Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209-211
Tôi càng phản ứng dữ dội hơn, vừa giày giua vừa liên tục thét lên: "Không được" kết quả bị người đàn ông tát cho một cái ù tai, đầu cũng choáng váng.
Gã ta vừa chửi tôi để tiện vừa cởi quần lót tôi, túm bắp chân tôi giật xuống rồi gập cả người tôi lên ghế số pha như người giấy, hạ thể hưởng lên trên.
Nơi đó loã lồ dưới ánh đèn, cho dù là lần cưỡi ngựa gỗ trước tôi cũng chưa phải trải qua sự nhục nhã trần trụi thế này.
Khuôn mặt tôi thoạt trắng thoạt đỏ, gò má nóng rất đau đớn. Nhưng vẫn không ngừng giãy giụa.
Gã ta túm tóc trên đầu tôi, khiến da đầu tôi đau đớn. Vừa quát tôi cầm mồm vừa đập đầu tôi vào số pha. Tôi bị đập đến độ trong mắt hiện lên bảy vì sao, vắng vất thật lâu, đột nhiên giật mình vì hạ thân bị dị vật tiến vào.
Mở màng nheo mắt thấy người đàn ông đang nhìn xuống phía dưới tôi chăm chăm rồi cười điền đại, thô lỗ nhét chai bia vào trong. Vách tường bên trong bị căng ra cực hạn, đầu nhỏi lên. Tôi không nhịn được kêu lên, nước mắt rơi là chả, thế này còn khó chịu hơn là bị chém ngàn vạn nhất. "Lục Kinh Đỉnh... Lục Kinh Đình..." Tôi điên cuồng cầu véo người đàn ông trước mặt, khóc lóc không ngừng gọi tên Lục Kinh Đình, nước mắt chảy ra nhiều đến nỗi gần như không thấy rõ mọi thứ trước mắt nữa. Và người đàn ông dường như đã sắp nhồi hết cả cái chai vào.
Tôi vô cùng sợ hãi, gào lên cứu mạng, nhưng hai chân không dám cử động tỉ nào, sợ nó cắm thẳng vào. Người đàn ông lại cho tôi vài cái tát, đánh cho mặt tôi hoàn toàn biến dạng, "Câm mồm cho tao!"
Đánh bố giận xong, gã ta rút cái chai ra khỏi người tôi, vách tường bên trong đang căng chặt lập tứctrống rỗng, không khí lạnh luồn vào, quét qua dạ dày tạt thẳng vào trong lòng, lạnh tới nỗi tôi phải run rẩy.
Tôi tưởng lương tâm anh ta trỗi dậy, nhưng chợt nhận ra gã ta đã tìm ở bên cạnh ra một cái đũa, khỏe môi nhếch lên nụ cười điên cuồng, âm trầm khiển người ta rét run: "Mày nói xem cái lỗ này của mày có thể chứa được bao nhiêu ?"
Tôi nhìn cái đứa trong sợ hãi, mắt nghẹn lại trên khuôn mặt.
Cũng không biết lấy sức từ đầu ra, tôi như phát điện đá thẳng vào mặt gã. Nhân cơ hội đó tôi vội vàng đứng dậy, nhịn cơn đau như bị xé rách ở hạ thân chạy ra cửa.
Người phía sau chửi tôi tức tối, thế rồi một chai rượu đập vào gáy tôi, đầu tôi ù đi, choáng váng, hai chân mềm nhũn, rầm một tiếng ngã ra đất, có chất lòng nong nóng gì chảy xuống sàn. Tôi sợ hãi, kinh hoàng, sau đầu cũng chảy máu, cả người toàn mùi máu tươi, thân thể cũng như không phải của mình.
Người đàn ông lại mắng chửi, bước nhanh về phía tôi muốn bắt lại.
Tôi nào dám dừng lại, nên nước mắt cắn cánh tay, nhắc nhờ bản thân phải tỉnh táo lên. Ngay lúc gã ta xông tới, tôi lao ra khỏi cánh cửa, lập tức đâm vào lòng một người đàn ông.
Người này bị tôi đâm ngã ra đất, tôi cũng lào đảo ngã xuống, chẳng biết phương nào hướng nào.
Vì có chuyện bất ngờ này mà người đàn ông phía sau đã nhanh chóng đuổi kịp, một tay túm lấy tôi kéo dậy, thô bạo kéo tóc tôi, quanh tại toàn là tiếng tóc bị giật ra khỏi da dầu, làm người ta rợn gáy.
Có họng tôi nghẹn lại đứng dậy theo sự tàn bạo của anh ta, hai chân lên theo một vệt máu thật dài, tôi bàng hoàng, bụng dưới đau thắt "Đồ khốn. Để xem tôi dạy dỗ em thế nào" Bên tại truyền đến tiếng mắng chửi của người đàn ông, tôi hốt hoàng bị gã kéo dẫn vào phòng, tất cả sợ hãi và đầu đớn đều hoá thành tuyệt vọng.
Tôi thật sự cho rằng mình phải chết ở đây rồi, không ngờ người đàn ông vừa bị tôi đụng phải bằng chốc xông lên, không nói lời nào đã đấm ngay vào mặt người đàn ông phía sau tối, sau đó xoay người ôm lấy thân thể đang run rẩy của tôi.
Trên thân người người đó có mùi thuốc lá thoang thoảng thấm vào tim phổi, gợi cho tôi cảm giác quen thuộc.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là một khuôn mặt cương nghị, đang lo lắng nhìn tôi.
Đầu tôi thật sự rất nặng nề, khi nhìn thấy anh ấy, cả cõi lòng đều lắng xuống. Trước khi hôn mê tôi thốt ra tên anh ấy: "Chu Phong, cứu tôi."
Những thứ đó quả thật là một cơn ác mộng, dường như tôi thấy mình ngồi cô độc trong một căn phòng tối tăm, bên trong chỉ có một tia sáng, mà dưới tia sáng ấy là một bãi máu, Nhìn kỹ lại, sông máu uồn lượn kéo dài đến trên người tôi, hạ thân như sông vỡ để, không ngừng chảy ra, thể như muốn rút hết toàn bộ máu trong thân thể.
Tôi hoảng sợ, ôm đấu gảo thét, từng tiếng gọi con. Thét lên, chợt mở mắt ra mới phát hiện là mơ.
Trước mắt là trần nhà trắng xoá, xung quanh rất yên tĩnh. Trong không khí còn ngập mùi nước khử trùng, nhưng không quá nồng.
Tôi kiệt sức quay đầu quan sát cảnh tượng trong phòng, Chu Phong ngồi bên cạnh lo lắng nhìn tôi, hai tay nắm chặt lấy tay tôi: "Em sao rồi? Có đau chỗ nào không?"
Tôi trợn to hai mắt, sở lên bụng theo bản năng, hoảng sợ gào lên: "Con đâu, con của em..."
Chu Phong đè lại bả vai đang bồn chồn bất an của tôi, vội trấn an: "Đứa nhỏ vẫn còn, vẫn còn, em đừng kích động."
Tôi thở ra một hơi, thần kinh đang căng thẳng cũng thả lỏng, thân thể chậm rãi mềm xuống, lắng lặng nhìn lên trần nhà.
Tôi có thể cảm nhận được cơn đau rách toạc ở bên dưới, mặc dù có hơi lạnh của thuốc làm giảm bớt cơn đầu bỏng rát, nhưng vì hành động quả khích bạn nãy của tôi, chỗ đó lại dấy lên cơn đau. Nhưng dù vậy, trong lòng tôi đã tê dại rồi,
Chu Phong chậm rãi buông tay đẻ vai tôi ra, cần thân hỏi tôi có sao không. Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, xoay mặt nhìn ra ngoài cánh cửa sổ kiểu Pháp, trời đã nằng lên sau cơn mưa, thản nhiên hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?" "Thứ hai"
Tôi quên mất, ông Lục đã nói cho tôi thời gian một tuần đề suy nghĩ, hôm nay là ngày cuối cùng rồi.
Trước đây tôi rất hoang mang, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi không muốn phải trải nghiệm cơn ác mộng ngày hôm qua nữa, không liên quan đến đứa con. Cứ vậy đi, tôi không muốn theo đuổi thứ gì nữa, dù có kiểm chứng thế nào đi nữa thì vẫn sẽ chỉ chứng minh một điều, trong lòng Lục Kính Đình, Kiều Lam vẫn là quan trọng nhất.
Tôi cười mỉa mai, cười đến mức phổi như nghẹn lại, cười đến chóng mặt mới chịu dừng, chứ chẳng thể khác.
Chu Phong lo lắng nhìn tôi, lại không biết nói gì. Khi tôi hoà hoãn rồi, anh ấy hỏi tôi có chuyện gì xảy ra.
Tôi điểm nhiên trả lời: "Không sao, là em đang " Chu Phong nhíu mày, chống hai tay biên đầu tỘI, nhìn xuống tôi từ bên trên, thấp giọng nói: "Tân Ái Phương, em ở bên đó chỉ phải chịu khổ thói, em trở về đi, em muốn cái gì tôi đều cho em, được không?"
Nếu khi trước anh ấy nói ra lời này, tôi chắc chắn sẽ đồng ý không chút do dự, nhưng hiện giờ chẳng thể quay về lúc đó được nữa. Cũng giống như trao trái tim cho Lực Kính Đình, thì dù có chết vẫn sẽ ở bên anh ta.
Tôi nhắm mắt lại, không nhìn vẻ mặt buồn bã của anh, cũng không nói gì.
Anh ấy im lặng một khoảng dài, không nhận được câu trả lời từ tôi. Bất đắc dĩ thở dài, anh nằm xuống ôm chặt tôi, thì thào nói bên tại tôi: "Em có thể đừng dày vò bản thân nữa không? Lần này nếu tôi không đến Hồng Tuyết Lâu, có phải tôi sẽ chẳng bao giờ được gặp em nữa không?"
Anh ta cũng đang sợ hãi, một người lớn mà lại đang sợ hãi đến run rầy. Không thể không nói, điều này khiến trái tim tôi thấy hơi cảm động.
Tôi cắn chặt môi dưới, không thốt ra một tiếng, bởi vì tôi sợ.
Chiều hôm đó, tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều, không tiếp tục nằm viện nữa. Chu Phong vốn định để tôi ở lại bệnh viện vài ngày, tôi nói đồng ý, chủ yếu là để tránh anh ấy nói nhiều thêm với tôi. Chở anh ấy vừa đi, tôi lập tức thủ tục xuất viện,
Các y tá ở bệnh viên cũng khuyên tôi nên ở lại bệnh viện điều dưỡng thêm, tránh để bị động thái, nhưng tôi chỉ coi đó như nhắc nhở và nhấn mạnh muốn xuất viện.
Trở lại biệt thự mà tối qua Lục Kinh Đình sắp xếp cho chúng tôi, tôi còn tưởng anh ta sẽ đợi tôi trong biệt thự, lại không ngờ rằng cả căn biệt thự đều trống rỗng. Tôi sạc điện thoại, bởi vì có chuyện ngày hôm qua nên điện thoại đã sập nguồn.
Bây giờ vừa khởi động, Lục Kinh Đình đã gọi tới. Tôi bất lực nhận cuộc gọi, âm thanh thiếu kiên nhẫn từ bên kia vọng tới: "Em ở đâu?"
Giọng điệu đầy chất vấn "Nhà."
Vừa dứt lời đã bị cúp máy.
Đợi khoảng ba mươi phút, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó Lục Kinh Đình mang vẻ mặt mệt mỏi bước vào, khuôn mặt nhăn lại, tiến lên túm cổ áo tôi kéo tôi dậy khỏi sô pha, hung hãn hỏi tôi: "Có phải em có chuyện giấu tôi không?”
Tôi chẳng hiểu chuyện gì, cũng lười giảy ra, thần nhiên hỏi làm sao.
Anh buông tôi ra, hơi đấy tôi về phía sau, lực không lớn, nhưng đối với thân thể yếu đuối không ra nổi gió này của tôi, tôi vẫn ngã ngồi xuống đất.
Anh nhìn xuống tôi từ trên cao, ném một tờ giấy lên mặt tôi, nhịn cơn giận gầm lên: "Em nói xem đây là thế nào?"
Tờ giấy trượt khỏi khuôn mặt, rơi vào tay tôi, bên trên là giấy khám thai của tôi.
Tôi cứng đờ người, ngây ra thật lâu, trái tim dẫn lạnh lẽo.
Lúc trước tôi còn do dự không biết nên nói chuyện này cho Lục Kính Đình không, tôi còn từng tưởng tượng biểu cảm của anh ta khi biết chuyện, không ngờ lại là tức giận và thất vọng, thì ra anh không muốn có con với tôi.
Tôi cười khổ một tiếng, nắm chặt tờ giấy, nghiến răng nói: “Thì ra anh đã biết " "Đúng." Anh ta nói rất thàn nhiên, nhưng đó lại một tia chớp giữa trời quang đối với tôi.
Tôi nắm chặt bàn tay, run rẩy đứng dậy, đối diện với đôi mắt giận dữ của anh ta: "Lục Kinh Đình, cái lương tâm chết tiệt của anh bị chó tha hết rồi à?" Tôi không kiếm được quát lên, nỗi uất ức lạnh lòng và bắt lực tràn ngập trong lòng, đây là lần đầu tiên tôi mắng chứ anh ta, vốn cũng ôm tâm tình không sợ chết.
Trải nghiệm đêm qua làm tôi lạnh người, người đàn ông này không tới cửu tôi, bây giờ cũng chẳng hề lo lắng, quan tâm đến tôi, nhưng lại luôn làm tổn thương tôi.
Tôi gần như phải nghi ngờ rằng anh ta đã biết tất cả chuyện xảy ra vào đêm qua. Nghĩ đến đây, tôi giật mình, nhờ Kiểu Lam không nói cho anh ta biết chuyện của tôi thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta không biết?
Tôi ôm chút hy vọng còn cuối cùng, thút thít hỏi anh ta có biết chuyện tối qua không.
Anh ta trừng trừng nhìn tôi đột nhiên cáu gắt, sau đó khuôn mặt càng thêm lạnh lùng: "Biết "
Chân tôi loạng choạng, lùi về phía sau hai bước, cười khúc khích, mặc kệ cơn đau trong cổ họng mà cứ bật cười.
Đúng là thảm hại.
Tôi hít sâu một hơi, không chút lưu tình tát vào mặt Lục Kinh Đinh, không còn lời nào để nói nữa, tôi xoay người lên tầng chuẩn bị thu dọn đồ đạc, anh ta bước nhanh theo sau, bắt lấy tôi trước cầu thang, giận dữ nói: "Em làm gì vậy?"
Tôi hét lên: "Cút đi." Đồng thời hất tay anh ta ra chạy lên trên, anh ta đuổi theo sau không buông, một đường tận vào trong phòng.
Anh ta vừa nắm lấy bàn tay đang sửa soạn hành lý của tôi vừa gọi tên tôi, muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi chẳng thể nghe thấy gì cả. Chỉ vừa nói cút vừa đầy anh ta ra.
Cuối cùng anh ta không nhịn nổi nữa, đầy tôi ngã xuống giường, ngồi đè lên trên người tôi, kéo tay tôi đề trên đỉnh đầu, từ trên cao nhìn xuống: "Tân Ái Phương, rốt cuộc em muốn làm gì? Là đứa trẻ này thực sự quan trọng? Hay là em không yêu anh?"
Tôi suýt chút nữa cười ra nước mắt, mặt dặn ra "Đừng đất vàng lên mặt mình như thế, có lẽ trước kia đã từng yêu, nhưng hiện tại tôi không muốn nữa, chẳng muốn gì cả. Cho nên tôi sẽ đi, tôi đi rồi thì chẳng còn ai còn trở anh và Kiều Lam nữa "Câm miệng." Người đàn ông gầm nhẹ, bóp má tôi làm cho tôi không thể nói ra lời.
Nhưng cho dù vậy, tôi vẫn cố chịu cơn đau để nói thêm, hoặc phải nói là oán hận thêm: “Vì sao phải cầm miệng? Anh có nói chuyện thể này với cô ta không? Hết lần này đến lần khác, Lục Kinh Đình, có phải anh cảm thấy tôi ngu ngốc lắm không? Anh cho rằng tôi nói dối, hay anh nghĩ tôi không thể sống nếu thiếu anh?"
Tôi hỏi anh ta, trái tim đập liên hồi theo từng lời nói, nhanh đến mức chính bản thân tôi cũng không khống chế nổi.
Lục Kính Đình có chút bối rối, anh ta vội nói mình không nghĩ vậy, sau đó gọi tôi là Lan Lan như đang dỗ dành một đứa trẻ, dịu dàng nói: "Lan Lan, tôi biết mình vẫn luôn khiến em phải chịu uất ức, vừa nãy tôi cũng không nên nói những lời đó. Em đừng tức giận nữa, được không? Chỉ cần em không rời khỏi tôi, chỉ cần em để anh đưa Kiểu Lam về đây, thì sau này tôi nhất định sẽ không khiến em phải chịu uất ức nữa. "
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lục Kính Đình hạ giọng như vậy, tuy không tính là lời lẽ ngọt ngào gì, nhưng lại là liều thuốc giảm đau mạnh nhất cho những vết thương của tôi.
Song bài học đêm qua đã khiến trái tim tôi kiện định, không thể lung lay nữa.
Tôi quay mặt đi, nhắm mắt lại, không nhìn anh ta, cũng không nói chuyện.
Anh hoảng hốt, củi đầu hôn tôi, từng lần từng lần thăm dò muốn nhận được phản ứng của tôi, lại từng lần gọi tên tôi, muốn tìm chút cảm giác tồn tại.
Tôi để anh ta hôn như một khúc gỗ mà chẳng có bất kỳ cảm giác nào.
Sau một lúc lâu, anh ta nhận ra làm vậy cũng chỉ vô ích nên dừng lại. Hai tay khẽ ôm lấy mặt tôi, giọng khàn khản nói: "Được, chỉ cần em ở lại, tôi cũng không ngại có con, được không? Em là người sinh con, sinh ra rồi, để tôi nuôi được không?"
Điều đó chẳng phải là lẽ tất nhiên sao? Tôi hỏi ngược lại trong lòng, càng thêm thất vọng với anh ta.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, không thể lãng phí thêm với anh ta, tôi chỉ đành đồng ý suông. Anh ta nghe tôi đồng ý thì không ngớt vui mừng, hôn lên trán tôi rất mạnh, bảo tôi đợi ở nhà, anh ta sẽ nhanh chóng giải quyết hết công việc rồi trở về với tôi. Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú ấy, có chút hoảng hốt, đây sẽ là lần cuối cùng tôi nghiêm tức nhìn anh như vậy, tôi gặt dấu chân thành, chủ động vòng hai tay lên có anh, hôn lên, cúi đầu nói: "Được, em chờ anh "
Lục Kính Đình gật đầu, sau đó rời đi. Căn phòng lại lần nữa chim trong im lặng, rung động nhất thời của tôi cũng dẫn dịu đi.
Tôi đứng dậy, thu dọn hết những thứ nên dọn, sau đó gọi điện thoại cho em trai tôi, bây giờ cậu ấy đang ở Thanh Hải làm việc cho Lục Kinh Đình, có lẽ bận rộn nên không nhận.
Buổi tối Nha Nha trở về, ôm tôi vừa khóc vừa quan sát, hỏi tôi có chuyện gì không, còn nói mình sợ gần chết, tôi vỗ về cô vài câu, sau đó nói: "Ngày mai chúng ta cùng nhau trở về đi." "Hả?" Nha Nha mở to đôi mắt sưng vù, mãi mới trả lời: "Nhưng chị Tân Ái Phương, chẳng phải chị muốn đợi Cậu ba sao?" "Không được, tôi có chút việc phải trở về" "Vậy Cậu ba có biết không?
Tôi hơi dừng lại, nhìn xuyên qua vai cô ấy về phía phòng bếp đằng sau, ngẩn ngơ một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình: "Biết."
Nhà Nhà ở một tiếng, hồi lâu sau mới nói được thế rồi hai người chúng tôi cũng đặt vé máy bay trên mạng, chuyển 9 giờ sáng, chủ yếu là tôi muốn thu xếp mọi thứ nhanh chóng.
Sau khi quyết định, tôi mất ngủ cả đêm. Suy nghĩ mãi, lại không khỏi nghĩ đến Tần Thiên Khải, anh tà một lòng muốn giúp tôi, nhưng hiện giờ tôi lại trốn đi nửa đường, không biết có khiến anh ta tức giận không, nhưng tôi đã không còn quá để tâm nữa.
Tôi nhìn thời gian trên điện thoại, vẫn gửi cho Tần Thiên Khải hai chữ "Xin lỗi" rồi mới ngủ
Ngày hôm sau, việc đầu tiên tôi làm khi tỉnh lại chính là nhìn vào điện thoại, Tần Thiên Khải chỉ trả lời một câu: "Nếu hối hận vì lựa chọn của mình thì hãy đến tìm tôi."
Tôi tự hỏi không biết anh ta có biết những gì tôi sắp làm không. Nhưng không nghĩ quá nhiều, đặt hết tâm tư vào chuyện trở về.
Không có gì ngoài ý muốn, từ lúc lên xe taxi đến khi đi xa Nha Nha và tôi đều không gặp Lục Kính Đình, cả chặng đường rất thuận lợi.
Trên xe buýt, em trai gọi cho tôi, hỏi tối hôm qua có chuyện gì, cậu quá bận rộn nên không nghe thấy điện thoại. Tôi nhìn Nha Nha bên cạnh, nói muốn nhờ cậu gửi số hộ khẩu đến một địa chỉ, rồi buổi chiều sẽ nói lại sau.
Nhưng tôi không nói cho cậu ấy biết việc muốn về Thanh Hải, chỉ sợ nếu không nói cho rõ câu lại đi kế cho Lục Kinh Đình thì không ổn.
Tân Gia Kiệt không hiểu sao đáp một tiếng, bảo tôi gửi địa chỉ cho mình, sau đó cúp máy.
Tôi gửi địa chỉ qua, còn tìm được số điện thoại trợ lý của ông Lục đã lưu trước đó, sau lần nói chuyện đó trợ lý đã cho tôi số điện thoại, nói nghĩ xong rồi thì gọi điện cho anh ta.
Tôi không gọi, chỉ gửi tin nhắn qua và nói: "Sổ hộ khẩu đã được gửi rồi, khi nào xong báo cho tôi."
Dù sao thì tôi cũng không biết nên đi đâu sau khi trở về.
Trợ lý nhanh chóng nhắn lại cho tôi: "Được, cô
Tân."
Tôi nhìn tin nhắn kia, thở ra một hơi như trút được gánh nặng, ngẩng đầu lên nhìn nóc xe tối đen như mực, chợp mắt một lát, cho đến khi Nha Nha lay lay tôi, gọi: "Chị Tân Ái Phương, đến nơi rồi."
Tôi mới tỉnh lại, khôi phục tinh thần, bước xuống xe theo Nha Nha, cầm hành lý đi vào sân bay.
Trong sân bay có rất nhiều người qua người lại, cũng có nhiều người nước ngoài, dù sao bên Thanh Đông này cũng là thành phố ven biển,
Tôi nhìn thời gian, còn hai mươi phát mới đến giờ soát về, vì quá nhàm chán nên tôi kiểm tra các thành phó trên điện thoại, tốt nhất nên tránh xa các nơi có thế lực của Lục Kinh Đình. Nhưng tôi biết quả ít về chuyện này.
Bắt đắc dĩ đành phải cầu cứu chị Tiểu Tiểu, lên zalo hỏi cô có nơi nào Lục Kinh Đình không với tới được không.
Chị Tiểu Tiểu gửi cho tôi ba biểu cảm kinh ngạc rồi hỏi có phải tôi muốn đổi công việc không, tôi ghẹo chị nói Lục Kính Đình đội mũ xanh cho tôi, quyết định tránh xa anh ta mười ngày rưỡi khiến anh ta khó chịu. Chi Tiểu Tiểu cười tán thành lời tôi nói, sau đó gửi tới mấy tên thành phố, đều là những nơi tương đối xa.
Trong đó có Thanh Xuyên và Thanh Vân đều xã
Thanh Hải.
Tôi tính đến Thanh Xuyên. Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Vừa mới quyết định xong, đã bị những tiếng ồn phía sau quấy nhiễu, ánh mắt tôi rời khỏi màn hình điện thoại, quay đầu lại nhìn.
Mấy người mặc áo đen dồn dập đi đến, bước nhanh tới cho chúng tôi, họ đều đeo kính râm, mắc đồng phục vệ sĩ, làm gây ra không ít hỗn loạn ở sân bay.
Người đàn ông dẫn đầu có chút quen mắt, nhưng anh ta đã đeo kính râm chắn gần hết khuôn mặt, đến khi anh ta thảo kính râm ra, tôi lập tức ngắn người.
Anh ta nhìn thấy tôi bèn gọi cô Tân, đi nhanh đến.
Tôi vội xoay người, kéo Nha Nha bảo cô ấy nhanh chóng đi theo tôi, Nha Nha không hiểu ra sao chạy theo tôi khắp sân bay, cuối cùng vẫn bị mấy người đồ đen đó vây lại.
Thắng Đen thở hổn hển bước đến trước mặt tôi, kêu người lấy hành lý trên tay tôi đi, tôi kích động gào lên: "Muốn gì?" Đồng thời bảo vệ sít sao hành lý của mình. "Cô Tân, cô đột nhiên bỏ đi như thế khiến chúng tôi rất khó xử. Lúc anh Đình trở về phát hiện ra cô không có nhà đã tức giận suýt giết người, rất đáng sợ" Thắng Đen vừa nói vừa khuyên tôi nên bò hành lý ra.
Làm sao tôi lại nghe theo anh ta được, thấy Lục Kinh Đinh không tới, trong lòng tôi còn giữ chút hy vọng: "Tôi chỉ muốn về Thanh Hải thôi, cũng chẳng phải muốn làm chuyện xấu xa gì, vì sao phải ngăn cản tối 2 “Thật sự chỉ vậy thôi?" Đột nhiên có một giong rồi lạnh lẽo vang lên đằng sau đám người áo đen, Thắng Đen họ một tiếng, bất đắc di dịch người sang bên, án còn gọi ảnh Đình
Lục Kinh Đình bước từng bước nặng nề ra khỏi đám người, đi tới trước mặt tôi, thân thể cao lớn mang theo áp lực vô hình, đẻ cho tôi không thở nổi.
Anh ta nhìn xuống tôi từ trên cao, một tay siết chặt bà vai tôi, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vì sao?"
Lưng tôi ướt đẫm, trong lòng hốt hoảng, vội né tránh tầm mắt anh ta: "Tôi... Tôi chỉ muốn trở về Thanh Hải thôi." "Vậy tại sao em không nói cho tôi biết? Em muốn bỏ tôi chứ gì? Em muốn ra đi lặng lẽ thế này?" Anh ta gầm nhẹ với tôi, những người xung quanh nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khác lạ, nhưng lại không có ai tiến đến ngăn cản.
Mỗi lần nói một chữ, bàn tay nắm vai tôi lại càng dùng lực nặng hơn, khiến tôi đau đến nhe răng nhếch miệng.
Tôi cảm thấy đau đớn, cử động thân thể, không muốn phải gánh chịu cơn giận của anh ta.
Lực Kính Đình thả lỏng tay hơn, nhưng vẫn không buông ra. Anh ta hít sâu vài hơi, trong mắt hắn tơ máu đó, khiến người ta đau lòng. Anh ôm lấy tôi, bất lực tựa vào vai tôi, nhỏ giong cầu xin: "Tân Ái Phương, đừng rồi bỏ tôi được không? Ngày đó tôi đã nói, miễn là em không bỏ đi thì tôi sẽ chấp nhận tất cả mọi thứ. Chỉ là bây giờ tôi phải đưa Kiểu Lam rời khỏi đây, cô ấy đối với tôi mà nói thì như em gái vậy, em hiểu không?"
Tôi chỉ muốn hỏi chính anh ta có tin vào lời nói của minh không? Chỉ là em gái thôi mà có thể làm được đến bước đó?
Hai mắt tôi vô thần, nhẹ giọng ừm một tiếng, thản nhiên nói: "Tôi tin anh, tôi không muốn bỏ đi, tôi chỉ muốn về Thanh Hải thôi. Không phải lần trước anh còn muốn đưa tôi về sao?"
Không ngờ anh ta lại ôm tôi chặt hơn, siết tôi đến mức gần như không thở nổi: "Không, tôi muốn em lúc nào cũng phải ở bên tôi, em không thể trở về, muốn trở về cũng phải về cùng tôi."
Khả năng không nói lý của anh ta còn mạnh hơn sự xâm nhập vô lý của anh vào lòng tôi, tôi không còn lời nào để nói, xem tình hình này thì không đi được rồi, chỉ có thể đồng ý ngoài miệng. Tôi nhìn thời gian trên điện thoại, đã bắt đầu soát vẻ rồi
Tôi buông lỏng hành lý và an ủi anh ta: "Được rồi, tôi biết, tôi sẽ không đi Đến đây anh ta mới buông tôi ra,
Nhưng sau đó anh ta văn nắm chặt lấy tay tôi, để dặt hỏi tôi có quay về hay không, dường như vẫn sợ tôi chạy mất vậy.
Tôi nhìn về phía bên phải một chút, rồi gật đầu: "Có về, nhưng mà tôi muốn tiễn Lộ khiết một đoạn hôm nay cô ấy phải đi rồi." "Tôi đi cùng em."
Tôi khẽ mấp máy môi một cái, nhìn đám người xung quanh anh ta vô cùng ồn ào náo nhiệt, sân bay người đến người đi không có người nào là ánh mắt không hướng về phía bọn họ cả. "Anh bảo bọn họ về trước đi, như thế này rất dễ khiến người khác chú ý."
Lục Kinh Đình nghe lời cô, nhanh chóng bào thắng Đen dẫn người rời khỏi chỗ này, sau đó sân bay ồn ào cũng bắt đầu trở nên yên tĩnh, mọi người thấy không có chuyện gì thú vị, cũng lập tức giải tần, khôi phục lại quỹ đạo ban đầu.
Tôi vỗ nhẹ lên bả vai Lộ khiết nói: "Sau khi về phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, nếu như có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chi
Lê Khiết vô cùng cảm động, ánh mắt đỏ lên, gặt dầu thật mạnh, sau đó còn lao đến ôm lấy tôi, nhà giọng gọi một tiếng chị Tân Ái Phương.
Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy, lòng bàn tay bị Lục Kinh Đình nằm chặt.
Năm phút sau, cuối cùng cũng đến lúc làm thủ tục lên máy bay, tôi không cam lòng tay năm chặt túi xách, quay đầu nhìn Lục Kinh Đình nói: "Tôi đi vệ sinh một chút." "Tôi đi cùng em." Lục Kinh Đình đột nhiên căng thẳng, bàn tay đang nắm lấy tay tôi càng nắm chặt hơn, cái người này còn dính người hơn cả trẻ con.
Mặt tôi đò bừng lên, hơi cúi đầu nói lí nhí: "Anh đâu phải phụ nữ, đi theo tôi làm gì? Anh chờ tôi ở đây đi, tôi sẽ quay về nhanh thôi." "Vậy em sẽ không trốn chứ?" Dáng vẻ khẩn trương của anh khiến tôi khẽ giật mình, tôi không hiểu rốt cuộc Lục Kính Đình coi tôi là gì, sao anh lại sợ tôi rời khỏi anh như vậy? Hoàn toàn không giống với tác phong con người kiêu ngạo của anh.
Tôi bật cười một tiếng, nhìn có vẻ nhẹ nhõm, nhưng trong miệng lại cảm thấy đẳng chất: "Không phải tôi đã đồng ý với anh rồi à, sao tôi có thể chạy được?"
Lúc này Lục Kính Đình đang lo được là mất mới buông lỏng tay tôi ra, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo tôi, mãi cho đến khi tôi đi vào một chỗ ngoặt biến khỏi tầm mắt anh, tôi mới không còn cảm nhận được ánh mắt ấy nữa.
Tôi đi vòng từ đẳng sau ra đến quầy kiểm vẻ trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn tiếp viên hàng không làm thủ tục, cuối cùng khi lên đến trên máy bay rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu lại nhìn đường băng rộng lớn, đây là nơi máy bay cất cảnh, còn phía sau lưng chính là nơi Lục Kinh Đình đang ở đó chở tôi.
Ở nơi này cách nhau một bức tường, anh không nhìn thấy tôi, tôi cũng không nhìn thấy anh, nhưng trong lòng tôi lại hiện lên gương mặt căng thẳng đang chờ đợi tôi của anh, khiến tôi cảm thấy có chút chua xót.
Nhưng lần này, tôi và anh đã kết thúc thật rồi. "Kinh chào quý khách, máy bay sẽ lập tức cất cánh, xin hãy chuẩn bị kỹ càng." Giọng nói của tiếp viên hàng không truyền đến, cửa máy bay cũng chậm rãi đóng lại, tâm trạng của tôi cũng dần dần trở nên nặng nề, không hiểu tại sao lại có cảm giác hốt hoàng. Vừa lên máy bay sở Là Khiết trông thấy mình, tôi còn có ý đổi cho cho người khác, không ngờ đột nhiên Lõ khiết lại đi về phía nhà vệ sinh ở bên này, vừa vặn đi từ phía đối diện với tôi đến khiến tôi cảng hoảng sợ hơn, vội vàng củi đầu xuống để che mặt mình. Cô ấy không gọi tôi, có khả năng là không trông thấy, nhưng mà cô ấy vào nhà vệ sinh một lúc lâu rồi vẫn chưa thấy ra ngoài.
Sau đó đến thời gian máy bay cất cánh, động cơ cũng bắt đầu khởi động, lúc ấy tôi cho rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi, không ngờ khi máy bay sắp cất cảnh đột nhiên lại dừng lại, giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không lập tức truyền đến: "Quý khách thân mến, bởi vì máy bay xảy ra chút trục trặc, cần sửa chữa trong vài phút, xin quý khách yên lòng chờ đợi trên máy may, xin lỗi vì đã mang đến phiền phức cho mọi người, xin mọi người thứ lỗi."
Những lời này giống như đôi tay vô hình bóp chặt cổ họng tôi, trái tim vừa yên ổn lập tức hoảng hốt không yên.
Sao lại trùng hợp như vậy?
Sự thật chứng minh đây đâu phải chuyện trùng hợp. Ngay sau đó bên dưới máy bay truyền đến từng bước chân ổn áo, tôi ngồi gần cửa sổ ngó mặt ra nhìn thì trông thấy một đám đàn ông mặc quần áo vệ sĩ đang dồn dập kéo đến, rồi bọn họ lên máy bay, giống như đang tìm kiếm ai đó, khiến mọi người hoàng sợ.
Cuối cùng ánh mắt bọn họ nhìn về phía tôi, ảnh mắt ấy giống như đang nhìn chăm chăm vào con mỗi vậy, sau đó từng người từng người gọi tôi là mơ chủ
Trái tim tôi lập tức đập lỡ một nhịp, phát hiện ra chuyện không ổn, tôi vội vàng cúi thấp đầu xuống nói bọn họ nhận lầm người rồi
Nhưng đám người mặc đồ đen kia không cho tôi cơ hội phản kháng, cả đám áp sát động tác thô lỗ không hề nhẹ nhàng chút nào, trực tiếp kéo tôi xuống khỏi máy bay.
Tôi vùng vẫy suốt cả quãng đường, cuối cùng vẫn bị kéo xuống khỏi máy bay, trơ mắt nhìn chuyến bay của mình chạy ra khỏi đường băng, cất cánh lao thẳng lên bầu trời.
Tôi hoàn toàn suy sụp, vừa thét vừa giãy giua hỏi bọn họ muốn làm gì. Sau đó bọn họ dẫn tôi ra khỏi sân bay, đi đến trước mặt một chiếc Bentley màu đen, lúc này thắng Đen đang cung kính đứng chờ ở đó, anh ta cưới tùm tìm nói với tôi: "Cô Tân đúng là đã khiến anh Đình phải đau đầu rồi."
Quả nhiên bọn họ là người của Lục Kính Đình, bàn tay tôi trở nên lạnh lẽo, gần như đã buông tha cho việc chống cự, bị bọn họ nhét vào trong xe, quay về nơi ở mời của mình. suốt quãng đường đi tôi đã tưởng tượng rất nhiều về tình cành khi mình gặp lại Lục Kính Đình, khả năng sẽ bị mắng cho một trận, nhưng cuối cùng kết quả khác xa so với những gì tôi tưởng tượng, khiến người ta không kịp trở tay.
Hơn nửa tiếng sau, tôi bị đám người thắng Đen đưa đến một căn biệt thự, Lục Kinh Đình lạnh lùng như một tòa núi băng ngồi trên ghế sô pha đen bóng băng da thật không hề nhúc nhích, đợi đến khi đảm thắng Đen đi rồi, anh mới xoay đầu lại nhìn tôi bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo.
Cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh trên bản đã chất đầy tàn thuốc, hình như đều vừa mới hút xong, trong phỏng vẫn còn phảng phất mùi thuốc lá nồng đậm, vô cùng gay mũi.
Chiếc áo sơ mi anh mặc được xắn tay lên đến cùi chỏ, để hở ra cánh tay cơ bắp rắn chắc, vô cùng đẹp mắt. "Vì sao lại lừa tôi?" Anh gắn giọng chất vấn, sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha, còn thuận tay cầm lấy một chiếc công đang đặt ở bên người anh nhưng tôi không phát hiện ra. Tôi nhận ra được có chuyện không ổn sắp xảy ra, nên vô thúc lui về phía sau hai bước. Nhìn anh đang nhanh chân bước đến chỗ mình, khiến tôi sẽ đến mức liên tiếp lui về phía sau, cơ thể mất trong tâm cả người lào đảo. Mãi cho đến khi lưng tôi chạm vào bức tưởng lạnh lẽo phía sau, tôi mới dừng chân lại.
Lục Kính Đình bước từng bước đến trước mặt tôi, lấy còng sắt ra còn tay tôi lại, một tay khác đánh sượt qua bên tại tôi nên thẳng vào bức tường phía sau, mùi thuốc lá gay mũi trên người anh, dường như đã che lấp hết mùi hương mát lạnh khoan khoái dễ chịu thưởng ngày rồi.
Tôi sợ đến mức run rẩy, hai tay mắt chặt lại, sau lưng đồ đẩy mồ hôi lạnh, cần thận quan sát vẻ mặt âm u của anh: "Tôi..." "Sao em phải rời khỏi tôi? Chẳng lẽ em thật sự thích Chu Phong như vậy sao? Vì anh ta, em lừa gạt tôi không tiếc?" Lục Kính Đình khẽ gầm lên, tay bóp chặt cổ tôi, không hề dùng sức nhưng mà cảm giác lạnh lẽo dường như khiến cổ họng tôi đông cứng không thể thở noi.
Tôi khẽ mấp máy môi, vội vàng lắc đầu: "Không phải, chuyện này thì liên quan gì đến Chu Phong? Chỉ là tôi muốn đi mà thôi." Đến lúc này rồi cũng không cần thiết phải lừa gạt anh nữa, tôi dứt khoát nói thẳng, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, nếu như anh đã yêu Kiểu Lam thì cần gì phải giữ tôi lại.
Tôi vừa dứt lời, bàn tay đang nằm chặt có tôi của Lục Kinh Đình đột nhiên dùng sức khiến tôi hoàn toàn không thể thở nổi. Tôi vô thức bắt lấy tay anh muốn đầy ra, nhưng lại bất lực.
Ảnh mắt của anh âm u tàn nhẫn, giống như xuyên qua nhãn cầu đâm thẳng vào tim tôi. "Tại sao phải đi? Tôi có điểm nào làm chưa tốt? Là do tôi đối xử với em không tốt hay là vì sao? Tôi đã nói rồi, dù em muốn gì tôi cũng đồng ý, em nói em không ghen ghét Kiểu Lam, vậy vì sao em không thể dễ dàng tha thứ cho tôi vì đã mang cô ta rời khỏi chỗ này? Rốt cuộc em muốn thế nào tôi thật sự không biết."
Anh nổi giận đùng đùng gào lên một trần với tôi, tôi lờ mờ hiểu được một chút, trong lòng cũng tức giận, tôi ức đến mức hai mắt đỏ bừng, dùng sức đẩy tay anh đang bóp cổ mình ra, quát lên: "Là tôi không biết anh muốn thế nào mới đúng, anh không có chỗ nào không tốt cả, chỉ là tôi muốn sống thật tôi, chỉ muốn yên ổn sinh con ra mà thôi." "Được, sinh con, tôi giúp em, em muốn sinh tôi không phải đối, tôi đã nói rồi, tôi sẽ bảo vệ em, cho nên em đừng rời khỏi tôi có được không?" Tôi nở nụ cười mỉa mai, bị những lời của anh làm cho bị sắc khiến nước mắt đong đầy "Lục Kinh Đinh, anh không cảm thấy những lời này của anh vô cùng dối trả sao? Anh nói anh sẽ bảo vệ tôi, vậy anh tính thứ xem đã bao nhiêu lần anh vì Kiểu Lam mà đem tôi đi bán rồi? Lần đầu tiên anh bán đứng tôi cho Tần Thiên Khải, lần thứ hai anh đi Thanh Đông vì cô ta, không hề nghĩ đến việc bố của anh sẽ đối xử với tôi thế nào, lần thứ ba. "
Vốn dĩ tôi mang tâm trạng không còn gì để mất đề gào lên những lời này, nhưng nói đến đây tôi lại không thể nói thêm được nữa. Chuyện ngày hôm đó ông Phương làm đã để lại bóng ma quá lớn đối với tôi, trước đây bóng ma lớn nhất của tôi là bị bạn trai cũ bán đứng, bị Chu Phong vứt bỏ, nhưng hiện giờ bóng ma lớn nhất là bố mẹ đều mất, con của tôi thiếu chút nữa cũng không giữ được.
Lục Kinh Đinh trợn trừng mắt không còn lời nào để nói, sau đó anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, rồi cất lời xin lỗi tôi: "Xin lỗi, không có lần sau nữa em tin tưởng tôi một lần cuối cùng thôi được không? Sau này em ở bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho em thật tốt." "Không kịp nữa rồi, tôi đã không còn tin anh nữa, Lục Kinh Đình, thứ anh cho tôi chỉ có niềm đau." Tôi không nể mặt anh, lạnh lùng trả lời, khiến bầu không khi lập tức trở nên yên tĩnh.
Cả căn phòng tĩnh lặng rất lâu, lâu đến mức tài tất đầu hoảng sợ, nhưng vẫn kiên trì không ngắng đầu lên nhìn Lục Kinh Đình.
Một lúc sau, đột nhiên Lục Kính Đình bật cười thành tiếng, tay nắm lấy tay tôi giơ cao lên nói: "Không tin tôi nữa có phải không?"
Nói xong anh dùng công sắt khóa tay tôi lại, sau đó bể tôi lên, nhanh chân đi lên trên lầu. Tôi cố giấy giua nhưng không có chút tác dụng nào với anh cả.
Cả cánh tay to lớn của anh giữ chặt lấy người tôi, vừa nhúc nhích một cái, chân tay tôi đã bắt đầu đau đón. "Lục Kính Đình, anh muốn làm gì hả?" Tôi sợ hãi kêu lên, bị anh ôm thẳng đến phòng ngủ, đặt tôi xuống giường động tác không tính là thô lỗ. Sau đó anh ta khóa bên kia còng tay lên trên đầu giường, tôi thử giật hai cái thấy không thoát ra được, thì bắt đầu hoảng sợ nhìn anh ta. "Trước khi chưa xử lý xong chuyện bên này, em cứ đợi ở đây, không được đi đâu cả, tôi sẽ tìm người đến chăm sóc em
Đầu ngón tay tôi lạnh buốt, nhìn dây xích sắt dài một mét kia da đầu tê dại: "Anh khỏa tôi lại thế này, tôi đi về sinh thế nào?"
Lục Kính Đình nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi sẽ đưa chìa khóa cho bảo mẫu chăm sóc em, em muốn đi thì nói với người đó một tiếng là được rồi, nhưng mà... Em không trốn thoát được đâu, đừng lãng phí sức lực."
Nói xong anh ta không để ý đến tôi giãy giua, tôi gào thét, mà trực tiếp cất bước ra khỏi phòng ngủ. Chỉ một lát sau, anh đã gọi một người bảo mẫu đến phòng ngủ, là một người phụ nữ cùng tuổi với tôi, vẻ mặt nhìn rất hiền lành thân thiết, vẻ ngoài cũng rất bình thường, nhưng mà càng nhìn lại càng thấy quyến rũ.
Dáng người cô ta rất đẹp, hình như từng tập võ, chỉ cần dùng thêm chút sức là có thể trông thấy cơ bắp trên cánh tay cô ta. "Mợ chủ, chào cô, tôi là Mini, là bảo mẫu câu ba tìm tới, trong khoảng thời gian này tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của cô, có chuyện gì cứ nói với tôi nhé."
Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, bàn tay bị khóa chất trên đầu giường nằm chặt lại thành nắm đấm
Mấy ngày tiếp theo tôi bắt đầu trải qua khoảng thời gian người không ra người quỷ không ra quỷ, hoàn toàn trở thành một kẻ tàn phế, khoảng không gian tới có thể hoạt động chỉ có căn phòng này, ngay cả cơm cũng được đưa vào phòng. Tuy rằng tôi từng nghĩ đến chuyện lừa Mini để chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn bị bat lai.
Mấy ngày qua Lục Kính Đình bận rộn nhiều việc, không có thời gian đến thăm tôi, khiến tôi sắp quên cả cách nói chuyện rồi.
Cuộc sống mệt mỏi như vậy cứ tiếp diễn, cho đến một ngày, có một người xuất hiện phá vỡ sự buồn tẻ không thú vị đó.
Gã ta vừa chửi tôi để tiện vừa cởi quần lót tôi, túm bắp chân tôi giật xuống rồi gập cả người tôi lên ghế số pha như người giấy, hạ thể hưởng lên trên.
Nơi đó loã lồ dưới ánh đèn, cho dù là lần cưỡi ngựa gỗ trước tôi cũng chưa phải trải qua sự nhục nhã trần trụi thế này.
Khuôn mặt tôi thoạt trắng thoạt đỏ, gò má nóng rất đau đớn. Nhưng vẫn không ngừng giãy giụa.
Gã ta túm tóc trên đầu tôi, khiến da đầu tôi đau đớn. Vừa quát tôi cầm mồm vừa đập đầu tôi vào số pha. Tôi bị đập đến độ trong mắt hiện lên bảy vì sao, vắng vất thật lâu, đột nhiên giật mình vì hạ thân bị dị vật tiến vào.
Mở màng nheo mắt thấy người đàn ông đang nhìn xuống phía dưới tôi chăm chăm rồi cười điền đại, thô lỗ nhét chai bia vào trong. Vách tường bên trong bị căng ra cực hạn, đầu nhỏi lên. Tôi không nhịn được kêu lên, nước mắt rơi là chả, thế này còn khó chịu hơn là bị chém ngàn vạn nhất. "Lục Kinh Đỉnh... Lục Kinh Đình..." Tôi điên cuồng cầu véo người đàn ông trước mặt, khóc lóc không ngừng gọi tên Lục Kinh Đình, nước mắt chảy ra nhiều đến nỗi gần như không thấy rõ mọi thứ trước mắt nữa. Và người đàn ông dường như đã sắp nhồi hết cả cái chai vào.
Tôi vô cùng sợ hãi, gào lên cứu mạng, nhưng hai chân không dám cử động tỉ nào, sợ nó cắm thẳng vào. Người đàn ông lại cho tôi vài cái tát, đánh cho mặt tôi hoàn toàn biến dạng, "Câm mồm cho tao!"
Đánh bố giận xong, gã ta rút cái chai ra khỏi người tôi, vách tường bên trong đang căng chặt lập tứctrống rỗng, không khí lạnh luồn vào, quét qua dạ dày tạt thẳng vào trong lòng, lạnh tới nỗi tôi phải run rẩy.
Tôi tưởng lương tâm anh ta trỗi dậy, nhưng chợt nhận ra gã ta đã tìm ở bên cạnh ra một cái đũa, khỏe môi nhếch lên nụ cười điên cuồng, âm trầm khiển người ta rét run: "Mày nói xem cái lỗ này của mày có thể chứa được bao nhiêu ?"
Tôi nhìn cái đứa trong sợ hãi, mắt nghẹn lại trên khuôn mặt.
Cũng không biết lấy sức từ đầu ra, tôi như phát điện đá thẳng vào mặt gã. Nhân cơ hội đó tôi vội vàng đứng dậy, nhịn cơn đau như bị xé rách ở hạ thân chạy ra cửa.
Người phía sau chửi tôi tức tối, thế rồi một chai rượu đập vào gáy tôi, đầu tôi ù đi, choáng váng, hai chân mềm nhũn, rầm một tiếng ngã ra đất, có chất lòng nong nóng gì chảy xuống sàn. Tôi sợ hãi, kinh hoàng, sau đầu cũng chảy máu, cả người toàn mùi máu tươi, thân thể cũng như không phải của mình.
Người đàn ông lại mắng chửi, bước nhanh về phía tôi muốn bắt lại.
Tôi nào dám dừng lại, nên nước mắt cắn cánh tay, nhắc nhờ bản thân phải tỉnh táo lên. Ngay lúc gã ta xông tới, tôi lao ra khỏi cánh cửa, lập tức đâm vào lòng một người đàn ông.
Người này bị tôi đâm ngã ra đất, tôi cũng lào đảo ngã xuống, chẳng biết phương nào hướng nào.
Vì có chuyện bất ngờ này mà người đàn ông phía sau đã nhanh chóng đuổi kịp, một tay túm lấy tôi kéo dậy, thô bạo kéo tóc tôi, quanh tại toàn là tiếng tóc bị giật ra khỏi da dầu, làm người ta rợn gáy.
Có họng tôi nghẹn lại đứng dậy theo sự tàn bạo của anh ta, hai chân lên theo một vệt máu thật dài, tôi bàng hoàng, bụng dưới đau thắt "Đồ khốn. Để xem tôi dạy dỗ em thế nào" Bên tại truyền đến tiếng mắng chửi của người đàn ông, tôi hốt hoàng bị gã kéo dẫn vào phòng, tất cả sợ hãi và đầu đớn đều hoá thành tuyệt vọng.
Tôi thật sự cho rằng mình phải chết ở đây rồi, không ngờ người đàn ông vừa bị tôi đụng phải bằng chốc xông lên, không nói lời nào đã đấm ngay vào mặt người đàn ông phía sau tối, sau đó xoay người ôm lấy thân thể đang run rẩy của tôi.
Trên thân người người đó có mùi thuốc lá thoang thoảng thấm vào tim phổi, gợi cho tôi cảm giác quen thuộc.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là một khuôn mặt cương nghị, đang lo lắng nhìn tôi.
Đầu tôi thật sự rất nặng nề, khi nhìn thấy anh ấy, cả cõi lòng đều lắng xuống. Trước khi hôn mê tôi thốt ra tên anh ấy: "Chu Phong, cứu tôi."
Những thứ đó quả thật là một cơn ác mộng, dường như tôi thấy mình ngồi cô độc trong một căn phòng tối tăm, bên trong chỉ có một tia sáng, mà dưới tia sáng ấy là một bãi máu, Nhìn kỹ lại, sông máu uồn lượn kéo dài đến trên người tôi, hạ thân như sông vỡ để, không ngừng chảy ra, thể như muốn rút hết toàn bộ máu trong thân thể.
Tôi hoảng sợ, ôm đấu gảo thét, từng tiếng gọi con. Thét lên, chợt mở mắt ra mới phát hiện là mơ.
Trước mắt là trần nhà trắng xoá, xung quanh rất yên tĩnh. Trong không khí còn ngập mùi nước khử trùng, nhưng không quá nồng.
Tôi kiệt sức quay đầu quan sát cảnh tượng trong phòng, Chu Phong ngồi bên cạnh lo lắng nhìn tôi, hai tay nắm chặt lấy tay tôi: "Em sao rồi? Có đau chỗ nào không?"
Tôi trợn to hai mắt, sở lên bụng theo bản năng, hoảng sợ gào lên: "Con đâu, con của em..."
Chu Phong đè lại bả vai đang bồn chồn bất an của tôi, vội trấn an: "Đứa nhỏ vẫn còn, vẫn còn, em đừng kích động."
Tôi thở ra một hơi, thần kinh đang căng thẳng cũng thả lỏng, thân thể chậm rãi mềm xuống, lắng lặng nhìn lên trần nhà.
Tôi có thể cảm nhận được cơn đau rách toạc ở bên dưới, mặc dù có hơi lạnh của thuốc làm giảm bớt cơn đầu bỏng rát, nhưng vì hành động quả khích bạn nãy của tôi, chỗ đó lại dấy lên cơn đau. Nhưng dù vậy, trong lòng tôi đã tê dại rồi,
Chu Phong chậm rãi buông tay đẻ vai tôi ra, cần thân hỏi tôi có sao không. Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, xoay mặt nhìn ra ngoài cánh cửa sổ kiểu Pháp, trời đã nằng lên sau cơn mưa, thản nhiên hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?" "Thứ hai"
Tôi quên mất, ông Lục đã nói cho tôi thời gian một tuần đề suy nghĩ, hôm nay là ngày cuối cùng rồi.
Trước đây tôi rất hoang mang, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi không muốn phải trải nghiệm cơn ác mộng ngày hôm qua nữa, không liên quan đến đứa con. Cứ vậy đi, tôi không muốn theo đuổi thứ gì nữa, dù có kiểm chứng thế nào đi nữa thì vẫn sẽ chỉ chứng minh một điều, trong lòng Lục Kính Đình, Kiều Lam vẫn là quan trọng nhất.
Tôi cười mỉa mai, cười đến mức phổi như nghẹn lại, cười đến chóng mặt mới chịu dừng, chứ chẳng thể khác.
Chu Phong lo lắng nhìn tôi, lại không biết nói gì. Khi tôi hoà hoãn rồi, anh ấy hỏi tôi có chuyện gì xảy ra.
Tôi điểm nhiên trả lời: "Không sao, là em đang " Chu Phong nhíu mày, chống hai tay biên đầu tỘI, nhìn xuống tôi từ bên trên, thấp giọng nói: "Tân Ái Phương, em ở bên đó chỉ phải chịu khổ thói, em trở về đi, em muốn cái gì tôi đều cho em, được không?"
Nếu khi trước anh ấy nói ra lời này, tôi chắc chắn sẽ đồng ý không chút do dự, nhưng hiện giờ chẳng thể quay về lúc đó được nữa. Cũng giống như trao trái tim cho Lực Kính Đình, thì dù có chết vẫn sẽ ở bên anh ta.
Tôi nhắm mắt lại, không nhìn vẻ mặt buồn bã của anh, cũng không nói gì.
Anh ấy im lặng một khoảng dài, không nhận được câu trả lời từ tôi. Bất đắc dĩ thở dài, anh nằm xuống ôm chặt tôi, thì thào nói bên tại tôi: "Em có thể đừng dày vò bản thân nữa không? Lần này nếu tôi không đến Hồng Tuyết Lâu, có phải tôi sẽ chẳng bao giờ được gặp em nữa không?"
Anh ta cũng đang sợ hãi, một người lớn mà lại đang sợ hãi đến run rầy. Không thể không nói, điều này khiến trái tim tôi thấy hơi cảm động.
Tôi cắn chặt môi dưới, không thốt ra một tiếng, bởi vì tôi sợ.
Chiều hôm đó, tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều, không tiếp tục nằm viện nữa. Chu Phong vốn định để tôi ở lại bệnh viện vài ngày, tôi nói đồng ý, chủ yếu là để tránh anh ấy nói nhiều thêm với tôi. Chở anh ấy vừa đi, tôi lập tức thủ tục xuất viện,
Các y tá ở bệnh viên cũng khuyên tôi nên ở lại bệnh viện điều dưỡng thêm, tránh để bị động thái, nhưng tôi chỉ coi đó như nhắc nhở và nhấn mạnh muốn xuất viện.
Trở lại biệt thự mà tối qua Lục Kinh Đình sắp xếp cho chúng tôi, tôi còn tưởng anh ta sẽ đợi tôi trong biệt thự, lại không ngờ rằng cả căn biệt thự đều trống rỗng. Tôi sạc điện thoại, bởi vì có chuyện ngày hôm qua nên điện thoại đã sập nguồn.
Bây giờ vừa khởi động, Lục Kinh Đình đã gọi tới. Tôi bất lực nhận cuộc gọi, âm thanh thiếu kiên nhẫn từ bên kia vọng tới: "Em ở đâu?"
Giọng điệu đầy chất vấn "Nhà."
Vừa dứt lời đã bị cúp máy.
Đợi khoảng ba mươi phút, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó Lục Kinh Đình mang vẻ mặt mệt mỏi bước vào, khuôn mặt nhăn lại, tiến lên túm cổ áo tôi kéo tôi dậy khỏi sô pha, hung hãn hỏi tôi: "Có phải em có chuyện giấu tôi không?”
Tôi chẳng hiểu chuyện gì, cũng lười giảy ra, thần nhiên hỏi làm sao.
Anh buông tôi ra, hơi đấy tôi về phía sau, lực không lớn, nhưng đối với thân thể yếu đuối không ra nổi gió này của tôi, tôi vẫn ngã ngồi xuống đất.
Anh nhìn xuống tôi từ trên cao, ném một tờ giấy lên mặt tôi, nhịn cơn giận gầm lên: "Em nói xem đây là thế nào?"
Tờ giấy trượt khỏi khuôn mặt, rơi vào tay tôi, bên trên là giấy khám thai của tôi.
Tôi cứng đờ người, ngây ra thật lâu, trái tim dẫn lạnh lẽo.
Lúc trước tôi còn do dự không biết nên nói chuyện này cho Lục Kính Đình không, tôi còn từng tưởng tượng biểu cảm của anh ta khi biết chuyện, không ngờ lại là tức giận và thất vọng, thì ra anh không muốn có con với tôi.
Tôi cười khổ một tiếng, nắm chặt tờ giấy, nghiến răng nói: “Thì ra anh đã biết " "Đúng." Anh ta nói rất thàn nhiên, nhưng đó lại một tia chớp giữa trời quang đối với tôi.
Tôi nắm chặt bàn tay, run rẩy đứng dậy, đối diện với đôi mắt giận dữ của anh ta: "Lục Kinh Đình, cái lương tâm chết tiệt của anh bị chó tha hết rồi à?" Tôi không kiếm được quát lên, nỗi uất ức lạnh lòng và bắt lực tràn ngập trong lòng, đây là lần đầu tiên tôi mắng chứ anh ta, vốn cũng ôm tâm tình không sợ chết.
Trải nghiệm đêm qua làm tôi lạnh người, người đàn ông này không tới cửu tôi, bây giờ cũng chẳng hề lo lắng, quan tâm đến tôi, nhưng lại luôn làm tổn thương tôi.
Tôi gần như phải nghi ngờ rằng anh ta đã biết tất cả chuyện xảy ra vào đêm qua. Nghĩ đến đây, tôi giật mình, nhờ Kiểu Lam không nói cho anh ta biết chuyện của tôi thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta không biết?
Tôi ôm chút hy vọng còn cuối cùng, thút thít hỏi anh ta có biết chuyện tối qua không.
Anh ta trừng trừng nhìn tôi đột nhiên cáu gắt, sau đó khuôn mặt càng thêm lạnh lùng: "Biết "
Chân tôi loạng choạng, lùi về phía sau hai bước, cười khúc khích, mặc kệ cơn đau trong cổ họng mà cứ bật cười.
Đúng là thảm hại.
Tôi hít sâu một hơi, không chút lưu tình tát vào mặt Lục Kinh Đinh, không còn lời nào để nói nữa, tôi xoay người lên tầng chuẩn bị thu dọn đồ đạc, anh ta bước nhanh theo sau, bắt lấy tôi trước cầu thang, giận dữ nói: "Em làm gì vậy?"
Tôi hét lên: "Cút đi." Đồng thời hất tay anh ta ra chạy lên trên, anh ta đuổi theo sau không buông, một đường tận vào trong phòng.
Anh ta vừa nắm lấy bàn tay đang sửa soạn hành lý của tôi vừa gọi tên tôi, muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi chẳng thể nghe thấy gì cả. Chỉ vừa nói cút vừa đầy anh ta ra.
Cuối cùng anh ta không nhịn nổi nữa, đầy tôi ngã xuống giường, ngồi đè lên trên người tôi, kéo tay tôi đề trên đỉnh đầu, từ trên cao nhìn xuống: "Tân Ái Phương, rốt cuộc em muốn làm gì? Là đứa trẻ này thực sự quan trọng? Hay là em không yêu anh?"
Tôi suýt chút nữa cười ra nước mắt, mặt dặn ra "Đừng đất vàng lên mặt mình như thế, có lẽ trước kia đã từng yêu, nhưng hiện tại tôi không muốn nữa, chẳng muốn gì cả. Cho nên tôi sẽ đi, tôi đi rồi thì chẳng còn ai còn trở anh và Kiều Lam nữa "Câm miệng." Người đàn ông gầm nhẹ, bóp má tôi làm cho tôi không thể nói ra lời.
Nhưng cho dù vậy, tôi vẫn cố chịu cơn đau để nói thêm, hoặc phải nói là oán hận thêm: “Vì sao phải cầm miệng? Anh có nói chuyện thể này với cô ta không? Hết lần này đến lần khác, Lục Kinh Đình, có phải anh cảm thấy tôi ngu ngốc lắm không? Anh cho rằng tôi nói dối, hay anh nghĩ tôi không thể sống nếu thiếu anh?"
Tôi hỏi anh ta, trái tim đập liên hồi theo từng lời nói, nhanh đến mức chính bản thân tôi cũng không khống chế nổi.
Lục Kính Đình có chút bối rối, anh ta vội nói mình không nghĩ vậy, sau đó gọi tôi là Lan Lan như đang dỗ dành một đứa trẻ, dịu dàng nói: "Lan Lan, tôi biết mình vẫn luôn khiến em phải chịu uất ức, vừa nãy tôi cũng không nên nói những lời đó. Em đừng tức giận nữa, được không? Chỉ cần em không rời khỏi tôi, chỉ cần em để anh đưa Kiểu Lam về đây, thì sau này tôi nhất định sẽ không khiến em phải chịu uất ức nữa. "
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lục Kính Đình hạ giọng như vậy, tuy không tính là lời lẽ ngọt ngào gì, nhưng lại là liều thuốc giảm đau mạnh nhất cho những vết thương của tôi.
Song bài học đêm qua đã khiến trái tim tôi kiện định, không thể lung lay nữa.
Tôi quay mặt đi, nhắm mắt lại, không nhìn anh ta, cũng không nói chuyện.
Anh hoảng hốt, củi đầu hôn tôi, từng lần từng lần thăm dò muốn nhận được phản ứng của tôi, lại từng lần gọi tên tôi, muốn tìm chút cảm giác tồn tại.
Tôi để anh ta hôn như một khúc gỗ mà chẳng có bất kỳ cảm giác nào.
Sau một lúc lâu, anh ta nhận ra làm vậy cũng chỉ vô ích nên dừng lại. Hai tay khẽ ôm lấy mặt tôi, giọng khàn khản nói: "Được, chỉ cần em ở lại, tôi cũng không ngại có con, được không? Em là người sinh con, sinh ra rồi, để tôi nuôi được không?"
Điều đó chẳng phải là lẽ tất nhiên sao? Tôi hỏi ngược lại trong lòng, càng thêm thất vọng với anh ta.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, không thể lãng phí thêm với anh ta, tôi chỉ đành đồng ý suông. Anh ta nghe tôi đồng ý thì không ngớt vui mừng, hôn lên trán tôi rất mạnh, bảo tôi đợi ở nhà, anh ta sẽ nhanh chóng giải quyết hết công việc rồi trở về với tôi. Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú ấy, có chút hoảng hốt, đây sẽ là lần cuối cùng tôi nghiêm tức nhìn anh như vậy, tôi gặt dấu chân thành, chủ động vòng hai tay lên có anh, hôn lên, cúi đầu nói: "Được, em chờ anh "
Lục Kính Đình gật đầu, sau đó rời đi. Căn phòng lại lần nữa chim trong im lặng, rung động nhất thời của tôi cũng dẫn dịu đi.
Tôi đứng dậy, thu dọn hết những thứ nên dọn, sau đó gọi điện thoại cho em trai tôi, bây giờ cậu ấy đang ở Thanh Hải làm việc cho Lục Kinh Đình, có lẽ bận rộn nên không nhận.
Buổi tối Nha Nha trở về, ôm tôi vừa khóc vừa quan sát, hỏi tôi có chuyện gì không, còn nói mình sợ gần chết, tôi vỗ về cô vài câu, sau đó nói: "Ngày mai chúng ta cùng nhau trở về đi." "Hả?" Nha Nha mở to đôi mắt sưng vù, mãi mới trả lời: "Nhưng chị Tân Ái Phương, chẳng phải chị muốn đợi Cậu ba sao?" "Không được, tôi có chút việc phải trở về" "Vậy Cậu ba có biết không?
Tôi hơi dừng lại, nhìn xuyên qua vai cô ấy về phía phòng bếp đằng sau, ngẩn ngơ một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình: "Biết."
Nhà Nhà ở một tiếng, hồi lâu sau mới nói được thế rồi hai người chúng tôi cũng đặt vé máy bay trên mạng, chuyển 9 giờ sáng, chủ yếu là tôi muốn thu xếp mọi thứ nhanh chóng.
Sau khi quyết định, tôi mất ngủ cả đêm. Suy nghĩ mãi, lại không khỏi nghĩ đến Tần Thiên Khải, anh tà một lòng muốn giúp tôi, nhưng hiện giờ tôi lại trốn đi nửa đường, không biết có khiến anh ta tức giận không, nhưng tôi đã không còn quá để tâm nữa.
Tôi nhìn thời gian trên điện thoại, vẫn gửi cho Tần Thiên Khải hai chữ "Xin lỗi" rồi mới ngủ
Ngày hôm sau, việc đầu tiên tôi làm khi tỉnh lại chính là nhìn vào điện thoại, Tần Thiên Khải chỉ trả lời một câu: "Nếu hối hận vì lựa chọn của mình thì hãy đến tìm tôi."
Tôi tự hỏi không biết anh ta có biết những gì tôi sắp làm không. Nhưng không nghĩ quá nhiều, đặt hết tâm tư vào chuyện trở về.
Không có gì ngoài ý muốn, từ lúc lên xe taxi đến khi đi xa Nha Nha và tôi đều không gặp Lục Kính Đình, cả chặng đường rất thuận lợi.
Trên xe buýt, em trai gọi cho tôi, hỏi tối hôm qua có chuyện gì, cậu quá bận rộn nên không nghe thấy điện thoại. Tôi nhìn Nha Nha bên cạnh, nói muốn nhờ cậu gửi số hộ khẩu đến một địa chỉ, rồi buổi chiều sẽ nói lại sau.
Nhưng tôi không nói cho cậu ấy biết việc muốn về Thanh Hải, chỉ sợ nếu không nói cho rõ câu lại đi kế cho Lục Kinh Đình thì không ổn.
Tân Gia Kiệt không hiểu sao đáp một tiếng, bảo tôi gửi địa chỉ cho mình, sau đó cúp máy.
Tôi gửi địa chỉ qua, còn tìm được số điện thoại trợ lý của ông Lục đã lưu trước đó, sau lần nói chuyện đó trợ lý đã cho tôi số điện thoại, nói nghĩ xong rồi thì gọi điện cho anh ta.
Tôi không gọi, chỉ gửi tin nhắn qua và nói: "Sổ hộ khẩu đã được gửi rồi, khi nào xong báo cho tôi."
Dù sao thì tôi cũng không biết nên đi đâu sau khi trở về.
Trợ lý nhanh chóng nhắn lại cho tôi: "Được, cô
Tân."
Tôi nhìn tin nhắn kia, thở ra một hơi như trút được gánh nặng, ngẩng đầu lên nhìn nóc xe tối đen như mực, chợp mắt một lát, cho đến khi Nha Nha lay lay tôi, gọi: "Chị Tân Ái Phương, đến nơi rồi."
Tôi mới tỉnh lại, khôi phục tinh thần, bước xuống xe theo Nha Nha, cầm hành lý đi vào sân bay.
Trong sân bay có rất nhiều người qua người lại, cũng có nhiều người nước ngoài, dù sao bên Thanh Đông này cũng là thành phố ven biển,
Tôi nhìn thời gian, còn hai mươi phát mới đến giờ soát về, vì quá nhàm chán nên tôi kiểm tra các thành phó trên điện thoại, tốt nhất nên tránh xa các nơi có thế lực của Lục Kinh Đình. Nhưng tôi biết quả ít về chuyện này.
Bắt đắc dĩ đành phải cầu cứu chị Tiểu Tiểu, lên zalo hỏi cô có nơi nào Lục Kinh Đình không với tới được không.
Chị Tiểu Tiểu gửi cho tôi ba biểu cảm kinh ngạc rồi hỏi có phải tôi muốn đổi công việc không, tôi ghẹo chị nói Lục Kính Đình đội mũ xanh cho tôi, quyết định tránh xa anh ta mười ngày rưỡi khiến anh ta khó chịu. Chi Tiểu Tiểu cười tán thành lời tôi nói, sau đó gửi tới mấy tên thành phố, đều là những nơi tương đối xa.
Trong đó có Thanh Xuyên và Thanh Vân đều xã
Thanh Hải.
Tôi tính đến Thanh Xuyên. Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Vừa mới quyết định xong, đã bị những tiếng ồn phía sau quấy nhiễu, ánh mắt tôi rời khỏi màn hình điện thoại, quay đầu lại nhìn.
Mấy người mặc áo đen dồn dập đi đến, bước nhanh tới cho chúng tôi, họ đều đeo kính râm, mắc đồng phục vệ sĩ, làm gây ra không ít hỗn loạn ở sân bay.
Người đàn ông dẫn đầu có chút quen mắt, nhưng anh ta đã đeo kính râm chắn gần hết khuôn mặt, đến khi anh ta thảo kính râm ra, tôi lập tức ngắn người.
Anh ta nhìn thấy tôi bèn gọi cô Tân, đi nhanh đến.
Tôi vội xoay người, kéo Nha Nha bảo cô ấy nhanh chóng đi theo tôi, Nha Nha không hiểu ra sao chạy theo tôi khắp sân bay, cuối cùng vẫn bị mấy người đồ đen đó vây lại.
Thắng Đen thở hổn hển bước đến trước mặt tôi, kêu người lấy hành lý trên tay tôi đi, tôi kích động gào lên: "Muốn gì?" Đồng thời bảo vệ sít sao hành lý của mình. "Cô Tân, cô đột nhiên bỏ đi như thế khiến chúng tôi rất khó xử. Lúc anh Đình trở về phát hiện ra cô không có nhà đã tức giận suýt giết người, rất đáng sợ" Thắng Đen vừa nói vừa khuyên tôi nên bò hành lý ra.
Làm sao tôi lại nghe theo anh ta được, thấy Lục Kinh Đinh không tới, trong lòng tôi còn giữ chút hy vọng: "Tôi chỉ muốn về Thanh Hải thôi, cũng chẳng phải muốn làm chuyện xấu xa gì, vì sao phải ngăn cản tối 2 “Thật sự chỉ vậy thôi?" Đột nhiên có một giong rồi lạnh lẽo vang lên đằng sau đám người áo đen, Thắng Đen họ một tiếng, bất đắc di dịch người sang bên, án còn gọi ảnh Đình
Lục Kinh Đình bước từng bước nặng nề ra khỏi đám người, đi tới trước mặt tôi, thân thể cao lớn mang theo áp lực vô hình, đẻ cho tôi không thở nổi.
Anh ta nhìn xuống tôi từ trên cao, một tay siết chặt bà vai tôi, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vì sao?"
Lưng tôi ướt đẫm, trong lòng hốt hoảng, vội né tránh tầm mắt anh ta: "Tôi... Tôi chỉ muốn trở về Thanh Hải thôi." "Vậy tại sao em không nói cho tôi biết? Em muốn bỏ tôi chứ gì? Em muốn ra đi lặng lẽ thế này?" Anh ta gầm nhẹ với tôi, những người xung quanh nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khác lạ, nhưng lại không có ai tiến đến ngăn cản.
Mỗi lần nói một chữ, bàn tay nắm vai tôi lại càng dùng lực nặng hơn, khiến tôi đau đến nhe răng nhếch miệng.
Tôi cảm thấy đau đớn, cử động thân thể, không muốn phải gánh chịu cơn giận của anh ta.
Lực Kính Đình thả lỏng tay hơn, nhưng vẫn không buông ra. Anh ta hít sâu vài hơi, trong mắt hắn tơ máu đó, khiến người ta đau lòng. Anh ôm lấy tôi, bất lực tựa vào vai tôi, nhỏ giong cầu xin: "Tân Ái Phương, đừng rồi bỏ tôi được không? Ngày đó tôi đã nói, miễn là em không bỏ đi thì tôi sẽ chấp nhận tất cả mọi thứ. Chỉ là bây giờ tôi phải đưa Kiểu Lam rời khỏi đây, cô ấy đối với tôi mà nói thì như em gái vậy, em hiểu không?"
Tôi chỉ muốn hỏi chính anh ta có tin vào lời nói của minh không? Chỉ là em gái thôi mà có thể làm được đến bước đó?
Hai mắt tôi vô thần, nhẹ giọng ừm một tiếng, thản nhiên nói: "Tôi tin anh, tôi không muốn bỏ đi, tôi chỉ muốn về Thanh Hải thôi. Không phải lần trước anh còn muốn đưa tôi về sao?"
Không ngờ anh ta lại ôm tôi chặt hơn, siết tôi đến mức gần như không thở nổi: "Không, tôi muốn em lúc nào cũng phải ở bên tôi, em không thể trở về, muốn trở về cũng phải về cùng tôi."
Khả năng không nói lý của anh ta còn mạnh hơn sự xâm nhập vô lý của anh vào lòng tôi, tôi không còn lời nào để nói, xem tình hình này thì không đi được rồi, chỉ có thể đồng ý ngoài miệng. Tôi nhìn thời gian trên điện thoại, đã bắt đầu soát vẻ rồi
Tôi buông lỏng hành lý và an ủi anh ta: "Được rồi, tôi biết, tôi sẽ không đi Đến đây anh ta mới buông tôi ra,
Nhưng sau đó anh ta văn nắm chặt lấy tay tôi, để dặt hỏi tôi có quay về hay không, dường như vẫn sợ tôi chạy mất vậy.
Tôi nhìn về phía bên phải một chút, rồi gật đầu: "Có về, nhưng mà tôi muốn tiễn Lộ khiết một đoạn hôm nay cô ấy phải đi rồi." "Tôi đi cùng em."
Tôi khẽ mấp máy môi một cái, nhìn đám người xung quanh anh ta vô cùng ồn ào náo nhiệt, sân bay người đến người đi không có người nào là ánh mắt không hướng về phía bọn họ cả. "Anh bảo bọn họ về trước đi, như thế này rất dễ khiến người khác chú ý."
Lục Kinh Đình nghe lời cô, nhanh chóng bào thắng Đen dẫn người rời khỏi chỗ này, sau đó sân bay ồn ào cũng bắt đầu trở nên yên tĩnh, mọi người thấy không có chuyện gì thú vị, cũng lập tức giải tần, khôi phục lại quỹ đạo ban đầu.
Tôi vỗ nhẹ lên bả vai Lộ khiết nói: "Sau khi về phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, nếu như có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chi
Lê Khiết vô cùng cảm động, ánh mắt đỏ lên, gặt dầu thật mạnh, sau đó còn lao đến ôm lấy tôi, nhà giọng gọi một tiếng chị Tân Ái Phương.
Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy, lòng bàn tay bị Lục Kinh Đình nằm chặt.
Năm phút sau, cuối cùng cũng đến lúc làm thủ tục lên máy bay, tôi không cam lòng tay năm chặt túi xách, quay đầu nhìn Lục Kinh Đình nói: "Tôi đi vệ sinh một chút." "Tôi đi cùng em." Lục Kinh Đình đột nhiên căng thẳng, bàn tay đang nắm lấy tay tôi càng nắm chặt hơn, cái người này còn dính người hơn cả trẻ con.
Mặt tôi đò bừng lên, hơi cúi đầu nói lí nhí: "Anh đâu phải phụ nữ, đi theo tôi làm gì? Anh chờ tôi ở đây đi, tôi sẽ quay về nhanh thôi." "Vậy em sẽ không trốn chứ?" Dáng vẻ khẩn trương của anh khiến tôi khẽ giật mình, tôi không hiểu rốt cuộc Lục Kính Đình coi tôi là gì, sao anh lại sợ tôi rời khỏi anh như vậy? Hoàn toàn không giống với tác phong con người kiêu ngạo của anh.
Tôi bật cười một tiếng, nhìn có vẻ nhẹ nhõm, nhưng trong miệng lại cảm thấy đẳng chất: "Không phải tôi đã đồng ý với anh rồi à, sao tôi có thể chạy được?"
Lúc này Lục Kính Đình đang lo được là mất mới buông lỏng tay tôi ra, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo tôi, mãi cho đến khi tôi đi vào một chỗ ngoặt biến khỏi tầm mắt anh, tôi mới không còn cảm nhận được ánh mắt ấy nữa.
Tôi đi vòng từ đẳng sau ra đến quầy kiểm vẻ trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn tiếp viên hàng không làm thủ tục, cuối cùng khi lên đến trên máy bay rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu lại nhìn đường băng rộng lớn, đây là nơi máy bay cất cảnh, còn phía sau lưng chính là nơi Lục Kinh Đình đang ở đó chở tôi.
Ở nơi này cách nhau một bức tường, anh không nhìn thấy tôi, tôi cũng không nhìn thấy anh, nhưng trong lòng tôi lại hiện lên gương mặt căng thẳng đang chờ đợi tôi của anh, khiến tôi cảm thấy có chút chua xót.
Nhưng lần này, tôi và anh đã kết thúc thật rồi. "Kinh chào quý khách, máy bay sẽ lập tức cất cánh, xin hãy chuẩn bị kỹ càng." Giọng nói của tiếp viên hàng không truyền đến, cửa máy bay cũng chậm rãi đóng lại, tâm trạng của tôi cũng dần dần trở nên nặng nề, không hiểu tại sao lại có cảm giác hốt hoàng. Vừa lên máy bay sở Là Khiết trông thấy mình, tôi còn có ý đổi cho cho người khác, không ngờ đột nhiên Lõ khiết lại đi về phía nhà vệ sinh ở bên này, vừa vặn đi từ phía đối diện với tôi đến khiến tôi cảng hoảng sợ hơn, vội vàng củi đầu xuống để che mặt mình. Cô ấy không gọi tôi, có khả năng là không trông thấy, nhưng mà cô ấy vào nhà vệ sinh một lúc lâu rồi vẫn chưa thấy ra ngoài.
Sau đó đến thời gian máy bay cất cánh, động cơ cũng bắt đầu khởi động, lúc ấy tôi cho rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi, không ngờ khi máy bay sắp cất cảnh đột nhiên lại dừng lại, giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không lập tức truyền đến: "Quý khách thân mến, bởi vì máy bay xảy ra chút trục trặc, cần sửa chữa trong vài phút, xin quý khách yên lòng chờ đợi trên máy may, xin lỗi vì đã mang đến phiền phức cho mọi người, xin mọi người thứ lỗi."
Những lời này giống như đôi tay vô hình bóp chặt cổ họng tôi, trái tim vừa yên ổn lập tức hoảng hốt không yên.
Sao lại trùng hợp như vậy?
Sự thật chứng minh đây đâu phải chuyện trùng hợp. Ngay sau đó bên dưới máy bay truyền đến từng bước chân ổn áo, tôi ngồi gần cửa sổ ngó mặt ra nhìn thì trông thấy một đám đàn ông mặc quần áo vệ sĩ đang dồn dập kéo đến, rồi bọn họ lên máy bay, giống như đang tìm kiếm ai đó, khiến mọi người hoàng sợ.
Cuối cùng ánh mắt bọn họ nhìn về phía tôi, ảnh mắt ấy giống như đang nhìn chăm chăm vào con mỗi vậy, sau đó từng người từng người gọi tôi là mơ chủ
Trái tim tôi lập tức đập lỡ một nhịp, phát hiện ra chuyện không ổn, tôi vội vàng cúi thấp đầu xuống nói bọn họ nhận lầm người rồi
Nhưng đám người mặc đồ đen kia không cho tôi cơ hội phản kháng, cả đám áp sát động tác thô lỗ không hề nhẹ nhàng chút nào, trực tiếp kéo tôi xuống khỏi máy bay.
Tôi vùng vẫy suốt cả quãng đường, cuối cùng vẫn bị kéo xuống khỏi máy bay, trơ mắt nhìn chuyến bay của mình chạy ra khỏi đường băng, cất cánh lao thẳng lên bầu trời.
Tôi hoàn toàn suy sụp, vừa thét vừa giãy giua hỏi bọn họ muốn làm gì. Sau đó bọn họ dẫn tôi ra khỏi sân bay, đi đến trước mặt một chiếc Bentley màu đen, lúc này thắng Đen đang cung kính đứng chờ ở đó, anh ta cưới tùm tìm nói với tôi: "Cô Tân đúng là đã khiến anh Đình phải đau đầu rồi."
Quả nhiên bọn họ là người của Lục Kính Đình, bàn tay tôi trở nên lạnh lẽo, gần như đã buông tha cho việc chống cự, bị bọn họ nhét vào trong xe, quay về nơi ở mời của mình. suốt quãng đường đi tôi đã tưởng tượng rất nhiều về tình cành khi mình gặp lại Lục Kính Đình, khả năng sẽ bị mắng cho một trận, nhưng cuối cùng kết quả khác xa so với những gì tôi tưởng tượng, khiến người ta không kịp trở tay.
Hơn nửa tiếng sau, tôi bị đám người thắng Đen đưa đến một căn biệt thự, Lục Kinh Đình lạnh lùng như một tòa núi băng ngồi trên ghế sô pha đen bóng băng da thật không hề nhúc nhích, đợi đến khi đảm thắng Đen đi rồi, anh mới xoay đầu lại nhìn tôi bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo.
Cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh trên bản đã chất đầy tàn thuốc, hình như đều vừa mới hút xong, trong phỏng vẫn còn phảng phất mùi thuốc lá nồng đậm, vô cùng gay mũi.
Chiếc áo sơ mi anh mặc được xắn tay lên đến cùi chỏ, để hở ra cánh tay cơ bắp rắn chắc, vô cùng đẹp mắt. "Vì sao lại lừa tôi?" Anh gắn giọng chất vấn, sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha, còn thuận tay cầm lấy một chiếc công đang đặt ở bên người anh nhưng tôi không phát hiện ra. Tôi nhận ra được có chuyện không ổn sắp xảy ra, nên vô thúc lui về phía sau hai bước. Nhìn anh đang nhanh chân bước đến chỗ mình, khiến tôi sẽ đến mức liên tiếp lui về phía sau, cơ thể mất trong tâm cả người lào đảo. Mãi cho đến khi lưng tôi chạm vào bức tưởng lạnh lẽo phía sau, tôi mới dừng chân lại.
Lục Kính Đình bước từng bước đến trước mặt tôi, lấy còng sắt ra còn tay tôi lại, một tay khác đánh sượt qua bên tại tôi nên thẳng vào bức tường phía sau, mùi thuốc lá gay mũi trên người anh, dường như đã che lấp hết mùi hương mát lạnh khoan khoái dễ chịu thưởng ngày rồi.
Tôi sợ đến mức run rẩy, hai tay mắt chặt lại, sau lưng đồ đẩy mồ hôi lạnh, cần thận quan sát vẻ mặt âm u của anh: "Tôi..." "Sao em phải rời khỏi tôi? Chẳng lẽ em thật sự thích Chu Phong như vậy sao? Vì anh ta, em lừa gạt tôi không tiếc?" Lục Kính Đình khẽ gầm lên, tay bóp chặt cổ tôi, không hề dùng sức nhưng mà cảm giác lạnh lẽo dường như khiến cổ họng tôi đông cứng không thể thở noi.
Tôi khẽ mấp máy môi, vội vàng lắc đầu: "Không phải, chuyện này thì liên quan gì đến Chu Phong? Chỉ là tôi muốn đi mà thôi." Đến lúc này rồi cũng không cần thiết phải lừa gạt anh nữa, tôi dứt khoát nói thẳng, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, nếu như anh đã yêu Kiểu Lam thì cần gì phải giữ tôi lại.
Tôi vừa dứt lời, bàn tay đang nằm chặt có tôi của Lục Kinh Đình đột nhiên dùng sức khiến tôi hoàn toàn không thể thở nổi. Tôi vô thức bắt lấy tay anh muốn đầy ra, nhưng lại bất lực.
Ảnh mắt của anh âm u tàn nhẫn, giống như xuyên qua nhãn cầu đâm thẳng vào tim tôi. "Tại sao phải đi? Tôi có điểm nào làm chưa tốt? Là do tôi đối xử với em không tốt hay là vì sao? Tôi đã nói rồi, dù em muốn gì tôi cũng đồng ý, em nói em không ghen ghét Kiểu Lam, vậy vì sao em không thể dễ dàng tha thứ cho tôi vì đã mang cô ta rời khỏi chỗ này? Rốt cuộc em muốn thế nào tôi thật sự không biết."
Anh nổi giận đùng đùng gào lên một trần với tôi, tôi lờ mờ hiểu được một chút, trong lòng cũng tức giận, tôi ức đến mức hai mắt đỏ bừng, dùng sức đẩy tay anh đang bóp cổ mình ra, quát lên: "Là tôi không biết anh muốn thế nào mới đúng, anh không có chỗ nào không tốt cả, chỉ là tôi muốn sống thật tôi, chỉ muốn yên ổn sinh con ra mà thôi." "Được, sinh con, tôi giúp em, em muốn sinh tôi không phải đối, tôi đã nói rồi, tôi sẽ bảo vệ em, cho nên em đừng rời khỏi tôi có được không?" Tôi nở nụ cười mỉa mai, bị những lời của anh làm cho bị sắc khiến nước mắt đong đầy "Lục Kinh Đinh, anh không cảm thấy những lời này của anh vô cùng dối trả sao? Anh nói anh sẽ bảo vệ tôi, vậy anh tính thứ xem đã bao nhiêu lần anh vì Kiểu Lam mà đem tôi đi bán rồi? Lần đầu tiên anh bán đứng tôi cho Tần Thiên Khải, lần thứ hai anh đi Thanh Đông vì cô ta, không hề nghĩ đến việc bố của anh sẽ đối xử với tôi thế nào, lần thứ ba. "
Vốn dĩ tôi mang tâm trạng không còn gì để mất đề gào lên những lời này, nhưng nói đến đây tôi lại không thể nói thêm được nữa. Chuyện ngày hôm đó ông Phương làm đã để lại bóng ma quá lớn đối với tôi, trước đây bóng ma lớn nhất của tôi là bị bạn trai cũ bán đứng, bị Chu Phong vứt bỏ, nhưng hiện giờ bóng ma lớn nhất là bố mẹ đều mất, con của tôi thiếu chút nữa cũng không giữ được.
Lục Kinh Đinh trợn trừng mắt không còn lời nào để nói, sau đó anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, rồi cất lời xin lỗi tôi: "Xin lỗi, không có lần sau nữa em tin tưởng tôi một lần cuối cùng thôi được không? Sau này em ở bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho em thật tốt." "Không kịp nữa rồi, tôi đã không còn tin anh nữa, Lục Kinh Đình, thứ anh cho tôi chỉ có niềm đau." Tôi không nể mặt anh, lạnh lùng trả lời, khiến bầu không khi lập tức trở nên yên tĩnh.
Cả căn phòng tĩnh lặng rất lâu, lâu đến mức tài tất đầu hoảng sợ, nhưng vẫn kiên trì không ngắng đầu lên nhìn Lục Kinh Đình.
Một lúc sau, đột nhiên Lục Kính Đình bật cười thành tiếng, tay nắm lấy tay tôi giơ cao lên nói: "Không tin tôi nữa có phải không?"
Nói xong anh dùng công sắt khóa tay tôi lại, sau đó bể tôi lên, nhanh chân đi lên trên lầu. Tôi cố giấy giua nhưng không có chút tác dụng nào với anh cả.
Cả cánh tay to lớn của anh giữ chặt lấy người tôi, vừa nhúc nhích một cái, chân tay tôi đã bắt đầu đau đón. "Lục Kính Đình, anh muốn làm gì hả?" Tôi sợ hãi kêu lên, bị anh ôm thẳng đến phòng ngủ, đặt tôi xuống giường động tác không tính là thô lỗ. Sau đó anh ta khóa bên kia còng tay lên trên đầu giường, tôi thử giật hai cái thấy không thoát ra được, thì bắt đầu hoảng sợ nhìn anh ta. "Trước khi chưa xử lý xong chuyện bên này, em cứ đợi ở đây, không được đi đâu cả, tôi sẽ tìm người đến chăm sóc em
Đầu ngón tay tôi lạnh buốt, nhìn dây xích sắt dài một mét kia da đầu tê dại: "Anh khỏa tôi lại thế này, tôi đi về sinh thế nào?"
Lục Kính Đình nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi sẽ đưa chìa khóa cho bảo mẫu chăm sóc em, em muốn đi thì nói với người đó một tiếng là được rồi, nhưng mà... Em không trốn thoát được đâu, đừng lãng phí sức lực."
Nói xong anh ta không để ý đến tôi giãy giua, tôi gào thét, mà trực tiếp cất bước ra khỏi phòng ngủ. Chỉ một lát sau, anh đã gọi một người bảo mẫu đến phòng ngủ, là một người phụ nữ cùng tuổi với tôi, vẻ mặt nhìn rất hiền lành thân thiết, vẻ ngoài cũng rất bình thường, nhưng mà càng nhìn lại càng thấy quyến rũ.
Dáng người cô ta rất đẹp, hình như từng tập võ, chỉ cần dùng thêm chút sức là có thể trông thấy cơ bắp trên cánh tay cô ta. "Mợ chủ, chào cô, tôi là Mini, là bảo mẫu câu ba tìm tới, trong khoảng thời gian này tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của cô, có chuyện gì cứ nói với tôi nhé."
Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, bàn tay bị khóa chất trên đầu giường nằm chặt lại thành nắm đấm
Mấy ngày tiếp theo tôi bắt đầu trải qua khoảng thời gian người không ra người quỷ không ra quỷ, hoàn toàn trở thành một kẻ tàn phế, khoảng không gian tới có thể hoạt động chỉ có căn phòng này, ngay cả cơm cũng được đưa vào phòng. Tuy rằng tôi từng nghĩ đến chuyện lừa Mini để chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn bị bat lai.
Mấy ngày qua Lục Kính Đình bận rộn nhiều việc, không có thời gian đến thăm tôi, khiến tôi sắp quên cả cách nói chuyện rồi.
Cuộc sống mệt mỏi như vậy cứ tiếp diễn, cho đến một ngày, có một người xuất hiện phá vỡ sự buồn tẻ không thú vị đó.
Bình luận facebook