Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188
Đường Tiêu mừng rỡ trong lòng lúc nguy hiểm có thể cứu mạng thìhắn phải thử qua mới biết được nhưng võ học tu vi chạm phải bình cảnh không cách nào đột phá, có năm viên đan dược này xem ra làđơn giản rồi, chỉ cần tu vi đạt đến ăn một viên thì tỉ lệ đột phá sẽ tăng hơn nhiều.
Đường Tiêu thậm chí tính toán năm viên đan dược này hắn hiện tại là Nhân Nguyên ngũ cấp đột phá tới Địa Nguyên tứ cấp đều có chỗ bảo đảm, Bách Thảo vương tiện tay tặng năm viên đan dược sau khi đạt tới Địa Nguyên tứ cấp lại đến tìm nàng nói không chừng cóthể kiếm thêm vài viên nữa, há không phải một lần hành động tiến vào Thiên Nguyên cấp sao, ha ha lần này đúng là kiếm lợi lớn.
- Tuyệt phẩm đan dược ở trên đỉnh hầu như tiêu hao không còn nếu muốn tái sinh nữa thì phải chờ tới mấy vạn năm nữa.
Bách Thảo vương nhìn ngọc sơn đỉnh mà cảm khái nói một tiếng.
Ảo mộng của Đường Tiêu vừa rồi lập tức tan võ hóa ra Bách Thảo vương dùng hết trân tàng của nàng mới luyện chế ra năm viên đan dược này, nếu thế thì năm viên đan dược này dùng để đột pháđúng là không đáng rồi, có lẽ dùng nó để bảo vệ tính mạng của mình sẽ có lợi hơn.
Nhìn sợi tóc khô héo của Bách Thảo vương, bởi vì luyện chế đan dược vừa rồi mà trở nên khô héo Đường Tiêu bỗng nhiên có cảm giác không đành lòng, vừa rồi trải qua trận chiến với đại hoàng tửnàng có khả năng đãa bị thương bằng không sẽ không khô héo tiều tụy như vậy vốn Đường Tiêu đối với Bách Thảo vương cũng không có cảm tình đặc biệt gì, nhưng được người ta tặng ân huệ lớn nhưthế không báo đáp cũng không phải là tính cách của Đường Tiêu.
Đường Tiêu đem năm viên tuyệt phẩm đan dược đẩy ra đưa tới trước mặt của Bách Thảo vương.
Bách Thảo vương suy tư một lát tựa hồ minh bạch ý của tuyết điêu nàng đem năm viên đan dược đẩy trở về:
- Những đan dược này đối với ngươi có ích nhưng đối với ta thì vôdụng rồi.
Đường Tiêu suy nghĩ lời của Bách Thảo vương nói ý là tuyệt phẩmđan dược này chỉ có tác dụng với tu vi võ công thấp võ công tu vi cao sau này không có tác dụng lớn hắn đành thu về Đường Tiêu rất muốn mở miệng hỏi nàng một câu nhưng không thể làm, nếu nhưnàng ta biết mình không phải là Tuyết Điêu vương không chừng cóthể giết mình.
Sau khi luyện hế đan dược mặt trời cũng xuống núi, Bách Thảo vương hướng về phía đỉnh vách đá đi tới ngồi xuống duwjd dóhướng về phía mặt trời đang dần lặn đi, Đường Tiêu giương cánh bay ra một vòng sau đó dừng lại bên người của Bách Thảo vương cúi đầu nhìn lại thì thấy phía dưới là vực sâu vạn trượng.
Ở kiếp trước cho dù thân là sát thủ đỉnh cấp Đường Tiêu đối với vực sâu vạn trượng này cũng phát sinh vài phần sợ hãi, tuy nhiên kiếp này thì khác ngưng khí hóa điêu xong hắn tự do bay lượn trên trời cao vạn dặm.
Đường Tiêu ở bên người của Bách Thảo vương mà ngồi xuống cảngười trấn tĩnh lại cảnh giác nhìn chiến đấu lúc này tất cả cánh chim trở nên xốp vô cùng đây là một trạng thái hoàn toàn buông lỏng, chỉ có vững tin xung quanh không có bất kỳ uy hiếp gì mới có thểđược như vậy.
Bách Thảo vương thò cái đầu nhỏ tựa vào thân thể xốp của tuyếtđiêu đôi mắt vẫn mong ngóng chờ mặt trời lặn, Đường Tiêu nhìn thấy biểu lộ của nàng vào giờ phút này thì trong lòng không hiểu tại sao nàng lại thích xem mặt trời xuống núi.
- Ta trước kia sinh trưởng ở chỗ này, từ một hạt giống mọc rễ nảy mầm cho đến khi cành lá rậm rạp hơn mười vạn năm mỗi ngày đều nhìn mặt trời mọc nhìn mặt trời lặn.
Bách Thảo vương thì thào tưởng niệm.
Hơn mười vạn năm Đường Tiêu hít một hơi lạnh hắn không lý giảiđược mười vạn năm là khái niệm gì.
Hơn mười vạn năm cứ như vậy nhìn mặt trời mọc và mặt trời lặn, một con người khi còn sống sống tới trăm tuổi cũng chưa từng cócảm nhận nhân sinh như vậy nghĩ như thế Đường Tiêu đột nhiên hiểu ra tại sao Bách Thảo vương lại ở chỗ này ngắm mặt trời lặn.
Đường Tiêu có hơi ngây người tư tưởng của hắn tập trung cảm nhận mười vạn năm thời gian
Thân thể tuyết điêu điên cuồng xoay tròn may mà Đường Tiêu ngồi ở trên mặt đất nếu không rất có thể sẽ ngã vào trong vực sâu muôn trượng, Đường Tiêu phục hồi tinh thần lại đột nhiên tỉnh ngộ hắn nhất định là đã đột phá, vừa rồi trong cảm ngộ mười vạn năm hăn vô tình đột phá từ Nhân Nguyên ngũ cấp đột phá lên Nhân Nguyên lục cấp.
Tuy nhiên giờ phút này Đường Tiêu cũng không mừng rỡ, một lầnđột phá với cảm nhận mười vạn năm quả thực không đáng nhắc tới.
Đường Tiêu quay đầu nhìn Bách Thảo vương Bạc Hà thân thể khôhéo của nàng bao trùm một tầng màu vàng đôi mắt to nhìn về phía trước, trong ánh sáng tàn này không biết nàng nghĩ tới điều gìchẳng lẽ lại nhớ tới cảm giác mười vạn năm nàng đã từng trôi qua sao?
Đường Tiêu biết rõ hắn vĩnh viễn không đọc được cảm giác của Bách Thảo vương trừ phi hắn cũng ngồi ở trên vách núi này mười vạn năm.
Cuối cùng mặt trời cũng đã ngả về phía tây ở đằng kia một vòng kim quang biến mất ở chân trời, hai dòng nước từ trên mắt của Bách Thảo vương cuối cùng cũng lăn xuống rơi ở cánh chim trắng của Đường Tiêu Đường Tiêu cũng không biết tại sao hắn cũng cómột cảm giác đau thương nhàn nhạt.
Là người của hai thế giới Đường Tiêu chưa từng có cảm xúc này bởi vì hắn biết rõ một cường giả vĩnh viễn không được có cảm xúc này cũng vì điểm này cho nên Đường Tiêu một mực đóng băng bản thân mình cho tới bây giờ vẫn không có cảm tình với bất kỳ người nào.
Sau khi mặt trời lặn trên đỉnh Ngọc Sơn bao la sắc trời mờ mịt, BáchThảo vương nằm ở trên lưng của tuyết điêu lộ ra vẻ vô cùng mỏi mệt và suy yếu, Đường Tiêu đem Bách Thảo vương đến miệng hang Bách Thảo cốc, đã đến lúc hắn phải rời đi rồi có khả năng vĩnh viễn không gặp lại nàng nữa.
- Cấm chế xuống núi ta đã dời đi hoàn toàn, ngươi có thể từ nơi này trực tiếp đi xuống.
Bách Thảo vương chỉ chỉ đường xuống núi.
Tuyết Điêu gật nhẹ đầu cũng không nói gì nữa.
- Một trận chiến hôm nay ta bị thương nghiêm trọng cần phải bếquan một vạn năm một vạn năm sau chúng ta gặp lịa.
Bách Thảo vương cuối cùng tam biệt Đường Tiêu, tựa hồ như nói với hắn ngày mai chúng ta gặp lại vô cùng bình thanr
Đường Tiêu trầm mặc im lặng vạn năm đối với nàng chỉ ý nghĩa với một phần mười của tính mạng mà thôi, nhưng đối với hắn mà nói chính là vĩnh viễn không gặp lại, cho dù tương lai hắn may mắn tiến vào Thiên Nguyên nhưng tuổi thọ đại nạn vạn năm sau có thể trở thành tro bụi đất về với đất rồi.
Đúng lúc Bách Thảo vương đột nhiên quay đi Đường Tiêu đột nhiên nhớ tới điều gì đó gọi nàng một tiếng.
Đường Tiêu thậm chí tính toán năm viên đan dược này hắn hiện tại là Nhân Nguyên ngũ cấp đột phá tới Địa Nguyên tứ cấp đều có chỗ bảo đảm, Bách Thảo vương tiện tay tặng năm viên đan dược sau khi đạt tới Địa Nguyên tứ cấp lại đến tìm nàng nói không chừng cóthể kiếm thêm vài viên nữa, há không phải một lần hành động tiến vào Thiên Nguyên cấp sao, ha ha lần này đúng là kiếm lợi lớn.
- Tuyệt phẩm đan dược ở trên đỉnh hầu như tiêu hao không còn nếu muốn tái sinh nữa thì phải chờ tới mấy vạn năm nữa.
Bách Thảo vương nhìn ngọc sơn đỉnh mà cảm khái nói một tiếng.
Ảo mộng của Đường Tiêu vừa rồi lập tức tan võ hóa ra Bách Thảo vương dùng hết trân tàng của nàng mới luyện chế ra năm viên đan dược này, nếu thế thì năm viên đan dược này dùng để đột pháđúng là không đáng rồi, có lẽ dùng nó để bảo vệ tính mạng của mình sẽ có lợi hơn.
Nhìn sợi tóc khô héo của Bách Thảo vương, bởi vì luyện chế đan dược vừa rồi mà trở nên khô héo Đường Tiêu bỗng nhiên có cảm giác không đành lòng, vừa rồi trải qua trận chiến với đại hoàng tửnàng có khả năng đãa bị thương bằng không sẽ không khô héo tiều tụy như vậy vốn Đường Tiêu đối với Bách Thảo vương cũng không có cảm tình đặc biệt gì, nhưng được người ta tặng ân huệ lớn nhưthế không báo đáp cũng không phải là tính cách của Đường Tiêu.
Đường Tiêu đem năm viên tuyệt phẩm đan dược đẩy ra đưa tới trước mặt của Bách Thảo vương.
Bách Thảo vương suy tư một lát tựa hồ minh bạch ý của tuyết điêu nàng đem năm viên đan dược đẩy trở về:
- Những đan dược này đối với ngươi có ích nhưng đối với ta thì vôdụng rồi.
Đường Tiêu suy nghĩ lời của Bách Thảo vương nói ý là tuyệt phẩmđan dược này chỉ có tác dụng với tu vi võ công thấp võ công tu vi cao sau này không có tác dụng lớn hắn đành thu về Đường Tiêu rất muốn mở miệng hỏi nàng một câu nhưng không thể làm, nếu nhưnàng ta biết mình không phải là Tuyết Điêu vương không chừng cóthể giết mình.
Sau khi luyện hế đan dược mặt trời cũng xuống núi, Bách Thảo vương hướng về phía đỉnh vách đá đi tới ngồi xuống duwjd dóhướng về phía mặt trời đang dần lặn đi, Đường Tiêu giương cánh bay ra một vòng sau đó dừng lại bên người của Bách Thảo vương cúi đầu nhìn lại thì thấy phía dưới là vực sâu vạn trượng.
Ở kiếp trước cho dù thân là sát thủ đỉnh cấp Đường Tiêu đối với vực sâu vạn trượng này cũng phát sinh vài phần sợ hãi, tuy nhiên kiếp này thì khác ngưng khí hóa điêu xong hắn tự do bay lượn trên trời cao vạn dặm.
Đường Tiêu ở bên người của Bách Thảo vương mà ngồi xuống cảngười trấn tĩnh lại cảnh giác nhìn chiến đấu lúc này tất cả cánh chim trở nên xốp vô cùng đây là một trạng thái hoàn toàn buông lỏng, chỉ có vững tin xung quanh không có bất kỳ uy hiếp gì mới có thểđược như vậy.
Bách Thảo vương thò cái đầu nhỏ tựa vào thân thể xốp của tuyếtđiêu đôi mắt vẫn mong ngóng chờ mặt trời lặn, Đường Tiêu nhìn thấy biểu lộ của nàng vào giờ phút này thì trong lòng không hiểu tại sao nàng lại thích xem mặt trời xuống núi.
- Ta trước kia sinh trưởng ở chỗ này, từ một hạt giống mọc rễ nảy mầm cho đến khi cành lá rậm rạp hơn mười vạn năm mỗi ngày đều nhìn mặt trời mọc nhìn mặt trời lặn.
Bách Thảo vương thì thào tưởng niệm.
Hơn mười vạn năm Đường Tiêu hít một hơi lạnh hắn không lý giảiđược mười vạn năm là khái niệm gì.
Hơn mười vạn năm cứ như vậy nhìn mặt trời mọc và mặt trời lặn, một con người khi còn sống sống tới trăm tuổi cũng chưa từng cócảm nhận nhân sinh như vậy nghĩ như thế Đường Tiêu đột nhiên hiểu ra tại sao Bách Thảo vương lại ở chỗ này ngắm mặt trời lặn.
Đường Tiêu có hơi ngây người tư tưởng của hắn tập trung cảm nhận mười vạn năm thời gian
Thân thể tuyết điêu điên cuồng xoay tròn may mà Đường Tiêu ngồi ở trên mặt đất nếu không rất có thể sẽ ngã vào trong vực sâu muôn trượng, Đường Tiêu phục hồi tinh thần lại đột nhiên tỉnh ngộ hắn nhất định là đã đột phá, vừa rồi trong cảm ngộ mười vạn năm hăn vô tình đột phá từ Nhân Nguyên ngũ cấp đột phá lên Nhân Nguyên lục cấp.
Tuy nhiên giờ phút này Đường Tiêu cũng không mừng rỡ, một lầnđột phá với cảm nhận mười vạn năm quả thực không đáng nhắc tới.
Đường Tiêu quay đầu nhìn Bách Thảo vương Bạc Hà thân thể khôhéo của nàng bao trùm một tầng màu vàng đôi mắt to nhìn về phía trước, trong ánh sáng tàn này không biết nàng nghĩ tới điều gìchẳng lẽ lại nhớ tới cảm giác mười vạn năm nàng đã từng trôi qua sao?
Đường Tiêu biết rõ hắn vĩnh viễn không đọc được cảm giác của Bách Thảo vương trừ phi hắn cũng ngồi ở trên vách núi này mười vạn năm.
Cuối cùng mặt trời cũng đã ngả về phía tây ở đằng kia một vòng kim quang biến mất ở chân trời, hai dòng nước từ trên mắt của Bách Thảo vương cuối cùng cũng lăn xuống rơi ở cánh chim trắng của Đường Tiêu Đường Tiêu cũng không biết tại sao hắn cũng cómột cảm giác đau thương nhàn nhạt.
Là người của hai thế giới Đường Tiêu chưa từng có cảm xúc này bởi vì hắn biết rõ một cường giả vĩnh viễn không được có cảm xúc này cũng vì điểm này cho nên Đường Tiêu một mực đóng băng bản thân mình cho tới bây giờ vẫn không có cảm tình với bất kỳ người nào.
Sau khi mặt trời lặn trên đỉnh Ngọc Sơn bao la sắc trời mờ mịt, BáchThảo vương nằm ở trên lưng của tuyết điêu lộ ra vẻ vô cùng mỏi mệt và suy yếu, Đường Tiêu đem Bách Thảo vương đến miệng hang Bách Thảo cốc, đã đến lúc hắn phải rời đi rồi có khả năng vĩnh viễn không gặp lại nàng nữa.
- Cấm chế xuống núi ta đã dời đi hoàn toàn, ngươi có thể từ nơi này trực tiếp đi xuống.
Bách Thảo vương chỉ chỉ đường xuống núi.
Tuyết Điêu gật nhẹ đầu cũng không nói gì nữa.
- Một trận chiến hôm nay ta bị thương nghiêm trọng cần phải bếquan một vạn năm một vạn năm sau chúng ta gặp lịa.
Bách Thảo vương cuối cùng tam biệt Đường Tiêu, tựa hồ như nói với hắn ngày mai chúng ta gặp lại vô cùng bình thanr
Đường Tiêu trầm mặc im lặng vạn năm đối với nàng chỉ ý nghĩa với một phần mười của tính mạng mà thôi, nhưng đối với hắn mà nói chính là vĩnh viễn không gặp lại, cho dù tương lai hắn may mắn tiến vào Thiên Nguyên nhưng tuổi thọ đại nạn vạn năm sau có thể trở thành tro bụi đất về với đất rồi.
Đúng lúc Bách Thảo vương đột nhiên quay đi Đường Tiêu đột nhiên nhớ tới điều gì đó gọi nàng một tiếng.
Bình luận facebook