Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71-72
Ngày hôm sau đó, tại nhà của Quân Thần Dương.
Vết thương trên bụng anh đã bớt đau và có thể đi trở lại bình thường, anh đi lên phòng Tư Đồng gõ cửa nhưng chẳng thấy cô trả lời, đành vặn khóa cửa thì cánh cửa bật mở mà có chút ngạc nhiên. Đi vào căn phòng vắng lặng, dường như cô đã biến mất mà chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ trên bàn, Thần Dương đi đến cầm tờ giấy đó lên xem thì ngạc nhiên khi bức thư chỉ viết có vài dòng nhỏ gọn:
[ Tôi thấy anh cũng hết đau và có thể tự lo cho mình rồi nên tôi rất yên tâm, nhưng tôi không thể ở lại đây lâu hơn được nữa nên đã rời đi rồi, tạm biệt]
Chợt anh bóp mạnh tờ giấy ấy trở nên nhăn lại, cuối cùng thì cô cũng rời đi, nhưng trước lúc đó là khoảng ba ngày trước, khi kết thúc cái hôn ở trên ghế sofa thì cô lại ngẩn ngơ nhìn anh, anh cũng chẳng nói gì mà ngồi dậy ngượng cả mặt, liếc mắt sang chỗ khác. Sau đó cô cũng ngồi dậy bên cạnh anh mà cúi mặt, ngón tay trỏ sờ lên môi mình nói
“Anh biết gì không? Đó là nụ hôn đầu của tôi”
Anh ngạc nhiên rồi quay qua thì cô đã giương một cái tát mạnh vào má anh khiến anh sửng sờ, sau đó tiếp lời
“Và những người trên đảo đã truyền lại rằng, chỉ cần bị người khác giới hôn sẽ phải ở bên cạnh người đó suốt đời, nhưng rất tiếc tôi không thể ở bên anh được, tôi còn dự định sẽ tìm lại ba mẹ mình”
Rồi cô đứng phắc dậy thì anh lên tiếng
“Này”
Cô quay lại lạnh nhạt đáp
“Chúng ta chỉ có thể tới đây thôi, anh nghỉ ngơi đi”
Và từ đó cho đến ba ngày sau cũng là ngày hôm nay, cô lại tránh mặt anh và rời đi một cách đột ngột chỉ để lại mỗi mảnh giấy từ biệt.
Thần Dương có chút không đành lòng, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tề Dật thì đúng lúc anh ta đang tắm nắng ở đảo Hawaii. Vừa nằm trên ghế mang kính mát, hai bên có hai cô gái xinh đẹp khuỵu gối xoa bóp vai cho Tề Dật thì anh vừa bắt máy hỏi
“Alo, tôi đang phơi nắng mà anh gọi gì thế?”
Thần Dương mấp môi
“À…tôi muốn nhờ cậu một chuyện”
Tề Dật nheo mày
“Cái gì?”
Thần Dương đáp
“Có thể giúp tôi tìm tung tích của một cô gái không?”
Tề Dật ngạc nhiên bật ngồi dậy trên ghế, có chút kinh ngạc hỏi lại
“Sao? Anh muốn điều tra ai?”
Thần Dương ngật ngượng
“À…cô ấy tên Tư…
Nghe từng chữ lấp mấp của Thần Dương trong điện thoại, Tề Dật lại nheo mày khó hiểu hỏi lớn
“Tư? Hôm nay anh bị sao vậy? Ăn nói ngập ngượng như thế này thì tôi đây chỉ mới thấy lần đầu”
“Tút tút tút”
Bỗng Thần Dương đột ngột tắt máy mất khiến Tề Dật ngạc nhiên, rồi nhìn điện thoại mình lẩm bẩm
“Hôm nay Quân Thần Dương sao vậy? Mà thôi chẳng quan tâm”
Lúc này Thần Dương không thể làm gì khoác ngoài việc tự mình tìm Tư Đồng thay vì nhờ người khác.
Phía bên kia trên đường, Tư Đồng vừa cầm tờ danh thiếp của Tinh Nhiên đã đưa từ một tháng trước lẩm bẩm
“Rõ ràng mình đã hỏi đường đến chung cư Quân Thị, sao lại đi nhầm vào nhà của Quân Thần Dương chứ?”
Sau một hồi cô có chút khát nước, bèn ngồi vào hàng ghế bên vệ đường dự định sẽ nghỉ mệt một lát rồi đi tiếp, nào ngờ đúng lúc Quân Thần Dương cũng vừa lái xe lướt qua, chợt nhìn sang gương chiếu hậu, anh nhìn thấy Tư Đồng đang ngồi trên ghế bên vỉa hè phía sau xe một mình, liền ngạc nhiên tấp xe vào lề, mở cửa bước chân xuống quay lại thì đã thấy cô đứng dậy quay lưng đi về phía trước, anh vội chạy tới đuổi theo lên tiếng
“Này”
Cô không nghe, tay vẫn cầm tờ danh thiếp Tinh Nhiên đưa mà lẩm bẩm
“Mình phải đi đâu đây? Chung cư Quân Thị, mình chẳng biết là đường nào cả?”
Chợt Thần Dương đứng phía sau cô trả lời
“Muốn đến đó sau không nói tôi giúp”
Cô ngạc nhiên quay lại, trơ mắt nhìn anh hỏi
“Ơ…sao anh lại ở đây?”
Đột nhiên anh nắm lấy tay Tư Đồng kéo đi nói
“Đi thôi”
Cô chớp mắt đi phía sau anh khó hiểu hỏi
“Nhưng mà anh biết đường sao?”
Anh quay lại đáp
“Ừ”
Một lát sau trên xe, Thần Dương vừa lái đi thì cô ngồi bên cạnh lên tiếng
“Nè, anh biết Tinh Nhiên không? Tôi đến đó là để tìm cô ấy đấy, mặc dù đã hơn một tháng không biết cô ấy còn ở đó không nữa”
Anh đáp
“Tôi biết, nhưng cô nói muốn tìm ba mẹ mình phải không?”
Cô gật đầu
“Ừ, tôi vốn lúc nhỏ là người thành phố, không may trong một lần đi tàu cùng ba mẹ gặp phải sóng biển và con tàu gặp trở ngại, rồi không biết sao tôi lạc khỏi tay họ mất và trôi xuống biển, may mắn thay lại trôi vào một hòn đảo hoang xa lạ và được những ngưởi ở đó chăm sóc đến bây giờ, và khi quay lại được thành phố tôi nhất định phải tìm lại được ba mẹ mình”
Anh hỏi
“Vậy có nhớ khuôn mặt họ ra sao không?”
Cô ngật ngượng đáp
“À tôi không nhớ kĩ lắm, vì khi ấy tôi còn rất nhỏ nên trí nhớ có vẻ kém, với lại thời gian cũng trôi qua nên hình ảnh về họ trong đầu tôi có vẻ mờ nhạt”
Anh đáp
“Sao cô không nghĩ họ gặp tai nạn trên chuyến tàu đó và chết rồi, may mắn thay cô vẫn còn sống”
Cô sửng sờ
“Không thể nào, mặc dù đã hơn 15 năm, đúng là không lí nào họ lại không tìm tôi được, không lẽ đúng như lời anh nói họ đã…”
Bỗng cô sực nghẹn ngào thì anh tiếp lời
“Đây chỉ là kết luận của tôi, còn sự thật cũng có thể họ chưa chết, cô bị lạc trên đảo hoang lâu như vậy thì ai mà tìm được”
Cô cúi mặt trả lời
“Anh nói cũng phải”
“Tư Đồng”
Bỗng anh gọi một tiếng khiến cô ngạc nhiên ngẩn nhìn, anh lại nhìn cô tiếp hỏi
“Tư Đồng là tên ba mẹ cô đặt sao? Hay là người dân đã cưu mang cô từ nhỏ đặt cho vậy?”
Cô khẳng định đáp
“Không đó rõ ràng là tên của tôi, tôi nhớ rất rõ ba mẹ tôi thường gọi tôi là Đồng Đồng”
Vừa nói cô vừa ngước mặt lên suy nghĩ
“Vậy cô có nhớ chuyến tàu năm đó cô cùng ba mẹ mình đi là đi đâu không?”
Thần Dương lại tra hỏi, cô đáp
“Tôi không nhớ, lúc ấy có tôi và ba mẹ, còn có một người thuyền trưởng lái tàu”
…
Buổi chiều, khi vừa lái xe đến chung cư Quân Thị. Tư Đồng bước xuống xe rồi nhìn Thần Dương bật hỏi
“Nè chỗ này là chung cư hả?”
Anh gật đầu rồi nói
“Đi thôi”
Một lúc sau bước vào chung cư, anh đi lại cô lễ tân gần đó lên tiếng
“Tôi cần tìm phòng của một cô gái tên Hạ Tinh Nhiên”
Cô lễ tân bật cười rồi dò vào máy tính mình đáp
“Vâng, phòng cô ấy ở tầng 3 ạ”
“Cảm ơn”
Anh đáp rồi quay lưng lại thì đã thấy Tư Đồng đi đâu đó vào thang máy, liền sực ngạc nhiên lên tiếng
“Khoan đã”
Anh vừa chạy tới thì cô đã ấn nút thang máy bật đóng lại mất, sau đó anh đành đỡ trán mình
(Không biết đường mà cứ đi lung tung, cô gái ngốc này)
Phía trên tầng 5, khi cửa thang máy chợt mở ra, Tư Đồng ngạc nhiên bước ra đi dọc hành lang trống vắng tự hỏi
“Kì lạ thật, mình đã đi vô cái cửa đó rồi ấn đại số 5, thế là lại ra đây”
Rồi cô quay lại thì không thấy Thần Dương đâu, bèn nheo mày tự hỏi
“Anh ta đâu rồi? Bỏ mặc mình rồi sao?”
Thần Dương lúc này vội đi lại lễ tân lên tiếng
“Mau mở camera lên cho tôi xem, cô gái đi cùng tôi lúc nãy vào thang máy mất và không biết lên tầng nào rồi”
Nghe vậy cô lễ tân bật cười
“Vâng ạ”
Khi cô ta vừa mở camera hành lang các tầng lên, vừa liếc nhìn sang tầng 1 đến tầng 4 không thấy cô đâu, sang tầng 5 thì anh ngạc nhiên khi thấy cô đang đi một mình trên dãy hàng lang thì vội quay lưng nói
“Cảm ơn, tôi tìm thấy rồi”
Khi anh đang bắt thang máy lên tầng 5, Tư Đồng lại đi gõ cửa lung tung các căn phòng để tìm Tinh Nhiên nhưng những người mở cửa đều là những người xa lạ, đến một căn phòng cuối, cô không lo nghĩ gì mà lại giơ tay lên gõ cửa như những phòng khác, đột nhiên có một người đàn ông bước ta bật hỏi
“Cô là ai vậy?”
Tư Đồng ngẩn người gượng đáp
“A…xin lỗi, tôi nhầm phòng”
Nghe vậy người đàn ông đó bật cười, liếc nhìn từ trên xuống dưới của cô gái lạ trước mặt mình, bộ mặt gian dâm nói
“Vậy cô cần tìm ai ở đây? Tôi sẽ giúp cô tìm”
Cô thản nhiên đáp
“A…thế thì ngại quá, tôi muốn tìm một cô gái tên Hạ Tinh Nhiên, anh có biết cô ấy ở phòng nào không?”
Hắn lẩm bẩm, tay vuốt cằm mình
“Hạ Tinh Nhiên, giống tên người mẫu vừa nổi tiếng trên bảng tin nhỉ?”
Tư Đồng bèn gật đầu cười mừng
“Đúng vậy, chính là cô ấy, anh có biết cô ấy ở phòng nào không?”
Hắn ta nghiêng đầu cười cợt rồi đặt tay lên vai Tư Đồng đáp
“Vậy thì đi theo tôi, tôi sẽ đưa cô vào phòng của tôi nghiên cứu về cô người mẫu Hạ Tinh Nhiên đó trên máy tính”
Cô xua hai tay
“A…không phải, tôi đến đây là để muốn gặp cô ấy, cô ấy không có ở trong máy tính đâu mà”
Thấy giọng điệu nói chuyện ngốc nghếch của cô, hắn bèn kéo tay cô nói
“Thì tôi đã bảo cô đi theo tôi, vào bên trong cô muốn xem hình cô ta bao nhiêu cũng được”
Chợt cô giật mình, đẩy người hắn ra nói lớn
“A…anh làm gì vậy?”
Hắn lại tiến tới túm lấy áo cô kéo lại nheo mày
“Tôi đã có ý tốt cho cô đi gặp Hạ Tinh Nhiên, vậy mà cô lại đẩy tôi sao?”
Tư Đồng chợt thấy bộ mặt dâm ô của hắn thì đúng lúc cánh cửa thang máy cũng mở ra, Thần Dương nhìn qua hai bên hành lang trái phải mình thì chợt thấy Tư Đồng đang bị túm lấy áo ở xa từ tay một tên đàn ông lạ mặt, liền vội chạy đến.
Tư Đồng lúc này vẫn bị hắn lôi kéo
“Buông tôi ra”
Hắn kéo áo và cánh tay cô mạnh bạo nói
“Ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ cho cô một cái kết nhẹ nhàng”
Chợt anh đi lại thản nhiên đứng trước mặt hắn, hắn ngạc nhiên đưa mắt nhìn thì anh đã co bàn tay mình đấm vào mặt tên háo sắc đó cực mạnh khiến hắn văng ra vách tường phía sau. Tư Đồng quay lại ngạc nhiên nhìn anh vui mừng lên tiếng
“A…”
Tên háo sắc kia chợt che mặt mình nhìn anh cắn răng hỏi lớn
“Tên kia, mày là thằng nào hả?”
Anh đáp
“Quân Thần Dương”
Hắn nheo mày
“Quân Thần Dương là cái quái gì? Đừng có lo chuyện bao đồng, cô gái kia là bạn gái tao nên tao đang dạy dỗ cô ta một bài học, không liên quan tới mày”
Anh nheo mày lẩm bẩm
“Bạn gái”
Tư Đồng nói lớn
“Đồ nói dối, tôi là bạn gái anh hồi nào hả?”
Hắn cắn răng kéo tay cô đáp
“Mày tính biện minh sao? Mau theo tao vào phòng, nhanh lên”
Đột nhiên Thần Dương nắm tay cô lại thì hắn nheo mày hỏi
“Mày định làm gì vậy? Tao đã nói đừng lo chuyện bao đồng rồi mà”
Thần Dương không nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng đấm vào mặt hắn thêm một cú nữa rồi kéo tay Tư Đồng nói
“Đi thôi”
Cô ngẩn người nhìn tên háo sắc kia đã bị đấm muốn bất tỉnh
Vừa đi vào thang máy, cô đưa mắt ngật ngượng nhìn anh hỏi
“Sao anh tìm được tôi ở đây vậy?”
Anh bỏ hai tay vào túi quần mình, nhắm mắt đáp
“Không quan trọng, sao lúc nãy bị tên đó lôi kéo cô không dùng thủ đoạn như cô đã làm với tôi vậy?”
Cô mếu môi trả lời
“Nhưng trong người tôi có con dao nào nữa đâu chứ, nếu không tôi đã một phát xiên bụng hắn rồi”
Anh tiếp lời
“Về việc cô đâm tôi, tôi không kiện là may lắm rồi, nếu đâm người khác cô bị bóc lịch dài hạn đấy”
“Bóc lịch? Là sao hả?”
Cô ngơ mặt hỏi, anh trả lời
“Hệt như lúc tôi nhốt cô vào nhà giam, nhưng không phải một tháng mà là nhiều tháng, cũng có thể là vài năm”
Cô giật mình
“Không thể nào, vậy…”
Cô liếc nhìn anh hỏi
“Sao anh không kiện tôi đi?”
Anh lãng tránh trả lời
“Cô tốt nhất đừng đi lung tung, gần tới phòng Hạ Tinh Nhiên rồi”
Nghe vậy cô bật vui mừng
“Vậy à, thế thì hay quá”
Sau khi thang máy đáp tới tầng 5, hai người bước ra thì đúng lúc Tinh Nhiên và Khiết Tường cũng vừa đi vào thang máy bên cạnh mất. Khi Thần Dương vừa bước chân đến trước cửa phòng Tinh Nhiên, anh nói
“Đây là phòng cô ta”
Nghe vậy Tư Đồng liền vui mừng giơ tay gõ cửa liên hồi nhưng chẳng có tiếng ai đáp lại cả, cô tự hỏi
“Tinh Nhiên không có ở nhà sao?”
Thần Dương thấy lạ, bèn lấy điện thoại ra gọi cho Khiết Tường, lúc này anh ấy đang lái xe đưa Tinh Nhiên đến rạp phim, nghe thấy tiếng chuông điện thoại mình thì anh bèn bắt máy hỏi
“Alo, anh hai, có chuyện gì sao?”
Thần Dương nhíu mày hỏi
“Cô gái tên Hạ Tinh Nhiên đâu rồi?”
Khiết Tường ngạc nhiên
“À em đang đưa cô ấy đi xem phim, có chuyện gì à?”
“Xem phim”
Thần Dương lẩm bẩm rồi đáp
“À không có gì, anh chỉ hỏi vậy thôi”
Sau đó anh tắt máy mất rồi liếc sang nhìn Tư Đồng đang nhìn anh bằng một cặp mắt chờ đợi. Anh lên tiếng
“Hạ Tinh Nhiên ra ngoài rồi, hôm khác đành đến đây vậy”
Tư Đồng ngạc nhiên
“Ơ sao anh biết?”
Anh đáp
“Cô ta đi xem phim rồi, không có ở đây đâu”
“Xem phim? Cô ấy không xem trên tivi sao?”
Cô hỏi thì anh đỡ trán nói
“Không, ý tôi nói là cô ấy đi hẹn hò rồi, tôi nghĩ cô không nên tìm cô ta ngay lúc này thì hơn”
Tư Đồng chợt hiểu ý
“Vậy à, chắc là đi cùng với Hàn Tước Thần nhỉ? Cái anh chàng tóc đen đó đấy”
Thần Dương ngạc nhiên hỏi
“Sao cô biết hắn ta?”
Tư Đồng đáp
“Lúc trôi dạt đến hòn đảo hoang của tôi đang ở, Tinh Nhiên đi cùng anh ta mà, hai người họ tình cảm lắm, mà thôi tôi cũng không nỡ phá hủy giây phút hẹn hò của họ đâu”
Sau đó cô nhìn anh lên tiếng
“Mà…anh biết hẹn hò là gì không?”
Quân Thần Dương ngạc nhiên quay lại đáp
“Sao lại hỏi vậy?”
Chợt cô ôm lấy cánh tay anh nói
“Thế thì đi thôi, chúng ta cùng đi hẹn hò”
“Gì…gì chứ?”
Anh trơ mặt thì cô mỉm cười tiếp lời
“Tôi rất muốn biết cảm giác hẹn hò là như thế nào? Anh đưa tôi đi đi nhé”
Anh ngạc nhiên bật mấp môi
“Ừ”
Vốn dĩ anh cũng chưa biết nó là thế nào, đành tạm chấp nhận thỉnh cầu của Tư Đồng dù cô không hiểu một điều rằng chỉ có những người yêu nhau mới có thể hẹn hò được. Anh tự hỏi liệu cảm giác trong cô bây giờ có như những gì anh đang nghĩ không? Sao cô lại vô tư như không hiểu chuyện thế này?
Một lát sau, Thần Dương vừa lái xe, tay vừa cầm điện thoại tìm kiếm trên mạng với các từ khóa gà mờ
(Cách để hẹn hò lần đầu)
(Cách để giúp buổi hẹn hò trở nên lãng mãng hơn)
Nhìn thấy anh đang chăm chú vừa lái xe vừa xem điện thoại, Tư Đồng lo lắng lên tiếng
“Nè tôi nghe nói vừa lái xe thì không nên sử dụng điện thoại, nguy hiểm lắm”
Nhưng với trình độ của Quân Thần Dương mà nói anh chẳng có tí kinh nghiệm nào cả, suốt cuộc đời gần 28 năm của anh có khi nào lại đi hẹn hò bao giờ, cũng không biết phải nên bắt đầu từ đâu cho chính đáng.
Và 20 phút sau, nơi hẹn hò lí tưởng nhất của anh lại là nhà hàng vì anh chẳng còn biết đến đâu cả.
Sau khi gọi các món ăn đặt trên bàn, Tư Đồng áp hai bàn tay mình vào nhau mỉm cười tươi hỏi
“Nhìn ngon quá, tôi có thể ăn được không?”
Thần Dương đáp
“Cứ tự nhiên”
Nghe vậy cô thò tay tới định bóc lấy một con mực to trước mặt thì anh liếc mắt, lấy đũa khẽ nhẹ vào bàn tay cô khiến cô rút tay lại xoa xoa mếu môi nói
“Anh làm gì vậy?”
Anh đáp
“Khi ăn không được dùng tay bóc, phải dùng đũa”
“À…ừ”
Cô vừa nói vừa cầm một đôi đũa lên hỏi
“Là như vậy sao?”
Anh gật đầu, cô nhanh chóng gấp con mực đó vào miệng nhai thì anh bật cười nhẹ.
…
Lúc này tại rạp phim tối, bỗng Tinh Nhiên bật cười vì những cảnh ngộ nghĩnh trên màn hình.
Khiết Tường ngồi bên cạnh thấy cô cười thật tươi, liền đưa tay tới bất ngờ chạm lấy bàn tay cô khiến cô bật ngạc nhiên. Đúng là hơi ấm từ bàn tay anh tỏa ra rất ấm áp, nhưng cô lại rụt tay lại vì trong lòng vẫn còn nghĩ đến Tước Thần, làm Khiết Tường hụt hẫn.
Một lúc sau ra ngoài rạp phim, cô đi bên cạnh anh lên tiếng
“Phim lúc nãy vui nhỉ, anh có thấy vậy không?”
Khiết Tường chỉ lẳng lặng đáp một tiếng
“Ừ”
Cô bật im lặng, nhớ lại cử chỉ anh tự chủ động nắm lấy tay mình lúc nãy mà liếc mắt nhìn Khiết Tường, đúng là bộ dạng anh cũng mỹ nam thanh tú, lại còn rất lịch sự và trang nhã. Chỉ tự hỏi nếu sau này Tước Thần cứ biến mất như vậy, liệu cô có thay lòng đổi dạ mà đến với Khiết Tường hay không?
Một lát sau khi vừa lái xe, Khiết Tường khẽ hỏi
“Nhiên Nhiên, em muốn đi đâu nữa?”
Cô đáp
“Ưm…đi đâu cũng được, vì em cũng chẳng còn biết phải đến nơi nào cả”
Anh mỉm cười
“Vậy…để anh đưa em đến một nơi này, em sẽ rất bất ngờ cho xem”
Cô ngạc nhiên rồi cũng mỉm cười đành gật đầu.
Trời lúc này đã se se lạnh, Thần Dương đưa Tư Đồng tới một công viên không một bóng người, vừa bước chân xuống xe cô chớp mắt hỏi
“Đây là…”
“Công viên”
Anh đáp, hai tay cho vào túi quần rồi đi lên phía trước cô, ngồi vào một chiếc ghế đá ở gần đó. Cô cũng đi tới ngồi bên cạnh anh, màn đêm và gió lạnh bỗng khiến cô thoáng có chút rùng mình. Thấy vậy, anh nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác mình ra đắp lên người cô thì cô ngạc nhiên hỏi
“A…cảm ơn, nhưng mà anh không lạnh sao?”
Anh đáp
“Không, nếu lạnh cứ mặc áo của tôi”
Tư Đồng bật cười
“Vậy à, hôm nay trời đẹp thật đấy, tôi cũng rất vui vì cuối cùng mình cũng đã được hẹn hò, cảm ơn anh”
Nghe vậy Thần Dương không nói gì thì cô quay sang anh bật hỏi
“Nè, tôi hỏi một câu nhé?”
Anh đáp
“Hỏi đi”
Cô ngập ngừng, mắt hướng lên dãy vì sao sáng nối kề trên trời
“Anh có biết…thế nào là yêu không?”
Anh ngạc nhiên thì cô ngật ngượng
“À là vì…tôi không biết nó như thế nào cả, nếu anh biết thì định nghĩa cho tôi nhé, vì sau này nếu tôi có yêu ai, tôi nhất định sẽ nhận ra và tuyệt đối không bao giờ để lỡ mất người đó”
Anh phút chốc im lặng vì chẳng biết phải định nghĩa thế nào, Tư Đồng lại thở dài, ngẩn mặt lên trời nói
“Thật ra…tôi rất ghen tỵ với Tinh Nhiên, cô ấy đã gặp được một người đàn ông tốt, và tôi ước gì một ngày nào đó sẽ được giống như cô ấy, sẽ được ai đó yêu thương, chăm sóc, quan tâm, nhưng mà…”
Cô nói đến đây bỗng cúi mắt xuống chân mình mà chút chạnh lòng, khóe mi bắt đầu rưng rưng
“Nhưng mà…tôi cảm thấy mình cô đơn lắm, lạc lỏng ở thành phố này đã mấy tháng nên chỉ có Tinh Nhiên là bạn thân thiết, còn những thứ xung quanh đối với tôi thật xa lạ, tôi không biết mình phải đi đâu nữa”
Bỗng Thần Dương khẽ lên tiếng
“Nếu không ngại, tôi sẽ là gia đình thứ hai của cô…có được không?”
Nghe vậy cô ngạc nhiên, vui mừng hỏi
“Thật sao? Thế anh sẽ làm anh trai tôi, tôi thấy cũng rất hợp lí a”
“Anh trai? Tại sao?”
Thần Dương chợt nheo mày thì cô đứng dậy tiếp lời
“Phải, từ nay tôi sẽ xem anh như anh trai, vậy mình cùng về thôi”
Anh cao mày không vui
“Tôi có một đứa em gái rồi, cô không có chỗ đứng làm em gái tôi đâu”
Cô ngạc nhiên
“Ơ…nhưng mà làm em gái thứ hai cũng được mà”
Anh đứng dậy, tay giơ đến bắt lấy tay cô giơ lên trước mặt, gập người cúi xuống áp bàn tay cô vào má mình rồi nhìn trực diện đôi mắt Tư Đồng đang ngẩn ngơ hỏi
“Tại sao cô lại nghĩ sẽ làm em gái tôi? Thay vào đó sao không làm bạn gái tôi?”
Cô ngạc nhiên nhưng rồi cúi mặt đáp
“Cũng được nhưng tôi không muốn làm bạn gái của người lớn tuổi”
Câu nói ấy cứ như một nhát dao đâm vào tim Quân Thần Dương, anh nhăn trán hỏi
“Tôi chỉ mới 28, lớn chỗ nào?”
Cô đặt ngón tay trỏ lên môi mình liếc mắt chỗ khác
“Nhưng mà tôi chỉ mới 23”
Anh cao mày
“Thì sao? Tuổi cô chỉ đáng bằng em gái tôi, có lí do nào tôi và cô không thể”
Cô bật ngượng
“Nhưng mà chúng ta chỉ mới quen biết không bao lâu, cơ mà…anh đang tỏ tình với tôi sao?”
Chợt Thần Dương liếc mắt chỗ khác ngượng nói
“Chẳng phải cô nói chỉ cần người khác giới hôn cô, cô sẽ phải ở bên người đó suốt đời sao?”
Tư Đồng bật cười
“Đúng là vậy, nhưng tôi nghĩ lại mình đã rời khỏi hòn đảo hoang đó rồi, làm gì cần quan tâm đến phong tục cổ hủ đó nữa chứ”
Nghe vậy anh sực buông tay Tư Đồng ra, vì đây là lần đầu tiên anh ngỏ lời với một cô gái và cứ như Tư Đồng đang lãng tránh không muốn chấp nhận anh, kết quả là ngại quá hóa giận, bèn lướt qua cô lạnh nhạt nói
“Về thôi, muộn rồi”
Thấy anh đi về xe mình, Tư Đồng lo lắng nghĩ
(Mình đã làm gì khiến anh ta giận sao?)
Bỗng cô lên tiếng
“Nè, tôi còn chưa nói xong mà”
Anh quay lại hời hợt hỏi
“Gì hả?”
Cô tiến tới đứng trước mặt anh, nghiêm túc nói
“Nếu tôi đồng ý làm bạn gái anh thì sao?”
Anh ngạc nhiên thì cô ngật ngượng cúi mặt, hai tay đan vào nhau rụt rè tiếp lời
“Tuy chúng ta quen biết không bao lâu nhưng mà…Tư Đồng tôi xin nhờ cậy vào anh cả đấy”
Bỗng Thần Dương thoáng có chút nực cười nhẹ, đời nào ai đồng ý lại đi nói một câu cứ như trao thân gửi gấm như thế bao giờ, nhưng điều đó không quan trọng, anh vui mừng, giơ tay đến cô nghiêng đầu đáp
“Ừ, Đồng Đồng, chúng ta cùng về nhà thôi”
Cô ngạc nhiên, cái tên này đã từ lâu rồi không ai gọi đến, cứ như lòng mình được sưởi ấm tức thời mà mỉm cười nhẹ, đưa tay mình tới nắm lấy bàn tay anh rồi gật đầu chấp nhận hạnh phúc.
Người ta nói tình yêu không cần quá cầu kì, không khí cũng không cần quá lãng mạng, nhưng chỉ cần người ngỏ lời, dù không biết mai sau có đẹp như câu chuyện cổ tích giữa hoàng tử và công chúa, tôi cũng nhất định sẽ đồng ý. Tuy cả hai gặp nhau vào một khoảnh khắc không đúng, thời gian quen biết cũng dường như thoáng qua, nhưng lòng tôi đã vấy lên một chút kì lạ, cứ như đã phán rằng, tôi thật sự đã gặp đúng người.
…
Ngay lúc này phía bên kia là một cây cầu lớn, Tinh Nhiên đứng vịnh tay lên thành cầu, làn gió mạnh ập qua mái tóc cô bay bay ngược hướng ra sau thì Khiết Tường đứng bên cạnh lên tiếng
“Em thấy chỗ này thế nào?”
Cô đáp, mắt nhìn dãy thành thành phố xa tận đang sáng đèn bên kia.
“Rất thoáng mát, hơn nữa…lại cảm thấy rất nhẹ lòng”
Nhưng dù nói vậy, thâm tâm cô có ngày nào được yên nghỉ, chỉ là trong tâm trí cứ mãi nghĩ tới một người, một người đã đi thật xa và không biết khi nào sẽ trở lại.
Khiết Tường chỉ mỉm cười buồn khẽ hỏi
“Em vẫn còn nghĩ đến anh ta sao?”
Cô im lặng, cúi ánh mắt xuống vì làm sao có thể dối lòng mình được, không ngày nào cô không nghĩ về anh. Kể từ khi thấy bóng dáng anh lần cuối tới nay đã gần hai tháng.
Cô chợt ngước mặt lên trời, hít một hơi sâu sau đó thở phào khi lòng đang nặng trĩu. Tự hỏi liệu ở nơi nào đó dưới bầu trời đêm này, chúng ta có nhìn lên ánh trăng sáng kia cùng nhau không?
Tôi chỉ trách tại sao anh ấy lại cướp lấy trái tim mình, và rồi để lại cho tôi một nỗi vấn vương sâu không thể thoát.
Anh ấy bắt đầu biến mất một tuần, tôi liền nhớ nhung và cầu mong có thể sớm gặp lại anh ấy, anh ấy biến mất hai tuần, tôi khó chịu tức tối muốn chạy đi tìm nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ nơi nào. Anh ấy biến mất một tháng, tôi ngậm ngùi cứ ngỡ anh ấy vẫn còn đâu đó quanh đây nhưng tại sao vẫn chưa chịu xuất hiện, và rồi anh ấy biến mất hai tháng, nỗi nhớ của tôi lại càng lấn sâu trong thể xác, đêm về cứ lại co thắt nghẹn ngào mà khóc thầm một mình. Nhiều khi không có câu trả lời nhất định, tôi liền tự thầm trách mình, đó có phải là quá báo tôi đáng nhận được hay không?
Khi làn gió đung đưa hai hàng mi cô, Tinh Nhiên nhắm nhẹ mắt lại thủ thỉ tận đáy lòng mình
(Hàn Tước Thần, rốt cuộc anh đã đi đâu? Tại sao đã hai tháng rồi anh còn chưa xuất hiện trước mặt em? Tại sao lại bỏ rơi em? Tại sao lại biến mất mà không nói một lời nào? Em biết là mình rất ngốc, thế nên anh đừng chơi trò trốn tìm nữa có được không?)
Bất chợt lòng cô cảm thấy tái tê như bị dao đâm từng nhát một, cô nghiếng răng, nước mắt lại rơi ra khỏi hai khóe mi mà nấc lên vài tiếng nho nhỏ trong cổ họng đã chất chứa che giấu bao nhiêu ngày trời, và rồi…cô thật sự đã khóc.
Tinh Nhiên ngước mặt lên trời, hai tay che miệng mình hét thật lớn
“Hàn Tước Thần, nếu anh còn sống thì mau vác xác về đây gặp em, nếu không em sẽ không tha thứ cho anh đâu”
Bỗng Khiết Tường ngạc nhiên, anh nhìn qua thấy cô đang khóc, lại tiến tới đặt tay lên khóe mi cô, một đôi mắt đẹp cuối cùng cũng chịu hiện rõ nỗi buồn đã giấu kín sâu tận
“Anh Khiết Tường”
Cô nhìn anh lên tiếng, không hiểu sao lại cảm thấy bực tức trong lòng mà nhăn mặt hỏi lớn
“Anh nói đi, có phải anh ấy không còn yêu em nữa không? Có phải anh ấy đã thay lòng đổi dạ cho nên mới bỏ rơi em đúng không?”
Khiết Tường bật im lặng, cô cúi mặt vào hai bàn tay mình khóc thật lớn, phía bên ngoài dòng người không ngừng đông đúc qua lại, ánh đèn lập lờ qua các con phố và những giai điệu buồn từ đâu đó cứ du dương nhưng vẫn không che được tiếng khóc của một cô gái.
Đột nhiên cô quay lưng bất ngờ chạy đi thật xa khiến Khiết Tường ngạc nhiên đuổi theo gọi lớn
“Nhiên Nhiên, em đi đâu vậy?”
Cô cứ chạy, nước mắt cứ rơi, chạy thật nhanh về cái nơi vốn mới bắt đầu, đó là nhà cũ của chính mình.
Cô nhìn lên cửa sổ của ngôi nhà cũ, cái nơi anh lẻn vào nhà cô trốn lúc giữa đêm, rõ ràng nhà vẫn còn đó, nhưng anh không hề xuất hiện nữa. Sau đó cô lại tiếp tục bắt xe đến chung cư của anh và cô từng ở, chạy đến cửa phòng anh, cô gõ cửa thật lớn, cũng gọi thật lớn
“Hàn Tước Thần, nếu anh còn ở đây thì mau bước ra gặp em đi”
Nhưng rồi cánh cửa bật mở, cứ ngỡ người sẽ xuất hiện trước mặt cô là anh, nhưng đáng tiếc không phải anh mà là một người thuê khác. Anh ta nheo mày nhìn cô gái đang khóc lóc trước mặt mình bật hỏi
“Cô là ai vậy?”
Tinh Nhiên không nói gì, chỉ lẳng lặng quay lưng bước đi khiến anh ta khó hiểu. Bước chân xuống tầng dưới chung cư, có một bà lão đi đến đặt nhẹ tay lên vai cô, đột nhiên bà ấy khẽ nói
“Cuối cùng cũng thấy cháu đến, lần trước ta quên mất đưa cháu cái này”
Bỗng bà lão đưa cho cô một hộp quả nhỏ, cô ngạc nhiên cầm lấy
“Cái này là…”
Bà lão đáp
“Trước khi cậu thanh niên đó rời đi, đã đưa cho ta món quà này nói là gửi cho cháu đấy, cháu mở ra thử xem”
Nghe vậy cô vội vàng mở hộp quà ấy ra, bên trong có một tờ giấy nhỏ và một đôi bông tai mới toanh toát. Nghẹn ngào cầm tờ giấy ấy lên đọc từng chữ
[Đây là món quà thứ hai cũng có thể là món quà cuối cùng anh tặng em,xin lỗi, anh không thể cho em được hạnh phúc, sau khi nhận được nó nếu em có giận hay không thích, hãy vứt nó đi. Từ nay ở bên người khác, hãy tự cố gắng chăm sóc bản thân mình, cũng đừng nhịn đói để giảm cân, vì đối với anh em luôn là người đẹp nhất. Anh biết chúng ta gặp nhau là định mệnh, nhưng lại sai ngay từ khi bắt đầu, lẽ ra người ở bên cạnh em bấy lâu nay không phải là anh, anh không nên xuất hiện trong cuộc đời em, càng không phải là người sẽ cùng em đi đến cuối đời, Tinh Nhiên, mong em hãy quên anh đi, hãy tìm một người khác xứng đáng với mình, vì vốn dĩ ngay từ đầu chúng ta không hề cùng hướng đi, nếu có gặp lại, anh vẫn muốn nhìn thấy em hạnh phúc, tạm biệt, bảo bối của anh]
Cô bất chợt bóp mạnh tờ giấy ấy lại, bỗng thoáng có chút nực cười rồi bước chân đi trước mặt bà lão một cách hiu quạnh. Vừa đi ngoài phố đông, tay cô vừa cầm hộp quà đó. Lòng đầy đau thương mà lau nước mắt mình đang chảy trên mặt.
Lúc này em mới chợt nhận ra, đôi lúc tình yêu không chỉ có màu hồng như em vẫn thường nghĩ, chỉ là một người muốn đi, người còn lại có muốn giữ cũng không tài nào giữ được. Em chỉ biết khóc trong tức giận, rõ ràng anh đã là người nói…cho dù có là mười hay hai mươi năm, một trăm năm, kiếp sau cũng vậy, anh nhất định sẽ ở bên em suốt đời, anh là đồ nói dối, cái gì chúng ta không cùng hướng đi, tưởng nói như vậy em sẽ quên anh thật sao?
Vết thương trên bụng anh đã bớt đau và có thể đi trở lại bình thường, anh đi lên phòng Tư Đồng gõ cửa nhưng chẳng thấy cô trả lời, đành vặn khóa cửa thì cánh cửa bật mở mà có chút ngạc nhiên. Đi vào căn phòng vắng lặng, dường như cô đã biến mất mà chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ trên bàn, Thần Dương đi đến cầm tờ giấy đó lên xem thì ngạc nhiên khi bức thư chỉ viết có vài dòng nhỏ gọn:
[ Tôi thấy anh cũng hết đau và có thể tự lo cho mình rồi nên tôi rất yên tâm, nhưng tôi không thể ở lại đây lâu hơn được nữa nên đã rời đi rồi, tạm biệt]
Chợt anh bóp mạnh tờ giấy ấy trở nên nhăn lại, cuối cùng thì cô cũng rời đi, nhưng trước lúc đó là khoảng ba ngày trước, khi kết thúc cái hôn ở trên ghế sofa thì cô lại ngẩn ngơ nhìn anh, anh cũng chẳng nói gì mà ngồi dậy ngượng cả mặt, liếc mắt sang chỗ khác. Sau đó cô cũng ngồi dậy bên cạnh anh mà cúi mặt, ngón tay trỏ sờ lên môi mình nói
“Anh biết gì không? Đó là nụ hôn đầu của tôi”
Anh ngạc nhiên rồi quay qua thì cô đã giương một cái tát mạnh vào má anh khiến anh sửng sờ, sau đó tiếp lời
“Và những người trên đảo đã truyền lại rằng, chỉ cần bị người khác giới hôn sẽ phải ở bên cạnh người đó suốt đời, nhưng rất tiếc tôi không thể ở bên anh được, tôi còn dự định sẽ tìm lại ba mẹ mình”
Rồi cô đứng phắc dậy thì anh lên tiếng
“Này”
Cô quay lại lạnh nhạt đáp
“Chúng ta chỉ có thể tới đây thôi, anh nghỉ ngơi đi”
Và từ đó cho đến ba ngày sau cũng là ngày hôm nay, cô lại tránh mặt anh và rời đi một cách đột ngột chỉ để lại mỗi mảnh giấy từ biệt.
Thần Dương có chút không đành lòng, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tề Dật thì đúng lúc anh ta đang tắm nắng ở đảo Hawaii. Vừa nằm trên ghế mang kính mát, hai bên có hai cô gái xinh đẹp khuỵu gối xoa bóp vai cho Tề Dật thì anh vừa bắt máy hỏi
“Alo, tôi đang phơi nắng mà anh gọi gì thế?”
Thần Dương mấp môi
“À…tôi muốn nhờ cậu một chuyện”
Tề Dật nheo mày
“Cái gì?”
Thần Dương đáp
“Có thể giúp tôi tìm tung tích của một cô gái không?”
Tề Dật ngạc nhiên bật ngồi dậy trên ghế, có chút kinh ngạc hỏi lại
“Sao? Anh muốn điều tra ai?”
Thần Dương ngật ngượng
“À…cô ấy tên Tư…
Nghe từng chữ lấp mấp của Thần Dương trong điện thoại, Tề Dật lại nheo mày khó hiểu hỏi lớn
“Tư? Hôm nay anh bị sao vậy? Ăn nói ngập ngượng như thế này thì tôi đây chỉ mới thấy lần đầu”
“Tút tút tút”
Bỗng Thần Dương đột ngột tắt máy mất khiến Tề Dật ngạc nhiên, rồi nhìn điện thoại mình lẩm bẩm
“Hôm nay Quân Thần Dương sao vậy? Mà thôi chẳng quan tâm”
Lúc này Thần Dương không thể làm gì khoác ngoài việc tự mình tìm Tư Đồng thay vì nhờ người khác.
Phía bên kia trên đường, Tư Đồng vừa cầm tờ danh thiếp của Tinh Nhiên đã đưa từ một tháng trước lẩm bẩm
“Rõ ràng mình đã hỏi đường đến chung cư Quân Thị, sao lại đi nhầm vào nhà của Quân Thần Dương chứ?”
Sau một hồi cô có chút khát nước, bèn ngồi vào hàng ghế bên vệ đường dự định sẽ nghỉ mệt một lát rồi đi tiếp, nào ngờ đúng lúc Quân Thần Dương cũng vừa lái xe lướt qua, chợt nhìn sang gương chiếu hậu, anh nhìn thấy Tư Đồng đang ngồi trên ghế bên vỉa hè phía sau xe một mình, liền ngạc nhiên tấp xe vào lề, mở cửa bước chân xuống quay lại thì đã thấy cô đứng dậy quay lưng đi về phía trước, anh vội chạy tới đuổi theo lên tiếng
“Này”
Cô không nghe, tay vẫn cầm tờ danh thiếp Tinh Nhiên đưa mà lẩm bẩm
“Mình phải đi đâu đây? Chung cư Quân Thị, mình chẳng biết là đường nào cả?”
Chợt Thần Dương đứng phía sau cô trả lời
“Muốn đến đó sau không nói tôi giúp”
Cô ngạc nhiên quay lại, trơ mắt nhìn anh hỏi
“Ơ…sao anh lại ở đây?”
Đột nhiên anh nắm lấy tay Tư Đồng kéo đi nói
“Đi thôi”
Cô chớp mắt đi phía sau anh khó hiểu hỏi
“Nhưng mà anh biết đường sao?”
Anh quay lại đáp
“Ừ”
Một lát sau trên xe, Thần Dương vừa lái đi thì cô ngồi bên cạnh lên tiếng
“Nè, anh biết Tinh Nhiên không? Tôi đến đó là để tìm cô ấy đấy, mặc dù đã hơn một tháng không biết cô ấy còn ở đó không nữa”
Anh đáp
“Tôi biết, nhưng cô nói muốn tìm ba mẹ mình phải không?”
Cô gật đầu
“Ừ, tôi vốn lúc nhỏ là người thành phố, không may trong một lần đi tàu cùng ba mẹ gặp phải sóng biển và con tàu gặp trở ngại, rồi không biết sao tôi lạc khỏi tay họ mất và trôi xuống biển, may mắn thay lại trôi vào một hòn đảo hoang xa lạ và được những ngưởi ở đó chăm sóc đến bây giờ, và khi quay lại được thành phố tôi nhất định phải tìm lại được ba mẹ mình”
Anh hỏi
“Vậy có nhớ khuôn mặt họ ra sao không?”
Cô ngật ngượng đáp
“À tôi không nhớ kĩ lắm, vì khi ấy tôi còn rất nhỏ nên trí nhớ có vẻ kém, với lại thời gian cũng trôi qua nên hình ảnh về họ trong đầu tôi có vẻ mờ nhạt”
Anh đáp
“Sao cô không nghĩ họ gặp tai nạn trên chuyến tàu đó và chết rồi, may mắn thay cô vẫn còn sống”
Cô sửng sờ
“Không thể nào, mặc dù đã hơn 15 năm, đúng là không lí nào họ lại không tìm tôi được, không lẽ đúng như lời anh nói họ đã…”
Bỗng cô sực nghẹn ngào thì anh tiếp lời
“Đây chỉ là kết luận của tôi, còn sự thật cũng có thể họ chưa chết, cô bị lạc trên đảo hoang lâu như vậy thì ai mà tìm được”
Cô cúi mặt trả lời
“Anh nói cũng phải”
“Tư Đồng”
Bỗng anh gọi một tiếng khiến cô ngạc nhiên ngẩn nhìn, anh lại nhìn cô tiếp hỏi
“Tư Đồng là tên ba mẹ cô đặt sao? Hay là người dân đã cưu mang cô từ nhỏ đặt cho vậy?”
Cô khẳng định đáp
“Không đó rõ ràng là tên của tôi, tôi nhớ rất rõ ba mẹ tôi thường gọi tôi là Đồng Đồng”
Vừa nói cô vừa ngước mặt lên suy nghĩ
“Vậy cô có nhớ chuyến tàu năm đó cô cùng ba mẹ mình đi là đi đâu không?”
Thần Dương lại tra hỏi, cô đáp
“Tôi không nhớ, lúc ấy có tôi và ba mẹ, còn có một người thuyền trưởng lái tàu”
…
Buổi chiều, khi vừa lái xe đến chung cư Quân Thị. Tư Đồng bước xuống xe rồi nhìn Thần Dương bật hỏi
“Nè chỗ này là chung cư hả?”
Anh gật đầu rồi nói
“Đi thôi”
Một lúc sau bước vào chung cư, anh đi lại cô lễ tân gần đó lên tiếng
“Tôi cần tìm phòng của một cô gái tên Hạ Tinh Nhiên”
Cô lễ tân bật cười rồi dò vào máy tính mình đáp
“Vâng, phòng cô ấy ở tầng 3 ạ”
“Cảm ơn”
Anh đáp rồi quay lưng lại thì đã thấy Tư Đồng đi đâu đó vào thang máy, liền sực ngạc nhiên lên tiếng
“Khoan đã”
Anh vừa chạy tới thì cô đã ấn nút thang máy bật đóng lại mất, sau đó anh đành đỡ trán mình
(Không biết đường mà cứ đi lung tung, cô gái ngốc này)
Phía trên tầng 5, khi cửa thang máy chợt mở ra, Tư Đồng ngạc nhiên bước ra đi dọc hành lang trống vắng tự hỏi
“Kì lạ thật, mình đã đi vô cái cửa đó rồi ấn đại số 5, thế là lại ra đây”
Rồi cô quay lại thì không thấy Thần Dương đâu, bèn nheo mày tự hỏi
“Anh ta đâu rồi? Bỏ mặc mình rồi sao?”
Thần Dương lúc này vội đi lại lễ tân lên tiếng
“Mau mở camera lên cho tôi xem, cô gái đi cùng tôi lúc nãy vào thang máy mất và không biết lên tầng nào rồi”
Nghe vậy cô lễ tân bật cười
“Vâng ạ”
Khi cô ta vừa mở camera hành lang các tầng lên, vừa liếc nhìn sang tầng 1 đến tầng 4 không thấy cô đâu, sang tầng 5 thì anh ngạc nhiên khi thấy cô đang đi một mình trên dãy hàng lang thì vội quay lưng nói
“Cảm ơn, tôi tìm thấy rồi”
Khi anh đang bắt thang máy lên tầng 5, Tư Đồng lại đi gõ cửa lung tung các căn phòng để tìm Tinh Nhiên nhưng những người mở cửa đều là những người xa lạ, đến một căn phòng cuối, cô không lo nghĩ gì mà lại giơ tay lên gõ cửa như những phòng khác, đột nhiên có một người đàn ông bước ta bật hỏi
“Cô là ai vậy?”
Tư Đồng ngẩn người gượng đáp
“A…xin lỗi, tôi nhầm phòng”
Nghe vậy người đàn ông đó bật cười, liếc nhìn từ trên xuống dưới của cô gái lạ trước mặt mình, bộ mặt gian dâm nói
“Vậy cô cần tìm ai ở đây? Tôi sẽ giúp cô tìm”
Cô thản nhiên đáp
“A…thế thì ngại quá, tôi muốn tìm một cô gái tên Hạ Tinh Nhiên, anh có biết cô ấy ở phòng nào không?”
Hắn lẩm bẩm, tay vuốt cằm mình
“Hạ Tinh Nhiên, giống tên người mẫu vừa nổi tiếng trên bảng tin nhỉ?”
Tư Đồng bèn gật đầu cười mừng
“Đúng vậy, chính là cô ấy, anh có biết cô ấy ở phòng nào không?”
Hắn ta nghiêng đầu cười cợt rồi đặt tay lên vai Tư Đồng đáp
“Vậy thì đi theo tôi, tôi sẽ đưa cô vào phòng của tôi nghiên cứu về cô người mẫu Hạ Tinh Nhiên đó trên máy tính”
Cô xua hai tay
“A…không phải, tôi đến đây là để muốn gặp cô ấy, cô ấy không có ở trong máy tính đâu mà”
Thấy giọng điệu nói chuyện ngốc nghếch của cô, hắn bèn kéo tay cô nói
“Thì tôi đã bảo cô đi theo tôi, vào bên trong cô muốn xem hình cô ta bao nhiêu cũng được”
Chợt cô giật mình, đẩy người hắn ra nói lớn
“A…anh làm gì vậy?”
Hắn lại tiến tới túm lấy áo cô kéo lại nheo mày
“Tôi đã có ý tốt cho cô đi gặp Hạ Tinh Nhiên, vậy mà cô lại đẩy tôi sao?”
Tư Đồng chợt thấy bộ mặt dâm ô của hắn thì đúng lúc cánh cửa thang máy cũng mở ra, Thần Dương nhìn qua hai bên hành lang trái phải mình thì chợt thấy Tư Đồng đang bị túm lấy áo ở xa từ tay một tên đàn ông lạ mặt, liền vội chạy đến.
Tư Đồng lúc này vẫn bị hắn lôi kéo
“Buông tôi ra”
Hắn kéo áo và cánh tay cô mạnh bạo nói
“Ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ cho cô một cái kết nhẹ nhàng”
Chợt anh đi lại thản nhiên đứng trước mặt hắn, hắn ngạc nhiên đưa mắt nhìn thì anh đã co bàn tay mình đấm vào mặt tên háo sắc đó cực mạnh khiến hắn văng ra vách tường phía sau. Tư Đồng quay lại ngạc nhiên nhìn anh vui mừng lên tiếng
“A…”
Tên háo sắc kia chợt che mặt mình nhìn anh cắn răng hỏi lớn
“Tên kia, mày là thằng nào hả?”
Anh đáp
“Quân Thần Dương”
Hắn nheo mày
“Quân Thần Dương là cái quái gì? Đừng có lo chuyện bao đồng, cô gái kia là bạn gái tao nên tao đang dạy dỗ cô ta một bài học, không liên quan tới mày”
Anh nheo mày lẩm bẩm
“Bạn gái”
Tư Đồng nói lớn
“Đồ nói dối, tôi là bạn gái anh hồi nào hả?”
Hắn cắn răng kéo tay cô đáp
“Mày tính biện minh sao? Mau theo tao vào phòng, nhanh lên”
Đột nhiên Thần Dương nắm tay cô lại thì hắn nheo mày hỏi
“Mày định làm gì vậy? Tao đã nói đừng lo chuyện bao đồng rồi mà”
Thần Dương không nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng đấm vào mặt hắn thêm một cú nữa rồi kéo tay Tư Đồng nói
“Đi thôi”
Cô ngẩn người nhìn tên háo sắc kia đã bị đấm muốn bất tỉnh
Vừa đi vào thang máy, cô đưa mắt ngật ngượng nhìn anh hỏi
“Sao anh tìm được tôi ở đây vậy?”
Anh bỏ hai tay vào túi quần mình, nhắm mắt đáp
“Không quan trọng, sao lúc nãy bị tên đó lôi kéo cô không dùng thủ đoạn như cô đã làm với tôi vậy?”
Cô mếu môi trả lời
“Nhưng trong người tôi có con dao nào nữa đâu chứ, nếu không tôi đã một phát xiên bụng hắn rồi”
Anh tiếp lời
“Về việc cô đâm tôi, tôi không kiện là may lắm rồi, nếu đâm người khác cô bị bóc lịch dài hạn đấy”
“Bóc lịch? Là sao hả?”
Cô ngơ mặt hỏi, anh trả lời
“Hệt như lúc tôi nhốt cô vào nhà giam, nhưng không phải một tháng mà là nhiều tháng, cũng có thể là vài năm”
Cô giật mình
“Không thể nào, vậy…”
Cô liếc nhìn anh hỏi
“Sao anh không kiện tôi đi?”
Anh lãng tránh trả lời
“Cô tốt nhất đừng đi lung tung, gần tới phòng Hạ Tinh Nhiên rồi”
Nghe vậy cô bật vui mừng
“Vậy à, thế thì hay quá”
Sau khi thang máy đáp tới tầng 5, hai người bước ra thì đúng lúc Tinh Nhiên và Khiết Tường cũng vừa đi vào thang máy bên cạnh mất. Khi Thần Dương vừa bước chân đến trước cửa phòng Tinh Nhiên, anh nói
“Đây là phòng cô ta”
Nghe vậy Tư Đồng liền vui mừng giơ tay gõ cửa liên hồi nhưng chẳng có tiếng ai đáp lại cả, cô tự hỏi
“Tinh Nhiên không có ở nhà sao?”
Thần Dương thấy lạ, bèn lấy điện thoại ra gọi cho Khiết Tường, lúc này anh ấy đang lái xe đưa Tinh Nhiên đến rạp phim, nghe thấy tiếng chuông điện thoại mình thì anh bèn bắt máy hỏi
“Alo, anh hai, có chuyện gì sao?”
Thần Dương nhíu mày hỏi
“Cô gái tên Hạ Tinh Nhiên đâu rồi?”
Khiết Tường ngạc nhiên
“À em đang đưa cô ấy đi xem phim, có chuyện gì à?”
“Xem phim”
Thần Dương lẩm bẩm rồi đáp
“À không có gì, anh chỉ hỏi vậy thôi”
Sau đó anh tắt máy mất rồi liếc sang nhìn Tư Đồng đang nhìn anh bằng một cặp mắt chờ đợi. Anh lên tiếng
“Hạ Tinh Nhiên ra ngoài rồi, hôm khác đành đến đây vậy”
Tư Đồng ngạc nhiên
“Ơ sao anh biết?”
Anh đáp
“Cô ta đi xem phim rồi, không có ở đây đâu”
“Xem phim? Cô ấy không xem trên tivi sao?”
Cô hỏi thì anh đỡ trán nói
“Không, ý tôi nói là cô ấy đi hẹn hò rồi, tôi nghĩ cô không nên tìm cô ta ngay lúc này thì hơn”
Tư Đồng chợt hiểu ý
“Vậy à, chắc là đi cùng với Hàn Tước Thần nhỉ? Cái anh chàng tóc đen đó đấy”
Thần Dương ngạc nhiên hỏi
“Sao cô biết hắn ta?”
Tư Đồng đáp
“Lúc trôi dạt đến hòn đảo hoang của tôi đang ở, Tinh Nhiên đi cùng anh ta mà, hai người họ tình cảm lắm, mà thôi tôi cũng không nỡ phá hủy giây phút hẹn hò của họ đâu”
Sau đó cô nhìn anh lên tiếng
“Mà…anh biết hẹn hò là gì không?”
Quân Thần Dương ngạc nhiên quay lại đáp
“Sao lại hỏi vậy?”
Chợt cô ôm lấy cánh tay anh nói
“Thế thì đi thôi, chúng ta cùng đi hẹn hò”
“Gì…gì chứ?”
Anh trơ mặt thì cô mỉm cười tiếp lời
“Tôi rất muốn biết cảm giác hẹn hò là như thế nào? Anh đưa tôi đi đi nhé”
Anh ngạc nhiên bật mấp môi
“Ừ”
Vốn dĩ anh cũng chưa biết nó là thế nào, đành tạm chấp nhận thỉnh cầu của Tư Đồng dù cô không hiểu một điều rằng chỉ có những người yêu nhau mới có thể hẹn hò được. Anh tự hỏi liệu cảm giác trong cô bây giờ có như những gì anh đang nghĩ không? Sao cô lại vô tư như không hiểu chuyện thế này?
Một lát sau, Thần Dương vừa lái xe, tay vừa cầm điện thoại tìm kiếm trên mạng với các từ khóa gà mờ
(Cách để hẹn hò lần đầu)
(Cách để giúp buổi hẹn hò trở nên lãng mãng hơn)
Nhìn thấy anh đang chăm chú vừa lái xe vừa xem điện thoại, Tư Đồng lo lắng lên tiếng
“Nè tôi nghe nói vừa lái xe thì không nên sử dụng điện thoại, nguy hiểm lắm”
Nhưng với trình độ của Quân Thần Dương mà nói anh chẳng có tí kinh nghiệm nào cả, suốt cuộc đời gần 28 năm của anh có khi nào lại đi hẹn hò bao giờ, cũng không biết phải nên bắt đầu từ đâu cho chính đáng.
Và 20 phút sau, nơi hẹn hò lí tưởng nhất của anh lại là nhà hàng vì anh chẳng còn biết đến đâu cả.
Sau khi gọi các món ăn đặt trên bàn, Tư Đồng áp hai bàn tay mình vào nhau mỉm cười tươi hỏi
“Nhìn ngon quá, tôi có thể ăn được không?”
Thần Dương đáp
“Cứ tự nhiên”
Nghe vậy cô thò tay tới định bóc lấy một con mực to trước mặt thì anh liếc mắt, lấy đũa khẽ nhẹ vào bàn tay cô khiến cô rút tay lại xoa xoa mếu môi nói
“Anh làm gì vậy?”
Anh đáp
“Khi ăn không được dùng tay bóc, phải dùng đũa”
“À…ừ”
Cô vừa nói vừa cầm một đôi đũa lên hỏi
“Là như vậy sao?”
Anh gật đầu, cô nhanh chóng gấp con mực đó vào miệng nhai thì anh bật cười nhẹ.
…
Lúc này tại rạp phim tối, bỗng Tinh Nhiên bật cười vì những cảnh ngộ nghĩnh trên màn hình.
Khiết Tường ngồi bên cạnh thấy cô cười thật tươi, liền đưa tay tới bất ngờ chạm lấy bàn tay cô khiến cô bật ngạc nhiên. Đúng là hơi ấm từ bàn tay anh tỏa ra rất ấm áp, nhưng cô lại rụt tay lại vì trong lòng vẫn còn nghĩ đến Tước Thần, làm Khiết Tường hụt hẫn.
Một lúc sau ra ngoài rạp phim, cô đi bên cạnh anh lên tiếng
“Phim lúc nãy vui nhỉ, anh có thấy vậy không?”
Khiết Tường chỉ lẳng lặng đáp một tiếng
“Ừ”
Cô bật im lặng, nhớ lại cử chỉ anh tự chủ động nắm lấy tay mình lúc nãy mà liếc mắt nhìn Khiết Tường, đúng là bộ dạng anh cũng mỹ nam thanh tú, lại còn rất lịch sự và trang nhã. Chỉ tự hỏi nếu sau này Tước Thần cứ biến mất như vậy, liệu cô có thay lòng đổi dạ mà đến với Khiết Tường hay không?
Một lát sau khi vừa lái xe, Khiết Tường khẽ hỏi
“Nhiên Nhiên, em muốn đi đâu nữa?”
Cô đáp
“Ưm…đi đâu cũng được, vì em cũng chẳng còn biết phải đến nơi nào cả”
Anh mỉm cười
“Vậy…để anh đưa em đến một nơi này, em sẽ rất bất ngờ cho xem”
Cô ngạc nhiên rồi cũng mỉm cười đành gật đầu.
Trời lúc này đã se se lạnh, Thần Dương đưa Tư Đồng tới một công viên không một bóng người, vừa bước chân xuống xe cô chớp mắt hỏi
“Đây là…”
“Công viên”
Anh đáp, hai tay cho vào túi quần rồi đi lên phía trước cô, ngồi vào một chiếc ghế đá ở gần đó. Cô cũng đi tới ngồi bên cạnh anh, màn đêm và gió lạnh bỗng khiến cô thoáng có chút rùng mình. Thấy vậy, anh nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác mình ra đắp lên người cô thì cô ngạc nhiên hỏi
“A…cảm ơn, nhưng mà anh không lạnh sao?”
Anh đáp
“Không, nếu lạnh cứ mặc áo của tôi”
Tư Đồng bật cười
“Vậy à, hôm nay trời đẹp thật đấy, tôi cũng rất vui vì cuối cùng mình cũng đã được hẹn hò, cảm ơn anh”
Nghe vậy Thần Dương không nói gì thì cô quay sang anh bật hỏi
“Nè, tôi hỏi một câu nhé?”
Anh đáp
“Hỏi đi”
Cô ngập ngừng, mắt hướng lên dãy vì sao sáng nối kề trên trời
“Anh có biết…thế nào là yêu không?”
Anh ngạc nhiên thì cô ngật ngượng
“À là vì…tôi không biết nó như thế nào cả, nếu anh biết thì định nghĩa cho tôi nhé, vì sau này nếu tôi có yêu ai, tôi nhất định sẽ nhận ra và tuyệt đối không bao giờ để lỡ mất người đó”
Anh phút chốc im lặng vì chẳng biết phải định nghĩa thế nào, Tư Đồng lại thở dài, ngẩn mặt lên trời nói
“Thật ra…tôi rất ghen tỵ với Tinh Nhiên, cô ấy đã gặp được một người đàn ông tốt, và tôi ước gì một ngày nào đó sẽ được giống như cô ấy, sẽ được ai đó yêu thương, chăm sóc, quan tâm, nhưng mà…”
Cô nói đến đây bỗng cúi mắt xuống chân mình mà chút chạnh lòng, khóe mi bắt đầu rưng rưng
“Nhưng mà…tôi cảm thấy mình cô đơn lắm, lạc lỏng ở thành phố này đã mấy tháng nên chỉ có Tinh Nhiên là bạn thân thiết, còn những thứ xung quanh đối với tôi thật xa lạ, tôi không biết mình phải đi đâu nữa”
Bỗng Thần Dương khẽ lên tiếng
“Nếu không ngại, tôi sẽ là gia đình thứ hai của cô…có được không?”
Nghe vậy cô ngạc nhiên, vui mừng hỏi
“Thật sao? Thế anh sẽ làm anh trai tôi, tôi thấy cũng rất hợp lí a”
“Anh trai? Tại sao?”
Thần Dương chợt nheo mày thì cô đứng dậy tiếp lời
“Phải, từ nay tôi sẽ xem anh như anh trai, vậy mình cùng về thôi”
Anh cao mày không vui
“Tôi có một đứa em gái rồi, cô không có chỗ đứng làm em gái tôi đâu”
Cô ngạc nhiên
“Ơ…nhưng mà làm em gái thứ hai cũng được mà”
Anh đứng dậy, tay giơ đến bắt lấy tay cô giơ lên trước mặt, gập người cúi xuống áp bàn tay cô vào má mình rồi nhìn trực diện đôi mắt Tư Đồng đang ngẩn ngơ hỏi
“Tại sao cô lại nghĩ sẽ làm em gái tôi? Thay vào đó sao không làm bạn gái tôi?”
Cô ngạc nhiên nhưng rồi cúi mặt đáp
“Cũng được nhưng tôi không muốn làm bạn gái của người lớn tuổi”
Câu nói ấy cứ như một nhát dao đâm vào tim Quân Thần Dương, anh nhăn trán hỏi
“Tôi chỉ mới 28, lớn chỗ nào?”
Cô đặt ngón tay trỏ lên môi mình liếc mắt chỗ khác
“Nhưng mà tôi chỉ mới 23”
Anh cao mày
“Thì sao? Tuổi cô chỉ đáng bằng em gái tôi, có lí do nào tôi và cô không thể”
Cô bật ngượng
“Nhưng mà chúng ta chỉ mới quen biết không bao lâu, cơ mà…anh đang tỏ tình với tôi sao?”
Chợt Thần Dương liếc mắt chỗ khác ngượng nói
“Chẳng phải cô nói chỉ cần người khác giới hôn cô, cô sẽ phải ở bên người đó suốt đời sao?”
Tư Đồng bật cười
“Đúng là vậy, nhưng tôi nghĩ lại mình đã rời khỏi hòn đảo hoang đó rồi, làm gì cần quan tâm đến phong tục cổ hủ đó nữa chứ”
Nghe vậy anh sực buông tay Tư Đồng ra, vì đây là lần đầu tiên anh ngỏ lời với một cô gái và cứ như Tư Đồng đang lãng tránh không muốn chấp nhận anh, kết quả là ngại quá hóa giận, bèn lướt qua cô lạnh nhạt nói
“Về thôi, muộn rồi”
Thấy anh đi về xe mình, Tư Đồng lo lắng nghĩ
(Mình đã làm gì khiến anh ta giận sao?)
Bỗng cô lên tiếng
“Nè, tôi còn chưa nói xong mà”
Anh quay lại hời hợt hỏi
“Gì hả?”
Cô tiến tới đứng trước mặt anh, nghiêm túc nói
“Nếu tôi đồng ý làm bạn gái anh thì sao?”
Anh ngạc nhiên thì cô ngật ngượng cúi mặt, hai tay đan vào nhau rụt rè tiếp lời
“Tuy chúng ta quen biết không bao lâu nhưng mà…Tư Đồng tôi xin nhờ cậy vào anh cả đấy”
Bỗng Thần Dương thoáng có chút nực cười nhẹ, đời nào ai đồng ý lại đi nói một câu cứ như trao thân gửi gấm như thế bao giờ, nhưng điều đó không quan trọng, anh vui mừng, giơ tay đến cô nghiêng đầu đáp
“Ừ, Đồng Đồng, chúng ta cùng về nhà thôi”
Cô ngạc nhiên, cái tên này đã từ lâu rồi không ai gọi đến, cứ như lòng mình được sưởi ấm tức thời mà mỉm cười nhẹ, đưa tay mình tới nắm lấy bàn tay anh rồi gật đầu chấp nhận hạnh phúc.
Người ta nói tình yêu không cần quá cầu kì, không khí cũng không cần quá lãng mạng, nhưng chỉ cần người ngỏ lời, dù không biết mai sau có đẹp như câu chuyện cổ tích giữa hoàng tử và công chúa, tôi cũng nhất định sẽ đồng ý. Tuy cả hai gặp nhau vào một khoảnh khắc không đúng, thời gian quen biết cũng dường như thoáng qua, nhưng lòng tôi đã vấy lên một chút kì lạ, cứ như đã phán rằng, tôi thật sự đã gặp đúng người.
…
Ngay lúc này phía bên kia là một cây cầu lớn, Tinh Nhiên đứng vịnh tay lên thành cầu, làn gió mạnh ập qua mái tóc cô bay bay ngược hướng ra sau thì Khiết Tường đứng bên cạnh lên tiếng
“Em thấy chỗ này thế nào?”
Cô đáp, mắt nhìn dãy thành thành phố xa tận đang sáng đèn bên kia.
“Rất thoáng mát, hơn nữa…lại cảm thấy rất nhẹ lòng”
Nhưng dù nói vậy, thâm tâm cô có ngày nào được yên nghỉ, chỉ là trong tâm trí cứ mãi nghĩ tới một người, một người đã đi thật xa và không biết khi nào sẽ trở lại.
Khiết Tường chỉ mỉm cười buồn khẽ hỏi
“Em vẫn còn nghĩ đến anh ta sao?”
Cô im lặng, cúi ánh mắt xuống vì làm sao có thể dối lòng mình được, không ngày nào cô không nghĩ về anh. Kể từ khi thấy bóng dáng anh lần cuối tới nay đã gần hai tháng.
Cô chợt ngước mặt lên trời, hít một hơi sâu sau đó thở phào khi lòng đang nặng trĩu. Tự hỏi liệu ở nơi nào đó dưới bầu trời đêm này, chúng ta có nhìn lên ánh trăng sáng kia cùng nhau không?
Tôi chỉ trách tại sao anh ấy lại cướp lấy trái tim mình, và rồi để lại cho tôi một nỗi vấn vương sâu không thể thoát.
Anh ấy bắt đầu biến mất một tuần, tôi liền nhớ nhung và cầu mong có thể sớm gặp lại anh ấy, anh ấy biến mất hai tuần, tôi khó chịu tức tối muốn chạy đi tìm nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ nơi nào. Anh ấy biến mất một tháng, tôi ngậm ngùi cứ ngỡ anh ấy vẫn còn đâu đó quanh đây nhưng tại sao vẫn chưa chịu xuất hiện, và rồi anh ấy biến mất hai tháng, nỗi nhớ của tôi lại càng lấn sâu trong thể xác, đêm về cứ lại co thắt nghẹn ngào mà khóc thầm một mình. Nhiều khi không có câu trả lời nhất định, tôi liền tự thầm trách mình, đó có phải là quá báo tôi đáng nhận được hay không?
Khi làn gió đung đưa hai hàng mi cô, Tinh Nhiên nhắm nhẹ mắt lại thủ thỉ tận đáy lòng mình
(Hàn Tước Thần, rốt cuộc anh đã đi đâu? Tại sao đã hai tháng rồi anh còn chưa xuất hiện trước mặt em? Tại sao lại bỏ rơi em? Tại sao lại biến mất mà không nói một lời nào? Em biết là mình rất ngốc, thế nên anh đừng chơi trò trốn tìm nữa có được không?)
Bất chợt lòng cô cảm thấy tái tê như bị dao đâm từng nhát một, cô nghiếng răng, nước mắt lại rơi ra khỏi hai khóe mi mà nấc lên vài tiếng nho nhỏ trong cổ họng đã chất chứa che giấu bao nhiêu ngày trời, và rồi…cô thật sự đã khóc.
Tinh Nhiên ngước mặt lên trời, hai tay che miệng mình hét thật lớn
“Hàn Tước Thần, nếu anh còn sống thì mau vác xác về đây gặp em, nếu không em sẽ không tha thứ cho anh đâu”
Bỗng Khiết Tường ngạc nhiên, anh nhìn qua thấy cô đang khóc, lại tiến tới đặt tay lên khóe mi cô, một đôi mắt đẹp cuối cùng cũng chịu hiện rõ nỗi buồn đã giấu kín sâu tận
“Anh Khiết Tường”
Cô nhìn anh lên tiếng, không hiểu sao lại cảm thấy bực tức trong lòng mà nhăn mặt hỏi lớn
“Anh nói đi, có phải anh ấy không còn yêu em nữa không? Có phải anh ấy đã thay lòng đổi dạ cho nên mới bỏ rơi em đúng không?”
Khiết Tường bật im lặng, cô cúi mặt vào hai bàn tay mình khóc thật lớn, phía bên ngoài dòng người không ngừng đông đúc qua lại, ánh đèn lập lờ qua các con phố và những giai điệu buồn từ đâu đó cứ du dương nhưng vẫn không che được tiếng khóc của một cô gái.
Đột nhiên cô quay lưng bất ngờ chạy đi thật xa khiến Khiết Tường ngạc nhiên đuổi theo gọi lớn
“Nhiên Nhiên, em đi đâu vậy?”
Cô cứ chạy, nước mắt cứ rơi, chạy thật nhanh về cái nơi vốn mới bắt đầu, đó là nhà cũ của chính mình.
Cô nhìn lên cửa sổ của ngôi nhà cũ, cái nơi anh lẻn vào nhà cô trốn lúc giữa đêm, rõ ràng nhà vẫn còn đó, nhưng anh không hề xuất hiện nữa. Sau đó cô lại tiếp tục bắt xe đến chung cư của anh và cô từng ở, chạy đến cửa phòng anh, cô gõ cửa thật lớn, cũng gọi thật lớn
“Hàn Tước Thần, nếu anh còn ở đây thì mau bước ra gặp em đi”
Nhưng rồi cánh cửa bật mở, cứ ngỡ người sẽ xuất hiện trước mặt cô là anh, nhưng đáng tiếc không phải anh mà là một người thuê khác. Anh ta nheo mày nhìn cô gái đang khóc lóc trước mặt mình bật hỏi
“Cô là ai vậy?”
Tinh Nhiên không nói gì, chỉ lẳng lặng quay lưng bước đi khiến anh ta khó hiểu. Bước chân xuống tầng dưới chung cư, có một bà lão đi đến đặt nhẹ tay lên vai cô, đột nhiên bà ấy khẽ nói
“Cuối cùng cũng thấy cháu đến, lần trước ta quên mất đưa cháu cái này”
Bỗng bà lão đưa cho cô một hộp quả nhỏ, cô ngạc nhiên cầm lấy
“Cái này là…”
Bà lão đáp
“Trước khi cậu thanh niên đó rời đi, đã đưa cho ta món quà này nói là gửi cho cháu đấy, cháu mở ra thử xem”
Nghe vậy cô vội vàng mở hộp quà ấy ra, bên trong có một tờ giấy nhỏ và một đôi bông tai mới toanh toát. Nghẹn ngào cầm tờ giấy ấy lên đọc từng chữ
[Đây là món quà thứ hai cũng có thể là món quà cuối cùng anh tặng em,xin lỗi, anh không thể cho em được hạnh phúc, sau khi nhận được nó nếu em có giận hay không thích, hãy vứt nó đi. Từ nay ở bên người khác, hãy tự cố gắng chăm sóc bản thân mình, cũng đừng nhịn đói để giảm cân, vì đối với anh em luôn là người đẹp nhất. Anh biết chúng ta gặp nhau là định mệnh, nhưng lại sai ngay từ khi bắt đầu, lẽ ra người ở bên cạnh em bấy lâu nay không phải là anh, anh không nên xuất hiện trong cuộc đời em, càng không phải là người sẽ cùng em đi đến cuối đời, Tinh Nhiên, mong em hãy quên anh đi, hãy tìm một người khác xứng đáng với mình, vì vốn dĩ ngay từ đầu chúng ta không hề cùng hướng đi, nếu có gặp lại, anh vẫn muốn nhìn thấy em hạnh phúc, tạm biệt, bảo bối của anh]
Cô bất chợt bóp mạnh tờ giấy ấy lại, bỗng thoáng có chút nực cười rồi bước chân đi trước mặt bà lão một cách hiu quạnh. Vừa đi ngoài phố đông, tay cô vừa cầm hộp quà đó. Lòng đầy đau thương mà lau nước mắt mình đang chảy trên mặt.
Lúc này em mới chợt nhận ra, đôi lúc tình yêu không chỉ có màu hồng như em vẫn thường nghĩ, chỉ là một người muốn đi, người còn lại có muốn giữ cũng không tài nào giữ được. Em chỉ biết khóc trong tức giận, rõ ràng anh đã là người nói…cho dù có là mười hay hai mươi năm, một trăm năm, kiếp sau cũng vậy, anh nhất định sẽ ở bên em suốt đời, anh là đồ nói dối, cái gì chúng ta không cùng hướng đi, tưởng nói như vậy em sẽ quên anh thật sao?
Bình luận facebook