• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sắc Đẹp Khó Cưỡng (2 Viewers)

  • Chương 82

Chương 239: Có phải em thấy ai hợp ý rồi không?
Editor: Dế Mèn


Hứa Tình Thâm nghe vậy, buồn cười: "Anh ấy phản cảm ai cơ? Tôi sao?"
"Anh Tưởng không thể một chút không gian tự do cũng không có? Huống hồ, tôi chẳng qua đúng lúc gặp được anh ấy, anh ấy chẳng qua cũng chỉ vừa lúc mà cứu tôi, không hơn. Chị Tưởng, chị yên tâm, tiền mượn anh ấy tôi nhất định sẽ trả."
"Đó là chuyện của cô." Hứa Tình Thâm đứng dậy, từ cao nhìn xuống Hứa Ngôn chằm chằm. "Nhà họ Tưởng có không muốn thế nào đi nữa, nhưng trên đời này, chỉ cần Tưởng Viễn Chu bằng lòng chấp nhận tôi là được."
"Chị Tưởng. . . Có phải chị cảm thấy tôi suy nghĩ không an phận chi đó với anh Tưởng?"
Hứa Tình Thâm không chút khách khí nói: "Giác quan thứ sáu của người phụ nữ trời sinh nhanh nhạy, tôi tin vào trực giác của tôi."
Hai tay Hứa Ngôn từ từ nắm chặt lại, Hứa Tình Thâm không cho cô ta cơ hội tạm nghỉ.
"Cô có thể thừa nhận, trong lòng cô không có chút ý tưởng nào không?"
Hứa Ngôn không lập tức đáp lại. Cho tới giờ, từ lần đầu tiên gặp Tưởng Viễn Chu tới nay, cô ta trước giờ luôn tỏ thái độ biết lùi. Nhưng hiện tại, cô ta đã bị mắc kẹt, bị người ta dồn ép cho bại lui liên tiếp, thậm chí còn bị Hứa Tình Thâm chọc thủng lớp ngụy trang.
Hứa Tình Thâm nhún vai.
"Nói thật, dù cô có thật sự có tâm tư đó với anh ấy, tôi cũng chẳng thấy lạ chút nào. Thử hỏi Tưởng tiên sinh ở Đông Thành, có người phụ nữ nào gặp mà không động lòng được? Trước có cô Vạn nhà họ Vạn, sau có cô Lăng nhà họ Lăng, hiện tại lại tới một cô Hứa như cô. . ."
Sắc mặt Hứa Ngôn biến đổi.
Dĩ nhiên cô ta biết Vạn Dục Ninh với Lăng Thời Ngâm có bối cảnh gia đình thế nào; còn cô Hứa như cô ta, ưu thế duy nhất cũng phải dựa vào Hứa Tình Thâm?
Hứa Tình Thâm nhấc chân đi ra ngoài, tới cửa, cô đưa tay mở cửa ra.
Tưởng Viễn Chu đứng ở ngay phía ngoài, Hứa Ngôn ngẩng mắt lên, nhìn thấy người đàn ông giơ tay muốn kéo Hứa Tình Thâm tới.
"Mới kiểm tra vết thương cho người ta xong, chưa có khử trùng đâu!"
Hứa Ngôn như bị người ta tát cho một tát mạnh. Tưởng Viễn Chu ngó vào trong lấy lệ.
"Không sao chứ?"
"Không sao, miệng vết thương sao dễ dàng rách vậy được?"
"Vậy là tốt rồi."
Hứa Tình Thâm không cho anh đụng vào bàn tay mình, nhưng lại vịn tay vào khuỷu tay người đàn ông.
"Còn phải đợi dùng bữa chiều mới đi được sao?"
"Mệt à?"
"Ừm, dẫn con theo là mệt nhất."
Hứa Ngôn nghe tiếng nói chuyện càng lúc càng xa. Tưởng Viễn Chu cũng thuận theo ý Hứa Tình Thâm.
"Bây giờ chúng ta về luôn, buổi tối ăn ở nhà."
"Được không đó?"
"Chỉ có chuyện em có nghĩ tới hay không, không có cách nói có được hay không như vậy."
Tới nơi tổ chức lễ, Tưởng Viễn Chu bảo Lão Bạch dẫn Lâm Lâm với Duệ Duệ tới. Lão Bạch biết bọn họ muốn đi, vội đi bố trí xe.
Ngồi vào trong xe, hai đứa nhỏ đã chơi rất vui vẻ nên xe vừa chạy chưa được năm phút đồng hồ liền mệt muốn ngủ.
Lão Bạch ngoái lại, lại nhìn đồng hồ.
"Tưởng tiên sinh, khoảng năm, sáu giờ tôi tới đón ngài, được không ạ?"
"Không cần, buổi tối bọn tôi ăn ở nhà."
"Ở nhà ạ?" Lão Bạch có chút khó tin. "Không qua đó ăn ạ?"
"Phải, dẫn theo bọn nhỏ phải chạy tới chạy lui, bọn nhỏ mệt, bọn tôi cũng mệt."
"Được ạ."
Hứa Tình Thâm ngáp, dán đầu vào bả vai Tưởng Viễn Chu.
"Vừa rồi em đã làm một chuyện xấu."
"Chuyện gì?"
"Em bảo Hứa Ngôn là sau này cách anh xa một chút."
Lão Bạch vốn đang ngồi rất nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, vừa nghe câu này, "bà tám" nghiêng người qua hỏi: "Tưởng phu nhân, cô ấy làm chuyện gì sao ạ?"
"Phụ nữ có giác quan thứ sáu, anh có không?"
Lão Bạch lập tức nghĩ tới Tô Đề Lạp.
"Tôi tuy không có, nhưng có điều tôi tin vào giác quan thứ sáu của phụ nữ."
Chuyện Hứa Ngôn còn chưa nói xong xuôi đã bị Lão Bạch chen vào một câu như vậy, Tưởng Viễn Chu nhướn mày: "Nói ví dụ như?"
"Mấy hôm trước tôi muốn cho Đề Lạp một bất ngờ nên không nói cho cô ấy biết mình sẽ tới đón. Vừa tới trước cửa công ty thì cô ấy liền điện thoại tới, hỏi tôi đang ở đâu."
Vừa nhắc tới tên của cô gái bánh kem này, trên gương mặt Lão Bạch liền vui rạo rực.
"Tôi mới bảo cô ấy đoán, cô ấy liền đoán có phải tôi đến công ty cô ấy rồi không. Cô ấy nói là do giác quan thứ sáu. Tưởng phu nhân, cô nói có phải rất chuẩn không?"
Tưởng Viễn Chu ngồi sau ghé lại gần.
"Cậu ngốc, cậu buột miệng bảo cô ta đoán, cái này còn phải đoán sao? Vậy khẳng định là đang ở chỗ gần cô ta nhất còn gì!"
"Cũng không thể nói vậy, tôi cảm thấy. . . Vẫn chuẩn dã man!"
"Này!" Tưởng Viễn Chu ngồi thẳng lại. Hứa Tình Thâm cũng thấy anh ấy giống con nít. "Lão Bạch, tôi phát hiện từ sau khi nói chuyện yêu đương, cậu liền thích làm trái lại ý tôi, tôi nói gì là cậu phản bác cái đó, nghiêm túc chút đi!"
Lão Bạch nhìn Hứa Tình Thâm,nói: "Tưởng phu nhân, tôi đây là đang đồng ý với quan điểm của cô."
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, lúc này mới nghĩ tới lời cô nói vừa nãy: "Em muốn Hứa Ngôn sau này cách anh xa một chút?"
"Ừm."
"Được, em vui vẻ là được!"
Hai cái người này thật là. . .
Đối thoại như vậy, người khác tiếp tục tám chuyện thế nào nữa?
Lão Bạch tiếp tục duy trì điệu bộ vừa rồi: "Tưởng phu nhân, có phải Hứa Ngôn nói gì với cô không?"
"Cô ta chẳng nói gì, nhưng cô ta thường xuyên xuất hiện như vậy, tôi cảm thấy không ổn."
Lão Bạch cẩn thận suy nghĩ.
"Tưởng phu nhân, hóa ra cô đang ghen à!"
Sắc mặt Hứa Tình Thâm không có biểu tình mà nhìn chằm chằm anh ấy.
"Anh mới nhìn ra thôi hả?"
Người đàn ông bên cạnh buồn cười, miệng khẽ tràn ra tiếng cười, dừng ở bên tai Hứa Tình Thâm.
"Một Hứa Ngôn thôi mà, chẳng đến mức."
"Chẳng đến mức gì?" Hứa Tình Thâm hỏi.
"Chẳng đến mức khiến anh phạm điều gì sai."
Hứa Tình Thâm vốn cũng thấy chẳng có gì, cho nên mặt mày vẫn luôn thư giãn, nhưng giờ nghe được những lời này của Tưởng Viễn Chu, chỗ giữa hai hàng mày nhăn lại.
"Hứa Ngôn chẳng đến mức, vậy ai có thể khiến anh phạm sai lầm?"
Ánh mắt người đàn ông nhìn thẳng vào cô, suy nghĩ.
"Khả năng hiểu kiểu gì thế này?"
"Tưởng phu nhân!" Lão Bạch sợ hai người gây lộn. "Tưởng tiên sinh không phải ý đó ạ. Ý ngài ấy là, trên đời này không ai có thể khiến ngài ấy phạm sai lầm."
"Vậy cô ấy được tính là gì?" Tưởng Viễn Chu chỉ vào Hứa Tình Thâm.
"Tôi đây được tính là gì?" Hứa Tình Thâm chỉ vào chính mình.
Lão Bạch vội cắn chặt răng.
Hứa Tình Thâm giơ tay trái lên, khuỷu tay gác lên cửa sổ xe bên cạnh.
"Nói thật, Hứa Ngôn trong lòng nghĩ thế nào em thật sự không biết; nhưng cô ta cứ xuất hiện như vậy, lần nào xuất hiện cũng bày bộ dáng đáng thương, đều muốn anh chìa tay ra, em không thể không đề phòng. Đàn ông đều thích phụ nữ yếu đuối mỏng manh, một giọt nước mắt, một ánh mắt. . ."
Tưởng Viễn Chu học theo ý cô.
"Anh không thích yếu đuối mỏng manh."
"Ăn một món mãi sẽ cảm thấy nhạt nhẽo, cũng sẽ muốn đổi món?"
Tưởng Viễn Chu không thấy cô đang nói giỡn, ngược lại anh còn nghiêm túc hơn Hứa Tình Thâm.
"Em lặp lại lần nữa?"
Anh nghiêng gần tới, đột nhiên dùng tay nắm chiếc cằm nhỏ nhắn của Hứa Tình Thâm.
"Có phải hôm nay em nhìn phải tên nào rồi không?"
"Nói bậy gì đó?"
"Nói thật!"
Lão Bạch nhìn người đàn ông tiến đến trước mặt Hứa Tình Thâm, anh ấy ngó qua bên này, Tưởng Viễn Chu chắn cả khuôn mặt Hứa Tình Thâm lại.
"Em là đang nói anh." Hứa Tình Thâm giơ tay, giữ cổ tay người đàn ông.
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ dưới người mình, Hứa Tình Thâm mặt mày tinh xảo đẹp đẽ, có một số người phụ nữ thuộc tuýp ưa nhìn, còn cô thì sao? Cô hẳn thuộc kiểu hạ gục đối phuong trong chớp mắt?
Ngày thường để mặt mộc cũng đã đủ quyến rũ người ta, hôm nay trang điểm như phong cách thường ngày, từng nét đem vẽ cô như nhân vật bước từ trong tranh ra. Tưởng Viễn Chu càng nghĩ như vậy lại càng thấy mình ngứa ngáy, anh nhịn không được, cúi xuống gặm khẽ vào cánh môi cô.
Hứa Tình Thâm trừng to hai mắt, Lão Bạch vội quay người đi, tài xế cũng nghiêm túc mà lái xe.
Cô đẩy bàn tay anh ra.
"Làm gì đó?"
"Không phải em lo anh muốn đổi khẩu vị sao? Anh đây là đang chứng minh cho em."
"Nói tiếp chuyện lúc nãy!"
"Em nói đi!"
Hứa Tình Thâm lau miệng mình, căm ghét nói: "Sau này phụ nữ bên cạnh anh, em ban chết cho hết."
Lão Bạch dỏng tai lắng nghe, phụ nữ bên cạnh Tưởng Viễn Chu cũng không ít à nha, nói ví dụ như. . . bác sĩ ở bệnh viện.
"Được." Tưởng Viễn Chu nói.
Hứa Tình Thâm trừng mắt nhìn anh.
"Không có thành ý!"
Lão Bạch nghe chẳng hiểu gì, chỉ nghe ra Hứa Tình Thâm đang cố ý bới lông tìm vết, nhưng Tưởng Viễn Chu không tức giận.
"Cạnh anh trừ em với Lâm Lâm ra, thật sự không cần phụ nữ nào nữa."
Lão Bạch ngồi đàng trước nghĩ, lỡ ngày nào đó Tô Đề Lạp cũng như vậy, mình nên làm sao đây?
Phía sau, Hứa Tình Thâm cười khẽ, nói: "Không thèm nghe anh nói nữa, dù sao nói cũng không nói lại anh."
Cái này hay?
Lão Bạch không nhịn được ngoái đầu lại. Tưởng tiên sinh cao thủ thật! Thật sự dỗ được người ta, được, mình lại học được một chiêu.
---
Tại hôn lễ.
Phó Lưu Âm tìm một chỗ an tĩnh, vẫn ngồi như vậy, cả hôn lễ vừa nãy cũng không đi xem.
Cô không thích náo nhiệt như vậy, Mục Kính Sâm có phạm vi mà anh cần xã giao, cũng tốt, không cần cô lúc nào cũng đi theo.
Lúc người đàn ông tìm được cô, cô đang tựa vào bàn, thực sự chán muốn chết mà nhìn chằm chằm về phía cách đó không xa.
Mục Kính Sâm ngồi xuống.
"Đổi giày đi!"
"Cái gì?" Phó Lưu Âm nhất thời không phản ứng kịp.
Người đàn ông mở hộp giày ra, lấy một đôi giày từ trong đó ra.
"Tôi gọi điện tới tiệm, ấn theo số đo của em bảo mang một đôi bằng da mềm nhất lại đây, thử xem."
Phó Lưu Âm rụt hai chân ra sau, cô nhìn bốn phía.
"Không được?"
Mục Kính Sâm nhấc khăn trải bàn dài chạm đất lên, một tay kéo chân Phó Lưu Âm lạ.
"Duỗi ra!"
Cô nghe anh nói thì ngoan ngoãn duỗi hai chân xỏ vào. Người đàn ông tay cầm đôi giày, anh ngồi xổm xuống, để giày bên cạnh chân Phó Lưu Âm, sau đó buông khăn trải bàn xuống.
"Thử xem!"
"Thật sự không cần phiền hà vậy, tôi ngồi ở đây là ổn rồi, không đi thì chân sẽ không đau."
"Nếu cứ đi một bước lại khó chịu thì cũng đừng cố."
Phó Lưu Âm thay giày, khóe miệng khẽ cong lên cườ: "Thoải mái!"
Người đàn ông xốc khăn trải bàn lên, một tay đỡ Phó Lưu Âm.
"Đi thử xem!"
"Ừm."
Giày đi trên chân cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác, có điều chiều cao như vậy không làm mình mệt chút nào. Phó Lưu Âm đi hai vòng tại chỗ.
"Khá hơn nhiều."
Mục Kính Sâm khom người bỏ đôi giày cô vừa thay vào hộp lại.
Buổi tối, lúc về nhà thì trời đã khuya, anh em nhà họ Mục đều uống không ít rượu. Về tới nhà họ Mục, xuống xe, Mục Kính Sâm tay ôm lấy Phó Lưu Âm.
Cô không quen như vậy trước mặt người khác, Phó Lưu Âm kéo tay anh xuống.
"Có phải uống nhiều quá rồi không?"
Mục Thành Quân đi ở sau, nhìn hai cẳng chân Phó Lưu Âm dưới ánh trăng chiếu xuống trắng lên óng ánh. Tay cô đỡ Mục Kính Sâm.
"Anh thật sự không uống nhiều đó chứ?"
"Không."
Mấy người đi thẳng vào trong nhà. Lăng Thời Ngâm đang dựa vào sô pha, thấy ở cửa có bóng dáng đong đưa, cô ta ngồi dậy.
"Thành Quân!"
Bà Mục buông Kỳ Kỳ trong lòng ra, đi tới phía hai đứa con trai.
"Có phải đều uống rượu không?"
"Mẹ, con đã bảo nhà bếp chuẩn bị ít canh giải rượu."
Vẻ mặt Bà Mục ngại ngùng. Từ sau khi Mục Triều Dương qua đời, bà ta cũng không quản hai đứa con cho đàng hoàng, may còn Lăng Thời Ngâm vẫn luôn nhớ đến, bận trước bận sau.
Mục Kính Sâm phất tay.
"Con không say. Mẹ, bọn con lên lầu nghỉ trước."
"Không được, uống canh giải rượu xong rồi lên."
Mục Kính Sâm hết cách đành ngồi xuống, Kỳ Kỳ lúc lắc tai tự đi lên lầu.
Lăng Thời Ngâm trong người vẫn chưa khỏe hẳn, thấy Mục Thành Quân ngồi trong phòng khách, chỉ e trong một chốc một lát sẽ chưa quay về phòng, cô ta nói với bà Mục mình không thoải mái, bà Mục dĩ nhiên bảo cô ta mau đi nghỉ ngơi.
Uống canh giải rượu xong, mấy người họ lại trò chuyện với bà Mục vài câu.
Lúc lên lầu, bà Mục đi tuốt đàng trước.
Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm đi tới phòng ngủ phía trước mặt, người đàn ông lấy chìa khóa, mở cửa ra.
---
Bà Mục về phòng mình, không thấy Kỳ Kỳ đâu, bà ta đi ra ngoài tìm xung quanh, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Kỳ Kỳ đang nhảy tót phía đàng trước.
"Kỳ Kỳ! ! ! !"
Chú chó nhỏ như thể bị bịt mắt, chạy loạn khắp nơi, rất nhiều lần còn đụng phải bờ tường.
Bà Mục khiếp sợ.
"Kỳ Kỳ!"
Cách đó không xa, Mục Kính Sâm mở cửa phòng, Phó Lưu Âm cũng vừa đi vào. Kỳ Kỳ đụng phải hai cánh cửa đều không mở được, như thể bất cứ giá nào nó cũng phải chạy về phía trước, chốc lát liền chạy vào trong phòng của Mục Kính Sâm.
Phó Lưu Âm bị dọa nhảy, sau khi lấy lại tinh thần mới phát hiện ra là chú chó của bà Mục.
"Kỳ Kỳ, đi ra ngoài!" Mục Kính Sâm quát một tiếng chói tai.
Nhưng Kỳ Kỳ căn bản không chịu nghe lời, nó thậm chí còn nhảy lên giường của hai người.
Vừa định xuống lầu thì nghe được động tĩnh, Lăng Thời Ngâm cũng đi tới đó. Cô ta thấy bà Mục nôn nóng đứng ở cửa.
"Kỳ Kỳ, mau ra đây đi!"
Phó Lưu Âm đứng bên cạnh Mục Kính Sâm. Kỳ Kỳ ngày thường rất ngoan ngoãn, hôm nay ra như vậy nhất định có gì không đúng, hình như là ăn phải thứ gì hư rồi.
Nghĩ vậy, trong lòng cô chợt rơi lộp bộp, trong ngăn kéo bàn trang điểm của cô vẫn còn để chứng cứ mình bỏ thuốc Lăng Thời Ngâm đó!

^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
http://ngucanhuyen.com
www.facebook.com/NguCanhUyen
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.




Chương 240: Sắc đẹp khó cưỡng thứ hai
Editor: Dế Mèn


Lăng Thời Ngâm đi tới cửa, thấy bà Mục vẻ mặt nôn nóng.
"Mẹ, sao thế ạ?"
"Kỳ Kỳ không biết có phải bị bệnh không, con xem nó kìa!"
Lăng Thời Ngâm thấy chú chó nhỏ kia đang chạy tới lui trong phòng, chốc thì lên giường, chốc lại bò theo cái ghế lên bàn trang điểm.
"Mau bắt nó ra đi, cậu xem làm Âm Âm sợ tới mức nào rồi kìa!"
Mục Kính Sâm đi đến trước bàn trang điểm, tay vừa muốn bắt nó, Kỳ Kỳ lại nhanh chóng nhảy xuống đất, chui xuống bàn. Người đàn ông kéo cái ghế ra, quát: "Đi ra cho tao!"
Bà Mục đi vào phòng.
"Kỳ Kỳ, ngoan, mau ra đây nào!"
Bàn tay Phó Lưu Âm rũ bên người khẽ nắm lại, cô đứng ở cửa. Mục Kính Sâm đứng dậy thì Kỳ Kỳ lại chui ra, mau chóng trốn như bay, suýt nữa đâm vào Phó Lưu Âm; cô khiếp sợ, vội tránh ra, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng "bịch ". Lăng Thời Ngâm thấy thứ gì đó trong phòng bị đụng ngã.
Bên trong có mấy mảnh vụn, còn có khăn giấy và hộp bao cao su đã mở ra.
Lăng Thời Ngâm bước vào mấy bước, tới cạnh bà Mục, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm đống đồ kia.
"Mẹ, Kỳ Kỳ buổi tối ăn gì vậy ạ? Xem bộ dáng của nó rõ ràng là ăn đồ hư."
"Cũng không ăn cái gì. . ." Bà Mục sốt ruột không thôi. "Kỳ Kỳ cũng không thể lại bị gì nữa."
Lăng Thời Ngâm vội đóng cửa lại. "Lỡ chạy ra lại càng không bắt được."
Tầm mắt cô ta đảo qua chỗ lúc nãy, không thấy có đồ khả nghi.
"Mẹ, mẹ xem con với Kỳ Kỳ, con sao cũng cảm thấy chuyện này không phải tình cờ đâu?"
Phó Lưu Âm bước tới mấy bước. Mục Kính Sâm nhìn con chó kia chạy tán loạn, ánh mắt lạnh lùng, nụ cười ở khóe miệng bị dập tắt.
"Chị dâu, sao chị lại tự đánh đồng mình với một con chó vậy? Kỳ Kỳ là con chó cái, chị coi giờ cũng đã là mùa xuân, nói không chừng nó chỉ là động đực thôi đó chứ?"
"Kính Sâm!" Bà Mục nghe thế vội ngắt lời anh. "Ngày thường con nói chuyện không đàng hoàng còn chưa tính, con đừng quên Thời Ngâm là chị dâu con!"
Mục Kính Sâm giơ tay lên, vỗ nhẹ trán: "Rất xin lỗi! Mẹ, đây là phòng con, con nhất thời không quản được mình."
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm khó coi tới cực điểm, hết trắng lại tái.
Kỳ Kỳ nhảy lên sô pha, bà Mục đi qua định ôm nó, có điều nó lại nhanh chân chạy.
"Mẹ, con giúp mẹ!"
Nhưng con Kỳ Kỳ này càng muốn bắt nó thì nó như càng bị sợ. Mục Kính Sâm cúi người túm lưng nó, nhưng nó lại uốn éo mình, chạy thoát. Nó nhảy lên giường, sau đó nằm lên cái gối. Phó Lưu Âm vừa khom người, nó lại chạy lên bàn trang điểm. Thân mình béo tròn của Kỳ Kỳ làm đồ đạc trên bàn của Phó Lưu Âm bị rơi hết xuống đất.
Bà Mục sốt ruột không thôi, Lăng Thời Ngâm thì đứng bên cửa sổ. Kỳ Kỳ chạy vào bức màn, Mục Kính Sâm đi nhanh tới, một tay đè nó lại.
"Vật nhỏ, xem mày còn trốn đi đâu?"
Kỳ Kỳ giương nanh múa vuốt, Phó Lưu Âm nhìn thấy hơi sợ.
"Coi chừng. . ."
Mục Kính Sâm nhìn cô, Phó Lưu Âm chỉ chỉ con chó trong tay anh.
"Coi chừng nó cắn anh."
Lăng Thời Ngâm đứng ở cạnh bức màn, bàn tay với vào túi. Sự chú ý của những người kia đều đặt lên con chó, cô ta vô cùng cẩn thận móc đồ ra, bàn tay cô ta buông ra, đồ rớt xuống nền nhà không phát ra chút nào tiếng vang nào.
"Mẹ phải mau mang nó đi coi sao." Bà Mục tiến lên, vội muốn nhận lấy Kỳ Kỳ.
Lăng Thời Ngâm lùi lại, chân dẫm lên món đồ liền phát ra tiếng vang rất nhỏ, cô ta lẩm bẩm: "Cái gì vậy?"
Cô ta khom lưng nhặt cái hộp thuốc trên nền nhà. Mục Kính Sâm chưa giao Kỳ Kỳ lại cho bà Mục.
"Coi chừng nó cắn cả mẹ thật đấy."
Nghe tiếng Lăng Thời Ngâm nói, Phó Lưu Âm trông mắt qua, thấy có hộp thuốc đang nằm nghiêm chỉnh trong tay cô ta, nhìn kỹ lại, Phó Lưu Âm liền vô cùng sợ hãi. Đó chẳng phải là thuốc cô đã bỏ cho Lăng Thời Ngâm sao?
Nhưng số thuốc còn lại đều đã được cô cất ở trong bàn trang điểm, sao lại ở trên nền nhà được?
Phó Lưu Âm có chút căng thẳng, bàn tay không khỏi nắm chặt, sau đó buông ra. Trong đầu, các loại khả năng chui ra, chẳng lẽ vừa rồi Kỳ Kỳ làm văng ra? Nghĩ lại, cô lại cảm thấy hoang đường, con chó kia sao có thể mở ngăn kéo ra được chứ?
Với lại hành động của mọi người cô đều trông thấy. Ánh mắt Phó Lưu Âm hướng về phía bàn trang điểm, thấy ngăn kéo vẫn đang đóng lại đàng hoàng.
Bà Mục xoay lại, bước tới, cầm lấy hộp thuốc trong tay Lăng Thời Ngâm.
Trên đó ghi thuốc tả rất rõ ràng. Bà Mục thấy trên hộp thuốc còn có một hàng chữ nhỏ: Phiên Tả Diệp có tính nhuận tràng bằng cách kích thích viêm mạc ruột nhu động, có dược tính mạnh, khuyến cáo dùng ít hết mức có thể. Tác dụng tới ruột kết, thông thường có hiệu lực trong vòng vài giờ.
"Cái này. . . tìm được ở đâu?"
"Ở ngay đây ạ." Lăng Thời Ngâm lùi lại một bước, sau đó chỉ vào dưới chân.
Bà Mục thần sắc nghiêm túc, nhìn về phía Phó Lưu Âm.
"Sao lại thế này?"
Mục Kính Sâm ôm Kỳ Kỳ, trong tiếng nói lộ ra vẻ hơi lạnh lẽo: "Thuốc gì vậy?"
"Phiên Tả Diệp." Bà Mục sắc mặt khó coi. "Lưu Âm, con nói, thuốc này có phải con mua không?"
Mục Kính Sâm đi đến trước bàn trang điểm, dựa người lên trên, Kỳ Kỳ vẫn giãy trong lồng ngực anh. Phó Lưu Âm vội lắc đầu.
"Không phải con, sao con lại có thuốc như vậy được?"
"Nhưng thuốc là ở trong phòng con tìm được."
Cô tựa như có miệng mà khó trả lời, không khỏi nhìn Mục Kính Sâm. Cánh tay phải của Mục Kính Sâm chống xuống bàn trang điểm, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên ngăn kéo kia, sau đó hơi lắc đầu với cô.
Phó Lưu Âm không dấu vết thu hồi tầm mắt lại, chắc anh đã biết gì rồi chứ nhỉ?
Nhưng loạt động tác này của anh cũng làm trái tim hoảng loạn của cô trấn định lại. Cô lần thứ hai lắc đầu, ánh mắt kiên quyết.
"Mẹ, thật không phải con. Với lại con cũng không ngốc mà vứt đồ lung tung vậy chứ ạ?"
"Chị dâu, hộp thuốc là chị dẫm lên, em có thể hiểu thật ra là chị để nó xuống đó không?" Mục Kính Sâm bấy giờ xen vào một câu.
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm trắng bệch, mặt đầy oan tủi: "Mẹ, con sao có thể. . ."
"Thời Ngâm sẽ không làm chuyện như vậy."
"Lưu Âm càng sẽ không làm chuyện như vậy." Mục Kính Sâm sờ sờ đầu Kỳ Kỳ. "Yên tâm, việc này nếu thật là cô ấy làm, con nhất định không tha cho cô ấy."
Bà Mục nhìn kỹ hộp thuốc kia.
"Thời Ngâm hôm nay như vậy, xem ra không phải là ngoài ý muốn."
"Chị dâu, chị nên đi bệnh viện xem đi!" Phó Lưu Âm lúc này đã bình tĩnh lại. "Nếu thật sự chị bị người ta bỏ thuốc thì chuyện này nên điều tra cho rõ ràng đàng hoàng."
"Lưu Âm, có phải vì anh trai mình, cho nên. . ."
"Không phải!" Phó Lưu Âm kiên quyết không chịu tỏ ra yếu thế. "Chuyện em không làm, em sẽ không nhận."
Bà Mục nắm hộp thuốc kia, sắc mặt thoáng hòa hoãn hơn chút.
"Kính Sâm, con ôm Kỳ Kỳ xuống cho mẹ, mẹ sẽ bảo quản gia Tào mang nó tới bệnh viện."
"Được ạ."
Lăng Thời Ngâm đứng tại chỗ không nhúc nhích, bà Mục nhìn cô ta.
"Đi thôi, bọn chúng ở ngoài cả một ngày cũng mệt rồi, để bọn chúng nghỉ ngơi cho khỏe."
"Dạ."
Ba người đi thẳng ra ngoài. Mục Kính Sâm ra khỏi phòng xong liền đóng cửa phòng lại.
Anh đi nhanh xuống lầu, Lăng Thời Ngâm theo sau bà Mục. Hai người vào phòng, bà Mục ném hộp thuốc xuống bên cạnh.
"Thời Ngâm, thuốc này là của con?"
Lăng Thời Ngâm thần sắc kinh hoảng, vội vàng lắc đầu.
"Mẹ, thuốc này là tìm thấy trong phòng bọn họ."
"Sao con cứ khăng khăng là mình tìm thấy nó?"
Môi Lăng Thời Ngâm hơi tái, muốn biện giải, nhưng cô ta sợ nói càng nhiều càng lộ nhiều sai sót, "Con cũng là tình cờ. . ."
"Thời Ngâm, dù Lưu Âm nó bỏ thuốc con thì nó cũng không đời nào vứt hộp thuốc lung tung. Thật ra đạo lý này con cũng hiểu, chẳng qua con không nuốt được cơn giận này thôi; lại lo mình bị chịu tức vô ích nên mới có chủ ý như vậy, có đúng không?"
Lăng Thời Ngâm nhìn người phụ nữ trước mặt. Bà Mục tính tình coi như tốt, ngày thường nói chuyện cũng vô cùng dịu dàng, chưa bao giờ quát lớn một câu. Cô ta vẫn luôn cho rằng bà Mục tính tình yếu đuối, không ngờ bà ta ung dung điềm tĩnh nhưng chuyện gì cũng đều xem thấy cả.
Mặc dù như vậy, Lăng Thời Ngâm cũng không dám tùy tiện thừa nhận.
Bà Mục ngồi xuống, khẽ thở dài, "Thời Ngâm, chiều nay, con bảo mẹ con sang đây một chuyến, hẳn là cũng bảo bà ấy mang đồ tới cho con đúng chứ?"
Lăng Thời Ngâm hoàn toàn nói không ra lời.
Tầm mắt bà Mục rơi xuống trên mặt cô ta.
"Không thể phủ nhận, hôm nay con bị như vậy, khả năng không thoát khỏi có quan hệ với Lưu Âm. Thế nhưng nó là vợ Lão Nhị, con không thể tùy tiện xông vào điều tra, cho nên con đánh chủ ý lên Kỳ Kỳ."
"Thời Ngâm, mẹ không trách con, có một số việc mẹ đều rõ cả. Mẹ chỉ hy vọng nhà họ Mục hòa thuận, tất cả mọi người đều tốt đẹp."
"Mẹ!" Lăng Thời Ngâm đành phải chịu thua. "Con biết rồi ạ."
"Ra ngoài đi, sau này nếu gặp lại chuyện như vậy, nắm chắc mười phần rồi thì đến tìm mẹ."
Lăng Thời Ngâm đi ra ngoài, cửa phòng ngủ ngoài kia vẫn đóng chặt.
---
Phó Lưu Âm bước nhanh tới bàn trang điểm, một tay kéo ngăn kéo ra, lại phát hiện chỗ mình cất thuốc trống không.
Nói như vậy, hộp thuốc kia thật sự là của cô?
Ở cửa truyền đến một loạt tiếng động, Phó Lưu Âm vội đẩy ngăn kéo về. Mục Kính Sâm mở cửa, thấy người cô đứng thẳng tắp, cả người che trước bàn trang điểm, thần sắc trên mặt cũng là kỳ kỳ quái quái.
Người đàn ông trở tay đóng cửa lại.
"Em đây là đang làm gì vậy? Đứng gác?"
"Tôi. . . Kỳ Kỳ làm ngã hết đồ của tôi, tôi đang dọn dẹp mà."
Mục Kính Sâm tiến lên vài bước, mày nhăn chặt.
"Phụ nữ bọn em thật phiền phức."
"Tôi khá tốt mà!"
"Em lặp lại lần nữa đi?"
Phó Lưu Âm chống hai tay lên mặt bàn phía sau.
"Chị dâu thật sự đổ oan tôi rồi, hộp thuốc đó không phải của tôi."
"Vậy hộp thuốc của em đâu?" Mục Kính Sâm hỏi.
Phó Lưu Âm nhìn chằm chằm gương mặt trước mặt mình, ánh mắt hai người chạm nhau. Khóe miệng cô hơi mấp máy, mặt đầy vẻ vô tội, đôi con ngươi phát sáng lấp lánh kia thật sự có thể gạt người nha.
"Hộp thuốc gì chứ?"
Mục Kính Sâm một tay vòng eo cô lại.
"Của em đấy, ở đâu hả?"
Cô cười khẽ: "Nói vậy, anh cũng biết rồi."
Người đàn ông ghé lại gần, hai người trán tựa trán, hơi thở quấn quýt. Cho dù đã những hành động còn thân mật hơn thế nữa, nhưng Phó Lưu Âm vẫn cảm thấy không quen, sắc mặt cô bừng đỏ.
"Tôi có chừng mực, tôi chỉ bỏ có hai viên thôi."
Cánh tay Mục Kính Sâm ôm eo cô càng thu chặt.
"Biết chừng mực thì tốt, chỉ cần chuyện vẫn trong vòng chừng mực thì cũng không sao. Sau này nhớ kỹ, làm việc không được để lại nhược điểm, như vậy mới có thể có lần sau."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom