• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Săn tình- tân ái phương (33 Viewers)

  • Chap-212

Chương 215: Tàn nhẫn




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!

**********







Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Đầu tôi choáng váng hoa mắt nhìn lên trần nhà, ánh sáng từ đèn thủy tinh treo trên trần nhà đâm vào mắt tôi đầy đau đón.



Kiều Lam hài lòng vỗ tay, sau đó đứng dậy từ trên người tôi, sau khi thoát khỏi sự giam cầm, cả người như được giải phỏng, tôi giống như là bùn nhão dán bẹp trên mặt đất.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Đại não trống trơn. Trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ, Lục Kính Đinh anh ấy có biết hiện tại tôi đang trải qua những gì không? "Nếu như sau này có Tân không uống thuốc thật tốt, thì cứ gọi điện thoại cho tôi." Tôi hốt hoảng năm đó nghe cuộc đối thoại của Kiều Lam và Mini, sau khi nói xong, cô ta rời khỏi nơi này.



Căn phòng yên tĩnh trở lại, sau khi Mini dọn dẹp chén, thì tôi vẫn còn nằm trên mặt đất. Cô ấy gọi tôi lên tầng ngủ, mà toàn thân tôi không còn cảm giác, giống như một khúc gỗ năm đó. Rơi vào đường cùng, cô ấy đành phải tự mình nâng tôi từ dưới đất lên, nâng trở về thẳng phòng.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Tôi nằm ở trên giường ngơ ngơ ngác ngác trải qua mấy tiếng, trên người lại bắt đầu ẩn ẩn thấy đau, đặc biệt là bụng luôn có loại cảm giác đau đớn đến cực hạn, có thể cảm nhận được đứa trẻ đang thống khổ giãy dụa.



Người ta thường nói nơi an toàn của đứa trẻ là ở trong bụng mẹ, mà bụng của tôi như là địa ngục của nó.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Tôi cũng nghĩ sẽ chạy trốn. Nhưng chỉ cần có Mini ở đây, hơn nữa trước đó vì đi ra ngoài vụng trộm kiểm tra thai nhi, đã làm cho Mini trở nên cảnh giác với tôi, cho dù là gãi rách da đầu cũng chạy không thoát.



Mà có lần đầu tiên, thì sẽ có lần tiếp theo, chỉ cần tôi không chịu uống thuốc, thì Kiều Lam sẽ tới đây dùng cách thô bạo nhất để bức tôi uống hết. Mỗi lần như vậy tôi giống như rơi xuống vực thẳm, sợ hãi khó có thể bình an, thống khổ không ngừng.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Bụng càng lúc càng lớn, tôi cũng không giãy dụa nữa, chỉ ít có thể để cho đứa trẻ yên ổn một chút, cho dù là thúc đẩy sinh ra, cũng tốt hơn so với sinh non, cũng nhất định sẽ có cơ hội sinh ra không phải sao?



Ban đầu là tôi vẫn ôm ý tưởng ngây thơ như vậy. Nhưng tôi càng thuận theo, thì lượng thuốc cũng tăng thêm, thỉnh thoảng trong bụng tôi cũng có cảm giác bị trướng lên phải tỉnh lại từ trong mơ.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Chuyện này cứ tiếp diễn một hai tháng tôi cũng không nhìn thấy Lục Kính Đình, mỗi ngày đều là ác mộng. Mãi cho đến ngày nào đó, nước ối tôi bị vỡ.



Ngày đó Kiều Lam như thường ở bên cạnh giám sát tôi bắt tôi uống hết cả hai bát thuốc, tôi mới uống một nửa, cũng cảm giác bụng căng đau không chịu nổi, sau đó dưới thân bắt đầu chảy ra một thứ gì đó vừa trắng vừa đen, như máu cũng không giống.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Tôi ôm bụng, tay cầm bát, cả người tôi và chiếc bát cùng nhau đổ vật xuống đất, lạch cạch một tiếng vỡ chia năm xẻ báy.



Kiều Lam bỗng nhiên đứng lên, gọi Mini tìm bác sĩ đến đây, sau đó kéo lấy hai cánh tay của tôi kéo tôi vào chiếc ghế số pha, đứng bên cạnh vừa hoảng hốt vừa khẩn trương nói tôi cố gắng chịu đựng, cố gắng ngăn cản động tác tay đang bất ân.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Tôi đau đầu mắt hoa lên, thật giống như có một vạn con kiến ăn thịt người đang gặm nhấm ăn mòn thân thể, giống như chia năm sẻ bảy tôi ra.



Trong phòng, ánh đèn chẳng biết lúc nào trở nên ảm đạm hơn rất nhiều, bên tai đều vang lên tiếng bước chân ầm ĩ còn có tiếng nói, nhao nhao làm cho đầu óc tôi quay cuồng.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Đầu óc ta chỉ còn nghe thấy hai chữ: "Dùng sức".



Tôi lấy sức từ khi còn bú mẹ cố gắng giãy dụa, cảm giác rất rõ ràng đứa trẻ từng bước một rơi xuống, từ trong thân thể tôi giãy dụa mà thoát ra ngoài, mà loại cảm giác đó thật giống như tôi tự tay phá nát trái tim mình, không ngừng cảm giác được từng đợt đau đớn kịch liệt truyền đến.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Tôi gấp rút hô hấp, hai mắt trắng bệch. Trong đầu không nghĩ đến bất cứ thứ gì, chỉ có đứa trẻ.



Tôi gào thét vang chói tai, cuối cùng thứ trong bụng cũng thoát ra ngoài, tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ, nhưng một lúc lâu cũng không cảm thấy vui sướng.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Tôi nghe Mini nói sắp sinh, vốn là giọng điệu rất vui sướng, nhưng mà sau đó lại trở nên yên lặng.



Trong phòng an tĩnh đến mức một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, tôi cũng dần dần cứng đờ người mồ hôi dầm dễ.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Người ta thường nói đứa trẻ khi vừa sinh ra thường khóc rất to, khóc càng lớn tiếng càng khỏe mạnh, nhưng con của tôi lại yên tĩnh giống như không tồn tại.



Tròng mắt tôi giật giật, trừng mắt nhìn về phía đứa nhỏ trong tay của Mini, cả người tím đen toàn máu, vô cùng kinh khủng. Nhưng nó cũng vô cùng yên tĩnh.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Mini hoảng sợ giật giật khóe miệng, hai mắt nhìn vào tôi, sau đó lại bắt đầu nhìn về phía Kiều Lam, muốn nói cái gì nhưng mà vẫn không nói ra.



Kiều Lam nói để cô ta ôm đứa trẻ cho tôi nhìn xem, Mini do dự một chút, vẫn đưa đứa trẻ cho cô ta, toàn bộ quá trình đều dùng ánh mất đồng tình nhìn tôi.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Trái tim của tôi như dâng lên đến cổ họng, sau đó nghe thấy Kiều Lam nhìn đứa trẻ rồi thổi phù cười một tiếng, đứng ở trên cao nhìn tôi, giọng điệu nhẹ nhõm nói: "Ôi, thật đáng tiếc, Tân Ái Phương, xem ra cô không thích hợp sinh con ở thời điểm này rồi. Cô xem con của cô một chút đi, chỉ có thể sống ngắn ngủi trong hai giây.



Cô ta vừa nói, vừa đặt đứa trẻ ở bên cạnh tôi. Khuôn mặt nhỏ vẫn còn nếp nhăn, hiện ra màu xanh tím. Nho nhỏ co lại thành một khối dáng vẻ rất đáng yêu, thế nhưng lúc tôi đụng vào thân thể nho nhỏ của nó, lạnh lẽo đến mức dọa người, giống như đang sở một khối băng. Kiều Lam đứng dậy, đứng ở trước mặt tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy thành kiến: "Được rồi, đứa trẻ cũng đã sinh ra, vậy thì tôi cũng không còn chuyện gì nữa. Như này thì hẳn là anh



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Kính Đình cũng yên tâm rồi."



Ánh mắt của tôi vẫn luôn đặt trên người đứa trẻ không rời, mặc kệ như thế nào cũng không dịch chuyển, nhưng mà trán giống như mọc thêm mắt, có thể nhìn thấy rõ ràng sắc mặt đầy thỏa mãn của Kiều Lam.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!






Tôi run rẩy hỏi cô ta có ý gì, vì sao mà lúc sinh con Lục Kính Đình lại không ở đây, vì sao mà khi đứa trẻ rơi ra ngoài thì lại không còn thở có thể để cho Lục Kính Đình yên tâm? Còn nữa vì sao mà phải cho tôi uống thuốc thúc sinh?



Chất vấn từng câu một, càng giống như là tôi đang nhắc nhở chính mình. Bởi vì trong lòng tôi đã có đáp án.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Kiều Lam vòng hai tay trước ngực, cười lạnh hai tiếng: "Tân Ái Phương, thật sự là cô không biết hay là đang giả vờ không biết. Cô cảm thấy cô mang thai đứa trẻ của người khác thì anh Kinh Đình sẽ cho phép đứa bé đó sống sót sao? Anh Kính Đình đúng là đã đồng ý với cô để có được sinh ra, nhưng mà cũng không có nói là đứa bé được sống hay chết."



Tôi cười, cuống họng trở nên đau nhức. Vừa mới dùng sức quá nhiều, hét lên làm họng đau rát, hiện tại đã bị ảnh hưởng, bắt đầu đau rát. Tôi không thể tiếp tục nói được, chỉ có thể mở miệng một tiếng tốt, rất tốt.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Sự tức giận giống như là thủy triều xông lên đầu, một hơi xông thẳng lên phối, làm cho lục phủ ngũ tạng nhanh chóng bị nghẹn lại.



Tôi bị nghẹn lời rất lâu, phun một ngụm nước ra ngoài, nôn ngay trên mặt đứa trẻ, sau khi nôn xong, tất cả sức lực có trong người cũng tuôn ra cùng với ngụm máu đó.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Tôi trợn mắt rồi chậm rãi nhằm nghiền hai mắt lại, một phút này tôi đột nhiên có cảm giác được giải thoát, mặc dù có rất nhiều thứ không cam lòng, rất nhiều thống khổ. Nhưng mà tôi cũng không còn có cái gì nữa, cứ như vậy chảy máu mà chết đi thì thật tốt biết bao.



Tôi bình tĩnh nhớ kỹ đến lần đầu tiên gặp Lục Kính Đình, lông mi của anh cong dài, mặc dù chật vật, nhưng mà vẫn rất đẹp trai đến mức run chân. Sau này nhiều lần dây dưa cùng anh, đến cuối cùng khi chúng tôi kết hôn. Anh từng nói trước bố mẹ tôi sẽ mang đến hạnh phúc cho tôi, còn nói sẽ bảo vệ tôi thật tốt.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Sau đó tôi cảm thấy tôi cố thử yêu đương, tìm lại cảm giác ngây thơ từng đánh mất, coi việc đi theo anh sẽ có kết cục tốt đẹp. Thế nhưng mà lại là những tổn thương liên tiếp, lần lượt phản bội, lại đến hiện tại giống như là Địa ngục tra tấn. Từ người đến tim của tôi giống như bị Lục Kính Đình lột sạch qua mấy lớp, chỉ còn lại là hối hận đẫm máu.



Tôi cảm thấy mình thật sự có lỗi với bố mẹ, có lỗi với đứa trẻ, càng có lỗi với chính mình hơn cả.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Sau khi sinh đứa trẻ này ra, tôi bị tức đến thổ huyết, vẫn luôn tưởng rằng cứ như vậy mà chết đi thật tốt biết bao nhiều, nhưng mà sau khi tỉnh lại vẫn là gian phòng quen thuộc, cùng với cửa sổ sắt đất đã nhìn rất nhiều lần.



Cả người tôi bị đánh gục sạch sẽ, ngồi ở trên giường không còn gì. Tất cả lại trở về như trước, điểm khác biệt duy nhất chính là trong bụng không còn cảm giác căng đau, nhìn xuống bụng dưới nhãn nhíu, da thịt bị dãn ra cho thấy tôi đúng thật đã mang thai.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Tôi bám vào một chút đứng dậy, điên cuồng kêu đứa trẻ, thân thể như rót chì lại rơi xuống giường, cố gắng tìm kiếm trong phòng, rồi lại nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, không để ý đụng vào bức tường thịt.



Tôi ngẩng đầu, anh nằm lấy bờ vai của tôi, ngăn cản thân thể lảo đảo muốn ngã của tôi, cau mày gọi tên tôi.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Tôi hốt hoảng nhìn vào người đã lâu ngày không gặp mặt, chưa bao giờ có cảm giác lạ lẫm như thế. "Đứa trẻ của tôi đâu? Đứa trẻ của tôi đâu rồi?" Tôi gất gao năm chặt lấy bờ vai của anh, móng tay bẩm sâu vào bên trong da thịt của anh, nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt đỏ ửng, hận không thể ăn thịt anh.



Lục Kính Đình trấn an tôi bình tĩnh một chút, sắc mặt vô cùng khó coi: "Tân Ái Phương, đứa trẻ không có rồi sau này lại có, trước tiên em hãy tỉnh táo lại có được không?" "Cút đi, tôi không muốn nghe, tôi chỉ cần đứa bé này, trả lại cho tôi, trả lại cho tôi đo. Tôi gào thét, sặc sụa nước bọt cùng nước mắt, giống như người điên đẩy anh ra định xuống tầng tìm đứa trẻ.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Anh quay người bắt lấy tôi, ôm chặt lấy tôi từ phía sau: "Tân Ái Phương, Tân Ái Phương, em nghe anh nói, đứa trẻ đã không còn ở đây, nhưng mà anh vẫn còn tại ở đây, cho nên có thể bình tĩnh một chút nghe anh nói được không?" "Tôi nghe anh nói làm gì? Tôi chỉ cần đứa trẻ, anh cút đi đi, cút đi nhanh, các người đều là ma quỷ, cặn bã..." Tôi điên cuồng gào thét, dùng hết sức lực giãy dụa, tránh thoát khỏi ngực của anh, hướng về phía trước lảo đảo đi tới, chật vật không chịu nổi, trượt ngã xuống đất, tóc rũ xuống, che kín mặt tôi.



Tôi nhìn không thấy Lục Kinh Đình đang có biểu cảm gì, nhưng giọng điệu của anh lạnh đến cực điểm.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Một phát anh bắt được cổ tay của tôi, nhấc tôi từ dưới đất lên, chất vấn tôi: "Đứa trẻ của người đó lại quan trọng như vậy sao? Mất thì cũng mất rồi, sau này có con của anh không tốt hơn sao?"



Bất kể là đứa trẻ của ai, thì đều nghi ngờ tôi. Lục Kính Đình sẽ không hiểu, anh cũng sẽ không tình nguyện hiểu.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Tôi chưa từng phát hiện thì ra anh lại tàn nhẫn như vậy.



Tôi cười, cười một cách điên cuồng, vừa cười vừa chảy nước mắt ướt hết cả khuôn mặt, trái tim như bị bắn nổ tung đầy đau đớn, đau làm tôi phát điện.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Tôi đứng dậy cắn ngay vào cánh tay anh đang nằm chặt lấy tay tôi, anh khàn giọng kêu lên một tiếng nhưng vẫn không buông tay, để mặc cho tôi cắn.



Tôi cắn cảm nhận được trong miệng có mùi máu tươi, cũng không nhả ra, tất cả sức lực đều dùng ở trên hàm răng. Lúc sau cần đến mức không còn sức lực nữa mới thả lỏng miệng, nhìn vào cánh tay của anh thấy có dấu răng vô cùng chỉnh tề, một chút cũng cảm thấy chưa thoải mái.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Tôi ngẩng đầu nhìn biểu cảm đang cố gắng ẩn nhẫn của anh, ánh mắt đen nhánh không biết đang chứa đựng cái gì: "Lục Kính Đình, con mẹ nó anh chính là đồ cặn bã anh biết không? Đứa trẻ của ai anh lại không biết sao? Đến cùng là anh không muốn nhận nó, hay là cố ý tìm tôi gây phiền phức?"



Lục Kính Đình nhíu mày lại, hỏi tôi có ý gì, tôi đã không còn sức lực để giải thích, bởi vì anh vĩnh viễn không gọi dậy nổi một người giả vờ. Lục Kính Đình chính là người như vậy.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Tôi quay đầu không nói chuyện, thất tha thất thểu hưởng dưới tầng chạy đi, ở ngay nơi tôi năm sinh con, đã sạch sẽ sáng bóng, không lưu lại chút dấu vết nào.



Tôi vừa khóc vừa quỳ trên mặt đất sờ vào nơi đứa bé đã từng năm, trước mắt thỉnh thoảng hiển hiện hình ảnh của đêm đó, chưởng mặt lại như đâm vào tim.



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!




Ngay sau đó Lục Kính Đình chạy xuống, nắm lấy bờ vai của tôi, để cho tôi theo anh lên tầng. Tôi quay đầu dùng một tay tát thẳng mặt anh, để anh cút đi, cuồng loạn kêu lên. "Lục Kính Đình, các người giấu đứa trẻ của tôi đến chỗ nào rồi, hả, giấu ở đâu, làm sao các người lại không có nhân tính như thế.



Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net



Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.vip!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thế giới săn thú
  • Đang cập nhật..
Chương 6-10
Hồ Ly Và Thợ Săn
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...
Trò Chơi Thợ Săn Quái Vật
  • Thiên Chi Mạch Nhất
Người Săn Hồn
  • Đang cập nhật..
HỒ LY VÀ THỢ SĂN
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 50...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom