-
Chương 1
1.
Tôi và Lục Chấp Diệc kết hôn được ba năm.
Trong ba năm này, anh ở nhà không quá ba ngày.
Thời gian còn lại không phải đóng phim thì là trên đường đi đóng phim.
Thỉnh thoảng, tôi lại rơi vào trạng thái thất thần và tự hỏi
"Chúng tôi có thật sự đã kết hôn không?"
Lục Chấp Diệc có vô số người hâm mộ, mỗi người đều muốn gọi anh là chồng.
Khi được hỏi về vấn đề này trước ống kính, anh ấy ngẩn người một chốc, sau đó cười nhạt và nói.
"Nếu thích thì cứ để các cô ấy gọi vậy đi."
Đoạn phỏng vấn này cứ thế được dân mạng truyền tay nhau đi khắp nơi.
Tôi một bên vừa lướt Weibo, một bên vừa nghĩ "các cô ấy" trong đó có tôi không?
Có phải tôi cũng trở thành một phần trong nhóm người có thể gọi anh ấy bằng bất cứ gì mình thích mà không thành vấn đề không?
Rõ ràng chúng tôi là vợ chồng theo pháp luật.
Nhưng có một sự thật là tôi cũng là fan của anh ấy.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy trên màn ảnh rộng, tôi đã bị thu hút.
Mỗi bước đi của tôi sau đó đều là nỗ lực để đến gần anh hơn.
Nhưng dường như chúng tôi càng ngày càng cách xa nhau.
Trong buổi liên hoan của đoàn phim, anh là nam chính đứng dưới ánh sáng chói lọi, còn tôi chỉ có thể đứng ở trong góc tối dõi theo.
Nữ chính Tang Nhu là người nổi tiếng, một bông hồng đỏ trong giới.
Gương mặt cô ấy ửng hồng vì rượu, dáng vẻ kiều diễm và quyến rũ khiến lòng người rung động.
"Anh Lục, được hợp tác với anh là niềm vinh hạnh của em, đây cũng là may mắn của em."
Cô ấy đứng lên và nói một cách ngượng ngùng nhưng kiên định
"Em thích anh, thật sự thích anh từ rất lâu rồi."
Vẻ mặt Lục Chấp Diệc dừng lại trong phút dốc.
Không khí trong hội trường trở nên nóng bỏng và mọi người ồ lên trong hò reo.
Tôi dường như mắc kẹt trong một không gian kín, chỉ biết nín thở chờ câu trả lời từ Lục Chấp Diệc.
Anh giống như lấy lại được bình tĩnh, rồi mỉm cười và thở dài.
Sau đó nâng chén trong tay chạm nhẹ vào Tang Nhu.
Hai chén sứ va vào nhau và vang lên tiếng leng keng thanh thúy.
Lục Chấp Diệc cũng không từ chối cô ấy.
Biểu tình của Tang Nhu kích động, thụ sủng nhược kinh, thậm chí rơi nước mắt.
Khóc cái gì hả.
Tôi cắn chặt răng.
Tôi cảm thấy rằng tôi mới là người nên khóc mới đúng.
2.
Hành lang khách sạn vắng lặng.
Đạo diễn cho nghỉ một ngày, hầu như mọi người đều muốn về nhà nghỉ ngơi.
Ngoại trừ tôi.
Bởi vì tôi biết Lục Chấp Diệc cũng không về.
Tôi đứng ở cửa phòng anh đợi.
Quả nhiên, âm thanh thang máy vang lên, tiếng bước chân quen thuộc truyền đến.
Nhịp điệu trầm ổn.
Không hề có dấu hiệu của men say.
Thà là say, bằng không sao không từ chối Tang Nhu.
Tôi càng nghĩ càng tức giận, thừa dịp anh mở cửa lao vào trong.
"?!"
Lục Chấp Diệc cũng sửng sốt, nhưng tôi đã đâm vào trong trước.
"Ai?"
Tôi im lặng, muốn hù dọa anh.
Tiếng thở dài khó nhận ra tiêu tán trong bóng tối, Lục Chỉ Diệc bật đèn lên.
Ánh sáng đột ngột khiến tôi chảy nước mắt.
"Văn Giai Kỳ."
Anh gọi tên tôi, giọng điệu nghe không rõ hỉ nộ.
Cuối cùng, tôi không kìm được uất ức và bật khóc.
"Là em."
"Sao cô lại đến đây?"
Tại sao lại là câu này, tôi không hề muốn nghe.
Lục Chấp Diệc không nói được những lờ tôi muốn nghe.
Vì thế tôi liền nhón chân che kín miệng anh.
Không hề có quy tắc, vụng về bối rối.
Khi anh bị ôm eo đẩy ra, tôi vòng tay thật chặt quanh cổ anh rồi bật khóc.
"Anh không thể làm như vậy, đây là nghĩa vụ vợ chồng."
Lục Chấp Diệc dừng lại một chút, sau đó tách tôi ra khỏi người anh không hề do dự.
"Văn Giai Kỳ" Anh nâng cằm vẫn còn đầy vết nước mắt của tôi, từng chữ thốt lên như đâm vào tim.
"Đây không phải nghĩa vụ của tôi."
3.
Đây không phải, vậy thì là gì?
Sau khi kết hôn không về nhà và cũng không thừa nhận tôi ở bên ngoài.
Có thể mập mờ với những người phụ nữ khác nhưng lại từ chối tôi tới gần.
"Vậy anh nói cho em biết nghĩa vụ của anh là gì?"
Tôi nghĩ không thông, mở miệng hỏi.
Nếu không muốn thừa nhận thì tại sao chấp nhận hôn lễ này?
Lục Chấp Diệc buông tay, đứng dậy.
"Anh nói đi." Tôi không buông tha mà đuổi theo.
Lục Chấp Diệc có vẻ là mất hứng, cũng có vẻ là thỏa hiệp.
Anh đẩy tôi ra: "Đã khuya rồi, mau quay về nghỉ ngơi đi."
"Không." Tôi mím môi từ chối: "Em muốn ở lại."
Vẻ mặt của Lục Chấp Diệc chìm trong bóng tối, không đợi được phản ứng của anh, tôi kéo tay áo anh.
"Anh giận em đúng không? Nếu vẫn là vì chuyện đó, em có thể giải thích với anh..."
"Đủ rồi!"
Lục Chấp Diệc đánh gãy lời tôi, anh rút tay lại, giọng điệu lạnh lùng vang lên.
"Chuyện đó đã xảy ra quá nhiều lần rồi."
Những ngón tay anh căng ra, siết chặt lại, cuối cùng buông thõng xuống một cách vô lực.
"Tôi không muốn nghe lại nữa."
Không, em không đi.
"Lục ảnh đế nói không sai, giờ đã muộn rồi, ở trong phòng người khác là không tốt."
Một giọng nam bất ngờ vang lên sau lưng khiến tôi giật mình.
Trạng thái của Lục Chấp Diệc cũng không khá hơn là bao, đồng tử anh co lại và đôi môi mím chặt.
Một đôi tay đặt lên vai tôi từ phía sau, giọng nam vừa rồi tiến đến gần, còn chu đáo đóng cửa lại.
"Em đã uống bao nhiêu mà để không quản lý được cảm xúc của mình như vậy?"
Trái tim tôi bị treo lơ lửng cuối cùng cũng được hạ xuống, chột dạ nhỏ giọng gọi anh ấy.
"Anh Lục..."
Người đại diện của tôi.
Anh Lục nghe vậy, ừ một tiếng, sau đó liền vỗ vào lưng tôi.
Tôi đau đến mức nhăm mặt, Lục Chấp Diệc cũng có vẻ không vui.
"Anh..."
“Tôi sẽ đưa Văn Giai Kỳ đi ngay bây giờ!” Anh Lục nói, ôm chặt lấy tôi và kéo tôi lại.
"Đừng tức giận, Lục ảnh đế, Giai Kỳ không hiểu chuyện, tôi lập tức mang cô ấy đi, haha."
Tôi chỉ muốn quay lại để không trượt chân.
Sau khi ra khỏi cửa, tôi quay lại nhìn.
Lục Chấp Diệc đứng ở cửa, ánh mắt nặng nề nhìn tôi.
"..."
Ánh mắt quá phức tạp, tôi không cách nào hiểu rõ.
Nhưng tôi biết rõ, tuyệt đối không phải lưu luyến.
"Được rồi, đừng nhìn nữa."
Anh Lục cưỡng ép quay đầu tôi lại.
"Thích anh ta nhiều như vậy, sao không đổi ý và thích người khác?"
"Không được" Tôi trả lời một cách đờ đẫn.
"Anh cũng không được?"
Anh Lục bình tĩnh đứng lại trước mặt tôi, nhìn chăm chú.
"Văn Giai Kỳ, hay là thích anh đi."
4.
Cuộc gặp gỡ của tôi và anh Lục thật ra có chút qua loa.
Hoặc có thể nói là lạ lùng.
Lúc đó tôi chỉ là một tay mơ đang chuẩn bị cho buổi thử vai.
Trong phòng phỏng vấn gặp được anh ấy.
Lúc đầu, tôi vốn nghĩ rằng anh ấy đến đây để thử vai nam chính.
Suy cho cùng khuôn mặt ấy thật sự có khả năng cạnh tranh, tôi có chút lo lắng thay cho Lục Chấp Diệc.
Nhưng anh ấy đứng ngơ ngác và nhìn tôi cả buổi nhưng không nói gì.
"...Em khỏe không?"
Cuối cùng anh ấy cũng khôi phục bình tĩnh, tôi cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, may mắn là tôi không phản ứng một cách ngu ngốc với anh ấy.
"Em đến thử vai à?" Giọng anh có chút khàn khàn, như bị rút ra khỏi cổ họng.
Có vẻ tự bản thân anh cũng nghe thấy, anh ấy lấy ra một lọ thuốc từ trong túi và khó khăn nuốt xuống ngay tại chỗ.
Tôi vội vàng đưa cho anh ấy bình nước.
"Cảm ơn, em thật chu đáo." anh ấy khích lệ tôi.
Sau đó nói với tôi rằng anh ấy là người đại diện.
"Em có muốn ký hợp đồng với anh không? Anh sẽ giúp em có được vai diễn Đình Giảo."
Tìm kiếm sự cám dỗ đối với tôi mà nói không phải một vấn đề lớn.
Bởi vì mục đích của tôi đến đây là vai diễn này.
Đoàn làm phim điện ảnh "Đường trở về" với Lục Chấp Diệc và Tang Nhu đóng vai chính.
Mặc dù Đình Giảo là vai diễn ít phân cảnh, nhưng cô là nhân vật duy nhất chắc chắn có mối liên hệ tình cảm với nam chính.
Bởi vì Lục Chấp Diệc nên vai diễn này cũng có tính cạnh tranh rất cao.
Tôi là dân nghiệp dư, không kinh nghiệm, không công ty, không đoàn đội, ngay cả cửa cũng chưa từng bước qua.
Tôi xúc động ngay khi nghe những lời này.
"Nhưng mà tại sao lại chọn tôi? Thậm chí tôi không thể đem lại cho anh bất cứ lợi ích gì..."
Tôi nói thẳng, đối lấy một tiếng cười kẽ của người đối diện.
Anh ấy nói: "Nếu em hoàn thành vai diễn, anh cũng sẽ có được thứ anh muốn."
Tôi đồng ý.
Anh ấy để tôi gọi là Lục ca.
"Tôi là Văn Giai Kỳ."
Anh Lục còn thấp giọng nói gì đó mà tôi không nghe thấy.
Lúc đó tôi tưởng anh đang cá cược.
Hiện tại xem ra có vẻ không phải như vậy.
Điều mà Lục ca yêu cầu ở tôi là điều mà tôi chắc chắn không thể cho anh ấy được.
Vì vậy tôi lắc đầu từ chối.
"Xin lỗi, Lục ca, em không làm được."
Một mình Lục Chấp Diệc đã lấp đầy trái tim tôi.
Tôi và Lục Chấp Diệc kết hôn được ba năm.
Trong ba năm này, anh ở nhà không quá ba ngày.
Thời gian còn lại không phải đóng phim thì là trên đường đi đóng phim.
Thỉnh thoảng, tôi lại rơi vào trạng thái thất thần và tự hỏi
"Chúng tôi có thật sự đã kết hôn không?"
Lục Chấp Diệc có vô số người hâm mộ, mỗi người đều muốn gọi anh là chồng.
Khi được hỏi về vấn đề này trước ống kính, anh ấy ngẩn người một chốc, sau đó cười nhạt và nói.
"Nếu thích thì cứ để các cô ấy gọi vậy đi."
Đoạn phỏng vấn này cứ thế được dân mạng truyền tay nhau đi khắp nơi.
Tôi một bên vừa lướt Weibo, một bên vừa nghĩ "các cô ấy" trong đó có tôi không?
Có phải tôi cũng trở thành một phần trong nhóm người có thể gọi anh ấy bằng bất cứ gì mình thích mà không thành vấn đề không?
Rõ ràng chúng tôi là vợ chồng theo pháp luật.
Nhưng có một sự thật là tôi cũng là fan của anh ấy.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy trên màn ảnh rộng, tôi đã bị thu hút.
Mỗi bước đi của tôi sau đó đều là nỗ lực để đến gần anh hơn.
Nhưng dường như chúng tôi càng ngày càng cách xa nhau.
Trong buổi liên hoan của đoàn phim, anh là nam chính đứng dưới ánh sáng chói lọi, còn tôi chỉ có thể đứng ở trong góc tối dõi theo.
Nữ chính Tang Nhu là người nổi tiếng, một bông hồng đỏ trong giới.
Gương mặt cô ấy ửng hồng vì rượu, dáng vẻ kiều diễm và quyến rũ khiến lòng người rung động.
"Anh Lục, được hợp tác với anh là niềm vinh hạnh của em, đây cũng là may mắn của em."
Cô ấy đứng lên và nói một cách ngượng ngùng nhưng kiên định
"Em thích anh, thật sự thích anh từ rất lâu rồi."
Vẻ mặt Lục Chấp Diệc dừng lại trong phút dốc.
Không khí trong hội trường trở nên nóng bỏng và mọi người ồ lên trong hò reo.
Tôi dường như mắc kẹt trong một không gian kín, chỉ biết nín thở chờ câu trả lời từ Lục Chấp Diệc.
Anh giống như lấy lại được bình tĩnh, rồi mỉm cười và thở dài.
Sau đó nâng chén trong tay chạm nhẹ vào Tang Nhu.
Hai chén sứ va vào nhau và vang lên tiếng leng keng thanh thúy.
Lục Chấp Diệc cũng không từ chối cô ấy.
Biểu tình của Tang Nhu kích động, thụ sủng nhược kinh, thậm chí rơi nước mắt.
Khóc cái gì hả.
Tôi cắn chặt răng.
Tôi cảm thấy rằng tôi mới là người nên khóc mới đúng.
2.
Hành lang khách sạn vắng lặng.
Đạo diễn cho nghỉ một ngày, hầu như mọi người đều muốn về nhà nghỉ ngơi.
Ngoại trừ tôi.
Bởi vì tôi biết Lục Chấp Diệc cũng không về.
Tôi đứng ở cửa phòng anh đợi.
Quả nhiên, âm thanh thang máy vang lên, tiếng bước chân quen thuộc truyền đến.
Nhịp điệu trầm ổn.
Không hề có dấu hiệu của men say.
Thà là say, bằng không sao không từ chối Tang Nhu.
Tôi càng nghĩ càng tức giận, thừa dịp anh mở cửa lao vào trong.
"?!"
Lục Chấp Diệc cũng sửng sốt, nhưng tôi đã đâm vào trong trước.
"Ai?"
Tôi im lặng, muốn hù dọa anh.
Tiếng thở dài khó nhận ra tiêu tán trong bóng tối, Lục Chỉ Diệc bật đèn lên.
Ánh sáng đột ngột khiến tôi chảy nước mắt.
"Văn Giai Kỳ."
Anh gọi tên tôi, giọng điệu nghe không rõ hỉ nộ.
Cuối cùng, tôi không kìm được uất ức và bật khóc.
"Là em."
"Sao cô lại đến đây?"
Tại sao lại là câu này, tôi không hề muốn nghe.
Lục Chấp Diệc không nói được những lờ tôi muốn nghe.
Vì thế tôi liền nhón chân che kín miệng anh.
Không hề có quy tắc, vụng về bối rối.
Khi anh bị ôm eo đẩy ra, tôi vòng tay thật chặt quanh cổ anh rồi bật khóc.
"Anh không thể làm như vậy, đây là nghĩa vụ vợ chồng."
Lục Chấp Diệc dừng lại một chút, sau đó tách tôi ra khỏi người anh không hề do dự.
"Văn Giai Kỳ" Anh nâng cằm vẫn còn đầy vết nước mắt của tôi, từng chữ thốt lên như đâm vào tim.
"Đây không phải nghĩa vụ của tôi."
3.
Đây không phải, vậy thì là gì?
Sau khi kết hôn không về nhà và cũng không thừa nhận tôi ở bên ngoài.
Có thể mập mờ với những người phụ nữ khác nhưng lại từ chối tôi tới gần.
"Vậy anh nói cho em biết nghĩa vụ của anh là gì?"
Tôi nghĩ không thông, mở miệng hỏi.
Nếu không muốn thừa nhận thì tại sao chấp nhận hôn lễ này?
Lục Chấp Diệc buông tay, đứng dậy.
"Anh nói đi." Tôi không buông tha mà đuổi theo.
Lục Chấp Diệc có vẻ là mất hứng, cũng có vẻ là thỏa hiệp.
Anh đẩy tôi ra: "Đã khuya rồi, mau quay về nghỉ ngơi đi."
"Không." Tôi mím môi từ chối: "Em muốn ở lại."
Vẻ mặt của Lục Chấp Diệc chìm trong bóng tối, không đợi được phản ứng của anh, tôi kéo tay áo anh.
"Anh giận em đúng không? Nếu vẫn là vì chuyện đó, em có thể giải thích với anh..."
"Đủ rồi!"
Lục Chấp Diệc đánh gãy lời tôi, anh rút tay lại, giọng điệu lạnh lùng vang lên.
"Chuyện đó đã xảy ra quá nhiều lần rồi."
Những ngón tay anh căng ra, siết chặt lại, cuối cùng buông thõng xuống một cách vô lực.
"Tôi không muốn nghe lại nữa."
Không, em không đi.
"Lục ảnh đế nói không sai, giờ đã muộn rồi, ở trong phòng người khác là không tốt."
Một giọng nam bất ngờ vang lên sau lưng khiến tôi giật mình.
Trạng thái của Lục Chấp Diệc cũng không khá hơn là bao, đồng tử anh co lại và đôi môi mím chặt.
Một đôi tay đặt lên vai tôi từ phía sau, giọng nam vừa rồi tiến đến gần, còn chu đáo đóng cửa lại.
"Em đã uống bao nhiêu mà để không quản lý được cảm xúc của mình như vậy?"
Trái tim tôi bị treo lơ lửng cuối cùng cũng được hạ xuống, chột dạ nhỏ giọng gọi anh ấy.
"Anh Lục..."
Người đại diện của tôi.
Anh Lục nghe vậy, ừ một tiếng, sau đó liền vỗ vào lưng tôi.
Tôi đau đến mức nhăm mặt, Lục Chấp Diệc cũng có vẻ không vui.
"Anh..."
“Tôi sẽ đưa Văn Giai Kỳ đi ngay bây giờ!” Anh Lục nói, ôm chặt lấy tôi và kéo tôi lại.
"Đừng tức giận, Lục ảnh đế, Giai Kỳ không hiểu chuyện, tôi lập tức mang cô ấy đi, haha."
Tôi chỉ muốn quay lại để không trượt chân.
Sau khi ra khỏi cửa, tôi quay lại nhìn.
Lục Chấp Diệc đứng ở cửa, ánh mắt nặng nề nhìn tôi.
"..."
Ánh mắt quá phức tạp, tôi không cách nào hiểu rõ.
Nhưng tôi biết rõ, tuyệt đối không phải lưu luyến.
"Được rồi, đừng nhìn nữa."
Anh Lục cưỡng ép quay đầu tôi lại.
"Thích anh ta nhiều như vậy, sao không đổi ý và thích người khác?"
"Không được" Tôi trả lời một cách đờ đẫn.
"Anh cũng không được?"
Anh Lục bình tĩnh đứng lại trước mặt tôi, nhìn chăm chú.
"Văn Giai Kỳ, hay là thích anh đi."
4.
Cuộc gặp gỡ của tôi và anh Lục thật ra có chút qua loa.
Hoặc có thể nói là lạ lùng.
Lúc đó tôi chỉ là một tay mơ đang chuẩn bị cho buổi thử vai.
Trong phòng phỏng vấn gặp được anh ấy.
Lúc đầu, tôi vốn nghĩ rằng anh ấy đến đây để thử vai nam chính.
Suy cho cùng khuôn mặt ấy thật sự có khả năng cạnh tranh, tôi có chút lo lắng thay cho Lục Chấp Diệc.
Nhưng anh ấy đứng ngơ ngác và nhìn tôi cả buổi nhưng không nói gì.
"...Em khỏe không?"
Cuối cùng anh ấy cũng khôi phục bình tĩnh, tôi cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, may mắn là tôi không phản ứng một cách ngu ngốc với anh ấy.
"Em đến thử vai à?" Giọng anh có chút khàn khàn, như bị rút ra khỏi cổ họng.
Có vẻ tự bản thân anh cũng nghe thấy, anh ấy lấy ra một lọ thuốc từ trong túi và khó khăn nuốt xuống ngay tại chỗ.
Tôi vội vàng đưa cho anh ấy bình nước.
"Cảm ơn, em thật chu đáo." anh ấy khích lệ tôi.
Sau đó nói với tôi rằng anh ấy là người đại diện.
"Em có muốn ký hợp đồng với anh không? Anh sẽ giúp em có được vai diễn Đình Giảo."
Tìm kiếm sự cám dỗ đối với tôi mà nói không phải một vấn đề lớn.
Bởi vì mục đích của tôi đến đây là vai diễn này.
Đoàn làm phim điện ảnh "Đường trở về" với Lục Chấp Diệc và Tang Nhu đóng vai chính.
Mặc dù Đình Giảo là vai diễn ít phân cảnh, nhưng cô là nhân vật duy nhất chắc chắn có mối liên hệ tình cảm với nam chính.
Bởi vì Lục Chấp Diệc nên vai diễn này cũng có tính cạnh tranh rất cao.
Tôi là dân nghiệp dư, không kinh nghiệm, không công ty, không đoàn đội, ngay cả cửa cũng chưa từng bước qua.
Tôi xúc động ngay khi nghe những lời này.
"Nhưng mà tại sao lại chọn tôi? Thậm chí tôi không thể đem lại cho anh bất cứ lợi ích gì..."
Tôi nói thẳng, đối lấy một tiếng cười kẽ của người đối diện.
Anh ấy nói: "Nếu em hoàn thành vai diễn, anh cũng sẽ có được thứ anh muốn."
Tôi đồng ý.
Anh ấy để tôi gọi là Lục ca.
"Tôi là Văn Giai Kỳ."
Anh Lục còn thấp giọng nói gì đó mà tôi không nghe thấy.
Lúc đó tôi tưởng anh đang cá cược.
Hiện tại xem ra có vẻ không phải như vậy.
Điều mà Lục ca yêu cầu ở tôi là điều mà tôi chắc chắn không thể cho anh ấy được.
Vì vậy tôi lắc đầu từ chối.
"Xin lỗi, Lục ca, em không làm được."
Một mình Lục Chấp Diệc đã lấp đầy trái tim tôi.
Bình luận facebook