Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-255
Chương 258: Lập bẫy
*Chương có nội dung hình ảnh
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ*n88.vip
“Tân Ái Phương." Cô ấy đẩy người đàn ông bên người ra, đứng dậy giữ chặt lấy tôi, con mắt tỏa ánh sáng.
Từ sau khi đi theo Lục Kính Đình, tôi với cô có hơn nửa năm không gặp mặt, cơ bản đều là dùng điện thoại để liên lạc với nhau, lần này trùng hợp có thể gặp lại ở nơi này, tự nhiên trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Tôi nhịn không được nằm tay của cô ấy, không ngời đến tay cô ấy lạnh buốt, hình như cô ấy cũng không tốt như tôi tưởng. “Tiêu Dao, cậu làm sao lại ở đây?”
Nụ cười trên khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ tinh sảo của cô ấy bỗng dưng cứng ngắc, nhưng sau đó lại miễn cưỡng cười lên, kéo tôi đến trên ghế sa lon ngồi. Còn quay người nói với người đi cùng rằng tôi là bạn cũ của mình, bảo họ đến chỗ khác chơi để tôi và cô ấy nói chuyện riêng với nhau
Bên cạnh cô ấy là những người đàn ông ăn mặc đẹp để sang trọng, cũng không giống là trai bao, dáng người cường tráng, mặt mày cương nghị, giống như là những doanh nhân thành công vậy. Nhưng sao mấy người đó lại nghe lời Tiêu Dao, không có quấy rầy chúng tôi nữa. “Mấy ngày nay tâm tình có chút không tốt, nghe nói cậu ở bên này, mình liền nghĩ qua thăm cậu một chút.” Cô ấy vừa trả lời câu hỏi của tôi vừa gọi người phục vụ đến, cho tôi them một chiếc lỵ.
Từ lần trước bởi vì sau khi Lục Kính Đình uống say trên du thuyền suýt chút nữa đã sảy thai, nên tửu lượng của tôi đã giảm đi rất nhiều, cô ấy rót rượu ra, tôi cũng không uống bao nhiêu. "Vậy sao cậu không gọi điện thoại cho mình?” Tôi không hề cảm thấy vui vẻ khi cô ấy đến tìm tôi mà chỉ thấy lời nói của cô ấy rất kì lạ.
Bên này là Hoa Châu, cô ấy biết tôi ở Thanh Đông, tại sao lại muốn tới Hoa Châu uống rượu?
Quả nhiên, nụ cười mặt cô ấy biểu lộ nét cứng đờ, tôi dần dần thu lại ánh mắt nghi hoặc đánh giá lại, cô thở dài bất đắc dĩ, vịn lên trán, nói: “Thực không dám giấu giếm, mình là cùng người kia tới. Anh ta ở chỗ này có việc cần giải quyết, cho nên mình mới cùng anh ta đến đây. “Hoa Châu?” “Thanh Đông.
Đầu ngón tay tôi liền giật giật, gần đây Chu Phong cũng bận bịu tới mức hận không thể phân thân ra được tại Thanh Đông, nguyên nhân là Ông Phương.
Ông Phương tại Thanh Đông này được coi là khối u ác tính, có thể gây nên hoạn lộ bên trên người cũng là điều tự nhiên.
Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng tôi vẫn hỏi: "Chẳng lẽ là chuyện của Ông Phương?”
Tiêu Dao gật gật đầu, ngửa cổ tự rót cho bản thân một ly rượu, đem chiếc ly đặt lại trên bàn, dáng vẻ như đang nhẫn nhịn khi uống phải một ngụm nước đẳng. Tôi nhìn cô ấy càng thêm buồn bực, chuyện này không dính dáng đến việc cô ấy đến đây uống rượu, bởi vì bên cạnh cô ấy không phải anh ta mà toàn là những gương mặt lạ kia.
Làm một bà chủ, loại tình huống này làm sao có thể vụng trộm được đây? “Tiêu Dao, cậu có phải hay không có tâm sự?” Tôi thận trọng hỏi cô ấy, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của cô ấy cũng có thể đoán được phần nào.
Cô ấy kêu rên một tiếng, ôm lấy tôi, thanh âm của cô phát ra cùng với tiếng nhạc ồn ào của quán "Lão Trần gặp một cô gái ở đây so với mình trẻ trung xinh đẹp hơn cho nên lập tức chân đứng không vững, một ngày hai lần chạy ra ngoài, sáng hôm nay còn cùng mình ầm ĩ một trận, nói mình lòng dạ hẹp hòi, chính mình cũng là nhân tình mà bây giờ còn có tư cách nói người khác ư?"
Tôi lại cảm thấy không ngoài ý muốn, bởi vì đại đa số đàn ông đều là có mới nới cũ mà thôi. Anh ta có thể bởi vì cô ấy mà bỏ vợ mình, vậy khẳng định sẽ còn bởi vì những người con gái khác mà từ bỏ cô ấy.
Tiêu Dao vốn là người rất lạc quan nghĩ thoáng, hiện tại ngược lại khó chịu đến như vậy, khiến cho tôi cảm thấy bất ngờ, chẳng lẽ là thật lòng với tên kia rồi sao.
Tôi vỗ vỗ sau lưng cô ấy, an ủi cô ấy, cô ấy mới buông tôi ra, lại rót rượu ở trên bàn.
Tôi hỏi cô ấy có phải là thật lòng thích chồng mình rồi hay không, cô ấy không hề nghĩ ngợi liền phủ nhận, sau đó qua một hồi lâu mới ủ rủ cúi đầu, thấp giọng nói: “Không phải là mình động tình thật, chỉ là phụ nữ mà, có tuổi một chút, có những ngày tháng bình an thành quen, cũng muốn cái gia đình ổn định. Thế nhưng là tên khốn nạn họ Trần kia, sống đến từ đó tuổi rồi mà còn không bớt phóng túng lại. Cô ấy nói nói, siết quả đấm nện ở trên bàn. khiến ảnh mắt của mấy tên đàn ông bên cạnh đều bị cô ấy hấp dẫn, tên đàn ông ngồi gần cô ấy nhất còn quan tâm dùng tay che quả đấm của cô, khuyên cô ấy uống ít đi một chút. Tiêu Dao than thở một trận, giật giật khỏe miệng, nói không có việc gì. Về sau còn hỏi cuộc sống gần đây của tôi như thế nào. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Truyện88.v*ip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truyện88*.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Khi cô ấy hỏi tôi, gương mặt biểu lộ rất chăm chú, thật giống như đã biết tình hình cuộc sống của tôi gần đây vậy. Tôi nghĩ nghĩ đến những ngày đã trải qua, không khỏi có một tia sầu muộn chạy lên não, cho dù là không thích uống rượu, cũng nhịn không được khó chịu nhấp một ngụm, ung dụng thở dài, đem tất cả mọi chuyện lớn nhỏ gần đây toàn bộ nói cho cô ấy nghe.
Sau khi nói xong, tôi rất kinh ngạc khi thấy Tiêu Dao vì tôi mà bênh vực kẻ yếu, khoa tay múa chân giúp tôi đem Lục Kính Đình ra mằng mấy lần.
Bên cạnh tôi không có ai có thể tâm sự cùng, những chuyện này cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, lần thứ đầu tiên toàn bộ nói ra, trong lòng không nói ra được sự thoải mái dễ chịu. Nhìn dáng vẻ cô ấy vì tôi mà bất bình tức giận, tôi cũng có chút an ủi, lôi kéo hai tay cô ấy còn đang vung vẩy nói: "Kỳ thật, đây cũng là một bài học, mặc dù những người này mình không thể trêu trọc vào, nhưng nếu nợ mình thì mình sẽ không để yên đầu
Tiêu Dao nhíu mày lại, đưa tay sờ sờ khuôn mặt tôi, an ủi tôi. Thật giống như hai con mèo con bị thương đang an ủi lẫn nhau, liếm láp vết thương cho nhau vậy.
Mặc dù cùng với nàng nói chuyện rất hăng say, nhưng tôi cũng chưa quên được chuyện quan trọng mà mình phải đến đây.
Nói nói liền nhìn thấy phía sau Cao Ái Nguyệt đang kéo một người đàn ông trung niên từ bên trong đi ra. Bộ dạng cô ấy vẫn như cũ thanh thuần động lòng người rúc vào trong ngực người đàn ông, chỉ là người đàn ông này không phải Nhạc Tín, cách ăn mặc và khí chất cũng không giống.
Tôi tranh thủ thời gian nói cùng Tiêu Dao, mắt không chớp nhìn bọn họ chăm chăm: “Tiêu Dao, chờ một chút, mình còn có chút việc, tối nay mình lại tìm cậu nói chuyện sau."
Cô ấy giữ chặt tôi, lần theo ánh mắt của tôi nhìn lại, hỏi tôi muốn làm cái gì.
Tôi không nghĩ tới Cao Ái Nguyệt còn dám ở sau lưng
Nhạc Tin tìm người khác bao nuôi, cho nên cũng chưa nghĩ ra mình phải làm gì lúc này, chỉ có thể qua loa với cô ấy “Mình đi trước đi theo người phụ nữ kia nhìn một chút." “Mình cùng cậu đi. Cô ấy không an tâm về tôi, một tay lôi kéo tôi đứng dậy, một bên xoay người cùng người bên cạnh nói hai câu, khi anh ta vừa gật đầu, không cho tôi một cơ hội cự tuyệt nào, kéo tôi đi theo.
Lúc đầu tôi không muốn vẽ vời thêm chuyện, nhưng là nghĩ lại, như vậy cũng có thể để cô ấy tạm thời quên chuyện không vui, liền chấp nhận.
Chúng tôi đi theo Cao Ái Nguyệt ra khỏi quán bar, bọn họ quay người tiến vào ngôi nhà cao tầng nhỏ bên cạnh, mà trên tầng chính là phòng nghỉ, cái này không cần nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện như thế nào.
Tôi không khỏi chặc lưỡi cảm thán, nhưng là cũng chỉ có thể dừng bước đến đây, trách thì trách vào hôm nay chuẩn bị không đủ. Mà Triệu Mộng Tuyết cho tôi thời gian làm việc, hôm nay chính là ngày cuối cùng, nếu không giải quyết được, chỉ sợ ngày mai sẽ đem tôi trói lại, ném xuống biển cho cá ăn.
Tôi đứng tại dưới bậc thang gương mặt lưỡng lự, suy nghĩ kỹ một hồi vẫn không biết phải làm như thế nào. Tiêu Dao hỏi tôi đến cùng là muốn làm cái gì. Tôi không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đem chuyện của Triệu Mộng Tuyết nói cho cô ấy nghe, còn có hôm nay vốn là chuẩn bị tìm Cao Ái Nguyệt, trực tiếp uy hiếp cô ấy hỗ trợ, nhưng là hiện tại bên người cô ấy có người nên cũng không dễ ra tay Cập nhật chương mới nh*ất tại Truyện88.vip
Tiêu Dao nghe xong, cười tôi một trận, nói tôi hiện tại có cách làm thật đúng là vụng về. Mà trong lòng tôi không cảm giác nào, dù sao không có quan hệ gì, chỉ có thể dựa vào mình mà thôi.
Sau khi cô ấy đã cười xong, vẫn là vỗ vỗ bờ vai của tôi, nói ra suy nghĩ của cô ấy: “Như vậy đi, mình giúp cậu, đợi chút nữa..."
Cô ấy đem đầu ghé vào bên tại tôi, nhỏ giọng thì một
Tôi nghe xong đôi mắt tỏa sáng, trong lòng trong nháy đã hiểu rõ, liên tục gật đầu, cùng với cô ấy trở lại quán bar vừa rồi.
Mấy người đàn ông lúc nãy vẫn ngồi ở chỗ cũ uống rượu nói chuyện phiếm, trông thấy Tiêu Dao đã trở lại, cười giống như là hoa nở: "Tại sao lại trở về
Tiêu Dao cười thân bí bí, xoay người đến chỗ người đàn ông ở giữa, cúi đầu không biết nói gì đó, tôi đứng ở sau lưng cô ấy, nhìn cô ấy làm xong hết thảy về sau, chúng tôi lập tức bắt đầu hành động.
Mấy người đàn ông ra khỏi quán bar, mà tôi cùng Tiêu Dao ở lại trong quán bar uống mấy chén, một lúc sau, bên ngoài liền truyền đến âm thanh hỗn loạn, tiếng hét của người phụ nữ từ trên tầng kéo dài xuống đến dưới tầng, không ngừng kêu khóc, nhiều người đang uống rượu ở trong quán bar cũng đi ra ngoài xem, bọn họ đều mang dáng vẻ ra ngoài xem kịch vui
Tôi cùng Tiêu Dao cũng đi ra ngoài xem náo nhiệt.
Chỉ thấy vài tên đàn ông lỗi một nam một nữ từ trên lầu lôi xuống rất dã man, hai người quần áo tả tơi, trên da còn có chút ửng hồng chưa dứt, giống như là đang làm một nửa loại chuyện đó liền bị người khác quấy rầy phá hỏng.
Người phụ nữ giãy dụa mãnh liệt, tóc xoã tung, che mặt, nhưng thân người kia thì trông rất quen thuộc, là Cao Ái Nguyệt.
Người bị bắt cùng cô ta là người đàn ông đi cùng cô ta lúc vừa
Hai người bị một đường kéo đến dưới lầu, khi chuẩn bị bị nhét vào trong xe, Cao Ái Nguyệt nhìn thấy tôi, cô ta liều lĩnh giãy dụa nhanh chóng chạy đến trước mặt tôi, bỗng nhiên quỳ gối xuống, bắt lấy cánh tay của tôi: cầu cô, mau cửu tôi."
Tôi từ trên cao cúi xuống nhìn cô ta, bị ảnh mất từ những người xung quanh đổ dồn nhìn mình, trong lòng tôi không thoải mái cho lắm. Tôi quay người buông tay cô ta ra: “Thật xin lỗi, tôi không biết cô là ai cả. “Tân Ái Phương." Cô ta phảng phất như bắt được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, quỷ trên mặt đất nhanh chóng xê dịch lê lết về phía tôi, ôm lấy một bên chân của tôi, khóc lóc vô cùng thảm thiết: “Tân Ái Phương, van cầu cô, mau cứu tôi, tôi biết bây giờ quan hệ của cô và Chu Phong đang rất tốt, cô ở trước mặt anh ta nói một câu, nhất định sẽ được."
Tôi còn chưa kịp mở miệng, một người đàn ông trong số đó đem cô ta giật trở về, cắt đứt ý nghĩ của cô ta: “Xã hội này, nghiêm trị bán dâm, chúng ta chỉ là nghỉ ngơi ở đây, mấy người có thể chui vào đây làm loại chuyện này. Lần này, coi như thần tiên tới cũng không giúp được mấy người nữa rồi.” “Đi. Mấy người đàn ông lỗi hai người họ về phía xe cảnh sát bên đường, mà mấy người đó chính là những người vừa rồi cùng Tiêu Dao nói nói cười, vì làm cho giống thật, ngay cả xe cũng đều mang tới.
Mặc kệ Cao Ái Nguyệt và tên đàn ông kia có kêu lên cũng vô dụng, bị một đường mang lên xe, chuẩn bị rời đi.
Tôi nhìn theo chiếc xe cảnh sát kia, do dự một chút, lỗi kéo Tiêu Dao cũng ngồi lên xe, ngồi bên cạnh Cao Ái Nguyệt.
Trước mặt cảnh sát làm bộ rống lên với hai chúng tôi vài câu, bị Tiêu Dao cười cười thuyết phục, không có quản chúng tôi, lái xe hướng cục cảnh sát mà đi.
Mà Cao Ái Nguyệt không có phát hiện điều gì đó không hợp lý, gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, nằm lấy tay của tôi khẩn cầu: “Tân Ái Phương, van cầu cô, cứu tôi, tôi
Cập nhật chương mới nhất tạ*i Truyện88.vip
*Chương có nội dung hình ảnh
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ*n88.vip
“Tân Ái Phương." Cô ấy đẩy người đàn ông bên người ra, đứng dậy giữ chặt lấy tôi, con mắt tỏa ánh sáng.
Từ sau khi đi theo Lục Kính Đình, tôi với cô có hơn nửa năm không gặp mặt, cơ bản đều là dùng điện thoại để liên lạc với nhau, lần này trùng hợp có thể gặp lại ở nơi này, tự nhiên trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Tôi nhịn không được nằm tay của cô ấy, không ngời đến tay cô ấy lạnh buốt, hình như cô ấy cũng không tốt như tôi tưởng. “Tiêu Dao, cậu làm sao lại ở đây?”
Nụ cười trên khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ tinh sảo của cô ấy bỗng dưng cứng ngắc, nhưng sau đó lại miễn cưỡng cười lên, kéo tôi đến trên ghế sa lon ngồi. Còn quay người nói với người đi cùng rằng tôi là bạn cũ của mình, bảo họ đến chỗ khác chơi để tôi và cô ấy nói chuyện riêng với nhau
Bên cạnh cô ấy là những người đàn ông ăn mặc đẹp để sang trọng, cũng không giống là trai bao, dáng người cường tráng, mặt mày cương nghị, giống như là những doanh nhân thành công vậy. Nhưng sao mấy người đó lại nghe lời Tiêu Dao, không có quấy rầy chúng tôi nữa. “Mấy ngày nay tâm tình có chút không tốt, nghe nói cậu ở bên này, mình liền nghĩ qua thăm cậu một chút.” Cô ấy vừa trả lời câu hỏi của tôi vừa gọi người phục vụ đến, cho tôi them một chiếc lỵ.
Từ lần trước bởi vì sau khi Lục Kính Đình uống say trên du thuyền suýt chút nữa đã sảy thai, nên tửu lượng của tôi đã giảm đi rất nhiều, cô ấy rót rượu ra, tôi cũng không uống bao nhiêu. "Vậy sao cậu không gọi điện thoại cho mình?” Tôi không hề cảm thấy vui vẻ khi cô ấy đến tìm tôi mà chỉ thấy lời nói của cô ấy rất kì lạ.
Bên này là Hoa Châu, cô ấy biết tôi ở Thanh Đông, tại sao lại muốn tới Hoa Châu uống rượu?
Quả nhiên, nụ cười mặt cô ấy biểu lộ nét cứng đờ, tôi dần dần thu lại ánh mắt nghi hoặc đánh giá lại, cô thở dài bất đắc dĩ, vịn lên trán, nói: “Thực không dám giấu giếm, mình là cùng người kia tới. Anh ta ở chỗ này có việc cần giải quyết, cho nên mình mới cùng anh ta đến đây. “Hoa Châu?” “Thanh Đông.
Đầu ngón tay tôi liền giật giật, gần đây Chu Phong cũng bận bịu tới mức hận không thể phân thân ra được tại Thanh Đông, nguyên nhân là Ông Phương.
Ông Phương tại Thanh Đông này được coi là khối u ác tính, có thể gây nên hoạn lộ bên trên người cũng là điều tự nhiên.
Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng tôi vẫn hỏi: "Chẳng lẽ là chuyện của Ông Phương?”
Tiêu Dao gật gật đầu, ngửa cổ tự rót cho bản thân một ly rượu, đem chiếc ly đặt lại trên bàn, dáng vẻ như đang nhẫn nhịn khi uống phải một ngụm nước đẳng. Tôi nhìn cô ấy càng thêm buồn bực, chuyện này không dính dáng đến việc cô ấy đến đây uống rượu, bởi vì bên cạnh cô ấy không phải anh ta mà toàn là những gương mặt lạ kia.
Làm một bà chủ, loại tình huống này làm sao có thể vụng trộm được đây? “Tiêu Dao, cậu có phải hay không có tâm sự?” Tôi thận trọng hỏi cô ấy, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của cô ấy cũng có thể đoán được phần nào.
Cô ấy kêu rên một tiếng, ôm lấy tôi, thanh âm của cô phát ra cùng với tiếng nhạc ồn ào của quán "Lão Trần gặp một cô gái ở đây so với mình trẻ trung xinh đẹp hơn cho nên lập tức chân đứng không vững, một ngày hai lần chạy ra ngoài, sáng hôm nay còn cùng mình ầm ĩ một trận, nói mình lòng dạ hẹp hòi, chính mình cũng là nhân tình mà bây giờ còn có tư cách nói người khác ư?"
Tôi lại cảm thấy không ngoài ý muốn, bởi vì đại đa số đàn ông đều là có mới nới cũ mà thôi. Anh ta có thể bởi vì cô ấy mà bỏ vợ mình, vậy khẳng định sẽ còn bởi vì những người con gái khác mà từ bỏ cô ấy.
Tiêu Dao vốn là người rất lạc quan nghĩ thoáng, hiện tại ngược lại khó chịu đến như vậy, khiến cho tôi cảm thấy bất ngờ, chẳng lẽ là thật lòng với tên kia rồi sao.
Tôi vỗ vỗ sau lưng cô ấy, an ủi cô ấy, cô ấy mới buông tôi ra, lại rót rượu ở trên bàn.
Tôi hỏi cô ấy có phải là thật lòng thích chồng mình rồi hay không, cô ấy không hề nghĩ ngợi liền phủ nhận, sau đó qua một hồi lâu mới ủ rủ cúi đầu, thấp giọng nói: “Không phải là mình động tình thật, chỉ là phụ nữ mà, có tuổi một chút, có những ngày tháng bình an thành quen, cũng muốn cái gia đình ổn định. Thế nhưng là tên khốn nạn họ Trần kia, sống đến từ đó tuổi rồi mà còn không bớt phóng túng lại. Cô ấy nói nói, siết quả đấm nện ở trên bàn. khiến ảnh mắt của mấy tên đàn ông bên cạnh đều bị cô ấy hấp dẫn, tên đàn ông ngồi gần cô ấy nhất còn quan tâm dùng tay che quả đấm của cô, khuyên cô ấy uống ít đi một chút. Tiêu Dao than thở một trận, giật giật khỏe miệng, nói không có việc gì. Về sau còn hỏi cuộc sống gần đây của tôi như thế nào. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Truyện88.v*ip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truyện88*.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Khi cô ấy hỏi tôi, gương mặt biểu lộ rất chăm chú, thật giống như đã biết tình hình cuộc sống của tôi gần đây vậy. Tôi nghĩ nghĩ đến những ngày đã trải qua, không khỏi có một tia sầu muộn chạy lên não, cho dù là không thích uống rượu, cũng nhịn không được khó chịu nhấp một ngụm, ung dụng thở dài, đem tất cả mọi chuyện lớn nhỏ gần đây toàn bộ nói cho cô ấy nghe.
Sau khi nói xong, tôi rất kinh ngạc khi thấy Tiêu Dao vì tôi mà bênh vực kẻ yếu, khoa tay múa chân giúp tôi đem Lục Kính Đình ra mằng mấy lần.
Bên cạnh tôi không có ai có thể tâm sự cùng, những chuyện này cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, lần thứ đầu tiên toàn bộ nói ra, trong lòng không nói ra được sự thoải mái dễ chịu. Nhìn dáng vẻ cô ấy vì tôi mà bất bình tức giận, tôi cũng có chút an ủi, lôi kéo hai tay cô ấy còn đang vung vẩy nói: "Kỳ thật, đây cũng là một bài học, mặc dù những người này mình không thể trêu trọc vào, nhưng nếu nợ mình thì mình sẽ không để yên đầu
Tiêu Dao nhíu mày lại, đưa tay sờ sờ khuôn mặt tôi, an ủi tôi. Thật giống như hai con mèo con bị thương đang an ủi lẫn nhau, liếm láp vết thương cho nhau vậy.
Mặc dù cùng với nàng nói chuyện rất hăng say, nhưng tôi cũng chưa quên được chuyện quan trọng mà mình phải đến đây.
Nói nói liền nhìn thấy phía sau Cao Ái Nguyệt đang kéo một người đàn ông trung niên từ bên trong đi ra. Bộ dạng cô ấy vẫn như cũ thanh thuần động lòng người rúc vào trong ngực người đàn ông, chỉ là người đàn ông này không phải Nhạc Tín, cách ăn mặc và khí chất cũng không giống.
Tôi tranh thủ thời gian nói cùng Tiêu Dao, mắt không chớp nhìn bọn họ chăm chăm: “Tiêu Dao, chờ một chút, mình còn có chút việc, tối nay mình lại tìm cậu nói chuyện sau."
Cô ấy giữ chặt tôi, lần theo ánh mắt của tôi nhìn lại, hỏi tôi muốn làm cái gì.
Tôi không nghĩ tới Cao Ái Nguyệt còn dám ở sau lưng
Nhạc Tin tìm người khác bao nuôi, cho nên cũng chưa nghĩ ra mình phải làm gì lúc này, chỉ có thể qua loa với cô ấy “Mình đi trước đi theo người phụ nữ kia nhìn một chút." “Mình cùng cậu đi. Cô ấy không an tâm về tôi, một tay lôi kéo tôi đứng dậy, một bên xoay người cùng người bên cạnh nói hai câu, khi anh ta vừa gật đầu, không cho tôi một cơ hội cự tuyệt nào, kéo tôi đi theo.
Lúc đầu tôi không muốn vẽ vời thêm chuyện, nhưng là nghĩ lại, như vậy cũng có thể để cô ấy tạm thời quên chuyện không vui, liền chấp nhận.
Chúng tôi đi theo Cao Ái Nguyệt ra khỏi quán bar, bọn họ quay người tiến vào ngôi nhà cao tầng nhỏ bên cạnh, mà trên tầng chính là phòng nghỉ, cái này không cần nghĩ cũng biết sẽ xảy ra chuyện như thế nào.
Tôi không khỏi chặc lưỡi cảm thán, nhưng là cũng chỉ có thể dừng bước đến đây, trách thì trách vào hôm nay chuẩn bị không đủ. Mà Triệu Mộng Tuyết cho tôi thời gian làm việc, hôm nay chính là ngày cuối cùng, nếu không giải quyết được, chỉ sợ ngày mai sẽ đem tôi trói lại, ném xuống biển cho cá ăn.
Tôi đứng tại dưới bậc thang gương mặt lưỡng lự, suy nghĩ kỹ một hồi vẫn không biết phải làm như thế nào. Tiêu Dao hỏi tôi đến cùng là muốn làm cái gì. Tôi không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đem chuyện của Triệu Mộng Tuyết nói cho cô ấy nghe, còn có hôm nay vốn là chuẩn bị tìm Cao Ái Nguyệt, trực tiếp uy hiếp cô ấy hỗ trợ, nhưng là hiện tại bên người cô ấy có người nên cũng không dễ ra tay Cập nhật chương mới nh*ất tại Truyện88.vip
Tiêu Dao nghe xong, cười tôi một trận, nói tôi hiện tại có cách làm thật đúng là vụng về. Mà trong lòng tôi không cảm giác nào, dù sao không có quan hệ gì, chỉ có thể dựa vào mình mà thôi.
Sau khi cô ấy đã cười xong, vẫn là vỗ vỗ bờ vai của tôi, nói ra suy nghĩ của cô ấy: “Như vậy đi, mình giúp cậu, đợi chút nữa..."
Cô ấy đem đầu ghé vào bên tại tôi, nhỏ giọng thì một
Tôi nghe xong đôi mắt tỏa sáng, trong lòng trong nháy đã hiểu rõ, liên tục gật đầu, cùng với cô ấy trở lại quán bar vừa rồi.
Mấy người đàn ông lúc nãy vẫn ngồi ở chỗ cũ uống rượu nói chuyện phiếm, trông thấy Tiêu Dao đã trở lại, cười giống như là hoa nở: "Tại sao lại trở về
Tiêu Dao cười thân bí bí, xoay người đến chỗ người đàn ông ở giữa, cúi đầu không biết nói gì đó, tôi đứng ở sau lưng cô ấy, nhìn cô ấy làm xong hết thảy về sau, chúng tôi lập tức bắt đầu hành động.
Mấy người đàn ông ra khỏi quán bar, mà tôi cùng Tiêu Dao ở lại trong quán bar uống mấy chén, một lúc sau, bên ngoài liền truyền đến âm thanh hỗn loạn, tiếng hét của người phụ nữ từ trên tầng kéo dài xuống đến dưới tầng, không ngừng kêu khóc, nhiều người đang uống rượu ở trong quán bar cũng đi ra ngoài xem, bọn họ đều mang dáng vẻ ra ngoài xem kịch vui
Tôi cùng Tiêu Dao cũng đi ra ngoài xem náo nhiệt.
Chỉ thấy vài tên đàn ông lỗi một nam một nữ từ trên lầu lôi xuống rất dã man, hai người quần áo tả tơi, trên da còn có chút ửng hồng chưa dứt, giống như là đang làm một nửa loại chuyện đó liền bị người khác quấy rầy phá hỏng.
Người phụ nữ giãy dụa mãnh liệt, tóc xoã tung, che mặt, nhưng thân người kia thì trông rất quen thuộc, là Cao Ái Nguyệt.
Người bị bắt cùng cô ta là người đàn ông đi cùng cô ta lúc vừa
Hai người bị một đường kéo đến dưới lầu, khi chuẩn bị bị nhét vào trong xe, Cao Ái Nguyệt nhìn thấy tôi, cô ta liều lĩnh giãy dụa nhanh chóng chạy đến trước mặt tôi, bỗng nhiên quỳ gối xuống, bắt lấy cánh tay của tôi: cầu cô, mau cửu tôi."
Tôi từ trên cao cúi xuống nhìn cô ta, bị ảnh mất từ những người xung quanh đổ dồn nhìn mình, trong lòng tôi không thoải mái cho lắm. Tôi quay người buông tay cô ta ra: “Thật xin lỗi, tôi không biết cô là ai cả. “Tân Ái Phương." Cô ta phảng phất như bắt được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, quỷ trên mặt đất nhanh chóng xê dịch lê lết về phía tôi, ôm lấy một bên chân của tôi, khóc lóc vô cùng thảm thiết: “Tân Ái Phương, van cầu cô, mau cứu tôi, tôi biết bây giờ quan hệ của cô và Chu Phong đang rất tốt, cô ở trước mặt anh ta nói một câu, nhất định sẽ được."
Tôi còn chưa kịp mở miệng, một người đàn ông trong số đó đem cô ta giật trở về, cắt đứt ý nghĩ của cô ta: “Xã hội này, nghiêm trị bán dâm, chúng ta chỉ là nghỉ ngơi ở đây, mấy người có thể chui vào đây làm loại chuyện này. Lần này, coi như thần tiên tới cũng không giúp được mấy người nữa rồi.” “Đi. Mấy người đàn ông lỗi hai người họ về phía xe cảnh sát bên đường, mà mấy người đó chính là những người vừa rồi cùng Tiêu Dao nói nói cười, vì làm cho giống thật, ngay cả xe cũng đều mang tới.
Mặc kệ Cao Ái Nguyệt và tên đàn ông kia có kêu lên cũng vô dụng, bị một đường mang lên xe, chuẩn bị rời đi.
Tôi nhìn theo chiếc xe cảnh sát kia, do dự một chút, lỗi kéo Tiêu Dao cũng ngồi lên xe, ngồi bên cạnh Cao Ái Nguyệt.
Trước mặt cảnh sát làm bộ rống lên với hai chúng tôi vài câu, bị Tiêu Dao cười cười thuyết phục, không có quản chúng tôi, lái xe hướng cục cảnh sát mà đi.
Mà Cao Ái Nguyệt không có phát hiện điều gì đó không hợp lý, gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, nằm lấy tay của tôi khẩn cầu: “Tân Ái Phương, van cầu cô, cứu tôi, tôi
Cập nhật chương mới nhất tạ*i Truyện88.vip
Bình luận facebook