Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75-76
Sáng hôm sau, Quân Thần Dương ngồi trên sofa, tay vừa cầm điếu thuốc đang bốc lên một làn khói trắng, chân gác chân, mắt hướng nhìn bảng tin đang phát chiếu về Tống Lục Tài và Vô Dao đã cải nhau ở một nhà hàng trên tivi trước mặt. Chợt Tư Đồng đặt tách cafe lên bàn cho anh rồi ngẩn nhìn bảng thông tin tivi đang phát kia, cô hỏi
“Anh đang xem gì vậy?”
Anh vừa nói, tay nhận điếu thuốc hút dang dở vào gạt tàn trên bàn
“Thông tin cập nhật, xem ra…em gái anh lại chạm phải một tên không ra gì rồi”
“Em gái?”
Tư Đồng ngạc nhiên rồi ngồi vào ghế bên cạnh anh tiếp hỏi
“Em vẫn chưa biết gì về em gái anh bao giờ, hơn nữa anh đã từng nói mình cũng có thêm một người em trai mà đúng không?”
Thần Dương chợt cầm điều khiển tắt tivi trước mặt mất. Quay sang nhìn cô đáp một cách điềm đạm
“Ừ”
Bỗng cô chấp hai tay mình lại hớn hở cười hỏi
“Thế khi nào anh định cho em gặp họ, em rất muốn biết mặt người thân của anh?”
Thần Dương sực ngạc nhiên, anh quay mặt chỗ khác ngượng ngập đáp
“Không được”
Tư Đồng cao mày
“Sao vậy? Có việc gì nếu em gặp được họ sao?”
Anh im lặng, thực tế anh còn không dám nói với Khiết Tường và Vô Dao rằng mình đã có bạn gái, nếu sự việc này lộ ra ngoài mặt mũi anh sẽ bị mọi người cười nhạo vì đã có lần anh thề với họ rằng, trên đời này anh chẳng hề yêu bất cứ người phụ nữ nào, thấy anh hời hợt không đáp thì Tư Đồng phồng má giận dỗi
“Thật đáng ghét, hay anh không dám công khai quan hệ của chúng ta? Hay là anh đang giấu diếm chuyện này để yêu thêm một người phụ nữ khác?”
Cô bật phát nghi ngờ, anh liền nhìn cô đáp
“Không phải, chỉ là đợi đến thời cơ thích hợp, anh sẽ cho họ biết, đừng nghĩ bậy”
Tư Đồng bật đứng dậy quay lưng
“Em không tin, nếu một ngày nào đó em phát hiện anh còn yêu thêm một người phụ nữ nào khác em sẽ giận thật đó”
Sau đó cô bước chân bỏ đi thì anh phì cười nhẹ.
Buổi trưa, Tinh Nhiên đội mũ khuất mặt, lại bước chân đến quán mì quen thuộc của mình thường tới, vừa đẩy cửa đi vào nhìn thoáng qua có vài người khách đang ngồi ăn uống, cô lại ngồi ở một bàn trống như mọi lần. Sau một hồi thì cô bé đó nhấc bác mì đến đặt trước mặt cô, Tinh Nhiên nhìn miếng chả lụa nóng hổi bên trong bát mì ấy và mùi hương thơm đang tỏa ra thoang thoảng quanh đầu mũi mình, một bát mì quen thuộc, cũng chính bát mì này là một trong những kỉ niệm minh chứng thay cô đã từng ngồi ăn với anh. Cô bé lại lên tiếng hỏi
“Hôm nay chú ấy cũng không đến sao?Chẳng phải chị đã nói sẽ đưa chú ấy đến đây ăn cùng mà”
Cô bật nghẹn lòng đáp
“Chú ấy có việc bận, không thể đến được”
Cô bé chán chường, ngồi lên ghế chống hai khuỷu tay lên bàn, áp hai lòng bàn tay vào hai bên má mình hỏi
“Chị lại nói dối phải không?”
Cô ngạc nhiên ngẩn nhìn ánh mắt cô bé thì cô bé ấy lại tiếp lời
“Chú ấy không hề đến nữa, cũng không hề bận rộn gì, hai người đã chia tay rồi à?”
Cô bật cười nhẹ nói
“Làm gì có, chị và anh ấy vẫn còn bên nhau, rất hạnh phúc”
Rồi cô cầm đôi đũa lên khuấy bát mình mình trộn thật đều, cô bé lại thở dài
“Người lớn thường thích nói dối, em nghe nói vậy, chị chỉ cố tỏa ra lòng mình ổn nhưng bên trong là một sự tổn thương sâu sắc, nếu chị không tìm chú ấy và chú ấy cũng không tìm chị, hai người sớm muộn gì cũng mất nhau thôi” Tinh Nhiên ngạc nhiên rồi bật cười nhạt, ánh mắt u buồn sâu thẳm
“Em chỉ là một cô bé ở tuổi đi học, em biết rõ thật đấy, nhưng mà…chị chẳng biết tìm anh ấy ở đâu cả? Tất cả những nơi có mặt anh ấy ở đây chị đã tìm rất nhiều lần, chị không thể thấy khuôn mặt anh ấy một lần nào nữa”
Cô bé lại hỏi
“Lẽ nào chị không biết nơi chú ấy sinh ra sao? Cả nhà và ba mẹ chú ấy sao?”
Tinh Nhiên lắc đầu bất lực
“Anh ấy vốn rất bí ẩn, mọi thứ từ việc gốc tích của mình, ngay cả tên tuổi đều không thích tiết lộ cho ai biết, chị không thể làm gì được nữa rồi”
Cô bé chao hai bên lông mày nói
“Nếu em là chị, em nhất định sẽ không hờ hững mà vô tình bỏ rơi chú ấy đâu, chú ấy là một người tốt đấy”
Cô sực ngạc nhiên, cứ như câu nói của cô bé đã chạm phải trái tim mình, đúng là cô đã vì sự nghiệp, danh lợi nổi tiếng của mình mà chấp nhận rời xa anh, cô hối hận, cô bất lực, dù bây giờ đã có được mọi thứ mình muốn nhưng anh thì không trở về nữa, cô chợt đặt đôi đũa mình xuống bàn, có đói đến đâu cũng chẳng thể nuốt nổi bát mì nóng trước mặt.
Khi màn gió của buổi chiều lại đến, cô lê bước một mình trên đường phố ngày càng đông đúc qua lại, nhìn qua chỗ nào cũng thấy các cặp đôi dính lấy nhau cười nói vui vẻ, chỉ một mình mình là cô đơn hiu quạnh sớm tối chờ đợi bóng dáng của một người trở về. Cô ngẩn mặt lên trời thở phào một hơi dài, một hơi dài đang nghẹn tức trong cổ họng.
Bỗng thoáng có chút bật cười, đúng là thế giới không có anh rất hiu quạnh, tôi cứ ngỡ anh ấy mãi xuất hiện đâu đó xung quanh mình, nếu được trở về thời gian chúng tôi lần đầu tiên gặp nhau, tôi nhất định sẽ giữ lấy anh ấy thật chặt không bao giờ buông tay, nếu bây giờ chỉ cần thấy khuôn mặt đáng ghét của anh ấy đâu đó trước mặt, dù có là bao nhiêu khoảng cách, tôi nhất định sẽ gọi tên anh ấy thật lớn và nhào tới giữ lấy anh ấy không bao giờ buông rời.
Bỗng cô mỉm cười nhẹ dưới môi, một nụ cười với ánh mắt u buồn đang đọng nước, khẽ lẩm bẩm
“Hàn Tước Thần, em thật sự rất nhớ anh, nhớ rất nhiều”
Khi cô nhìn thấy bóng dáng ai đó giống anh trên đường, lại vô tình chạy đến kéo mạnh cánh tay người đó quay lại, cứ ngỡ sẽ là người đàn ông mình tìm kiếm, nhưng cô lại hụt hẫn, hóa ra không phải, không phải anh. Lúc này mọi người dần qua lại đông đúc giữa con phố lạnh lẽo, cô cũng chợt nhận ra thời tiết bây giờ, đã là mùa đông mất rồi.
…
Thời gian dần trôi, thoáng chốc đã ba tháng. Hôm ấy là sinh nhật cô, Khiết Tường không thể tặng gì khác ngoài việc tạo cho cô một bất ngờ, khi đã chờ sẵn Tinh Nhiên vừa chụp ảnh xong, cô mệt mỏi bước ra trước công ty thì lại thấy anh đứng chờ trước xe cùng với rất nhiều người đứng vây quanh. Mọi người đều mỉm cười hớn hở, anh lại tiến tới cô, trên tay cầm một bó hoa lớn thì cô ngạc nhiên hỏi
“Anh Khiết Tường, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Khiết Tường nhìn cô đáp
“Hôm nay là sinh nhật em, anh đã chờ tới ngày nay lâu rồi”
Bỗng anh đưa cho cô bó hoa mình đang cầm trên tay, bên trong len lỏi các bông hoa đẹp đó là một chiếc hộp nhỏ, anh tiếp lời
“Em mở ra xem”
Cô ngỡ ngàng, tay cầm lấy chiếc hộp nhỏ ấy rồi mở ra thì sực ngạc nhiên, đó là một chiếc nhẫn đắt giá sang trọng
“Anh Khiết Tường, cái này…”
Anh đưa tay lấy chiếc nhẫn ấy ra rồi khuỵu một gối mình xuống trước mặt cô hỏi
“Nhiên Nhiên, ngay lúc này có mọi người đang chứng kiến, em có thể làm bạn gái anh được không?”
Cô ngỡ ngàng to mắt, xung quanh mọi người đều đang chụp ảnh, quay phim để bắt kịp khoảnh khoắc này thì cô lại mấp môi nhìn anh
“Nhưng…nhưng em…”
Khiết Tường tiếp lời
“Đã nhiều tháng trôi qua như vậy, lẽ nào em vẫn chưa chấp nhận tình cảm của anh? Hôm nay anh đã quyết định phơi bày lòng mình trước mọi người, Nhiên Nhiên, anh thật sự thích em”
Cô sực cúi mắt, đúng là anh rất tốt, điềm đạm lại ôn nhu, nhưng tại sao tới bây giờ cô vẫn chưa buông bỏ được hình ảnh của người đàn ông đó ra khỏi đầu, cô chợt nói
“Nhưng em vẫn chưa quên được anh ấy, anh đừng làm em khó xử có được không?”
Khiết Tường sực ngạc nhiên không vui, anh đứng dậy cao mày bật hỏi
“Em vẫn chưa quên được anh ta, tại sao chứ?”
Sau đó lẳng lặng bỏ đi trước bao người đứng nhìn, Khiết Tường chợt bóp mạnh lấy chiếc nhẫn trong tay, lòng đau buồn như cắt. Dù anh đã đợi cô hơn ba tháng, cuối cùng vẫn không có được tình cảm của cô.
Tinh Nhiên vội trở về căn hộ mình, cô đang ngâm người trong bồn tắm chứa đầy nước thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên bên ngoài. Đành vớ chiếc khăn quấn quanh người, sau đó bước ra khỏi phòng tắm cầm chiếc điện thoại mình lên và thấy một dòng số lạ lẫm, vốn không có gì để quan tâm mấy, cô bèn bắt máy lên tiếng hỏi
“Alo, ai vậy?”
Từ bên kia đầu cuộc gọi, một giọng nói vang lên từng câu từng chữ luôn chứa đầy sự gian xảo, hắn bật hỏi ngược lại cô
“Cô quên ta rồi sao?”
Cô nheo mày
“Anh là ai vậy hả?”
Hắn chợt tiếp đáp, chân gác lên chân kia, miệng ngậm lấy một đầu thuốc lá nhếch môi hiểm ác
“Ta là kẻ đã bắt cóc cô mấy tháng trước, Lạc Diệc Minh”
Tinh Nhiên chợt giật mình kinh ngạc
“Anh nói anh là kẻ đã bắt cóc tôi mấy tháng trước? Tại sao anh lại có được số điện thoại của tôi?”
A Lạc đáp
“Với ta thì chẳng có gì không biết được, ta có thể tìm được số điện thoại cô dễ dàng thông qua máy tính”
Cô lại nheo mày hỏi
“Vậy anh muốn gì ở tôi? Nếu định bắt tôi lần nữa thì đừng hòng”
Hắn nhếch môi
“Cô định tìm hắn sao?”
Cô ngạc nhiên
“Tìm ai chứ?”
A Lạc lúc này ngồi thẳng lên ghế ở căn hộ của mình, vứt điếu thuốc vào sọt rác dưới chân trả lời
“Còn ai ngoài Hàn Tước Thần, bạn trai cô hả?”
Tinh Nhiên nheo mắt nói
“Nhưng tôi và anh ấy đã mất liên lạc lâu rồi, nếu anh định quấy rối tôi sẽ báo cảnh sát đó”
Hắn bật cười đểu cợt
“Cô điên sao? Tôi biết nơi Hàn Tước Thần sinh ra ở đâu? Tôi sẽ không bắt cóc cô nhưng lại muốn gặp cô để thảo luận một chuyện, nếu cô muốn biết nơi hắn đang ở thì ngay bây giờ mau tới đường x gặp tôi, còn không thì mãi mãi cô và hắn cũng chẳng bao giờ gặp mặt nhau được”
Cô cao mày nghi ngờ hỏi
“Anh lừa tôi đúng không? Hay anh định bày trò bắt cóc tôi lần nữa, tôi không có ngốc đầu”
Hắn lại cười
“Yên tâm vì tôi thề danh dự với cô rằng tôi sẽ không bắt cóc cô lần nào nữa, cô chỉ có một cơ hội cuối cùng thôi, bây giờ tới đường x gặp tôi, tôi sẽ cho cô biết nơi ở của hắn”
Sau đó hắn đột ngột tắt máy mất thì cô sửng sờ tự hỏi
“Mình có nên nghe theo hắn không? Nhưng đó là cách cuối cùng để biết nơi ở của Tước Thần rồi”
Sau đó cô nhanh chóng chạy đến tủ đồ, vội mặc quần áo vào mất.
Tại đường x, khi Tinh Nhiên vừa bắt taxi đi đến một giao lộ vắng vẻ, tuy có đèn đường soi rọi nhưng chẳng có đến nỗi một bóng người, cô ngó nghiêng ngó dọc một hồi bèn nheo mày tự hỏi
“Không lẽ mình bị hắn lừa rồi sao? Sao đến nơi chẳng có ai thế này?”
Bỗng A Lạc bất ngờ xuất hiện bất thình lình sau lưng cô lên tiếng
“Tôi biết ngay cô sẽ đến, Hạ Tinh Nhiên”
Cô giật mình quay lại lùi ra sau vài bước, nheo mắt nhìn khuôn mặt gian xảo của hắn nói
“Nếu vậy thì sao? Mau nói cho tôi biết địa chỉ nơi ở của Tước Thần đi”
Hắn bỏ hai tay vào túi quần mình, giương cái giọng điệu xảo huyệt như mọi khi tiếp lời
“Đâu có dễ vậy được, cái gì cũng phải có điều kiện, cô hiểu chứ?”
“Gì chứ?”
Tinh Nhiên cao mày, vốn bản thân không thể tin cái tên gian ác này, nữa ngờ vực nữa dè chừng thì hắn lại nói
“Để không mất thời gian, chỉ cần cô giúp ta một việc thì ta sẽ nói nơi ở của hắn cho cô biết”
Vừa dứt lời, hắn liền giơ một tấm ảnh lên trước mặt cô, trong ảnh là một người đàn ông trung niên khá quen thuộc khiến Tinh Nhiên nheo mày mấp môi
“Đây là…”
Hắn nhếch môi đáp
“Ông ta là ông chủ Diệp, cô đã từng gặp ông ta trên bến tàu lần đó, cô nhớ chứ?”
Tinh Nhiên bật phát nhớ lại, cái hôm lên tàu tìm anh cô đã được ngồi cùng ông ta và ba người khác bao gồm Tống Lục Tài, Phong Tề Dật, Quân Thần Dương, cô nhớ rất rõ, rất rõ là đằng khác, lại cao mày thắc mắc hỏi
“Nhưng anh muốn tôi làm gì chứ?”
Hắn trả lời
“Đương nhiên là đến tìm gặp ông ta rồi, sau đó tìm cách lén vào phòng làm việc của ông chủ Diệp và lấy cho tôi một USB có chứa các thông tin mật ngầm của Diệp bang phái, cô có thời hạn trong một tuần, sau khi lấy được hãy đến đây gặp tôi thì cô sẽ biết nơi ở gốc gác của Hàn Tước Thần”
Nghe vậy Tinh Nhiên thẳng thắng từ chối
“Nhưng tôi không muốn, lấy cắp đồ của người khác là phạm pháp”
A Lạc bật cười cợt
“Cũng tốt thôi, thế mãi mãi cô và hắn không thể gặp lại nhau được nữa, và tôi thì biết rất rõ địa chỉ nơi ở của hắn”
Lúc này Tinh Nhiên vừa lo vừa nghĩ
(Mình có nên làm không? Hơn hẳn nếu không làm thì mình sẽ không bao giờ gặp lại Tước Thần được nữa, và mình có rất nhiều điều muốn nói với anh ấy)
Sau đó cô không nghĩ ngợi gì nhiều, bèn nhìn hắn đáp
“Được thôi, tôi đồng ý, nhưng nếu anh dám lừa tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh”
Hắn bật cười dưới môi
“Tốt, A Lạc ta nói trước giờ luôn giữ lời”
Ngày hôm sau, theo địa chỉ của A Lạc đã đưa cho, Tinh Nhiên đội mũ vành lớn khuất mặt, tìm đến ngôi biệt thự của Diệp Gia. Vừa đứng trước cổng lớn, cô gỡ chiếc kính râm trên mắt xuống, liếc nhìn bên trong cổng có hai người mặc áo đen cũng đang mang kính râm, canh gác cửa rất nghiêm ngặc. Cô lưỡng lự không biết có nên vào hay không thì bỗng có một người áo đen đứng bên ngoài nhìn cô hỏi
“Cô cần gì sao?”
Cô mấp môi trả lời
“À ờ…tôi muốn gặp ông chủ Diệp, ông ấy có ở đây không?”
Người áo đen lại nghiêm ngặt, dáng vẻ cẩn trọng nói
“Cô là ai? Là người quen của ông ấy sao?”
Tinh Nhiên đành gỡ chiếc mũ xuống rồi ngẩn mặt nhìn anh ta đáp
“Cũng không hẳn, tôi là Hạ Tinh Nhiên”
Vừa nhìn thấy Tinh Nhiên, người áo đen đã sực nhận ra cô khá nổi tiếng trên các trang báo chí, thấy có vẻ yên tâm hẳn, hai người áo đen đó thoáng có chút tin tưởng rồi mở cổng cho cô vào. Khi một người áo đen dẫn đường cho cô đi về phía trước, cô ngó nghiêng ngó dọc sân của căn dinh thự to lớn này bèn nghĩ
(Ngôi nhà rộng thế này thì ông chủ Diệp đó cũng không tầm thường, lại có nhiều vệ sĩ canh gác cẩn thẩn, nếu mình đắc tội với ông ta chắc chắn không biết sẽ ra sao nữa?)
Lúc này ông chủ Diệp đang ngồi ở bàn làm việc trong phòng mình, ông ta ngã lưng ra ghế nắn trán mệt mỏi vì lo lắng chuyện A Lạc đã thâu tóm khá nhiều thuộc hạ, bao nhiêu tháng qua hắn đều nắm bắt được các cuộc giao dịch hàng hóa của ông mà gài bẫy đánh sập các phi vụ làm ăn khiến ông bị thiệt hại nặng nề.
Chợt có tiếng gõ cửa phòng bên ngoài, một người áo đen lên tiếng
“Ông chủ Diệp, có một cô gái tên Hạ Tinh Nhiên đến tìm ông, hiện cô ấy đang ở dưới phòng khách”
Ông chủ Diệp ngạc nhiên lẩm bẩm
“Hạ Tinh Nhiên”
Vài ba phút sau, ông ta bước xuống lầu rồi nhìn Tinh Nhiên đang ngồi ở phòng khách, thấy ông cô liền đứng dậy cúi đầu lên tiếng
“Chào ông, ông chủ Diệp”
Ông chủ Diệp nhìn cô bật hỏi
“Cô là Hạ Tinh Nhiên, hình như cô là bạn gái của cậu Dark nhỉ?”
Cô ngạc nhiên hỏi ngược lại
“Dark ư? Ý ông là Tước Thần?”
Ông ta bật cười nhẹ
“Đúng vậy, ngồi đi”
Sau một hồi hai người cũng ngồi đối diện nhau, Tinh Nhiên ngồi co lại một lúc cúi mắt xuống đất thì ông chủ Diệp bật hỏi
“Hôm nay cô đến đây gặp ta là về chuyện gì?”
Cô ngẩn mặt nhìn ông ta đáp
“Thật ra tôi và Tước Thần đã mất liên lạc với nhau gần nửa năm, hiện tại tôi không biết anh ấy ở đâu cả nên tôi nghĩ với một bang phái rộng lớn như ông đây có lẽ sẽ tìm được anh ấy”
Ông ta ngạc nhiên
“Vậy hôm nay cô đến đây là để nhờ ta tìm cậu ta giúp cô sao? Cô gái”
Cô gật đầu nhẹ
“Tôi biết ông chủ Diệp vô cùng lớn mạnh, tiền sẽ không thiếu nên tôi không thể hậu tạ ông bằng cách đó được, nhưng cầu xin ông hãy giúp tôi tìm được anh ấy”
Vừa nói cô cúi đầu trước ông chủ Diệp, ông ta liền cảm thấy cô có lòng thành rất cao với Tước Thần, bỗng bật cười nhẹ hỏi
“Nhưng ta muốn biết một chuyện, tại sao cô và cậu ta lại mất liên lạc? Chẳng phải hai người lúc trước rất thân mật sao?”
Cô cúi mặt u buồn trả lời
“Là lỗi do tôi, tôi đã không biết giữ chặt anh ấy, tôi đã vì sự nghiệp của chính mình mà rời bỏ anh ấy nên bây giờ vô cùng hối hận”
Nghe vậy ông chủ Diệp nhắm nhẹ mắt, hai bàn tay hòa quyện vào nhau nói
“Đúng là một tình yêu chông chênh, cô biết gì không? Ta đã từng có một đứa con trai mấy tháng tuổi, nếu bây giờ nó còn sống thì chắc chắn sẽ bằng tuổi cậu Dark, bạn trai của cô rồi”
Tinh Nhiên mỉm cười buồn
“Vậy à? Thật đáng tiếc”
(Sao tự dưng mình thấy ông chủ Diệp rất ôn nhu, nếu chỉ vì giúp A Lạc lấy chiếc USB đó mà đắc tội với ông ấy thì mình thật có lỗi)
Bỗng ông chủ Diệp tiếp lời
“Cô có muốn nghe cậu chuyện của ta không? Vì đã lâu rồi ta không có ai để tâm sự nỗi tuyệt vọng này”
“Vâng ạ”
Cô bèn gật đầu, ông ấy kể lại toàn bộ quá khứ của mình và con trai của ông hơn 26 năm về trước.
Trưa đến, cô trở về căn hộ mình, nhẹ nhàng đặt chiếc túi xách lên bàn rồi trầm mặc ngồi xuống chiếc ghế ở đó. Cô nhớ lại những lời kể của ông chủ Diệp lúc nãy nên vô cùng nghẹn lòng. Khi hai người ngồi ở phòng khách trong sự yên lặng, ông chủ Diệp lại nhắm mắt lên tiếng kể rằng
“Cách đây 26 năm về trước, cả gia đình ta bị kẻ xấu truy sát nên phải chạy từ thành phố này sang thành phố khác trú ẩn, lúc ấy vợ ta đã có thai và sinh ra một hài tử nhỏ bé, nhưng cuộc sống lúc đó rất dồn dập nguy hiểm, để bảo vệ sự an toàn cho họ ta đã nhờ người đưa bà ấy và con trai ta trốn đến một vùng núi hẻo lánh để ẩn nấp cho an toàn, cái ngày đó cứ như ngày cuối cùng ta gặp bà ấy, lúc đó ta đưa họ lên một chiếc tàu và bảo vợ ta hãy đi thật xa, đợi đến một ngày nào đó khi mọi chuyện ổn định, ta nhất định sẽ bắt tàu đi tìm họ và đưa họ quay trở về, rồi thời gian cũng dần trôi, ta không những không còn bị truy sát nữa và lập nên một bang phái hùng mạnh, quyết sẽ đến vùng núi ấy tìm vợ con và đưa họ trở về đoàn tụ gia đình, nào giờ khi đến ta đã không thể lường trước được, những người dân ở đó đã dẫn ta đến mộ bà ấy và con trai ta nằm hiu quạnh trong một vùng đất nhỏ hẻo lánh, được biết trong lúc sinh sống ở đó, họ đã bị một kẻ thù không đội trời chung của ta giết chết, ta ân hận muốn tìm hắn để tính sổ mọi chuyện nhưng chẳng còn thấy tung tích hắn đâu nữa, đến bây giờ cô thấy đấy, ta đã sống độc thân tới từng tuổi này rồi không biết khi nào sẽ chết bất đột ngột, chẳng có ai nối tiếp ta quản lí cả Diệp bang phái này, chỉ sợ một ngày nào đó rơi vào tay A Lạc, tất cả sẽ bị tiêu hủy”
Lúc này Tinh Nhiên thở dài, lòng luôn nghĩ tới sự bi thương của ông chủ Diệp, cô có thể cảm nhận được ông đã rất đau đớn khi mất đi người thân mình
“Đến cuối cùng mình vẫn không thể lấy chiếc USB đó hại ông chủ Diệp được, tuy không tìm được địa chỉ của Tước Thần nhưng mình sẽ xin ông ấy tìm giúp mình”
…
Tại một hòn đảo nhỏ ở phía Tây Bắc
Tước Thần sau một thời gian đã luyện tập chăm chỉ, anh bước vào căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ ấy, nhớ lại từng khoảnh khắc anh đã bị ba nuôi của mình bắt phải rèn luyện khổ sai, anh không được đi học đàng hoàng vì nơi anh ở là một hòn đảo nhỏ hẻo lánh, hầu hết những thứ anh học được là săn bắt, hái lượm, bắn súng, hay trèo từ độ cao trên ngọn cây dừa rồi nhảy xuống mà vẫn an toàn, tất cả những ý định cho việc học đó đến bây giờ anh vẫn nhớ, nguyên nhân cũng chỉ là để trả thù.
Anh bước ra một góc sau hiên nhà, nhìn nấm mộ nhỏ được chôn ở đó bằng đất và cát, trên tấm bia lại khắc ba chữ “Hàn Kiến Phục”, đương nhiên nấm mồ ấy đã chôn rất lâu và người chôn không ai khác chính là anh, anh sờ tay lên tấm bia ấy, lời người đàn ông ấy anh nhớ rất kĩ, cả nét mặt hận thù, tức giận, ác độc của ông ta đã đối với anh. Anh gọi ông ta là ba, ông ta vẫn xem anh là con nhưng khá nghiêm khắc và bảo thủ. Đến khi chết đi, ông ta vẫn còn một tâm nguyện chưa bao giờ hoàn thành nỗi. Đó là giết chết kẻ thù của ông ta, người đã giết đi vợ của ông ta năm xưa vẫn chưa trả được mối thù này. Nhưng chưa kịp hỏi tên kẻ thù là gì thì ông ta đã nhắm mắt chết mất để lại cho anh một sự thắc mắc không thể hiểu được. Anh cũng biết mình chỉ là con nuôi vì ông ta đã kể rằng khi anh được vài tháng tuổi và đang nằm một mình bên bờ sông, người dân ở đó đã phát hiện ra anh và đem về làng, sau đó ông ta đã chính thức bước ra nhận nuôi lấy anh và rời khỏi vùng đất đó để tới hòn đảo hiu quạnh này sinh sống, một hòn đảo không có đến nỗi một bóng người nào khác.
Lúc này anh đứng dậy, liếc mắt nhìn mộ bia ấy, tâm tư lại khó chịu dằn vặt vì anh đã từ lâu không quan tâm đến lời hứa này với ông ta là sẽ giết người đó. Nhưng bây giờ lại nang nhiên trở về hòn đảo này nhìn nấm mộ bia kia mà lòng thổn thức không thể buông bỏ.
Anh đứng dậy, nắm chặt lòng bàn tay mình nhớ lại lời người đàn ông đó đã dặn trong suốt thời thơ ấu, đó là phải thật độc ác và tàn nhẫn.
Vài ngày sau đó, Tinh Nhiên được ông chủ Diệp hẹn đến nhà ông ăn một bữa cơm, sẵn tiện sẽ nói về chuyện tìm anh giúp cô. Vừa ngồi trước chiếc bàn gỗ dài thượt có vô số thức ăn thịnh soạn ấy, cô ngẩn nhìn một hồi thì ông chủ Diệp ngồi ở đầu bàn lên tiếng
“Cứ ăn tự nhiên, đây toàn bộ là những thứ ta có thể đãi cô”
Cô nhìn ông ta nói
“Nhưng mà nhiều thức ăn như vậy, không ăn hết sẽ bỏ thật lãng phí”
Ông ta bật cười
“Suốt mấy chục năm qua ta đều ăn cơm một mình, không người thân, không bạn bè, chả có ai cả, mỗi lần ngồi trước bàn thức ăn như thế này ta đều trầm tư một hồi, đến nay có cô đến ăn cùng ta đã thấy rất vui”
Tinh Nhiên ngạc nhiên, vốn cứ tưởng ông chủ Diệp giàu có quyền lực nhấc bậc, tìm lấy hạnh phúc và sự vui vẻ là điều dễ dàng, nào ngờ bù vào đó ông lại cô đơn đến thế. Cô bật hỏi
“Vậy ông sẽ định sống như này suốt đời sao?”
Ông chủ Diệp thở dài
“Số ta vốn đơn độc, dù có tiền nhiều hay danh tiếng cao có, đến chết ta vẫn không thể bù đắp lại được cho vợ con ta ở nơi chín suối, chỉ mong sau khi chết đi có người thừa kế toàn bộ công việc và sản nghiệp của Diệp Gia là ta mãn nguyện lắm rồi, ta thấy cô là người tốt bụng, lại xinh đẹp và ân cần, tại sao cô lại đi yêu cậu Dark, một sát thủ không gớm tay như vậy?”
Tinh Nhiên cười nhẹ trả lời
“Tôi không quan tâm, dù anh ấy đã giết bao nhiêu người hay là gì đó không quan trọng, chỉ cần anh ấy vì tôi mà chấp nhận thay đổi, tôi đã không còn nghĩ xấu về anh ấy nữa rồi”
Ông chủ Diệp ngạc nhiên
“Tôi có thể cảm nhận được tình cảm của cậu ấy dành cô, giống như cái hôm cô bị A Lạc bắt cóc, cậu ấy đã chạy dồn dập đến cầu xin tôi giúp đỡ”
Cô sực kinh ngạc
“Ông nói gì? Lúc tôi bị A Lạc bắt cóc, anh ấy đã đi tìm tôi?”
Ông chủ Diệp gật đầu đáp
“Phải, thân thể cậu ấy lắm lem mồ hôi, lại gắng sức chạy đến đây để tìm tôi và xin giúp đỡ, tôi có thể cảm nhận được cậu ấy yêu cô nhiều lắm”
Tinh Nhiên bật lấy hai tay che mặt mình, cổ họng khô hốc đến nghẹn lòng đau nhói, nước mắt lại tuôn trào xuống hai bên khóe mì mà nấc lên từng tiếng một
“Là lỗi do tôi, là tại tôi không biết cách giữ anh ấy, tôi thật sự rất muốn tìm anh ấy bằng mọi giá”
Ông chủ Diệp mỉm cười nhẹ
“Tôi sẽ giúp cô, nhưng trước khi đó cô phải tự mình đi tìm rồi”
Tinh Nhiên ngạc nhiên
“Làm ơn hãy giúp tôi, cho dù là bằng cách gì, làm gì cũng được, chỉ cần tìm thấy anh ấy tôi nhất định sẽ hậu tạ ông thật tốt”
“Anh đang xem gì vậy?”
Anh vừa nói, tay nhận điếu thuốc hút dang dở vào gạt tàn trên bàn
“Thông tin cập nhật, xem ra…em gái anh lại chạm phải một tên không ra gì rồi”
“Em gái?”
Tư Đồng ngạc nhiên rồi ngồi vào ghế bên cạnh anh tiếp hỏi
“Em vẫn chưa biết gì về em gái anh bao giờ, hơn nữa anh đã từng nói mình cũng có thêm một người em trai mà đúng không?”
Thần Dương chợt cầm điều khiển tắt tivi trước mặt mất. Quay sang nhìn cô đáp một cách điềm đạm
“Ừ”
Bỗng cô chấp hai tay mình lại hớn hở cười hỏi
“Thế khi nào anh định cho em gặp họ, em rất muốn biết mặt người thân của anh?”
Thần Dương sực ngạc nhiên, anh quay mặt chỗ khác ngượng ngập đáp
“Không được”
Tư Đồng cao mày
“Sao vậy? Có việc gì nếu em gặp được họ sao?”
Anh im lặng, thực tế anh còn không dám nói với Khiết Tường và Vô Dao rằng mình đã có bạn gái, nếu sự việc này lộ ra ngoài mặt mũi anh sẽ bị mọi người cười nhạo vì đã có lần anh thề với họ rằng, trên đời này anh chẳng hề yêu bất cứ người phụ nữ nào, thấy anh hời hợt không đáp thì Tư Đồng phồng má giận dỗi
“Thật đáng ghét, hay anh không dám công khai quan hệ của chúng ta? Hay là anh đang giấu diếm chuyện này để yêu thêm một người phụ nữ khác?”
Cô bật phát nghi ngờ, anh liền nhìn cô đáp
“Không phải, chỉ là đợi đến thời cơ thích hợp, anh sẽ cho họ biết, đừng nghĩ bậy”
Tư Đồng bật đứng dậy quay lưng
“Em không tin, nếu một ngày nào đó em phát hiện anh còn yêu thêm một người phụ nữ nào khác em sẽ giận thật đó”
Sau đó cô bước chân bỏ đi thì anh phì cười nhẹ.
Buổi trưa, Tinh Nhiên đội mũ khuất mặt, lại bước chân đến quán mì quen thuộc của mình thường tới, vừa đẩy cửa đi vào nhìn thoáng qua có vài người khách đang ngồi ăn uống, cô lại ngồi ở một bàn trống như mọi lần. Sau một hồi thì cô bé đó nhấc bác mì đến đặt trước mặt cô, Tinh Nhiên nhìn miếng chả lụa nóng hổi bên trong bát mì ấy và mùi hương thơm đang tỏa ra thoang thoảng quanh đầu mũi mình, một bát mì quen thuộc, cũng chính bát mì này là một trong những kỉ niệm minh chứng thay cô đã từng ngồi ăn với anh. Cô bé lại lên tiếng hỏi
“Hôm nay chú ấy cũng không đến sao?Chẳng phải chị đã nói sẽ đưa chú ấy đến đây ăn cùng mà”
Cô bật nghẹn lòng đáp
“Chú ấy có việc bận, không thể đến được”
Cô bé chán chường, ngồi lên ghế chống hai khuỷu tay lên bàn, áp hai lòng bàn tay vào hai bên má mình hỏi
“Chị lại nói dối phải không?”
Cô ngạc nhiên ngẩn nhìn ánh mắt cô bé thì cô bé ấy lại tiếp lời
“Chú ấy không hề đến nữa, cũng không hề bận rộn gì, hai người đã chia tay rồi à?”
Cô bật cười nhẹ nói
“Làm gì có, chị và anh ấy vẫn còn bên nhau, rất hạnh phúc”
Rồi cô cầm đôi đũa lên khuấy bát mình mình trộn thật đều, cô bé lại thở dài
“Người lớn thường thích nói dối, em nghe nói vậy, chị chỉ cố tỏa ra lòng mình ổn nhưng bên trong là một sự tổn thương sâu sắc, nếu chị không tìm chú ấy và chú ấy cũng không tìm chị, hai người sớm muộn gì cũng mất nhau thôi” Tinh Nhiên ngạc nhiên rồi bật cười nhạt, ánh mắt u buồn sâu thẳm
“Em chỉ là một cô bé ở tuổi đi học, em biết rõ thật đấy, nhưng mà…chị chẳng biết tìm anh ấy ở đâu cả? Tất cả những nơi có mặt anh ấy ở đây chị đã tìm rất nhiều lần, chị không thể thấy khuôn mặt anh ấy một lần nào nữa”
Cô bé lại hỏi
“Lẽ nào chị không biết nơi chú ấy sinh ra sao? Cả nhà và ba mẹ chú ấy sao?”
Tinh Nhiên lắc đầu bất lực
“Anh ấy vốn rất bí ẩn, mọi thứ từ việc gốc tích của mình, ngay cả tên tuổi đều không thích tiết lộ cho ai biết, chị không thể làm gì được nữa rồi”
Cô bé chao hai bên lông mày nói
“Nếu em là chị, em nhất định sẽ không hờ hững mà vô tình bỏ rơi chú ấy đâu, chú ấy là một người tốt đấy”
Cô sực ngạc nhiên, cứ như câu nói của cô bé đã chạm phải trái tim mình, đúng là cô đã vì sự nghiệp, danh lợi nổi tiếng của mình mà chấp nhận rời xa anh, cô hối hận, cô bất lực, dù bây giờ đã có được mọi thứ mình muốn nhưng anh thì không trở về nữa, cô chợt đặt đôi đũa mình xuống bàn, có đói đến đâu cũng chẳng thể nuốt nổi bát mì nóng trước mặt.
Khi màn gió của buổi chiều lại đến, cô lê bước một mình trên đường phố ngày càng đông đúc qua lại, nhìn qua chỗ nào cũng thấy các cặp đôi dính lấy nhau cười nói vui vẻ, chỉ một mình mình là cô đơn hiu quạnh sớm tối chờ đợi bóng dáng của một người trở về. Cô ngẩn mặt lên trời thở phào một hơi dài, một hơi dài đang nghẹn tức trong cổ họng.
Bỗng thoáng có chút bật cười, đúng là thế giới không có anh rất hiu quạnh, tôi cứ ngỡ anh ấy mãi xuất hiện đâu đó xung quanh mình, nếu được trở về thời gian chúng tôi lần đầu tiên gặp nhau, tôi nhất định sẽ giữ lấy anh ấy thật chặt không bao giờ buông tay, nếu bây giờ chỉ cần thấy khuôn mặt đáng ghét của anh ấy đâu đó trước mặt, dù có là bao nhiêu khoảng cách, tôi nhất định sẽ gọi tên anh ấy thật lớn và nhào tới giữ lấy anh ấy không bao giờ buông rời.
Bỗng cô mỉm cười nhẹ dưới môi, một nụ cười với ánh mắt u buồn đang đọng nước, khẽ lẩm bẩm
“Hàn Tước Thần, em thật sự rất nhớ anh, nhớ rất nhiều”
Khi cô nhìn thấy bóng dáng ai đó giống anh trên đường, lại vô tình chạy đến kéo mạnh cánh tay người đó quay lại, cứ ngỡ sẽ là người đàn ông mình tìm kiếm, nhưng cô lại hụt hẫn, hóa ra không phải, không phải anh. Lúc này mọi người dần qua lại đông đúc giữa con phố lạnh lẽo, cô cũng chợt nhận ra thời tiết bây giờ, đã là mùa đông mất rồi.
…
Thời gian dần trôi, thoáng chốc đã ba tháng. Hôm ấy là sinh nhật cô, Khiết Tường không thể tặng gì khác ngoài việc tạo cho cô một bất ngờ, khi đã chờ sẵn Tinh Nhiên vừa chụp ảnh xong, cô mệt mỏi bước ra trước công ty thì lại thấy anh đứng chờ trước xe cùng với rất nhiều người đứng vây quanh. Mọi người đều mỉm cười hớn hở, anh lại tiến tới cô, trên tay cầm một bó hoa lớn thì cô ngạc nhiên hỏi
“Anh Khiết Tường, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Khiết Tường nhìn cô đáp
“Hôm nay là sinh nhật em, anh đã chờ tới ngày nay lâu rồi”
Bỗng anh đưa cho cô bó hoa mình đang cầm trên tay, bên trong len lỏi các bông hoa đẹp đó là một chiếc hộp nhỏ, anh tiếp lời
“Em mở ra xem”
Cô ngỡ ngàng, tay cầm lấy chiếc hộp nhỏ ấy rồi mở ra thì sực ngạc nhiên, đó là một chiếc nhẫn đắt giá sang trọng
“Anh Khiết Tường, cái này…”
Anh đưa tay lấy chiếc nhẫn ấy ra rồi khuỵu một gối mình xuống trước mặt cô hỏi
“Nhiên Nhiên, ngay lúc này có mọi người đang chứng kiến, em có thể làm bạn gái anh được không?”
Cô ngỡ ngàng to mắt, xung quanh mọi người đều đang chụp ảnh, quay phim để bắt kịp khoảnh khoắc này thì cô lại mấp môi nhìn anh
“Nhưng…nhưng em…”
Khiết Tường tiếp lời
“Đã nhiều tháng trôi qua như vậy, lẽ nào em vẫn chưa chấp nhận tình cảm của anh? Hôm nay anh đã quyết định phơi bày lòng mình trước mọi người, Nhiên Nhiên, anh thật sự thích em”
Cô sực cúi mắt, đúng là anh rất tốt, điềm đạm lại ôn nhu, nhưng tại sao tới bây giờ cô vẫn chưa buông bỏ được hình ảnh của người đàn ông đó ra khỏi đầu, cô chợt nói
“Nhưng em vẫn chưa quên được anh ấy, anh đừng làm em khó xử có được không?”
Khiết Tường sực ngạc nhiên không vui, anh đứng dậy cao mày bật hỏi
“Em vẫn chưa quên được anh ta, tại sao chứ?”
Sau đó lẳng lặng bỏ đi trước bao người đứng nhìn, Khiết Tường chợt bóp mạnh lấy chiếc nhẫn trong tay, lòng đau buồn như cắt. Dù anh đã đợi cô hơn ba tháng, cuối cùng vẫn không có được tình cảm của cô.
Tinh Nhiên vội trở về căn hộ mình, cô đang ngâm người trong bồn tắm chứa đầy nước thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên bên ngoài. Đành vớ chiếc khăn quấn quanh người, sau đó bước ra khỏi phòng tắm cầm chiếc điện thoại mình lên và thấy một dòng số lạ lẫm, vốn không có gì để quan tâm mấy, cô bèn bắt máy lên tiếng hỏi
“Alo, ai vậy?”
Từ bên kia đầu cuộc gọi, một giọng nói vang lên từng câu từng chữ luôn chứa đầy sự gian xảo, hắn bật hỏi ngược lại cô
“Cô quên ta rồi sao?”
Cô nheo mày
“Anh là ai vậy hả?”
Hắn chợt tiếp đáp, chân gác lên chân kia, miệng ngậm lấy một đầu thuốc lá nhếch môi hiểm ác
“Ta là kẻ đã bắt cóc cô mấy tháng trước, Lạc Diệc Minh”
Tinh Nhiên chợt giật mình kinh ngạc
“Anh nói anh là kẻ đã bắt cóc tôi mấy tháng trước? Tại sao anh lại có được số điện thoại của tôi?”
A Lạc đáp
“Với ta thì chẳng có gì không biết được, ta có thể tìm được số điện thoại cô dễ dàng thông qua máy tính”
Cô lại nheo mày hỏi
“Vậy anh muốn gì ở tôi? Nếu định bắt tôi lần nữa thì đừng hòng”
Hắn nhếch môi
“Cô định tìm hắn sao?”
Cô ngạc nhiên
“Tìm ai chứ?”
A Lạc lúc này ngồi thẳng lên ghế ở căn hộ của mình, vứt điếu thuốc vào sọt rác dưới chân trả lời
“Còn ai ngoài Hàn Tước Thần, bạn trai cô hả?”
Tinh Nhiên nheo mắt nói
“Nhưng tôi và anh ấy đã mất liên lạc lâu rồi, nếu anh định quấy rối tôi sẽ báo cảnh sát đó”
Hắn bật cười đểu cợt
“Cô điên sao? Tôi biết nơi Hàn Tước Thần sinh ra ở đâu? Tôi sẽ không bắt cóc cô nhưng lại muốn gặp cô để thảo luận một chuyện, nếu cô muốn biết nơi hắn đang ở thì ngay bây giờ mau tới đường x gặp tôi, còn không thì mãi mãi cô và hắn cũng chẳng bao giờ gặp mặt nhau được”
Cô cao mày nghi ngờ hỏi
“Anh lừa tôi đúng không? Hay anh định bày trò bắt cóc tôi lần nữa, tôi không có ngốc đầu”
Hắn lại cười
“Yên tâm vì tôi thề danh dự với cô rằng tôi sẽ không bắt cóc cô lần nào nữa, cô chỉ có một cơ hội cuối cùng thôi, bây giờ tới đường x gặp tôi, tôi sẽ cho cô biết nơi ở của hắn”
Sau đó hắn đột ngột tắt máy mất thì cô sửng sờ tự hỏi
“Mình có nên nghe theo hắn không? Nhưng đó là cách cuối cùng để biết nơi ở của Tước Thần rồi”
Sau đó cô nhanh chóng chạy đến tủ đồ, vội mặc quần áo vào mất.
Tại đường x, khi Tinh Nhiên vừa bắt taxi đi đến một giao lộ vắng vẻ, tuy có đèn đường soi rọi nhưng chẳng có đến nỗi một bóng người, cô ngó nghiêng ngó dọc một hồi bèn nheo mày tự hỏi
“Không lẽ mình bị hắn lừa rồi sao? Sao đến nơi chẳng có ai thế này?”
Bỗng A Lạc bất ngờ xuất hiện bất thình lình sau lưng cô lên tiếng
“Tôi biết ngay cô sẽ đến, Hạ Tinh Nhiên”
Cô giật mình quay lại lùi ra sau vài bước, nheo mắt nhìn khuôn mặt gian xảo của hắn nói
“Nếu vậy thì sao? Mau nói cho tôi biết địa chỉ nơi ở của Tước Thần đi”
Hắn bỏ hai tay vào túi quần mình, giương cái giọng điệu xảo huyệt như mọi khi tiếp lời
“Đâu có dễ vậy được, cái gì cũng phải có điều kiện, cô hiểu chứ?”
“Gì chứ?”
Tinh Nhiên cao mày, vốn bản thân không thể tin cái tên gian ác này, nữa ngờ vực nữa dè chừng thì hắn lại nói
“Để không mất thời gian, chỉ cần cô giúp ta một việc thì ta sẽ nói nơi ở của hắn cho cô biết”
Vừa dứt lời, hắn liền giơ một tấm ảnh lên trước mặt cô, trong ảnh là một người đàn ông trung niên khá quen thuộc khiến Tinh Nhiên nheo mày mấp môi
“Đây là…”
Hắn nhếch môi đáp
“Ông ta là ông chủ Diệp, cô đã từng gặp ông ta trên bến tàu lần đó, cô nhớ chứ?”
Tinh Nhiên bật phát nhớ lại, cái hôm lên tàu tìm anh cô đã được ngồi cùng ông ta và ba người khác bao gồm Tống Lục Tài, Phong Tề Dật, Quân Thần Dương, cô nhớ rất rõ, rất rõ là đằng khác, lại cao mày thắc mắc hỏi
“Nhưng anh muốn tôi làm gì chứ?”
Hắn trả lời
“Đương nhiên là đến tìm gặp ông ta rồi, sau đó tìm cách lén vào phòng làm việc của ông chủ Diệp và lấy cho tôi một USB có chứa các thông tin mật ngầm của Diệp bang phái, cô có thời hạn trong một tuần, sau khi lấy được hãy đến đây gặp tôi thì cô sẽ biết nơi ở gốc gác của Hàn Tước Thần”
Nghe vậy Tinh Nhiên thẳng thắng từ chối
“Nhưng tôi không muốn, lấy cắp đồ của người khác là phạm pháp”
A Lạc bật cười cợt
“Cũng tốt thôi, thế mãi mãi cô và hắn không thể gặp lại nhau được nữa, và tôi thì biết rất rõ địa chỉ nơi ở của hắn”
Lúc này Tinh Nhiên vừa lo vừa nghĩ
(Mình có nên làm không? Hơn hẳn nếu không làm thì mình sẽ không bao giờ gặp lại Tước Thần được nữa, và mình có rất nhiều điều muốn nói với anh ấy)
Sau đó cô không nghĩ ngợi gì nhiều, bèn nhìn hắn đáp
“Được thôi, tôi đồng ý, nhưng nếu anh dám lừa tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh”
Hắn bật cười dưới môi
“Tốt, A Lạc ta nói trước giờ luôn giữ lời”
Ngày hôm sau, theo địa chỉ của A Lạc đã đưa cho, Tinh Nhiên đội mũ vành lớn khuất mặt, tìm đến ngôi biệt thự của Diệp Gia. Vừa đứng trước cổng lớn, cô gỡ chiếc kính râm trên mắt xuống, liếc nhìn bên trong cổng có hai người mặc áo đen cũng đang mang kính râm, canh gác cửa rất nghiêm ngặc. Cô lưỡng lự không biết có nên vào hay không thì bỗng có một người áo đen đứng bên ngoài nhìn cô hỏi
“Cô cần gì sao?”
Cô mấp môi trả lời
“À ờ…tôi muốn gặp ông chủ Diệp, ông ấy có ở đây không?”
Người áo đen lại nghiêm ngặt, dáng vẻ cẩn trọng nói
“Cô là ai? Là người quen của ông ấy sao?”
Tinh Nhiên đành gỡ chiếc mũ xuống rồi ngẩn mặt nhìn anh ta đáp
“Cũng không hẳn, tôi là Hạ Tinh Nhiên”
Vừa nhìn thấy Tinh Nhiên, người áo đen đã sực nhận ra cô khá nổi tiếng trên các trang báo chí, thấy có vẻ yên tâm hẳn, hai người áo đen đó thoáng có chút tin tưởng rồi mở cổng cho cô vào. Khi một người áo đen dẫn đường cho cô đi về phía trước, cô ngó nghiêng ngó dọc sân của căn dinh thự to lớn này bèn nghĩ
(Ngôi nhà rộng thế này thì ông chủ Diệp đó cũng không tầm thường, lại có nhiều vệ sĩ canh gác cẩn thẩn, nếu mình đắc tội với ông ta chắc chắn không biết sẽ ra sao nữa?)
Lúc này ông chủ Diệp đang ngồi ở bàn làm việc trong phòng mình, ông ta ngã lưng ra ghế nắn trán mệt mỏi vì lo lắng chuyện A Lạc đã thâu tóm khá nhiều thuộc hạ, bao nhiêu tháng qua hắn đều nắm bắt được các cuộc giao dịch hàng hóa của ông mà gài bẫy đánh sập các phi vụ làm ăn khiến ông bị thiệt hại nặng nề.
Chợt có tiếng gõ cửa phòng bên ngoài, một người áo đen lên tiếng
“Ông chủ Diệp, có một cô gái tên Hạ Tinh Nhiên đến tìm ông, hiện cô ấy đang ở dưới phòng khách”
Ông chủ Diệp ngạc nhiên lẩm bẩm
“Hạ Tinh Nhiên”
Vài ba phút sau, ông ta bước xuống lầu rồi nhìn Tinh Nhiên đang ngồi ở phòng khách, thấy ông cô liền đứng dậy cúi đầu lên tiếng
“Chào ông, ông chủ Diệp”
Ông chủ Diệp nhìn cô bật hỏi
“Cô là Hạ Tinh Nhiên, hình như cô là bạn gái của cậu Dark nhỉ?”
Cô ngạc nhiên hỏi ngược lại
“Dark ư? Ý ông là Tước Thần?”
Ông ta bật cười nhẹ
“Đúng vậy, ngồi đi”
Sau một hồi hai người cũng ngồi đối diện nhau, Tinh Nhiên ngồi co lại một lúc cúi mắt xuống đất thì ông chủ Diệp bật hỏi
“Hôm nay cô đến đây gặp ta là về chuyện gì?”
Cô ngẩn mặt nhìn ông ta đáp
“Thật ra tôi và Tước Thần đã mất liên lạc với nhau gần nửa năm, hiện tại tôi không biết anh ấy ở đâu cả nên tôi nghĩ với một bang phái rộng lớn như ông đây có lẽ sẽ tìm được anh ấy”
Ông ta ngạc nhiên
“Vậy hôm nay cô đến đây là để nhờ ta tìm cậu ta giúp cô sao? Cô gái”
Cô gật đầu nhẹ
“Tôi biết ông chủ Diệp vô cùng lớn mạnh, tiền sẽ không thiếu nên tôi không thể hậu tạ ông bằng cách đó được, nhưng cầu xin ông hãy giúp tôi tìm được anh ấy”
Vừa nói cô cúi đầu trước ông chủ Diệp, ông ta liền cảm thấy cô có lòng thành rất cao với Tước Thần, bỗng bật cười nhẹ hỏi
“Nhưng ta muốn biết một chuyện, tại sao cô và cậu ta lại mất liên lạc? Chẳng phải hai người lúc trước rất thân mật sao?”
Cô cúi mặt u buồn trả lời
“Là lỗi do tôi, tôi đã không biết giữ chặt anh ấy, tôi đã vì sự nghiệp của chính mình mà rời bỏ anh ấy nên bây giờ vô cùng hối hận”
Nghe vậy ông chủ Diệp nhắm nhẹ mắt, hai bàn tay hòa quyện vào nhau nói
“Đúng là một tình yêu chông chênh, cô biết gì không? Ta đã từng có một đứa con trai mấy tháng tuổi, nếu bây giờ nó còn sống thì chắc chắn sẽ bằng tuổi cậu Dark, bạn trai của cô rồi”
Tinh Nhiên mỉm cười buồn
“Vậy à? Thật đáng tiếc”
(Sao tự dưng mình thấy ông chủ Diệp rất ôn nhu, nếu chỉ vì giúp A Lạc lấy chiếc USB đó mà đắc tội với ông ấy thì mình thật có lỗi)
Bỗng ông chủ Diệp tiếp lời
“Cô có muốn nghe cậu chuyện của ta không? Vì đã lâu rồi ta không có ai để tâm sự nỗi tuyệt vọng này”
“Vâng ạ”
Cô bèn gật đầu, ông ấy kể lại toàn bộ quá khứ của mình và con trai của ông hơn 26 năm về trước.
Trưa đến, cô trở về căn hộ mình, nhẹ nhàng đặt chiếc túi xách lên bàn rồi trầm mặc ngồi xuống chiếc ghế ở đó. Cô nhớ lại những lời kể của ông chủ Diệp lúc nãy nên vô cùng nghẹn lòng. Khi hai người ngồi ở phòng khách trong sự yên lặng, ông chủ Diệp lại nhắm mắt lên tiếng kể rằng
“Cách đây 26 năm về trước, cả gia đình ta bị kẻ xấu truy sát nên phải chạy từ thành phố này sang thành phố khác trú ẩn, lúc ấy vợ ta đã có thai và sinh ra một hài tử nhỏ bé, nhưng cuộc sống lúc đó rất dồn dập nguy hiểm, để bảo vệ sự an toàn cho họ ta đã nhờ người đưa bà ấy và con trai ta trốn đến một vùng núi hẻo lánh để ẩn nấp cho an toàn, cái ngày đó cứ như ngày cuối cùng ta gặp bà ấy, lúc đó ta đưa họ lên một chiếc tàu và bảo vợ ta hãy đi thật xa, đợi đến một ngày nào đó khi mọi chuyện ổn định, ta nhất định sẽ bắt tàu đi tìm họ và đưa họ quay trở về, rồi thời gian cũng dần trôi, ta không những không còn bị truy sát nữa và lập nên một bang phái hùng mạnh, quyết sẽ đến vùng núi ấy tìm vợ con và đưa họ trở về đoàn tụ gia đình, nào giờ khi đến ta đã không thể lường trước được, những người dân ở đó đã dẫn ta đến mộ bà ấy và con trai ta nằm hiu quạnh trong một vùng đất nhỏ hẻo lánh, được biết trong lúc sinh sống ở đó, họ đã bị một kẻ thù không đội trời chung của ta giết chết, ta ân hận muốn tìm hắn để tính sổ mọi chuyện nhưng chẳng còn thấy tung tích hắn đâu nữa, đến bây giờ cô thấy đấy, ta đã sống độc thân tới từng tuổi này rồi không biết khi nào sẽ chết bất đột ngột, chẳng có ai nối tiếp ta quản lí cả Diệp bang phái này, chỉ sợ một ngày nào đó rơi vào tay A Lạc, tất cả sẽ bị tiêu hủy”
Lúc này Tinh Nhiên thở dài, lòng luôn nghĩ tới sự bi thương của ông chủ Diệp, cô có thể cảm nhận được ông đã rất đau đớn khi mất đi người thân mình
“Đến cuối cùng mình vẫn không thể lấy chiếc USB đó hại ông chủ Diệp được, tuy không tìm được địa chỉ của Tước Thần nhưng mình sẽ xin ông ấy tìm giúp mình”
…
Tại một hòn đảo nhỏ ở phía Tây Bắc
Tước Thần sau một thời gian đã luyện tập chăm chỉ, anh bước vào căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ ấy, nhớ lại từng khoảnh khắc anh đã bị ba nuôi của mình bắt phải rèn luyện khổ sai, anh không được đi học đàng hoàng vì nơi anh ở là một hòn đảo nhỏ hẻo lánh, hầu hết những thứ anh học được là săn bắt, hái lượm, bắn súng, hay trèo từ độ cao trên ngọn cây dừa rồi nhảy xuống mà vẫn an toàn, tất cả những ý định cho việc học đó đến bây giờ anh vẫn nhớ, nguyên nhân cũng chỉ là để trả thù.
Anh bước ra một góc sau hiên nhà, nhìn nấm mộ nhỏ được chôn ở đó bằng đất và cát, trên tấm bia lại khắc ba chữ “Hàn Kiến Phục”, đương nhiên nấm mồ ấy đã chôn rất lâu và người chôn không ai khác chính là anh, anh sờ tay lên tấm bia ấy, lời người đàn ông ấy anh nhớ rất kĩ, cả nét mặt hận thù, tức giận, ác độc của ông ta đã đối với anh. Anh gọi ông ta là ba, ông ta vẫn xem anh là con nhưng khá nghiêm khắc và bảo thủ. Đến khi chết đi, ông ta vẫn còn một tâm nguyện chưa bao giờ hoàn thành nỗi. Đó là giết chết kẻ thù của ông ta, người đã giết đi vợ của ông ta năm xưa vẫn chưa trả được mối thù này. Nhưng chưa kịp hỏi tên kẻ thù là gì thì ông ta đã nhắm mắt chết mất để lại cho anh một sự thắc mắc không thể hiểu được. Anh cũng biết mình chỉ là con nuôi vì ông ta đã kể rằng khi anh được vài tháng tuổi và đang nằm một mình bên bờ sông, người dân ở đó đã phát hiện ra anh và đem về làng, sau đó ông ta đã chính thức bước ra nhận nuôi lấy anh và rời khỏi vùng đất đó để tới hòn đảo hiu quạnh này sinh sống, một hòn đảo không có đến nỗi một bóng người nào khác.
Lúc này anh đứng dậy, liếc mắt nhìn mộ bia ấy, tâm tư lại khó chịu dằn vặt vì anh đã từ lâu không quan tâm đến lời hứa này với ông ta là sẽ giết người đó. Nhưng bây giờ lại nang nhiên trở về hòn đảo này nhìn nấm mộ bia kia mà lòng thổn thức không thể buông bỏ.
Anh đứng dậy, nắm chặt lòng bàn tay mình nhớ lại lời người đàn ông đó đã dặn trong suốt thời thơ ấu, đó là phải thật độc ác và tàn nhẫn.
Vài ngày sau đó, Tinh Nhiên được ông chủ Diệp hẹn đến nhà ông ăn một bữa cơm, sẵn tiện sẽ nói về chuyện tìm anh giúp cô. Vừa ngồi trước chiếc bàn gỗ dài thượt có vô số thức ăn thịnh soạn ấy, cô ngẩn nhìn một hồi thì ông chủ Diệp ngồi ở đầu bàn lên tiếng
“Cứ ăn tự nhiên, đây toàn bộ là những thứ ta có thể đãi cô”
Cô nhìn ông ta nói
“Nhưng mà nhiều thức ăn như vậy, không ăn hết sẽ bỏ thật lãng phí”
Ông ta bật cười
“Suốt mấy chục năm qua ta đều ăn cơm một mình, không người thân, không bạn bè, chả có ai cả, mỗi lần ngồi trước bàn thức ăn như thế này ta đều trầm tư một hồi, đến nay có cô đến ăn cùng ta đã thấy rất vui”
Tinh Nhiên ngạc nhiên, vốn cứ tưởng ông chủ Diệp giàu có quyền lực nhấc bậc, tìm lấy hạnh phúc và sự vui vẻ là điều dễ dàng, nào ngờ bù vào đó ông lại cô đơn đến thế. Cô bật hỏi
“Vậy ông sẽ định sống như này suốt đời sao?”
Ông chủ Diệp thở dài
“Số ta vốn đơn độc, dù có tiền nhiều hay danh tiếng cao có, đến chết ta vẫn không thể bù đắp lại được cho vợ con ta ở nơi chín suối, chỉ mong sau khi chết đi có người thừa kế toàn bộ công việc và sản nghiệp của Diệp Gia là ta mãn nguyện lắm rồi, ta thấy cô là người tốt bụng, lại xinh đẹp và ân cần, tại sao cô lại đi yêu cậu Dark, một sát thủ không gớm tay như vậy?”
Tinh Nhiên cười nhẹ trả lời
“Tôi không quan tâm, dù anh ấy đã giết bao nhiêu người hay là gì đó không quan trọng, chỉ cần anh ấy vì tôi mà chấp nhận thay đổi, tôi đã không còn nghĩ xấu về anh ấy nữa rồi”
Ông chủ Diệp ngạc nhiên
“Tôi có thể cảm nhận được tình cảm của cậu ấy dành cô, giống như cái hôm cô bị A Lạc bắt cóc, cậu ấy đã chạy dồn dập đến cầu xin tôi giúp đỡ”
Cô sực kinh ngạc
“Ông nói gì? Lúc tôi bị A Lạc bắt cóc, anh ấy đã đi tìm tôi?”
Ông chủ Diệp gật đầu đáp
“Phải, thân thể cậu ấy lắm lem mồ hôi, lại gắng sức chạy đến đây để tìm tôi và xin giúp đỡ, tôi có thể cảm nhận được cậu ấy yêu cô nhiều lắm”
Tinh Nhiên bật lấy hai tay che mặt mình, cổ họng khô hốc đến nghẹn lòng đau nhói, nước mắt lại tuôn trào xuống hai bên khóe mì mà nấc lên từng tiếng một
“Là lỗi do tôi, là tại tôi không biết cách giữ anh ấy, tôi thật sự rất muốn tìm anh ấy bằng mọi giá”
Ông chủ Diệp mỉm cười nhẹ
“Tôi sẽ giúp cô, nhưng trước khi đó cô phải tự mình đi tìm rồi”
Tinh Nhiên ngạc nhiên
“Làm ơn hãy giúp tôi, cho dù là bằng cách gì, làm gì cũng được, chỉ cần tìm thấy anh ấy tôi nhất định sẽ hậu tạ ông thật tốt”