Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 404
Dịch: black
Một lượng lớn đoàn hồn thi bỏ trốn vào hư không tiến vào Huyền Vũ đại lục. Hiện tại Huyền Vũ đại lục ở Bí Cảnh một màn hỗn loạn. Từ khi một vị thủ hộ sứ to gan lớn mật phá vỡ hư không cứu chúng ta khỏi Bí Cảnh, cục diện đã không thể khống chế, thiên giới đã phong tỏa toàn bộ Bí Cảnh, những tài nguyên có thể sử dụng của Huyền Vũ đại lục đang bị vận chuyển đi. Mười ngày sau, Huyền Vũ đại lục mất đi toàn bộ các giá trị lợi dụng, chính thức bị phá hủy.
Đường Tiêu nhíu mày, những lời của Vi Liên với những phán đoán trước đó của hắn không khác nhau lắm.
- Sư phụ, sư bá và các sư tổ của các kiếm thánh các cấp trở lên ở Tinh Vũ Tông, thật ra không phải đi tu sửa vết nứt gì trong không gian mà là tranh nhau vé trốn khỏi Bí Cảnh.
Vi Liên nói tiếp.
- Vé gì?
- Một cái lệnh bài thông hành đặc chế, dựa vào nó có thể thông qua màn sáng cấm chế qua Thành Huyền Vũ. Trong một trận truyền cổ, có thể đem người bình thường truyền đến từ Bí Cảnh này đến một Bí Cảnh khác gần đó nhất, cũng là hy vọng duy nhất có thể giúp chúng ta thoát khỏi trận hủy diệt này, rời khỏi Bí Cảnh. Với tu vi hiện tại của chúng ta rất khó cướp được lệnh bài. Nhưng nếu không cướp lấy thì chỉ có một con đường chết mà thôi. Ta cảm thấy thực lực của ta và ngươi liên thủ lại có thể có một tia hy vọng nắm được lệnh bài.
- Làm sao ngươi biết được những thông tin này?
Đường Tiêu nheo mắt lại.
- Ra ngoài bận cả tháng nay, nếu như ngay cả tình báo chuyện sinh tử của mình mà cũng làm không tốt thì quá thất bại đó.
Vi Liên đắc ý vểnh cái mũi lên.
- Vì sao lại tìm ta liên thủ cùng ngươi?
Đường Tiêu hỏi tiếp.
- Trí tuệ của ngươi, dũng khí, không phải chỉ cứu mạng chúng ta một lần, ta cũng không muốn đem tính mạng của mình đặt vào người không quen biết.
Vi Liên nhìn Đường Tiêu từ trên xuống dưới, trả lời rất dứt khoát nguyên nhân khác nàng không muốn nói ra.
- Đừng có nói điêu, nói lí do thật sự đi.
Đường Tiêu lắc đầu, cảm giác bị người khác khen ngợi không tệ, nhưng mà hắn hắn không vì những điều này mà đầu óc mơ hồ.
- Bởi vì ngươi mạnh mẽ, một khi chúng ta cướp được lệnh bài thông hành từ tay người khác mà không thể giết chết được đối phương, có thể để ngươi phát động niệm lực xóa đi thần thức lệnh bài đi, yểm cái này cũng có thể chứ?
Vi Liên cười cười.
Đường Tiêu cũng không dây dưa vấn đề này nữa, tuy rằng hắn không thể tùy ý phát huy uy lực của niệm ý, nhưng chuyện sử dụng ý niệm xóa đi thần thức cũng không lo lắng sẽ dẫn tới phát bạo thể.
- Ngươi có nghĩ những hồn thi đoạt xá giống như chúng ta, cho dù lấy được lệnh bài thông hành cũng rất có thể không có cách nào tiến vào màn sáng cấm chế của Thành Huyền Vũ không?
Đường Tiêu nhắc nhở Vi Liên một câu.
- Nhưng không có lệnh bài thông hành chúng ta nhất định không có cách nào đi vào màn sáng cấm chết.
Vi Liên trả lời Đường Tiêu.
Đường Tiêu không lên tiếng “ vượt ngục đào phạm” thoát ra lao ngục trở về, bên ngoài thiên la địa võng vẫn đang chờ, những ngày bình yên vô sự cũng không có nghĩa là đã tìm được con đường an toàn rời khỏi Bí Cảnh này, mới có thể có tự do thật sự. Tất cả mới là khảo nghiệm lớn nhất thoát ra khỏi hắc ám hư không.
Nếu như những gì Vi Liên nói, có được lệnh bài thông hành không nhất định là có thể rời đi được, nhưng không có lệnh bài thống hành nhất định không thể rời khỏi đây. Bởi vậy nhất định phải nắm được lệnh bài thông hành rồi nói sau.
- Vừa rồi lúc ta trở về, có một hồn thi đang giết đại quân, tốc độ tiến lên của bọn chúng không nhanh nhưng hai ngày sau đó nhất định sẽ qua Tinh Võ sơn. Cho dù Bí Cảnh không bị hủy diệt, Tinh Vũ Tông trong hai ngày nữa nhất định cũng sẽ bị hủy diệt.
Vi Liên lại nói một hồi với Đường Tiêu.
- Đại quân hồn thi.
Đường Tiêu giống như hít một hơi lạnh.
- Cùng mong cướp được lệnh bài thông hành còn có mấy người bạn bè mà những ngày chu du vừa rồi ta kết giao được, thực lực không kém chúng ta mấy, từng người có sở trường riêng. Lúc cướp lệnh bài có thể sẽ cần dùng đến, ngươi không ngại có thể cùng một đội với bọn họ?
Vi Liên hỏi tiếp, Đường Tiêu nhìn thoáng qua nàng một phát, nàng đối với chuyện đại quân hồn thi hủy diệt Tinh Vũ Tông cũng không có nhiều cảm giác, chỉ là buột miệng nói ra với Đường Tiêu.
- Không vấn đề, nhưng nếu như ta xem xét thấy ngươi che giấu ta điều gì, hoặc là ta cảm giác có chỗ nào không đúng, ta sẽ rời đi bất cứ lúc nào.
Đường Tiêu cũng không sao cả, khi còn là sát thủ ở kiếp trước, hắn cũng thường xuyên phải cùng một tổ với những người xa lạ, chỉ cần mình cẩn thận một chút, đừng đơn giản đem những gì đằng sau phó thác cho hắn là được rồi.
- Được thôi, ta nghĩ chúng ta đã thỏa đàm xong rồi, bây giờ chúng ta sẽ tiến đến trước núi Huyền Vũ, màn sáng cấm chế bao phủ toàn bộ thành Huyền Vũ. Nếu trận truyền đi ở ngay tại cung cấm của đại đế trong thành Huyền Vũ, ta và ngươi trước khi tiến vào trong núi Huyền Vũ cần phải có được hai tấm lệnh bài. Hiện tại chẫm trễ mỗi phút, hy vọng của chúng ta có thể rời sống sót rời khỏi đây sẽ giảm đi một phút.
Sắc mặt Vi Liên trở nên nghiêm túc.
- Với tốc độ của ta, đi qua núi Huyền Vũ cần mấy ngày?
Đường Tiêu hỏi Vi Liên.
- Khoảng hai ngày
- Cũng là nếu như ta mang theo những người trong viện đi, khả năng cần chín ngày mới được.
Đường Tiêu tính toán một chút.
- Mang bọn họ đi sao? Ngươi cho rằng lệnh bài truyền trận dễ cầm được lắm sao? Muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu sao? Hay là ngươi cho rằng ngày cuối cùng chúng ta có thể cướp lấy lệnh bài? Thời gian kéo dài cành lâu, số lượng lệnh bài cướp được sẽ càng ít, rất có thể sau chín ngày chúng ta đến được đã không còn tấm lệnh bài nào để cướp lấy nữa.
Đường Tiêu suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ta mang ngươi đi trước, nhưng sẽ gọi bọn họ cùng xuất phát, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi một tấm lệnh bài, cho ngươi rời đi trước. Ta sẽ tiếp tục tìm thêm nhiều lệnh bài nữa, đến ngày cuối cùng thì đem bọn họ cùng rời đi.
Vi Liên rất kỳ quái nhìn Đường Tiêu:
- Không quả quyết, dây cà dây muống lề mề, đó hình như không phải là phong cách của ngươi…
- Ta nói ngươi nhận lầm người rồi.
Đường Tiêu lắc đầu.
- Đứng nói nhiều nữa, hiện tại chậm trễ một phút hy vọng còn sống mà rời khỏi đây cũng sẽ chậm đi một phút. Đoạn đường này vô cùng nguy hiểm, khắp nơi đều là những hồn thi, thậm chí còn có những đại quân hồn thi. Với tu vi của bọn họ khi xảy ra chuyện bọn họ cũng không đi khỏi thành Huyền Vũ.
Vi Liên thở dài.
Một lượng lớn đoàn hồn thi bỏ trốn vào hư không tiến vào Huyền Vũ đại lục. Hiện tại Huyền Vũ đại lục ở Bí Cảnh một màn hỗn loạn. Từ khi một vị thủ hộ sứ to gan lớn mật phá vỡ hư không cứu chúng ta khỏi Bí Cảnh, cục diện đã không thể khống chế, thiên giới đã phong tỏa toàn bộ Bí Cảnh, những tài nguyên có thể sử dụng của Huyền Vũ đại lục đang bị vận chuyển đi. Mười ngày sau, Huyền Vũ đại lục mất đi toàn bộ các giá trị lợi dụng, chính thức bị phá hủy.
Đường Tiêu nhíu mày, những lời của Vi Liên với những phán đoán trước đó của hắn không khác nhau lắm.
- Sư phụ, sư bá và các sư tổ của các kiếm thánh các cấp trở lên ở Tinh Vũ Tông, thật ra không phải đi tu sửa vết nứt gì trong không gian mà là tranh nhau vé trốn khỏi Bí Cảnh.
Vi Liên nói tiếp.
- Vé gì?
- Một cái lệnh bài thông hành đặc chế, dựa vào nó có thể thông qua màn sáng cấm chế qua Thành Huyền Vũ. Trong một trận truyền cổ, có thể đem người bình thường truyền đến từ Bí Cảnh này đến một Bí Cảnh khác gần đó nhất, cũng là hy vọng duy nhất có thể giúp chúng ta thoát khỏi trận hủy diệt này, rời khỏi Bí Cảnh. Với tu vi hiện tại của chúng ta rất khó cướp được lệnh bài. Nhưng nếu không cướp lấy thì chỉ có một con đường chết mà thôi. Ta cảm thấy thực lực của ta và ngươi liên thủ lại có thể có một tia hy vọng nắm được lệnh bài.
- Làm sao ngươi biết được những thông tin này?
Đường Tiêu nheo mắt lại.
- Ra ngoài bận cả tháng nay, nếu như ngay cả tình báo chuyện sinh tử của mình mà cũng làm không tốt thì quá thất bại đó.
Vi Liên đắc ý vểnh cái mũi lên.
- Vì sao lại tìm ta liên thủ cùng ngươi?
Đường Tiêu hỏi tiếp.
- Trí tuệ của ngươi, dũng khí, không phải chỉ cứu mạng chúng ta một lần, ta cũng không muốn đem tính mạng của mình đặt vào người không quen biết.
Vi Liên nhìn Đường Tiêu từ trên xuống dưới, trả lời rất dứt khoát nguyên nhân khác nàng không muốn nói ra.
- Đừng có nói điêu, nói lí do thật sự đi.
Đường Tiêu lắc đầu, cảm giác bị người khác khen ngợi không tệ, nhưng mà hắn hắn không vì những điều này mà đầu óc mơ hồ.
- Bởi vì ngươi mạnh mẽ, một khi chúng ta cướp được lệnh bài thông hành từ tay người khác mà không thể giết chết được đối phương, có thể để ngươi phát động niệm lực xóa đi thần thức lệnh bài đi, yểm cái này cũng có thể chứ?
Vi Liên cười cười.
Đường Tiêu cũng không dây dưa vấn đề này nữa, tuy rằng hắn không thể tùy ý phát huy uy lực của niệm ý, nhưng chuyện sử dụng ý niệm xóa đi thần thức cũng không lo lắng sẽ dẫn tới phát bạo thể.
- Ngươi có nghĩ những hồn thi đoạt xá giống như chúng ta, cho dù lấy được lệnh bài thông hành cũng rất có thể không có cách nào tiến vào màn sáng cấm chế của Thành Huyền Vũ không?
Đường Tiêu nhắc nhở Vi Liên một câu.
- Nhưng không có lệnh bài thông hành chúng ta nhất định không có cách nào đi vào màn sáng cấm chết.
Vi Liên trả lời Đường Tiêu.
Đường Tiêu không lên tiếng “ vượt ngục đào phạm” thoát ra lao ngục trở về, bên ngoài thiên la địa võng vẫn đang chờ, những ngày bình yên vô sự cũng không có nghĩa là đã tìm được con đường an toàn rời khỏi Bí Cảnh này, mới có thể có tự do thật sự. Tất cả mới là khảo nghiệm lớn nhất thoát ra khỏi hắc ám hư không.
Nếu như những gì Vi Liên nói, có được lệnh bài thông hành không nhất định là có thể rời đi được, nhưng không có lệnh bài thống hành nhất định không thể rời khỏi đây. Bởi vậy nhất định phải nắm được lệnh bài thông hành rồi nói sau.
- Vừa rồi lúc ta trở về, có một hồn thi đang giết đại quân, tốc độ tiến lên của bọn chúng không nhanh nhưng hai ngày sau đó nhất định sẽ qua Tinh Võ sơn. Cho dù Bí Cảnh không bị hủy diệt, Tinh Vũ Tông trong hai ngày nữa nhất định cũng sẽ bị hủy diệt.
Vi Liên lại nói một hồi với Đường Tiêu.
- Đại quân hồn thi.
Đường Tiêu giống như hít một hơi lạnh.
- Cùng mong cướp được lệnh bài thông hành còn có mấy người bạn bè mà những ngày chu du vừa rồi ta kết giao được, thực lực không kém chúng ta mấy, từng người có sở trường riêng. Lúc cướp lệnh bài có thể sẽ cần dùng đến, ngươi không ngại có thể cùng một đội với bọn họ?
Vi Liên hỏi tiếp, Đường Tiêu nhìn thoáng qua nàng một phát, nàng đối với chuyện đại quân hồn thi hủy diệt Tinh Vũ Tông cũng không có nhiều cảm giác, chỉ là buột miệng nói ra với Đường Tiêu.
- Không vấn đề, nhưng nếu như ta xem xét thấy ngươi che giấu ta điều gì, hoặc là ta cảm giác có chỗ nào không đúng, ta sẽ rời đi bất cứ lúc nào.
Đường Tiêu cũng không sao cả, khi còn là sát thủ ở kiếp trước, hắn cũng thường xuyên phải cùng một tổ với những người xa lạ, chỉ cần mình cẩn thận một chút, đừng đơn giản đem những gì đằng sau phó thác cho hắn là được rồi.
- Được thôi, ta nghĩ chúng ta đã thỏa đàm xong rồi, bây giờ chúng ta sẽ tiến đến trước núi Huyền Vũ, màn sáng cấm chế bao phủ toàn bộ thành Huyền Vũ. Nếu trận truyền đi ở ngay tại cung cấm của đại đế trong thành Huyền Vũ, ta và ngươi trước khi tiến vào trong núi Huyền Vũ cần phải có được hai tấm lệnh bài. Hiện tại chẫm trễ mỗi phút, hy vọng của chúng ta có thể rời sống sót rời khỏi đây sẽ giảm đi một phút.
Sắc mặt Vi Liên trở nên nghiêm túc.
- Với tốc độ của ta, đi qua núi Huyền Vũ cần mấy ngày?
Đường Tiêu hỏi Vi Liên.
- Khoảng hai ngày
- Cũng là nếu như ta mang theo những người trong viện đi, khả năng cần chín ngày mới được.
Đường Tiêu tính toán một chút.
- Mang bọn họ đi sao? Ngươi cho rằng lệnh bài truyền trận dễ cầm được lắm sao? Muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu sao? Hay là ngươi cho rằng ngày cuối cùng chúng ta có thể cướp lấy lệnh bài? Thời gian kéo dài cành lâu, số lượng lệnh bài cướp được sẽ càng ít, rất có thể sau chín ngày chúng ta đến được đã không còn tấm lệnh bài nào để cướp lấy nữa.
Đường Tiêu suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ta mang ngươi đi trước, nhưng sẽ gọi bọn họ cùng xuất phát, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi một tấm lệnh bài, cho ngươi rời đi trước. Ta sẽ tiếp tục tìm thêm nhiều lệnh bài nữa, đến ngày cuối cùng thì đem bọn họ cùng rời đi.
Vi Liên rất kỳ quái nhìn Đường Tiêu:
- Không quả quyết, dây cà dây muống lề mề, đó hình như không phải là phong cách của ngươi…
- Ta nói ngươi nhận lầm người rồi.
Đường Tiêu lắc đầu.
- Đứng nói nhiều nữa, hiện tại chậm trễ một phút hy vọng còn sống mà rời khỏi đây cũng sẽ chậm đi một phút. Đoạn đường này vô cùng nguy hiểm, khắp nơi đều là những hồn thi, thậm chí còn có những đại quân hồn thi. Với tu vi của bọn họ khi xảy ra chuyện bọn họ cũng không đi khỏi thành Huyền Vũ.
Vi Liên thở dài.
Bình luận facebook