-
Phần 8 END
26.
Tôi quản thúc Thẩm Trầm tại cung điện của hắn và nắm quyền kiểm soát triều chính dưới danh nghĩa Thẩm Trầm cho phép tôi tham dự vào triều chinh.
Suy cho cùng, sở dĩ tôi sống thụ động như vậy là vì tôi không có quyền lực.
Trong trường hợp này, tôi quyết định nắm chắc quyền lực và vận mệnh của mình trong tay.
Đương nhiên, có đại thần cũng như một số thuộc hạ bí mật của Tam hoàng tử phản đối.
Tôi đã bắt những người đó và để cho Tạ Lăng Vân giết chúng và tình hình dần trở nên ổn định.
Tạ Lăng Vân hỏi tôi một cách riêng tư: “Chúng ta có đi quá xa không?”
Chàng bị lòng tốt của quân vương và quần thần lay động, theo ý kiến của chàng thì những gì chàng làm gần đây thực sự quá phản nghịch.
Là cánh tay đắc lực của tôi, chàng sẽ thực hiện bất kỳ mệnh lệnh nào của tôi mà không do dự nhưng chàng ấy tâm tình gợn sóng hơn một chút
“Chính trị, có đôi khi chính là huyết chiến,” tôi cúi đầu sờ sờ bụng, “Thiếp sắp sinh rồi, chàng có tin hay không, nếu thiếp không trấn áp bọn chúng trước, bọn chúng sẽ lợi dụng lúc thiếp sinh con bị suy yếu một chút, đánh thiếp không?.”
Sự do dự của Tạ Lăng Vân biến mất ngay lập tức.
27.
Một tháng sau, tôi hạ sinh một cô công chúa xinh xắn.
Vào đêm tôi chuyển dạ, Tạ Lăng Vân đã ở bên cạnh tôi bất chấp sự phản đối của bà đỡ. Chàng ấy thấy tôi chảy máu đầm đìa khi sinh con, suýt nữa thì mất nửa mạng sống, đôi mắt chàng ấy đỏ hoe.
Sau khi tôi tỉnh dậy, Tạ Lăng Vân liên tục nói xin lỗi tôi vì đã khiến tôi đau khổ như vậy và sẽ không bao giờ để tôi sinh con nữa.
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay tôi. Tôi giật mình: “Chàng khóc à?
Tạ Lăng Vân chưa bao giờ rơi nước mắt cả. Cho dù chàng ấy bị một vết thương đâm sâu nhưng tôi chưa bao giờ thấy chàng ấy rơi một giọt nước mắt nào. Trong ấn tượng của tôi, chàng ấy đã khóc hai lần. Lần đầu tiên, tôi đồng ý ở bên chàng ấy. Lần thứ hai là bây giờ.
Tạ Lăng Vân ôm lấy tôi, giọng chàng nghẹn ngào: “Ta suýt nữa mất nàng.”
Tôi trìu mến hôn lên má chàng: “Không sao đâu.”
Vào ngày thứ hai sau khi sinh, đúng như tôi nghĩ, một số đại thần bắt đầu gây rối. Lần này, Tạ Lăng Vân áp chế nó bằng kiếm mà không do dự.
28.
Sau một tháng, cơ thể tôi hồi phục một chút.
Tôi đưa con gái - Nam Lạc đến gặp Thẩm Trầm .
Bây giờ, Thẩm Trầm bị tôi giam giữ trong một cung điện. Hắn bị thương nặng, suốt đời phải uống thuốc, có lẽ cả đời này cũng không khá hơn. Sau khi tôi bắt giam hắn, tôi bận việc chính sự và chưa bao giờ đến thăm hắn.
Hai tháng không gặp, Thẩm Trầm gầy đi rất nhiều, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên người còn có mùi thuốc bắc.
“Thẩm Trầm, đây là con gái của ta, đáng yêu không?”
Thẩm Trầm nằm trên giường, trừng mắt nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Khương Ninh, nàng dám phản bội ta.”
“Ta đã không còn yêu ngươi từ lâu, ngươi đang nói ta phản bội cái gì?”
Vừa dứt lời, con gái tôi cười khúc khích. Tiếng cười ấy có vẻ khiêu khích.
Đây là con của tôi và Tạ Lăng Vân, Thẩm Trầm nhìn tôi đầy căm hận, trong mắt lạnh lùng nhìn tôi: “Khương Ninh, đại thần không ăn chay, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ nhận ra, ta bị ngươi giam cầm, ngươi sẽ phải đền tội.”
“Thật xin lỗi đã làm ngươi thất vọng, ngươi mong đợi chuyện sẽ không xảy ra, ta đã nắm chắc chính sự trong tay, tương lai nữ nhi của ta chính là Nữ vương đầu tiên của Đại Chu.”
Tôi đã nói với hắn một cách vui vẻ. Thẩm Trầm cười lạnh nói: “Ngươi thật là biết tưởng tượng a, các đời đều chưa từng có nữ đế, đại thần sẽ không bao giờ đồng ý.”
“Đó là trước đây nhưng bây giờ sẽ được, ngươi cứ chờ xem, nhất định ngươi phải sống đến lúc đó.”
Thẩm Trầm bị tôi kích thích đến mức phun ra một ngụm máu rồi ngất đi.
Tôi gọi thái y, bảo hắn chăm sóc Thẩm Trầm thật tốt, đừng để Thẩm Trầm chết.
Chỉ khi Thẩm Trầm còn sống, tôi mới có thể điều hành việc triều chính dưới danh nghĩa của hắn một cách chính đáng.
Tất nhiên, hắn cũng chỉ cần được sống.
29.
Trong ba mươi năm nắm chính quyền, tôi đã thành lập một trường nữ học và đào tạo một nhóm phụ nữ trở thành quan lại trong cung. Đồng thời, tôi khuyến khích phụ nữ giải phóng mình khỏi gia đình và dấn thân vào công việc mà họ muốn. Tôi đã ban hành luật nghiêm ngặt để bảo vệ quyền của phụ nữ, điều này đã làm lay động quyền của đàn ông.
Đàn ông ở một số nơi coi tôi là nữ hoàng yêu ma và nổi loạn, nhưng Tạ Lăng Vân đã trấn áp tất cả.
Sau một thời gian dài, những người đàn ông đó đã nhìn thấy lợi ích của phụ nữ làm việc bên ngoài, họ thực sự rất có năng lực và thu nhập không kém gì đàn ông, cuộc sống gia đình của họ cũng có thể được cải thiện tốt.
Mặc dù họ không thích phụ nữ lộ mặt trước công chúng, nhưng phụ nữ đều lộ mặt, đây dường như không phải là điều không thể chấp nhận được. Đứng trước lợi ích, đàn ông chỉ có thể buông bỏ thành kiến với phụ nữ. Phụ nữ đang được giải phóng từng chút một, dần dần trở nên tự do. Tôi biết vẫn còn một chặng đường dài phía trước, nhưng ít nhất đó là một khởi đầu tốt.
Con gái tôi, Nam Lạc, sẽ tiếp tục làm những gì tôi chưa hoàn thành.
Tôi đã dạy dỗ Nam Lạc rất tốt, con bé thừa hưởng trí thông minh của tôi và sự dũng cảm của Tạ Lăng Vân.
Sau 30 năm trị vì, tôi phò tá Nam Lạc lên ngôi và trở thành nữ hoàng đế đầu tiên của triều đại nhà Đại Chu và đổi quốc hiệu thành Tống, tức Tống Nam Lạc.
Vào ngày Nam Lạc lên ngôi, tôi đã đến gặp Thẩm Trầm.
Thẩm Trầm có mái tóc hoa râm, gầy đến mức chỉ còn lại bộ xương và toát ra khí chất mục nát chờ ngày chết mà thôi.
Tôi cười nói: “Trầm Trầm, ngươi có nghe thấy tiếng chuông đăng cơ không? Con gái ta là Nam Lạc, nó đã trở thành Nữ Đế của Đại Chu.”
Thẩm Trầm nhìn chằm chằm vào tôi với những cảm xúc phức tạp, ngưỡng mộ, hận thù và tình yêu đan xen.
Một lúc sau, hắn mới chậm rãi nói: “Ta sẽ không bao giờ hòa giải.”
“Không quan trọng, quan trọng là ta thắng.”
Tôi đứng dậy định đi, Thẩm Trầm lại ngăn tôi lại: “Khương Ninh, cùng ta ăn cơm đi, sắp đến giờ rồi.”
Tôi không quay đầu lại: “Không, Lăng Vân vẫn đang đợi ta.”
“Khương Ninh, ngươi thật tàn nhẫn.” Thẩm Trầm cười khổ nói.
Tiếng cười thê lương quanh quẩn trong đại điện trống trải, kéo dài thật lâu.
30.
Thẩm Trầm qua đời sau một tháng kể từ khi Nam Lạc lên ngôi.
Lúc đó, Tạ Lăng Vân và tôi đang dạo bên ngoài.
Trong một con hẻm chợ, một người phụ nữ túm lấy tai người đàn ông nói: “Ngươi muốn làm hòa với ta ư? Ngươi ngày nào cũng bài bạc. Ngươi thua cá độ còn làm gia đình nợ nần chồng chất. May ta có tài làm ăn nên có của ăn của để như bây giờ. Không có ngươi, ta vẫn có thể sống tốt.”
Nhìn cảnh này, suy nghĩ của tôi dần trôi về nhiều năm trước.
Vào thời điểm đó, không lâu sau khi tôi đến thế giới này, tôi đã nhìn thấy một con bạc đã bán vợ của mình cho một nhà thổ để trả nợ cờ bạc.
Con bạc rất chính trực và tự tin: “Nếu mày lấy tao, mày là người của tao, tao bán mày thì đã làm sao?”
Người phụ nữ ngoan ngoãn, nước mắt lưng tròng, không dám phản kháng.
Trong nháy mắt, hơn ba mươi năm đã trôi qua. Phụ nữ có khả năng lập nghiệp, có dũng khí chống chọi với cuộc đời, có quyền quyết định vận mệnh của mình rất tốt. Có lẽ, đây là ý nghĩa của chuyến du hành thời gian của tôi.
Nhiệm vụ thất bại không thể phủ nhận cuộc đời thành công của tôi.