• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sắc Đẹp Khó Cưỡng (1 Viewer)

  • Chương 83

Chương 241: Đừng đụng vào tao, cái giống này ở đâu ra vậy?
Editor: Dế Mèn


"Còn có thể có lần sau?" Tưởng vậy, Phó Lưu Âm cũng liền hỏi ra như thế.
Mục Kính Sâm giơ tay nhéo nhéo cằm Phó Lưu Âm.
"Đương nhiên có thể, loại chuyện này làm người ta nghiện, càng làm càng muốn làm."
"Hộp thuốc dưới nền nhà thật sự là của tôi sao?"
"Hộp thuốc của em sao lại rơi xuống đó được?"
Tầm mắt Phó Lưu Âm nhìn sang hướng cửa.
"Mẹ hẳn đã tin, nhưng mẹ không gây khó dễ gì tôi."
"Mặc kệ tin hay không, chỉ dựa vào chuyện hộp thuốc kia là của Lăng Thời Ngâm, mẹ thật sự không thể làm khó dễ em. Mọi việc phải coi trọng chứng cứ."
Phó Lưu Âm đẩy bàn tay anh ra, hai tay Mục Kính Sâm lại chống hai bên người cô, không cho cô có cơ hội bỏ đi ngay.
"Tôi thấy em hôm nay lén lút liền biết em động tâm tư không chính đáng gì đó. Vỏ hộp thuốc và thuốc bên trong tôi vứt dùm em rồi."
"Vứt? Vứt đi đâu?"
"Thùng rác."
Phó Lưu Âm vừa nghe, sắc mặt liền lo lắng.
"Không phải chứ? Nếu bị người ta lục, hoặc nhìn thấy..."
"Cứ gấp vậy làm gì?" Mục Kính Sâm cười khẽ. "Đến chỗ hôn lễ mới vứt, ai lại đi lục?"
Phó Lưu Âm nghe vậy, thần sắc buông lỏng, nghĩ lại cũng đúng, Mục Kính Sâm nếu đã có thể điềm nhiên lấy được hộp thuốc, lại còn có thể vứt lại ở nhà hay sao?
---
Lăng Thời Ngâm hốt hoảng trở lại phòng ngủ, đẩy cửa vào thấy Mục Thành Quân đang đứng trước giường, rõ ràng đã tắm xong. Nhìn thấy cô ta đi vào, hắn hơi ngẩng mắt lên.
"Đi khám bác sĩ à?"
"Không, không có, ổn rồi."
Mục Thành Quân cầm lấy đồng hồ để trên tủ đầu giường xem giờ, cũng không hỏi tiếp cô ta bây giờ thế nào rồi, hay rốt cuộc đã ăn phải thứ gì hư.
Lăng Thời Ngâm làm chuyện mờ ám, trong lòng khó chịu cực kỳ, cô ta tiến lên hai bước nói: "Thành Quân, là Phó Lưu Âm bỏ thuốc em."
Nghe thế, trái lại người đàn ông hứng thú nhướng mày.
"Sao em biết?"
"Em tìm được hộp thuốc Phiên Tả Diệp trong phòng cô ta."
"Em vào phòng cô ta?"
Vành mắt Lăng Thời Ngâm ửng đỏ.
"Kỳ Kỳ lúc nãy như nổi điên vọt vào phòng ngủ bọn họ, em với mẹ đi vào tìm, em cũng là trong lúc vô tình mới nhìn thấy."
"Cô ta vô duyên vô cớ bỏ thuốc em?"
"Nhất định là vì chuyện của anh trai em..."
Mục Thành Quân không thốt lên một tiếng. Lăng Thời Ngâm vừa rồi bị oan ức, giờ gặp thái độ Mục Thành Quân như vậy, cô ta thật sự khó chịu. Lăng Thời Ngâm tiến lên ôm lấy người đàn ông.
"Thành Quân, em cũng không dựa vào ai được, chỉ có thể dựa vào anh."
Tay Mục Thành Quân rơi xuống trên vai người phụ nữ, ngón cái khẽ vuốt ve trên khuôn mặt.
"Anh cho em xem một thứ."
"Thứ gì?"
Mục Thành Quân buông người phụ nữ trong lòng ra, xoay người lấy di động bên cạnh tới, hắn dùng vân tay mở khóa, tìm tìm trong điện thoại.
Hắn đưa đoạn video được quay cho Lăng Thời Ngâm, vẻ mặt cô ta hình như có do dự, sau đó cầm lấy xem.
Bên trong hiện lên một khuôn mặt, đó là Phó Lưu Âm, cô ấy đưa tay che mặt mình.
"Anh làm gì?"
"Anh tôi muốn biết em đang ở chỗ tôi bình thường. Yên tâm đi, tôi còn có thể làm hại em sao?"
Giọng nói này cũng chẳng xa lạ gì, là của Mục Kính Sâm.
Phó Lưu Âm nửa tin nửa ngờ, buông tay xuống.
Trong đoạn video, khuôn mặt người phụ nữ hiện ra rõ ràng. Khuôn mặt Lăng Thời Ngâm lộ vẻ khó hiểu.
"Đây là cái gì?"
"Sau khi bị cảnh sát bắt đi, Phó Kinh Sênh vẫn luôn không chịu nhận tội, cảnh sát cũng tìm không ra chứng cứ phạm tội của hắn. Anh vẫn luôn nhớ tới chuyện của anh trai em, nên anh đã cho người trói Phó Lưu Âm lại..."
Cái miệng nhỏ của Lăng Thời Ngâm khẽ nhếch lên, Mục Thành Quân ngồi xuống mép giường.
"Sau lại trời xui đất khiến, người bị Lão Nhị đưa tới sân huấn luyện của nó. Vì để ép Phó Kinh Sênh nhận tội, anh đã bảo Lão Nhị quay video này. Sau khi Phó Kinh Sênh thấy em gái mình ở trong tay bọn anh thì không thể không cúi đầu, thừa nhận hành vi phạm tội của mình."
"Thành Quân..." Lăng Thời Ngâm ngồi xuống cạnh người đàn ông. Hắn giơ tay ôm cô ta vào trong ngực.
"Mãi không nói cho em biết những chi tiết này là bởi vì nếu để em nhớ lại chuyện của anh mình, anh sợ em lại khổ sở. Nếu Phó Kinh Sênh đã chịu nhận tội, đó chính là công bằng tốt nhất cho anh trai em."
Lăng Thời Ngâm hít mũi, tựa đầu vào bả vai người đàn ông. Đột nhiên cô ta chợt nghĩ tới điều gì, tay cầm vạt áo người đàn ông.
"Anh nói video này là Lão Nhị quay?"
"Phải."
"Vậy nói cách khác... là cậu ta đã gián tiếp làm Phó Kinh Sênh nhận tội?"
"Có thể nói như vậy."
Lăng Thời Ngâm ngồi dậy.
"Vậy chuyện này, Phó Lưu Âm biết không?"
"Cô ta đương nhiên không biết." Khóe miệng Mục Thành Quân dâng lên hơi cong cong. "Cô ta đến giờ vẫn chưa biết. Nếu không phải vì cô ta, anh cô ta sẽ không nhận tội. Nếu cảnh sát mãi vẫn tìm không ra chứng cứ Phó Kinh Sênh phạm tội, e là cuối cùng cũng chỉ có thể thả hắn ra."
Cánh môi chỗ khóe miệng Lăng Thời Ngâm hơi dâng lên.
"Hóa ra còn có chuyện như vầy, vận mệnh thật kỳ lạ, cũng thật khéo trêu ngươi."
"Cho nên một đôi bọn họ đã bị định sẵn sẽ không thành. Lão Nhị cưới cô ta cũng chính để có thể mau chóng kế thừa tài sản."
Ngón tay Mục Thành Quân rơi xuống chỗ khóe mắt cô ta, khẽ miết.
"Đoạn video này tạm thời để ở chỗ anh đã, hiện tại vẫn chưa phải lúc đem ra. Em chỉ cần nhớ rõ: con dâu nhà họ Mục chỉ có mình em; Phó Lưu Âm thì tính là gì, có đúng không nào?"
Tâm tình Lăng Thời Ngâm lập tức chuyển biến tốt đẹp lên, không khỏi gật gật đầu.
"Thành Quân, chuyện làm ăn sau này, em thay anh gánh vác một chút nhé?"
"Em làm được gì?"
"Em có thể từ từ học, em sẽ tới công ty của anh em trước, chung quy nếu toàn dựa vào một mình anh..."
Mục Thành Quân ngắt lời cô ta: "Quản lý công ty là việc của đàn ông, em ở nhà chỉ cần hưởng hết phúc là được. Muốn mua gì thì ra ngoài mua, muốn hẹn bạn ra ngoài chơi thì em cứ đi, thỉnh thoảng giúp mẹ xử lý chút chuyện trong nhà, vậy là đủ rồi."
Lăng Thời Ngâm nghe xong trong lòng cảm động cực kỳ. Một người đàn ông, nếu không phải thật sự yêu chiều mình thì sao cho mình cuộc sống như vậy được? Đối với Lăng Thời Ngâm mà nói, những gì trải qua khoảng hai mươi năm trước đều quá thuận lợi, trước giờ toàn muốn gì thì có đó, còn những chuyện không như ý cô ta đều bắt đầu từ khi gặp Hứa Tình Thâm.
Nhận được điện thoại nhà họ Lăng gọi tới, Lăng Thời Ngâm sốt ruột muốn ra ngoài. Lúc này đã là tối khuya, Mục Thành Quân tay giữ chặt cô ta lại.
"Sao vậy?"
"Trong nhà xảy ra chuyện rồi."
"Chuyện gì?"
"Em về nhà trước rồi nói với anh sau..."
Mục Thành Quân đứng lên theo.
"Em về như vậy anh không yên tâm. Đi, anh đi chung với em."
Lúc đi vào nhà họ Lăng, Lăng Thời Ngâm nhìn thấy căn phòng khách quen thuộc sáng đèn. Cô ta bước nhanh vào, nhìn ông Lăng và bà Lăng đang ngồi trên sô pha. Lăng Thời Ngâm tiến lên hai bước.
"Ba! Mẹ!"
Ông Lăng ngẩng đầu, thấy theo sau Lăng Thời Ngâm còn có Mục Thành Quân.
"Các con tới rồi!"
"Ba, rốt cuộc sao lại thế này?"
"Thời Ngâm à, sau này con và Thành Quân phải sống thật tốt, biết không?"
Lăng Thời Ngâm mặt đầy nôn nóng, tay nắm cổ tay bà Lăng.
"Trong nhà đã như vậy còn có thể xảy ra chuyện gì nữa ạ?"
"Cũng không có chuyện gì nhiều, sau này mẹ với ba con cũng coi như thanh tịnh, không bao giờ quản chuyện bên ngoài nữa."
Mục Thành Quân tiến lên.
"Công ty của anh, tình hình kinh doanh đang tốt đẹp, chẳng lẽ những sản nghiệp khác của nhà họ Lăng đã bị chịu thiệt hại nặng rồi sao ạ?"
Đều đã tới tình hình này, ông Lăng cũng không thể không nói lời thật: "Gần đây trong nhà có rất nhiều chuyện. Ba đã có tuổi, tinh lực không đủ, lúc trước bên phía công ty thiết bị xảy ra chút chuyện, nhà họ Lăng đã phải bồi thường một khoản tiền lớn; hơn nữa bên Tưởng Viễn Chu không chịu buông tha..."
Sắc mặt Mục Thành Quân hơi ảm đạm đi, chờ ông Lăng nói tiếp.
"Thời Ngâm, Thành Quân, hiện tại những gì nhà họ Lăng còn cũng chỉ còn công ty trước kia của Lăng Thận, và căn biệt thự này."
"Cái gì?" Lăng Thời Ngâm cảm thấy khó tin được. "Tại sao lại như vậy chứ? Dù kinh doanh có không tốt, nhà họ Lăng cũng không đến mức suy bại ra như vậy chứ..."
Mục Thành Quân đứng bên cạnh, sắc mặt tối lạnh.
Ông Lăng lắc đầu: "Rất nhiều việc nói con cũng không hiểu. Con thấy bên nhà họ Tưởng yên yên lặng lặng, chứ trên thực tế những ngày này tới giờ, Tưởng Viễn Chu vẫn suy nghĩ hết cách để nuốt toàn bộ nhà họ Lăng chúng ta."
"Ba, vậy sao ba không nói sớm chứ?"
Lăng Thời Ngâm nhìn xung quanh bốn phía, phảng phất vẫn có thể nhìn thấy quang cảnh mấy năm trước. Khi đó anh trai còn sống, cô ta cũng ngây thơ hồn nhiên, điều kiện kinh tế trong nhà vẫn luôn được coi là thuộc hàng tốt nhất ở Đông Thành, bây giờ cùng lắm mới qua bao lâu đâu?
Tưởng Viễn Chu rốt cuộc có bao nhiêu năng lực to lớn, anh ta thật sự đúng là có thể nuốt toàn bộ nhà họ Lăng hay sao?
"Nói thì có ích lợi gì? Ngoại trừ làm con lo lắng sợ hãi, ngoài việc làm con nhọc lòng, còn thế nào được nữa?"
Lăng Thời Ngâm khóc không ra nước mắt. Bà Lăng kéo tay cô ta qua, vỗ nhẹ hai cái vào mu bàn tay cô ta.
"Thời Ngâm, cũng may nhà họ Lăng chúng ta vẫn luôn được nhờ vào công ty anh con. Công ty mới là quan trọng nhất, chỉ cần Thành Quân làm nó kinh doanh tốt, nhà họ Lăng sẽ không bị suy đổ."
Lăng Thời Ngâm nghe thế, tâm lúc này mới thoáng yên ổn lại.
Thế nhưng Mục Thành Quân nghe được những lời này lại cảm thấy chói tai cực kỳ. Công ty của Lăng Thận cùng lắm cũng chỉ có thể chiếm một nửa gia sản của nhà họ Lăng, hiện tại nửa kia cũng đã suy sụp, nhà họ Lăng còn dư lại được chút gì?
Trên đường trở về, hai người không nói một lời, mãi đến khi sắp về đến nhà họ Mục, Lăng Thời Ngâm lúc này mới nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
"Ông xã, hôm nay anh uống rượu đúng không? Theo lý không thể lái xe..."
"Không sao."
"Hiện tại trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy..."
Mục Thành Quân hai tay nắm chặt tay lái, tầm mắt liếc nhìn qua Lăng Thời Ngâm.
"Lúc trước anh đã nói anh có thể thay nhà em chống đỡ toàn bộ nhà họ Lăng, nhưng ba mẹ mẹ lại không chịu."
"Không phải, bọn họ là sợ anh vất vả..." Lăng Thời Ngâm sốt ruột muốn giải thích.
"Anh thấy không phải sợ anh vất vả, mà là sợ giao hết vào tay anh rồi thì sẽ không lấy lại được đúng không?"
Nhà họ Lăng xác thật là có ý nghĩ như vậy. Lúc trước phó thác giao công ty Lăng Thận cũng là quyết định bất đắc dĩ. Lăng Thời Ngâm nghe hắn cười lạnh, cảm thấy trong lòng hơi sợ hãi.
"Ông xã, anh đừng quá nhạy cảm..."
Mục Thành Quân không nói nữa. Hiện tại công ty Lăng Thận đã sớm bị hắn thâm nhập vào từng chút một, nhà họ Lăng có muốn lấy lại thì cũng đã là chuyện không có khả năng.
---
Buổi chiều cuối tuần, Hứa Tình Thâm được rảnh rỗi, cô đang chuẩn bị ít đồ, một lát sẽ dẫn Lâm Lâm và Duệ Duệ ra ngoài.
Ly uống nước cũng được nhét vào ba lô. Tưởng Viễn Chu mặc bộ đồ thoải mái đi xuống dưới nhà, bảo mẫu cũng cũng sắp xếp đồ gần xong.
Nơi bọn nhỏ thích đi nhất vẫn là công viên giải trí. Sau khi xuống xe, hai người mỗi người bế một đứa, đi vào.
Cứ cuối tuần, công viên giải trí luôn đông người nhất. Tưởng Viễn Chu dẫn bọn nhỏ đến vào trong chơi, Hứa Tình Thâm ngồi bên cạnh. Lâm Lâm và Duệ Duệ chơi rất vui, Tưởng Viễn Chu cũng không biết làm sao mà cứ một hai muốn tới chơi cùng.
Hứa Tình Thâm nhìn thấy anh nói nói gì đó, nhưng hai đứa nhóc đều hoàn toàn không để ý đến anh.
Tưởng Viễn Chu tay cầm bím tóc của Lâm Lâm.
"Cục cưng, con ở lại đây, ba dẫn con đi bắn súng, trên đó còn..."
Lâm Lâm nhìn anh rồi lại nhanh chóng quay đầu lại. Tưởng Viễn Chu không cam lòng, thân mình cao lớn của anh ngồi xổm trước mặt con trai, con gái. Lâm Lâm tay cầm một quả bóng màu xanh dương, con bé muốn đi tới trước, nhưng bím tóc lại đang ở trong tay Tưởng Viễn Chu.
"Đừng chơi cái này nữa, chơi không vui, ba dẫn con và anh qua chỗ khác chơi nhé!"
Lâm Lâm nâng giơ tay phải lên, nhét quả bóng màu xanh dương vào trong miệng anh. Hứa Tình Thâm buồn cười, vội đi tới, tay khẽ ôm con gái.
"Lâm Lâm, không được như vậy! Ba con vốn dĩ thích ăn dấm, con bịt miệng ba như vậy, ba không bị vị chua của acid acetic này làm chết là không thể đó!"
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh.
"Anh thấy con bé thích Duệ Duệ hơn anh một chút."
"Duệ Duệ có thể chơi cùng nó, dù sao cũng cùng tuổi mà."
Tưởng Viễn Chu cơ bản ngồi không không được, mỗi lần đưa con ra ngoài, anh đều đi theo chơi.
Hứa Tình Thâm thì càng không tham dự vào, cô ngồi bên cạnh. Hai đứa nhỏ một trái một phải vây quanh Tưởng Viễn Chu, anh cũng không cảm thấy mệt, dường như so với cô anh còn thích đi với con hơn.
Gần 4 giờ, bọn nhỏ mới có cảm giác mệt; Hứa Tình Thâm đi tới cửa đổi giày, sau đó dẫn bọn nhỏ ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu tới chỗ cất đồ lấy đồ, Hứa Tình Thâm ở ngoài chờ anh.
Ở phía bên kia của cùng dãy tầng còn có mấy cửa hàng trang sức, lúc cùng bạn bè đi ngang qua, Lăng Thời Ngâm hoàn toàn không chú ý tới Hứa Tình Thâm và Duệ Duệ đang đứng trước cửa khu công viên giải trí.
"Mẹ!!!"
Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng gọi, hẳn là giọng của Duệ Duệ. Duệ Duệ bỗng nhiên rảo chân tới, cũng không biết thế nào lại nhận ra Lăng Thời Ngâm.
Thằng bé đưa tay ôm lấy chân cô ta, tiếp tục gọi: "Mẹ!!!"
Lăng Thời Ngâm khiếp sợ, vừa cúi đầu xuống nhìn lại thấy là Duệ Duệ.
"Mẹ!"
Cô ta cảm thấy tiếng xưng hô này vô cùng mỉa mai, đây còn không phải đang nhắc cô ta, cô ta đã từng có khoảng thời gian ngu ngốc đến thế sao?
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm thay đổi, nhấc chân đá Duệ Duệ ra.
"Đừng đụng vào tao! Đâu ra cái giống hoang này?"



^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^
http://ngucanhuyen.com
www.facebook.com/NguCanhUyen
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.


Chương 242: Hậu quả khiêu khích anh
Editor: Lưu Tinh


Hứa Tình Thâm nghe được câu này, sắc mặt càng lạnh xuống.
Cô vừa khom lưng muốn đỡ lấy Duệ Duệ thì cậu nhóc đã đặt mông trên đất. Lâm Lâm ở bên cạnh cũng bị dọa cho sợ hãi. Lăng Thời Ngâm khá mạnh tay, vừa rồi Duệ Duệ suýt chút nữa thì bị đẩy văng ra ngoài.
Hứa Tình Thâm ôm Duệ Duệ lên, sắc mặt có chút trắng bệch, không ngừng xoa mông cho bé con.
"Duệ Duệ, không có sao chứ?"
Lăng Thời Ngâm nhìn chăm chú về phía đứa bé trong lòng cô. Khóe miệng cô ta cong lên: "Hứa Tình Thâm, đúng là tức cười quá phải không? Bây giờ con trai của cô gọi tôi là mẹ, cô dạy con kiểu gì vậy hả? Hay là dạy không nổi một đứa nhỏ?"
Cô ta cười đến đắc ý.
Hứa Tình Thâm mặc kệ cô ta, chỉ lo lắng nhìn Duệ Duệ.
"Duệ Duệ, con có đau không?"
Ánh mắt của đứa bé vẫn nhìn chằm chằm về phía Lăng Thời Ngâm, nhưng lát sau cậu nhóc đột nhiên quay đầu lại. Như là nghe thấy lời Hứa Tình Thâm hỏi, Duệ Duệ vòng hai tay ra sau ôm lấy cổ cô, đặt cằm mình lên đầu vai cô.
Hứa Tình Thâm vỗ nhẹ lên lưng con, cảm thấy đau lòng thay cho Duệ Duệ.
Lăng Thời Ngâm hết nhìn Lâm Lâm rồi lại nhìn sang Duệ Duệ, nghĩ đến những chuyện mà Tưởng Viễn Chu đã làm với nhà họ Lăng, lửa giận trong lòng cô ta lại bốc lên ngùn ngụt.
Hứa Tình Thâm hung hăng trừng mắt với cô ta: "Tốt xấu gì thì thằng bé cũng đã do cô một tay chăm sóc gần hai năm, tiếng "mẹ" đó cũng là cô dạy, sao cô có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Không phải cô nói nó là con trai cô sao? Nó gọi tôi là mẹ không lẽ cô không thấy ngứa tai à?"
Hứa Tình Thâm tiến lên, không nói hai lời, giơ cao đùi phải, ra sức thúc một cái vào người Lăng Thời Ngâm.
Người phụ nữ trước mặt liền rên lên một tiếng. Hôm nay Hứa Tình Thâm mang giày da, mũi giày cứng rắn, dày dặn. Một cước này vừa vặn đá trúng xương đùi của Lăng Thời Ngâm. Cô ta đau đến khuỵu gối xuống tại chỗ.
"A -- "
Người bạn đứng bên cạnh vội vàng đỡ cô ta dậy: "Thời Ngâm, cậu không sao chứ?"
Phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân.
Tưởng Viễn Chu đi tới bên cạnh Lâm Lâm, bế cô bé lên: "Đang ở đây đợi ba ba có đúng hay không?"
Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn anh. Lúc này Tưởng Viễn Chu mới chú ý tới Lăng Thời Ngâm đang ngồi chồm hổm: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Hứa Tình Thâm hời hợt nói. "Do cái miệng cô ta không sạch sẽ."
Ánh mắt người đàn ông liền lạnh xuống. Người bạn của Lăng Thời Ngâm thực sự nhịn không được nữa.
"Thời Ngâm, chúng ta báo cảnh sát đi. Không lẽ cậu cứ để mặc cho cô ta đánh mình như vậy!"
"Báo cảnh sát đi." Hứa Tình Thâm nhàn nhạt đáp. "Cần bao nhiêu tiền thuốc men, tôi trả."
Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm mấy người trước mặt. Người đàn ông này cho tới bây giờ vẫn không thuộc về cô ta. Cho dù ngày hôm nay cô ta có bị Hứa Tình Thâm đánh cho tàn phế thì Tưởng Viễn Chu cũng sẽ không nói giúp một câu.
"Chúng ta đi."
"Cái gì?"
Lăng Thời Ngâm khập khiễng bước đi trước.
Tưởng Viễn Chu đi tới bên cạnh Hứa Tình Thâm: "Nhà họ Lăng đã như vậy, cô ta còn có tâm trạng ra ngoài dạo phố."
"Bởi vì nhà họ Lăng còn có chỗ dựa vào."
Hứa Tình Thâm nói xong câu đó, lại vỗ nhẹ lên lưng Duệ Duệ vài cái. Duệ Duệ cũng rất hiểu chuyện, cậu bé khá thoải mái với phương thức mà Hứa Tình Thâm đang dùng để an ủi mình.
Đi được một lúc, Lăng Thời Ngâm thấy một băng ghế, liền ghé lại ngồi xuống. Cô ta lấy tay xoa chân, mặt khác nói với người bên cạnh: "Sau này có những chuyện không được tùy tiện nói lung tung."
"Nói cái gì?"
"Tớ và cô ta giống nhau sao? Tớ là loại đàn bà chanh chua hở chút là động tay động chân sao? Không cần đôi co với cô ta."
Khóe miệng người phụ nữ giật giật: "Vậy cậu tự nói xem trước giờ đã bị cô ta đánh mấy lần rồi? Cô ta thật sự là Tưởng phu nhân sao? Chẳng khác gì con cọp cái."
"Được rồi." Lăng Thời Ngâm cũng không có tâm trạng nghe người ngoài châm ngòi nổ nữa. "Đây là chuyện của tớ. Tự tớ có chừng mực."
Trong ánh mắt cô ta khó giấu được cơn giận dữ. Cô ta vừa liếc mắt nhìn lên liền thấy một người phụ nữ đang trốn ở bên góc tường, thò đầu nhìn ra ngoài này.
Lăng Thời Ngâm theo ánh mắt của người kia nhìn lại, thấy Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu đang ôm hai đứa bé rời đi. Bọn họ ghé vào một cửa hàng bàn đồ dùng gia đình, người phụ nữ kia thấy thế cũng đi theo.
Cô a không bước vào trong mà chỉ đứng ở ngoài nhìn trộm vào. Lăng Thời Ngâm quay sang nói với bạn của mình: "Giúp mình làm một việc."
Hứa Ngôn đứng nấp trong góc. Người phụ nữ phía sau đứng dậy đi tới vài bước đứng ngay sau lưng cô ta: "Cô ở đây thập thò, lén lút làm cái gì vậy?"
"Cô là ai?" Hứa Ngôn giật mình hỏi ngược lại.
"Bạn của tôi muốn gặp cô."
Hứa Ngôn nghe vậy liền từ chối: "Xin lỗi, tôi không muốn gặp."
"Nếu cô không chịu gặp, tôi sẽ vào trong đó nói cho Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu biết có người ở đây theo dõi bọn họ."
Hứa Ngôn nghe thế không khỏi sợ hãi. Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy bộ dáng cô ta như vậy liền biết Lăng Thời Ngâm đã đoán đúng.
"Vậy cô có chịu gặp hay không hả?"
Lăng Thời Ngâm vừa uống xong một ly nước trái cây. Hứa Ngôn không tình nguyện đi tới trước mặt cô ta. Lăng Thời Ngâm chỉ tay bảo cô ta ngồi xuống.
"Cô là ai?"
Đối mặt với câu hỏi này của Lăng Thời Ngâm, Hứa Ngôn không có ý định trả lời ngay. Cô ta nhìn chằm chằm vào gương mặt của người trước mặt. Tưởng Đông Đình đã từng cho cô ta xem qua ảnh của Lăng Thời Ngâm. Hứa Ngôn cũng biết rõ mối quan hệ trước đây giữa Lăng Thời Ngâm và Tưởng Viễn Chu.
"Cô không cần biết tôi là ai, cô gọi tôi đến đây có chuyện gì sao?"
"Cô đang theo dõi Tưởng Viễn Chu?"
Hứa Ngôn đương nhiên không thừa nhận: "Cô nhìn nhầm rồi."
"Cô và Tưởng Viễn Chu có quan hệ thế nào?" Lăng Thời Ngâm nhất quyết cắn chặt lấy vấn đề này không tha. "Cô nói tôi biết, tôi có thể giúp cô."
"Không có quan hệ gì, chỉ là lúc trước Tưởng tiên sinh bị bắt cóc, tình cờ tôi cũng có mặt mà thôi."
Trên mặt Lăng Thời Ngâm liền hiện lên vẻ trào phúng. Thật ra cô ta cũng đã đoán được hơn phân nửa sự việc.
"Từ trước đến nay tôi và Hứa Tình Thâm vốn không hợp nhau, tôi có thể giúp cô."
"Không cần, tôi không cần cô giúp tôi gì hết." Hứa Ngôn tỏ vẻ đề phòng.
Nhân viên phục vụ lại mang một ly nước trái cây lên. Lăng Thời Ngâm đẩy cái ly tới trước mặt Hứa Ngôn.
"Cô lén lút theo dõi vậy có tác dụng gì sao? Cô có thể theo sát từng bước chân của Tưởng Viễn Chu à? Cô không cần đề phòng tôi, tôi và Hứa Tình Thâm bất hòa, đây cũng không phải là chuyện bí mật gì."
"Tôi không có ý định. . ."
Lăng Thời Ngâm nhíu mày, người này thật sự là không biết điều mà. Bày sẵn hết cho cô ta, cô ta không chịu lại muốn hất đổ.
"Tưởng Viễn Chu chính là bị trúng độc, trúng tà của Hứa Tình Thâm, không dễ gì thoát ra được. Nếu muốn chen chân vào giữa bọn họ, thật sự là còn khó hơn lên trời đấy. Năm đó tôi liều mạng đánh cược, đổi lại là tan nhà nát cửa. Còn cô, cô có cái gì?"
Lăng Thời Ngâm liếc mắt nhìn Hứa Ngôn: "Dựa vào cô thỉnh thoảng thì vô tình chạm mặt sao? Tưởng Viễn Chu chỉ có hất cằm nhìn lên trời, không dễ gì cúi đầu mà để ý tới một nhân vật bé nhỏ như cô đâu. Cô dựa vào cái gì để tiếp cận người ta?"
Hứa Ngôn không nói lời nào, cũng không biết là đang bị đả kích, hay là đang nghiền ngẫm những lời mà Lăng Thời Ngâm nói.
Lăng Thời Ngâm nhấp một hớp nước trái cây: "Tôi có thể giúp cô, thật đấy."
Lúc Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu đi ra, đi ngang qua chỗ Lăng Thời Ngâm ngồi lúc nãy, chỉ là bây giờ ở đó đã không còn một bóng người.
Trên đường trở về, Hứa Tình Thâm ôm Duệ Duệ ngồi ở trên đùi mình. Tưởng Viễn Chu cẩn thận đặt con gái ngồi xuống bên cạnh.
"Sao không để Duệ Duệ ngồi xuống?"
"Em muốn ôm con một chút."
Tưởng Viễn Chu nghiêng người sang, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tình Thâm: "Có phải lúc nãy đã xảy ra chuyện gì không?"
"Viễn Chu, từ hôm nay trở đi em phải dạy Duệ Duệ gọi em là mẹ thôi."
"Có phải là thằng bé nhìn thấy Lăng Thời Ngâm. . ."
Trong lòng Hứa Tình Thâm lại dâng lên cảm giác khó chịu: "Duệ Duệ sẽ gọi em là mẹ, Lâm Lâm cũng sẽ gọi anh là ba."
Tưởng Viễn Chu cúi đầu nhìn về phía con gái. Anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé kia: "Nhất định rồi, bởi vì từ nay về sau hai đứa nhỏ sẽ luôn bên cạnh chúng ta."
Trở lại Hoàng Đỉnh Long, Duệ Duệ ghé vào đầu vai của Hứa Tình Thâm, cậu nhóc rất ngoan ngoãn. Lâm Lâm lại đang ngủ. Đi tới phòng của bọn trẻ, Tưởng Viễn Chu dịu dàng đặt con gái lên giường. Hứa Tình Thâm cúi đầu nhìn con trai, Duệ Duệ lúc này cũng đã ngủ thiếp đi rồi.
Hứa Tình Thâm đi vào phòng ngủ. Tưởng Viễn Chu nhìn cô đi vào phòng thay quần áo rồi lại mang nội y đi ra.
"Làm gì vậy?"
"Đi tắm. Vừa rồi ở chỗ đó chơi đến cả người đầy mồ hôi rồi."
"Anh cùng tắm với em."
Hứa Tình Thâm khựng lại: "Tắm cũng phải tắm chung?"
"Anh cũng muốn tắm mà."
Hứa Tình Thâm có vẻ lơ đễnh. Cô đi tới cửa phòng tắm, xoay người lại lại nói với anh rằng: "Em tắm trước, anh thay khăn trải giường đi, lát nữa tắm xong em muốn đi ngủ ngay đấy."
Tưởng Viễn Chu nhìn cô nhấc chân lên muốn đi vào phòng tắm, tiện tay đóng cửa luôn.
Anh đi tới trước cửa, vẫn chưa vội mở ngay. Cả khuôn mặt điển trai kề sát lên ván cửa, lắng nghe tiếng nước chảy ào ào từ bên trong truyền đến. Những âm thanh đó đột nhiên trở nên cuốn hút lạ thường, không gì có thể sánh được.
Tưởng Viễn Chu đặt tay lên chốt cửa, phảng phất có thể cảm giác được sự ẩm ướt trên bề mặt.
Thân thể anh rõ ràng nổi lên phản ứng. Anh vẫn luôn nói Hứa Tình Thâm luôn cố tình quyến rũ anh, nhưng Hứa Tình Thâm cũng liên tục kêu oan uổng. Cô rõ ràng là chưa từng cố ý trêu chọc hay khiêu khích anh.
Nhưng mà vị Tưởng tiên sinh này lại là người đặc biệt nhạy cảm như vậy đấy.
Ví dụ như Hứa Tình Thâm chỉ cần khoác một chiếc áo choàng tắm đi ngang qua người anh, cũng đủ đánh gục lí trí của anh.
Hay nếu như cô lơ đễnh hất tóc, chỉ một động tác nhỏ như vậy thôi cũng đủ khiến anh nổi lên ham muốn được ghì chặt lấy cô ngay lập tức.
Cho nên lúc này anh càng không dám manh động. Hẳn là nên đợi cô tắm rửa xong rồi ra nằm ngủ?
Không được!
Tưởng tiên sinh đang muốn tắm ngay lúc này!
Mùi hương trên người cô luôn có sức hấp dẫn lạ kì, và anh đang muốn chiếm trọn hương thơm ấy ngay lập tức.
Bên trong, Hứa Tình Thâm đang vươn tay ra lấy một ít dầu gội. Mùi hương dễ chịu này thấm vào tận ruột gan. Cô dự định lát nữa sẽ xả nước nhiều lần, để Tưởng Viễn Chu không bị kích thích.
Cửa phòng tắm truyền đến tiếng răng rắc, Hứa Tình Thâm đang gội đầu, nước xối mạnh bên tai nên cô cũng không nghe thấy gì.
Tưởng Viễn Chu lách mình đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Anh lần lượt cởi từng món trên người mình ra. Hai mắt Hứa Tình Thâm đang nhắm nghiền lại, rồi cô giật mình mở mắt ra khi có một bàn tay choàng qua eo mình. Cô vội vàng dụi mắt, quay đầu lại nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.
"Sao anh lại vào đây?"
Cảm giác được thân thể sau lưng đang nóng hổi, ánh mắt cô dời xuống tới chỗ xương quai xanh của anh, làn da màu đồng nam tính kia ẩn hiện dưới màn hơi nước càng trở nên nóng bỏng, quyến rũ hơn bao giờ hết.
Bàn tay Tưởng Viễn Chu mon men dời lên phía trên, Hứa Tình Thâm vội vàng đè lại tay anh: "Em đang tắm mà."
Người đàn ông hít vào một hơi thật sâu: "Thật là thơm."
"Em. . . Em vẫn chưa tắm xong."
"Em cứ làm việc của mình, anh tắm cùng em."
Hứa Tình Thâm mở vòi hoa sen, những bọt nước trắng xóa văng tung tóe lên mặt. Bàn tay người đàn ông đang đặt trên người cô bắt đầu cố ý chuyển động mơn man trên từng tấc da thịt trắng nõn. Hứa Tình Thâm sợ nhất chính là như vậy, tắm rửa cũng không yên thân.
"Đợi một lúc nữa đi, để em tắm sạch sẽ đã. . ."
Người đàn ông kéo vòi hoa sen xuống, vòi nước xối thẳng vào chỗ xương quai xanh của Hứa Tình Thâm. Tưởng Viễn Chu vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa nắn ở cần cổ cô.
"Em dùng sữa tắm nào vậy?"
"Là loại vẫn hay dùng đó thôi."
Hứa Tình Thâm muốn giật lấy cái vòi hoa sen: "Để em tự mình làm."
"Anh giúp em."
"Em không phải trẻ con."
Lòng bàn tay nóng rực của Tưởng Viễn Chu đặt sau lưng cô. Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn anh: "Buông em ra."
"Anh tắm cho em, em không cần làm gì hết, chỉ cần hưởng thụ thôi."
"Anh thật lòng muốn giúp em tắm sao?" Hứa Tình Thâm tỏ vẻ hoài nghi.
Tưởng Viễn Chu đưa vòi hoa sen ra sau lưng cô. Những bọt nước trắng xóa rủ nhau trượt dài trên tấm lưng nuột nà kia. Lướt dọc hết phần lưng lại trôi tuột qua phần hông của cô. Cuối cùng những bọt nước ấy lại duyên dáng ôm theo độ cung của bờ mông cô. . .
Tưởng Viễn Chu khẽ nuốt nước bọt: "Hứa Tình Thâm, nói em là yêu tinh, em lại còn không chịu thừa nhận."
"Làm gì có?" Hứa Tình Thâm muốn né qua một bên, Tưởng Viễn Chu thấy thế liền đưa tay giữ chặt lấy hông cô.
"Đừng nhúc nhích."
Hứa Tình Thâm nghiêng đầu nhìn anh đang chăm chú cọ rửa lưng cho mình, rồi cái vòi hoa sen kia lại tiếp tục dời ra turớc ngực cô. . .
Ánh mắt nóng rực của Tưởng Viễn Chu thu trọn toàn bộ hình ảnh kiều diễm trước mắt. Hứa Tình Thâm dụi mắt, vừa muốn đứng dậy lại bị người đàn ông ôm chầm lấy từ phía sau. Anh khom người xuống, đầu vòi hoa sen kề sát trước bụng cô. Những bọt nước lại tiếp tục bắn tung tóe lên bụng cô, sau đó như cũ lại trượt xuống phía dưới. . .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tình Thâm trở nên đỏ bừng, hô hấp cũng chuyển sang dồn dang hơn. Người đàn ông vuốt ve gương mặt cô, sau đó tựa trán vào một bên cần cổ cô.
Hứa Tình Thâm cảm thấy rất khó chịu: "Em. . . nóng quá."
"Nước như vậy mà còn nóng?"
"Anh đừng làm vậy nữa, em tắm xong rồi, muốn đi ra ngoài."
"Đi ra ngoài làm gì?"
"Đừng mà, anh này. . ."
Tưởng Viễn Chu đặt cái vòi hoa sen xuống, kéo Hứa Tình Thâm lại sát mình hơn nữa: "Có phải là rất nóng hay không?"
Rõ ràng là bầu không khí trong phòng tắm đang trở nên cực kì nóng bỏng. Hứa Tình Thâm không ngừng gật đầu: "Đúng vậy, em ra ngoài đây. . ."
Người đàn ông đẩy nhẹ cô về phía trước. Hai tay Hứa Tình Thâm phải đưa ra chống trên mặt tường lạnh như băng. Người đàn ông dán sát người vào lưng cô, khiến cả người cô bị ép vào tường.
"Lạnh quá!"
"Như vậy thoải mái không?"
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm vào các ngón tay tinh tế, nõn nà đang đặt trên tường của cô. Ánh mắt cô mê ly, quay đầu lại nhìn vào mắt anh.
Cô còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Tưởng Viễn Chu dùng môi ngăn lại. . .
Lúc hai người từ trong phòng tắm bước ra, Hứa Tình Thâm đã mặc bộ áo ngủ. Tưởng Viễn Chu lúc bước vào không mang theo quần áo nên khi trở ra liền để toàn thân trần truồng.
Hứa Tình Thâm mệt mỏi nằm xuống giường. Tưởng Viễn Chu mặc quuần áo vào xong lại nhào tới nằm đè lên lưng của Hứa Tình Thâm.
Cô bất mãn kêu lên: "Nặng quá."
"Anh mệt quá." Tưởng Viễn Chu nói.
Hứa Tình Thâm trừng mắt nhìn anh: "Anh cũng biết mệt sao? Không phải một buổi tối anh lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần à? Tưởng tiên sinh. . . hẳn là lúc này đâu còn sức mà muốn nữa?"
"Khinh thường anh?" Tưởng Viễn Chu bắt lấy cằm Hứa Tình Thâm.
"Lời nói này được rồi..." Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn anh.
"Ba phút trước đã bỏ vũ khí xin hàng, em cũng không tin bây giờ anh còn có thể "khôi phục" trở lại."
Tưởng Viễn Chu mạnh miệng tuyên bố: "Em chờ xem."
"Em không cần chờ, bây giờ là em thấy rồi."
Người đàn ông nheo mắt lại nhìn cô. Hứa Tình Thâm chợt cảm thấy buồn cười: "Thế nào, anh được hay chưa?"
"Em nói cái gì?"
"Đâu phải anh không hiểu lời em."
Hai tay Tưởng Viễn Chu ghì chặt lấy hông cô, trong lời nói của anh rõ ràng mang theo mấy phần cảnh cáo: "Em muốn nói gì thì phải suy nghĩ kĩ càng trước. Em phải biết rằng có mấy lời anh không thích nghe. . . Nếu như em quả thật phải nói như vậy thì anh đây. . ."
Khóe miệng Hứa Tình Thâm cong lên, trong mắt hiện ra tia giảo hoạt.
"Anh xem anh kìa, tránh nặng tìm nhẹ, em chỉ nói anh bây giờ không được mà thôi. . . Nếu anh không chịu thừa nhận thì chứng minh cho em xem."
Tưởng Viễn Chu lật người cô qua: "Em chắc chắn?"
"Chắc chắn."
Tưởng Viễn Chu cười khẽ, giọng cười này nghe rất tà tứ. Bình thường anh ít khi lộ ra vẻ mặt như thế. Hứa Tình Thâm vừa định ngồi dậy thì đã bị người đàn ông đè lại đầu vai. Tay còn lại của anh thuận thế chui vào bên trong vạt áo ngủ của cô.
Sáng hôm sau, Hứa Tình Thâm cảm thấy vô cùng hối hận vì những lời khiêu khích tối qua của mình.
Tưởng Viễn Chu không phải thần thánh, cũng không phải siêu nhân, thế nhưng anh có tay đó nha!
Tóm lại, rốt cuộc Hứa Tình Thâm phải mở miệng cầu xin anh tha tội cho. Nhưng có van xin thế nào thì cũng vô ích. Tưởng Viễn Chu nói, cô cảm thấy chưa được thỏa mãn là do anh, bởi vậy anh phải chịu trách nhiệm mới được.
Cuối cùng Hứa Tình Thâm thật sự không chịu nổi nữa, toàn thân đau nhức, rã rời. Không, phải nói là không còn lời lẽ nào có thể miêu tả được chính xác cảm giác của cô lúc này.
Từ nay về sau, cô không bao giờ dám nói lung tung nữa.
Nhưng nói cho cùng cũng là Hứa Tình Thâm tự mình hại mình, ai bảo cô cố tình khiêu khích Tưởng Viễn Chu, vì vậy cô không đáng nhận được sự đồng tình của người khác đâu.
---
Bên nhà họ Hứa, gần đây không hề có động tĩnh gì. Hứa Minh Xuyên và Hạ Manh đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn, Hứa Tình Thâm đã hỏi qua cậu em trai của mình, phòng ở thấy cũng không xê xích gì nhiều.
Triệu Phương Hoa đến Hoàng Đỉnh Long, không ngờ đúng lúc Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu không có ở nhà.
Bảo mẫu và người giúp việc đang chuẩn bị mang hai đứa bé ra ngoài. Triệu Phương Hoa đưa mắt nhìn xung quanh: "Muốn dẫn Lâm Lâm và Duệ Duệ đi ra ngoài à? Tôi cũng đi, thường ngày tôi không có thời gian dành cho hai đứa cháu của mình, hôm nay phải đi cùng bọn nhỏ mới được."
Bảo mẫu cũng không tiện từ chối, hơn nữa dù sao đây cũng là người nhà mẹ đẻ của Hứa Tình Thâm.
Lúc đến khu vui chơi, Triệu Phương Hoa đưa tay ra ôm lấy Lâm Lâm: "Đi thôi, bà ngoại dẫn con đi chơi nha."
Bảo mẫu và người giúp việc đưa mắt nhìn nhau, ngày thường Triệu Phương Hoa luôn bất hòa với Hứa Tình Thâm, sao hôm nay alị nhiệt tình như vậy?
Triệu Phương Hoa ôm Lâm Lâm đi về phía trước. Đương nhiên bà ta có mục đích riêng của mình. Bà ta muốn sau này còn có thể dựa dẫm vào Hứa Tình Thâm, vì vậy cần nhất là phải cải thiện mối quan hệ thường ngày. Bà ta phải nhường nhịn Hứa Tình Thâm thì sau này mới có thể sống những ngày tháng tốt đẹp.
Mọi người dẫn hai đứa nhỏ vào trung tâm thương mại. Ai cũng không ngờ ở một gian hàng có một người phụ nữ đang thập thò theo dõi họ.
Hứa Ngôn giả vờ như đang chọn quần áo, đợi mấy người kia đi qua, cô ta liền vội vã đuổi theo.
Thật ra Lăng Thời Ngâm nói rất đúng. Nếu như Hứa Ngôn muốn dựa vào chính mình để hấp dẫn Tưởng Viễn Chu thì là chuyện không thể nào. Mà cho đến nay, cô ta cũng rất khó mà tìm cơ hội mà "danh chính ngôn thuận" vô tình gặp lại Tưởng Viễn Chu. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng đến một ngày nào đó, có chạm mặt thì Tưởng Viễn Chu cũng không còn biết cô ta là ai nữa rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom