tay cắm trong túi. Hứa Tình Thâm và Tống Giai Giai nhìn Lão Bạch lái xe đi.
Cuối cùng Tống Giai Giai cũng thở phù một hơi. "Má ơi, làm tớ lo muốn chết!"
"Cũng không phải cậu xem mắt, cậu lo cái gì?"
"Tình Thâm, tớ nói cho cậu này, người chị họ này của tớ cái gì cũng tốt, nhưng cậu biết vì sao chị ấy đến giờ vẫn không có bạn trai không?"
Hứa Tình Thâm cũng cảm thấy tò mò, hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì chị ấy ham ăn đó!" Tống Giai Giai vỗ vỗ trán."Tớ thật là rầu thúi ruột!"
"Trên đời này mà còn có người ham ăn hơn cậu?"
"Làm ơn đi, chị họ tớ là phiên bản đặc biệt."
Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh chen vào một câu: "Chị cô không chỉ ham ăn, mà thực sự cũng ăn được lắm."
"À..." Tống Giai Giai bị nghẹn, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Cái này cũng bị anh phát hiện rồi."
Vớ vẩn, Tưởng Viễn Chu cũng chẳng phải tên ngốc, tưởng tất cả ngồi trên bàn lúc ấy đều ngốc sao?
Tô Đề Lạp nói bàn trống trải nhìn khó coi, gọi một đống đồ ăn. Người khác chưa đụng vào, một mình cô ấy tiêu diệt bao nhiêu Tưởng Viễn Chu còn chưa nói, có khi anh và Hứa Tình Thâm gọi thêm lên cũng không thành vấn đề với cô ấy.
Tống Giai Giai có chút sốt ruột, hai tay ôm lấy cánh tay Hứa Tình Thâm mà lay lay.
"Làm sao bây giờ đây, làm sao bây giờ đây? Lão Bạch có thể nào sẽ ghét không? Có thể thành công không đây?"
"Không phải là mê ăn một chút thôi sao?" Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu. "Cũng chẳng phải chuyện lớn bao nhiêu."
"Ăn nhiều dễ béo." Tưởng Viễn Chu nói.
"Chị ấy thật ra gầy lắm, thể chất không như vậy đậu..."
Sắc mặt Tống Giai Giai đầy nôn nóng.
"Lúc cậu nói tớ tới Đắc Nguyệt Lâu, biết vì sao tớ không chịu không? Là vì tớ nghĩ nhà hàng Tây tốt xấu cũng sẽ khắc chế được chị tớ, để Lão Bạch có ấn tượng tốt nhất với chị ấy. Hai đối tượng trước đây chị ấy đi xem mắt đều bị dọa chạy như thế."
"Hả? Không... Không khoa truơng đến thế chứ?"
"Thật sự đúng là khoa trương như vậy đó."
Hứa Tình Thâm tức cười: "Không sao, không sao! Trước kia đều là duyên phận chưa tới."
"Hy vọng bọn họ có thể thành vậy!"
Trên đường về, Hứa Tình Thâm ngồi băng ghế sau. Xe còn chưa về đến Hoàng Đỉnh Long Đình, Lão Bạch đã điện thoại tới.
Hứa Tình Thâm nhìn hiển thị trên màn hình, đưa di động tới trước mặt Tưởng Viễn Chu.
"Anh mau xem, anh mau xem! Lão Bạch gọi tới, anh đoán anh ấy sẽ nói cái gì?"
"Cám ơn ý tốt của em..."
"Đó là nhất định rồi."
"Còn có, bảo em lần sau đừng nhọc lòng, đừng giới thiệu "đại dạ dày vương" cho cậu ấy nữa."
"Ngắt!" Hứa Tình Thâm bắt máy rồi đưa di động đến bên tai.
"Alo?"
"Tưởng phu nhân, chào cô, là tôi đây ạ."
"Tôi biết là anh." Hứa Tình Thâm dựa vào bên người Tưởng Viễn Chu.
"Ccũng không phải tôi không có số của anh. Thế nào? Đưa cô ấy về tới nhà chưa?"
"Đưa về rồi ạ."
"Không mời anh lên uống chén trà à?"
Lão Bạch có chút ngượng ngùng: "Cái này không tiện lắm!"
Hứa Tình Thâm bật cười: "Lão Bạch, lần đi xem mắt này anh hài lòng không?"
"Hài lòng, hài lòng! Cám ơn Tưởng phu nhân! Rất hài lòng ạ!"
Hứa Tình Thâm nhướng mày nhìn Tưởng Viễn Chu. Lão Bạch trong điện thoại tiếp tục nói: "Tưởng phu nhân, tôi chính là muốn nhờ cô nói tốt giúp tôi nhiều hơn với bên Tống Giai Giai ạ. Khen tôi thế nào cũng được hết, tôi thật sự không muốn bỏ lỡ..."
Tưởng Viễn Chu căng tai, nghe hết từng lời một của Lão Bạch. Sao trước kia anh lại không phát hiện, Lão Bạch lại còn có một mặt như này nhỉ?
"Yên tâm đi!" Hứa Tình Thâm vỗ ngực cam đoan. "Tôi sẽ khen anh tới tận trời cao luôn."
"Cám ơn Tưởng phu nhân, cám ơn ạ..." Giọng Lão Bạch cũng sắp bay lên tới nơi.
Tưởng Viễn Chu mặt đầy khinh bỉ, cầm lấy di động trong tay Hứa Tình Thâm.
"Lão Bạch, cậu gục hoàn toàn rồi."
"Là học Tưởng tiên sinh ạ."
"Ý gì?"
"Trước mặt Tưởng phu nhân ngài cũng như vậy, ngài là tấm gương của tôi."
Lông mày Tưởng Viễn Chu rõ ràng nhướng lên: "Cậu lặp lại lần nữa?"
"Tưởng tiên sinh, tôi cũng ba mươi sáu rồi."
"Ba mươi sáu, một cành hoa."
"Được rồi!" Hứa Tình Thâm đoạt lại di động từ tay Tưởng Viễn Chu.
"Lão Bạch, anh mau về nhà đi, tâm sự nhiều hơn với con gái nhà người ta, anh phải tán."
"Không không không! Về điểm này tôi còn phải học tập Tưởng tiên sinh, anh ấy mới là cao thủ tán chị em."
"Tôi là đang nói tán chuyện! Tán gẫu chuyện phiếm ấy!" Hứa Tình Thâm nắm bàn tay.
"Lão Bạch, anh nói rõ đi, Tưởng Viễn Chu tán thế nào? Có phải sau lưng tôi anh ấy tán ai không?"
"Hả? Không có, không có!!!"
"Nào nào, chúng ta tâm sự bình thường!"
Lão Bạch căng thẳng: "Tưởng phu nhân, tôi đây là đang khen Tưởng tiên sinh mà, còn nữa... Chuyện nói tốt giúp tôi cô đã đồng ý rồi, nhất định không được nói mà không giữ lời. Chúc ngủ ngon ạ!"
Điện thoại bị ngắt, Hứa Tình Thâm alo mấy tiếng.
Tưởng Viễn Chu hung dữ nói: "Bán chủ cầu vinh!"
"Em vẫn cảm thấy có gì không đúng. Dạo này anh cũng đâu tiếp xúc ai đâu, sao Lão Bạch lại nói như vậy?"
Tưởng Viễn Chu "a" một tiếng, trong giọng ẩn vẻ châm biếm, khinh thường, khinh bỉ, không tán đồng: "Lão Bạch nói mà em cũng tin?"
"Em biết rồi! Tám phần là mấy hôm bị bắt cóc, anh đã lập tức vụng trộm tán ai rồi, cho nên cũng đã bị Lão Bạch thấy."
Sao chuyện gì cũng có thể trách anh?
Lão Bạch đúng là không có chủ kiến, Tưởng Viễn Chu cong cong môi: "Sớm biết vậy anh đã không đồng ý để em giới thiệu đối tượng cho cậu ta."
Hứa Tình Thâm lại gần hơn nhìn anh.
"Hóa ra anh có ý này, muốn để Lão Bạch cả đời độc thân, phải không?"
"Cậu ta có thể tự tìm, tự phát triển. Bây giờ trong lòng cậu ta tràn đầy cảm kích với em, hận không thể đem bán anh chỉ để em vui, để em nói mấy câu tốt trước mặt Tô Xách Theo. Cậu ta không còn nguyên tắc."
"Tô! Đề Lạp!"
Tưởng Viễn Chu nhún vai. Hứa Tình Thâm cất di động lại.
"Trước đây anh bảo Lão Bạch theo mình cả ngày, cũng chẳng chịu quan tâm tới chuyện hôn nhân đại sự cho anh ấy, ai biết trong lòng anh nghĩ sao?"
Tưởng Viễn Chu nghe thế, thân thể cường tráng bất ngờ bổ nhào về phía Hứa Tình Thâm. Cô theo bản năng hét lên một tiếng, cả người ngã ra sau, nửa người co vào một góc.
"Làm... làm gì đó?"
"Cố ý, đúng không?"
"Cố ý gì cơ?" Hứa Tình Thâm làm bộ không hiểu.
Tài xế đàng trước nghe thấy tiếng thét chói tai liền vội giảm tốc độ xe.
"Tưởng phu nhân, ngài sao vậy ạ?"
"Không phải do anh." Tưởng Viễn Chu vỗ vào ghế của tài xế.
"Chuyên tâm lo chuyện lái xe của mình đi."
"Dạ."
Hứa Tình Thâm nhân cơ hội định ngồi dậy, lại bị Tưởng Viễn Chu đè xuống về, hai tay anh nhéo khuôn mặt cô.
"Anh là người đàn ông của em, em gây tai tiếng lung tung lộn xộn đó cho anh, em có mưu đồ gì?"
"Cái đó quan hệ gì tới em?" Hứa Tình Thâm cảm thấy oan uổng cực kỳ.
"Em đương nhiên biết anh là người đàn ông của em, cũng rõ anh với Lão Bạch trong sạch rõ ràng. Bây giờ em chỉ sắp xếp cho Lão Bạch đi xem mắt, là anh ấy nói xấu anh, ngày mai anh tìm anh ấy mà tính sổ ấy! Em tin anh thôi, em tin anh nhất!"
Ô, cái miệng nhỏ này thay đổi mau thật nhỉ! Mỗi một câu đều chọn câu Tưởng Viễn Chu thích nghe, còn cố tình nói những lời đi vào tâm khảm anh.
Người đàn ông gật gật đầu: "Được, ngày mai tìm Lão Bạch tính sổ."
Vậy đi, anh chính là không hề nguyên tắc như thế đấy, nhưng Tưởng phu nhân vẫn phải chịu một chút trừng phạt. Tưởng Viễn Chu kéo cô đến trước người, lấp kín môi cô lại. Hứa Tình Thâm buồn cười, tuyệt nhất vĩnh viễn là vợ chồng, miệng cô ngọt ngào một chút là đã có thể để cho người khác phải gánh chịu.
Chương 228: Vội vàng bẫy Tưởng phu nhân
Editor: Dế Mèn
^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
Bệnh viện Tinh Cảng.
Trong phòng bệnh sang trọng bậc nhất, cửa sổ được mở ra, hiện tại tiết trời cũng ấm áp, lâu lâu cần có gió thổi vào.
Quản gia nói Tưởng Đông Đình đi vào phòng nghỉ bên cạnh.
"Ông chủ, chuyện lớn rồi!"
"Sao cơ?"
"Người nằm trong phòng bệnh kia thật ra không phải Tưởng tiên sinh ạ."
Tưởng Đông Đình bị một vố kinh hãi: "Sao lại thế?"
"Vừa rồi tôi nhận được điện thoại, Tưởng tiên sinh dẫn cô Hứa ra ngoài ăn cơm, bị người ta nhìn thấy. Ngài xem tin tức đi ạ!"
Quản gia nói đến đây thì bật TV trong phòng nghỉ lên. Tin tức về Tưởng Viễn Chu ùn ùn kéo đến, tầm mắt Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn thấy con mình và Hứa Tình Thâm ra vào có đôi. Nó khỏe mạnh mà đứng ở kia, khỏe mạnh đi đứng được, cả cơ thể luôn bày ra trạng thái tốt nhất.
Tưởng Đông Đình kích động chỉ vào TV: "Đây là tin hồi nào?"
"Ông chủ, chính là tin hôm nay ạ."
"Tôi không tin!"
Quản gia không ngờ Tưởng Đông Đình cố chấp như vậy.
"Ngài xem ngày đi ạ."
"Đó thật là Viễn Chu?"
"Là cậu Tưởng, ngàn thật vạn thật ạ! Tôi đã cho người tới canh chừng trước cổng Hoàng Đỉnh Long, vừa nãy mới thấy cậu Tưởng về, ảnh chụp cũng chụp luôn rồi ạ."
Khóe miệng Tưởng Đông Đình run run, thân người lui ra sau, chân đụng phải sô pha rồi ngồi xuống.
"Nó hẳn biết tôi lo lắng cho nó bao nhiêu. Tôi gần như không ngủ, luôn ở tại phòng bệnh; nếu thật là con tôi, sao nó lại nhẫn tâm không nói cho tôi biết một tiếng?"
"Ông chủ..."
Tưởng Đông Đình giơ tay lên, quản gia thấy thế liền im tiếng không nói nữa.
"Nó không thể nào không biết tâm tình của tôi, nhưng Viễn Chu nó... Dù một cú điện thoại cũng chẳng gọi cho tôi. Nếu đó thật là nó, tôi... tôi vẫn không tin được." Tưởng Đông Đình nói năng có chút lộn xộn, ông ta quay sang quản gia nói: "Mau... Mau gọi qua bên kia, tôi muốn đích thân hỏi một chút."
"Dạ."
---
Tưởng Viễn Chu mới vừa về nhà, đang chơi với con gái thì điện thoại trong phòng khách đột nhiên reo lên.
Hứa Tình Thâm đi tới bắt máy: "Alo?"
"Cô Hứa ạ?"
"Ông là ai?"
Quản gia đè thấp giọng nói, nói: "Cậu Tưởng có ở đó không ạ?"
Hứa Tình Thâm hiểu, cũng suy ra hẳn bên bệnh viện kia đã biết tin.
"Có."
"Ông chủ muốn nói mấy câu với cậu Tưởng."
"Được." Hứa Tình Thâm dời ống nghe khỏi tai. Quản gia nghe một tràng tiếng nói truyền đến. "Viễn Chu, tìm anh này!"
Ông ấy vội đưa di động cho Tưởng Đông Đình. Thần sắc Tưởng Đông Đình rõ ràng có chút khẩn trương, tựa như mang theo một phần mong đợi, nhưng trong ánh mắt vẫn còn do dự, mãi đến khi giọng nam từ đầu bên kia truyền đến: "Alo?"
Giọng nói này vọt vào màng nhĩ Tưởng Đông Đình, ông ta giật mình tại chỗ. Giọng nói của Tưởng Viễn Chu không lừa được người.
"Viễn Chu!"
"Không phải ba xác định kẻ nằm ở bệnh viện mới là con sao?"
Tưởng Đông Đình lại á khẩu không trả lời được, cổ họng nuốt mấy cái. Tưởng Viễn Chu ngồi xuống sô pha.
"Vì sao mà một giám định huyết thống đơn giản thôi cũng không chịu làm? Chẳng lẽ chỉ dựa vào một cái nốt ruồi là ba đã có thể nhận định hắn là con? Hay là, bởi vì kẻ nằm trên giường bệnh kia hận Hứa Tình Thâm, ba cảm thấy cuối cùng con trai ba cũng có thể như ba mong muốn một lần - nhìn rõ được người phụ nữ tâm địa rắn rết này - cho nên ba chọn cách đi tin mù quáng, đúng không?"
Tưởng Đông Đình không thể không thừa nhận, lúc ấy quả thật cũng có yếu tố này.
"Viễn Chu, con biết ba lo cho con nhiều không? Con thoát hiểm, tốt xấu cũng nên nói cho ba biết một tiếng..."
Tưởng Viễn Chu nắm chặt ống nghe, mi mắt rũ xuống. Nhưng không phải anh nhẫn tâm, mà là đối phương đã tin chắc giữa Tưởng Đông Đình và Hứa Tình Thâm có mâu thuẫn, Tưởng Viễn Chu muốn bắt tên kia lộ dạng, có một số việc quả thực không thể nói cho Tưởng Đông Đình biết.
"Ba, hiện tại không phải cũng đã biết rồi sao?"
Hứa Tình Thâm nghe thế, không khỏi nhìn Tưởng Viễn Chu, những lời này vào tai Tưởng Đông Đình thật sự làm người ta đau lòng.
"Viễn Chu..."
"Thủ đoạn vụng về như vậy, đối phương lại thiếu chút nữa thành công, ba nghĩ vì sao?" Tưởng Viễn Chu hỏi ngược lại.
"Chính vì bọn chúng đã điều tra ra kỹ ba không thích Tình Thâm! Quả nhiên, chỉ cần đối phương nói một câu vụ bắt cóc có quan hệ với cô ấy là ba đã hoàn toàn không nhìn tới những chi tiết khác."
Tưởng Đông Đình ngơ ngẩn ngồi tại chỗ, đầu bên kia truyền đến tiếng điện thoại bị ngắt.
Nhưng lần này ông ta thật sự lại chẳng nổi trận lôi đình, chỉ buông cánh tay xuống. Thấy vậy, quản gia vô cùng cẩn thận hỏi: "Ông chủ, là cậu Tưởng ạ?"
"Là nó."
"Là cậu ấy thì tốt rồi!" Quản gia khóe mắt tràn ra ý cười. "Đây quả thực là chuyện tốt vô cùng đó! Cậu Tưởng không có việc gì là tốt rồi ạ."
Thần sắc Tưởng Đông Đình khẽ buông lỏng. Đúng vậy, nó có thể đi có thể đứng, còn có thể nói chuyện bình thường, đây đã là chuyện không thể tốt hơn. Quản gia nhìn ông ta, biết trong lòng ông ta đang suy nghĩ gì.
"Ông chủ, chuyện của cậu Tưởng và cô Hứa, nếu không ngài cũng đừng quản nữa ạ. Nói cho cùng, cô Hứa chỉ là xuất thân không tốt, nhưng ngài thử nhìn lại cô Vạn với cô Lăng đi ạ... 'Cậu Tưởng' bị thương được đưa vào bệnh viện, cũng chính cô Hứa là người đầu tiên nói, bảo ngài xác định xem có phải là cậu Tưởng thật không."
Tưởng Đông Đình không nói, nhìn chằm chằm vào TV đàng trước đến mất hồn.
Quản gia lấy di động trong tay ông ta lại.
"Lúc ấy ngài đã nói, vì cô Hứa là người mong cậu Tưởng xảy ra chuyện nhất, còn không thì vụ bắt cóc có quan hệ tới cô ấy nên cô ấy mới có thể như vậy. Nhưng cũng có một khả năng khác, có thể là: cô ấy với cậu Tưởng là thật lòng, cho nên mới có thể nhìn ra manh mối, cô ấy không muốn ngài bị lừa, không muốn nhà họ Tưởng bị lừa thì sao?"
Tưởng Đông Đình lắc đầu, tựa như không muốn nghe. Mấy ngày nay ông ta đã sức cùng lực kiệt, nhà cũng chưa về một chuyến.
Cuối cùng trên gương mặt ông ta chỉ còn lại sự thất vọng.
"Thế thì sao, Viễn Chu cũng không thể không nói cho tôi biết bất cứ điều gì như vậy. Nó đâu có sợ những kẻ đó sẽ gây bất lợi cho tôi đâu?"
Quản gia không ông ta lại chui vào ngõ cụt như vậy.
"Ông chủ, ngài cũng biết, canh cửa là người của cậu Tưởng, và trừ nhân viên y tế ra, ai cũng không được vào."
"Còn cả cái tên nằm bên trong, ngài nghĩ lại xem, vì sao chân hắn bỗng nhiên không động đậy nổi? Hơn nữa bác sĩ cứ khăng khăng nói bình thường, có thật như vậy sao?"
Tưởng Đông Đình ngẩng mắt lên, nhìn quản gia.
"Bệnh viện Tinh Cảng vẫn là của cậu Tưởng. Cậu Tưởng biết ngài vẫn luôn ở trong phòng bệnh, cậu ấy cũng biết tên kia là giả mạo, là người của đám bắt cóc mình, cho nên..."
Cho nên, chân hắn không thể nhúc nhích, tám phần là ý của Tưởng Viễn Chu. Còn không phải vì không yên tâm cho ông, sợ tên kia gây bất lợi cho ông sao? Tưởng Đông Đình nghĩ vậy, vẻ mặt cũng giãn ra, thông suốt.
Ông ta đứng dậy.
"Đi, chúng ta đi xem cái tên "Viễn Chu" kia thế nào rồi."
"Dạ."
Trong phòng bệnh, tên đàn ông dùng tay nhẹ gõ vào chân mình, Tưởng Đông Đình bước nhanh tới.
"Viễn Chu, sao vậy?"
Ông ta đi tới trước giường bệnh, nhìn tên đàn ông. Đối phương trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn. Tưởng Đông Đình nhìn rồi đột nhiên duỗi tay ra túm bờ vai hắn.
"Đừng nóng vội, từ từ nói, có phải thấy khó chịu không?"
Tên đàn ông mới vừa há miệng lại bị Tưởng Đông Đình kéo dậy, nửa người trên của hắn ngã xuống, hai tay chống xuống mặt đất, toàn bộ người chỉ còn lại hai cái đùi còn ở trên giường.
Tưởng Đông Đình đá một cú vào cánh tay hắn. Tên đàn ông mặt đập xuống đất, chân cũng rớt xuống.
"Quản gia, đánh cho tôi!"
"Dạ!"
Tên đàn ông kinh hoảng thất thố, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía Tưởng Đông Đình.
"Ba, ba!!!"
Miệng thực sự lại có thể kêu ra chút âm thanh. Quản gia tiến lên, nâng chân đá hắn, đá hắn. Tưởng Đông Đình ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, không nói một câu.
---
Hôm sau.
Lúc Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu xuống lầu, nhìn thấy Lão Bạch đã tới.
Vừa trông đã thấy thần sắc tươi mới, sắc mặt hồng hào hớn hở.
"Tưởng phu nhân!" Nhìn thấy Hứa Tình Thâm, Lão Bạch vội chào hỏi.
Tưởng Viễn Chu dùng tay ra dấu.
"Cậu không thấy tôi à?"
"Tưởng tiên sinh, buổi sáng tốt lành!"
Hứa Tình Thâm khóe miệng hơi cong lên: "Sao sáng sớm đã tới rồi? Không đi đưa đón cô Tô sao?"
Lão Bạch vừa định nói thì đã bị Tưởng Viễn Chu ngắt lời: "Cậu ta làm việc ở đây, yêu đương thì yêu đương, đương nhiên không được vứt cả công việc của mình."
"Tưởng tiên sinh nói phải." Lão Bạch cười nói. "Thật ra tôi mới vừa đưa Đề Lạp, chỗ cô ấy đi làm không xa nơi này."
"Không tệ nha!"
Hứa Tình Thâm đi tới trước người anh ấy, đi một vòng quanh Lão Bạch, làm Lão Bạch thấy mù mịt.
"Sáng hôm nay, có tán gẫu chuyện gì khác nữa không? Cô Tô ấn tượng rất tốt với anh đúng không?"
"Tối hôm qua lúc về bọn tôi còn WeChat tán gẫu. Hôm nay đợi cô ấy tan tầm tôi sẽ tới đón. Tôi đi theo Tưởng tiên sinh lâu như vậy, những chỗ ăn uống ngon ở Đông Thành đều đã ăn hết rồi, tôi tính dẫn Đề Lạp đi ăn từng chỗ một."
Không tồi nha! Tên này tỉnh đấy, chuẩn rồi, biết ra tay vào thứ người ta thích nhất nữa.
Tưởng Viễn Chu kéo bàn ăn ra.
"Cậu không sợ cô ta ăn cho cậu nghèo luôn?"
"Không sợ ạ, tôi cảm thấy rất hạnh phúc."
Tưởng Viễn Chu phất phất tay.
"Cậu nói thêm gì nữa là tôi cơm sáng cũng không cần ăn luôn."
Hứa Tình Thâm ngồi xuống cạnh anh, cầm cái chén người giúp việc đưa.
"Lúc mới yêu cuồng nhiệt đều là vậy đó!"
Người đàn ông nghe vậy thì nhìn cô. Vậy hai người bọn họ khi đó tới giờ là thế nào đây? Tình yêu của những người khác có vẻ như đều vô cùng đơn giản, ví dụ như bắt đầu là từ quen nhau, rồi từ từ yêu nhau; còn của anh với Hứa Tình Thâm, bắt đầu là vì anh bị sắc đẹp của cô hấp dẫn.
Lão Bạch đứng bên cạnh, Hứa Tình Thâm bảo anh ấy cùng dùng bữa, Lão Bạch cười cười nói: "Cám ơn Tưởng phu nhân, tôi ăn rồi ạ."
Tiếng chuông di động đột nhiên reo lên, Lão Bạch đi sang bên nhận điện thoại.
Đợi khi anh ấy quay lại trước bàn ăn, khuôn mặt lại đầy vẻ nghiêm túc: "Tưởng tiên sinh, nhà họ Mục đã xảy ra chuyện."
Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu cùng ngẩng đầu lên. Tưởng Viễn Chu buông đũa.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Ông Mục đã mất ạ."
Tưởng Viễn Chu kinh hãi: "Sao lại thế?"
"Tai nạn xe ạ."
---
Nhà họ Mục.
Một chiếc xe việt dã vọt vào sân. Chiếc xe khó khăn lắm mới ngừng ngay trước bồn hoa, chân phanh đạp thật sự rất mạnh, trên mặt cỏ bị kéo ra một vết rất dài.
Chỗ này vốn không phải nơi đậu xe, có điều người lái xe có vẻ đã mất phương hướng, lái loạng choạng. Quản gia nhanh chóng tới đón. Đi tới bên xe, ông ta nhìn thấy Mục Kính Sâm cả người ghé vào tay lái, không hề nhúc nhích.
Quản gia Tào kinh hoảng lên tiếng: "Thiếu tá Mục? Thiếu tá Mục!"
Mục Kính Sâm ngẩng mắt lên, hai mắt nhìn về phía xa, hỏi: "Ba tôi đâu?"
"Ở, ở trong phòng khách."
Người đàn ông nhắm mi mắt lại, cũng không lập tức xuống xe, dựa người ra sau, cả người ngồi liệt.
"Thiếu tá Mục, cậu đừng như vậy, đàng sau còn có rất nhiều chuyện chờ cậu đi xử lí đó ạ!"
Không phải Mục Kính Sâm không muốn động đậy, mà là cảm thấy chính mình không nhúc nhích được. Bàn tay anh để lên cửa xe, quản gia Tào thấy thế liền mở cửa giúp anh.
Anh hít sâu một hơi, nhanh chóng xuống xe.
Đôi chân thon dài của Mục Kính Sâm cất bước, còn chưa đi vào phòng khách đã nghe bên trong truyền đến tiếng khóc rống.
"Ba! Ba! Ba tỉnh lại đi mà! Ba cũng không thể cứ như vậy mà đi được!"
Đây là giọng của Lăng Thời Ngâm.
Mục Kính Sâm càng đi vào trong, âm thanh bên trong càng truyền tới rõ ràng.
Bà Mục đã sớm khóc đến không còn hơi sức nữa, giờ này đang nằm liệt ở sô pha. Nhìn thấy Mục Kính Sâm đi vào, nước mắt bà ta càng chảy dữ dội.
Mục Thành Quân cũng đã đỏ bừng mắt, ai cũng không thể chấp nhận được biến cố bỗng nhiên xảy đến như thế.
Mục Triều Dương bị tai nạn xe mà chết, lúc xe cứu thương đến liền tuyên bố đã chết ngay tại chỗ.
---
Buổi tối.
Anh em nhà họ Mục trông nom ở phòng khách. Bà Mục cũng nằm ở sô pha không muốn về phòng. Lăng Thời Ngâm từ trong bếp bưng ra một chén cháo loãng tới. Cô ta ngồi xuống sô pha, khàn khàn tiếng, nói: "Mẹ, ăn một chút đi được không?"
Bà Mục lắc đầu, đẩy tay cô ta ra.
"Nếu mẹ cứ như vậy, cơ thể nhất định sẽ suy sụp mất. Mẹ xem Thành Quân bọn họ, ba mới vừa đi, mẹ ngàn vạn lần không thể..."
Lăng Thời Ngâm đưa một muỗng cháo trắng đến bên miệng bà Mục, bà ta miễn cưỡng nuốt được mấy miếng.
Lăng Thời Ngâm đứng dậy đi tới cạnh Mục Thành Quân.
"Thành Quân, các anh cũng đi ăn chút gì đi."
"Tôi không sao." Mục Thành Quân nhìn cô ta. "Mẹ đâu?"
"Em đã cho mẹ uống chút cháo rồi. Anh yên tâm, em sẽ lo cho mẹ."
Mục Thành Quân gật đầu: "Được."
---
Lễ truy điệu Mục Triều Dương, Tưởng Viễn Chu cũng đi. Trước khi vào nhà tang lễ, đôi tay Hứa Tình Thâm hơi run; Tưởng Viễn Chu nhìn cô, tay nắm lấy bàn tay cô.
"Đừng sợ!"
"Em không sợ."
Lão Bạch mở cửa xe cho hai người. Hứa Tình Thâm xuống xe, ngẩng đầu nhìn, năm đó dì nhỏ cũng đã từ nơi này mà ra đi. Từng màn trước đó bỗng nhiên hiện đến trong mắt, cảnh tượng Tưởng Viễn Chu cột cô vào cái cây kia, cô còn nhớ rõ rành mạch.
Tưởng Viễn Chu ôm bả vai cô.
"Đi thôi!"
Đi tới nơi truy điệu đã được thu xếp xong, đứng một bên cửa là vợ chồng Mục Thành Quân, bên kia là Mục Kính Sâm và bà Mục.
Hứa Tình Thâm theo Tưởng Viễn Chu đi về phía trước. Có người báo một tiếng, Lăng Thời Ngâm ngẩng đầu lên nhìn, thấy trong ánh sáng chiếu ngược lại, Hứa Tình Thâm đang đi tới. Hiện tại cô bên cạnh Tưởng Viễn Chu, thật sự không có dịp gì mà vắng cô.
Lăng Thời Ngâm nắm chặt bàn tay, hơn hai năm trước, cô ta nhìn Hứa Tình Thâm bị Tưởng Viễn Chu cự tuyệt ngoài cửa, ngay cả cơ hội để gặp Tưởng Tùy Vân một lần cuối cùng cũng không cho cô; cô ta cũng đã trơ mắt nhìn anh trói cô lại. Tới giờ cùng lắm cũng chỉ mới hai, ba năm, cô ta thật sự hoài nghi Hứa Tình Thâm có phải là hồ ly tinh chuyển thế hay không, sao có thể đứng dậy trở mình nhanh được như vậy chứ?
Cúi người xong, hai người đi tới trước mặt bà Mục. Hứa Tình Thâm có thể hiểu được loại cảm giác này, cô nói tự đáy lòng: "Xin hãy nén bi thương ạ."
Bà Mục đã nói không nên lời, chỉ gật gật đầu.
Có người dẫn họ vào hội trường. Hứa Tình Thâm ngồi xuống chưa được bao lâu, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện, nhạc buồn vẫn luôn quanh quẩn bên tai, như muốn bức người ta suy sụp.
"Viễn Chu, em đi toilet."
"Được."
Hứa Tình Thâm hỏi toilet ở đâu xong liền đi thẳng tới trước. Chỗ này tựa như cả ánh mặt trời cũng không chiếu tới được, sự u ám ngấm vào người vô cùng khó chịu.
Cô nghe tiếng bước chân mình quanh quẩn trên hành lang, ở đây chẳng có ai, cô gia tăng tốc độ hơn.
Đi qua khúc cua đàng trước, Hứa Tình Thâm nhìn thấy bảng hiệu nhà vệ sinh, cô không ngờ có người đột nhiên nhảy ra từ phía bên cạnh. Hứa Tình Thâm bị ai đó xô mạnh. Bên cạnh là một cánh cửa không khóa, Hứa Tình Thâm ngã vào trong.
Cô không lập tức đứng dậy mà là quay đầu nhìn lại về phía cửa. Cô nhìn thấy một khuôn mặt chợt lóe qua, cánh cửa nhanh chóng bị đóng lại. Hứa Tình Thâm gượng đau đứng dậy, cô đi tới định kéo cửa ra lại phát hiện cửa bị khóa trái.
Người phụ nữ kia Hứa Tình Thâm có chút ấn tượng, hẳn là bạn của Lăng Thời Ngâm.
Nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng, nơi này là nhà tang lễ, cô ta lấy đâu ra chìa khóa?
Huống hồ hôm nay là lễ truy điệu của Mục Triều Dương, là mợ cả nhà họ Mục, chẳng lẽ Lăng Thời Ngâm còn tâm tư thu xếp trước việc này hay sao?
Hai tay Hứa tình thâm đập ván cửa.
"Mở cửa, mở cửa!"
Tiếng bước chân của cô bạn Lăng Thời Ngâm càng lúc càng xa, Hứa Tình Thâm không thể không bình tĩnh lại. Lăng Thời Ngâm đã có chìa khóa chỗ này, có phải tức là căn phòng này có liên quan tới Mục Triều Dương?
Có lẽ, trước khi Mục Triều Dương được đưa đến nơi làm lễ truy điệu đã nằm trong chính căn phòng này.
Hứa Tình Thâm nghĩ vậy, cơn lạnh lẽo từ lòng bàn chân nhảy lên. Cô quay đầu lại nhìn, nhìn thấy ở giữa đó để một chiếc giường.
Cho nên, suy đoán của cô hẳn không hề sai.
Hứa Tình Thâm đập mấy cái vào cánh cửa: "Có người không? Mở cửa, thả tôi ra!"
Ngoài phòng yên tĩnh không tiếng động. Hứa Tình Thâm ép mình bình tĩnh lại. May mắn cô có mang theo di động bên người. Cô móc ra định gọi cho Tưởng Viễn Chu, nhưng lại nghĩ tính tình của Tưởng Viễn Chu, nếu biết có kẻ nhốt cô vào căn phòng thế này, anh không lật nơi này tới tận trời là điều không thể.
Tình cảnh nhà họ Mục như vậy, không thể chịu được chút gì nữa. Hứa Tình Thâm cũng không muốn nhà họ Tưởng và nhà họ Mục trở mặt thành thù.
Cô lấy di động lên mạng, tra Baida các nhà tang lễ ở Đông Thành. Ngón tay lướt xuống gần cuối, thấy được thông tin liên hệ.
Đây là nhà tang lễ lớn nhất, tốt nhất ở Đông Thành, được biết đến bởi những dịch vụ hạng nhất. Hứa Tình Thâm gọi một cú điện thoại, phòng làm việc nhanh chóng có người bắt máy: "Alo, xin chào ạ!"
"Chào anh, tôi đang ở tại nhà tang lễ của các anh. Tôi đang bị khóa trái trong một phòng. Tôi tới tham dự lễ truy điệu của ông Mục. Tôi hy vọng các anh có thể lại đây mở cửa cho tôi. Còn nữa, đừng làm kinh động cho bất cứ ai."
"Được ạ, được ạ, tôi giờ sẽ lập tức cho người lại đó. Xin hỏi chị đang ở căn phòng nào có biết không ạ?"
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, thấy trên đầu có con số.
Sau khi ngắt cuộc nói chuyện, cô ở trong phòng đợi một lúc.
Không bao lâu liền có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, cửa cũng nhanh chóng được mở ra. Thái độ của đối phương rất thành thật, rối rít xin lỗi, còn hỏi thăm Hứa Tình Thâm có định truy cứu hay không, cô lắc lắc đầu: "Quên đi, đây là việc tư. Cám ơn anh!"
Đối phương nhận ý tốt của cô: "Là chúng tôi cám ơn chị mới phải ạ."
Hứa Tình Thâm đi được hai bước thì Tưởng Viễn Chu gọi điện thoại tới. Cô vừa đi vừa nhận máy.
"Sao còn chưa về?"
"Ngay đây, đang về."
Hứa Tình Thâm quay lại hội trường, cô ngồi xuốgn cạnh Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông nhìn cô.
"Đi lâu vậy!"
"Ừm, vừa rồi tâm tình có chút dao động."
Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay cô.
"Chúng ta về ngay đi!"
"Không cần đâu, hiện tại khá hơn nhiều rồi."
Hai người ngồi hồi lâu, những người ngồi nghỉ trong hội trường lại được mời đi tới nơi làm lễ truy điệu. Hứa Tình Thâm đứng sát vào Tưởng Viễn Chu, nhìn sang hai bên chất đầy vòng hoa. Đây là sự từ biệt cuối cùng, có người đọc lời truy điệu, chung quanh nhanh chóng khóc từng đám.
Tâm tình của Hứa Tình Thâm cũng bị ép tới cực điểm rồi, cô nhìn thấy Lăng Thời Ngâm hai tay lau nước mắt, miệng không ngừng đau đớn khóc thành tiếng: "Ba! Ba!!!!"
Đôi mắt Mục Kính Sâm chua xót, tầm mắt nhìn chằm chằm vào quan tài cách đó không xa. Ngày hôm qua, Mục Triều Dương còn gọi điện cho anh, bảo anh đừng ở ngoài buông thả mãi, bảo anh hãy lo suy xét tới chuyện lập gia đình hơn, không ngờ hôm nay anh đã nhận được tin dữ như vầy.
Mục Thành Quân cũng hai mắt đỏ bừng. Người ta nói đàn ông có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, chỉ là chưa chạm tới chỗ thương tâm. Bà Mục kích động mà khóc rống lên, chỉ có dựa vào hai người con trai dìu đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Buổi từ biệt cuối cùng qua xong chính là lúc chia lìa đau lòng nhất.
Ngoại trừ thân thích nhà họ Mục, những người còn lại đều quay về hội trường.
Có người đi tới chào Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm vỗ vỗ bàn tay anh, ghé sát vào anh nói: "Em đi hít thở không khí."
"Được."
Hứa Tình Thâm đứng dậy, đi ra ngoài.
Cô đi một vòng ở ngoài rồi đi tới chỗ bị nhốt lúc trước, tự nhiên nhìn thấy một bóng người thò đầu ngó nhìn. Hứa Tình Thâm cất nhẹ bước chân qua đó, vỗ mạnh xuống đầu vai cô ta.
Đối phương sợ tới mức hồn phi phách tán, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "A!"
"Gặp ma hả?"
Người phụ nữ quay đầu lại, khi nhìn thấy Hứa Tình Thâm thì sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: "Cô... Sao cô lại ở đây?"
"Vừa rồi tôi ở chỗ lễ truy điệu, cô không thấy tôi?"
Ở đó nhiều người như vậy, ai lại ở nơi như này mà còn chú ý tới người khác chứ?
Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt định bỏ đi, Hứa Tình Thâm chắn trước mặt cô ta.
"Vừa rồi tôi đã nhìn thấy cô, là cô đã đẩy mạnh vào tôi.."
"Cô muốn làm gì?"
Hứa Tình Thâm giơ ngón trỏ lên, chỉ chỉ lên trần nhà.
"Bây giờ tôi nên đi tìm nhà họ Mục, đem chuyện này nói cho bọn họ không đây? Cả Tưởng Viễn Chu cũng ở đây, tôi không tin anh ấy sẽ không đi truy cứu."
"Cô đừng có xằng bậy!"
"Đây không phải xằng bậy, trước giờ tôi chưa từng trêu chọc cô, là cô muốn ăn thua với tôi thôi."
Người phụ nữ căng thẳng siết chặt bàn tay.
Hứa Tình Thâm vươn tay tới, hỏi: "Chìa khóa cửa đâu?"
"Cô muốn làm gì?"
"Gọi điện bảo Lăng Thời Ngâm tới đây, như vậy chuyện này sẽ không quan hệ tới cô, bằng không..." Hứa Tình Thâm thấp giọng nói: "Cô đã đắc tội với người đến chia buồn với nhà họ Mục, cô cứ chờ nhà họ Mục xử lí cô đi."
"Chuyện này thật sự không liên quan tới tôi." Người phụ nữ mặt đầy nôn nóng, nói. Cô ta không khỏi xua tay.
Hứa Tình Thâm nhíu chặt mày.
"Đưa chìa khóa cho tôi!"
Bàn tay cô ta với vào trong túi, móc ra một cái chìa khóa đưa cho Hứa Tình Thâm.
"Gọi điện thoại!"
Người phụ nữ nhìn Hứa Tình Thâm chăm chú, tay kia run run rẩy rẩy lấy di động ra. Hứa Tình Thâm hung dữ lên cứ như muốn lấy mạng người ta, vả lại cô ta cũng không thể đắc tội.
Lúc cô ta xô mạnh Hứa Tình Thâm, vốn định sẽ nhanh chóng đóng cửa lại, không để Hứa Tình Thâm thấy rõ mặt mình, không ngờ lại...
"Cô nói với Lăng Thời Ngâm, nói bên này xảy ra chuyện, bảo cô ta mau nhanh tới đây."
"Cậu ấy... Nếu cậu ấy hỏi là chuyện gì thì sao?"
"Cô chỉ cần nói có chuyện là được, nếu không tới sẽ kinh động những người khác."
Người phụ nữ hết cách, đành đồng ý: "Được, được rồi..."
Lúc nhận được điện thoại, Lăng Thời Ngâm vẫn chưa ngừng tiếng khóc. Bà Mục nhào tới trên quan tài, khóc đến gần muốn ngất. Di động trong túi Lăng Thời Ngâm không ngừng reo, cô ta chỉ có thể đi qua một bên nhận máy.
Nghe điện thoại xong, Lăng Thời Ngâm chạy nhanh đi đến cạnh Mục Thành Quân, nói: "Ông xã... Em... Em đi toilet."
Mục Thành Quân nói cũng không ngoái đầu lại: "Mau mà về, chúng ta phải đưa ba đi rồi."
"Em biết rồi." Lúc Lăng Thời Ngâm vội vàng đi tới liền nhìn thấy cô bạn đang đứng ở cửa, một bộ dạng mất hồn mất vía.
"Sao lại thế này?"
Hứa Tình Thâm đứng sau một tấm màn ở một bên. Người phụ nữ chỉ chỉ về phía cửa.
"Có... có chuyện rồi."
"Xảy ra chuyện gì chứ?"
Tấm mắt Lăng Thời Ngâm rơi xuống trên khóa cửa, nhìn thấy chìa khóa cắm trên đó, cô ta lắp bắp kinh hãi hỏi: "Cậu mở cửa ra rồi?"
"Không có."
"Không có?" Lăng Thời Ngâm nghe không hiểu. "Vậy sao chìa khóa ở đó?"
"Tớ... tớ cũng không biết."
Lăng Thời Ngâm chẳng có thời gian ở đây mà suy đoán, tay cô ta mở cửa ra, mở hé ra nhìn vào trong. Đập vào mắt đầu tiên là chiếc giường, cô ta nhịn không được mà rùng mình một cái. Lòng bàn tay đột nhiên lỏng ra, vừa kịp nhận ra di động của mình đã bị giật lấy thì cô ta đột nhiên bị ai đó xô lưng vào.
Cả người cô ta lảo đảo về phía trước, thiếu chút nữa ngã vào chiếc giường. Hứa Tình Thâm kéo then cửa lại. Lăng Thời Ngâm lấy lại tinh thần, khi nhìn thấy cô thì vô cùng kinh hãi, biến sắc. Cô ta nhào cả người tới.
"Hứa Tình Thâm!!!"
Hứa Tình Thâm đóng rầm cửa lại, cũng nhanh chóng khóa trái cửa.
"Lăng Thời Ngâm, nếu với bố chồng mà cô cũng không tôn trọng thì đoạn đường cuối của ông ta cô cũng không cần phải đi đưa, đỡ cho người khác phải nhìn bộ dạng dối trá của cô."
"Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm, cô thả tôi ra!"
"Đừng có kêu, chỗ này không có ai, mọi người đều đã tới đại sảnh rồi."
Hứa Tình Thâm rút chìa khóa ra, nhìn về phía người phụ nữ kia.
"Cô còn không đi? Đoán chừng, các người cũng không cần làm bạn bè nữa, tránh lại có phiền toái, bây giờ cô vẫn nên đi đi là hơn."
Người phụ nữ cắn cắn môi, cuối cùng vẫn bỏ đi.
Hứa Tình Thâm quay lại hội trường. Mục Thành Quân không thấy Lăng Thời Ngâm thì gọi điện thoại, nhưng lại không ai nghe máy. Hắn cho người đi toilet tìm một vòng, vẫn không thấy người.
Có lẽ cũng chẳng ai nghĩ Lăng Thời Ngâm lại đi tới căn phòng kia chứ?
Bà Mục giằng lại quan tài, trông vô cùng bi ai.
Mục Thành Quân lắc đầu: "Quên đi, đừng tìm nữa!"
Mục Thành Quân và Mục Kính Sâm tiến lên, ôm lấy mẹ mình...
---
Trên đường trở về, Hứa Tình Thâm hai tay ôm lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông có chút xúc động, tay sờ mặt cô.
"Tình Thâm, anh thật hy vọng chúng ta mãi mãi đừng chia lìa, mãi mãi đừng phải trải qua cảnh như vậy bao nhiêu! Đừng ai đi trước người còn lại, anh không chịu được, em cũng sẽ không chịu được."
Bình luận facebook