Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: 74: Thần Y Không Đi Đường Bình Thường
Editor: Yang1002
Nói xong những lời này, chung quanh liền im lặng.
Trên đầu Nhan Tích Ninh toát ra một lớp mồ hôi mịn, không biết có phải mình nói sai gì hay không.
Nhưng càng nghĩ, hắn cảm thấy điều kiện mà mình tung ra đã được suy xét hợp lý nhất có thể.
Đầu tiên, người này là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ có ông tìm đến người ta, người khác đừng nghĩ tìm được ông.
Nếu ông ôm ác ý đối với Cơ Tùng hoặc mình, trực tiếp ra tay lấy mạng bọn họ cũng sẽ không lộ ra dấu vết.
Còn nữa, ông vừa mở miệng liền chọc thẳng vào hai chân tàn phế của Cơ Tùng.
Ngự y đều kết luận hai chân Cơ Tùng không còn cứu chữa được, ông lại hỏi "Có muốn trị chân", điều này chứng minh ông có năng lực chữa trị chân y.
Hơn nữa, ông nắm rõ hành tung của bọn họ trong lòng bàn tay, nhất định đã nhìn chằm chằm bọn hắn một thời gian.
Theo dõi thời gian dài như vậy, nhưng chỉ trộm đi thịt kho tàu hoặc nồi đồ kho của hắn, chứng minh ông thích mấy món này.
Nếu người này muốn tiền hoặc quyền lợi, ông hoàn toàn có thể ra điều kiện với Cơ Tùng.
Nhưng ông lại lấy lui làm tiến đến trước mặt mình, chứng minh trên người mình có thứ ông muốn.
Nhan Tích Ninh rất biết mình biết ta, hắn có thể có thứ gì? Ngoại trừ biết làm một chút đồ ăn ra, hắn cũng không có kỹ năng khác.
Bởi vậy sau khi động não nhanh một lát, hắn phát ra câu trả lời vang vọng hữu lực đối với người không biết tên đối diện: "Tiền bối người xem, như vậy được không?"
Chân ngắn nhỏ phát ra vài tiếng phì phì trong mũi.
Nhan Tích Ninh đợi trong chốc lát cũng không có được câu trả lời, hắn buồn bực đứng thẳng lên: "Đi rồi sao?"
Tiếng nói vừa dứt, từ cánh rừng bên cạnh bay ra một thứ gì đó màu vàng đồng, thứ kia mạnh mẽ xé gió dừng ở bãi cỏ trước mặt Nhan Tích Ninh.
Chỉ nghe "Phốc" một tiếng, thứ gì đó kia đã cắm một ít vào đất.
Nhan Tích Ninh tập trung nhìn lại, này không phải bếp nhỏ mất tích kia sao?
Lửa trên bếp đã sớm tắt, bởi vì bay ra mà nắp nồi có chút xê dịch.
Nhan Tích Ninh mở nắp ra xem thử, dưới đáy nồi chỉ còn lại có hai khối gừng.
"Thành giao."
Thanh âm già nua vang lên phía sau Nhan Tích Ninh, Nhan Tích Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão khất cái(*) đang đứng phía sau hắn.
(*) khất cái: ăn xin, ăn mày.
Lão khất cái có vóc người thấp bé, quần áo tả tơi khuôn mặt chật vật, Nhan Tích Ninh không thấy rõ mặt ông, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lợi hại tựa như chim ưng dưới mái tóc dài rối bời.
Lão khất cái một tay cầm rễ cây, tay kia nắm một cái chân gà mới gặm được một nửa.
Nhan Tích Ninh nhìn kỹ đôi tay này, chỉ thấy làn da trơn bóng, ngón tay thon dài hữu lực.
Chẳng sợ đang cầm một cái chân gà, cũng khiến cho người ta có cảm giác như đang cầm binh khí.
Nhan Tích Ninh tin rằng nếu người này muốn động thủ với hắn, hắn căn bản không thể phản kháng lại.
Lão khất cái không nhanh không chậm gặm sạch chân gà, sau đó tùy tay đem xương gà bắn bay: "Lão phu là truyền nhân đời thứ tám của Nam y phái Thần Sách Môn, Diệp Lâm Phong."
Nghe vậy tảng đá trong lòng Nhan Tích Ninh hạ xuống trong nháy mắt, Diệp Lâm Phong cư nhiên là thần y giang hồ mà bọn Nghiêm Kha đang tìm kiếm, chân của Cơ Tùng được cứu rồi!
Hắn cung kính đứng thẳng trịnh trọng hành lễ, tươi cười trên mặt đè cũng đè không được: "Diệp tiền bối hảo."
Diệp Lâm Phong nhìn từ trên xuống dưới Nhan Tích Ninh: "Không cần đa lễ, nói trước, lão phu cần phải nhìn chân nam nhân của ngươi trước, có thể chữa trị hay không còn chưa nói chính xác được.
Bất quá chuyện ngươi đáp ứng lão phu cũng không thể lật lọng."
Nhan Tích Ninh nghiêm mặt nói: "Tiền bối yên tâm, cho dù ngài không thể chữa cho Vương gia, chuyện ta đã đáp ứng ngài quyết không nuốt lời." Hắn có một loại cảm giác mãnh liệt, nếu trên đời này có người có thể trị được chân của Cơ Tùng, nhất định chỉ có thể là Diệp Lâm Phong.
Diệp Lâm Phong vừa lòng gật gật đầu: "Không tồi, ngươi đối với tên tiểu tử kia cũng là một tấm chân tình."
Nhan Tích Ninh ngượng ngùng nở nụ cười, tình này thật sự là chân tình, nhưng không phải loại tình mà Diệp Lâm Phong nghĩ đến.
Cho dù Cơ Tùng là bằng hữu của hắn, hay là Nguyên soái Sí Linh quân, y có thể đứng lên đã là một chuyện tốt trời cho.
Chỉ cần có thể khiến cho Cơ Tùng đứng được, cho dù một ngày phải làm năm bữa cơm, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Diệp Lâm Phong đi qua đi lại hai bước, một cỗ vị đồ kho từ trên người ông truyền đến: "Tay nghề của tên tiểu tử ngươi không tồi."
Nhan Tích Ninh hắc hắc cười hai tiếng: "Có thể được Diệp tiền bối thưởng thức là vinh hạnh của ta, nếu tiền bối chữa trị chân cho Vương gia, ngài muốn ăn cái gì cứ việc nói với ta."
Diệp Lâm Phong càng vừa lòng hơn: "Tiểu viện tử kia ngươi làm không tồi, ta đã xem qua, phong thủy rất tốt.
Nhưng ưng và chó nhà ngươi rất dữ, quay về nên buộc lại."
Nhan Tích Ninh giật giật khóe môi, nói đúng rồi.
Tiểu Tùng là sau khi hắn bị trộm thịt kho tàu mới nuôi, Thương Phong lại đến Vương phủ càng muộn hơn, Diệp Lâm Phong quả nhiên đã quan sát hắn rất lâu.
Bất quá hắn cũng nhanh chóng phản ứng lại, Diệp Lâm Phong coi trọng Văn Chương Uyển, là ông muốn ở lại Văn Chương Uyển.
Vì thế Nhan Tích Ninh phản ứng mau lẹ: "Nếu Diệp tiền bối ở lại Văn Chương Uyển, Tiểu Tùng và Thương Phong cũng là sủng vật của ngài."
Chỉ cần có thể giữ ông lại, đừng nói bao ăn bao ở, Vương phủ còn có thể bao dưỡng lão.
Nếu ông có thể trị được chân của Cơ Tùng, trên dưới toàn bộ Dung Vương phủ đều nguyện ý chiều theo vị đại gia này.
Diệp Lâm Phong cười ha ha hai tiếng: "Ân, không tồi không tồi.
Tiểu tử ngươi có thành ý, đi thôi, để lão phu đi xem chân cho nam nhân của ngươi."
Nhan Tích Ninh vui vẻ chuẩn bị xoay người lên ngựa, đột nhiên giữa lúc đó hắn nghĩ tới một chuyện quan trọng: "Tiền bối chậm đã, ta phải nói trước với Vương gia một tiếng."
Diệp Lâm Phong trừng mắt: "Như thế nào? Chẳng lẽ lão phu còn có thể lừa ngươi sao?"
Nhan Tích Ninh thấy Diệp Lâm Phong hiểu sai ý, hắn vội vàng giải thích: "Tiền bối bớt giận, chỉ là ta muốn xác nhận một chút xem mã tràng có an toàn hay không."
Cơ Tùng thật vất vả mới có được một cơ hội thở dốc trong vòng xoáy quyền lợi, bên người y có vô số cơ sở ngầm đang theo dõi nhất cử nhất động của y.
Nếu hắn mạo muội dẫn Diệp Lâm Phong đến trước mặt Cơ Tùng, chỉ sợ chân còn chưa chữa khỏi, những người không thể thấy Cơ Tùng tốt lên đã chế tạo thêm phiền toái cho y.
Diệp Lâm Phong có chút đăm chiêu: "Tên nhóc như ngươi mỗi ngày đều bị giam trong tiểu viện tử, quả thật là nhân tài không được trọng dụng."
Nhìn chằm chằm Nhan Tích Ninh lâu như vậy, ông tưởng rằng Nhan Tích Ninh chỉ là một tiểu bối nhỏ tuổi có tay nghề tốt, lớn lên dễ nhìn.
Hiện tại xem ra hắn tâm tư tinh tế, làm việc ổn thỏa, quả thật là một người đáng tin cậy.
Nhan Tích Ninh ôm lấy nồi trên mặt đất lên, hắn xoay người ngồi lên Chân ngắn nhỏ: "Thỉnh tiền bối chờ một lát, ta đi một chút sẽ quay lại."
Bốn vó của Chân ngắn nhỏ chạy ra tàn ảnh, Diệp Lâm Phong ngắm bóng dáng vui vẻ của Nhan Tích Ninh khẽ cười một tiếng: "Hồng Mai có con dâu tốt a."
Cơ Tùng đang ngồi trên xe lăn nhìn đàn ngựa chạy qua trước mắt, ánh sáng mặt trời chiếu trên người tuấn mã, nhóm ngựa trẻ tuổi tự do duỗi thân hình.
Ánh mắt y dừng trên con ngựa đen nhất, trong mắt toát ra hoài niệm sâu sắc.
Nghiêm Kha liếc mắt một cái liền chú ý tới con ngựa đen đặc biệt cao lớn kia, hắn kích động chỉ vào hướng con ngựa hỏi: "Chủ tử người xem, con ngựa kia có phải rất giống Truy Phong hay không?"
Cơ Tùng từng có một con ngựa yêu quý tên là Truy Phong, cả người nó đen bóng, toàn thân không có một cọng lông tạp.
Thông minh nhạy bén còn nhận chủ hộ chủ, trừ Cơ Tùng ra, những người khác chỉ cần có ý đồ cưỡi lên người nó, sẽ bị nó quật xuống.
Trên chiến trường, mấy lần Cơ Tùng thoáng qua tử thần, trong đó có vài lần thoát được là nhờ sự nhạy bén của Truy Phong.
Sau cùng Cơ Tùng bị giáp công ở Thạch Tử Hà, Truy Phong nghiêng thân mình để chặn lấy cơn mưa mũi tên nhiều như châu chấu, nó dùng tính mạng của chính mình để bảo vệ Cơ Tùng.
Thẳng đến lúc ngã xuống, hai mắt nó vẫn gắt gao đuổi theo chủ nhân như cũ.
Nếu không có Truy Phong, Cơ Tùng sẽ không chống đỡ được tới lúc bọn Nghiêm Kha đến cứu viện.
Nghe được tên Truy Phong, trước mắt Cơ Tùng liền hiện lên thân thể cắm đầy mũi tên của Truy Phong, nhớ đến cảnh tượng đôi mắt ôn nhu kia nhắm lại trước mặt mình.
Trong lòng y vừa chua xót vừa đau khổ: "Đúng vậy.
Nhưng chung quy nó vẫn không phải là Truy Phong."
Y cũng không phải là Nguyên soái Sí Linh quân nắm trường đao trảm địch.
Lý Lập Hằng rất có nhãn lực, hắn giới thiệu: "Con ngựa này được sinh ra vào mùa đông năm ngoái, lúc ấy còn tưởng rằng nó không sống nổi, không nghĩ tới nó lại trở thành một trong những con lớn nhất trong đám ngựa non.
Nó rất thông minh, qua mấy tháng nữa là có thể lắp yên."
Nghiêm Kha nhanh chóng mở miệng: "Con ngựa này không cần bán, chờ sau khi lắp yên liền đưa đến Vương phủ."
Cơ Tùng vừa định cự tuyệt, chợt nghe được giọng Nhan Tích Ninh truyền đến: "Dung Xuyên."
Nhan Tích Ninh chỉ gọi tên tự của y lúc có chính sự, nghe vậy Cơ Tùng quay đầu qua.
Nhan Tích Ninh cưỡi trên con ngựa nhỏ, thấy Cơ Tùng quay đầu, hắn lộ ra một nụ cười sáng lạn với y: "Ta mới vừa bị té một cái, ngươi đi đổi y phục cùng ta được không?"
Nói xong hắn thu hai tay đang bảo vệ nồi nhỏ, để Cơ Tùng thấy rõ bộ dạng nồi.
Con ngươi Cơ Tùng co rút lại: "Được."
Tới lúc vào trong phòng của mã tràng, Cơ Tùng sai Nghiêm Kha và Vương Xuân Phát canh giữ ở ngoài cửa.
Nhan Tích Ninh nhìn trái nhìn phải một lúc hạ giọng hỏi: "Mã tràng an toàn không? Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi."
Yết hầu Cơ Tùng chuyển động: "Trong phòng rất an toàn."
Nháy mắt nhìn thấy chiếc nồi này, trong lòng y liền toát ra một loại cảm giác kỳ lạ: Điều mà Nhan Tích Ninh muốn nói tiếp theo rất quan trọng, đủ để thay đổi nhân sinh về sau của y.
Ngữ điệu của Nhan Tích Ninh vừa nhẹ vừa vội vã: "Người trộm món kho chính là truyền nhân đời thứ tám của Thần Sách Môn, kêu là Diệp Lâm Phong.
Ông nói ông có thể trị chân của ngươi, ngươi muốn để ông thử một lần hay không? Vài ngày trước không phải Nghiêm Kha nói hắn đang tìm thần y giang hồ sao? Ta cảm thấy Diệp Lâm Phong chính là thần y mà các ngươi tìm."
Thân thể Cơ Tùng cứng lại, hai tay đặt trên đầu gối không tự chủ mà nắm chặt.
Từ lúc Nhan Tích Ninh bắt đầu nói câu đầu tiên, lồng ngực y liền đập nhanh hơn.
Những lời này giống như cách rất xa mới rơi vào trong lỗ tai y.
Truyền nhân đời thứ tám của Thần Sách Môn?
Diệp Lâm Phong?
Vị thần y mà mình tìm hồi lâu cũng không tìm được kia?
Cơ Tùng hô hấp nặng nề.
Y há mồm muốn nói gì, nhưng cổ họng như nghẹn lại, gì cũng không nói được.
Từ sau khi bị ngự y phán định vĩnh viễn đều không đứng dậy được, tâm Cơ Tùng liền lạnh mất một nửa.
Vô số lần y tự hỏi chính mình, thật sự phải ngồi trên xe lăn cả đời sao? Thật sự muốn biến thành phế nhân sao?
Sau khi bọn Nghiêm Kha nghe được ngự y không còn biện pháp liền tìm kiếm y giả giang hồ có thể chữa trị chân cho y, ban đầu quả thật có rất nhiều lang y giang hồ đến Dung Vương phủ vấn chẩn, nhưng đại bộ phận đều là giả danh lừa bịp.
Nếm thử rất nhiều phương pháp trị liệu hiếm lạ cổ quái, Cơ Tùng bị tra tấn đến khổ không thể nói nổi.
Dù vậy, y vẫn không buông tha hy vọng.
Chẳng sợ chỉ có một đường sinh cơ, y cũng muốn đứng lên một lần nữa.
Nhưng theo thời gian trôi qua, người mà Vương phủ phái ra tìm thần y cũng bặt âm vô tín.
Cơ Tùng hiểu được, hy vọng có thể đứng lên một lần nữa của y càng ngày càng xa vời.
Nhất là từ sau khi nhậm chức ở Công bộ, y cảm giác nhiệt huyết trong lòng mình lạnh đi từng ngày.
Trong khoảng thời gian này y một mực khuyên bảo bản thân chấp nhận một sự thật tàn khốc —— có thể vĩnh viễn cũng sẽ không đứng lên được nữa.
Mà hiện tại, Nhan Tích Ninh lại đem hy vọng đưa tới trước mặt y.
Trong nhất thời nội tâm Cơ Tùng có vô số cảm xúc bổ khuyết, có mừng như điên, có hoài nghi, nhưng mà càng nhiều hơn chính là ủy khuất.
Cơ Tùng dùng tay đỡ trán, hốc mắt y chua xót, có cái gì đó nén không được sắp lao ra.
Sau khi Nhan Tích Ninh nói xong thì đợi Cơ Tùng đáp lại, nhưng hắn lại nhìn thấy tấm lưng dựa trên xe lăn của Cơ Tùng thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt.
Nhan Tích Ninh mím môi, hắn đã thấy qua rất nhiều dáng vẻ của Cơ Tùng, đại đa số thời điểm, cảm giác mà Cơ Tùng cho hắn chính là cường đại và kiêu ngạo.
Mà Cơ Tùng của lúc này lại lộ ra một phần mềm mại trước mặt hắn, y giống như sắp khóc vậy.
Này cũng khó trách, nếu là hắn, hắn cũng sẽ trăm mối ngổn ngang hỉ cực mà khóc.
Nhan Tích Ninh ngồi xổm trước xe lăn, hắn vươn hai tay đặt lên đầu gối Cơ Tùng thanh âm ôn nhu: "Dung Xuyên, chúng ta thử một lần được không? Ta biết trị liệu rất thống khổ, nhưng chỉ cần có một đường hy vọng, chúng ta cũng sẽ không từ bỏ có được không?"
Tiếng nói vừa dứt, trên mu bàn tay của Nhan Tích Ninh liền nóng lên, cúi đầu nhìn lại Cơ Tùng đang cầm ngược lại tay hắn.
Y nắm rất chặt, chặt đến mức đầu ngón tay hắn cũng thấy đau.
Giọng nói khàn khàn của Cơ Tùng truyền đến: "Được, không từ bỏ."
Nhan Tích Ninh nở nụ cười: "Vậy ta an tâm rồi.
Nếu không chúng ta về Vương phủ trước đi? Vương phủ tương đối an toàn hơn, chúng ta hãy thu xếp thần y ở Văn Chương Uyển."
Cơ Tùng áp chế cảm xúc, y hít sâu một hơi rồi buông tay che mắt xuống: "Diệp thần y hiện tại đang ở nơi nào?"
Nhan Tích Ninh nói: "Trong rừng sau thôn trang, ta để cho ông ở bên kia chờ ta tới."
Vừa dứt lời, ngoài phòng liền truyền đến tiếng của Diệp Lâm Phong: "Lão phu đến rồi."
Theo giọng ông vang lên còn có hai tiếng của vật nặng ngã xuống đất, Nhan Tích Ninh vừa mở cửa ra nhìn, chỉ thấy hai người Nghiêm Kha và Vương Xuân Phát té trên mặt đất ngáy rung trời.
Trên đường trở về toàn thân Nghiêm Kha đau nhức, hắn nhe răng trợn mắt lại không dám oán giận.
Vương Xuân Phát càng đáng thương hơn, hôm nay bị phóng ngã hai lần, hiện tại cả người đều héo rũ.
Vẻ mặt hai người uể oải, cảm xúc của bọn họ lây nhiễm lên ngựa kéo xe, xe ngựa đi cũng chậm hơn rất nhiều.
Nhan Tích Ninh ngồi xổm trên lan can phụ cận phía sau hai người, nồi nhỏ lại tiếp tục nấu đồ ăn, lúc này thứ hắn nấu chính là một nồi đậu tằm ngũ vị hương.
Đậu tằm xung quanh mã tràng vừa tới mùa, trên đường về hắn thuận tay hái được nửa khung.
Đậu tằm sau khi lột vỏ xong tẩy rửa sạch sẽ, nấu cùng với muối và bột ngũ vị hương, nấu xong chính là đậu tằm ngũ vị hương bột bột dẻo dẻo.
Đây là một trong những cách ăn đậu tằm mà Nhan Tích Ninh thích nhất, lúc trước kia, mỗi khi đậu tằm được bán ngoài chợ, hắn đều sẽ mua một ít về nhà làm đậu tằm trộn dầu hành và đậu tằm ngũ vị hương.
Hầm non nửa canh giờ, đậu tằm đã được nấu hết sức ngon miệng.
Nhan Tích Ninh mở nắp ra múc đậu tằm thơm nức vào trong chén lớn, đậu tằm lúc này đã mất đi vẻ bề ngoài màu xanh biếc khi mới lột vỏ, chúng biến thành màu vàng nâu.
Có một chút đậu bị hầm đến nở bung, lộ ra phần đậu bên trong.
Hắn để lại không ít đậu tằm trong nồi: "Nghiêm thị vệ, Vương thị vệ, trong nồi có đậu tằm, tự mình vớt a."
Nghiêm Kha cho Nhan Tích Ninh một ánh mắt cảm kích, sau đó tiếp tục uể oải.
Nhan Tích Ninh chưa từng thấy bộ dạng rũ rượi như vậy của các thị vệ, giờ khắc này hắn ý thức được một chuyện vô cùng rõ ràng: không thể trêu chọc Diệp Lâm Phong.
Nhan Tích Ninh vén rèm lên chui vào xe ngựa, Diệp Lâm Phong đang ngã chỏng vó trên tấm ván rộng.
Ông bắt chéo chân, trong thùng xe tràn đầy mùi chua thối, mùi huân hương trên người Cơ Tùng cũng không đè ép được.
Nhan Tích Ninh đặt đậu tằm vào trong tay Diệp Lâm Phong: "Diệp tiền bối, ngài dùng dược gì với thị vệ nhà chúng ta vậy? Sao bọn họ ngay cả nói cũng không muốn?"
Diệp Lâm Phong rung đùi đắc ý: "Chỉ là một chút nhuyễn cân tán thêm thuốc ngủ thôi, ngươi yên tâm đi, thuốc này không có độc, nhưng vài ngày kế tiếp người sẽ không có khí lực, mệt rã rời thôi."
Trong lòng Nhan Tích Ninh đồng tình một chút với hai vị thị vệ: "Ngài nói xem ngài đến cũng đã đến rồi, sao còn quật ngã thị vệ nhà chúng ta nha?"
Diệp Lâm Phong bốc một hạt đậu tằm ném vào miệng, ông cũng không ngại nóng: "Không lộ một tay thì sao có thể trấn trụ đám nhãi con này?"
Nhan Tích Ninh tự hỏi một lát liền hiểu được, không cần phải nói, chiêu thức này của Diệp Lâm Phong quả thật có thể trấn trụ đám thị vệ trong phủ.
Nếu tương lai có thị vệ nào không nghe lời, ngay cả bản thân ngã xuống như thế nào cũng không biết.
Cơ Tùng đang tựa lưng vào ghế, sắc mặt y hơi trắng bệch, trên trán chảy một tầng mồ hôi dày.
Từ sau khi bị Diệp Lâm Phong dùng ngân châm đâm một chút phía sau lưng, rốt cuộc y cũng cảm giác được sự tồn tại của hai chân.
Hai chân y đau nhức lên, đặc biệt không dễ chịu, nhưng y lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Nhìn thấy Cơ Tùng thường xuyên vuốt ve hai chân, Diệp Lâm Phong cười lạnh hai tiếng: "Chớ có sờ, hai chân này của ngươi không dễ dàng tốt lên như vậy."
Cơ Tùng buông lỏng tay ra, đáy mắt có ánh sáng: "Ta biết." Y chỉ là đang xác nhận, chân của y thật sự có tri giác hay không thôi.
Nhan Tích Ninh hỏi: "Diệp tiền bối, Vương gia bị thương ở hai chân, nhưng mới nãy ta thấy ngài thi châm ở sau lưng Vương gia, đây là vì sao?"
Diệp Lâm Phong nhìn Nhan Tích Ninh một cái: "Có phải ngự y nói cho các ngươi biết, Vương gia nhà ngươi bị thương gân mạch trên đùi hay không? Kỳ thật thương thế của Vương gia nhà các ngươi không chỉ là kinh mạch, còn có thần kinh.
Bất quá, ta nói các ngươi cũng nghe không hiểu."
Nhan Tích Ninh cười hắc hắc: "Ngài nói cho chúng ta hiểu không phải là được sao?"
Diệp Lâm Phong ngồi thẳng người lên: "Muốn biết a? Không nói cho ngươi."
Nhan Tích Ninh:......
Tính tình này của Diệp Lâm Phong cũng quá gợi đòn, bất quá trên đời này người có năng lực đều rất có cá tính, thần y không đi theo con đường bình thường cũng là chuyện rất bình thường.
Diệp Lâm Phong không muốn nói, Nhan Tích Ninh cũng không miễn cưỡng.
Hắn ngồi xổm bên cạnh chân Cơ Tùng: "Rất khó chịu sao? Muốn ta xoa bóp giúp ngươi một chút không?"
Cơ Tùng cười lắc đầu: "Không cần, như vậy tốt lắm." Đau đớn làm cho y vui sướng, chứng minh y còn có hy vọng đứng lên.
Chuyến quay về này cũng tốn hơn một canh giờ, đợi khi về đến Dung Vương phủ, mặt trời đã sắp lặn xuống đằng Tây.
Lãnh quản gia và bọn thị vệ biết được tin tức đã thu dọn xong sân tốt nhất trong phủ ngoại trừ Thính Tùng Lâu chờ đợi thần y vào ở, đương nhiên, tin tức thần y nhập Vương phủ cũng sẽ được nghiêm khắc giữ bí mật, là ai cũng đừng nghĩ nói ra ngoài.
Nhưng mà chuyện đầu tiên Diệp Lâm Phong làm sau khi vào Vương phủ không phải là đi xem sân mà Vương phủ chuẩn bị cho ông, cũng không phải vội vàng trị chân cho Cơ Tùng.
Ông ngông nghênh ngồi phịch xuống, bắt chéo chân trên ghế nằm dưới mái hiên ở Văn Chương Uyển: "Tiểu Nhan, ngươi chuẩn bị làm món ngon gì đây?"
Nhan Tích Ninh áp lực như núi, hắn bất an xoa xoa tay: "Thần y, ngài muốn ăn cái gì?" Đây là bữa cơm đầu tiên sau khi thần y nhập phủ, nếu nấu không ngon, chỉ sợ thần y không hài lòng vỗ mông rời đi.
Diệp Lâm Phong ngâm tiểu khúc: "Ngươi làm cái gì ta liền ăn cái đó, tùy ý ngươi."
Nghe vậy Nhan Tích Ninh càng đau đầu hơn, làm đầu bếp sợ nhất chính là nghe được hai chữ "Tùy ý", trong nhất thời hắn có chút chần chờ, không biết nên làm cái gì mới tốt.
Hưu mộc hôm nay, trong kế hoạch ban đầu của hắn, hắn và Cơ Tùng sẽ đi bộ cả ngày ở mã tràng.
Về nhà rồi đầu bếp Vương phủ đưa tới cái gì, bọn họ liền ăn cái đó.
Hoặc là luộc mì sợi ăn với dầu nấm, hoặc là chút cháo hoa với hai cái trứng vịt muối, ăn qua loa một bữa.
Nhưng sao hắn có thể để cho thần y ăn tùy tiện như vậy?
Thấy mặt Nhan Tích Ninh lộ vẻ khó xử, Cơ Tùng ôn hòa vỗ vỗ tay hắn: "Ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, tùy ý là tốt rồi."
Nhan Tích Ninh suy nghĩ một lát nói: "Nếu không......!giết một con gà?"
Lễ tiết đãi khách cao nhất của nhà nông chính là giết gà, tiểu gà trống nhà Nhan Tích Ninh cũng nuôi được mấy tháng, đã bắt đầu biết gáy.
Nhìn thấy bộ dạng quần áo tả tơi của Diệp Lâm Phong, Nhan Tích Ninh nghĩ tới gà ăn mày.
Nhưng mà gà ăn mày cần phải được ướp trước, hôm nay không kịp rồi, suy đi nghĩ lại hắn nghĩ tới một món vừa thuận tiện vừa nhanh chóng.
Vừa lúc mấy hôm trước lão Trương đưa tới một chồng lá sen khô, hắn chuẩn bị làm món gà hấp lá sen.
Nhan Tích Ninh vừa dứt lời, Nghiêm Kha đã đề cao thanh âm sai bọn Hàn Tiến: "Giết gà......"
Đám người Hàn Tiến buồn bực nhìn Nghiêm Kha: "Lão Đại hôm nay ngài làm sao vậy? Nhìn bộ dạng không có chút tinh thần."
Nghiêm Kha hữu khí vô lực trợn mắt xem thường: "Lăn, đi giết gà nhanh lên."
Tất cả thị vệ của Vương phủ đều tập trung gần Văn Chương Uyển, chỉ cần Nhan Tích Ninh ra lệnh một tiếng, bọn thị vệ sẽ nghe theo hắn sai phái.
Trong Phẩm Mai Viên lập tức truyền đến hai tiếng gáy thảm thiết, không bao lâu sau liền có thị vệ đem tiểu gà trống đã được xử lý sạch sẽ đưa đến trước mặt Nhan Tích Ninh.
Nhan Tích Ninh lưu loát chặt gà thành khối nhỏ, sờ còn thịt gà còn độ ấm, hắn cảm thấy có chút may mắn: "Không nghĩ tới gà con của ta vậy mà còn có công dụng này." Lúc trước ba con gà bị đè chết dùng để chiêu đãi Cơ Đàn, hiện tại con gà này dùng để chiêu đãi Diệp Lâm Phong, đám gà con đều chết có ý nghĩa.
Nghe được lời của Nhan Tích Ninh, trong lòng Cơ Tùng tràn đầy cảm kích: "A Ninh, cảm tạ ngươi."
Nhan Tích Ninh nở nụ cười: "Cảm tạ ta làm cái gì?"
Cơ Tùng ôn thanh nói: "Nếu không phải ngươi, chỉ sợ Diệp thần y cũng sẽ không lộ diện."
Trên đường về Cơ Tùng có hỏi Diệp Lâm Phong, Diệp Lâm Phong nói, ông là bị thịt kho tàu trong Văn Chương Uyển hấp dẫn tới.
Nếu không phải Nhan Tích Ninh ở trước mặt Diệp thần y dùng một đống thức ăn ngon dụ dỗ ông, ông còn đang tiêu diêu tự tại ngoài Dung Vương phủ.
Nhan Tích Ninh cười nói: "Ta cũng không nghĩ tới người trộm thịt kho tàu chính là Diệp thần y, nếu sớm biết là ông, ta đã để cho ông lấy tùy ý.
Nếu khi đó không quá đa nghi, có thể ông đã sớm trị chân cho ngươi."
Ánh mắt Cơ Tùng ôn nhu, nhìn bóng dáng bận rộn của Nhan Tích Ninh, trong lòng y ấm áp.
Vương phi của y thật sự là một phúc tinh, từ sau khi hắn tới Vương phủ, bên người y không ngừng phát sinh chuyện tốt.
Cơ Tùng cúi đầu nhìn hai chân mình, giờ khắc này y rất hy vọng chính mình có thể đứng lên được.
Nếu có thể đứng lên, y muốn ôm lấy Vương phi của mình.
Nhan Tích Ninh không biết suy nghĩ trong lòng Cơ Tùng, hắn đem thịt gà đặt vào trong chén lớn, cắt nắm và táo đỏ thành sợi để vào trong chén.
Thêm một lượng gia vị vừa phải vào trộn đều lên, thịt gà liền được nhuộm màu tương.
Trong thời gian chờ thịt gà thấm gia vị hắn cũng không nhàn rỗi, hắn nhẹ nhàng cọ rửa lá sen ngâm trong nước ấm.
Lá sen khô gặp được nước ấm dần dần mềm hơn, hương lá sen thanh u xông vào mũi.
Nhan Tích Ninh cẩn thận trải lá sen lên lồng hấp, nhìn thấy lá sen màu vàng nâu, hắn nhớ tới một chuyện trọng yếu: "Tùng Tùng, sao trong hồ Lãm Nguyệt không trồng hoa sen a?"
Cơ Tùng kinh ngạc nói: "Hoa sen?"
Nhan Tích Ninh nói: "Hoa sen chính là thứ tốt a, hoa nở ra có thể ngắm, hạt sen kết ra có thể ăn, củ sen mọc ra cũng có thể làm đồ ăn, liền ngay cả lá sen đều có thể dùng được......"
Nói xong câu cuối cùng hắn rốt cuộc cũng đưa ra yêu cầu nhỏ của bản thân: "Hồ Lãm Nguyệt lớn như vậy, nếu có thể trồng một ít hoa sen thì tốt rồi." Kỳ thật hắn còn muốn trồng chút củ ấu, như vậy mùa thu còn có thể ăn củ ấu.
Cơ Tùng đáp liền mà không cần phải nghĩ ngợi: "Trong Vương phủ có hồ sen."
Lần này đến phiên Nhan Tích Ninh sửng sốt: "A?"
Cơ Tùng nói: "Ngay tại góc phía Đông của Thính Tùng Lâu."
Tiếng nói vừa dứt, lòng Cơ Tùng liền bị áy náy chiếm lĩnh, y đối với Nhan Tích Ninh thật sự quá kém.
Nhập phủ lâu như vậy, vậy mà trong phủ có cái gì hắn hoàn toàn không biết.
Không được, y cần phải nghiêm túc dẫn Vương phi của mình đi một vòng Dung Vương phủ.
______________________________
Tác giả có chuyện nói:
A Ninh: Vương phủ thật lớn, đi cũng rất mệt mỏi.
Tùng Nhung: Người tới, đưa Chân ngắn nhỏ cho Vương phi..
Nói xong những lời này, chung quanh liền im lặng.
Trên đầu Nhan Tích Ninh toát ra một lớp mồ hôi mịn, không biết có phải mình nói sai gì hay không.
Nhưng càng nghĩ, hắn cảm thấy điều kiện mà mình tung ra đã được suy xét hợp lý nhất có thể.
Đầu tiên, người này là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ có ông tìm đến người ta, người khác đừng nghĩ tìm được ông.
Nếu ông ôm ác ý đối với Cơ Tùng hoặc mình, trực tiếp ra tay lấy mạng bọn họ cũng sẽ không lộ ra dấu vết.
Còn nữa, ông vừa mở miệng liền chọc thẳng vào hai chân tàn phế của Cơ Tùng.
Ngự y đều kết luận hai chân Cơ Tùng không còn cứu chữa được, ông lại hỏi "Có muốn trị chân", điều này chứng minh ông có năng lực chữa trị chân y.
Hơn nữa, ông nắm rõ hành tung của bọn họ trong lòng bàn tay, nhất định đã nhìn chằm chằm bọn hắn một thời gian.
Theo dõi thời gian dài như vậy, nhưng chỉ trộm đi thịt kho tàu hoặc nồi đồ kho của hắn, chứng minh ông thích mấy món này.
Nếu người này muốn tiền hoặc quyền lợi, ông hoàn toàn có thể ra điều kiện với Cơ Tùng.
Nhưng ông lại lấy lui làm tiến đến trước mặt mình, chứng minh trên người mình có thứ ông muốn.
Nhan Tích Ninh rất biết mình biết ta, hắn có thể có thứ gì? Ngoại trừ biết làm một chút đồ ăn ra, hắn cũng không có kỹ năng khác.
Bởi vậy sau khi động não nhanh một lát, hắn phát ra câu trả lời vang vọng hữu lực đối với người không biết tên đối diện: "Tiền bối người xem, như vậy được không?"
Chân ngắn nhỏ phát ra vài tiếng phì phì trong mũi.
Nhan Tích Ninh đợi trong chốc lát cũng không có được câu trả lời, hắn buồn bực đứng thẳng lên: "Đi rồi sao?"
Tiếng nói vừa dứt, từ cánh rừng bên cạnh bay ra một thứ gì đó màu vàng đồng, thứ kia mạnh mẽ xé gió dừng ở bãi cỏ trước mặt Nhan Tích Ninh.
Chỉ nghe "Phốc" một tiếng, thứ gì đó kia đã cắm một ít vào đất.
Nhan Tích Ninh tập trung nhìn lại, này không phải bếp nhỏ mất tích kia sao?
Lửa trên bếp đã sớm tắt, bởi vì bay ra mà nắp nồi có chút xê dịch.
Nhan Tích Ninh mở nắp ra xem thử, dưới đáy nồi chỉ còn lại có hai khối gừng.
"Thành giao."
Thanh âm già nua vang lên phía sau Nhan Tích Ninh, Nhan Tích Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão khất cái(*) đang đứng phía sau hắn.
(*) khất cái: ăn xin, ăn mày.
Lão khất cái có vóc người thấp bé, quần áo tả tơi khuôn mặt chật vật, Nhan Tích Ninh không thấy rõ mặt ông, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lợi hại tựa như chim ưng dưới mái tóc dài rối bời.
Lão khất cái một tay cầm rễ cây, tay kia nắm một cái chân gà mới gặm được một nửa.
Nhan Tích Ninh nhìn kỹ đôi tay này, chỉ thấy làn da trơn bóng, ngón tay thon dài hữu lực.
Chẳng sợ đang cầm một cái chân gà, cũng khiến cho người ta có cảm giác như đang cầm binh khí.
Nhan Tích Ninh tin rằng nếu người này muốn động thủ với hắn, hắn căn bản không thể phản kháng lại.
Lão khất cái không nhanh không chậm gặm sạch chân gà, sau đó tùy tay đem xương gà bắn bay: "Lão phu là truyền nhân đời thứ tám của Nam y phái Thần Sách Môn, Diệp Lâm Phong."
Nghe vậy tảng đá trong lòng Nhan Tích Ninh hạ xuống trong nháy mắt, Diệp Lâm Phong cư nhiên là thần y giang hồ mà bọn Nghiêm Kha đang tìm kiếm, chân của Cơ Tùng được cứu rồi!
Hắn cung kính đứng thẳng trịnh trọng hành lễ, tươi cười trên mặt đè cũng đè không được: "Diệp tiền bối hảo."
Diệp Lâm Phong nhìn từ trên xuống dưới Nhan Tích Ninh: "Không cần đa lễ, nói trước, lão phu cần phải nhìn chân nam nhân của ngươi trước, có thể chữa trị hay không còn chưa nói chính xác được.
Bất quá chuyện ngươi đáp ứng lão phu cũng không thể lật lọng."
Nhan Tích Ninh nghiêm mặt nói: "Tiền bối yên tâm, cho dù ngài không thể chữa cho Vương gia, chuyện ta đã đáp ứng ngài quyết không nuốt lời." Hắn có một loại cảm giác mãnh liệt, nếu trên đời này có người có thể trị được chân của Cơ Tùng, nhất định chỉ có thể là Diệp Lâm Phong.
Diệp Lâm Phong vừa lòng gật gật đầu: "Không tồi, ngươi đối với tên tiểu tử kia cũng là một tấm chân tình."
Nhan Tích Ninh ngượng ngùng nở nụ cười, tình này thật sự là chân tình, nhưng không phải loại tình mà Diệp Lâm Phong nghĩ đến.
Cho dù Cơ Tùng là bằng hữu của hắn, hay là Nguyên soái Sí Linh quân, y có thể đứng lên đã là một chuyện tốt trời cho.
Chỉ cần có thể khiến cho Cơ Tùng đứng được, cho dù một ngày phải làm năm bữa cơm, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Diệp Lâm Phong đi qua đi lại hai bước, một cỗ vị đồ kho từ trên người ông truyền đến: "Tay nghề của tên tiểu tử ngươi không tồi."
Nhan Tích Ninh hắc hắc cười hai tiếng: "Có thể được Diệp tiền bối thưởng thức là vinh hạnh của ta, nếu tiền bối chữa trị chân cho Vương gia, ngài muốn ăn cái gì cứ việc nói với ta."
Diệp Lâm Phong càng vừa lòng hơn: "Tiểu viện tử kia ngươi làm không tồi, ta đã xem qua, phong thủy rất tốt.
Nhưng ưng và chó nhà ngươi rất dữ, quay về nên buộc lại."
Nhan Tích Ninh giật giật khóe môi, nói đúng rồi.
Tiểu Tùng là sau khi hắn bị trộm thịt kho tàu mới nuôi, Thương Phong lại đến Vương phủ càng muộn hơn, Diệp Lâm Phong quả nhiên đã quan sát hắn rất lâu.
Bất quá hắn cũng nhanh chóng phản ứng lại, Diệp Lâm Phong coi trọng Văn Chương Uyển, là ông muốn ở lại Văn Chương Uyển.
Vì thế Nhan Tích Ninh phản ứng mau lẹ: "Nếu Diệp tiền bối ở lại Văn Chương Uyển, Tiểu Tùng và Thương Phong cũng là sủng vật của ngài."
Chỉ cần có thể giữ ông lại, đừng nói bao ăn bao ở, Vương phủ còn có thể bao dưỡng lão.
Nếu ông có thể trị được chân của Cơ Tùng, trên dưới toàn bộ Dung Vương phủ đều nguyện ý chiều theo vị đại gia này.
Diệp Lâm Phong cười ha ha hai tiếng: "Ân, không tồi không tồi.
Tiểu tử ngươi có thành ý, đi thôi, để lão phu đi xem chân cho nam nhân của ngươi."
Nhan Tích Ninh vui vẻ chuẩn bị xoay người lên ngựa, đột nhiên giữa lúc đó hắn nghĩ tới một chuyện quan trọng: "Tiền bối chậm đã, ta phải nói trước với Vương gia một tiếng."
Diệp Lâm Phong trừng mắt: "Như thế nào? Chẳng lẽ lão phu còn có thể lừa ngươi sao?"
Nhan Tích Ninh thấy Diệp Lâm Phong hiểu sai ý, hắn vội vàng giải thích: "Tiền bối bớt giận, chỉ là ta muốn xác nhận một chút xem mã tràng có an toàn hay không."
Cơ Tùng thật vất vả mới có được một cơ hội thở dốc trong vòng xoáy quyền lợi, bên người y có vô số cơ sở ngầm đang theo dõi nhất cử nhất động của y.
Nếu hắn mạo muội dẫn Diệp Lâm Phong đến trước mặt Cơ Tùng, chỉ sợ chân còn chưa chữa khỏi, những người không thể thấy Cơ Tùng tốt lên đã chế tạo thêm phiền toái cho y.
Diệp Lâm Phong có chút đăm chiêu: "Tên nhóc như ngươi mỗi ngày đều bị giam trong tiểu viện tử, quả thật là nhân tài không được trọng dụng."
Nhìn chằm chằm Nhan Tích Ninh lâu như vậy, ông tưởng rằng Nhan Tích Ninh chỉ là một tiểu bối nhỏ tuổi có tay nghề tốt, lớn lên dễ nhìn.
Hiện tại xem ra hắn tâm tư tinh tế, làm việc ổn thỏa, quả thật là một người đáng tin cậy.
Nhan Tích Ninh ôm lấy nồi trên mặt đất lên, hắn xoay người ngồi lên Chân ngắn nhỏ: "Thỉnh tiền bối chờ một lát, ta đi một chút sẽ quay lại."
Bốn vó của Chân ngắn nhỏ chạy ra tàn ảnh, Diệp Lâm Phong ngắm bóng dáng vui vẻ của Nhan Tích Ninh khẽ cười một tiếng: "Hồng Mai có con dâu tốt a."
Cơ Tùng đang ngồi trên xe lăn nhìn đàn ngựa chạy qua trước mắt, ánh sáng mặt trời chiếu trên người tuấn mã, nhóm ngựa trẻ tuổi tự do duỗi thân hình.
Ánh mắt y dừng trên con ngựa đen nhất, trong mắt toát ra hoài niệm sâu sắc.
Nghiêm Kha liếc mắt một cái liền chú ý tới con ngựa đen đặc biệt cao lớn kia, hắn kích động chỉ vào hướng con ngựa hỏi: "Chủ tử người xem, con ngựa kia có phải rất giống Truy Phong hay không?"
Cơ Tùng từng có một con ngựa yêu quý tên là Truy Phong, cả người nó đen bóng, toàn thân không có một cọng lông tạp.
Thông minh nhạy bén còn nhận chủ hộ chủ, trừ Cơ Tùng ra, những người khác chỉ cần có ý đồ cưỡi lên người nó, sẽ bị nó quật xuống.
Trên chiến trường, mấy lần Cơ Tùng thoáng qua tử thần, trong đó có vài lần thoát được là nhờ sự nhạy bén của Truy Phong.
Sau cùng Cơ Tùng bị giáp công ở Thạch Tử Hà, Truy Phong nghiêng thân mình để chặn lấy cơn mưa mũi tên nhiều như châu chấu, nó dùng tính mạng của chính mình để bảo vệ Cơ Tùng.
Thẳng đến lúc ngã xuống, hai mắt nó vẫn gắt gao đuổi theo chủ nhân như cũ.
Nếu không có Truy Phong, Cơ Tùng sẽ không chống đỡ được tới lúc bọn Nghiêm Kha đến cứu viện.
Nghe được tên Truy Phong, trước mắt Cơ Tùng liền hiện lên thân thể cắm đầy mũi tên của Truy Phong, nhớ đến cảnh tượng đôi mắt ôn nhu kia nhắm lại trước mặt mình.
Trong lòng y vừa chua xót vừa đau khổ: "Đúng vậy.
Nhưng chung quy nó vẫn không phải là Truy Phong."
Y cũng không phải là Nguyên soái Sí Linh quân nắm trường đao trảm địch.
Lý Lập Hằng rất có nhãn lực, hắn giới thiệu: "Con ngựa này được sinh ra vào mùa đông năm ngoái, lúc ấy còn tưởng rằng nó không sống nổi, không nghĩ tới nó lại trở thành một trong những con lớn nhất trong đám ngựa non.
Nó rất thông minh, qua mấy tháng nữa là có thể lắp yên."
Nghiêm Kha nhanh chóng mở miệng: "Con ngựa này không cần bán, chờ sau khi lắp yên liền đưa đến Vương phủ."
Cơ Tùng vừa định cự tuyệt, chợt nghe được giọng Nhan Tích Ninh truyền đến: "Dung Xuyên."
Nhan Tích Ninh chỉ gọi tên tự của y lúc có chính sự, nghe vậy Cơ Tùng quay đầu qua.
Nhan Tích Ninh cưỡi trên con ngựa nhỏ, thấy Cơ Tùng quay đầu, hắn lộ ra một nụ cười sáng lạn với y: "Ta mới vừa bị té một cái, ngươi đi đổi y phục cùng ta được không?"
Nói xong hắn thu hai tay đang bảo vệ nồi nhỏ, để Cơ Tùng thấy rõ bộ dạng nồi.
Con ngươi Cơ Tùng co rút lại: "Được."
Tới lúc vào trong phòng của mã tràng, Cơ Tùng sai Nghiêm Kha và Vương Xuân Phát canh giữ ở ngoài cửa.
Nhan Tích Ninh nhìn trái nhìn phải một lúc hạ giọng hỏi: "Mã tràng an toàn không? Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi."
Yết hầu Cơ Tùng chuyển động: "Trong phòng rất an toàn."
Nháy mắt nhìn thấy chiếc nồi này, trong lòng y liền toát ra một loại cảm giác kỳ lạ: Điều mà Nhan Tích Ninh muốn nói tiếp theo rất quan trọng, đủ để thay đổi nhân sinh về sau của y.
Ngữ điệu của Nhan Tích Ninh vừa nhẹ vừa vội vã: "Người trộm món kho chính là truyền nhân đời thứ tám của Thần Sách Môn, kêu là Diệp Lâm Phong.
Ông nói ông có thể trị chân của ngươi, ngươi muốn để ông thử một lần hay không? Vài ngày trước không phải Nghiêm Kha nói hắn đang tìm thần y giang hồ sao? Ta cảm thấy Diệp Lâm Phong chính là thần y mà các ngươi tìm."
Thân thể Cơ Tùng cứng lại, hai tay đặt trên đầu gối không tự chủ mà nắm chặt.
Từ lúc Nhan Tích Ninh bắt đầu nói câu đầu tiên, lồng ngực y liền đập nhanh hơn.
Những lời này giống như cách rất xa mới rơi vào trong lỗ tai y.
Truyền nhân đời thứ tám của Thần Sách Môn?
Diệp Lâm Phong?
Vị thần y mà mình tìm hồi lâu cũng không tìm được kia?
Cơ Tùng hô hấp nặng nề.
Y há mồm muốn nói gì, nhưng cổ họng như nghẹn lại, gì cũng không nói được.
Từ sau khi bị ngự y phán định vĩnh viễn đều không đứng dậy được, tâm Cơ Tùng liền lạnh mất một nửa.
Vô số lần y tự hỏi chính mình, thật sự phải ngồi trên xe lăn cả đời sao? Thật sự muốn biến thành phế nhân sao?
Sau khi bọn Nghiêm Kha nghe được ngự y không còn biện pháp liền tìm kiếm y giả giang hồ có thể chữa trị chân cho y, ban đầu quả thật có rất nhiều lang y giang hồ đến Dung Vương phủ vấn chẩn, nhưng đại bộ phận đều là giả danh lừa bịp.
Nếm thử rất nhiều phương pháp trị liệu hiếm lạ cổ quái, Cơ Tùng bị tra tấn đến khổ không thể nói nổi.
Dù vậy, y vẫn không buông tha hy vọng.
Chẳng sợ chỉ có một đường sinh cơ, y cũng muốn đứng lên một lần nữa.
Nhưng theo thời gian trôi qua, người mà Vương phủ phái ra tìm thần y cũng bặt âm vô tín.
Cơ Tùng hiểu được, hy vọng có thể đứng lên một lần nữa của y càng ngày càng xa vời.
Nhất là từ sau khi nhậm chức ở Công bộ, y cảm giác nhiệt huyết trong lòng mình lạnh đi từng ngày.
Trong khoảng thời gian này y một mực khuyên bảo bản thân chấp nhận một sự thật tàn khốc —— có thể vĩnh viễn cũng sẽ không đứng lên được nữa.
Mà hiện tại, Nhan Tích Ninh lại đem hy vọng đưa tới trước mặt y.
Trong nhất thời nội tâm Cơ Tùng có vô số cảm xúc bổ khuyết, có mừng như điên, có hoài nghi, nhưng mà càng nhiều hơn chính là ủy khuất.
Cơ Tùng dùng tay đỡ trán, hốc mắt y chua xót, có cái gì đó nén không được sắp lao ra.
Sau khi Nhan Tích Ninh nói xong thì đợi Cơ Tùng đáp lại, nhưng hắn lại nhìn thấy tấm lưng dựa trên xe lăn của Cơ Tùng thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt.
Nhan Tích Ninh mím môi, hắn đã thấy qua rất nhiều dáng vẻ của Cơ Tùng, đại đa số thời điểm, cảm giác mà Cơ Tùng cho hắn chính là cường đại và kiêu ngạo.
Mà Cơ Tùng của lúc này lại lộ ra một phần mềm mại trước mặt hắn, y giống như sắp khóc vậy.
Này cũng khó trách, nếu là hắn, hắn cũng sẽ trăm mối ngổn ngang hỉ cực mà khóc.
Nhan Tích Ninh ngồi xổm trước xe lăn, hắn vươn hai tay đặt lên đầu gối Cơ Tùng thanh âm ôn nhu: "Dung Xuyên, chúng ta thử một lần được không? Ta biết trị liệu rất thống khổ, nhưng chỉ cần có một đường hy vọng, chúng ta cũng sẽ không từ bỏ có được không?"
Tiếng nói vừa dứt, trên mu bàn tay của Nhan Tích Ninh liền nóng lên, cúi đầu nhìn lại Cơ Tùng đang cầm ngược lại tay hắn.
Y nắm rất chặt, chặt đến mức đầu ngón tay hắn cũng thấy đau.
Giọng nói khàn khàn của Cơ Tùng truyền đến: "Được, không từ bỏ."
Nhan Tích Ninh nở nụ cười: "Vậy ta an tâm rồi.
Nếu không chúng ta về Vương phủ trước đi? Vương phủ tương đối an toàn hơn, chúng ta hãy thu xếp thần y ở Văn Chương Uyển."
Cơ Tùng áp chế cảm xúc, y hít sâu một hơi rồi buông tay che mắt xuống: "Diệp thần y hiện tại đang ở nơi nào?"
Nhan Tích Ninh nói: "Trong rừng sau thôn trang, ta để cho ông ở bên kia chờ ta tới."
Vừa dứt lời, ngoài phòng liền truyền đến tiếng của Diệp Lâm Phong: "Lão phu đến rồi."
Theo giọng ông vang lên còn có hai tiếng của vật nặng ngã xuống đất, Nhan Tích Ninh vừa mở cửa ra nhìn, chỉ thấy hai người Nghiêm Kha và Vương Xuân Phát té trên mặt đất ngáy rung trời.
Trên đường trở về toàn thân Nghiêm Kha đau nhức, hắn nhe răng trợn mắt lại không dám oán giận.
Vương Xuân Phát càng đáng thương hơn, hôm nay bị phóng ngã hai lần, hiện tại cả người đều héo rũ.
Vẻ mặt hai người uể oải, cảm xúc của bọn họ lây nhiễm lên ngựa kéo xe, xe ngựa đi cũng chậm hơn rất nhiều.
Nhan Tích Ninh ngồi xổm trên lan can phụ cận phía sau hai người, nồi nhỏ lại tiếp tục nấu đồ ăn, lúc này thứ hắn nấu chính là một nồi đậu tằm ngũ vị hương.
Đậu tằm xung quanh mã tràng vừa tới mùa, trên đường về hắn thuận tay hái được nửa khung.
Đậu tằm sau khi lột vỏ xong tẩy rửa sạch sẽ, nấu cùng với muối và bột ngũ vị hương, nấu xong chính là đậu tằm ngũ vị hương bột bột dẻo dẻo.
Đây là một trong những cách ăn đậu tằm mà Nhan Tích Ninh thích nhất, lúc trước kia, mỗi khi đậu tằm được bán ngoài chợ, hắn đều sẽ mua một ít về nhà làm đậu tằm trộn dầu hành và đậu tằm ngũ vị hương.
Hầm non nửa canh giờ, đậu tằm đã được nấu hết sức ngon miệng.
Nhan Tích Ninh mở nắp ra múc đậu tằm thơm nức vào trong chén lớn, đậu tằm lúc này đã mất đi vẻ bề ngoài màu xanh biếc khi mới lột vỏ, chúng biến thành màu vàng nâu.
Có một chút đậu bị hầm đến nở bung, lộ ra phần đậu bên trong.
Hắn để lại không ít đậu tằm trong nồi: "Nghiêm thị vệ, Vương thị vệ, trong nồi có đậu tằm, tự mình vớt a."
Nghiêm Kha cho Nhan Tích Ninh một ánh mắt cảm kích, sau đó tiếp tục uể oải.
Nhan Tích Ninh chưa từng thấy bộ dạng rũ rượi như vậy của các thị vệ, giờ khắc này hắn ý thức được một chuyện vô cùng rõ ràng: không thể trêu chọc Diệp Lâm Phong.
Nhan Tích Ninh vén rèm lên chui vào xe ngựa, Diệp Lâm Phong đang ngã chỏng vó trên tấm ván rộng.
Ông bắt chéo chân, trong thùng xe tràn đầy mùi chua thối, mùi huân hương trên người Cơ Tùng cũng không đè ép được.
Nhan Tích Ninh đặt đậu tằm vào trong tay Diệp Lâm Phong: "Diệp tiền bối, ngài dùng dược gì với thị vệ nhà chúng ta vậy? Sao bọn họ ngay cả nói cũng không muốn?"
Diệp Lâm Phong rung đùi đắc ý: "Chỉ là một chút nhuyễn cân tán thêm thuốc ngủ thôi, ngươi yên tâm đi, thuốc này không có độc, nhưng vài ngày kế tiếp người sẽ không có khí lực, mệt rã rời thôi."
Trong lòng Nhan Tích Ninh đồng tình một chút với hai vị thị vệ: "Ngài nói xem ngài đến cũng đã đến rồi, sao còn quật ngã thị vệ nhà chúng ta nha?"
Diệp Lâm Phong bốc một hạt đậu tằm ném vào miệng, ông cũng không ngại nóng: "Không lộ một tay thì sao có thể trấn trụ đám nhãi con này?"
Nhan Tích Ninh tự hỏi một lát liền hiểu được, không cần phải nói, chiêu thức này của Diệp Lâm Phong quả thật có thể trấn trụ đám thị vệ trong phủ.
Nếu tương lai có thị vệ nào không nghe lời, ngay cả bản thân ngã xuống như thế nào cũng không biết.
Cơ Tùng đang tựa lưng vào ghế, sắc mặt y hơi trắng bệch, trên trán chảy một tầng mồ hôi dày.
Từ sau khi bị Diệp Lâm Phong dùng ngân châm đâm một chút phía sau lưng, rốt cuộc y cũng cảm giác được sự tồn tại của hai chân.
Hai chân y đau nhức lên, đặc biệt không dễ chịu, nhưng y lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Nhìn thấy Cơ Tùng thường xuyên vuốt ve hai chân, Diệp Lâm Phong cười lạnh hai tiếng: "Chớ có sờ, hai chân này của ngươi không dễ dàng tốt lên như vậy."
Cơ Tùng buông lỏng tay ra, đáy mắt có ánh sáng: "Ta biết." Y chỉ là đang xác nhận, chân của y thật sự có tri giác hay không thôi.
Nhan Tích Ninh hỏi: "Diệp tiền bối, Vương gia bị thương ở hai chân, nhưng mới nãy ta thấy ngài thi châm ở sau lưng Vương gia, đây là vì sao?"
Diệp Lâm Phong nhìn Nhan Tích Ninh một cái: "Có phải ngự y nói cho các ngươi biết, Vương gia nhà ngươi bị thương gân mạch trên đùi hay không? Kỳ thật thương thế của Vương gia nhà các ngươi không chỉ là kinh mạch, còn có thần kinh.
Bất quá, ta nói các ngươi cũng nghe không hiểu."
Nhan Tích Ninh cười hắc hắc: "Ngài nói cho chúng ta hiểu không phải là được sao?"
Diệp Lâm Phong ngồi thẳng người lên: "Muốn biết a? Không nói cho ngươi."
Nhan Tích Ninh:......
Tính tình này của Diệp Lâm Phong cũng quá gợi đòn, bất quá trên đời này người có năng lực đều rất có cá tính, thần y không đi theo con đường bình thường cũng là chuyện rất bình thường.
Diệp Lâm Phong không muốn nói, Nhan Tích Ninh cũng không miễn cưỡng.
Hắn ngồi xổm bên cạnh chân Cơ Tùng: "Rất khó chịu sao? Muốn ta xoa bóp giúp ngươi một chút không?"
Cơ Tùng cười lắc đầu: "Không cần, như vậy tốt lắm." Đau đớn làm cho y vui sướng, chứng minh y còn có hy vọng đứng lên.
Chuyến quay về này cũng tốn hơn một canh giờ, đợi khi về đến Dung Vương phủ, mặt trời đã sắp lặn xuống đằng Tây.
Lãnh quản gia và bọn thị vệ biết được tin tức đã thu dọn xong sân tốt nhất trong phủ ngoại trừ Thính Tùng Lâu chờ đợi thần y vào ở, đương nhiên, tin tức thần y nhập Vương phủ cũng sẽ được nghiêm khắc giữ bí mật, là ai cũng đừng nghĩ nói ra ngoài.
Nhưng mà chuyện đầu tiên Diệp Lâm Phong làm sau khi vào Vương phủ không phải là đi xem sân mà Vương phủ chuẩn bị cho ông, cũng không phải vội vàng trị chân cho Cơ Tùng.
Ông ngông nghênh ngồi phịch xuống, bắt chéo chân trên ghế nằm dưới mái hiên ở Văn Chương Uyển: "Tiểu Nhan, ngươi chuẩn bị làm món ngon gì đây?"
Nhan Tích Ninh áp lực như núi, hắn bất an xoa xoa tay: "Thần y, ngài muốn ăn cái gì?" Đây là bữa cơm đầu tiên sau khi thần y nhập phủ, nếu nấu không ngon, chỉ sợ thần y không hài lòng vỗ mông rời đi.
Diệp Lâm Phong ngâm tiểu khúc: "Ngươi làm cái gì ta liền ăn cái đó, tùy ý ngươi."
Nghe vậy Nhan Tích Ninh càng đau đầu hơn, làm đầu bếp sợ nhất chính là nghe được hai chữ "Tùy ý", trong nhất thời hắn có chút chần chờ, không biết nên làm cái gì mới tốt.
Hưu mộc hôm nay, trong kế hoạch ban đầu của hắn, hắn và Cơ Tùng sẽ đi bộ cả ngày ở mã tràng.
Về nhà rồi đầu bếp Vương phủ đưa tới cái gì, bọn họ liền ăn cái đó.
Hoặc là luộc mì sợi ăn với dầu nấm, hoặc là chút cháo hoa với hai cái trứng vịt muối, ăn qua loa một bữa.
Nhưng sao hắn có thể để cho thần y ăn tùy tiện như vậy?
Thấy mặt Nhan Tích Ninh lộ vẻ khó xử, Cơ Tùng ôn hòa vỗ vỗ tay hắn: "Ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, tùy ý là tốt rồi."
Nhan Tích Ninh suy nghĩ một lát nói: "Nếu không......!giết một con gà?"
Lễ tiết đãi khách cao nhất của nhà nông chính là giết gà, tiểu gà trống nhà Nhan Tích Ninh cũng nuôi được mấy tháng, đã bắt đầu biết gáy.
Nhìn thấy bộ dạng quần áo tả tơi của Diệp Lâm Phong, Nhan Tích Ninh nghĩ tới gà ăn mày.
Nhưng mà gà ăn mày cần phải được ướp trước, hôm nay không kịp rồi, suy đi nghĩ lại hắn nghĩ tới một món vừa thuận tiện vừa nhanh chóng.
Vừa lúc mấy hôm trước lão Trương đưa tới một chồng lá sen khô, hắn chuẩn bị làm món gà hấp lá sen.
Nhan Tích Ninh vừa dứt lời, Nghiêm Kha đã đề cao thanh âm sai bọn Hàn Tiến: "Giết gà......"
Đám người Hàn Tiến buồn bực nhìn Nghiêm Kha: "Lão Đại hôm nay ngài làm sao vậy? Nhìn bộ dạng không có chút tinh thần."
Nghiêm Kha hữu khí vô lực trợn mắt xem thường: "Lăn, đi giết gà nhanh lên."
Tất cả thị vệ của Vương phủ đều tập trung gần Văn Chương Uyển, chỉ cần Nhan Tích Ninh ra lệnh một tiếng, bọn thị vệ sẽ nghe theo hắn sai phái.
Trong Phẩm Mai Viên lập tức truyền đến hai tiếng gáy thảm thiết, không bao lâu sau liền có thị vệ đem tiểu gà trống đã được xử lý sạch sẽ đưa đến trước mặt Nhan Tích Ninh.
Nhan Tích Ninh lưu loát chặt gà thành khối nhỏ, sờ còn thịt gà còn độ ấm, hắn cảm thấy có chút may mắn: "Không nghĩ tới gà con của ta vậy mà còn có công dụng này." Lúc trước ba con gà bị đè chết dùng để chiêu đãi Cơ Đàn, hiện tại con gà này dùng để chiêu đãi Diệp Lâm Phong, đám gà con đều chết có ý nghĩa.
Nghe được lời của Nhan Tích Ninh, trong lòng Cơ Tùng tràn đầy cảm kích: "A Ninh, cảm tạ ngươi."
Nhan Tích Ninh nở nụ cười: "Cảm tạ ta làm cái gì?"
Cơ Tùng ôn thanh nói: "Nếu không phải ngươi, chỉ sợ Diệp thần y cũng sẽ không lộ diện."
Trên đường về Cơ Tùng có hỏi Diệp Lâm Phong, Diệp Lâm Phong nói, ông là bị thịt kho tàu trong Văn Chương Uyển hấp dẫn tới.
Nếu không phải Nhan Tích Ninh ở trước mặt Diệp thần y dùng một đống thức ăn ngon dụ dỗ ông, ông còn đang tiêu diêu tự tại ngoài Dung Vương phủ.
Nhan Tích Ninh cười nói: "Ta cũng không nghĩ tới người trộm thịt kho tàu chính là Diệp thần y, nếu sớm biết là ông, ta đã để cho ông lấy tùy ý.
Nếu khi đó không quá đa nghi, có thể ông đã sớm trị chân cho ngươi."
Ánh mắt Cơ Tùng ôn nhu, nhìn bóng dáng bận rộn của Nhan Tích Ninh, trong lòng y ấm áp.
Vương phi của y thật sự là một phúc tinh, từ sau khi hắn tới Vương phủ, bên người y không ngừng phát sinh chuyện tốt.
Cơ Tùng cúi đầu nhìn hai chân mình, giờ khắc này y rất hy vọng chính mình có thể đứng lên được.
Nếu có thể đứng lên, y muốn ôm lấy Vương phi của mình.
Nhan Tích Ninh không biết suy nghĩ trong lòng Cơ Tùng, hắn đem thịt gà đặt vào trong chén lớn, cắt nắm và táo đỏ thành sợi để vào trong chén.
Thêm một lượng gia vị vừa phải vào trộn đều lên, thịt gà liền được nhuộm màu tương.
Trong thời gian chờ thịt gà thấm gia vị hắn cũng không nhàn rỗi, hắn nhẹ nhàng cọ rửa lá sen ngâm trong nước ấm.
Lá sen khô gặp được nước ấm dần dần mềm hơn, hương lá sen thanh u xông vào mũi.
Nhan Tích Ninh cẩn thận trải lá sen lên lồng hấp, nhìn thấy lá sen màu vàng nâu, hắn nhớ tới một chuyện trọng yếu: "Tùng Tùng, sao trong hồ Lãm Nguyệt không trồng hoa sen a?"
Cơ Tùng kinh ngạc nói: "Hoa sen?"
Nhan Tích Ninh nói: "Hoa sen chính là thứ tốt a, hoa nở ra có thể ngắm, hạt sen kết ra có thể ăn, củ sen mọc ra cũng có thể làm đồ ăn, liền ngay cả lá sen đều có thể dùng được......"
Nói xong câu cuối cùng hắn rốt cuộc cũng đưa ra yêu cầu nhỏ của bản thân: "Hồ Lãm Nguyệt lớn như vậy, nếu có thể trồng một ít hoa sen thì tốt rồi." Kỳ thật hắn còn muốn trồng chút củ ấu, như vậy mùa thu còn có thể ăn củ ấu.
Cơ Tùng đáp liền mà không cần phải nghĩ ngợi: "Trong Vương phủ có hồ sen."
Lần này đến phiên Nhan Tích Ninh sửng sốt: "A?"
Cơ Tùng nói: "Ngay tại góc phía Đông của Thính Tùng Lâu."
Tiếng nói vừa dứt, lòng Cơ Tùng liền bị áy náy chiếm lĩnh, y đối với Nhan Tích Ninh thật sự quá kém.
Nhập phủ lâu như vậy, vậy mà trong phủ có cái gì hắn hoàn toàn không biết.
Không được, y cần phải nghiêm túc dẫn Vương phi của mình đi một vòng Dung Vương phủ.
______________________________
Tác giả có chuyện nói:
A Ninh: Vương phủ thật lớn, đi cũng rất mệt mỏi.
Tùng Nhung: Người tới, đưa Chân ngắn nhỏ cho Vương phi..
Bình luận facebook