• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sau khi công lược thất bại tôi ở lại thế giới nhiệm vụ (8 Viewers)

  • Phần 6

17.

Vài ngày sau, Thẩm Trầm lạnh lùng đi vào phòng.

Hắn nâng cằm tôi lên: “Khương Ninh, nàng giỏi thật đấy, nàng cho rằng nếu nàng tung tin nàng không những còn sống mà còn mang thai con của Tạ Lăng Vân, thì ta sẽ không dám cưới nàng sao?”

“Nàng là hoàng hậu của ta. Ta sẽ không bao giờ thất hứa với nàng.”

“Cứ chờ xem ta làm sao để vinh quang gả nàng vào hoàng thất. Nàng vĩnh viễn là của ta”

Hắn rời khỏi phòng ngủ sau khi để lại một câu.

Không mất nhiều thời gian để Thẩm Trầm sắc phong tôi làm hoàng hậu. Bất chấp sự phản đối của các quan lại trong triều đình.

Hắn nói dối, nói rằng tôi đã ở trong cung điện để hồi phục sức khỏe.

Lý do tại sao những tin đồn về cái chết của tôi được lan truyền ngay từ đầu là để làm cho Tam hoàng tử từ bỏ và ngừng đeo bám tôi như một con chó điên. Bây giờ Tam hoàng tử đã bị bắt, tôi đang mang thai đứa con của hắn, đã đến lúc hắn phong vị cho tôi.

Có vị đại thần phản đối, nói năm đó ta rơi vào tay thích khách, ta đã ô uế rồi, không xứng làm hoàng hậu của Thẩm Trầm và là mẫu nghi thiên hạ được.

Không nói lời nào, Thẩm Trầm chém bay đầu vị quan đó. Máu tươi bắn tung tóe trên mặt Thẩm Trầm, hắn không chớp mắt liếc nhìn các đại thần xung quanh, lạnh lùng nói: “Ta là hoàng thượng, ta muốn cưới ai là việc của ta? Ta chỉ muốn thông báo cho các ngươi biết, các ngươi thật cho rằng mình có thể bàn luận về ta?”

Kim Loan điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có Thẩm Trầm trong tay thanh kiếm chói tai xẹt qua sàn nhà thanh âm chói tai.

“Khương Ninh rất trong sạch, nếu có người dám nhắc tới chuyện không cần thiết, đừng trách ta vô tình.”

Theo phương pháp huyết tẩy của Thẩm Trầm, các đại thần buộc phải đồng ý. Chẳng bao lâu sau, Thẩm Trầm đã ban chiếu bãi bỏ vị trí hoàng hậu của Nghê Thường Vãn và phong tôi làm hoàng hậu.

Khâm Thiên Giám nhanh chóng tính toán ngày lành tháng tốt để tổ chức Lễ phong hậu cho tôi. Đó là ba tháng sau.

18.

Nội vụ phủ đã đưa một hồng y để tôi thử trước lễ sắc phong. Để liệu có cái gì không vừa ý của tôi thì phải sửa lại.

Tôi mất hứng: “Thôi gác lại đi”.

Nhưng người của Nội phủ sợ hãi quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương, xin người hãy thử y phục. Hoàng thượng rất coi trọng người, nếu trong ngày hôn lễ người mặc một bộ lễ phục không phù hợp, chúng thần nhất định sẽ...”

Tôi bất lực thở dài: “Ta biết rồi.”

Xiêm y thật đẹp, lấy màu đỏ tươi làm nền, hoa văn phượng hoàng được thêu bằng chỉ vàng xoắn, còn kèm theo các loại hoa văn phức tạp. Khi tôi mặc nó vào, tôi trông thật trang nghiêm và quý phái.

“Y phục này rất hợp với nàng.”

Lúc đó, Thẩm Trầm bước vào phòng với ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tôi.

Khi ánh mắt hắn rơi vào bụng tôi, sắc mặt hắn âm trầm: “Nhưng mà, làm rộng ra vẫn tốt hơn.”

Ngay khi người của Bộ Nội vụ rời đi, tôi nói với Thẩm Trầm: “Ta muốn gặp Lăng Vân.”

Thẩm Trầm sắc mặt lạnh xuống: “Nàng còn nhớ Tạ Lăng Vân sao? Ta nói cho nàng biết, chỉ cần ta còn sống, nàng mãi là hoàng hậu của ta, cho dù ta chết, ta cũng sẽ chôn cất nàng ở bên cạnh ta, nàng vĩnh viễn không thể gặp lại hắn ta. Nàng không bao giờ là nương tử của Lăng Vân.”

“Ta muốn gặp lần cuối để từ biệt Lăng Vân.”

Thẩm Trầm giật mình: “Cái gì?”

“Ta sắp trở thành nương tử của ngươi, Lăng Vân cũng nên bắt đầu một cuộc sống mới. Ta muốn cùng Lăng Vân đoạn tuyệt, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể chân chính bắt đầu một cuộc sống mới.”

Đôi mắt đen ướt át của tôi nhìn Thẩm Trầm, trong lòng cầu nguyện.

Thẩm Trầm nhìn tôi chằm chằm một lúc, sau đó dịu giọng: “Mong là nàng đang nói sự thật.”

19.

Nửa tháng sau, tôi được nhìn thấy Tạ Lăng Vân.

“Ta muốn nói chuyện riêng với Lăng Vân.”

Thẩm Thâm cau mày, lông mi tôi khẽ run: “Từ giờ đến lúc ta c.h.ế.t đi, đây là lần cuối cùng ta gặp Lăng Vân, nơi này là của ngươi, ngươi còn sợ ta cùng chàng ấy bỏ trốn sao?”

Thẩm Trầm nhìn ta một cái, lạnh giọng nói: “Ta chỉ cho nàng thời gian một nén nhang.”

Lông mày và đôi mắt của Tạ Lăng Vân vẫn sắc sảo nhưng chàng ấy đã gầy đi rất nhiều và đôi chân của chàng có chút khập khiễng.

Tôi vẫn có thể thấy hình bóng của Tạ tướng quân qua tấm lưng rộng ấy của chàng.

Tôi vuốt mặt chàng, cay đắng nói: “Chàng chịu khổ rồi.”

Trước khi gặp Tạ Lăng Vân, tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi. Chàng ấy rơi vào tay Thẩm Trầm, có lẽ đây là kết quả tốt nhất mà Thầm Trần đã xử lý chàng ấy.

Nhưng thấy chàng như vậy, tôi không khỏi chạnh lòng. Tạ Lăng Vân giả vờ vui vẻ: “Không có gì, vết thương của ta trên chiến trường nghiêm trọng hơn nhiều so với vết thương này. Chỉ là vết thương này đối với ta giống như một trò đùa. Nhưng còn nàng, Thẩm Trầm có làm khó nàng không?”

“Ba tháng sau, ta sẽ phải gả cho Thẩm Trầm.”

Tạ Lăng Vân đầu óc trống rỗng nhưng chàng ấy không hề bộc lộ biểu cảm, chàng đang cố gắng che đậy tâm tình gơn sóng của mình.

Chàng ấy mím chặt môi, một lúc sau mới nói: “Vậy thì tốt lắm, nàng không phải vẫn luôn muốn làm Hoàng Hậu của Thẩm Trầm sao? Hiện tại nguyện vọng của nàng đã được thực hiện rồi.”

“Thần Trầm đã hứa với ta, sau hai năm, khi ta sinh con cho hắn, hắn sẽ để chàng đi. Khi ra ngoài, chàng hãy quên ta đi và bắt đầu một cuộc sống mới.”

“Được.”

Chàng giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

Tôi ôm Tạ Lăng Vân. Thân hình chàng ấy gầy gò nhìn thấy cả xương khiến lòng tôi quặn đau.

20.

Sau ngày hôm đó, tôi không bao giờ nhắc đến Tạ Lăng Vân trước mặt Thẩm Trầm nữa, như thể tôi đã thực sự quên mất chàng ấy.

Tôi cũng dần trở lại như ban đầu, chỉ có một mình Thẩm Trầm. Hắn đã mệt mỏi với việc xem lại những tấu chương, vì vậy tôi đã phục vụ hắn món chè ngọt. Hắn tức giận vì những tấu chương của đại thần đó. Tôi đã nhẹ nhàng an ủi hắn.

Hắn bị nhiễm lạnh. Tôi cũng chăm sóc hắn không màng mệt mỏi do đang mang thai.

Dần dần, mối quan hệ giữa Thẩm Trầm và tôi hoàn toàn dịu đi.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày đại hôn.

Trải qua hàng loạt thủ tục đại hôn tẻ nhạt, tôi và Thẩm Trầm đã bái thiên địa, cuối cùng trở thành phu thê.

Thẩm Trầm bước vào phòng tân hôn và từ từ vén khăn trùm đầu lên. Tôi thẹn thùng, rụt rè nhìn hắn, chỉ có hắn hai mắt ngấn lệ.

Thẩm Trầm bị nụ cười của tôi làm cho lóa mắt, hắn cũng cười nhẹ: “Hình như ta đang có một giấc mơ đẹp.”

“Đó không phải là một giấc mơ.”

“Ừm ... Ta biết”

Trước mắt tôi tối sầm, hắn ôm gáy tôi, chóp mũi áp sát mặt tôi, phả vào mặt tôi hơi thở nóng hổi.

Tôi ngước mắt lên thì thấy ánh mắt hắn đầy dục vọng của hắn. Giây tiếp theo, hắn hôn tôi. Từng phụ kiện nặng nề rơi xuống đất, và lòng bàn tay ấm áp của hắn di chuyển trên da tôi.

Tôi đẩy hắn ra.

“Không được” tôi lắc đầu với hắn, cắn môi và nhắc nhở: “Đứa bé...”

Thẩm Trầm dừng lại và nhìn vào bụng tôi. Dục vọng trong mắt hắn không hề tiêu tan mà sát khí còn tăng lên.

Một lúc sau, hắn vuốt mái tóc dài của tôi, động tác vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến người ta rùng mình.

“Được, ta có thể đợi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom