• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sát Vương (3 Viewers)

  • Chương 170

Bách Thảo Vương điều khiển đạo linh phù màu xanh trong cơ thể vào cây dừa trên tay. Cây dừa khô héo chuyển thành tươi tốt lập tức trở nên cực lớn, chắn phía trước Rút Hồn Đại Thủ Ấn.


Ầm! Đại Thủ Ấn nặng nề va vào cây dừa. Đại Thủ Ấn lập tức hóa thành hư ảo. Và trên cây dừa cũng hiện lên nhiều vết nứt rạn. Nhưng rất nhanh trở lại nguyên như cũ. Hơn nữa lại còn to hơn thêm, trong nháy mắt đã to đến mấy trăm trượng. Trái dừa nhanh chóng xoay tròn, hướng Định Dung Hầu lao đến.


- Thu!


Bách Thảo Vương khẽ kêu lên một tiếng. Định Dung Hầu bị quả dừa hút vào, lập tức quả dừa nhỏ lại, nhanh chóng chui vào tay Bách Thảo Vương.


- Thái gia chi kết giới!


Định Dung Hầu tránh không được, bị thu vào bên trong quả dừa. Quanh người là một mảnh tối đen, đưa tay cũng không nhìn thấy năm ngón.


Quả dừa thật lớn này, hiển nhiên là một trong chín đại phân thân của Áo Bỉ lão ma. Áo Bỉ lão ma phân thân dùng mấy trăm năm thời gian, trong quả dừa tạo thành “liễu gia chi kết giới”. Bị giam cầm trong kết giới của quả dừa, tương đương với việc bị phong ấn ở một không gian khác, giống như Đường Tiêu dùng mật thất bên trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ. Nếu tu vi võ học không đủ mạnh để thoát ra thì cuối cùng cũng sẽ bị quả dừa luyện hóa mất.


- Vô lượng thiên cơ, không ai có thể chịu được phá. Thân thể của ta bị nguy, nhưng thần trí của ta không nguy.


Định Dung Hầu thở ra một ngụm tinh khí, hóa thành một vài ngôi sao xuất hiện xung quanh người của y. Quả nhiên, y bị giam cầm trong kết giới của quả dừa. Thành quả dừa cổ xưa khắc đầy những loại phù văn, tựa hồ có thể giam cầm hết thảy lực lượng.


Trên đỉnh đầu của Định Dung Hầu có một hình tròn không có điêu khắc phù văn. Xem ra giống như bị sương mù che phủ, bị Định Dung Hầu dùng ánh sáng để chiếu lên, có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài. Nhưng cái lỗ nhỏ hình tròn này đang nhanh chóng thu nhỏ lại, lập tức toàn bộ lắp đầy.


- Hừ, muốn mê hoặc bản hầu sao? Ngươi còn kém một chút.


Thanh trường kiếm trong tay Định Dung Hầu hướng lên một ngón tay. Một tiếng rít gào vang lên, lập tức nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một kiếm khí sắc bén, bắn vào chính giữa cái lỗ nhỏ.


Sau khi bị giam cầm vào trong kết giới của quả dừa, Định Dung Hầu phát hiện trước mắt tất cả đều xanh biếc. Sau đó lại tiến nhập một kết giới khác.


- Một chút thủ đoạn, vẫn là cái “Bách Thủ Thiên Thảo” trận, có thể gạt được bản hầu sao?


Trường kiếm trong tay Định Dung Hầu vẽ hư hư về phía trước một cái. Một ánh sáng màu xanh hiện lên, không khí trước mặt y nứt ra một khe hở, lập tức cả người y cũng theo khe hở mà nhảy ra ngoài.


Không ngờ tới cái cây dừa của Bách Thảo Vương Bạc Hà lại được “Bách Thụ Thiên Thảo” trận canh giữ bên ngoài. Định Dung Hầu từ trong trận “Bách Thụ Thiên Thảo” nhảy ra, vừa vặn bị cái miệng quả dừa một lần nữa hút trở lại. Quả dừa này có được lực phân thân của Áo Bì lão ma nên hấp lực nuốt vào là vô tận.


Lúc này đây, Định Dung Hầu thắp sáng đầy sao, chuẩn bị một lần nữa nhân kiếm hợp nhất lao ra khỏi kết giới của quả dừa, thì phát hiện một lão già mặc áo xanh khoanh chân ngồi ngay lối ra.


- Áo Bỉ lão ma?


Định Dung Hầu lập tức nhận ra.


Hahahaha! Từ bên ngoài cây dừa truyền đến giọng cười đắc ý của Bách Thảo Vương Bạc Hà:


- Vừa nãy ta không có mời sư tôn phân thân đến trấn áp ngươi, để ngươi chạy thoát ra ngoài. Hiện tại, ta lại phong ấn ngươi một lần, để cho sư tôn giúp ta canh gác. Xem ngươi còn cách nào để thoát ra ngoài?


Bách Thảo Vương Bạc Hà trong lúc nói chuyện hướng quanh người bày ra “Bách Thụ Thiên Thảo” trận. Cho dù lúc này Định Dung Hầu có từ bên trong lao ra ngoài, nàng cũng một lần nữa tống hắn vào bên trong. Mỗi lần như vậy sẽ làm tiêu hao của y vài tia chân khí, xem y có thể ở trong quả dừa kia chống cự bao lâu.


Phân thân của Áo Bỉ lão ma vốn cường đại vô cùng. Tuy ở trong quả dừa chỉ có một tia chân khí của Áo Bỉ lão ma nhưng trong thiên hạ có bao nhiêu người địch lại?


Định Dung Hầu lần nữa hóa thành kiếm hình, muốn vượt qua phân thân của Áo Bỉ lão ma. Nhưng Áo Bỉ lão ma đột nhiên vươn một bàn tay khổng lồ như cành cây khô, hướng kiếm khí của Định Dung Hầu bắt tới, giống như là bắt lấy một vật bình thường. Thanh kiếm khí được ném vào lại bên trong quả dừa.


- Muốn chết!


Định Dung Hầu mắng to một tiếng. Thiên Cơ Thần Kiếm trong tay hóa thành mười hai đạo kiếm cầu vồng, hướng phân thân của Áo Bỉ lão ma đâm tới.


- Tĩnh!


Phân thân của Áo Bỉ lão ma cũng không trợn mắt, một ngón tay vẽ trước mặt một vòng tròn, ngưng tụ thành một màng đạo quang. Trên màng đạo quang được khắc một chữ “tĩnh”, lập tức màng quanh này nhanh chóng được mở rộng, chắn ngay trước người ông ta.


Bên trong quả dừa lập tức không còn âm thanh nào cả. Mười hai đạo kiếm cầu vồng của Thiên Cơ Thần Kiếm tất cả đều bị Lớp màng ánh sáng này ngăn cản bên ngoài. Muốn đâm vào giống như là một cây gỗ đâm vào miếng da trâu. Càng dùng sức thì lại bị bắn ngược trở lại. Định Dung Hầu phun ra một ngụm tinh khí lên Thiên Cơ Thần Kiếm. Mười hai đạo kiếm cầu vồng dùng sức tiếp tục hướng chữ “tĩnh” trên lớp màng ánh sáng đâm tới. Nhưng vô luận Định Dung Hầu dùng sức cỡ nào cũng không cách nào đâm thủng chữ tĩnh trên lớp màng ánh sáng.


- Lão quái vật kia không phải đã bị Thủy tổ phong ấn rồi sao? Rõ ràng là ở chỗ này làm loạn.


Định Dung Hầu giận dữ, liên tục trong tay ngưng tụ hơn mười khí đạn, hướng chữ tĩnh trên lớp màng ánh sáng lao tới.


Lớp màng ánh sáng bị bắn không ngừng rung rung. Chữ tĩnh cũng mờ đi, nhưng Áo Bỉ lão ma rất nhanh duỗi một ngón tay, một lần nữa viết lên một chữ “tĩnh”. Lớp màng ánh sáng lập tức ổn định trở lại.


- Ngươi thật lợi hại!


Định Dung Hầu không thể không yên tĩnh trở lại. Nếu cứ như vậy, một khi thể lực bị tiêu hao, tránh không được việc bị Áo Bỉ lão ma này luyện hóa mất. Nhất định phải tìm biện pháp khác mới được.


Cẩn thận ngẫm lại, nếu như lần này không hàng phục được Bách Thảo Vương, bị nàng ta đem ra luyện hóa, Tử Nguyệt Chân Nhân không có khả năng suy tính ra hậu quả nghiêm trọng này. Có thể vì cái gì mà ông ta đến đây chứ? Sẽ không phải lão già đó tính toán sai rồi sao? Nếu thật như vậy thì lần này xui xẻo lớn rồi.


Định Dung Hầu nhìn Áo Bỉ lão ma trước mặt, trong nội tâm nhiều lần tự đánh giá, có nên hay không lộ ra con át chủ bài cuối cùng. Nhưng vạn nhất sử dụng ra ngoài, nếu vẫn không xong thì chẳng phải chết ở chỗ này sao? Định Dung Hầu cho rằng Bách Thảo Vương hiện tại cũng không dám trực tiếp dùng thần hồn điều khiển phù văn trong quả dừa tiến hành luyện hóa hắn. Nàng nhất định sẽ bỏ đói y mấy tháng. Đợi y suy yếu rồi mới tiến hành luyện hóa sau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom