Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: 1: Phương Pháp Chính Xác Khai Phá Lãnh Cung 1
Editor: Yang1002
Nhan Tích Ninh lẳng lặng nằm dưới gốc đại thụ, hai mắt trống rỗng như cá muối.
Bóng tối trên đỉnh đầu dần dần tản ra, trong tầm mắt xuất hiện một cái lụa đỏ đang lay động.
Làm một cái xã súc 996(*), hắn biết rõ rằng làm việc cường độ cao sẽ khiến thân thể quá sức chịu đựng.
Chỉ là không nghĩ tới, thân thể lại suy sụp nhanh đến vậy.
(*)996: làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần.
Trong khoảng thời gian này vì đuổi kịp tiến độ, mỗi ngày chỉ có thể ngủ hai - ba tiếng đồng hồ.
Hắn nhớ chính mình đang ở trong buổi họp, đột nhiên ngực đau đến không thể hô hấp, trước mắt đen trắng đan xen.
Trong tiếng kinh hô của đồng nghiệp, hắn ngã xuống.
Đến nỗi sau khi ngã xuống, tức ngực khó thở hấp hối giãy giụa......!Cũng không cần nhắc lại, tóm lại tư vị chết đột ngột không hề dễ chịu.
Vì sao hắn xác định chính mình đã chết?
Bởi vì mở mắt ra đã thấy bản thân ở một thời không khác.
Không chỉ thế, hắn còn chiếm lấy thân thể của một người xa lạ.
Lúc này đầu óc có chút choáng váng, cũng không kỳ lạ, dù là ai đột nhiên bị nhét một đoạn ký ức của người khác vào đầu đều không cảm thấy tốt chút nào.
Đoạn ký ức này không phải của người lạ, mà thuộc về chủ nhân của thân thể này.
Tên của nguyên chủ và tên của hắn đều đọc giống nhau, chỉ viết khác một chữ ở giữa.
Hắn kêu Nhan Tích Ninh, ý tứ là "quý trọng an bình an sinh hoạt"; mà nguyên chủ tên gọi Nhan Tức Ninh, nhìn tên đoán nghĩa, "một sự nhịn chín sự lành".(*)
(*)Tên của thụ là Nhan Tích Ninh (颜惜宁), còn nguyên chủ là Nhan Tức Ninh (颜息宁) đều đọc là [yán xī níng]
Mẫu thân nguyên chủ là một hoa khôi chốn thanh lâu, phụ thân là Hộ Bộ Thượng thư đương triều.
Hoa khôi tính kế phụ thân hắn, nàng cho rằng chỉ cần sinh được hài tử là có thể thoát khỏi thanh lâu hưởng thụ ngày tháng sung sướng.
Nhưng người có thể lên chức Thượng thư sao có thể để bản thân bị một nữ tử thanh lâu tính kế làm hỏng con đường làm quan của mình.
Nhan Thượng thư đem mẹ con hoa khôi từ thanh lâu đón ra an trí ở thôn trang ngoại ô, thẳng đến khi hoa khôi qua đời, nàng chưa từng được bước vào cổng lớn phủ Hộ Bộ Thượng thư.
Mẫu thân còn như vậy, thì làm con trai sao có thể được đối xử tử tế?
Nhan Tức Ninh, cái tên này đã biểu đạt đầy đủ ý tứ của Nhan Thượng thư—— Muốn an ổn sống sót, phải nuốt xuống ủy khuất, nhẫn nhịn mà tồn tại.
Mẫu tử hai người ở thôn trang mười mấy năm, cho đến vài năm trước khi hoa khôi chết, Nhan Thượng thư mới tìm cớ nhận đứa con trai này đem về Thượng thư phủ.
Ngày tháng ở phủ Thượng thư cũng không tốt như tưởng tượng, con của thiếp thất còn cần phải tranh sủng mới có thể sống tốt một chút, huống chi một cái tư sinh tử vô danh vô phận? Không tranh không đoạt, những người Nhan gia phủng cao dẫm thấp cũng sẽ đem đồ vật của hắn chia đến không còn một cắt; tranh đoạt, thanh danh của hắn cũng sẽ tệ.
Một cái tư sinh tử không được sủng ái như Nhan Tức Ninh tại sao lại được chọn xung hỉ với Hoàng tử? Lại nói tiếp phi thường vớ vẩn.
Trước đó vài ngày, Tam Hoàng tử đương triều Cơ Tùng ở trên chiến trường bị trọng thương, mắt thấy sắp không được.
Hoàng thất cuối cùng không còn cách nào khác, vậy mà lại nghĩ tới trò xung hỉ.
Nhưng toàn bộ kinh thành đều biết nam nhân mà Tam Hoàng tử muốn, y tâm duyệt Nhan Tử Việt "thanh phong minh nguyệt" đại công tử nhà Hộ Bộ thượng thư.
Nếu không phải vì việc này, y cũng không bị ném đến trong quân rèn luyện.
Mọi người đều cho rằng người gả đi sẽ là Nhan Tử Việt, thì thù vinh xung hỉ lại rơi đến trên người Nhan Tức Ninh.
Ngẫm lại cũng đúng, Nhan Thượng thư dụng tâm cả đời dốc sức dưỡng ra được đích trưởng tử tài đức vẹn toàn, sao có thể xung hỉ cho một người sắp chết? Thân phận tư sinh tử lên không được mặt bàn tại giờ phút này rốt cuộc phát huy được tác dụng lớn nhất —— Thế gả xung hỉ.
Cho dù Nhan Tức Ninh có nguyện ý hay không, đều bị nhét vào trong cổ kiệu để xung hỉ.
Phủ Hoàng tử giăng đèn kết hoa, người vui sướng lại không phải hắn.
Nhan Tức Ninh chỉ cùng Tam Hoàng tử đối mặt một lần liền phạm phải kiêng kị của y bị ném vào lãnh cung.
Nhìn lãnh cung cỏ mọc cao hơn người, Nhan Tức Ninh khó nhịn được trong lòng bi thống.
Sau khi ngồi cả đêm trong nơi hoang vu này, dùng lụa đỏ trong tay chấm dứt một đời thê lương.
Xem xong cuộc đời đơn giản lại khúc chiết của Nhan Tức Ninh, trong khoảng thời gian ngắn Nhan Tích Ninh không biết hai người bọn họ, rốt cuộc ai thảm hơn ai.
Tưởng rằng đời trước bận bận rộn rộn, trước khi bị công ty đuổi hắn đã tích góp đủ một số tiền.
Sau đó cầm số tiền này về quê, sửa một chút nhà cũ, nhận thầu vài mẫu đất, từ đây bắt đầu sinh hoạt thảnh thơi lại nhàn nhã dưỡng già.
Chỉ là nguyện vọng đơn giản như vậy cũng không thể thực hiện.
Giờ khắc này, Nhan Tích Ninh vừa muốn khóc vừa muốn cười, tâm tình phức tạp, một bụng chua xót ủy khuất đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì chết mà sống lại không biết nên thổ lộ cùng ai.
Ánh mặt trời càng ngày càng chói mắt, hình dáng đại thụ càng thêm rõ ràng, đây là một gốc long não đã bị héo chết một nửa.
Dưới tàng cây, bức tường bị đẩy ngã, cành khô trên cây kéo dài từ đầu tường ra đến bên ngoài, còn lại trong viện chỉ là những nhánh cây héo úa.
Nhan Tức Ninh nhìn thấy một quả tím mọc ra trên cành cây vươn ngoài tường viện, ngay cả gốc cây đều biết bên ngoài tường mới có đường sống, hắn sao không hiểu được? Nhưng một người sống sờ sờ như vậy lại bị giam cầm ở trong lãnh cung này.
Hắn phải ở chỗ này ngốc bao lâu? Một tháng hai tháng, vẫn là một năm hai năm, hoặc là......!Cả đời đều không thoát khỏi cái sân này?
Trên nhánh cây thấp nhất treo một đoạn lụa đỏ đứt lìa, gió lạnh thổi qua, lụa đỏ phấp phới.
Nhan Tức Ninh dùng chiếc lụa đỏ này ở trên cây thắt cổ mà chết, ý thức được điểm này cổ hắn cũng cảm thấy có chút đau.
Trong khoảng thời gian nằm dưới tàng cây, hắn suy nghĩ rất nhiều.
Hắn và nguyên chủ, nhân sinh đều có tiếc nuối, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, hắn đã tới nơi này.
Sống lại một đời, hắn muốn vứt bỏ mọi gánh nặng cùng phiền não, vì chính mình mà sống một lần.
Sau khi hạ quyết tâm, lồng ngực như bỏ xuống được một khối đá, cơ thể cả người đều thả lỏng.
Lúc này bên cạnh truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng kinh hô: "Thiếu gia! Ngài làm sao vậy, thiếu gia!"
Trước mắt một mảnh màu đỏ thổi qua, Nhan Tích Ninh mắt sắc nhìn thấy một thiếu niên mặc áo choàng xám chạy như bay lại đây.
Từ trí nhớ nguyên chủ nhảy ra tin tức về thiếu niên này.
Cậu tên Bạch Đào, là sai vặt hồi môn mà nguyên chủ chọn.
Thượng thư phủ nhiều tôi tớ như vậy, cũng chỉ có một thiếu niên không có tâm nhãn này đối tốt với nguyên chủ.
Bạch Đào ba bước làm hai nhào vào ngực hắn, ngay sau đó vung lên nắm tay đánh đến ngực Nhan Tích Ninh bang bang rung động: "Thiếu gia a! Ngài như thế nào nghĩ luẩn quẩn trong lòng a! Ngài liền cứ như vậy đi rồi a! Ngài bảo ta phải làm sao bây giờ a! Ô ô ô ô!!"
Nhan Tích Ninh:......
Hắn còn chưa có chết đâu, đôi mắt còn đang chớp đây! Uy, làm phiền ngươi nhìn một chút được chưa? Cứ tiếp tục đánh như vậy hắn sẽ bị đánh chết! Không chết cũng nội thương a!
Bạch Đào ngao ngao kêu khóc, nước mắt rớt xuống trên mặt khiến mấy đốm tàn nhang nhỏ càng thêm rõ ràng, nhìn càng khó coi.
Cậu khóc làm nước mắt và nước mũi đan xen, rơi lệ khiến người khác nghe cũng phải đau lòng: "Đều do ta, không nên nghe lời để ngài ngủ một mình! Ô ô ô, ta sai rồi thiếu gia!"
Nhan Tích Ninh thật sự nhịn không được, hắn khô khốc khụ hai tiếng.
Bạch Đào rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh mắt chớp động của Nhan Tích Ninh, nín khóc mỉm cười: "Thiếu gia! Thiếu gia ngài không chết a! Thiếu gia! Ngài làm ta sợ muốn chết!"
Chờ nỗi đau trên cổ giảm bớt, Nhan Tích Ninh chậm rì rì bò lên: "Ta không có việc gì."
Bạch Đào nhìn cổ Nhan Tích Ninh, nước mắt lại treo lên: "Thiếu gia, ngài tại sao lại nghĩ không thông như vậy a, tại sao đang êm đẹp lại đi tìm chết.
Có đau hay không a?"
Nhan Tích Ninh cẩn thận sờ sờ cổ: "Ta không có tìm chết, chỉ muốn leo cây nhìn xem, nhưng là chân tay vụng về ngã xuống.
Lúc té ngã lụa vô tình quấn quanh cổ."
Bạch Đào hoài nghi nhìn hắn, Nhan Tích Ninh nghiêm túc thề: "Nếu ta thật sự muốn tìm cái chết còn có thể chờ tới bây giờ?"
Bạch Đào nửa tin nửa ngờ, Nhan Tích Ninh chỉ huy cậu: "Đi tìm giúp ta một cái khăn lụa tới đây."
Hắn cần che khuất vết thương trên cổ, bằng không Bạch Đào thấy cổ hắn một lần, lại nhắc một lần.
Chờ Nhan Tích Ninh sờ soạng đem khăn lụa quấn kín mít cổ, ánh mặt trời đầu tiên chiếu bên trong sân.
Nhan Tích Ninh đứng ở dưới mái hiên nhìn sân to như vậy, hít sâu một hơi, nghĩ đến thật lâu trước kia trong sách đọc qua một câu: "Sống một đời phải hướng về ánh sáng phía trước, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, kiên cường".
Mặc dù thân ở lãnh cung, hắn cũng có thể sống được xuất sắc!
Hoàng đế đối với Cơ Tùng rất coi trọng, tòa phủ ban thưởng cho hắn cũng có lai lịch.
Hành cung này là khi còn làm Thái tử, đương kim Hoàng đế từng cư trú qua, quy mô vượt xa phủ Hoàng tử bình thường.
Ngay cả lãnh cung mà Nhan Tích Ninh đang đứng, cũng có sân lớn hơn so với nơi khác.
Ở lãnh cung dạo qua một vòng, Nhan Tích Ninh trợn mắt há hốc mồm: Này......!thật sự là lãnh cung?
Phòng ở lãnh cung chế tạo từ gỗ đặc, tuy rằng hoa văn khắc trên đầu gỗ đã bong tróc từng mảng, mái ngói trên nóc nhà còn mọc lên cả cỏ.
Nhưng lại so với phòng ở quê hắn khá hơn nhiều a!
Nhìn thử phòng lớn này, tùy chọn một gian đều lớn hơn chỗ cho thuê của hắn a! Này không phải là ngôi nhà trong mơ sao?! Nếu căn phòng ở quê mà cũng tốt như vậy đã không cần đi đường vòng lên thành phố làm việc a!
Nhìn lại viện tử rộng lớn này, có phòng có sân có hồ nước! Lại sờ sờ đất đai phì nhiêu, Nhan Tích Ninh vui vẻ biểu lộ ra mặt, cảm thấy mỹ mãn.
Nơi lớn như vậy, hoàn toàn có thể thỏa mãn cuộc sống trong mộng của hắn a!
Bạch Đào thấy Nhan Tích Ninh mặt mang tươi cười, chuông cảnh báo trong lòng vang lên.
Xong rồi, thiếu gia phát điên rồi?! Từ đêm qua, thiếu gia liền không bình thường nổi, chẳng lẽ bị nhốt ở lãnh cung, thiếu gia chịu không nổi?
Cậu thật cẩn thận hỏi: "Thiếu gia, ngài không có việc gì đi?"
Nhan Tích Ninh nâng tay sờ sờ đầu Bạch Đào: "Nơi này là nơi tốt a, sau này chúng ta muốn tự lực cánh sinh!"
Đang lúc Nhan Tích Ninh chuẩn bị tiếp tục tuần tra địa bàn, bên ngoài viện truyền đến tiếng bước chân.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặt tròn vượt qua ngạch cửa bước nhanh tới.
Thanh niên thân thể không cao nhưng hai tay lại dài dị thường, lúc đi đường hai cánh tay hơi hơi lắc lư, làm người ta liên tưởng đến con khỉ.
Nhưng biểu cảm trên gương mặt hắn là tươi cười, rất dễ dàng gạt được hảo cảm từ người khác.
Nhan Tích Ninh thật nhanh từ trí nhớ nguyên chủ đào ra người này, hắn là quản gia phủ Tam Hoàng tử, ngày hôm qua sau lễ thành hôn, chính là hắn mang theo nguyên chủ đi đến sân của Cơ Tùng.
Người này hình như họ Lãnh? Gọi là gì nhỉ? Lãnh Khốc? Lãnh Tĩnh?
Nhan Tích Ninh châm chước nói: "Lãnh quản gia." Nhớ không được tên thì kêu chức danh, cách này chắc chắn không sai!
Lãnh quản gia hành lễ rồi cười ngâm ngâm nói: "Vương phi đêm qua nghỉ ngơi tốt sao?"
Ánh mắt Lãnh quản gia quét một vòng trên khăn lụa ở cổ hắn, Nhan Tích Ninh cảm giác cổ có chút nhói lên.
Hắn ăn ngay nói thật: "Nghỉ ngơi cũng không tốt lắm."
Đừng nói nghỉ ngơi, hắn đêm qua ở quỷ môn quan lăn qua một vòng nè! Lúc này nếu là che lương tâm mà nói ngủ ngon, chẳng những thực xin lỗi bản thân, còn phải xin lỗi nguyên chủ treo nửa đêm trên cây!
Lãnh quản gia cười làm lành nói: "Văn Chương Uyển có chút quạnh quẽ, Vương phi ở nhiều thêm mấy ngày sẽ thích ứng.
Ngài nếu có yêu cầu gì, có thể nói cho tiểu nhân, chỉ cần là việc làm được, tiểu nhân sẽ không chối từ."
Nhan Tích Ninh không phải đứa ngốc, một cái tư sinh tử thế gả.
Người mà Tam Hoàng tử muốn lại không phải hắn, tự nhiên sẽ không đối xử tử tế.
Chỉ cần Vương phủ cho ăn cho uống, đã vô cùng cảm kích, nào dám sai bảo quản gia giúp hắn làm việc?
Nhan Tích Ninh khách khí chắp tay: "Đa tạ quản gia."
Lãnh quản gia nhìn Nhan Tích Ninh đang cười, không biết có phải gặp ảo giác, cảm giác người này ngày hôm qua cùng hôm nay không giống nhau.
Thanh niên trước mắt còn chưa thay hỉ phục, một thân màu đỏ khiến hắn mặt mày toả sáng như ngọc, dáng đứng thẳng tắp.
Giờ khắc này Lãnh quản gia cảm thấy lời đồn bên ngoài ít nhất có một chút đáng tin cậy: Nhan Tích Ninh sở hữu một vẻ bề ngoài đẹp mắt!
Tự hỏi một lát, Nhan Tích Ninh ngượng ngùng xoa xoa tay: "Xác thật có mấy thứ đồ vật, cần nhờ quản gia hỗ trợ đặt mua."
Muốn sống sót ở lãnh cung, cần có củi gạo mắm muối tương dấm trà.
Hiện tại Vương phủ còn có thể lo việc ăn uống, nhưng qua mấy năm, người trong Vương phủ sẽ phát hiện hắn vừa không có năng lực lại không có địa vị, đến lúc đó cắt xén ẩm thực, hắn khóc cũng không có chỗ khóc.
Thừa dịp Vương phủ còn quản cơm nước, hắn không thể nằm yên, phải chăm chỉ thực hành kế hoạch cải tạo lãnh cung!
Nhan Tích Ninh hai mắt phát ra thần thái kinh người, trong cái nhìn của hắn, lãnh cung tuy rằng lạnh lẽo hẻo lánh, nhưng vẫn gọi là cung a!
Hắn tin tưởng, một thanh niên sống sờ sờ như hắn nhất định có thể dựa vào đôi tay mình ở lãnh cung trải qua cuộc sống mà hắn muốn!
——
Thính Tùng Lâu của Tam Hoàng tử nằm tại góc Đông Nam trong Vương phủ, tháng hai gió xuân se se lạnh, cây cối trong viện còn chưa nảy lộc, cảnh vật lộ vẻ tiêu điều.
Trên vách tường ở phía tây viện treo một loạt bia ngắm, ở giữa còn cắm vô số mũi tên.
Trên mũi tên tràn ngập một cổ sát khí, chim tước bay đến nơi này đều phải đi đường vòng.
Lãnh quản gia thuần thục xuyên qua hành lang gấp khúc, đứng trước cánh cửa khép hờ: "Chủ tử, vị ở Văn Chương Uyển muốn một ít đồ vật, thỉnh ngài xem qua."
Nói xong Lãnh quản gia từ trong tay áo lấy ra một trương giấy màu vàng, trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo viết được mấy chữ.
Lãnh quản gia khom lưng đem tờ giấy giơ qua đỉnh đầu, một trận gió từ trong cánh cửa thổi ra, chờ khi hắn ngẩng đầu, tờ giấy trong tay đã không thấy.
Bên trong cánh cửa, một người mặc y phục dạ hành cầm lấy tờ giấy, hàng lông mày nhíu lại: "Đều nói Nhan thị gia phong cực nghiêm, cho dù là tư sinh tử, chữ viết cũng không nên khó coi như vậy."
Hắn nỗ lực phân biệt chữ viết trên giấy: "Này......!Hắn muốn gì mà lung tung rối loạn? Nồi chén? Cưa?"
Thanh niên đau đầu gãi gãi tóc, hắn đem tờ giấy đặt lên trên bàn sách trước mặt: "Chủ tử, ngài xem xem?"
Nam nhân thân hình cao lớn, ngồi trên chiếc xe lăn nhỏ hẹp sau án thư, hai chân rắn chắc được bao trùm bởi một thảm lông.
Nghe vậy, y đầu cũng không nâng: "Cho hắn."
_______________________________________
Đây là lần đầu tiên mình edit, mong mọi người góp ý ạ.
Bộ truyện này mình đọc rất nhiều lần thích quá nên muốn edit cho nhiều người biết đên hơn.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ..
Nhan Tích Ninh lẳng lặng nằm dưới gốc đại thụ, hai mắt trống rỗng như cá muối.
Bóng tối trên đỉnh đầu dần dần tản ra, trong tầm mắt xuất hiện một cái lụa đỏ đang lay động.
Làm một cái xã súc 996(*), hắn biết rõ rằng làm việc cường độ cao sẽ khiến thân thể quá sức chịu đựng.
Chỉ là không nghĩ tới, thân thể lại suy sụp nhanh đến vậy.
(*)996: làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần.
Trong khoảng thời gian này vì đuổi kịp tiến độ, mỗi ngày chỉ có thể ngủ hai - ba tiếng đồng hồ.
Hắn nhớ chính mình đang ở trong buổi họp, đột nhiên ngực đau đến không thể hô hấp, trước mắt đen trắng đan xen.
Trong tiếng kinh hô của đồng nghiệp, hắn ngã xuống.
Đến nỗi sau khi ngã xuống, tức ngực khó thở hấp hối giãy giụa......!Cũng không cần nhắc lại, tóm lại tư vị chết đột ngột không hề dễ chịu.
Vì sao hắn xác định chính mình đã chết?
Bởi vì mở mắt ra đã thấy bản thân ở một thời không khác.
Không chỉ thế, hắn còn chiếm lấy thân thể của một người xa lạ.
Lúc này đầu óc có chút choáng váng, cũng không kỳ lạ, dù là ai đột nhiên bị nhét một đoạn ký ức của người khác vào đầu đều không cảm thấy tốt chút nào.
Đoạn ký ức này không phải của người lạ, mà thuộc về chủ nhân của thân thể này.
Tên của nguyên chủ và tên của hắn đều đọc giống nhau, chỉ viết khác một chữ ở giữa.
Hắn kêu Nhan Tích Ninh, ý tứ là "quý trọng an bình an sinh hoạt"; mà nguyên chủ tên gọi Nhan Tức Ninh, nhìn tên đoán nghĩa, "một sự nhịn chín sự lành".(*)
(*)Tên của thụ là Nhan Tích Ninh (颜惜宁), còn nguyên chủ là Nhan Tức Ninh (颜息宁) đều đọc là [yán xī níng]
Mẫu thân nguyên chủ là một hoa khôi chốn thanh lâu, phụ thân là Hộ Bộ Thượng thư đương triều.
Hoa khôi tính kế phụ thân hắn, nàng cho rằng chỉ cần sinh được hài tử là có thể thoát khỏi thanh lâu hưởng thụ ngày tháng sung sướng.
Nhưng người có thể lên chức Thượng thư sao có thể để bản thân bị một nữ tử thanh lâu tính kế làm hỏng con đường làm quan của mình.
Nhan Thượng thư đem mẹ con hoa khôi từ thanh lâu đón ra an trí ở thôn trang ngoại ô, thẳng đến khi hoa khôi qua đời, nàng chưa từng được bước vào cổng lớn phủ Hộ Bộ Thượng thư.
Mẫu thân còn như vậy, thì làm con trai sao có thể được đối xử tử tế?
Nhan Tức Ninh, cái tên này đã biểu đạt đầy đủ ý tứ của Nhan Thượng thư—— Muốn an ổn sống sót, phải nuốt xuống ủy khuất, nhẫn nhịn mà tồn tại.
Mẫu tử hai người ở thôn trang mười mấy năm, cho đến vài năm trước khi hoa khôi chết, Nhan Thượng thư mới tìm cớ nhận đứa con trai này đem về Thượng thư phủ.
Ngày tháng ở phủ Thượng thư cũng không tốt như tưởng tượng, con của thiếp thất còn cần phải tranh sủng mới có thể sống tốt một chút, huống chi một cái tư sinh tử vô danh vô phận? Không tranh không đoạt, những người Nhan gia phủng cao dẫm thấp cũng sẽ đem đồ vật của hắn chia đến không còn một cắt; tranh đoạt, thanh danh của hắn cũng sẽ tệ.
Một cái tư sinh tử không được sủng ái như Nhan Tức Ninh tại sao lại được chọn xung hỉ với Hoàng tử? Lại nói tiếp phi thường vớ vẩn.
Trước đó vài ngày, Tam Hoàng tử đương triều Cơ Tùng ở trên chiến trường bị trọng thương, mắt thấy sắp không được.
Hoàng thất cuối cùng không còn cách nào khác, vậy mà lại nghĩ tới trò xung hỉ.
Nhưng toàn bộ kinh thành đều biết nam nhân mà Tam Hoàng tử muốn, y tâm duyệt Nhan Tử Việt "thanh phong minh nguyệt" đại công tử nhà Hộ Bộ thượng thư.
Nếu không phải vì việc này, y cũng không bị ném đến trong quân rèn luyện.
Mọi người đều cho rằng người gả đi sẽ là Nhan Tử Việt, thì thù vinh xung hỉ lại rơi đến trên người Nhan Tức Ninh.
Ngẫm lại cũng đúng, Nhan Thượng thư dụng tâm cả đời dốc sức dưỡng ra được đích trưởng tử tài đức vẹn toàn, sao có thể xung hỉ cho một người sắp chết? Thân phận tư sinh tử lên không được mặt bàn tại giờ phút này rốt cuộc phát huy được tác dụng lớn nhất —— Thế gả xung hỉ.
Cho dù Nhan Tức Ninh có nguyện ý hay không, đều bị nhét vào trong cổ kiệu để xung hỉ.
Phủ Hoàng tử giăng đèn kết hoa, người vui sướng lại không phải hắn.
Nhan Tức Ninh chỉ cùng Tam Hoàng tử đối mặt một lần liền phạm phải kiêng kị của y bị ném vào lãnh cung.
Nhìn lãnh cung cỏ mọc cao hơn người, Nhan Tức Ninh khó nhịn được trong lòng bi thống.
Sau khi ngồi cả đêm trong nơi hoang vu này, dùng lụa đỏ trong tay chấm dứt một đời thê lương.
Xem xong cuộc đời đơn giản lại khúc chiết của Nhan Tức Ninh, trong khoảng thời gian ngắn Nhan Tích Ninh không biết hai người bọn họ, rốt cuộc ai thảm hơn ai.
Tưởng rằng đời trước bận bận rộn rộn, trước khi bị công ty đuổi hắn đã tích góp đủ một số tiền.
Sau đó cầm số tiền này về quê, sửa một chút nhà cũ, nhận thầu vài mẫu đất, từ đây bắt đầu sinh hoạt thảnh thơi lại nhàn nhã dưỡng già.
Chỉ là nguyện vọng đơn giản như vậy cũng không thể thực hiện.
Giờ khắc này, Nhan Tích Ninh vừa muốn khóc vừa muốn cười, tâm tình phức tạp, một bụng chua xót ủy khuất đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì chết mà sống lại không biết nên thổ lộ cùng ai.
Ánh mặt trời càng ngày càng chói mắt, hình dáng đại thụ càng thêm rõ ràng, đây là một gốc long não đã bị héo chết một nửa.
Dưới tàng cây, bức tường bị đẩy ngã, cành khô trên cây kéo dài từ đầu tường ra đến bên ngoài, còn lại trong viện chỉ là những nhánh cây héo úa.
Nhan Tức Ninh nhìn thấy một quả tím mọc ra trên cành cây vươn ngoài tường viện, ngay cả gốc cây đều biết bên ngoài tường mới có đường sống, hắn sao không hiểu được? Nhưng một người sống sờ sờ như vậy lại bị giam cầm ở trong lãnh cung này.
Hắn phải ở chỗ này ngốc bao lâu? Một tháng hai tháng, vẫn là một năm hai năm, hoặc là......!Cả đời đều không thoát khỏi cái sân này?
Trên nhánh cây thấp nhất treo một đoạn lụa đỏ đứt lìa, gió lạnh thổi qua, lụa đỏ phấp phới.
Nhan Tức Ninh dùng chiếc lụa đỏ này ở trên cây thắt cổ mà chết, ý thức được điểm này cổ hắn cũng cảm thấy có chút đau.
Trong khoảng thời gian nằm dưới tàng cây, hắn suy nghĩ rất nhiều.
Hắn và nguyên chủ, nhân sinh đều có tiếc nuối, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, hắn đã tới nơi này.
Sống lại một đời, hắn muốn vứt bỏ mọi gánh nặng cùng phiền não, vì chính mình mà sống một lần.
Sau khi hạ quyết tâm, lồng ngực như bỏ xuống được một khối đá, cơ thể cả người đều thả lỏng.
Lúc này bên cạnh truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng kinh hô: "Thiếu gia! Ngài làm sao vậy, thiếu gia!"
Trước mắt một mảnh màu đỏ thổi qua, Nhan Tích Ninh mắt sắc nhìn thấy một thiếu niên mặc áo choàng xám chạy như bay lại đây.
Từ trí nhớ nguyên chủ nhảy ra tin tức về thiếu niên này.
Cậu tên Bạch Đào, là sai vặt hồi môn mà nguyên chủ chọn.
Thượng thư phủ nhiều tôi tớ như vậy, cũng chỉ có một thiếu niên không có tâm nhãn này đối tốt với nguyên chủ.
Bạch Đào ba bước làm hai nhào vào ngực hắn, ngay sau đó vung lên nắm tay đánh đến ngực Nhan Tích Ninh bang bang rung động: "Thiếu gia a! Ngài như thế nào nghĩ luẩn quẩn trong lòng a! Ngài liền cứ như vậy đi rồi a! Ngài bảo ta phải làm sao bây giờ a! Ô ô ô ô!!"
Nhan Tích Ninh:......
Hắn còn chưa có chết đâu, đôi mắt còn đang chớp đây! Uy, làm phiền ngươi nhìn một chút được chưa? Cứ tiếp tục đánh như vậy hắn sẽ bị đánh chết! Không chết cũng nội thương a!
Bạch Đào ngao ngao kêu khóc, nước mắt rớt xuống trên mặt khiến mấy đốm tàn nhang nhỏ càng thêm rõ ràng, nhìn càng khó coi.
Cậu khóc làm nước mắt và nước mũi đan xen, rơi lệ khiến người khác nghe cũng phải đau lòng: "Đều do ta, không nên nghe lời để ngài ngủ một mình! Ô ô ô, ta sai rồi thiếu gia!"
Nhan Tích Ninh thật sự nhịn không được, hắn khô khốc khụ hai tiếng.
Bạch Đào rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh mắt chớp động của Nhan Tích Ninh, nín khóc mỉm cười: "Thiếu gia! Thiếu gia ngài không chết a! Thiếu gia! Ngài làm ta sợ muốn chết!"
Chờ nỗi đau trên cổ giảm bớt, Nhan Tích Ninh chậm rì rì bò lên: "Ta không có việc gì."
Bạch Đào nhìn cổ Nhan Tích Ninh, nước mắt lại treo lên: "Thiếu gia, ngài tại sao lại nghĩ không thông như vậy a, tại sao đang êm đẹp lại đi tìm chết.
Có đau hay không a?"
Nhan Tích Ninh cẩn thận sờ sờ cổ: "Ta không có tìm chết, chỉ muốn leo cây nhìn xem, nhưng là chân tay vụng về ngã xuống.
Lúc té ngã lụa vô tình quấn quanh cổ."
Bạch Đào hoài nghi nhìn hắn, Nhan Tích Ninh nghiêm túc thề: "Nếu ta thật sự muốn tìm cái chết còn có thể chờ tới bây giờ?"
Bạch Đào nửa tin nửa ngờ, Nhan Tích Ninh chỉ huy cậu: "Đi tìm giúp ta một cái khăn lụa tới đây."
Hắn cần che khuất vết thương trên cổ, bằng không Bạch Đào thấy cổ hắn một lần, lại nhắc một lần.
Chờ Nhan Tích Ninh sờ soạng đem khăn lụa quấn kín mít cổ, ánh mặt trời đầu tiên chiếu bên trong sân.
Nhan Tích Ninh đứng ở dưới mái hiên nhìn sân to như vậy, hít sâu một hơi, nghĩ đến thật lâu trước kia trong sách đọc qua một câu: "Sống một đời phải hướng về ánh sáng phía trước, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, kiên cường".
Mặc dù thân ở lãnh cung, hắn cũng có thể sống được xuất sắc!
Hoàng đế đối với Cơ Tùng rất coi trọng, tòa phủ ban thưởng cho hắn cũng có lai lịch.
Hành cung này là khi còn làm Thái tử, đương kim Hoàng đế từng cư trú qua, quy mô vượt xa phủ Hoàng tử bình thường.
Ngay cả lãnh cung mà Nhan Tích Ninh đang đứng, cũng có sân lớn hơn so với nơi khác.
Ở lãnh cung dạo qua một vòng, Nhan Tích Ninh trợn mắt há hốc mồm: Này......!thật sự là lãnh cung?
Phòng ở lãnh cung chế tạo từ gỗ đặc, tuy rằng hoa văn khắc trên đầu gỗ đã bong tróc từng mảng, mái ngói trên nóc nhà còn mọc lên cả cỏ.
Nhưng lại so với phòng ở quê hắn khá hơn nhiều a!
Nhìn thử phòng lớn này, tùy chọn một gian đều lớn hơn chỗ cho thuê của hắn a! Này không phải là ngôi nhà trong mơ sao?! Nếu căn phòng ở quê mà cũng tốt như vậy đã không cần đi đường vòng lên thành phố làm việc a!
Nhìn lại viện tử rộng lớn này, có phòng có sân có hồ nước! Lại sờ sờ đất đai phì nhiêu, Nhan Tích Ninh vui vẻ biểu lộ ra mặt, cảm thấy mỹ mãn.
Nơi lớn như vậy, hoàn toàn có thể thỏa mãn cuộc sống trong mộng của hắn a!
Bạch Đào thấy Nhan Tích Ninh mặt mang tươi cười, chuông cảnh báo trong lòng vang lên.
Xong rồi, thiếu gia phát điên rồi?! Từ đêm qua, thiếu gia liền không bình thường nổi, chẳng lẽ bị nhốt ở lãnh cung, thiếu gia chịu không nổi?
Cậu thật cẩn thận hỏi: "Thiếu gia, ngài không có việc gì đi?"
Nhan Tích Ninh nâng tay sờ sờ đầu Bạch Đào: "Nơi này là nơi tốt a, sau này chúng ta muốn tự lực cánh sinh!"
Đang lúc Nhan Tích Ninh chuẩn bị tiếp tục tuần tra địa bàn, bên ngoài viện truyền đến tiếng bước chân.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặt tròn vượt qua ngạch cửa bước nhanh tới.
Thanh niên thân thể không cao nhưng hai tay lại dài dị thường, lúc đi đường hai cánh tay hơi hơi lắc lư, làm người ta liên tưởng đến con khỉ.
Nhưng biểu cảm trên gương mặt hắn là tươi cười, rất dễ dàng gạt được hảo cảm từ người khác.
Nhan Tích Ninh thật nhanh từ trí nhớ nguyên chủ đào ra người này, hắn là quản gia phủ Tam Hoàng tử, ngày hôm qua sau lễ thành hôn, chính là hắn mang theo nguyên chủ đi đến sân của Cơ Tùng.
Người này hình như họ Lãnh? Gọi là gì nhỉ? Lãnh Khốc? Lãnh Tĩnh?
Nhan Tích Ninh châm chước nói: "Lãnh quản gia." Nhớ không được tên thì kêu chức danh, cách này chắc chắn không sai!
Lãnh quản gia hành lễ rồi cười ngâm ngâm nói: "Vương phi đêm qua nghỉ ngơi tốt sao?"
Ánh mắt Lãnh quản gia quét một vòng trên khăn lụa ở cổ hắn, Nhan Tích Ninh cảm giác cổ có chút nhói lên.
Hắn ăn ngay nói thật: "Nghỉ ngơi cũng không tốt lắm."
Đừng nói nghỉ ngơi, hắn đêm qua ở quỷ môn quan lăn qua một vòng nè! Lúc này nếu là che lương tâm mà nói ngủ ngon, chẳng những thực xin lỗi bản thân, còn phải xin lỗi nguyên chủ treo nửa đêm trên cây!
Lãnh quản gia cười làm lành nói: "Văn Chương Uyển có chút quạnh quẽ, Vương phi ở nhiều thêm mấy ngày sẽ thích ứng.
Ngài nếu có yêu cầu gì, có thể nói cho tiểu nhân, chỉ cần là việc làm được, tiểu nhân sẽ không chối từ."
Nhan Tích Ninh không phải đứa ngốc, một cái tư sinh tử thế gả.
Người mà Tam Hoàng tử muốn lại không phải hắn, tự nhiên sẽ không đối xử tử tế.
Chỉ cần Vương phủ cho ăn cho uống, đã vô cùng cảm kích, nào dám sai bảo quản gia giúp hắn làm việc?
Nhan Tích Ninh khách khí chắp tay: "Đa tạ quản gia."
Lãnh quản gia nhìn Nhan Tích Ninh đang cười, không biết có phải gặp ảo giác, cảm giác người này ngày hôm qua cùng hôm nay không giống nhau.
Thanh niên trước mắt còn chưa thay hỉ phục, một thân màu đỏ khiến hắn mặt mày toả sáng như ngọc, dáng đứng thẳng tắp.
Giờ khắc này Lãnh quản gia cảm thấy lời đồn bên ngoài ít nhất có một chút đáng tin cậy: Nhan Tích Ninh sở hữu một vẻ bề ngoài đẹp mắt!
Tự hỏi một lát, Nhan Tích Ninh ngượng ngùng xoa xoa tay: "Xác thật có mấy thứ đồ vật, cần nhờ quản gia hỗ trợ đặt mua."
Muốn sống sót ở lãnh cung, cần có củi gạo mắm muối tương dấm trà.
Hiện tại Vương phủ còn có thể lo việc ăn uống, nhưng qua mấy năm, người trong Vương phủ sẽ phát hiện hắn vừa không có năng lực lại không có địa vị, đến lúc đó cắt xén ẩm thực, hắn khóc cũng không có chỗ khóc.
Thừa dịp Vương phủ còn quản cơm nước, hắn không thể nằm yên, phải chăm chỉ thực hành kế hoạch cải tạo lãnh cung!
Nhan Tích Ninh hai mắt phát ra thần thái kinh người, trong cái nhìn của hắn, lãnh cung tuy rằng lạnh lẽo hẻo lánh, nhưng vẫn gọi là cung a!
Hắn tin tưởng, một thanh niên sống sờ sờ như hắn nhất định có thể dựa vào đôi tay mình ở lãnh cung trải qua cuộc sống mà hắn muốn!
——
Thính Tùng Lâu của Tam Hoàng tử nằm tại góc Đông Nam trong Vương phủ, tháng hai gió xuân se se lạnh, cây cối trong viện còn chưa nảy lộc, cảnh vật lộ vẻ tiêu điều.
Trên vách tường ở phía tây viện treo một loạt bia ngắm, ở giữa còn cắm vô số mũi tên.
Trên mũi tên tràn ngập một cổ sát khí, chim tước bay đến nơi này đều phải đi đường vòng.
Lãnh quản gia thuần thục xuyên qua hành lang gấp khúc, đứng trước cánh cửa khép hờ: "Chủ tử, vị ở Văn Chương Uyển muốn một ít đồ vật, thỉnh ngài xem qua."
Nói xong Lãnh quản gia từ trong tay áo lấy ra một trương giấy màu vàng, trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo viết được mấy chữ.
Lãnh quản gia khom lưng đem tờ giấy giơ qua đỉnh đầu, một trận gió từ trong cánh cửa thổi ra, chờ khi hắn ngẩng đầu, tờ giấy trong tay đã không thấy.
Bên trong cánh cửa, một người mặc y phục dạ hành cầm lấy tờ giấy, hàng lông mày nhíu lại: "Đều nói Nhan thị gia phong cực nghiêm, cho dù là tư sinh tử, chữ viết cũng không nên khó coi như vậy."
Hắn nỗ lực phân biệt chữ viết trên giấy: "Này......!Hắn muốn gì mà lung tung rối loạn? Nồi chén? Cưa?"
Thanh niên đau đầu gãi gãi tóc, hắn đem tờ giấy đặt lên trên bàn sách trước mặt: "Chủ tử, ngài xem xem?"
Nam nhân thân hình cao lớn, ngồi trên chiếc xe lăn nhỏ hẹp sau án thư, hai chân rắn chắc được bao trùm bởi một thảm lông.
Nghe vậy, y đầu cũng không nâng: "Cho hắn."
_______________________________________
Đây là lần đầu tiên mình edit, mong mọi người góp ý ạ.
Bộ truyện này mình đọc rất nhiều lần thích quá nên muốn edit cho nhiều người biết đên hơn.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ..
Bình luận facebook