Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180 “Để em tự cởi”.
Hắn đứng ngay tại chỗ, cởi quần áo trên người mình ra. Chẳng mấy chốc, một thân hình hoàn hảo, trần trụi hiện ra trước mặt của Mạn Nghiên, cô vô tình cúi xuống, nhìn vào thứ không nên nhìn, mặt bỗng đỏ rực, nóng ran lên. Cô quay người sang chỗ khác, lắp bắp:
“Làm... làm gì có sữa tắm nào thanh tẩy được cái mùi hương gớm ghiếc đó chứ?”
Tôn Bách Thần khoanh tay trước ngực, thầm nghĩ làm cách nào để cô gái này nguôi giận. Ánh mắt hắn quét ngang một lượt phòng tắm, rồi nhìn trúng kệ đựng dụng cụ cọ rửa bồn vệ sinh ở một góc đằng xa.
Tôn Bách Thần vội đi đến, cầm chai dung dịch tẩy rửa bồn cầu đưa cho Mạn Nghiên, quả quyết nói:
“Em lấy cái này chà lên người anh là được, như thế sẽ không để lại mùi nữa.”
Hắn chỉ muốn cứng rắn một chút, để Mạn Nghiên mủi lòng, ai ngờ cô làm thật, dứt khoát mở chai dung dịch kia, đổ lên ngực hắn.
Mẹ kiếp! Da thịt nào chịu nổi cái thứ hóa chất này chứ! Tôn Bách Thần định lùi lại thì Mạn Nghiên trừng mắt lên nhìn hắn, giống như để cảnh cáo nếu hắn dám phản kháng, thì tối nay đừng hòng được trèo lên giường ngủ.
Người nào đó đành đứng yên chịu trận, để cho Mạn Nghiên cầm cây cọ lưng, chà xát khắp lưng và ngực hắn. Mùi hương này không hề dễ chịu gì, cộng thêm việc cô dùng lực mạnh, chẳng mấy chốc cả thân trên hắn đỏ ửng lên, đau rát dữ dội.
Mạn Nghiên còn định đổ dung dịch cọ rửa lên “cậu nhỏ” của Tôn Bách Thần, nhưng hắn nhanh tay ngắn lại. Mặt hắn tái mét, trừng mắt lên với cô:
“Em chừa chỗ này ra! Mạn Nghiên, em muốn nhà họ Tôn tuyệt tự sao?”
Cô bĩu môi lườm hắn. Có nghiêm trọng đến mức đó không?
Trút giận xong rồi, Mạn Nghiên dừng tay lại. Nhìn thấy lưng và ngực hắn đỏ hết lên, cô lại thấy xót. Tôn Bách Thần nhân lúc cô đang đồng cảm, vội lấy vòi hoa sen xả hết bọt trắng, sau đó lấy sữa tắm, kì cọ thêm lần nữa để làm dịu bớt mùi hương kinh dị trên người.
“Rát lắm đó! Em không thấy xót sao? Đã hết giận chưa? Hết rồi mình tắm chung nha.”
“Hừ!” Mạn Nghiên lườm Tôn Bách Thần, biết tỏng suy nghĩ của hắn. Tên này cuối cùng vẫn tận dụng cơ hội giở trò lưu manh, đòi tắm chung với cô cho bằng được.
Không đợi cô trả lời, Tôn Bách Thần đã thuần thục lột quần áo Mạn Nghiên xuống. Còn bộ đồ lót trên người, cô vội giữ lấy tay hắn, hầm hừ:
“Để em tự cởi”.
Hắn hí hửng, chui vào bồn tắm xả nước trước. Mạn Nghiên vừa mới lội chân vào sau, đã bị Tôn Bách Thần kéo xuống, ngồi vào giữa hai chân hắn.
Hắn lấy một lượng sữa tắm vừa đủ, cho vào lòng bàn tay, bôi lên người Mạn Nghiên. Tôn Bách Thần giúp cô kỳ cọ, xoa bóp khắp cơ thể. Hắn đặc biệt lưu luyến hai đôi gò bồng trắng mịn, ưu ái nhào nặn rất lâu, đến mức Mạn Nghiên phải giữ chặt lấy hai bàn tay, ngăn lại.
“Tôn Bách Thần, nếu anh không muốn bị đá ra khỏi bồn tắm thì nghiêm túc cho em!”
Bị cô dọa, hắn vội di chuyển tay đi chỗ khác, không dám chọc giận cô thêm nữa.
Ai mà biết cũng có lúc Mạn Nghiện đáng sợ như vậy chứ!
Diệp Mộc Hoa rời khỏi Tôn gia, mọi người trở nên thoải mái hơn hẳn. Sau khi dùng xong cơm tối, Tôn Bách Thần và Mạn Nghiên lên sân thượng, ngắm sao. Hắn nằm ngả lưng ra ghế mây, để cô nằm dựa vào ngực mình. Hai người hướng mắt lên bầu trời đen, cùng nhau chiêm ngưỡng những vì tinh tú lấp lánh.
Trời nổi mạnh gió, Tôn Bách Thần sợ Mạn Nghiên bị cảm, vội kéo một tấm chăn mỏng đắp lên trên người cô. Bàn tay hắn ấm áp, bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vừa để Mạn Nghiên không bị lạnh, vừa mân mê cho đỡ buồn chán.
Người ta vẫn hay nói hạnh phúc thường xuất phát từ những điều giản đơn nhất. Ở bên Tôn Bách Thần, Mạn Nghiên mới cảm nhận được trọn vẹn câu nói đó. Không cần hắn phải ngọt ngào lãng mạn, không cần hắn phải thề non hẹn biển, cô chỉ cần có thể mỗi ngày được ăn cơm cùng Tôn Bách Thần, mỗi tối được ôm hẳn ngủ trên chiếc giường ấm áp, Mạn Nghiên đã cảm thấy cực kỳ mãn nguyện rồi.
Hạnh phúc sau này, cô nguyện toàn tâm toàn ý phó mặc lại cho hắn!
Mạn Nghiên ngước mắt lên nhìn Tôn Bách Thần, bắt gặp hắn cũng đang nhìn mình. Cô thoáng thẫn người, thu lại tầm mắt. Hắn nhận ra cô gái này có điều gì muốn nói với mình, liền hỏi:
“Sao thế? Định nói với anh điều gì, hửm?”
Mạn Nghiên gật đầu, đưa ngón tay trỏ chạm nhẹ vài sống mũi của hắn. Đôi mắt cô lấp lánh không kém gì những vì sao trên trời kia, nhất thời làm Tôn Bách Thần nhìn đến ngây người.
“Làm... làm gì có sữa tắm nào thanh tẩy được cái mùi hương gớm ghiếc đó chứ?”
Tôn Bách Thần khoanh tay trước ngực, thầm nghĩ làm cách nào để cô gái này nguôi giận. Ánh mắt hắn quét ngang một lượt phòng tắm, rồi nhìn trúng kệ đựng dụng cụ cọ rửa bồn vệ sinh ở một góc đằng xa.
Tôn Bách Thần vội đi đến, cầm chai dung dịch tẩy rửa bồn cầu đưa cho Mạn Nghiên, quả quyết nói:
“Em lấy cái này chà lên người anh là được, như thế sẽ không để lại mùi nữa.”
Hắn chỉ muốn cứng rắn một chút, để Mạn Nghiên mủi lòng, ai ngờ cô làm thật, dứt khoát mở chai dung dịch kia, đổ lên ngực hắn.
Mẹ kiếp! Da thịt nào chịu nổi cái thứ hóa chất này chứ! Tôn Bách Thần định lùi lại thì Mạn Nghiên trừng mắt lên nhìn hắn, giống như để cảnh cáo nếu hắn dám phản kháng, thì tối nay đừng hòng được trèo lên giường ngủ.
Người nào đó đành đứng yên chịu trận, để cho Mạn Nghiên cầm cây cọ lưng, chà xát khắp lưng và ngực hắn. Mùi hương này không hề dễ chịu gì, cộng thêm việc cô dùng lực mạnh, chẳng mấy chốc cả thân trên hắn đỏ ửng lên, đau rát dữ dội.
Mạn Nghiên còn định đổ dung dịch cọ rửa lên “cậu nhỏ” của Tôn Bách Thần, nhưng hắn nhanh tay ngắn lại. Mặt hắn tái mét, trừng mắt lên với cô:
“Em chừa chỗ này ra! Mạn Nghiên, em muốn nhà họ Tôn tuyệt tự sao?”
Cô bĩu môi lườm hắn. Có nghiêm trọng đến mức đó không?
Trút giận xong rồi, Mạn Nghiên dừng tay lại. Nhìn thấy lưng và ngực hắn đỏ hết lên, cô lại thấy xót. Tôn Bách Thần nhân lúc cô đang đồng cảm, vội lấy vòi hoa sen xả hết bọt trắng, sau đó lấy sữa tắm, kì cọ thêm lần nữa để làm dịu bớt mùi hương kinh dị trên người.
“Rát lắm đó! Em không thấy xót sao? Đã hết giận chưa? Hết rồi mình tắm chung nha.”
“Hừ!” Mạn Nghiên lườm Tôn Bách Thần, biết tỏng suy nghĩ của hắn. Tên này cuối cùng vẫn tận dụng cơ hội giở trò lưu manh, đòi tắm chung với cô cho bằng được.
Không đợi cô trả lời, Tôn Bách Thần đã thuần thục lột quần áo Mạn Nghiên xuống. Còn bộ đồ lót trên người, cô vội giữ lấy tay hắn, hầm hừ:
“Để em tự cởi”.
Hắn hí hửng, chui vào bồn tắm xả nước trước. Mạn Nghiên vừa mới lội chân vào sau, đã bị Tôn Bách Thần kéo xuống, ngồi vào giữa hai chân hắn.
Hắn lấy một lượng sữa tắm vừa đủ, cho vào lòng bàn tay, bôi lên người Mạn Nghiên. Tôn Bách Thần giúp cô kỳ cọ, xoa bóp khắp cơ thể. Hắn đặc biệt lưu luyến hai đôi gò bồng trắng mịn, ưu ái nhào nặn rất lâu, đến mức Mạn Nghiên phải giữ chặt lấy hai bàn tay, ngăn lại.
“Tôn Bách Thần, nếu anh không muốn bị đá ra khỏi bồn tắm thì nghiêm túc cho em!”
Bị cô dọa, hắn vội di chuyển tay đi chỗ khác, không dám chọc giận cô thêm nữa.
Ai mà biết cũng có lúc Mạn Nghiện đáng sợ như vậy chứ!
Diệp Mộc Hoa rời khỏi Tôn gia, mọi người trở nên thoải mái hơn hẳn. Sau khi dùng xong cơm tối, Tôn Bách Thần và Mạn Nghiên lên sân thượng, ngắm sao. Hắn nằm ngả lưng ra ghế mây, để cô nằm dựa vào ngực mình. Hai người hướng mắt lên bầu trời đen, cùng nhau chiêm ngưỡng những vì tinh tú lấp lánh.
Trời nổi mạnh gió, Tôn Bách Thần sợ Mạn Nghiên bị cảm, vội kéo một tấm chăn mỏng đắp lên trên người cô. Bàn tay hắn ấm áp, bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vừa để Mạn Nghiên không bị lạnh, vừa mân mê cho đỡ buồn chán.
Người ta vẫn hay nói hạnh phúc thường xuất phát từ những điều giản đơn nhất. Ở bên Tôn Bách Thần, Mạn Nghiên mới cảm nhận được trọn vẹn câu nói đó. Không cần hắn phải ngọt ngào lãng mạn, không cần hắn phải thề non hẹn biển, cô chỉ cần có thể mỗi ngày được ăn cơm cùng Tôn Bách Thần, mỗi tối được ôm hẳn ngủ trên chiếc giường ấm áp, Mạn Nghiên đã cảm thấy cực kỳ mãn nguyện rồi.
Hạnh phúc sau này, cô nguyện toàn tâm toàn ý phó mặc lại cho hắn!
Mạn Nghiên ngước mắt lên nhìn Tôn Bách Thần, bắt gặp hắn cũng đang nhìn mình. Cô thoáng thẫn người, thu lại tầm mắt. Hắn nhận ra cô gái này có điều gì muốn nói với mình, liền hỏi:
“Sao thế? Định nói với anh điều gì, hửm?”
Mạn Nghiên gật đầu, đưa ngón tay trỏ chạm nhẹ vài sống mũi của hắn. Đôi mắt cô lấp lánh không kém gì những vì sao trên trời kia, nhất thời làm Tôn Bách Thần nhìn đến ngây người.
Bình luận facebook