Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 364
Dịch: black
Triệu Thanh cẩn thận đánh giá Đường Tiêu, so sánh với người trong mộng. Không biết có phải là cảm thấy Tôn Văn cùng người trong mộng thần giống mà hình không giống, ánh mắt Triệu Thanh nhìn Đường Tiêu có chút lạc lõng.
Đường Tiêu đơn giản vạch rõ ràng:
- Ta bây giờ? Ý muội nói là sau khi Tôn Văn chết, ta?
Triệu Thanh lần nữa cúi đầu:
- Ừm, có lẽ là ta ảo giác thôi.
Đường Tiêu suy tư nửa ngày, trong ấn tượng của hắn dường như mấy đời trước chưa từng tới Huyền Vũ Đại Lục, cũng không cứu cô bé bảy tuổi nào. Hơn nữa, đối với cô bé bảy tuổi nói lời kia, làm chuyện kia? Cái này…tuyệt đối không phải phong cách của Đường Tiêu.
Đường Tiêu không nói gì nữa, chỉ ngồi dựa vào tường.
Qua chốc lát, Triệu Thanh đẩy hắn, đỏ mặt nhắc nhở một tiếng:
- Sư huynh, chúng ta bắt đầu đi, đừng chậm trễ chính sự của huynh.
- Ừm.
Đường Tiêu ừ một tiếng, ngồi dậy đứng bên giường.
Triệu Thanh chần chờ một lát, duỗi chân ra lại nằm xuống, hai chân vẫn khép chặt, tay bản năng che chỗ dưới phần bụng.
Để một cô gái mười sáu tuổi cởi quần trước mặt đàn ông, còn banh hai chân ra đúng là việc rất khó xử. Huống chi đây là lần đầu tiên trong đời cô.
Triệu Thanh cắn răng, đặt quyết tâm, rốt cuộc thật khó khăn mở ra hai chân hướng Đường Tiêu, mắt không dám nhìn thẳng hắn, mờ mịt nhìn nóc nhà.
Đường Tiêu ngồi xổm xuống, đẩy hai đầu gối Triệu Thanh, ám thị cô giang chưa đủ rộng, không hoàn toàn mở ra bình đài để lấy thuốc. Triệu Thanh bản năng căng cứng chân một lúc, rốt cuộc cố gắng tách chân ra hai bên.
Thiếu nữ mười sáu tuổi, chỗ cực âm nở một đóa hoa sự sống cực kỳ mỹ lệ. Đóa hoa này đẹp đến không thể dùng ngôn ngữ hình dung, ngay cả Đường Tiêu đột nhiên trông thấy cũng nhịn không được toàn thân chấn động.
Không biết có phải vì đây là lần đầu tiên Triệu Thanh dùng tư thế này xuất hiện trước mặt đàn ông, biết Đường Tiêu nhìn chỗ đó, Cực Âm Dược Dịch bắt đầu ngưng tụ ở cánh hoa.
Đường Tiêu duỗi tay đưa đan bình qua đón lấy vài giọt dược dịch, nhưng hắn nhớ tới Áo Bỉ Lão Ma đã dặn một việc quan trọng.
Nếu như dược phôi bị phá hủy phong ấn, sinh ra dược dịch không thể dùng, miễn cưỡng sử dụng tế luyện ra dược hoàn sẽ bởi vì bên trong lẫn lộn dương khí làm hỏng dược tính cả đan dược. Cho nên Đường Tiêu không thể không cẩn thận kiểm ra một chút dược phôi có còn nguyên không.
Muốn kiểm tra dược phôi có còn nguyên, cách chủ yếu là vọng, văn, vấn, thiết trong trung y, lúc trước Áo Bỉ Lão Ma đã cẩn thận truyền cho Đường Tiêu.
Vọng, là nhìn xem cửa vào, quan sát thật kỹ, xem cái màng có còn đó không, có dấu vết bị người phá hư không.
Đường Tiêu cẩn thận tách ra hai mảnh cánh hoa, sau đó gần sát xem xét kỹ, phát hiện màng còn đó, chính giữa có một lỗ hổng một ngón tay đều khó len vào, màng hoàn chỉnh không có dấu vết bị người phá hư.
Văn chính là ngửi mùi, dược phôi chưa bị mở phong thì từ chỗ cánh hoa đến lối vào sẽ có mùi hương nhàn nhạt. Còn mở phong rồi bị dương khí nhiễm phá hư sẽ lẫn một ít mùi lạ, dược phôi bị nhiễm càng nhiều dương khí thì mùi càng nặng.
Dược phôi trước mắt từ cánh hoa đến lối vào chỉ có mùi hương nhẹ, không có vị lạ nào, rất rõ ràng điểm này cũng thích hợp.
Hỏi, tức hỏi dược phôi này trải qua cái gì.
Mới rồi Triệu Thanh lấp lửng nói mấy lời kỳ lạ, nhưng theo Đường Tiêu phân tích thì hơn phân nửa là cô làm mộng mị. Một người ở trong mộng làm cái gì không có nghĩa là sẽ hành động trong hiện thực. Cho nên mấy lời cô nói không thể làm tham khảo.
Thiết, tức tự tay điều tra mạch tượng.
Bình đài hái dược chia làm dược đài, dược căn, dược diệp, cửa dược các loại mạch. Dược phôi chưa mở phong khi sờ vào dược đài, chạm vào dược căn, nhẹ giật lá thì sẽ có phản ứng rất mãnh liệt. Mà khi chạm vào cửa dược cực kỳ mềm mại thì sẽ khiến dược phôi sinh ra cảm giác không thoải mái. Dựa vào phản ứng khác nhau thì có thể xác định dược phôi này còn nguyên hay không.
Trải qua bốn cách vọng, văn, vấn, thiết quan sát kiểm tra đầy đủ, Đường Tiêu đoán dược phôi này rõ ràng còn nguyên chưa xé, dược dịch hoàn toàn phù hợp yêu cầu lấy dược của Áo Bỉ Lão Ma.
Qua đợt trắc nghiệm này, đáy đan bình đã thu được một ít dược dịch. Đường Tiêu ngừng tay, cầm dược bình để ở dưới lối vào, chờ đợi dược phôi tuôn ra càng nhiều dược dịch.
‘Ngươi không được ngừng tay, cứ như vậy thì khi nào mới chứa đầy bình hả?’ Giọng Áo Bỉ Lão Ma truyền vào thần niệm của Đường Tiêu.
‘Ngươi đang nhìn lén?’ Đường Tiêu nhíu mày. Loại chuyện này riêng tư chút thì tốt hơn, chủ yếu là vì Triệu Thanh.
‘Lão ma còn chưa hồi sinh, nguyên thần suy yếu, ở trong Gia Hồ không thể ra ngoài, xem gì được mà xem? Chỉ là cảm ứng thôi. Nếu có thể ra ngoài thì lão ma đã tự mình động thủ rồi! Nhăn nhó lề mề như ngươi thì khi nào mới luyện thành Âm Cực Đan!’ Áo Bỉ Lão Ma rất khó chịu đáp lại Đường Tiêu.
Đương nhiên Đường Tiêu biết làm vậy thì hiệu suất rất thấp.
Hắn cắn răng một cái, nói với Triệu Thanh.:
- Sư muội, ta phải ra tay thúc đẩy muội rồi.
Dường như Triệu Thanh hơi sợ, hỏi:
- Ra tay? Sẽ…làm sao?
Đường Tiêu thật dịu dàng đáp lại Triệu Thanh:
- Ta sẽ từ từ sờ thân thể muội, không để muội bị thương.
Đương nhiên đây cũng là yêu cầu đặc biệt của thuật thôi dược. Ngươi càng dịu dàng, dược phôi càng thoải mái thì dược dịch càng ra nhiều. Nếu cưỡng ép khiến dược phôi sợ hãi, chỉ sợ không có một giọt dược dịch.
- A…vậy…sư huynh ra tay đi.
Triệu Thanh nhắm mắt lại, tâm nhảy loạn.
Đường Tiêu chần chờ một lát, vươn tay sờ bả vai Triệu Thanh. Mới đầu thân thể Triệu Thanh hơi căng thẳng, nhưng theo Đường Tiêu dịu dàng vuốt ve thì cô chậm rãi thả lỏng.
Quả nhiên, có thúc đẩy thì tốc độ Cực Âm Dược Dịch ngưng tụ nhanh chút, không lâu sau đã được nửa bình. Nhưng tốc độ còn chưa đủ nhanh, chủ yếu là vì vị trí kích động không đúng. Cuối cùng, Đường Tiêu cắn răng sờ trước ngực Triệu Thanh. Tuy cách lớp vải vuốt ve nhưng thân thể Triệu Thanh vẫn kịch liệt rung động. Cực Âm Dược Dịch ngưng tụ tăng nhanh gấp mấy lần, mau chóng đầy hơn nửa đan bình.
Trên người chỗ không thể để người nhìn đã bị xem hết, chỗ không bị sờ cũng đã sờ qua, Triệu Thanh đã chuẩn bị tốt hiến thân cho người đàn ông trước mặt. Nhưng dủ là vậy thì cô vẫn kiềm không được có xúc động muốn khóc, loại cảm giác khó nói thành lời.
Dù sao về tương lai, người đàn ông này không cho cô bất cứ hứa hẹn gì.
Triệu Thanh cẩn thận đánh giá Đường Tiêu, so sánh với người trong mộng. Không biết có phải là cảm thấy Tôn Văn cùng người trong mộng thần giống mà hình không giống, ánh mắt Triệu Thanh nhìn Đường Tiêu có chút lạc lõng.
Đường Tiêu đơn giản vạch rõ ràng:
- Ta bây giờ? Ý muội nói là sau khi Tôn Văn chết, ta?
Triệu Thanh lần nữa cúi đầu:
- Ừm, có lẽ là ta ảo giác thôi.
Đường Tiêu suy tư nửa ngày, trong ấn tượng của hắn dường như mấy đời trước chưa từng tới Huyền Vũ Đại Lục, cũng không cứu cô bé bảy tuổi nào. Hơn nữa, đối với cô bé bảy tuổi nói lời kia, làm chuyện kia? Cái này…tuyệt đối không phải phong cách của Đường Tiêu.
Đường Tiêu không nói gì nữa, chỉ ngồi dựa vào tường.
Qua chốc lát, Triệu Thanh đẩy hắn, đỏ mặt nhắc nhở một tiếng:
- Sư huynh, chúng ta bắt đầu đi, đừng chậm trễ chính sự của huynh.
- Ừm.
Đường Tiêu ừ một tiếng, ngồi dậy đứng bên giường.
Triệu Thanh chần chờ một lát, duỗi chân ra lại nằm xuống, hai chân vẫn khép chặt, tay bản năng che chỗ dưới phần bụng.
Để một cô gái mười sáu tuổi cởi quần trước mặt đàn ông, còn banh hai chân ra đúng là việc rất khó xử. Huống chi đây là lần đầu tiên trong đời cô.
Triệu Thanh cắn răng, đặt quyết tâm, rốt cuộc thật khó khăn mở ra hai chân hướng Đường Tiêu, mắt không dám nhìn thẳng hắn, mờ mịt nhìn nóc nhà.
Đường Tiêu ngồi xổm xuống, đẩy hai đầu gối Triệu Thanh, ám thị cô giang chưa đủ rộng, không hoàn toàn mở ra bình đài để lấy thuốc. Triệu Thanh bản năng căng cứng chân một lúc, rốt cuộc cố gắng tách chân ra hai bên.
Thiếu nữ mười sáu tuổi, chỗ cực âm nở một đóa hoa sự sống cực kỳ mỹ lệ. Đóa hoa này đẹp đến không thể dùng ngôn ngữ hình dung, ngay cả Đường Tiêu đột nhiên trông thấy cũng nhịn không được toàn thân chấn động.
Không biết có phải vì đây là lần đầu tiên Triệu Thanh dùng tư thế này xuất hiện trước mặt đàn ông, biết Đường Tiêu nhìn chỗ đó, Cực Âm Dược Dịch bắt đầu ngưng tụ ở cánh hoa.
Đường Tiêu duỗi tay đưa đan bình qua đón lấy vài giọt dược dịch, nhưng hắn nhớ tới Áo Bỉ Lão Ma đã dặn một việc quan trọng.
Nếu như dược phôi bị phá hủy phong ấn, sinh ra dược dịch không thể dùng, miễn cưỡng sử dụng tế luyện ra dược hoàn sẽ bởi vì bên trong lẫn lộn dương khí làm hỏng dược tính cả đan dược. Cho nên Đường Tiêu không thể không cẩn thận kiểm ra một chút dược phôi có còn nguyên không.
Muốn kiểm tra dược phôi có còn nguyên, cách chủ yếu là vọng, văn, vấn, thiết trong trung y, lúc trước Áo Bỉ Lão Ma đã cẩn thận truyền cho Đường Tiêu.
Vọng, là nhìn xem cửa vào, quan sát thật kỹ, xem cái màng có còn đó không, có dấu vết bị người phá hư không.
Đường Tiêu cẩn thận tách ra hai mảnh cánh hoa, sau đó gần sát xem xét kỹ, phát hiện màng còn đó, chính giữa có một lỗ hổng một ngón tay đều khó len vào, màng hoàn chỉnh không có dấu vết bị người phá hư.
Văn chính là ngửi mùi, dược phôi chưa bị mở phong thì từ chỗ cánh hoa đến lối vào sẽ có mùi hương nhàn nhạt. Còn mở phong rồi bị dương khí nhiễm phá hư sẽ lẫn một ít mùi lạ, dược phôi bị nhiễm càng nhiều dương khí thì mùi càng nặng.
Dược phôi trước mắt từ cánh hoa đến lối vào chỉ có mùi hương nhẹ, không có vị lạ nào, rất rõ ràng điểm này cũng thích hợp.
Hỏi, tức hỏi dược phôi này trải qua cái gì.
Mới rồi Triệu Thanh lấp lửng nói mấy lời kỳ lạ, nhưng theo Đường Tiêu phân tích thì hơn phân nửa là cô làm mộng mị. Một người ở trong mộng làm cái gì không có nghĩa là sẽ hành động trong hiện thực. Cho nên mấy lời cô nói không thể làm tham khảo.
Thiết, tức tự tay điều tra mạch tượng.
Bình đài hái dược chia làm dược đài, dược căn, dược diệp, cửa dược các loại mạch. Dược phôi chưa mở phong khi sờ vào dược đài, chạm vào dược căn, nhẹ giật lá thì sẽ có phản ứng rất mãnh liệt. Mà khi chạm vào cửa dược cực kỳ mềm mại thì sẽ khiến dược phôi sinh ra cảm giác không thoải mái. Dựa vào phản ứng khác nhau thì có thể xác định dược phôi này còn nguyên hay không.
Trải qua bốn cách vọng, văn, vấn, thiết quan sát kiểm tra đầy đủ, Đường Tiêu đoán dược phôi này rõ ràng còn nguyên chưa xé, dược dịch hoàn toàn phù hợp yêu cầu lấy dược của Áo Bỉ Lão Ma.
Qua đợt trắc nghiệm này, đáy đan bình đã thu được một ít dược dịch. Đường Tiêu ngừng tay, cầm dược bình để ở dưới lối vào, chờ đợi dược phôi tuôn ra càng nhiều dược dịch.
‘Ngươi không được ngừng tay, cứ như vậy thì khi nào mới chứa đầy bình hả?’ Giọng Áo Bỉ Lão Ma truyền vào thần niệm của Đường Tiêu.
‘Ngươi đang nhìn lén?’ Đường Tiêu nhíu mày. Loại chuyện này riêng tư chút thì tốt hơn, chủ yếu là vì Triệu Thanh.
‘Lão ma còn chưa hồi sinh, nguyên thần suy yếu, ở trong Gia Hồ không thể ra ngoài, xem gì được mà xem? Chỉ là cảm ứng thôi. Nếu có thể ra ngoài thì lão ma đã tự mình động thủ rồi! Nhăn nhó lề mề như ngươi thì khi nào mới luyện thành Âm Cực Đan!’ Áo Bỉ Lão Ma rất khó chịu đáp lại Đường Tiêu.
Đương nhiên Đường Tiêu biết làm vậy thì hiệu suất rất thấp.
Hắn cắn răng một cái, nói với Triệu Thanh.:
- Sư muội, ta phải ra tay thúc đẩy muội rồi.
Dường như Triệu Thanh hơi sợ, hỏi:
- Ra tay? Sẽ…làm sao?
Đường Tiêu thật dịu dàng đáp lại Triệu Thanh:
- Ta sẽ từ từ sờ thân thể muội, không để muội bị thương.
Đương nhiên đây cũng là yêu cầu đặc biệt của thuật thôi dược. Ngươi càng dịu dàng, dược phôi càng thoải mái thì dược dịch càng ra nhiều. Nếu cưỡng ép khiến dược phôi sợ hãi, chỉ sợ không có một giọt dược dịch.
- A…vậy…sư huynh ra tay đi.
Triệu Thanh nhắm mắt lại, tâm nhảy loạn.
Đường Tiêu chần chờ một lát, vươn tay sờ bả vai Triệu Thanh. Mới đầu thân thể Triệu Thanh hơi căng thẳng, nhưng theo Đường Tiêu dịu dàng vuốt ve thì cô chậm rãi thả lỏng.
Quả nhiên, có thúc đẩy thì tốc độ Cực Âm Dược Dịch ngưng tụ nhanh chút, không lâu sau đã được nửa bình. Nhưng tốc độ còn chưa đủ nhanh, chủ yếu là vì vị trí kích động không đúng. Cuối cùng, Đường Tiêu cắn răng sờ trước ngực Triệu Thanh. Tuy cách lớp vải vuốt ve nhưng thân thể Triệu Thanh vẫn kịch liệt rung động. Cực Âm Dược Dịch ngưng tụ tăng nhanh gấp mấy lần, mau chóng đầy hơn nửa đan bình.
Trên người chỗ không thể để người nhìn đã bị xem hết, chỗ không bị sờ cũng đã sờ qua, Triệu Thanh đã chuẩn bị tốt hiến thân cho người đàn ông trước mặt. Nhưng dủ là vậy thì cô vẫn kiềm không được có xúc động muốn khóc, loại cảm giác khó nói thành lời.
Dù sao về tương lai, người đàn ông này không cho cô bất cứ hứa hẹn gì.
Bình luận facebook