Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Quách Bá Ngôn trở về, khuôn mặt Lâm thị được tưới nhuần hồng thắm, mà ở bên trong Bách Quả Lâm Thọ vương phủ bên cạnh, anh đào chín cũng càng ngày càng nhiều, ngắn ngủn ba ngày, Phúc công công gần như là mắt nhìn lên ngọn anh đào đỏ hướng nam. Ngày ấy Tứ cô nương ăn một miếng anh đào chua, chủ tử tuy rằng không có trách phạt hắn, Phúc công công lại hết sức tự trách, kìm nén ra sức muốn lấy công chuộc tội.
"Vương Gia, anh đào vừa chín một ít, xem chừng có thể hái đầy một rổ, người xem chúng ta và Quốc Công Phủ ở kế nhau, tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, nếu không thì đưa chút anh đào qua đó, mời Thái phu nhân và vài vị cô nương nếm một chút?" Dọc theo rừng anh đào đi vòng vo một vòng, Phúc công công một lần nữa tiến vào rừng Đắc Thú Đình, mặt mũi tràn đầy tươi cười nói.
Thọ vương gia giống như thần tiên cũng không phải là mỗi ngày đều luyện chữ vẽ tranh, như hiên tại, hắn gọi người mang một cái ghế mây tới đây, thảnh thơi nằm ở phía trên, ở trong hương đào trong veo nhắm mắt dưỡng thần, chim Tước xa gần líu lo ríu rít, so với làn điệu ca cơ đàn hát còn uyển chuyển dễ nghe hơn.
Nhưng Phúc công công biết rõ chủ tử cũng không ngủ, bởi vì Ngọc Cốt Chiết Phiến [1] trong tay chủ tử thỉnh thoảng lại gõ một cái, gõ vào eo bụng.
[1] Ngọc Cốt Chiết Phiến: cây quạt có nan bằng ngọc
Giọng của Phúc công công hạ xuống, lại qua thời gian nửa chén trà nhỏ, Triệu Hằng mới mở to mắt. Ánh mắt đẹp và tĩnh mịch hờ hững đảo qua cây anh đào đỏ, Triệu Hằng lần nữa nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Trong cung, Vương Phủ, Sướng Tâm Viện, Ngũ công tử, tất cả một khay."
Phúc công công có chút ngạc nhiên, chợt hiểu. Hiện tại anh đào vẫn chưa chín hết, Hoàng Cung cũng chỉ ăn bên Đăng Châu tiến cống, chủ tử ở đây anh đào tuy ít, nhưng mấu chốt hiện giờ cũng là vật hiếm, đưa cho Hoàng Thượng nếm một chút, vừa là hiếu đạo, cũng là chu đáo. Nếu chỉ tặng cho Quốc Công Phủ, Hoàng Thượng nghe được tin có thể sẽ không vui, Quốc Công Phủ biết được ngay cả Hoàng Thượng cũng không có, sợ là ăn cũng không yên ổn.
Về phần Ngũ công tử, Phúc công công cười, Ngũ công tử nuôi ở bên cạnh Lâm thị, nhi tử được ăn anh đào ngon, Lâm thị không gọi nữ nhi cùng nếm sao? Như vậy tâm ý muốn cho Tứ cô nương nếm thử của chủ tử, cũng sẽ không khiến người khác sinh nghi, tiếc nuối duy nhất, chủ tử biểu hiện quá không rõ ràng, Tứ cô nương đại khái vẫn chưa hay biết gì.
Nhưng Tứ cô nương còn nhỏ, trước khi chủ tử quyết định bày tỏ cõi lòng, nên lấy ổn thỏa làm đầu.
Gọi tới mấy tên tiểu thái giám, Phúc công công phát cho mỗi người hai miếng anh đào đỏ, bảo bọn họ dựa theo màu sắc chín mọng này mà hái, nhẹ chân nhẹ tay bận rộn gần một canh giờ, quả nhiên một người hái được gần đầy một giỏ trúc. Anh đào hái xong rồi, Phúc công công ngồi chồm hổm trên mặt đất tự mình chọn lựa, một khay tốt nhất đưa vào cung, còn dư lại cũng không sai biệt lắm, sắp xếp mấy phần cho Sở vương phủ, Sướng Tâm Viện, Lâm Vân Đường xong, cũng còn thừa lại một rổ. Phúc công công nhìn Vương Gia xin chỉ thị, rồi phân hết cho mấy tiểu thái giám vừa bận rộn xong ăn.
Anh đào đưa đến Sùng Chính điện, Tuyên Đức Đế vừa hết bận rộn, mắt nhìn thấy sắp tới buổi trưa rồi, đang muốn đi chỗ Lý hoàng hậu. Nhìn Đại Thái Giám Vương Ân bưng một khay anh đào đỏ au mọng nước đi vào, Tuyên Đức Đế miệng không khỏi chảy nước bọt, cầm một miếng thả vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt, ngoại trừ hơi nhỏ, hương vị dường như cũng không kém cống phẩm bao nhiêu.
Tuyên Đức Đế lại cầm một miếng.
Vương Ân liền cười nói: "Lúc trước Đại Điện hạ luôn ghét bỏ vườn trái cây của Tam điện hạ, bây giờ nhìn lại, cây ăn quả của Tam điện hạ là trồng đúng rồi, cống phẩm cho dù tốt, ngàn dặm xa xôi chở tới đây, nhìn cũng không tươi ngon bằng trong vườn Tam điện hạ."
Tuyên Đức Đế gật gật đầu, nhìn anh đào trước mặt, nhưng trong lòng lại tuôn ra bất đắc dĩ quen thuộc. Đều là nhi tử, ông hi vọng đứa nào cũng có tiền đồ, lão Tam sinh ra rất tuấn dật phong lưu, đáng tiếc là người cà lăm, chính ông cũng không ngoại lệ, hắn một chữ cũng không chịu nhiều lời. Nhi tử như vậy, bảo ông an bài chuyện gì bây giờ? Hắn không muốn làm, phụ hoàng cứng rắn nhét việc làm cho hắn, hắn ngược lại không thoải mái.
"Bưng theo đi, để hoàng hậu cũng nếm thử." Tuyên Đức Đế vừa đi ra ngoài vừa nói.
Vương Ân bưng anh đào đuổi theo.
Vệ Quốc Công phủ, Tống Gia Ninh đọc sách trở về, đúng lúc gặp được Thái Vi bưng một khay anh đào từ phòng bếp đi tới, Tống Gia Ninh nhãn tình sáng lên, vui mừng hỏi: "Có bán anh đào đúng không?" Mấy ngày hôm trước ở Sở vương phủ ăn ba bốn miếng, không có đã thèm, ngược lại càng khiến nàng nhớ thương chuyện anh đào chín này.
Thái Vi cười nói: "Không có đâu, là anh đào chín trong vườn Thọ vương gia, đưa một khay cho Thái phu nhân, Ngũ công tử chúng ta không phải lọt vào mắt Vương Gia sao, liền thưởng Ngũ công tử một khay luôn."
Tống Gia Ninh sáng tỏ, cùng nàng đi vào Hoán Nguyệt Cư. Mậu Ca Nhi đã sớm đợi anh đào rồi, mắt to nhìn chằm chằm anh đào chảy nước miếng, Tống Gia Ninh ôm lấy đệ đệ hỏi hắn: "Những thứ này đều là anh đào của Mậu Ca Nhi, cho tỷ tỷ ăn không?"
"Cho!" Mậu Ca Nhi dùng sức gật đầu.
Tống Gia Ninh hôn đệ đệ liên tục một hơi.
Đến lượt việc cho Mậu Ca Nhi ăn anh đào như thế nào, Lâm thị chiếu cố qua tiểu hài tử, biết rõ nhi tử có thể tự mình ăn, chỉ là người lớn phải ở bên cạnh nhắc nhở hắn nhổ hạt ra. Nhưng Tống Gia Ninh bị nghẹn vải chết qua một lần nên nói kiểu gì cũng không đồng ý, không cho phép đệ đệ đụng vào anh đào, nàng rửa tay sạch sẽ, tự mình lấy hạt anh đào đi, chỉ đem thịt quả cho đệ đệ.
"Được rồi, Mậu Ca Nhi còn nhỏ, không thể ăn quá nhiều." Cùng hai tỷ muội ăn trong chốc lát, Lâm thị ôm nhi tử vẫn còn thèm ăn, bảo nữ nhi bưng anh đào đi.
Tống Gia Ninh lực bất tòng tâm nhìn đệ đệ một chút, bưng anh đào rời đi, vốn là muốn để lại một ít cho kế phụ, mẫu thân nói không cần, nàng liền ăn hết.
~
Lúc hoàng hôn, Quách Kiêu bởi vì quân công đã thăng làm chính thất phẩm Đô Đầu, cưỡi ngựa từ Mã quân doanh đi ra, vừa muốn giục ngựa chạy nhanh, sau lưng chợt có người gọi hắn: "Quách huynh...."
Quách Kiêu quay đầu lại, nhận ra người gọi hắn chính là hậu nhân của một danh môn kinh thành, hai người có chút giao tình, nhiều lần cùng nhau trở về thành. Nhưng lần này Quách Kiêu có việc, chắp tay một cái với đối phương, nói: "Ta hôm nay muốn trở về thành trễ chút, Dương huynh đi trước đi." Nói xong giục ngựa, vội vã đi về hướng quân doanh phía tây.
Ước chừng hai khắc sau, Quách Kiêu đi tới một một thôn nhỏ, ban ngày hắn mang binh đi qua nơi này, ngẫu nhiên phát hiện trong viện một gia đình trồng hai gốc anh đào, ngọn cây có vài quả màu đỏ. Dựa theo trí nhớ, Quách Kiêu rất nhanh liền đã tìm được gia đình này, nam chủ nhà đang chẻ củi, thấy cửa ra vào đến một vị quân gia, vội vàng chạy ra.
Quách Kiêu muốn mua anh đào, nam nhân ngó ngó cây anh đào nhà mình, chất phác nói: "Chín không nhiều, ta hái cho quân gia mấy trái màu đỏ nếm thử, không cần tiền."
Quách Kiêu gật đầu, chỉ nói: "Màu đỏ đều muốn."
Nam nhân nhiệt tình đi hái anh đào, hoặc là giẫm lên băng ghế, hoặc là lật đầu tường bên cạnh, anh đào đỏ đều hái hết, miễn cưỡng đầy một chén sứ lớn. Nam nhân vừa nhảy xuống, trong nhà thằng bé bốn năm tuổi liền cao hứng chạy tới, muốn ăn anh đào. Nam nhân đẩy nhi tử ra, thành kính nâng chén lớn đến trước mặt Quách Kiêu.
Quách Kiêu lấy ra hầu bao đeo bên người, bên trong có mười mấy lượng bạc, Quách Kiêu trực tiếp thả trên mặt đất, lại đổ anh đào trong bát vào hầu bao, một trái cũng không chừa lại, cuối cùng cầm chén trả lại cho nam nhân, không nói một lời rời đi. Hắn mới lên ngựa, thằng bé mặc áo vải bụi bẩn bỗng nhiên khóc lên, khóc vì anh đào của mình bị đã đoạt mất, cha nó lại kích động đỏ bừng cả khuôn mặt, nhanh chóng nhặt bạc trên mặt đất, ôm lấy nhi tử liền chạy vào trong nhà.
Quách Kiêu một đường bay nhanh, trở về phủ Quốc công, xuống ngựa liền nói với người gác cổng: "Mời đại cô nương, Tứ cô nương, Ngũ công tử đi Di Hòa Hiên."
Người gác cổng nhận lời, phái người đi truyền lời.
Tống Gia Ninh làm phu xe cho đệ đệ, kéo ngựa gỗ Đậu Đậu đi bộ trong sân, nghe nói Quách Kiêu mời nàng và đệ đệ, Tống Gia Ninh nghi hoặc hỏi: "Thế tử có nói chuyện gì không?"
Tiểu nha hoàn lắc đầu, nói: "Người gác cổng chưa nói, cũng mời đại cô nương."
Đình Phương tỷ tỷ cũng đi, Tống Gia Ninh yên tâm, cùng mẫu thân nói một tiếng, nàng dẫn đệ đệ ra cửa. Hai tỷ muội chậm rãi mà đi, nửa đường gặp được Đình Phương, đợi tỷ đệ ba người bước vào phòng chính Di Hòa Hiên, Quách Kiêu đã thay đổi một thân áo dài mặc nhà, khuôn mặt lạnh lùng ngồi ở chủ vị phía bắc. Ánh mắt đảo qua hai muội muội, Quách Kiêu thản nhiên nói: "Trên đường đi qua một hộ gia đình trồng anh đào, tổng cộng hái được chút này, không đủ đưa đến trước mặt tổ mẫu, các muội ăn đi."
Một hầu bao anh đào, đã lựa ra những miếng xanh, còn lại hơn mười miếng, khay cũng không có phủ kín, quả thật ít đến đáng thương.
Nhưng đây là tâm ý của huynh trưởng a, Đình Phương thật cao hứng, cười nói tạ ơn, trước lấy một miếng đưa cho Mậu Ca Nhi.
Mậu Ca Nhi đã học được cách ăn anh đào rồi, bàn tay mập nhận anh đào, lại giao cho tỷ tỷ, trông mong chờ tỷ tỷ đút. Tống Gia Ninh cười cười, ngồi vào ghế phía bên phải Quách Kiêu, cúi đầu lột anh đào, Mậu Ca Nhi vịn chân tỷ tỷ, tỷ tỷ vừa lột xong, nó liền hé miệng, giống như chim non dưới hiên nhà gào khóc đòi ăn.
Đình Phương vừa ăn vừa cười.
Quách Kiêu nhìn Mậu Ca Nhi, chợt nhíu mi, hỏi Tống Gia Ninh: "Mậu Ca Nhi nếm qua anh đào rồi?"
Năm trước lúc anh đào chín Mậu Ca Nhi mới mấy tháng, không thể ăn anh đào, ăn cũng sớm đã quên, như vậy, nếu như không phải gần đây ăn anh đào, với tính tình của Mậu Ca Nhi đối với cái gì cũng sẽ tò mò, sau khi nó nhận anh đào có lẽ trước hết là nhét vào miệng, mà không phải hiểu chuyện giao cho tỷ tỷ.
Đình Phương vốn không muốn nói tới Thọ vương phủ, nhưng ca ca quá thông minh, một chút dấu vết để lại liền đoán được, nàng chỉ buồn cười giải thích nói: "Ban ngày Thọ vương điện hạ đưa hai khay tới đây, chín không nhiều, chỉ có tổ mẫu, Mậu Ca Nhi được chia một khay, bất quá muội ăn rồi, vẫn là ca ca mang về ngọt hơn."
Tống Gia Ninh nín cười, rõ rang anh đào của Thọ vương phủ ngọt hơn, Đình Phương tỷ tỷ thực biết dỗ huynh trưởng vui.
Quách Kiêu cũng không phải hài tử mấy tuổi, một cây ăn quả trồng trong gia đình bình thường hương dã, nào có thể so với Thọ vương phủ tỉ mỉ chăm sóc? Nghĩ đến mình hao tâm tổn trí có được anh đào lại chậm một bước, hương vị lại không ngon bằng Thọ vương phủ, tâm tình tốt một đường của Quách Kiêu không còn sót lại chút gì. Nhìn lại một chút kế muội chỉ cho ăn Mậu Ca Nhi ăn còn bản thân thì một miếng anh đào cũng không có động tới, đáy mắt Quách Kiêu phát lạnh, ngực dâng lên một ngọn lửa.
Sau khi bọn đệ đệ muội muội rời đi, Quách Kiêu gọi A Thuận tới, lạnh giọng phân phó nói: "Ngươi đi điền trang ngoại ô phía đông một chuyến, bảo chủ trang chọn vài miếng đất chuyên trồng cây ăn quả, hễ là cây ăn quả kinh thành có thể trồng sống, trên điền trang cũng phải có... Đúng rồi, mùa sang năm phải kết quả, không kết, phạt chủ trang năm mươi gậy, rồi bán đi."
A Thuận kinh ngạc không thôi, hoàn toàn không biết Thế tử gia sao bỗng nhiên đề cập tới vụ cây ăn quả, nhưng nhìn khuôn mặt xanh mét của Thế tử gia, A Thuận thật không dám nói, thành thành thật thật đi an bài.
Quách Kiêu vẫn chưa hết giận, màn đêm buông xuống, hắn đi hậu hoa viên, không biết cố ý hay là vô ý, đi tới dưới bức tường cao xài chung giữa Quốc Công Phủ, Thọ vương phủ.
Đối diện chính là Bách Quả Lâm, Quách Kiêu chắp tay đứng trong màn đêm, một hồi lâu sau, mới xả giận, rời đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Cây hồng: ta giống như cảm nhận được một cỗ sát khí.
Cây anh đào: anh anh anh, ta rất sợ hãi.
Cây hồng: không có việc gì, ta sẽ bảo hộ ngươi!
Màn đêm như nước, hậu hoa viên Vương Phủ bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng thân cây lắc lư.
"Vương Gia, anh đào vừa chín một ít, xem chừng có thể hái đầy một rổ, người xem chúng ta và Quốc Công Phủ ở kế nhau, tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, nếu không thì đưa chút anh đào qua đó, mời Thái phu nhân và vài vị cô nương nếm một chút?" Dọc theo rừng anh đào đi vòng vo một vòng, Phúc công công một lần nữa tiến vào rừng Đắc Thú Đình, mặt mũi tràn đầy tươi cười nói.
Thọ vương gia giống như thần tiên cũng không phải là mỗi ngày đều luyện chữ vẽ tranh, như hiên tại, hắn gọi người mang một cái ghế mây tới đây, thảnh thơi nằm ở phía trên, ở trong hương đào trong veo nhắm mắt dưỡng thần, chim Tước xa gần líu lo ríu rít, so với làn điệu ca cơ đàn hát còn uyển chuyển dễ nghe hơn.
Nhưng Phúc công công biết rõ chủ tử cũng không ngủ, bởi vì Ngọc Cốt Chiết Phiến [1] trong tay chủ tử thỉnh thoảng lại gõ một cái, gõ vào eo bụng.
[1] Ngọc Cốt Chiết Phiến: cây quạt có nan bằng ngọc
Giọng của Phúc công công hạ xuống, lại qua thời gian nửa chén trà nhỏ, Triệu Hằng mới mở to mắt. Ánh mắt đẹp và tĩnh mịch hờ hững đảo qua cây anh đào đỏ, Triệu Hằng lần nữa nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Trong cung, Vương Phủ, Sướng Tâm Viện, Ngũ công tử, tất cả một khay."
Phúc công công có chút ngạc nhiên, chợt hiểu. Hiện tại anh đào vẫn chưa chín hết, Hoàng Cung cũng chỉ ăn bên Đăng Châu tiến cống, chủ tử ở đây anh đào tuy ít, nhưng mấu chốt hiện giờ cũng là vật hiếm, đưa cho Hoàng Thượng nếm một chút, vừa là hiếu đạo, cũng là chu đáo. Nếu chỉ tặng cho Quốc Công Phủ, Hoàng Thượng nghe được tin có thể sẽ không vui, Quốc Công Phủ biết được ngay cả Hoàng Thượng cũng không có, sợ là ăn cũng không yên ổn.
Về phần Ngũ công tử, Phúc công công cười, Ngũ công tử nuôi ở bên cạnh Lâm thị, nhi tử được ăn anh đào ngon, Lâm thị không gọi nữ nhi cùng nếm sao? Như vậy tâm ý muốn cho Tứ cô nương nếm thử của chủ tử, cũng sẽ không khiến người khác sinh nghi, tiếc nuối duy nhất, chủ tử biểu hiện quá không rõ ràng, Tứ cô nương đại khái vẫn chưa hay biết gì.
Nhưng Tứ cô nương còn nhỏ, trước khi chủ tử quyết định bày tỏ cõi lòng, nên lấy ổn thỏa làm đầu.
Gọi tới mấy tên tiểu thái giám, Phúc công công phát cho mỗi người hai miếng anh đào đỏ, bảo bọn họ dựa theo màu sắc chín mọng này mà hái, nhẹ chân nhẹ tay bận rộn gần một canh giờ, quả nhiên một người hái được gần đầy một giỏ trúc. Anh đào hái xong rồi, Phúc công công ngồi chồm hổm trên mặt đất tự mình chọn lựa, một khay tốt nhất đưa vào cung, còn dư lại cũng không sai biệt lắm, sắp xếp mấy phần cho Sở vương phủ, Sướng Tâm Viện, Lâm Vân Đường xong, cũng còn thừa lại một rổ. Phúc công công nhìn Vương Gia xin chỉ thị, rồi phân hết cho mấy tiểu thái giám vừa bận rộn xong ăn.
Anh đào đưa đến Sùng Chính điện, Tuyên Đức Đế vừa hết bận rộn, mắt nhìn thấy sắp tới buổi trưa rồi, đang muốn đi chỗ Lý hoàng hậu. Nhìn Đại Thái Giám Vương Ân bưng một khay anh đào đỏ au mọng nước đi vào, Tuyên Đức Đế miệng không khỏi chảy nước bọt, cầm một miếng thả vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt, ngoại trừ hơi nhỏ, hương vị dường như cũng không kém cống phẩm bao nhiêu.
Tuyên Đức Đế lại cầm một miếng.
Vương Ân liền cười nói: "Lúc trước Đại Điện hạ luôn ghét bỏ vườn trái cây của Tam điện hạ, bây giờ nhìn lại, cây ăn quả của Tam điện hạ là trồng đúng rồi, cống phẩm cho dù tốt, ngàn dặm xa xôi chở tới đây, nhìn cũng không tươi ngon bằng trong vườn Tam điện hạ."
Tuyên Đức Đế gật gật đầu, nhìn anh đào trước mặt, nhưng trong lòng lại tuôn ra bất đắc dĩ quen thuộc. Đều là nhi tử, ông hi vọng đứa nào cũng có tiền đồ, lão Tam sinh ra rất tuấn dật phong lưu, đáng tiếc là người cà lăm, chính ông cũng không ngoại lệ, hắn một chữ cũng không chịu nhiều lời. Nhi tử như vậy, bảo ông an bài chuyện gì bây giờ? Hắn không muốn làm, phụ hoàng cứng rắn nhét việc làm cho hắn, hắn ngược lại không thoải mái.
"Bưng theo đi, để hoàng hậu cũng nếm thử." Tuyên Đức Đế vừa đi ra ngoài vừa nói.
Vương Ân bưng anh đào đuổi theo.
Vệ Quốc Công phủ, Tống Gia Ninh đọc sách trở về, đúng lúc gặp được Thái Vi bưng một khay anh đào từ phòng bếp đi tới, Tống Gia Ninh nhãn tình sáng lên, vui mừng hỏi: "Có bán anh đào đúng không?" Mấy ngày hôm trước ở Sở vương phủ ăn ba bốn miếng, không có đã thèm, ngược lại càng khiến nàng nhớ thương chuyện anh đào chín này.
Thái Vi cười nói: "Không có đâu, là anh đào chín trong vườn Thọ vương gia, đưa một khay cho Thái phu nhân, Ngũ công tử chúng ta không phải lọt vào mắt Vương Gia sao, liền thưởng Ngũ công tử một khay luôn."
Tống Gia Ninh sáng tỏ, cùng nàng đi vào Hoán Nguyệt Cư. Mậu Ca Nhi đã sớm đợi anh đào rồi, mắt to nhìn chằm chằm anh đào chảy nước miếng, Tống Gia Ninh ôm lấy đệ đệ hỏi hắn: "Những thứ này đều là anh đào của Mậu Ca Nhi, cho tỷ tỷ ăn không?"
"Cho!" Mậu Ca Nhi dùng sức gật đầu.
Tống Gia Ninh hôn đệ đệ liên tục một hơi.
Đến lượt việc cho Mậu Ca Nhi ăn anh đào như thế nào, Lâm thị chiếu cố qua tiểu hài tử, biết rõ nhi tử có thể tự mình ăn, chỉ là người lớn phải ở bên cạnh nhắc nhở hắn nhổ hạt ra. Nhưng Tống Gia Ninh bị nghẹn vải chết qua một lần nên nói kiểu gì cũng không đồng ý, không cho phép đệ đệ đụng vào anh đào, nàng rửa tay sạch sẽ, tự mình lấy hạt anh đào đi, chỉ đem thịt quả cho đệ đệ.
"Được rồi, Mậu Ca Nhi còn nhỏ, không thể ăn quá nhiều." Cùng hai tỷ muội ăn trong chốc lát, Lâm thị ôm nhi tử vẫn còn thèm ăn, bảo nữ nhi bưng anh đào đi.
Tống Gia Ninh lực bất tòng tâm nhìn đệ đệ một chút, bưng anh đào rời đi, vốn là muốn để lại một ít cho kế phụ, mẫu thân nói không cần, nàng liền ăn hết.
~
Lúc hoàng hôn, Quách Kiêu bởi vì quân công đã thăng làm chính thất phẩm Đô Đầu, cưỡi ngựa từ Mã quân doanh đi ra, vừa muốn giục ngựa chạy nhanh, sau lưng chợt có người gọi hắn: "Quách huynh...."
Quách Kiêu quay đầu lại, nhận ra người gọi hắn chính là hậu nhân của một danh môn kinh thành, hai người có chút giao tình, nhiều lần cùng nhau trở về thành. Nhưng lần này Quách Kiêu có việc, chắp tay một cái với đối phương, nói: "Ta hôm nay muốn trở về thành trễ chút, Dương huynh đi trước đi." Nói xong giục ngựa, vội vã đi về hướng quân doanh phía tây.
Ước chừng hai khắc sau, Quách Kiêu đi tới một một thôn nhỏ, ban ngày hắn mang binh đi qua nơi này, ngẫu nhiên phát hiện trong viện một gia đình trồng hai gốc anh đào, ngọn cây có vài quả màu đỏ. Dựa theo trí nhớ, Quách Kiêu rất nhanh liền đã tìm được gia đình này, nam chủ nhà đang chẻ củi, thấy cửa ra vào đến một vị quân gia, vội vàng chạy ra.
Quách Kiêu muốn mua anh đào, nam nhân ngó ngó cây anh đào nhà mình, chất phác nói: "Chín không nhiều, ta hái cho quân gia mấy trái màu đỏ nếm thử, không cần tiền."
Quách Kiêu gật đầu, chỉ nói: "Màu đỏ đều muốn."
Nam nhân nhiệt tình đi hái anh đào, hoặc là giẫm lên băng ghế, hoặc là lật đầu tường bên cạnh, anh đào đỏ đều hái hết, miễn cưỡng đầy một chén sứ lớn. Nam nhân vừa nhảy xuống, trong nhà thằng bé bốn năm tuổi liền cao hứng chạy tới, muốn ăn anh đào. Nam nhân đẩy nhi tử ra, thành kính nâng chén lớn đến trước mặt Quách Kiêu.
Quách Kiêu lấy ra hầu bao đeo bên người, bên trong có mười mấy lượng bạc, Quách Kiêu trực tiếp thả trên mặt đất, lại đổ anh đào trong bát vào hầu bao, một trái cũng không chừa lại, cuối cùng cầm chén trả lại cho nam nhân, không nói một lời rời đi. Hắn mới lên ngựa, thằng bé mặc áo vải bụi bẩn bỗng nhiên khóc lên, khóc vì anh đào của mình bị đã đoạt mất, cha nó lại kích động đỏ bừng cả khuôn mặt, nhanh chóng nhặt bạc trên mặt đất, ôm lấy nhi tử liền chạy vào trong nhà.
Quách Kiêu một đường bay nhanh, trở về phủ Quốc công, xuống ngựa liền nói với người gác cổng: "Mời đại cô nương, Tứ cô nương, Ngũ công tử đi Di Hòa Hiên."
Người gác cổng nhận lời, phái người đi truyền lời.
Tống Gia Ninh làm phu xe cho đệ đệ, kéo ngựa gỗ Đậu Đậu đi bộ trong sân, nghe nói Quách Kiêu mời nàng và đệ đệ, Tống Gia Ninh nghi hoặc hỏi: "Thế tử có nói chuyện gì không?"
Tiểu nha hoàn lắc đầu, nói: "Người gác cổng chưa nói, cũng mời đại cô nương."
Đình Phương tỷ tỷ cũng đi, Tống Gia Ninh yên tâm, cùng mẫu thân nói một tiếng, nàng dẫn đệ đệ ra cửa. Hai tỷ muội chậm rãi mà đi, nửa đường gặp được Đình Phương, đợi tỷ đệ ba người bước vào phòng chính Di Hòa Hiên, Quách Kiêu đã thay đổi một thân áo dài mặc nhà, khuôn mặt lạnh lùng ngồi ở chủ vị phía bắc. Ánh mắt đảo qua hai muội muội, Quách Kiêu thản nhiên nói: "Trên đường đi qua một hộ gia đình trồng anh đào, tổng cộng hái được chút này, không đủ đưa đến trước mặt tổ mẫu, các muội ăn đi."
Một hầu bao anh đào, đã lựa ra những miếng xanh, còn lại hơn mười miếng, khay cũng không có phủ kín, quả thật ít đến đáng thương.
Nhưng đây là tâm ý của huynh trưởng a, Đình Phương thật cao hứng, cười nói tạ ơn, trước lấy một miếng đưa cho Mậu Ca Nhi.
Mậu Ca Nhi đã học được cách ăn anh đào rồi, bàn tay mập nhận anh đào, lại giao cho tỷ tỷ, trông mong chờ tỷ tỷ đút. Tống Gia Ninh cười cười, ngồi vào ghế phía bên phải Quách Kiêu, cúi đầu lột anh đào, Mậu Ca Nhi vịn chân tỷ tỷ, tỷ tỷ vừa lột xong, nó liền hé miệng, giống như chim non dưới hiên nhà gào khóc đòi ăn.
Đình Phương vừa ăn vừa cười.
Quách Kiêu nhìn Mậu Ca Nhi, chợt nhíu mi, hỏi Tống Gia Ninh: "Mậu Ca Nhi nếm qua anh đào rồi?"
Năm trước lúc anh đào chín Mậu Ca Nhi mới mấy tháng, không thể ăn anh đào, ăn cũng sớm đã quên, như vậy, nếu như không phải gần đây ăn anh đào, với tính tình của Mậu Ca Nhi đối với cái gì cũng sẽ tò mò, sau khi nó nhận anh đào có lẽ trước hết là nhét vào miệng, mà không phải hiểu chuyện giao cho tỷ tỷ.
Đình Phương vốn không muốn nói tới Thọ vương phủ, nhưng ca ca quá thông minh, một chút dấu vết để lại liền đoán được, nàng chỉ buồn cười giải thích nói: "Ban ngày Thọ vương điện hạ đưa hai khay tới đây, chín không nhiều, chỉ có tổ mẫu, Mậu Ca Nhi được chia một khay, bất quá muội ăn rồi, vẫn là ca ca mang về ngọt hơn."
Tống Gia Ninh nín cười, rõ rang anh đào của Thọ vương phủ ngọt hơn, Đình Phương tỷ tỷ thực biết dỗ huynh trưởng vui.
Quách Kiêu cũng không phải hài tử mấy tuổi, một cây ăn quả trồng trong gia đình bình thường hương dã, nào có thể so với Thọ vương phủ tỉ mỉ chăm sóc? Nghĩ đến mình hao tâm tổn trí có được anh đào lại chậm một bước, hương vị lại không ngon bằng Thọ vương phủ, tâm tình tốt một đường của Quách Kiêu không còn sót lại chút gì. Nhìn lại một chút kế muội chỉ cho ăn Mậu Ca Nhi ăn còn bản thân thì một miếng anh đào cũng không có động tới, đáy mắt Quách Kiêu phát lạnh, ngực dâng lên một ngọn lửa.
Sau khi bọn đệ đệ muội muội rời đi, Quách Kiêu gọi A Thuận tới, lạnh giọng phân phó nói: "Ngươi đi điền trang ngoại ô phía đông một chuyến, bảo chủ trang chọn vài miếng đất chuyên trồng cây ăn quả, hễ là cây ăn quả kinh thành có thể trồng sống, trên điền trang cũng phải có... Đúng rồi, mùa sang năm phải kết quả, không kết, phạt chủ trang năm mươi gậy, rồi bán đi."
A Thuận kinh ngạc không thôi, hoàn toàn không biết Thế tử gia sao bỗng nhiên đề cập tới vụ cây ăn quả, nhưng nhìn khuôn mặt xanh mét của Thế tử gia, A Thuận thật không dám nói, thành thành thật thật đi an bài.
Quách Kiêu vẫn chưa hết giận, màn đêm buông xuống, hắn đi hậu hoa viên, không biết cố ý hay là vô ý, đi tới dưới bức tường cao xài chung giữa Quốc Công Phủ, Thọ vương phủ.
Đối diện chính là Bách Quả Lâm, Quách Kiêu chắp tay đứng trong màn đêm, một hồi lâu sau, mới xả giận, rời đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Cây hồng: ta giống như cảm nhận được một cỗ sát khí.
Cây anh đào: anh anh anh, ta rất sợ hãi.
Cây hồng: không có việc gì, ta sẽ bảo hộ ngươi!
Màn đêm như nước, hậu hoa viên Vương Phủ bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng thân cây lắc lư.
Bình luận facebook