• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sau ánh hào quang (6 Viewers)

  • Chương 4

13.

Đây là cảnh cuối cùng của tôi trước khi kết thúc.

Nhân vật Đình Giảo không có quá nhiều phân cảnh nhưng mỗi cảnh đều rất quan trọng.

Cảnh hôm nay là lần đầu tiên cô xuất hiện.

Đạo diễn quyết định quay cảnh này cuối cùng để tôi có thể truyền đạt tốt nhất cảm xúc và tâm lý của nhân vật, đồng thời trong kịch bản cũng có hai dụng ý quan trọng.

Bởi vì cảnh quay cuối cùng của cô ấy cũng đến từ phần này.

Tôi và Lục Chấp Diệc đều mặc trang phục diễn, đứng đối diện nhau, không phải bộ dạng thường ngày.

"Tại sao muốn thay thế em?"

"Vì cô không phù hợp."

Lục Chấp Diệc vẫn là giọng nói đó, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

Anh đưa tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên cổ áo cho tôi.

Tuy nhiên, không rõ nhìn thấy điều gì, anh thu tay lại với vẻ mặt tức giận.

"Cô căn bản chả biết gì về diễn xuất, cũng giống như cô đại tiểu thư, được nuông chiều từ bé, chỉ biết thích là đòi lấy, chỉ biết..."

"...hai diễn viên, chuẩn bị!"

Nói được nửa chừng, anh đột ngột dừng lại, bỏ lại câu cuối cùng:

"Tóm lại cô bỏ cuộc đi."

Tôi lùi lại và đi đến vị trí được chỉ định.

Gió và tuyết trở nên nặng hạt hơn, làm mọi thứ trước mắt trở nên mờ đi.

Ngay cả hình ảnh Lục Chấp Diệc mỉm cười với Tang Nhu cũng trở nên mờ nhạt.

Có thể do nhiệt độ giảm hoặc tầm nhìn bị mờ, nhưng điều đó giúp tôi tập trung vào bản thân hơn.

"Ba, hai, một."

Khi thời gian đếm ngược càng gần, sự quyết tâm trong tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Một bông tuyết rơi trên lông mi của tôi và ngay lập tức tan thành nước.

Tí tách.

Tôi nâng mắt.

"Action!"

Lục Chấp Diệc nói đúng, tôi nên bỏ cuộc.

Nhưng không phải theo những gì anh ấy nói.

Đối mặt với Lục Chấp Diệc, tôi nở nụ cười rạng rỡ:

"Là chàng à."

Những bước đi nhịp nhàng của Lục Chấp Diệc đột nhiên dừng lại.

14.

Vai diễn Đình Giảo này, là ánh trăng sáng của nam chính.

Cô ấy là một người đã chết nhưng vẫn luôn tồn tại trong ký ức.

Ở cảnh mở đầu, là cảnh tạm biệt nam chính sắp rời đi.

Nam chính không hề biết đây là lời từ biệt cuối cùng, anh chỉ coi đó là một thử thách, tràn đầy tự tin rời đi.

Mãi đến khi quay lại mới biết ánh trăng sáng đã chết.

Nhưng Đình Giảo biết, nàng hiểu lần từ biệt này có nghĩa là gì.

Cũng giống như tôi, lần đối diện này với Lục Chấp Diệc cũng vậy.

Đình Giảo nói: "Chàng cần phải đi."

Tôi nói, tôi phải đi.

Lục Chấp Diệc, sau này chúng ta không cần liên quan đến nhau nữa.

Qua những bông tuyết rơi, tôi bắt gặp ánh mắt anh.

Tại thời điểm này, tôi là Đình Giảo, cũng là Văn Giai Kỳ.

"Đi đi."

Chỉ hai từ đơn giản như vậy.

Theo năm tháng, tình yêu cứ thế trôi đi.

Giờ đây chỉ còn lại sự thất vọng.

Nói nhiều càng làm mọi chuyện trở nên hỗn loạn.

Lục Chấp Diệc, anh là một thiên tài diễn xuất, liệu anh có hiểu ý em không?

Tạm biệt.

Chúng ta sẽ kết thúc ở đây.

Trên bầu trời tuyết bay trắng xóa cả một vùng, nam chính đáng nhẽ phải tiêu sái rời đi lại sững sờ đứng tại chỗ.

Đôi mắt Lục Chấp Diệc đỏ bừng, đứng bất động tại chỗ.

15.

“Cắt!” “Cắt!” “Cắt!”



Cả trường quay rơi vào im lặng sau một loạt tiếng cắt được hô lên.

Mọi người đều nhìn về phía Lục Chấp Diệc, thắc mắc tại sao hôm nay trạng thái của anh lại tệ như vậy.

Chưa từng có sự việc nào tương tự xảy ra trước đây.

Mặc dù Tang Nhu đã cố gắng đến an ủi và động viên Lục Chấp Diệc vài lần, nhưng anh từ chối, vậy nên giờ chỉ im lặng đứng một bên.

Sau mỗi lần NG, việc diễn xuất càng rõ ràng hơn.

*NG: Là ký tự viết tắt của chữ No Good, ám chỉ những cảnh quay hay yếu tố kỹ thuật chưa đạt đúng yêu cầu của đạo diễn.

Điều này chứng tỏ anh hiểu được những gì tôi muốn nói.

Cảnh này là điểm nhấn của Đình Giảo, cũng là của tôi.

Tôi đứng đó, nhìn lên bầu trời xám trắng.

Cuối cùng, tôi cũng hiểu được cảm giác buồn cười khi nhìn anh sau khi tôi không còn yêu anh nữa.

Sự hiểu lầm giữa tôi và anh bắt nguồn từ một buổi tuyển chọn trong liên hoan phim.

Lục Chấp Diệc đã giành được nhiều giải thưởng và trở thành một ngôi sao.

Lúc đó có một trưởng bối trong nhà tôi làm giám khảo, rất có uy tín trong vòng, nên việc mọi người đến thăm ông ấy là điều rất bình thường.

Tôi chưa từng nghĩ đến việc giấu diếm, nhưng sau khi Lục Chấp Diệc phát hiện ra anh ấy lại tức giận.

Anh cho rằng tôi nhúng tay vào để anh ấy lấy được giải thưởng này một cách không minh bạch.

"Văn Giai Kỳ, cô căn bản không biết diễn xuất là gì, cô chỉ biết làm mấy trò hèn hạ như này thôi phải không?"

Ngay từ khi mới quen nhau, anh đã biết thân thế của tôi.

Tôi chưa bao giờ nhúng tay vào công việc của anh ấy, nhưng anh không tin tôi.

Bây giờ thì tôi cũng hiểu thế nào là diễn xuất và biết lột tả nội tâm nhân vật như nào.

Nhưng Lục Chấp Diệc, anh không vui sao?

Toàn thân anh như bị thứ gì đó lấy đi, cả người như bị hút cạn.

Hoàn toàn không phù hợp với trạng thái mà nam chính cần thể hiện.

Đạo diễn không thể không dừng lại chờ anh điều chỉnh trạng thái.

Tuy nhiên, thời tiết là yếu tố bất khả kháng, nhân viên trong gió tuyết không khỏi phàn nàn.

Cơ thể tôi chợt ấm lên, tôi quay lại và nhìn thấy anh Lục.

Anh dùng áo khoác dày che chắn tôi và mỉm cười đề nghị với đạo diễn:

"Thiên thời địa lợi như này khó có được, sao chúng ta không quay những cảnh của Giai Kỳ trước, sao đó đợi Lục ảnh đế điều chỉnh trạng thái xong rồi quay lại cảnh này?"

Đây có thể coi là biện pháp tốt.

Cũng có thể quay những cảnh ngoài trời trước, sau đó quay đặc tả cảnh của Lục Chấp Diệc là được.

Chỉ là tình hình hiện tại của anh, có chút khó khăn...

"Tìm một người đóng thế đi."

Anh Lục nói.

"Tìm ở đâu mới được?”

Lục Chấp Diệc luôn tự mình quay, chưa bao giờ dùng thế thân.

Anh Lục tiến lên một bước, vỗ nhẹ vào vai mình:

"Ông cảm thấy tôi như thế nào?"

Mọi người đều theo bản năng nhìn anh ấy.

Lần đầu gặp anh, tôi đã bị ấn tượng bởi ngoại hình của anh Lục, tôi thậm chí lo cho Lục Chấp Diệc.

Anh Lục có chiều cao và dáng người tương đương với Lục Chấp Diệc, nhưng gầy hơn một chút.

Nhưng bây giờ là mùa đông, trang phục diễn mặc dày hơn chút là có thể qua mắt người xem.

Hơn nữa, đó chỉ là một góc nhìn xa, lại là khung cảnh có tuyết rơi, vì vậy không ai để ý đến điều đó.

Đạo diễn lập tức quyết định.

Anh ấy đổi tạo hình, lúc đứng trước mặt tôi khiến tôi thất thần trong phút chốc.

Anh Lục, thật sự rất giống Lục Chấp Diệc,...

Anh Lục búng tay, nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt tôi, anh mỉm cười:

"Diễn tốt nhé, cố lên."

"Được!"

...

Cùng một cảnh, nhưng đối mặt với những người khác nhau.

Lục Chấp Diệc đứng xa xa, sắc mặt mơ hồ.

Anh Lục được thăng chức làm diễn viên đóng thế, lại khiến toàn trường quay khiếp sợ.

Dù máy quay không quay đến mặt anh, nhưng anh vẫn nghiêm túc thể hiện mọi cảm xúc của nhân vật.

Lúc này, anh Lục chính là thiếu niên trong "Đường trở về".

Với khát vọng hướng tới tương lai, được ủng hộ bởi ánh trăng trắng, tràn đầy niềm tin và tinh thần phấn chấn:

"Vậy nàng ở đây chờ ta quay về."

Tôi cong mắt cười: "Được."

Đây là một câu thoại không có trong kịch bản, nhưng nó hoàn toàn phù hợp với cảnh quay này.

Đạo diễn hô cắt, cực kỳ kích động:

"Tốt, thật sự quá tốt!"

Cả trường quay như tỉnh khỏi giấc mộng, tiếng vỗ tay vang lên.

Cuối cùng cũng đóng máy.

Chụp ảnh tập thể như thường lệ, tôi đứng ở trung tâm, cạnh Lục Chấp Diệc.

Đây là điều mà trước đây tôi từng mơ ước, nhưng bây giờ nó không còn hấp dẫn tôi nữa.

Tiếng máy ảnh vang lên, Lục Chấp Diệc muốn nắm lấy tay tôi nhưng không kịp, chỉ có thể thu tay lại.

Tôi mỉm cười và nói nhẹ nhàng khi đi ngang qua nhau:

"Tạm biệt."

Anh chợt cứng đờ, đứng chôn chân tại chỗ.

Chỉ có thể nhìn tôi từng bước rời đi.

16.

Sau khi giải quyết xong công việc tiếp theo, tôi trở về khách sạn thu dọn đồ đạc.

Nhưng không ngờ trong phòng lại xuất hiện một người không mời mà đến.

Lục Chấp Diệc không bật đèn, anh vẫn mặc trang phục diễn, ngồi trên ghế sofa như một tác phẩm điêu khắc.

Khi đoàn phim sắp xếp phòng nghỉ tại khách sạn, tôi đã nhờ lễ tân cấp thẻ phòng phụ cho tôi.

Điều này để thuận tiện cho những việc khẩn cấp.

Tôi đưa một thẻ cho anh.

Tôi hy vọng anh ấy có thể đến gặp tôi một lúc nào đó, thậm chí chỉ để nói chuyện.

Nhưng anh chưa từng đến một lần.

Tôi thậm chí còn nghĩ rằng anh ấy đã ném tấm thẻ phòng này vào một góc nào đó từ lâu.

Không bao giờ được lôi ra ngoài ánh sáng.

Nhưng hôm nay anh ấy lại xuất hiện trong phòng tôi.

Lục Chấp Diệc từ từ đứng lên, hình như đã ngồi rất lâu.

Anh đến gần tôi, bàn tay lạnh lẽo của anh nắm chặt.

Lục Chấp Diệc giọng điệu cũng lạnh lùng cứng rắn, từng chữ thốt ra dường như không có nhiệt độ:

"Cô muốn đi?"

Nếu không thì sao, vai diễn của tôi kết thúc rồi.

"Ừ."

Tôi lùi lại một bước và quay mặt sang một bên để tránh bàn tay anh.

Tôi đang định đi tắm trước, cởi áo len được một nửa thì bắt gặp ánh mắt nóng như lửa đốt của Lục Chấp Diệc:

"Nếu không có việc gì thì mời anh ra ngoài cho."

"Cô muốn đi đâu?"

Anh và tôi cùng lúc lên tiếng.

Lục Chấp Diệc giữ chặt bả vai tôi, ngón tay đi lên từng chút một:

"Cô đi với ai? Gã người đại diện kia? Hai người muốn đi đâu? Trong này..."

Anh bóp vào vai và cổ tôi một lực mạnh đến mức tôi không khỏi rên rỉ.

"Đỏ như vậy. Anh ta lưu lại à?"

Đây là cái gì? Anh đang tra khảo tôi à? Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, tại sao anh ấy lại có đủ tự tin để tra khảo tôi?

Cơn giận của tôi cũng nổi lên, tôi lạnh lùng nói:

"Không phải việc của anh."

Việc này luôn xảy ra mỗi khi chúng tôi đối mặt với nhau.

Bây giờ đến lượt tôi nói điều đó.

Phản ứng của Lục Chấp Diệc còn lớn hơn nhiều, anh dùng sức quay mặt tôi lại và buộc tôi phải nhìn thẳng vào anh.

Tôi nhìn thấy ngọn lửa đang bùng cháy trong mắt anh.

"Không phải việc của tôi?" Anh thấp giọng lặp lại: "Cái này thì sao? Chuyện này cũng không liên quan đến tôi à?"

Lục Chấp Diệc bỗng nhiên vung tay hất văng thứ gì đó, tiếng va chạm trên mặt đất khiến tôi giật mình.

"Văn Giai Kỳ, cô nói cho tôi biết, đây là cái gì?"

Tôi nhìn theo và thấy rõ túi đựng tài liệu đã được mở ra.

Những thứ bên trong lộ ra một nửa.

Anh nắm lấy tờ giấy và gầm lên với tôi:

"Cô thật sự muốn ly hôn với tôi phải không?"

Cả căn phòng tối đen, những tờ còn lại không rõ là gì.

Lẽ ra tờ thỏa thuận ly hôn phải được gửi đến đây, kết quả lại bị anh nhìn thấy trước.

"Như anh thấy đấy, đúng vậy." Tôi nhặt nó lên, phủi đi lớp bụi, vuốt lại cho phẳng: "Vừa hay hai người chúng ta đều ở đây. Chỉ cần ký tên, rất đơn giản——"

"Cô muốn làm gì?"

Lục Chấp Diệc giật lấy đơn ly hôn ném đi, sức của anh mạnh đến nỗi chiếc ghim giấy cũng bị bung ra.

Tờ giấy trắng rơi xuống, Lục Chấp Diệc cúi xuống bế tôi lên, không thể thoát ra.

Những nụ hôn rơi xuống như mưa, chạm vào cổ áo thì dừng lại, rồi biến thành những vết cắn hung ác.

Lục Chấp Diệc ép xuống mọi sự phản kháng của tôi, giơ hai tay lên rồi lại hạ xuống.

Tôi ngã vào chiếc chăn bông mềm mại, thế giới quay cuồng trước mắt nhưng hình bóng anh vẫn còn đó.

"Lục Chấp Diệc, anh bỏ ra!"

"Cô từng nói mà, Giai Kỳ."

Anh dùng một tay mở cổ áo sơ mi, những chiếc cúc rơi ra:

"Chúng ta là vợ chồng, đây là nghĩa vụ."

...

Lục Chấp Diệc tức giận.

Tôi cảm thấy nực cười.

Cảm thấy những lời tôi nói lúc trước, không có chút trọng lượng nào sao?

Đúng là tự tin thái quá.

Tôi luôn phản đối những hành động tiếp theo của anh.

Những nụ hôn của Lục Chấp Diệc dừng lại trên mặt tôi, chạm vào những giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt.

Sau đó dừng lại liếm nó.

Anh ta thay đổi trạng thái và nói một cách chán nản:

"Giai Kỳ, đừng làm loạn, cũng đừng ly hôn được không?"

"Không thể."

Đã đi tới nước này rồi, nhân lúc đôi bên vẫn chưa thay đổi, tách ra mới là lựa chọn tốt nhất.

Lục Chấp Diệc nhìn rõ vẻ mặt của tôi, cuối cùng hoảng hốt:

"Tại sao lại gấp gáp như vậy?"

Anh bắt đầu nói liên hồi: "Em muốn công khai đúng không? Bây giờ anh lập tức công khai thân phận của em. Anh sẽ không xào CP với người khác nữa, chỉ xào CP với em. Anh sẽ thường xuyên về nhà, ở bên em mọi lúc. Đừng ly hôn, được không?"

Tôi nhếch khóe môi và im lặng nhìn anh.

m thanh của lục Chấp Diệc dần nhỏ đi, quay mặt không nhìn tôi với nụ cười như có như không.

Anh xem, bản thân anh cũng biết rõ, không phải đột nhiên.

Không có gì sụp đổ chỉ sau một đêm.

Điện thoại reo, khiến bầu không khí ngưng đọng trong phòng lại bắt đầu lưu chuyển.

Là đạo diễn gọi tôi đến trường quay.

Lục Chấp Diệc không đợi tôi trả lời, giẫm lên đống giấy tờ lộn xộn trên sàn rồi rời đi, để lại một câu:

"Anh sẽ không đồng ý ly hôn."

Tôi ngồi dậy nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Một cơn ớn lạnh thấu xương len lỏi từ lòng bàn chân, tôi khẽ cười.

Đã muộn rồi.

Lục Chấp Diệc, em sẽ không tha thứ cho anh lần nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom