Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-256
Chương 259: Tẩy trắng
*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Ủng hộ t*eam chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai Cao Ái Nguyệt, trấn an nói: "Tôi hiểu, muốn tôi cứu cô cũng được thôi, có điều chuyện tôi nói lần trước, hiện tại vẫn mong cô có thể nghĩ kĩ
Gương mặt Cao Ái Nguyệt bỗng chốc trở nên méo xệch, bàn tay đang nằm chặt cánh tay tôi cũng buông ra, lắc đầu nguầy nguậy, trông tràn ngập sợ hãi: “Tôi thà trong tù đến mọt gông cũng không thể tội Triệu Mộng Tuyết
Còn nhớ lần tôi động phải yếu điểm của Triệu Mộng Tuyết, kết cục cũng phải nhận trái quanh đi quẩn lại bao lần, cuối cùng trở nên cái dạng này. Quả nhiên, Cao Ái Nguyệt rốt cuộc vẫn chỉ là một sinh viên thực tập nhút nhát và sợ hãi, hệt như đã dự
Lúc tôi đang phải im lặng và đau đầu chưa biết làm cách nào thuyết phục Ái Nguyệt, thì đột nhiên một ý nghĩ liền lóe qua. “Hoặc là đắc tội Triệu Mộng Tuyết, hoặc là đắc tội người dưới cô ta, cô chọn cái
Ái Nguyệt muốn nói lại thôi, đôi mắt đảo quanh một vòng, đột nhiên làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, không cầu xin như lúc nãy nữa. “Cô đã không có ý giúp thì thôi vậy. Chuyện của bà Chu, cô tự mình lo liệu đi.”
Sự lật mặt bất ngờ này của Cao Ái Nguyệt làm tôi không khỏi giật mình cả kinh. Trông dáng vẻ mười phần khí phách của cô ta, phỏng chừng là nghĩ đến thứ gì đó quyền lực hơn cả tôi.
Tôi không kìm được mà bật một tràng cười dài, Ái Nguyệt cũng chẳng nghĩ tới tôi vậy mà lại cười cô ả, hừ một tiếng, hỏi tôi có gì buồn cười.
Tôi ngồi nghiêng người, quay đầu nhìn mấy chiếc xe đậu thành hàng thẳng tắp phía trước, nói một cách thản “Tôi biết, cô đây là đang muốn Nhạc Trì sẽ đến giúp cô. Nhưng đừng quên, cô bị bắt vì cái gì, cô nghĩ anh ta sẽ giúp có sao? Cứ theo như tính khí của anh ta, thì đoán chừng cô chưa bị anh ta chơi chết đã là may rồi."
Tôi còn chưa dứt lời, sắc mặt Cao Ái Nguyệt vậy mà xanh, mồ hôi lạnh từ từ chảy trên trán. Hai tay cô ta đang bị công bởi số tám làm bằng sắt bạc chặt mép vảy, run cầm cập không ngừng.
Một lát sau, Ái Nguyệt hỏi lại tôi với khuôn mặt vẫn đầy dư quang, mặc dù hiện tại của cô ta đang đảo lộn cả lên:"Vậy thì sao? Cũng đâu phải tôi chỉ ôm đùi một mình anh ta
Cùng một lúc, thật đúng là chả có mấy người đủ năng lực”, ấy là còn chưa nói tới Cao Ái Nguyệt nhìn qua cũng mới chỉ là một cô gái nhỏ tuổi, tôi cũng không tin sẽ có bản lĩnh lớn như vậy. Cho nên tôi mới không thèm để ý lời của cô ta, ngược lại tiếp tục dùng lời lẽ sắc bén khiêu khích, cốt để tinh thêm phần hoảng loạn mà lung lay: “Vậy sao? Được rồi, vậy xem ra chuyện này đến tại Nhạc Trì coi bộ cũng không có gì to tát cả
Nói đoạn, tôi giả vờ mình muốn làm như vậy nhanh chóng rút điện thoại di động từ túi ra. Ánh mắt khẩn trương của Cao Ái Nguyệt dừng lại trên tay tôi nhưng không ngăn cản, ngược lại chống đỡ bằng một khuôn mặt tươi cười vặn vẹo châm chọc tôi: ấy à, vẫn đừng nên hù dọa tôi thì hơn, những chuyện cô làm trước đây khiến Anh Nhạc tức giận lắm đó, là anh ta sẽ chẳng dễ gì nghe theo lời cô nói
Tôi dừng lại, cười lớn, đưa màn hình di động đang hiện số điện thoại ra cho Cao Ái Nguyệt xem, hỏi cô ta bằng khuôn mặt đầy âm u: “Cô xem số này có phải là của anh ta hay không. Nhạc Trì là ai cơ chứ? Số của anh ta tôi còn có thể có được, có nói xem tôi với anh ta quả thực là không thể có can hệ gì hay sao? Hơn nữa, cô đây là đang phản bội anh ta, tôi cũng coi như là đại diện cho anh ta rồi đi, và, bây giờ chẳng phải tôi đang thay mặt anh ta hỏi tội có hay sao?"
Đồng tử Ái Nguyệt phút chốc co lại, lần này có ta mới thực sự cảm nhận được nguy hiểm đang gần kề, hai chân bây giờ cũng không ngừng run rẩy.
Thấy lửa giận của cô ta không sai biệt lắm cũng gần bùng nổ, tôi cũng chẳng buồn nói nhảm thêm với cô ta làm gì, vừa trượt màn hình vừa nói: "Dù sao cô vốn cũng chẳng tin, thôi thì chắc không cần quản tôi muốn làm cái gì đi “Chờ đã. “Cô ta hét lên một tiếng lớn, nhào nửa người tới trước mặt tôi, đè điện thoại di động của tôi lại: “Được rồi Tân Ái Phương, cô thắng rồi, đừng để lộ mặt tôi ra!” Tôi nở nụ cười tủm tỉm, vừa cười vừa trả lời hai chữ: "Đương nhiên." Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Tr*uyện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại T*ruyện88.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Sau đó, nháy mắt cho chị Tưởng Thanh bên cạnh, chị cũng không giấu diếm, gọi cảnh sát lái xe phía trước, nói dừng ở ven đường là được rồi.
Cao Ái Nguyệt vẻ mặt cả kinh, tra khảo tôi này là đang gạt cô ta hay sao, tôi cũng không phủ nhận: “Ừ thì, cô làm ra loại chuyện này cũng là sự thật, anh ấy là cảnh sát cũng là sự thật; nếu không có quan hệ của chúng tôi thì cô vẫn phải bị đưa vào tù mà thôi.
Cao Ái Nguyệt tức đến chết lặng, nghẹn đỏ mặt, đối với tôi không nói cũng biết là đang căm phẫn đến độ không nói nên lời.
Sau đó ba chúng tôi tùy tiện tìm một chỗ nghỉ chân, tôi cùng chị Tưởng Thanh một trái một phải áp tải Cao Ái Nguyệt, đẩy vào lưng cô ta, đưa đến khách sạn mà tôi đã đặt sản hôm nay.
Giữ đúng lời hứa, tôi không để lộ mặt Cao Ái Nguyệt, video bị quay và tung lên mạng vào tối qua, tôi cũng đã mua lượng kha khá thủy quân để khuấy loãng vụ việc. khi tất cả mọi việc xong xuôi thì đã là hai ba giờ sáng, chúng tôi đem Cao Ái Nguyệt đưa về, lúc đi ngang qua quán bar, cô gái nhỏ kia còn đang chờ ở bên trong.
Nếu không phải quán trà này mở cửa cả ngày, chỉ sợ rằng cô bé sớm đã bị đuổi ra ngoài. Tôi chuyển số tiền còn lại cho cô bé ấy, trong khi đôi mắt cô ta vẫn mãi nhìn đăm chiêu vào quán bar phía bên kia đường ngoài khung cửa sổ. Cao Ái Nguyệt cùng chị Tưởng Thanh đang ở trong xe dưới lầu chở tôi, thành ra tôi không dám nán lại quá lâu, liền cho cô bé chút tiền thừa, nói: "Chuyện này em giúp chị giữ bí mật với Cao Ái Nguyệt, sau đó đợi lát nữa em tự mình đi xe về, có được không?" “Vậy... em còn có thể tiếp tục đi theo chị nữa không?"
Thoáng thấy đôi mắt trong suốt của cô bé ấy vương một làn xám nhàn nhạt bao phủ, vẫn là nhịn không được mà siết chặt tay em trong lòng bàn tay mình: “Chuyện vừa rồi của Cao Ái Nguyệt, em trên lầu ắt hẳn cũng nhìn thấy rồi đi, cái chốn tối tăm nay một khi bước vào có cầu cũng chẳng thể quay đầu lại, về sau em cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện của ngày hôm nay, sống thật tốt cuộc đời còn lại của em vậy”
Tuy rằng cô bé ấy cũng vốn là có chút dục vọng, và tôi biết rằng nếu ai rót thêm bất cứ lời mộng mị nào với em ấy nữa, thì có lẽ em ấy sẽ sẵn sàng bán đứng cả linh hồn mình; nhưng tôi vẫn hy vọng cô ta có thể quay đầu tìm lấy bờ, con đường tội lỗi này tôi đã vướng phải một lần, đến bây giờ muốn nhìn lại, vẫn là không dám đối mặt, bởi lẽ nó luôn ngập tràn tối tăm đến độ tìm mãi chẳng thấy một tia sáng.
Cô gái nhỏ bĩu môi, tựa hồ không hài lòng với mấy lời này của tôi, nhưng vẫn từ cổ họng đùn ra hai chữ: "Được rồi."
Sau một đêm xoay vòng tới kiệt sức, cuối cùng tôi với chị Tưởng Thanh cũng đến được phòng tôi đặt trước, chúng tôi ngủ cùng nhau một đêm, đến sáng hôm sau, từ tờ mờ sáng chị Tưởng Thanh đã bảo lão Tôn tìm chị ấy có việc nên liền đi trước.
Sau khi chị ấy đi, tôi ngủ một mạch đến tận trưa, và tất nhiên, thức dậy với cái bụng đói cồn cào.
Việc đầu tiên làm sau khi thức dậy chính là nhìn xem hiệu quả của ngày hôm qua. Có lực lượng thủy quân, chuyện của Triệu Mộng Tuyết rất nhanh đã được tẩy trắng, đương nhiên còn có một vài tồn tại nghi vấn tồn tại, thế nhưng cũng chẳng ai phản biện lại được.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, gọi điện thoại cho Triệu Mộng Tuyết, hỏi cô ta có thấy tin nóng hôm nay hay không. Cô ta trầm mặc một lúc, trầm giọng nói rằng đã nhìn thấy rồi, sau đó còn hỏi tôi chuyện tiếp theo của Ông Phương và Lục Kính Đình tôi định sẽ giải quyết như thế nào.
Tôi ngẩng đầu đưa tầm mắt ra ngoài khung cửa sổ, nhìn ra phía thành phố vô tận, ồn ào mà phồn hoa, với vô số tòa nhà chọc trời có mở to mắt cũng không đếm hết được.
Tôi ngắm nhìn chăm chủ đến mức tâm hồn rơi đâu mất, bởi chính tôi cũng chẳng biết được chuyện đối phó Lục Kính Đinh mất bao lâu mới có thể hoàn thành, hay là nói vĩnh viễn cũng không có khả năng. “Này, Tân Ái Phương? Cô sẽ không đổi ý phải không?" Thấy tôi một lúc lâu vẫn chưa đáp lại, Mộng Tuyết chất vấn bằng giọng điệu bình tĩnh mà thâm trầm xen lẫn uy hiếp.
Cứ như thể nếu tôi dám nói một tiếng "có", cô ả có thể lập tức xuyên con dao qua điện thoại mà giết tôi luôn vậy. “Chuyện này còn không phải là đang giải quyết cho cô hay sao? Nhưng nói ra thì tôi cũng có tư thù với bọn họ, chẳng lẽ cô nghĩ tôi lại không ra tay à?" Tôi đặt ra cho cô ta câu hỏi như vậy, và tất nhiên, cô ta cứng họng chẳng thể nói được gì. Mộng Tuyết trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới nói: "Hy vọng như vậy"
Dứt lời, liền kết thúc cuộc gọi ngay lập tức. Tôi thở phào nhẹ nhõm và thu dọn đồ đạc, chuẩn bị để trở về Thanh Đông.
Trên đường trở về, tôi vô tình nhìn thấy tin tức về vụ án trang sức Bắc Minh, rằng Ông Phương đã bị bắt vì có liên can đến vụ án, tuy nhiên chuyện này phải đợi hai ngày sau mới có thể được tòa án kết Lục Kính Đình, Tân Thiên Khải và Chu Phong, một trong những cổ đông của Bắc Minh, đã góp vốn bồi thường thiệt hại của các đối tác, cứu vãn tình thể phá sản của trang sức Bắc Minh.
Nhưng các sếp lớn vẫn còn đang thảo luận.
Lúc thấy tin tức này, tôi đã đến được cửa của khách sạn. Tắt màn hình điện thoại đi, tôi trả tiền cho người lái xe, xuống xe và đi đến khách sạn. Ngay cả lúc đi trên đường cũng không khỏi trong đầu đầy ắp suy tư về vụ nữ trang. Nghĩ đến Lục Kính Đình cùng Tần Thiên Khải hai người long tranh hổ đấu, chẳng biết sẽ là kết cục như thế nào đây.
Đang suy nghĩ, bất tri bất giác đã đến cửa, cửa phòng vốn là nửa che, bên trong lại còn truyền đến một trận âm thanh nước chảy xiết. Đoán là Chu Phong, tôi rón rén đi vào, cầm áo khoác bụi bặm của hãn ném cái phịch lên số pha. Mà khoan, hình như bóng lưng như ẩn như hiện trong phòng tắm không ai khác chính là anh ta.
Có lẽ nghe thấy tiếng tôi bước vào cửa, anh ta đột nhiên tắt vòi hoa sen, gọi tên tôi.
Tôi vội vàng đáp lại một tiếng, tức thì liền thấy anh ta mở cửa phòng tắm, cả người lõa thể từ bên trong bước ra.
Thân hình anh ta vốn đã cường tráng, cộng thêm làn da trắng hồng dưới dòng nước ấm áp trở nên đỏ bừng, vô tình tản ra mị lực chỉ mạng, khiến tôi bất giác mà không thể dời mắt được.
Anh ta vừa đi về phía tôi, vừa cầm lấy áo choàng tâm ở cửa khoác trên người, che phủ đi phong cảnh hữu tình khi näy.
Tôi suýt nữa đã bị bay mất thần hồn, cũng may nhờ anh ta kêu to một tiếng, mới thu lại nước miếng chực chảy ròng ròng. “Cô bé ngốc này, em đang nghĩ gì mà chăm chú vậy?” Anh ta vô vào đầu tôi, khóe miệng nhếch lên ra chiều đáng ghét vô cùng.
Tôi cười he he hai tiếng, không nói gì, nhìn anh đi tới bên cạnh bàn cạnh giường ngủ mở màn hình điện thoại di động, không biết nhìn cái gì mà vẻ mặt lại nghiêm trọng như vậy. Sau khi xem xong, nghiêng người nhìn tôi: “Ái Phương, từ hôm qua đến giờ em trốn đi đâu vậy?”
Tôi khựng lại, không hiểu tại sao anh tôi lại hỏi như thế. Nhưng Chu Phong là một người trời sinh bản tính đa nghi, tôi cũng chẳng dám nói dối, liền ngả ngớn nửa đùa nửa thật “Chị Tưởng Thanh cùng chồng chị ấy đến Quảng Đông, hôm qua em cùng với chị ấy đi uống rượu, hôm nay mới trở về “Đi đầu uống rượu?” Anh nhíu mày, ngón tay xoay xoay điện thoại di động. “Huệ Châu, chị Tưởng Thanh hôm qua ở Huệ Châu.” “Ngoại trừ uống rượu, không làm gì khác nữa à?” Anh ta gặng hỏi tôi lần nữa, có cảm giác tựa hồ như cai ngục đang thẩm vấn các tù nhân.
Từ lúc tôi rời khỏi Lục Kính Đình một lần nữa trở lại bên cạnh anh ta, tôi còn có loại cảm giác anh ta hình như có chút thay đổi, hiện tại xem ra, quả nhiên vẫn là Chu Phong trước kia. Những lời thẩm vấn ở khắp mọi nơi giống hệt như có mấy khẩu súng với cây gậy xung quanh, làm tôi khó chịu đến nghẹt thở.
Sắc mặt tôi trở nên tối sầm, nụ cười trên mặt trong nháy mắt tiêu tan, trầm mặc hỏi anh ta cớ gì lại hỏi như vậy.
Truyện88.*vip trang web cập nhật nhanh nhất
*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Ủng hộ t*eam chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai Cao Ái Nguyệt, trấn an nói: "Tôi hiểu, muốn tôi cứu cô cũng được thôi, có điều chuyện tôi nói lần trước, hiện tại vẫn mong cô có thể nghĩ kĩ
Gương mặt Cao Ái Nguyệt bỗng chốc trở nên méo xệch, bàn tay đang nằm chặt cánh tay tôi cũng buông ra, lắc đầu nguầy nguậy, trông tràn ngập sợ hãi: “Tôi thà trong tù đến mọt gông cũng không thể tội Triệu Mộng Tuyết
Còn nhớ lần tôi động phải yếu điểm của Triệu Mộng Tuyết, kết cục cũng phải nhận trái quanh đi quẩn lại bao lần, cuối cùng trở nên cái dạng này. Quả nhiên, Cao Ái Nguyệt rốt cuộc vẫn chỉ là một sinh viên thực tập nhút nhát và sợ hãi, hệt như đã dự
Lúc tôi đang phải im lặng và đau đầu chưa biết làm cách nào thuyết phục Ái Nguyệt, thì đột nhiên một ý nghĩ liền lóe qua. “Hoặc là đắc tội Triệu Mộng Tuyết, hoặc là đắc tội người dưới cô ta, cô chọn cái
Ái Nguyệt muốn nói lại thôi, đôi mắt đảo quanh một vòng, đột nhiên làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, không cầu xin như lúc nãy nữa. “Cô đã không có ý giúp thì thôi vậy. Chuyện của bà Chu, cô tự mình lo liệu đi.”
Sự lật mặt bất ngờ này của Cao Ái Nguyệt làm tôi không khỏi giật mình cả kinh. Trông dáng vẻ mười phần khí phách của cô ta, phỏng chừng là nghĩ đến thứ gì đó quyền lực hơn cả tôi.
Tôi không kìm được mà bật một tràng cười dài, Ái Nguyệt cũng chẳng nghĩ tới tôi vậy mà lại cười cô ả, hừ một tiếng, hỏi tôi có gì buồn cười.
Tôi ngồi nghiêng người, quay đầu nhìn mấy chiếc xe đậu thành hàng thẳng tắp phía trước, nói một cách thản “Tôi biết, cô đây là đang muốn Nhạc Trì sẽ đến giúp cô. Nhưng đừng quên, cô bị bắt vì cái gì, cô nghĩ anh ta sẽ giúp có sao? Cứ theo như tính khí của anh ta, thì đoán chừng cô chưa bị anh ta chơi chết đã là may rồi."
Tôi còn chưa dứt lời, sắc mặt Cao Ái Nguyệt vậy mà xanh, mồ hôi lạnh từ từ chảy trên trán. Hai tay cô ta đang bị công bởi số tám làm bằng sắt bạc chặt mép vảy, run cầm cập không ngừng.
Một lát sau, Ái Nguyệt hỏi lại tôi với khuôn mặt vẫn đầy dư quang, mặc dù hiện tại của cô ta đang đảo lộn cả lên:"Vậy thì sao? Cũng đâu phải tôi chỉ ôm đùi một mình anh ta
Cùng một lúc, thật đúng là chả có mấy người đủ năng lực”, ấy là còn chưa nói tới Cao Ái Nguyệt nhìn qua cũng mới chỉ là một cô gái nhỏ tuổi, tôi cũng không tin sẽ có bản lĩnh lớn như vậy. Cho nên tôi mới không thèm để ý lời của cô ta, ngược lại tiếp tục dùng lời lẽ sắc bén khiêu khích, cốt để tinh thêm phần hoảng loạn mà lung lay: “Vậy sao? Được rồi, vậy xem ra chuyện này đến tại Nhạc Trì coi bộ cũng không có gì to tát cả
Nói đoạn, tôi giả vờ mình muốn làm như vậy nhanh chóng rút điện thoại di động từ túi ra. Ánh mắt khẩn trương của Cao Ái Nguyệt dừng lại trên tay tôi nhưng không ngăn cản, ngược lại chống đỡ bằng một khuôn mặt tươi cười vặn vẹo châm chọc tôi: ấy à, vẫn đừng nên hù dọa tôi thì hơn, những chuyện cô làm trước đây khiến Anh Nhạc tức giận lắm đó, là anh ta sẽ chẳng dễ gì nghe theo lời cô nói
Tôi dừng lại, cười lớn, đưa màn hình di động đang hiện số điện thoại ra cho Cao Ái Nguyệt xem, hỏi cô ta bằng khuôn mặt đầy âm u: “Cô xem số này có phải là của anh ta hay không. Nhạc Trì là ai cơ chứ? Số của anh ta tôi còn có thể có được, có nói xem tôi với anh ta quả thực là không thể có can hệ gì hay sao? Hơn nữa, cô đây là đang phản bội anh ta, tôi cũng coi như là đại diện cho anh ta rồi đi, và, bây giờ chẳng phải tôi đang thay mặt anh ta hỏi tội có hay sao?"
Đồng tử Ái Nguyệt phút chốc co lại, lần này có ta mới thực sự cảm nhận được nguy hiểm đang gần kề, hai chân bây giờ cũng không ngừng run rẩy.
Thấy lửa giận của cô ta không sai biệt lắm cũng gần bùng nổ, tôi cũng chẳng buồn nói nhảm thêm với cô ta làm gì, vừa trượt màn hình vừa nói: "Dù sao cô vốn cũng chẳng tin, thôi thì chắc không cần quản tôi muốn làm cái gì đi “Chờ đã. “Cô ta hét lên một tiếng lớn, nhào nửa người tới trước mặt tôi, đè điện thoại di động của tôi lại: “Được rồi Tân Ái Phương, cô thắng rồi, đừng để lộ mặt tôi ra!” Tôi nở nụ cười tủm tỉm, vừa cười vừa trả lời hai chữ: "Đương nhiên." Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Tr*uyện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại T*ruyện88.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Sau đó, nháy mắt cho chị Tưởng Thanh bên cạnh, chị cũng không giấu diếm, gọi cảnh sát lái xe phía trước, nói dừng ở ven đường là được rồi.
Cao Ái Nguyệt vẻ mặt cả kinh, tra khảo tôi này là đang gạt cô ta hay sao, tôi cũng không phủ nhận: “Ừ thì, cô làm ra loại chuyện này cũng là sự thật, anh ấy là cảnh sát cũng là sự thật; nếu không có quan hệ của chúng tôi thì cô vẫn phải bị đưa vào tù mà thôi.
Cao Ái Nguyệt tức đến chết lặng, nghẹn đỏ mặt, đối với tôi không nói cũng biết là đang căm phẫn đến độ không nói nên lời.
Sau đó ba chúng tôi tùy tiện tìm một chỗ nghỉ chân, tôi cùng chị Tưởng Thanh một trái một phải áp tải Cao Ái Nguyệt, đẩy vào lưng cô ta, đưa đến khách sạn mà tôi đã đặt sản hôm nay.
Giữ đúng lời hứa, tôi không để lộ mặt Cao Ái Nguyệt, video bị quay và tung lên mạng vào tối qua, tôi cũng đã mua lượng kha khá thủy quân để khuấy loãng vụ việc. khi tất cả mọi việc xong xuôi thì đã là hai ba giờ sáng, chúng tôi đem Cao Ái Nguyệt đưa về, lúc đi ngang qua quán bar, cô gái nhỏ kia còn đang chờ ở bên trong.
Nếu không phải quán trà này mở cửa cả ngày, chỉ sợ rằng cô bé sớm đã bị đuổi ra ngoài. Tôi chuyển số tiền còn lại cho cô bé ấy, trong khi đôi mắt cô ta vẫn mãi nhìn đăm chiêu vào quán bar phía bên kia đường ngoài khung cửa sổ. Cao Ái Nguyệt cùng chị Tưởng Thanh đang ở trong xe dưới lầu chở tôi, thành ra tôi không dám nán lại quá lâu, liền cho cô bé chút tiền thừa, nói: "Chuyện này em giúp chị giữ bí mật với Cao Ái Nguyệt, sau đó đợi lát nữa em tự mình đi xe về, có được không?" “Vậy... em còn có thể tiếp tục đi theo chị nữa không?"
Thoáng thấy đôi mắt trong suốt của cô bé ấy vương một làn xám nhàn nhạt bao phủ, vẫn là nhịn không được mà siết chặt tay em trong lòng bàn tay mình: “Chuyện vừa rồi của Cao Ái Nguyệt, em trên lầu ắt hẳn cũng nhìn thấy rồi đi, cái chốn tối tăm nay một khi bước vào có cầu cũng chẳng thể quay đầu lại, về sau em cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện của ngày hôm nay, sống thật tốt cuộc đời còn lại của em vậy”
Tuy rằng cô bé ấy cũng vốn là có chút dục vọng, và tôi biết rằng nếu ai rót thêm bất cứ lời mộng mị nào với em ấy nữa, thì có lẽ em ấy sẽ sẵn sàng bán đứng cả linh hồn mình; nhưng tôi vẫn hy vọng cô ta có thể quay đầu tìm lấy bờ, con đường tội lỗi này tôi đã vướng phải một lần, đến bây giờ muốn nhìn lại, vẫn là không dám đối mặt, bởi lẽ nó luôn ngập tràn tối tăm đến độ tìm mãi chẳng thấy một tia sáng.
Cô gái nhỏ bĩu môi, tựa hồ không hài lòng với mấy lời này của tôi, nhưng vẫn từ cổ họng đùn ra hai chữ: "Được rồi."
Sau một đêm xoay vòng tới kiệt sức, cuối cùng tôi với chị Tưởng Thanh cũng đến được phòng tôi đặt trước, chúng tôi ngủ cùng nhau một đêm, đến sáng hôm sau, từ tờ mờ sáng chị Tưởng Thanh đã bảo lão Tôn tìm chị ấy có việc nên liền đi trước.
Sau khi chị ấy đi, tôi ngủ một mạch đến tận trưa, và tất nhiên, thức dậy với cái bụng đói cồn cào.
Việc đầu tiên làm sau khi thức dậy chính là nhìn xem hiệu quả của ngày hôm qua. Có lực lượng thủy quân, chuyện của Triệu Mộng Tuyết rất nhanh đã được tẩy trắng, đương nhiên còn có một vài tồn tại nghi vấn tồn tại, thế nhưng cũng chẳng ai phản biện lại được.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, gọi điện thoại cho Triệu Mộng Tuyết, hỏi cô ta có thấy tin nóng hôm nay hay không. Cô ta trầm mặc một lúc, trầm giọng nói rằng đã nhìn thấy rồi, sau đó còn hỏi tôi chuyện tiếp theo của Ông Phương và Lục Kính Đình tôi định sẽ giải quyết như thế nào.
Tôi ngẩng đầu đưa tầm mắt ra ngoài khung cửa sổ, nhìn ra phía thành phố vô tận, ồn ào mà phồn hoa, với vô số tòa nhà chọc trời có mở to mắt cũng không đếm hết được.
Tôi ngắm nhìn chăm chủ đến mức tâm hồn rơi đâu mất, bởi chính tôi cũng chẳng biết được chuyện đối phó Lục Kính Đinh mất bao lâu mới có thể hoàn thành, hay là nói vĩnh viễn cũng không có khả năng. “Này, Tân Ái Phương? Cô sẽ không đổi ý phải không?" Thấy tôi một lúc lâu vẫn chưa đáp lại, Mộng Tuyết chất vấn bằng giọng điệu bình tĩnh mà thâm trầm xen lẫn uy hiếp.
Cứ như thể nếu tôi dám nói một tiếng "có", cô ả có thể lập tức xuyên con dao qua điện thoại mà giết tôi luôn vậy. “Chuyện này còn không phải là đang giải quyết cho cô hay sao? Nhưng nói ra thì tôi cũng có tư thù với bọn họ, chẳng lẽ cô nghĩ tôi lại không ra tay à?" Tôi đặt ra cho cô ta câu hỏi như vậy, và tất nhiên, cô ta cứng họng chẳng thể nói được gì. Mộng Tuyết trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới nói: "Hy vọng như vậy"
Dứt lời, liền kết thúc cuộc gọi ngay lập tức. Tôi thở phào nhẹ nhõm và thu dọn đồ đạc, chuẩn bị để trở về Thanh Đông.
Trên đường trở về, tôi vô tình nhìn thấy tin tức về vụ án trang sức Bắc Minh, rằng Ông Phương đã bị bắt vì có liên can đến vụ án, tuy nhiên chuyện này phải đợi hai ngày sau mới có thể được tòa án kết Lục Kính Đình, Tân Thiên Khải và Chu Phong, một trong những cổ đông của Bắc Minh, đã góp vốn bồi thường thiệt hại của các đối tác, cứu vãn tình thể phá sản của trang sức Bắc Minh.
Nhưng các sếp lớn vẫn còn đang thảo luận.
Lúc thấy tin tức này, tôi đã đến được cửa của khách sạn. Tắt màn hình điện thoại đi, tôi trả tiền cho người lái xe, xuống xe và đi đến khách sạn. Ngay cả lúc đi trên đường cũng không khỏi trong đầu đầy ắp suy tư về vụ nữ trang. Nghĩ đến Lục Kính Đình cùng Tần Thiên Khải hai người long tranh hổ đấu, chẳng biết sẽ là kết cục như thế nào đây.
Đang suy nghĩ, bất tri bất giác đã đến cửa, cửa phòng vốn là nửa che, bên trong lại còn truyền đến một trận âm thanh nước chảy xiết. Đoán là Chu Phong, tôi rón rén đi vào, cầm áo khoác bụi bặm của hãn ném cái phịch lên số pha. Mà khoan, hình như bóng lưng như ẩn như hiện trong phòng tắm không ai khác chính là anh ta.
Có lẽ nghe thấy tiếng tôi bước vào cửa, anh ta đột nhiên tắt vòi hoa sen, gọi tên tôi.
Tôi vội vàng đáp lại một tiếng, tức thì liền thấy anh ta mở cửa phòng tắm, cả người lõa thể từ bên trong bước ra.
Thân hình anh ta vốn đã cường tráng, cộng thêm làn da trắng hồng dưới dòng nước ấm áp trở nên đỏ bừng, vô tình tản ra mị lực chỉ mạng, khiến tôi bất giác mà không thể dời mắt được.
Anh ta vừa đi về phía tôi, vừa cầm lấy áo choàng tâm ở cửa khoác trên người, che phủ đi phong cảnh hữu tình khi näy.
Tôi suýt nữa đã bị bay mất thần hồn, cũng may nhờ anh ta kêu to một tiếng, mới thu lại nước miếng chực chảy ròng ròng. “Cô bé ngốc này, em đang nghĩ gì mà chăm chú vậy?” Anh ta vô vào đầu tôi, khóe miệng nhếch lên ra chiều đáng ghét vô cùng.
Tôi cười he he hai tiếng, không nói gì, nhìn anh đi tới bên cạnh bàn cạnh giường ngủ mở màn hình điện thoại di động, không biết nhìn cái gì mà vẻ mặt lại nghiêm trọng như vậy. Sau khi xem xong, nghiêng người nhìn tôi: “Ái Phương, từ hôm qua đến giờ em trốn đi đâu vậy?”
Tôi khựng lại, không hiểu tại sao anh tôi lại hỏi như thế. Nhưng Chu Phong là một người trời sinh bản tính đa nghi, tôi cũng chẳng dám nói dối, liền ngả ngớn nửa đùa nửa thật “Chị Tưởng Thanh cùng chồng chị ấy đến Quảng Đông, hôm qua em cùng với chị ấy đi uống rượu, hôm nay mới trở về “Đi đầu uống rượu?” Anh nhíu mày, ngón tay xoay xoay điện thoại di động. “Huệ Châu, chị Tưởng Thanh hôm qua ở Huệ Châu.” “Ngoại trừ uống rượu, không làm gì khác nữa à?” Anh ta gặng hỏi tôi lần nữa, có cảm giác tựa hồ như cai ngục đang thẩm vấn các tù nhân.
Từ lúc tôi rời khỏi Lục Kính Đình một lần nữa trở lại bên cạnh anh ta, tôi còn có loại cảm giác anh ta hình như có chút thay đổi, hiện tại xem ra, quả nhiên vẫn là Chu Phong trước kia. Những lời thẩm vấn ở khắp mọi nơi giống hệt như có mấy khẩu súng với cây gậy xung quanh, làm tôi khó chịu đến nghẹt thở.
Sắc mặt tôi trở nên tối sầm, nụ cười trên mặt trong nháy mắt tiêu tan, trầm mặc hỏi anh ta cớ gì lại hỏi như vậy.
Truyện88.*vip trang web cập nhật nhanh nhất
Bình luận facebook