• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New SÁT THỦ CỦA MÙI HƯƠNG (2 Viewers)

  • Chương 11-12

Một lát sau trên đường đi, anh bỏ hai tay vào túi quần mình quay lại hỏi cô


“Sao cô lại đi theo tôi, cô không về nhà mình à?”


Tinh Nhiên đi lên ngang tầm anh tiếp lời


“Ai đi theo anh, tôi đang về căn hộ tôi ở”


Dứt lời cô thầm nghĩ


(Phải rồi, anh ta làm gì biết mình sống ở phòng đối diện chứ, dù gì cũng phải giữ lời hứa với anh ta thôi, đành cho anh ta biết chỗ mình sống luôn vậy)


Tại chung cư, cô và anh đi vào thang máy, anh cười cợt hỏi


“Để giữ lời hứa mà cô theo tôi về tận nhà sống luôn hay sao?”


Cô nhíu mày


“Anh đúng là ảo tưởng, tôi hứa sẽ làm mọi việc anh nói chứ không có đồng ý lấy thân trả ơn và cũng phải có điều nhất định, nếu nó vượt quá khả năng của tôi, đương nhiên tôi sẽ không thực hiện”


Ra khỏi thang máy,anh bật cười nhạt


“Ra vậy, cô sống ở phòng đối diện phòng tôi, ngạc nhiên thật”


Cô bật ngạc nhiên nhìn anh hỏi


“Anh biết rồi à?”


Anh cười rồi tiếp lời


“Nhờ mùi nước hoa của cô, nó cứ luôn thoang thoảng trước cửa phòng tôi nhiều lần, ha…ngày trước cô nói dối cũng tệ thật, giả vờ có người quen ở đây và không dám tự nhận mình sống ở đây để tôi không biết nơi ở của cô, bộ dạng ngốc làm sao ấy”


Tinh Nhiên nhíu mày giận dỗi


“Ra anh đã biết từ lâu vậy mà còn giả vờ”


Cô dừng chân trước cửa phòng mình rồi nhìn anh nói


“Cái áo này ngày mai tôi sẽ trả”


Anh bật cười mở cửa phòng mình tiếp lời


“Cô lấy luôn cũng được vì áo của tôi rất nhiều”


Dứt lời anh đi vào căn hộ mất, cô cũng vào phòng mình thở dài rồi ngã người ra giường


“Sao xui xẻo quá vậy? Chỉ vì mình không cẩn thận mà bây giờ phải làm theo những gì anh ta nói nhưng mà điều quan trọng là tới bây giờ mình còn không biết tên anh là gì?”


Phía bên căn hộ, anh bước vào phòng tắm cởi áo mình ra rồi ngâm người trong bồn tắm, tựa đầu vào tường thở dài rồi nhắm mắt nhẹ mỉm cười


“Cô ta đúng là thứ đồ giải trí tốt nhất, thứ đồ chơi duy nhất làm mình không thấy nhàm chán, phải chăng đây là cảm giác lạ lẫm khi tiếp xúc với một người khác à?”


Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức bật reng vang khắp phòng Tinh Nhiên, cô vẫn nhắm mắt lăn qua lăn lại vài cái rồi nhíu mày


“Ưm…sáng rồi sao? Sao mà nhanh thế không biết”


Cô mở hé mắt chìa tay lên bàn vớ lấy chiếc đồng hồ báo thức đang kêu ầm ĩ kia, cô nhìn vào mặt chiếc đồng hồ báo thức rồi bật giật mình ngồi dậy


“Ôi trời, gần 8 giờ rồi sao? Chết rồi tối qua mình đặt nhầm báo thức,sắp trễ giờ làm mất rồi”


Cô nhanh chóng đứng dậy chạy đi làm vệ sinh cá nhân rồi mặc nhanh quần áo vào, vội vã đi ra cửa căn hộ mình. Lúc này,anh ở phòng đối diện mở cửa ra dựa vào cạnh cửa khoanh tay nhìn cô vểnh mày nói


“Này cô làm gì vậy? Sao còn chưa qua phòng tôi làm việc, tôi đói bụng lắm rồi”


Cô lơ anh rồi vội mang giày đóng cửa lại vừa chạy vừa nói


“Xin lỗi anh, tôi trễ giờ làm mất rồi nên giờ tôi phải đi đây”


Dứt lời cô chạy đi mất, anh nhìn cửa phòng căn hộ cô vẫn chưa khóa kĩ liền lẩm bẩm


“Hửm? Con nhóc này vội quá nên đóng cửa chẳng cẩn thận gì cả”


30 phút sau, tại công ty CPF


Tinh Nhiên chạy vào phòng làm việc khiến mọi người đều hướng nhìn, A Lục thấy thế cười tươi đi đến nói


“Cô Hạ, cô cuối cùng cũng đến rồi”


Tinh Nhiên đi đến nhìn quản lí A Lục gật gù nói


“Quản lí, xin lỗi tôi đến trễ”


A Lục mỉm cười rồi đưa cho Tinh Nhiên một tập tài liệu


“Không sao cô giúp tôi mang tập tài liệu này lên phòng Quân Tổng cho anh ấy kiểm tra được chứ?”


Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn dòng chữ trên tập tài liệu bật nói


“Ơ…cái này…bảng thống kế tài liệu hương nước hoa mới?”


A Lục bật hỏi


“Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”


Cô lắc đầu mỉm cười


“à không,tôi sẽ mang đi ngay ạ”


Dứt lời cô quay lưng đi ra ngoài mất


Cô ôm tập tài liệu bước vào thang máy


“Đây là lần đầu tiên mình được bước chân đến phòng của Quân Tổng làm việc, đúng là một nhân viên cấp C như mình lúc trước còn không nghĩ đến sẽ được bước lên đây ấy chứ”


Tại tầng 9


Cô bước ra khỏi thang máy liền đi đến một căn phòng gần đó, cô gõ cửa vài cái rồi đứng chờ một hồi


Phía bên trong, Quân Khiết Tường đang chăm chú viết sổ sách làm việc của mình, anh lên tiếng


“vào đi”


Cô mở cửa đi vào nhìn Quân Khiết Tường nghĩ thầm


( xem ra Quân Tổng chắc đang rất bận rộn)


Cô bật lên tiếng


” Quân Tổng, quản lí A Lục nhờ tôi đem tập tài liệu này cho anh xem”


“Để lên bàn đi”


Anh vừa nói vừa chăm chú bận rộn với công việc của mình trong sổ sách, cô đi đến đặt tập tài liệu lên bàn anh rồi nói


“Tôi đặt tập tài liệu ở đây nhé, không có gì thì tôi xin phép”


Cô nói xong rồi nghoảnh mặt đi thì anh chợt ngước mặt lên ngạc nhiên lên tiếng


“cô là… có phải Hạ Tinh Nhiên không?”


Cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh


“vâng, là tôi”


Anh bật cười nói


“thảo nào nghe giọng nói quen thế, phải rồi nơi làm việc mới cô thấy thoải mái chứ?”


Cô mỉm cười


“vâng, tôi rất thích nơi làm việc mới, thật sự thì tôi vẫn chưa có cơ hội để cảm ơn anh về chuyện này và cả chuyện anh đỡ tôi đứng dậy hôm qua nữa, cảm ơn anh Quân Tổng”


Anh bật cười nhẹ


“không có gì đâu, mà phải rồi không biết cô có rảnh không? Hiện tại tôi đang rất bận nên không có thời gian xem bảng thống kê này, cô xem giúp tôi nhé”


Tinh Nhiên ngạc nhiên hỏi


“Anh bảo tôi xem ư? Nhưng tôi có biết gì về nó đâu?”


Khiết Tương mỉm cười


“Không,cô cứ xem đi, đây là bảng thống kê tài liệu để sản xuất một loại nước hoa mới, nếu như cô đọc qua biết đâu có thể giúp tôi sửa lại nó một chút thì sao?”


Cô suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu


“Được, vậy tôi sẽ đọc”


Anh mỉm cười


“Vậy thì cảm ơn cô, cô cứ ngồi tạm ở ghế đi, đọc xong thì cho tôi ý kiến”


Cô ngạc nhiên nghĩ thầm


(Không ngờ một nhân viên nhỏ nhoi như mình lại được đọc qua bảng thống kê tài liệu về hương nước hoa mới, đúng là may mắn mà)


Cô đọc một hồi rồi ngạc nhiên nghĩ


(Ơ…loại nước hoa này mùi hương được lấy ý tưởng từ hoa hồng à?)


Khiết Tường thấy thế bật hỏi


“Tinh Nhiên cô sao vậy? Có vấn đề gì trong bảng thống kê à?”


Cô lắc đầu


“À không có, tôi chỉ ngạc nhiên vì hương nước hoa được lấy từ hoa hồng thôi, chỉ là tôi nghĩ bây giờ trên thị trường có rất nhiều loại nước hoa mang đặc tính loại hoa này,nếu chúng ta sản xuất về hương hoa này thì hơi nhàm chán cho người tiêu dùng, với lại đa số các loại hương nước hoa làm từ hoa hồng đều rất nồng nên sẽ có một số người không cảm thấy thoải mái với mùi hương này nhiều cho lắm”


Khiết Tường bật mỉm cười rồi hòa quyện hai tay mình lại chống khuỷu tay lên bàn nhìn cô


“Vậy cô nói xem loại hoa gì mới mang lại cảm giác thoải mái cho người tiêu dùng”


Tinh Nhiên bật mỉm cười nói


“Theo tôi nghĩ là hoa oải hương”


Anh ngạc nhiên hỏi


“Sao cô lại nghĩ hoa oải hương lại mang đến cảm giác thoải mái cho người dùng?”


Cô hưng phấn nói


“Thật ra hoa oải hương là loài hoa mà tôi thích nhất, vì nó mang lại một mùi hương dịu nhẹ như hương hoa cỏ hòa quyện với gió vậy, làm cho người ngửi cảm thấy dễ chịu hơn”


Anh bật cười


“Ra vậy, ý kiến của cô cũng không tệ, xem ra cô rất am hiểu về nước hoa”


Cô tiếp lời


“Đúng vậy, tôi rất thích nước hoa, còn tự mua cho mình một bộ sưu tập nữa nên tôi mới vào công ty này làm đấy”


Anh đứng dậy đi đến gần Tinh Nhiên nói


“Khá lắm, tôi sẽ xem lại mùi hương hoa oải hương mà cô nói, nếu được tôi sẽ chọn loài hoa đó làm hương liệu cho sản phẩm mới lần này”


Cô bật ngạc nhiên


“Nhưng mà Quân Tổng, thật ra hoa oải hương chỉ là cảm nghĩ của tôi thôi, tôi hoàn toàn không muốn thay đổi hương liệu của sản phẩm nước hoa mới đâu”


Khiết Tường bật cười


“Nhưng không phải lúc nãy cô đã trình bày cho tôi một ý tưởng rất tuyệt sao? Tôi sẽ nghiên cứu lại loài hoa oải hương, hi vọng nó sẽ giúp ích cho công ty trong sắp tới”


Tôi bật mỉm cười


“Vâng, nếu được như thế tôi cũng sẽ rất vui, phải rồi Quân Tổng nếu không có chuyện gì nữa tôi quay về phòng làm việc của mình đây”


Khiết Tường gật đầu


“Được rồi, xin lỗi đã làm phiền cô”


“Vâng ạ”


Cô quay lưng đi ra ngoài cửa mất, Khiết Tường mỉm cười lẩm bẩm


“Quả nhiên cô ấy là một người có năng lực, nếu mình nhìn nhận ra sớm hơn thì tốt rồi”




Cô quay trở về phòng làm việc của mình ngồi xuống thở phào vui vẻ ngẫm nghĩ


(Không ngờ Quân Tổng lại làm vậy, chỉ nghe qua suy nghĩ của mình mà anh ấy có thể từ bỏ hương liệu hoa hồng cho sản phẩm của mình mà lại đi chọn loài hoa oải hương do mình đề xuất làm hương liệu cho sản phẩm mới)


Màn đêm buông xuống dần tại một nhà hàng sang trọng, Khiết Tường ngồi đối diện Vô Dao, anh chống tay suy nghĩ một hồi khiến Vô Dao ngạc nhiên hỏi


“Anh sao vậy Tường? Sao anh không ăn đi”


Khiết Tường nhìn Vô Dao rồi bật cười nhẹ


” Vô Dao, em nghĩ sao về hoa oải hương?”


Vô Dao ngạc nhiên


“Hoa oải hương? Sao anh lại hỏi em?”


Khiết Tường tiếp lời


“Anh muốn hỏi ý kiến của em về loài hoa này, vì anh muốn từ bỏ tư liệu về hoa hồng và chuyển sang chọn hoa oải hương làm hương liệu cho sản phẩm mới”


Vô Dao bật ngạc nhiên đặt chiếc đĩa ăn đang cầm trên tay xuống dưới bàn hỏi


“Gì chứ? Sao anh lại thay đổi một cách đột ngột vậy? Chẳng phải chúng ta đã thống nhất chọn hoa hồng làm hương liệu sao? Sao đột nhiên anh lại chọn hoa oải hương?”


Khiết Tường tiếp lời


” À… đột nhiên có người cho anh ý tưởng này thôi vì cô ấy nói hoa oải hương có mùi hương dịu nhẹ gây cảm giác thoải mái cho người dùng so với hoa hồng nồng nặc”


Vô Dao ngạc nhiên dựa người ra ghế ngồi chéo chân khoanh tay nhắm mắt bật cười nhẹ


“Em rất tò mò về người cho anh ý tưởng đó đấy,có thể làm công sức của các nhân viên chúng ta trong 2 tháng nay đổ sông đổ biển vì cố gắng đi nghiên cứu nguyên liệu về hoa hồng, đột nhiên anh lại bỏ hết mấy tư liệu này để chuyển sang một loài hoa khác, làm cất công chúng ta phải đi làm lại mọi thứ, anh thật là”


Khiết Tường bật cười


“hư hư…anh chỉ quan tâm đến chất lượng của nước hoa nhằm để cho người dùng yêu thích hơn thôi”


Tại chung cư,Tinh Nhiên bước trên dãy hành lang, cô vừa đi vừa nghĩ


(Phải rồi, lúc sáng tên lưu manh kia có bảo mình gì đó nhưng mình vội quá nên chạy đi mất không biết anh ta có tức điên lên không?)


Cô dừng trước cửa căn hộ mình tay cầm chìa khóa phòng định mở cửa thì bật ngạc nhiên.


Cánh cửa không được khóa chặt mà lại bị mở hé một ít, cô nhíu mày lẩm bẩm


“Gì thế này? Lúc sáng mình nhớ là đã khóa cửa cẩn thận rồi mà, không lẽ có trộm?”


Cô bật run mở nhẹ cánh cửa ra nhìn phía bên trong, căn phòng tối om im lặng, cô chìa tay bật công tắc đèn ở phía tường gần cửa.


Ánh đèn dần dần được bật lên, cô ngạc nhiên nhìn xung quanh căn phòng lẩm bẩm


“không có gì bất thường cả hay lúc sáng mình sơ ý quá nên không khóa chặt cửa nhỉ?”


Cô bước vào căn phòng mình, vứt chiếc túi xách lên bàn rồi thở dài


“may quá, căn phòng không có dấu hiệu bị trộm”


Đột nhiên có tiếng nước chảy “róc rách” trong phòng tắm khiến cô giật mình nghĩ


“Gì vậy? Nước chảy từ đâu thế? Hay là bị hỏng ống nước rồi?”


Cô đi lại gần phòng tắm mình,bên trong là một màu tối đen


Cô sờ tay lên công tắc đèn bật nhưng đèn không sáng, tiếng nước rõn rẽn cứ rơi xuống sàn gần bồn tắm của cô,cô nghĩ thầm


(Bóng đèn nhà tắm bị hỏng rồi sao? Chắc mai phải nhờ thợ đến sửa, mà nước rơi từ đâu ấy nhỉ? Hay đường ống nước ở bồn tắm bị rỉ)


Cô bước đến gần bồn tắm trong bóng tối, nhẹ nhàng sờ tay vào bồn tắm nhíu mày nghĩ


(Thật là bóng đèn hỏng làm mình chẳng thấy gì cả)


Cô sờ tay vào làn nước nóng dưới bồn tắm thì bật ngạc nhiên


( Bồn tắm có nước từ lúc nào vậy? Mà còn lại là nước ấm nữa)


Bàn tay cô chìm sâu vào làn nước dưới bồn tắm thì đụng phải một vật cưng cứng gì đó, cô giật mình nghĩ


(Cái gì dưới bồn tắm vậy? Không phải xác chết đấy chứ? Nhưng nó cưng cứng)


Cô đưa tay sờ thử xem để xác định nó là cái gì thì một giọng nói vang lên bên cạnh cô cáo hỏi


“Cô sờ mó cái gì thế hả?”


Cô giật mình sợ hãi té ngã ra sàn nhà tắm lấp mấp


“Ai…ai vậy? Sao lại ở trong bồn tắm của tôi?”


Anh lấy điện thoại trên thành bồn tắm rồi bật đèn pin soi vào mặt cô, cô chói mắt che mặt lên tiếng


“Á…chói mắt quá, anh là ai? Sao lại ở trong nhà tôi?”


Anh tiếp lời


” hết cách rồi, phòng của tôi không có nước nên đành sang phòng cô tắm đỡ”


Cô đứng dậy ngạc nhiên nói lớn


“Ra là anh, sao anh có thể vào được nhà tôi thế hả?”


Anh tiếp lời


“sáng nay cô vội vã không đóng cửa cẩn thận nên tôi vào được thôi,cũng lạ thật phòng tắm tôi thì mất nước, còn phòng tắm cô thì lại hỏng đèn”


Cô nhăn mặt quát


“Dù thế anh cũng không được phép vào nhà tôi, còn thản nhiên ngâm người trên bồn tắm của tôi nữa”


Anh bật cười nhạt trong bóng tối


“Thế cô nghĩ thế nào khi một ngày mà tôi không được tắm hả?”


Tinh Nhiên nhíu mày quay lưng ra sau khoanh hai tay nói


“tóm lại anh mau mặc nhanh quần áo rồi ra ngoài cho tôi”


Đột nhiên đèn bỗng chớp nhoáng vài cái trong phòng tắm, cô ngạc nhiên nhìn lẩm bẩm


“Hửm? Không phải đèn bị hỏng rồi sao? Sao nó cứ chớp chớp hoài thế?”


Cứ thế đèn đột nhiên bật sáng lên hiện rõ mọi cảnh vật trong phòng tắm, cô ngạc nhiên lẩm bẩm


“Sáng rồi, mà như thế thì không phải…”


Cô vừa lẩm bẩm vừa quay mặt ra sau, gương mặt cô hiện lên sự ngại ngùng dữ dội.


Anh ta ở trước mắt cô, lộ ra cả một thân hình săn chắc hoàn mĩ, anh thản nhiên đứng quấn chiếc khăn tắm quanh eo mình rồi nhìn tôi với ánh mắt vàng cam không một chút cảm xúc bật hỏi


“Nhìn đủ chưa hả?”


Cô nhăn mặt che mắt mình lại đỏ bừng mặt hét toáng vang trời


“Áaa…anh…anh đúng là bệnh hoạn, sao tự dưng bước ra khỏi bồn tắm mà không nói gì hả?”


Anh lướt ngang và người cô hất nhẹ mái tóc đen mượt của mình ra sau


“Chẳng phải cô bảo tôi mặc quần áo vào rồi ra ngoài sao?”


Cô vẫn đứng che mắt mình ngại ngùng nói


“Nhưng…nhưng anh ít nhất ra cũng phải nói cho tôi biết để tôi không quay mặt lại chứ?”


Anh cười nhạt rồi kéo tay cô khỏi mắt xuống


“Có sao đâu chứ? Cô cũng thấy hết cả rồi còn che mắt làm cái gì nữa”


Cô nhăn mặt nhìn anh quát lớn


“Bộ anh không biết ngượng sao? Sao có thể thản nhiên khi bị người khác thấy hết cơ thể của mình chứ?”


Anh quay lưng đi về phía cửa phòng tắm, ngoáy tay mình nói


“Cô ồn ào quá, thấy rồi cũng có mất gì đâu”


Anh đi ra ngoài rồi lấy một chiếc áo lót đưa cho Tinh Nhiên một cách thản nhiên


“Này, lúc nãy vào phòng cô tôi nhặt nó ở dưới giường”


Tinh Nhiên trố mắt nhìn đã ngượng còn ngượng thêm, cô đỏ bừng mặt giật lại chiếc áo lót của mình rồi nhíp mắt nói lớn


“Biến thái, sao anh có thể nhặt mấy thứ đồ này thế hả?”


Anh vẫn thản nhiên mặc chiếc áo phông của mình vào người vừa nói


“Tại cô vứt lung tung nên tôi mới vô tình nhặt được, la hét ầm ĩ làm cái gì chứ?”


Cô nghiến răng đẩy anh ra cửa phòng căn hộ mình


“Mau về phòng anh đi, đừng ở phòng tôi nữa”


Cô đẩy anh ra rồi nhanh chóng đóng cửa lại một cái ” rầm” lớn, anh lẩm bẩm tự hỏi


“Cô ta làm gì tức giận vậy?Phụ nữ đúng là những sinh vật khó hiểu”


Phía bên trong phòng Tinh Nhiên, cô rối tung mọi suy nghĩ của mình chửi rủa anh


“Anh ta đúng là đồ biến thái, sao lại có thể thản nhiên cầm đồ lót của phụ nữ lên như vậy chứ? Hư hư…xấu hổ chết mất”


Cô lăn lộn trên giường lung tung vò đầu bứt tóc mình
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom