1.
Đây là năm thứ sáu của tôi sau khi công lược Thẩm Trầm. Tôi đã đồng hành cùng hắn từ vị hoàng tử vô danh cho đến khi thành vị hoàng đế nắm quyền thiên hạ.
Cách đây không lâu, hắn đã nhờ Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt, tháng sau sẽ nghênh cưới tôi.
Tôi rất hạnh phúc.
Không chỉ vì nhiệm vụ chinh phục Thẩm Trầm sắp thành công, mà còn vì tôi đã yêu Thẩm Trầm.
Tôi thực sự muốn dành cả cuộc đời mình với hắn và lựa chọn không trở về thế giới ban đầu.
Nhưng hệ thống khuyên tôi: "Đừng vui mừng quá sớm."
Cuối cùng, hệ thống đã nói đúng.
Đêm trước hôn lễ, Thẩm Trầm tìm lại được bạch nguyệt quang của mình. Khi nàng ấy đến, mọi thứ đã thay đổi. Thẩm Trầm ở trong cung điện của cô ta cả ngày lẫn đêm, từ khi những ngọn nến cháy sáng cho đến bình minh.
Hắn từng hứa với tôi sẽ bên cạnh tôi đến hết cuộc đời.
Ngay khi Nghê Thường Vãn quay lại, Thẩm Trầm đã ngoảnh đầu bỏ quên lời hứa này sau lưng.
Tôi đi tìm Thẩm Trầm.
Nghê Thường Vãn là người tôi đến gặp lần cuối, tóc hai bên thái dương hơi rối tung, trên cổ vẫn còn dấu vết do Thẩm Trầm để lại, đỏ đến chói mắt.
Nàng nhìn tôi cười nói: "Bệ hạ không có thời gian gặp ngươi, ngày mai trở lại."
Tôi nhìn lên bầu trời. Giữa thanh thiên bạch nhật, ánh nắng chói chang làm tôi ứa nước mắt.
Hệ thống an ủi tôi: "Không có chuyện gì, Thẩm Trầm không phải đã đồng ý lập cô làm hoàng hậu sao? Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể trở về thế giới ban đầu."
Nhưng tôi lo lắng, liệu Thẩm Trầm có giữ lời hứa không?
2.
Đêm đó, tôi sốt cao và mất ngủ. Cung nữ Lục Vân của tôi lén đi tìm Thẩm Trầm mà không nói với tôi, hy vọng rằng Thẩm Trầm sẽ thương xót tôi khi thấy tôi ốm nặng.
Một lúc sau, cô ấy trở lại một mình.
Hồng Ngọc cũng là cung nữ bên cạnh tôi ngạc nhiên hỏi: "Tại sao ngươi lại đi một mình? Bệ hạ đâu."
"Bệ hạ đang bận."
Hồng Ngọc im lặng.
Mọi người đều biết lý do tại sao bệ hạ lại bận rộn. Thẩm Trầm đương nhiên bận rộn với bạch nguyệt quang của anh ta, đâu có thời gian chú ý đến tôi.
Họ nghĩ rằng tôi đã ngủ nên lặng lẽ bực tức thay tôi.
"Làm sao Bệ hạ có thể làm vậy? Chính tiểu thư đã cứu Bệ hạ khỏi mồ chôn tập thể, bảo vệ ngài ấy né những mũi tên khi bị ám sát, dù bệnh khắp người nhưng vẫn giúp ngài ấy giành được ngai vàng. Bây giờ tiểu thư bị bệnh, tại sao ngài ấy thậm chí không thể đến gặp tiểu thư một lần cơ chứ?”
Lục Vân thở dài: "Ngươi không biết. Hôm nay ta đi gặp Bệ hạ, hắn nói cái gì? Hắn nói tiểu thư đã có được vị trí hoàng hậu, tiểu thư hẳn nên hài lòng. Loại giả vờ sinh bệnh để tranh giành ân sủng này không được có lần hai.”
Lục Vân lại nói: "Trước khi ta đi, thị nữ của Nghê Thường Vãn cũng đến bẩm báo rằng Nghê Thường Vãn bị bệnh. Bệ hạ lập tức hoảng sợ, triệu mấy ngự y chạy đến cung của nàng. Bệnh của phu nhân là để tranh sủng, Nghê Thường Vãn mắc bệnh, ngài lại lo lắng gọi ngự y, ta thực sự cảm thấy không đáng thay tiểu thư."
Lạ thật, người tôi sốt cao mà lòng tôi lại lạnh đến rùng mình.
Tôi tự an ủi bản thân, không sao, ít nhất, tôi vẫn còn ngôi vị hoàng hậu.
Không có Thẩm Trầm, tôi vẫn còn quê hương mà tôi ngày đêm mong nhớ trở về.
Hồng Ngọc chán nản: “Quên đi, bệ hạ không phải thái y, không tới cũng không sao.” Nàng nhìn thời gian, “Sao giờ này thái y còn chưa tới?”
"Thái y... Thái y bị Hoàng thượng gọi đi, đi xem bệnh của Nghê Thường Vãn trước."
Hồng Ngọc sửng sốt: "Tiểu thư sốt cao lắm rồi, nếu cứ tiếp tục sốt như vậy, e rằng..."
Tôi vốn đã yếu ớt mà căn bệnh này ngày càng nặng thêm.
Hai người họ đều biết rất rõ, nếu không được chữa trị kịp thời, e rằng ngày tháng sau này của tôi sẽ rất khổ sở.
Bình luận facebook