• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính (1 Viewer)

  • Chương 104: Cơm mẹ nấu

“Đây là chuyện tốt mà.” Tề Trừng mở to hai mắt. “Tuy rằng tớ không có hiểu biết gì với những nhà giàu có nhưng có thể kế thừa gia nghiệp kia thì chắc chắn là người có tài năng”



“Đúng vậy.” An Nhu thở dài: “Năng lực của anh Mạc rất mạnh, hiện tại là thời điểm tốt để anh ấy phát triển.”



Tề Trừng dừng một chút, nhìn về phía bụng An Nhu, đại khái hiểu được lý do An Nhu u sầu.



“Cậu... đang lo lắng sẽ gây trở ngại đến sự nghiệp của anh ta sao?”



“Tớ không biết.” An Nhu lắc đầu.



“Cậu hoàn toàn có thể nói chuyện với anh nhà cậu mà. Kiểu như “Em có một người bạn, người bạn đó mang thai, chồng của người ấy thì đang ở giai đoạn quan trọng của sự nghiệp.” Tề Trừng hưng phấn nói.



An Nhu quay đầu nhìn về phía Tề Trừng, biểu cảm trêu chọc: “Cậu chắc chắn anh ấy sẽ không hỏi tớ kiểu ‘Có phải là bạn em không hay chính là em? chứ”







“ờm...” Tề Trừng nghẹn lời. Vừa lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên đi vào phòng học, Tề Trừng còn chưa kịp mở miệng đã phải hô cả lớp vào học.



An Nhu chuyên tâm mở sách vở ra, nghe giáo viên giảng bài, mong muốn dùng chuyện khác để phân tán sự chú ý của chính mình.



Kỳ thật chuyện của Tề Trừng nói cũng không hoàn toàn xấu, thử thăm dò Mạc Thịnh Hoan một chút cũng sẽ không mất miếng thịt nào. Ông cụ Mạc đã có thái độ như vậy, nhưng cậu hoàn toàn có thể để chú giấu chuyện với những người khác.



Dù thế nào đi nữa thì cũng phải học hành cho tử tế. An Nhu nhìn lên slide của thầy giáo để chép bài, Tề Trừng cúi đầu nhìn điện thoại tìm gì đó. Lâu lâu cũng có chép một chút. Chờ đến khi hết tiết, Tề Trừng lại kéo An Nhu đến một nơi không ai biết, biểu diễn cho cậu thu hoạch của mình trong suốt một tiết học.







“Này cậu bạn nhỏ.” Tề Trừng vuốt bộ râu dê, làm bộ dáng như một vị lão trung y thâm niên.



“Làm gì đó?” An Nhu bị Tề Trừng làm cho hoang mang không hiểu chuyện gì.



“Theo khoa học nghiên cứu, ba tháng đầu mới mang thai, người mang thai sẽ bị mất cân bằng hormone dẫn đến cảm xúc không ổn định.” Tề Trừng nhìn những ghi chép của mình.



“Cho nên cảm xúc của cậu sẽ bị thay đổi, đa sầu đa cảm. Nói không chừng là còn có thể lo lắng, tức giận.”



An Nhu nhìn Tề Trừng chăm chú, mím môi không nói lời nào.



Cảm xúc gần đây quả thật không tốt. Mọi sự tiêu cực đều như được phóng đại, trong lòng nặng nề không có cách nào xóa đi được.



“Như vậy không tốt. Thân thể của cậu vốn đã không được thoải mái, giờ còn làm cảm xúc không tốt thì sẽ làʍ ŧìиɦ hình càng ngày càng xấu đi. Không chỉ nguy hại cho cơ thể của cậu mà còn nguy hại cho đứa nhỏ nữa.” Tề Trừng trấn an nói. “Không bằng tìm cho cậu một việc gì đó khiến tâm trạng thoải mái để làm, dời đi sự chú ý của cậu.”







An Nhu đăm chiêu gật đầu.



Buổi chiều cùng ngày, khi về biệt thự, An Nhu bắt đầu cân nhắc về kịch bản thăm dò chú. Còn suy nghĩ cặn kẽ mấy câu mở lời hết rồi.



“Anh Mạc, em có một người bạn....” An Nhu tập luyện thử. Nói còn chưa xong thì điện thoại di động vang lên.



Là chú gọi video.



“Anh Mạc.” An Nhu nhấc máy. Nhìn khung cảnh phía sau Mạc Thịnh Hoan thì hình như không phải ở văn phòng.



“Anh Mạc anh đang ở đâu vậy?” An Nhu cố gắng phân biệt khung cảnh phía sau Mạc Thịnh Hoan. Thoạt nhìn thì chỉ thấy một mảnh đất hoang, mùa xuân đã về rồi mà cây cỏ nơi đây cũng chỉ có vài cây nhỏ không cao nổi.



“Cậu An.”



An Nhu nghe được âm thanh của thư ký Lý nhưng Mạc Thịnh Hoan lại không hề quay về phía đó, camera vẫn chỉ chiếu một mình anh.



“Thư ký Lý, hai người đang ở đâu thế?” An Nhu theo bản năng nghiêng đâu.

“Nơi này chính là địa điểm của dự án phát triển thứ hai mà Mạc tổng gần đây bận rộn. Hôm nay khởi công nên Mạc tổng đến đây thị sát.” Thư ký Lý vẫn chỉ có thể nghe được âm thanh nhưng không thấy được người.



An Nhu nhìn thấy màn hình vẫn chỉ chiếu một mình Mạc Thịnh Hoan, bất giác bật cười một tiếng.



“Cậu An, chiều tối hôm nay Mạc tổng có thể không về được.” Giọng nói của thư ký Lý truyền đến. “Nhưng tôi sẽ cố gắng đưa Mạc tổng trở về trước chín giờ.”



An Nhu nhìn thấy màn hình chỉ có một mình chú, không dằn lòng được mà nâng tay lên vuốt ve một chút.



“Tôi biết rồi.”



“Nhu Nhu.” Mạc Thịnh Hoan nhìn màn hình, nhẹ nhàng tiến tới hôn nhẹ lên vị trí camera.



An Nhu bất giác đỏ mặt, cũng tự mình hôn một cái lên camera của mình.



Giống như làm như vậy là có thể thật sự hôn chú.

Sau khi lưu luyến tắt cuộc gọi video, An Nhu cúi đầu nhìn bụng của mình. Cậu lấy một bức ảnh mà mình chụp cho chú ra, hướng về phía bụng mình.



“Con trai à, đây là ba con đấy.”



“Đẹp trai không?”



Cơm chiều An Nhu ăn không nhiều lắm, thím Dương thấy An Nhu không hề động một chiếc đũa vào món thịt, vẫn chỉ ăn đồ ăn chay, cũng không nhịn được lo lắng.



“Cậu An, hôm nay món thịt không ngon sao?”



“Không ạ.” An Nhu lắc đầu, cân nhắc một lát rồi nói: “Là con giảm cân.”



“Giảm cân?” Thím Dương đánh giá trên dưới An Nhu. Thời gian này có chút không chú ý đến, cậu An quả thật gầy đi không ít.



“Cậu An, con thật sự còn giảm nữa ư?” Thím Dương buồn bực nhìn An Nhu: “Cậu An tuyệt đối đừng nghe lời mấy trang tiếp thị mà bận tâm về vóc dáng, khỏe mạnh mới là tốt nhất!”

An Nhu bật cười ra tiếng, liên tục gật đầu: “Con biết rồi ạ!”



Một tiếng sau giờ cơm thích hợp để uống vitamin B11, An Nhu vừa viết bài tập vừa lấy trong túi xách hộp thực phẩm dinh dưỡng. Hiện giờ thần kinh của đứa nhỏ đang ở giai đoạn phát triển rất nhanh, tuy rằng cậu ăn không nổi thịt, nhưng dinh dưỡng thì nhất định phải nạp.



An Nhu đã chỉnh sửa xong chút kịch bản để thăm dò chú. Tầm tám rưỡi đã bắt đầu chờ, mãi cho đến chín rưỡi An Nhu buông điện thoại di động, dụi dụi mắt, thật sự không chờ được nữa.



Thư ký Lý kia đùng là không đáng tin chút nào, đưa chú về lúc chín giờ có được đâu.



An Nhu buồn ngủ ngáp một cái rồi lại một cái, thật sự chờ không được chỉ có thể đi ngủ trước.



Không biết qua bao lâu, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, An Nhu mơ hồ nghe được có người về, muốn mở to mắt nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Sáng sớm tỉnh lại, An Nhu vừa mở mắt đã nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan ngủ bên cạnh mình, kịch bản tối hôm qua đã chuẩn bị tốt trong lòng.



Quay qua quay lại, nhìn đến vẻ mặt buồn ngủ của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu vẫn không có cách nào nói ra.



Chú thật sự quá mệt mỏi rồi.



Sự thật chứng minh, trước đây ông cụ Mạc nói cái gì mà “bận rộn một thời gian” hoàn toàn là gạt người.



Từ ngày bị ông cụ Mạc kêu đi ăn cơm, có vẻ như không ít người cũng biết được tin tức này. Biệt thự vốn dĩ yên lặng nay cứ thỉnh thoảng sẽ tiếp đón khách.



Hôm nay là cố đông của công ty mà nhà họ Mạc hợp tác nhiều năm. Ngày mai là một người bạn nào đó của ông cụ Mạc, bởi vì lợi ích mà lui tới, lại còn là bề trên, An Nhu không thể không tiếp đãi tử tế.



Chưa nhắc tới chuyện nhức eo mỏi lưng, quan trọng là phải tập trung tinh thần đáp lại quan điểm đối phương đưa ra, linh hoạt trả lời các câu hỏi, còn mệt hơn cả ứng phó với họ hàng đầu năm mới.

Cho đến một ngày, những người nhà họ Vu trước đây từng tới đều cùng lúc đến thăm nhà.



Ông cụ Vu, người thừa kế Vu Nguyệt điều động toàn bộ người nhà họ Vu, bế đứa con trai của mình, mang theo cả cô gái từng gây chuyện trước đây đến thực hiện lời hứa.



Nhìn thấy cô gái cúi đầu nhận sai, An Nhu cũng biết cô bị bạn trên mạng lừa, lòng nhiệt tình bị người ta sử dụng như một con đao. Đều là người bạn cùng lứa tuổi, An Nhu trấn an cô ấy vài câu, cô gái nước mắt lưng tròng, nhìn về phía An Nhu, ánh mắt viết mấy chữ: “Anh là người tốt.”



“Chúng tôi điều tra ra một việc có liên quan tới các cậu.” Ông cụ Vu cùng Mạc Thịnh Hoan vào phòng sách tán gẫu, An Nhu nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng Vu Nguyệt, bỗng thấy hơi mất hồn.



“Đây là em trai của em” Cô gái lau khô nước mắt, giới thiệu với An Nhu. “Bình thường nó rất bướng bỉnh nghịch ngợm, hôm nay mẹ em có công việc phải ra ngoài mà nó không ở cùng bảo mẫu, nhất quyết phải đi cùng em với ba. Không còn cách nào khác nên bọn em đành phải ôm nó đến đây.” ور

“Bao nhiêu tuổi rồi?” An Nhu nhìn cậu nhóc, cậu nhóc có chút thẹn thùng rúc vào lòng ba mình, lộ ra nửa đầu nhìn xem An Nhu.



“Hơn hai tuổi rồi.” Vu Nguyệt thấy An Nhu thích đứa nhỏ, hơi mỉm cười nhìn về phía con trai của mình. “Lớn như vậy rồi mà vẫn suốt ngày bắt ba ôm, không biết xấu hổ.”



Cậu nhóc lấy một tay xoa xoa mặt, có chút ngượng ngùng.



“Đây là anh, gọi anh đi.” Cô gái bảo đứa nhỏ gọi An Nhu.



Đứa nhỏ tò mò nhìn An Nhu, sau đó vươn tay chỉ vào An Nhu.



“Em trai, em gái.”



An Nhu sửng sốt, ngồi ở sofa kinh ngạc nhìn đứa nhỏ.



“Đồ ngốc này.” Cô gái thiếu chút nữa cười ra tiếng. “Đây rõ ràng là anh mà, em mới có tí tuổi đầu mà đã muốn làm anh người ta rồi à.”



Đứa bé quay đầu, lại thẹn thùng trốn vào trong lòng ngực của ba.



Tâm tình của An Nhu hơi cuồn cuộn, lấy cớ muốn đi WC. Ở phòng tắm cúi đầu nhìn bụng mình.

Thoạt nhìn vẫn như cũ, rõ ràng không có nhiều biến hóa quá rõ ràng. Tính thời gian thì cũng đã mười một tuần, qua thêm vài ngày cũng nên đi bệnh viện kiểm tra.



Suy tư hồi lâu, An Nhu đi ra khỏi phòng tắm cùng người họ Vu dùng bữa tối. Khi An Nhu cùng Mạc Thịnh Hoan vui vẻ tiễn người họ Vu rời đi, cô gái còn xin Wechat của An Nhu, sau đó lúc rời đi còn có chút lưu luyến.



Nhìn thấy người nhà họ Vu lái xe rời đi, Mạc Thịnh Hoan nắm lấy tay An Nhu, hai người vừa nãy mới ăn no, giờ đang ở bên ngoài nên cùng nhau đi bộ.



“Anh Mạc” An Nhu âm thầm hít vào một hơi. “Anh có thấy đứa nhỏ mà chú Vu bế trên tay không?”



Đứa bé kia lúc nãy trên bàn cơm ngồi phía trước cậu, An Nhu tin là chú nhất định thấy được.



“Ừ.” Mạc Thịnh Hoan nhẹ giọng đáp lại.



“Anh Mạc, anh... có thích con nít không?” An Nhu hơi căng thẳng, cuối cùng cũng hỏi ra miệng rồi.

Mạc Thịnh Hoan trầm mặc một lát, nhìn về phía An Nhu bằng ánh mắt nhu hòa.



An Nhu nhìn thấy ánh mắt của chú, ý thức được điều gì đó, nhất thời có chút dở khóc dở cười. “Em không phải trẻ con, em đã trưởng thành từ lâu rồi.”



Trong mắt Mạc Thịnh Hoan mang theo ý cười, quay đầu nhìn con đường phía trước.



“Em muốn nói... con nít nho nhỏ vậy nè, giống đứa nhỏ mà chú Vu Nguyệt bể đó.” An Nhu ra sức miêu tả.



Mạc Thịnh Hoan khựng chân lại, cúi đầu nhìn chăm chú An Nhu.



An Nhu cũng dừng bước, có chút căng thẳng nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan. Chú có thích không đây?



“Em, vẫn đang đi học.” Mạc Thịnh Hoan ôn hòa mở miệng, nâng tay lên xoa đầu An Nhu.



An Nhu cắn cắn môi dưới, không biết nên nói gì.



Hai người trầm mặc suốt cả chặng đường, Mạc Thịnh Hoan nắm lấy tay cậu, liên tục nhìn về phía An Nhu.

Chỉ còn gần nửa tháng nữa là tới ngày 1 tháng 7, cậu cũng cần phải lên kế hoạch cho tình huống xấu nhất.



An Nhu suy tư rất lâu, buổi chiều ngày hôm nay cuối cùng cũng gửi tin nhắn cho Bạch Sùng Đức, nói muốn đến đó ăn bữa cơm.



Đối phương trả lời chỉ sau một giây, hỏi An Nhu muốn ăn gì?



An Nhu nghĩ nghĩ, không biết vì sao mà lại đột nhiên muốn ăn món cháo tôm rau xanh của bà Triệu.



Sau khi tan học, An Nhu nhắn tin cho Mạc Thịnh Hoan, Bạch Sùng Đức tự mình lái xe đến đón An Nhu. Còn Bạch Tiêu ngồi phía sau, đón lấy balo của An Nhu.



“Đã lâu không gặp, sao em lại gầy vậy?” Bạch Tiêu liếc mắt một cái liền phát hiện được sự biến đổi của cơ thể An Nhu.



“Gần đây ăn uống có chút không tốt.” An Nhu ngượng ngùng cười cười. “Đột nhiên thèm ăn cháo của bà Triệu làm, còn phiền hai người đến đón em nữa.”

“Đứa nhỏ này, nói cái gì vậy chứ!” Bạch Sùng Đức ngồi bên trên quay đầu lại nhìn về phía An Nhu nhướng mày: “Sao lại gầy nhiều đến như vậy? Có phải do mấy người nhà họ Mạc kia không?”



“Không phải ạ.” An Nhu lắc đầu. “Lý do của riêng cháu.” ور



Bạch Sùng Đức chau mày, Bạch Tiêu vỗ vỗ bả vai An Nhu, ánh mắt quan tâm: “Không ăn được thì lát nữa uống nhiều cháo mẹ làm một chút. Em muốn uống hằng ngày cũng không vấn đề gì luôn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom