• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Săn tình- tân ái phương (64 Viewers)

  • Chap-208

Chương 211: Giam cầm




Vietwriter

**********












Nhưng sau đó anh ta văn nắm chặt lấy tay tôi, để dặt hỏi tôi có quay về hay không, dường như vẫn sợ tôi chạy mất vậy.






Tôi nhìn về phía bên phải một chút, rồi gật đầu: "Có về, nhưng mà tôi muốn tiễn Lộ khiết một đoạn hôm nay cô ấy phải đi rồi." "Tôi đi cùng em."



Tôi khẽ mấp máy môi một cái, nhìn đám người xung quanh anh ta vô cùng ồn ào náo nhiệt, sân bay người đến người đi không có người nào là ánh mắt không hướng về phía bọn họ cả. "Anh bảo bọn họ về trước đi, như thế này rất dễ khiến người khác chú ý."






Lục Kinh Đình nghe lời cô, nhanh chóng bào thắng Đen dẫn người rời khỏi chỗ này, sau đó sân bay ồn ào cũng bắt đầu trở nên yên tĩnh, mọi người thấy không có chuyện gì thú vị, cũng lập tức giải tần, khôi phục lại quỹ đạo ban đầu.



Tôi vỗ nhẹ lên bả vai Lộ khiết nói: "Sau khi về phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, nếu như có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chi






Lê Khiết vô cùng cảm động, ánh mắt đỏ lên, gặt dầu thật mạnh, sau đó còn lao đến ôm lấy tôi, nhà giọng gọi một tiếng chị Tân Ái Phương.



Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy, lòng bàn tay bị Lục Kinh Đình nằm chặt.






Năm phút sau, cuối cùng cũng đến lúc làm thủ tục lên máy bay, tôi không cam lòng tay năm chặt túi xách, quay đầu nhìn Lục Kinh Đình nói: "Tôi đi vệ sinh một chút." "Tôi đi cùng em." Lục Kinh Đình đột nhiên căng thẳng, bàn tay đang nắm lấy tay tôi càng nắm chặt hơn, cái người này còn dính người hơn cả trẻ con.



Mặt tôi đò bừng lên, hơi cúi đầu nói lí nhí: "Anh đâu phải phụ nữ, đi theo tôi làm gì? Anh chờ tôi ở đây đi, tôi sẽ quay về nhanh thôi." "Vậy em sẽ không trốn chứ?" Dáng vẻ khẩn trương của anh khiến tôi khẽ giật mình, tôi không hiểu rốt cuộc Lục Kính Đình coi tôi là gì, sao anh lại sợ tôi rời khỏi anh như vậy? Hoàn toàn không giống với tác phong con người kiêu ngạo của anh.






Tôi bật cười một tiếng, nhìn có vẻ nhẹ nhõm, nhưng trong miệng lại cảm thấy đẳng chất: "Không phải tôi đã đồng ý với anh rồi à, sao tôi có thể chạy được?"



Lúc này Lục Kính Đình đang lo được là mất mới buông lỏng tay tôi ra, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo tôi, mãi cho đến khi tôi đi vào một chỗ ngoặt biến khỏi tầm mắt anh, tôi mới không còn cảm nhận được ánh mắt ấy nữa.






Tôi đi vòng từ đẳng sau ra đến quầy kiểm vẻ trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn tiếp viên hàng không làm thủ tục, cuối cùng khi lên đến trên máy bay rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu lại nhìn đường băng rộng lớn, đây là nơi máy bay cất cảnh, còn phía sau lưng chính là nơi Lục Kinh Đình đang ở đó chở tôi.



Ở nơi này cách nhau một bức tường, anh không nhìn thấy tôi, tôi cũng không nhìn thấy anh, nhưng trong lòng tôi lại hiện lên gương mặt căng thẳng đang chờ đợi tôi của anh, khiến tôi cảm thấy có chút chua xót.






Nhưng lần này, tôi và anh đã kết thúc thật rồi. "Kinh chào quý khách, máy bay sẽ lập tức cất cánh, xin hãy chuẩn bị kỹ càng." Giọng nói của tiếp viên hàng không truyền đến, cửa máy bay cũng chậm rãi đóng lại, tâm trạng của tôi cũng dần dần trở nên nặng nề, không hiểu tại sao lại có cảm giác hốt hoàng. Vừa lên máy bay sở Là Khiết trông thấy mình, tôi còn có ý đổi cho cho người khác, không ngờ đột nhiên Lõ khiết lại đi về phía nhà vệ sinh ở bên này, vừa vặn đi từ phía đối diện với tôi đến khiến tôi cảng hoảng sợ hơn, vội vàng củi đầu xuống để che mặt mình. Cô ấy không gọi tôi, có khả năng là không trông thấy, nhưng mà cô ấy vào nhà vệ sinh một lúc lâu rồi vẫn chưa thấy ra ngoài.



Sau đó đến thời gian máy bay cất cánh, động cơ cũng bắt đầu khởi động, lúc ấy tôi cho rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi, không ngờ khi máy bay sắp cất cảnh đột nhiên lại dừng lại, giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không lập tức truyền đến: "Quý khách thân mến, bởi vì máy bay xảy ra chút trục trặc, cần sửa chữa trong vài phút, xin quý khách yên lòng chờ đợi trên máy may, xin lỗi vì đã mang đến phiền phức cho mọi người, xin mọi người thứ lỗi."






Những lời này giống như đôi tay vô hình bóp chặt cổ họng tôi, trái tim vừa yên ổn lập tức hoảng hốt không yên.



Sao lại trùng hợp như vậy?






Sự thật chứng minh đây đâu phải chuyện trùng hợp. Ngay sau đó bên dưới máy bay truyền đến từng bước chân ổn áo, tôi ngồi gần cửa sổ ngó mặt ra nhìn thì trông thấy một đám đàn ông mặc quần áo vệ sĩ đang dồn dập kéo đến, rồi bọn họ lên máy bay, giống như đang tìm kiếm ai đó, khiến mọi người hoàng sợ. website cập nhật truyện nhanh nhất



Cuối cùng ánh mắt bọn họ nhìn về phía tôi, ảnh mắt ấy giống như đang nhìn chăm chăm vào con mỗi vậy, sau đó từng người từng người gọi tôi là mơ chủ






Trái tim tôi lập tức đập lỡ một nhịp, phát hiện ra chuyện không ổn, tôi vội vàng cúi thấp đầu xuống nói bọn họ nhận lầm người rồi



Nhưng đám người mặc đồ đen kia không cho tôi cơ hội phản kháng, cả đám áp sát động tác thô lỗ không hề nhẹ nhàng chút nào, trực tiếp kéo tôi xuống khỏi máy bay.






Tôi vùng vẫy suốt cả quãng đường, cuối cùng vẫn bị kéo xuống khỏi máy bay, trơ mắt nhìn chuyến bay của mình chạy ra khỏi đường băng, cất cánh lao thẳng lên bầu trời.



Tôi hoàn toàn suy sụp, vừa thét vừa giãy giua hỏi bọn họ muốn làm gì. Sau đó bọn họ dẫn tôi ra khỏi sân bay, đi đến trước mặt một chiếc Bentley màu đen, lúc này thắng Đen đang cung kính đứng chờ ở đó, anh ta cưới tùm tìm nói với tôi: "Cô Tân đúng là đã khiến anh Đình phải đau đầu rồi."








Quả nhiên bọn họ là người của Lục Kính Đình, bàn tay tôi trở nên lạnh lẽo, gần như đã buông tha cho việc chống cự, bị bọn họ nhét vào trong xe, quay về nơi ở mời của mình. suốt quãng đường đi tôi đã tưởng tượng rất nhiều về tình cành khi mình gặp lại Lục Kính Đình, khả năng sẽ bị mắng cho một trận, nhưng cuối cùng kết quả khác xa so với những gì tôi tưởng tượng, khiến người ta không kịp trở tay.



Hơn nửa tiếng sau, tôi bị đám người thắng Đen đưa đến một căn biệt thự, Lục Kinh Đình lạnh lùng như một tòa núi băng ngồi trên ghế sô pha đen bóng băng da thật không hề nhúc nhích, đợi đến khi đảm thắng Đen đi rồi, anh mới xoay đầu lại nhìn tôi bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo.






Cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh trên bản đã chất đầy tàn thuốc, hình như đều vừa mới hút xong, trong phỏng vẫn còn phảng phất mùi thuốc lá nồng đậm, vô cùng gay mũi.



Chiếc áo sơ mi anh mặc được xắn tay lên đến cùi chỏ, để hở ra cánh tay cơ bắp rắn chắc, vô cùng đẹp mắt. "Vì sao lại lừa tôi?" Anh gắn giọng chất vấn, sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha, còn thuận tay cầm lấy một chiếc công đang đặt ở bên người anh nhưng tôi không phát hiện ra. Tôi nhận ra được có chuyện không ổn sắp xảy ra, nên vô thúc lui về phía sau hai bước. Nhìn anh đang nhanh chân bước đến chỗ mình, khiến tôi sẽ đến mức liên tiếp lui về phía sau, cơ thể mất trong tâm cả người lào đảo. Mãi cho đến khi lưng tôi chạm vào bức tưởng lạnh lẽo phía sau, tôi mới dừng chân lại.






Lục Kính Đình bước từng bước đến trước mặt tôi, lấy còng sắt ra còn tay tôi lại, một tay khác đánh sượt qua bên tại tôi nên thẳng vào bức tường phía sau, mùi thuốc lá gay mũi trên người anh, dường như đã che lấp hết mùi hương mát lạnh khoan khoái dễ chịu thưởng ngày rồi.



Tôi sợ đến mức run rẩy, hai tay mắt chặt lại, sau lưng đồ đẩy mồ hôi lạnh, cần thận quan sát vẻ mặt âm u của anh: "Tôi..." "Sao em phải rời khỏi tôi? Chẳng lẽ em thật sự thích Chu Phong như vậy sao? Vì anh ta, em lừa gạt tôi không tiếc?" Lục Kính Đình khẽ gầm lên, tay bóp chặt cổ tôi, không hề dùng sức nhưng mà cảm giác lạnh lẽo dường như khiến cổ họng tôi đông cứng không thể thở noi.






Tôi khẽ mấp máy môi, vội vàng lắc đầu: "Không phải, chuyện này thì liên quan gì đến Chu Phong? Chỉ là tôi muốn đi mà thôi." Đến lúc này rồi cũng không cần thiết phải lừa gạt anh nữa, tôi dứt khoát nói thẳng, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, nếu như anh đã yêu Kiểu Lam thì cần gì phải giữ tôi lại.



Tôi vừa dứt lời, bàn tay đang nằm chặt có tôi của Lục Kinh Đình đột nhiên dùng sức khiến tôi hoàn toàn không thể thở nổi. Tôi vô thức bắt lấy tay anh muốn đầy ra, nhưng lại bất lực.






Ảnh mắt của anh âm u tàn nhẫn, giống như xuyên qua nhãn cầu đâm thẳng vào tim tôi. "Tại sao phải đi? Tôi có điểm nào làm chưa tốt? Là do tôi đối xử với em không tốt hay là vì sao? Tôi đã nói rồi, dù em muốn gì tôi cũng đồng ý, em nói em không ghen ghét Kiểu Lam, vậy vì sao em không thể dễ dàng tha thứ cho tôi vì đã mang cô ta rời khỏi chỗ này? Rốt cuộc em muốn thế nào tôi thật sự không biết."



Anh nổi giận đùng đùng gào lên một trần với tôi, tôi lờ mờ hiểu được một chút, trong lòng cũng tức giận, tôi ức đến mức hai mắt đỏ bừng, dùng sức đẩy tay anh đang bóp cổ mình ra, quát lên: "Là tôi không biết anh muốn thế nào mới đúng, anh không có chỗ nào không tốt cả, chỉ là tôi muốn sống thật tôi, chỉ muốn yên ổn sinh con ra mà thôi." "Được, sinh con, tôi giúp em, em muốn sinh tôi không phải đối, tôi đã nói rồi, tôi sẽ bảo vệ em, cho nên em đừng rời khỏi tôi có được không?" Tôi nở nụ cười mỉa mai, bị những lời của anh làm cho bị sắc khiến nước mắt đong đầy "Lục Kinh Đinh, anh không cảm thấy những lời này của anh vô cùng dối trả sao? Anh nói anh sẽ bảo vệ tôi, vậy anh tính thứ xem đã bao nhiêu lần anh vì Kiểu Lam mà đem tôi đi bán rồi? Lần đầu tiên anh bán đứng tôi cho Tần Thiên Khải, lần thứ hai anh đi Thanh Đông vì cô ta, không hề nghĩ đến việc bố của anh sẽ đối xử với tôi thế nào, lần thứ ba. "






Vốn dĩ tôi mang tâm trạng không còn gì để mất đề gào lên những lời này, nhưng nói đến đây tôi lại không thể nói thêm được nữa. Chuyện ngày hôm đó ông Phương làm đã để lại bóng ma quá lớn đối với tôi, trước đây bóng ma lớn nhất của tôi là bị bạn trai cũ bán đứng, bị Chu Phong vứt bỏ, nhưng hiện giờ bóng ma lớn nhất là bố mẹ đều mất, con của tôi thiếu chút nữa cũng không giữ được.



Lục Kinh Đinh trợn trừng mắt không còn lời nào để nói, sau đó anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, rồi cất lời xin lỗi tôi: "Xin lỗi, không có lần sau nữa em tin tưởng tôi một lần cuối cùng thôi được không? Sau này em ở bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho em thật tốt." "Không kịp nữa rồi, tôi đã không còn tin anh nữa, Lục Kinh Đình, thứ anh cho tôi chỉ có niềm đau." Tôi không nể mặt anh, lạnh lùng trả lời, khiến bầu không khi lập tức trở nên yên tĩnh.






Cả căn phòng tĩnh lặng rất lâu, lâu đến mức tài tất đầu hoảng sợ, nhưng vẫn kiên trì không ngắng đầu lên nhìn Lục Kinh Đình.



Một lúc sau, đột nhiên Lục Kính Đình bật cười thành tiếng, tay nắm lấy tay tôi giơ cao lên nói: "Không tin tôi nữa có phải không?"






Nói xong anh dùng công sắt khóa tay tôi lại, sau đó bể tôi lên, nhanh chân đi lên trên lầu. Tôi cố giấy giua nhưng không có chút tác dụng nào với anh cả.



Cả cánh tay to lớn của anh giữ chặt lấy người tôi, vừa nhúc nhích một cái, chân tay tôi đã bắt đầu đau đón. "Lục Kính Đình, anh muốn làm gì hả?" Tôi sợ hãi kêu lên, bị anh ôm thẳng đến phòng ngủ, đặt tôi xuống giường động tác không tính là thô lỗ. Sau đó anh ta khóa bên kia còng tay lên trên đầu giường, tôi thử giật hai cái thấy không thoát ra được, thì bắt đầu hoảng sợ nhìn anh ta. "Trước khi chưa xử lý xong chuyện bên này, em cứ đợi ở đây, không được đi đâu cả, tôi sẽ tìm người đến chăm sóc em






Đầu ngón tay tôi lạnh buốt, nhìn dây xích sắt dài một mét kia da đầu tê dại: "Anh khỏa tôi lại thế này, tôi đi về sinh thế nào?"



Lục Kính Đình nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi sẽ đưa chìa khóa cho bảo mẫu chăm sóc em, em muốn đi thì nói với người đó một tiếng là được rồi, nhưng mà... Em không trốn thoát được đâu, đừng lãng phí sức lực."






Nói xong anh ta không để ý đến tôi giãy giua, tôi gào thét, mà trực tiếp cất bước ra khỏi phòng ngủ. Chỉ một lát sau, anh đã gọi một người bảo mẫu đến phòng ngủ, là một người phụ nữ cùng tuổi với tôi, vẻ mặt nhìn rất hiền lành thân thiết, vẻ ngoài cũng rất bình thường, nhưng mà càng nhìn lại càng thấy quyến rũ.



Dáng người cô ta rất đẹp, hình như từng tập võ, chỉ cần dùng thêm chút sức là có thể trông thấy cơ bắp trên cánh tay cô ta. "Mợ chủ, chào cô, tôi là Mini, là bảo mẫu câu ba tìm tới, trong khoảng thời gian này tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của cô, có chuyện gì cứ nói với tôi nhé."






Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, bàn tay bị khóa chất trên đầu giường nằm chặt lại thành nắm đấm



Mấy ngày tiếp theo tôi bắt đầu trải qua khoảng thời gian người không ra người quỷ không ra quỷ, hoàn toàn trở thành một kẻ tàn phế, khoảng không gian tới có thể hoạt động chỉ có căn phòng này, ngay cả cơm cũng được đưa vào phòng. Tuy rằng tôi từng nghĩ đến chuyện lừa Mini để chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn bị bat lai.






Mấy ngày qua Lục Kính Đình bận rộn nhiều việc, không có thời gian đến thăm tôi, khiến tôi sắp quên cả cách nói chuyện rồi.



Cuộc sống mệt mỏi như vậy cứ tiếp diễn, cho đến một ngày, có một người xuất hiện phá vỡ sự buồn tẻ không thú vị đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thế giới săn thú
  • Đang cập nhật..
Chương 6-10
Hồ Ly Và Thợ Săn
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...
Trò Chơi Thợ Săn Quái Vật
  • Thiên Chi Mạch Nhất
Người Săn Hồn
  • Đang cập nhật..
HỒ LY VÀ THỢ SĂN
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom