Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106: Ám sát thất bại
Bàn tay nhỏ nhắn của An Nhu khẽ ôm chặt lấy hông của Mạc Thịnh Hoan. Cậu ấy giống như một chú mèo nhỏ đang dùng chiếc đuôi lông mềm mại quấn lấy người chủ của mình.
Ý tứ không cần nói cũng biết.
An Nhu khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó bất giác dùng tay chạm nhẹ vào phần da thịt nóng hổi và mịn màng nằm bên dưới.
Mặc Thịnh Hoan khẽ nghiêng người, sau đó từ từ quay sang nhìn An Nhu.
An Nhu cứng đờ người, cậu khẽ quay đầu nhìn hình ảnh người đàn ông của mình dưới ánh trăng mờ ảo, chiếc chăn chảy từ bả vai xuống, đường cong cổ dần hiện lên.
Ánh trăng mờ ảo càng làm cho làn da trắng của Mạc Thịnh Hoan thêm phần quyến rũ và lạnh lùng. An Nhu không nhịn lòng được mà đưa tay lên sờ sờ, kết quả bị chú kéo sát vào người.
Thế này khác gì câu cá đâu chứ.
An Nhu lúc này không khác gì một con cá muối, hai tai của cậu đỏ bừng, còn cổ bị Mạc Thịnh Hoan hôn đến nóng rực.
Tìиɦ ɖu͙ƈ làm suy nghĩ của con người ta hỗn loạn. Hơi thở của An Nhu cũng dần không ổn định bởi nụ hôn sâu này. Sau khi cảm giác được điều gì đó, cậu giật mình thanh tỉnh trở lại.
“Anh Mạc.” An Nhu vội vàng đặt hai tay lên vai Mạc Thịnh Hoan, gương mặt đỏ bừng.
“Em... em mới học được một chiêu này.”
Trên cổ Mạc Thịnh Hoan hơi phiếm hồng, nghe được lời nói mang theo vẻ ngượng ngùng của cậu, anh hơi nghiêng đầu.
Học được... một chiêu?
An Nhu khẽ trượt người xuống, sau đó nhanh chóng rời khỏi giường. Một tay cậu khẽ nắm lấy bộ quần áo ngủ xộc xệch, tay còn lại thì lục tung tủ lạnh trong phòng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy túi thạch trái cây mà thím Dương mua cho cậu lúc nãy.
Sau khi thím Dương biết An Nhu muốn “giảm cân”, thấy cậu ăn ít đi, bà bèn đi mua một chút đồ ăn vặt ngon miệng nhưng ít calo, thạch trái cây đông lạnh này là một trong số đó.
Còn giờ, An Nhu lại muốn lấy thạch trái cây đông lạnh này đi làm chuyện xấu.
Mạc Thịnh Hoan ngồi tựa lưng vào đầu giường chờ đợi, nhìn thấy An Nhu cầm túi thạch đi đến.
??
An Nhu có thể nhận ra trên đỉnh đầu chú hiện ra rất nhiều dấu chấm hỏi.
Cậu đỏ mặt mở một viên thạch ra rồi đặt trong khuôn miệng ấm áp. Sau đó An Nhu nhai vài cái hầu như không dám nhìn vào mặt chú, thẳng tiến vào trong chăn.
sau lần trước nhìn thấy chú mua đồ trên mạng, An Nhu cũng học theo. Lên mạng lướt cửa hàng đồ dùng, vô tình nhìn thấy liền phát hiện ra thế giới mới.
Kẹo nổ tình thú kíƈɦ ŧɦíƈɦ “hai cực lửa băng” rồi đủ các loại thạch hoa quả đông lạnh thần kỳ, sau khi nhìn xong, An Nhu lập tức thốt lên “Quá đỉnh”.
Trong miệng ngậm thạch đông lạnh để liếm kem, cũng không phải loại bính thính binh thua đầu kíƈɦ ŧɦíƈɦ bình thường đâu.
An Nhu nằm trong chăn cũng có thể nghe được tiếng rên của Mạc Thịnh Hoan.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, An Nhu bỗng cảm thấy bản thân có chút thiếu không khí. Việc này bắt buộc cậu phải tăng tốc hành động, cuối cùng cậu cũng thành công tước vũ khí của chú.
Viên thạch lạnh trong miệng của An Nhu đã vỡ tan rồi, cậu định nhổ ra ngoài, nhưng vừa chui ra khỏi chăn, An Nhu liền nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đang thở hổn hển, cổ của anh đỏ bừng, đôi mắt đen láy nhìn như một đầm lầy sâu thẳm, để không rên lên thành tiếng, môi dưới của anh đã bị anh cắn hằn lên cả dấu răng.
Ánh trăng khẽ dừng lên người anh, xuất hiện lấm tấm vài giọt mồ hôi mịn. An Nhu nhìn chằm chằm vào hình ảnh xuất hiện trước mắt mình, bỗng nhiên cảm thấy thất thần. Sau đẩy lập tức bị Mạc Thịnh Hoan nhào đến ôm chầm lấy, nâng cằm cậu lên rồi chặn miệng cậu lại.
An Nhu vô thức nuốt nước bọt, sau đẩy lập tức trợn tròn mắt.
Nuốt xuống mất rồi!
Sao lại nuốt xuống được!
Cả hai âu yếm nhau một lúc lâu, trước khi đi ngủ, trong mắt An Nhu bỗng xuất hiện vẻ “cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa”, cảm giác sau này không thể nào nhìn thẳng vào thạch trái cây.
Cuộc sống của An Nhu cứ thế trôi qua một cách êm đềm, từng ngày từng ngày không khác gì trước đây là bao. Vào một ngày của tuần đầu tiên trong tháng bảy, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đều nghỉ phép, hai người cùng nhau ở nhà chơi trò chơi, cùng nhau mua sắm.
An Nhu dạy chú nấu cơm, làm bốn món một canh bồi dưỡng dạ dày.
Trước kia là chú cần điều dưỡng, còn giờ là An Nhu cần điều dưỡng, đúng là luân phiên nhau mà.
An Nhu cầm một chiếc chảo nhỏ có hình dáng trái tim, bắt tay vào làm món trứng chiên lòng đào cùng khoai tây chiên giòn.
Thím Dương không hiểu sao cả hai người họ lại xin nghỉ phép cùng một ngày, nhưng nhìn thấy cả hai thân thiết vui vẻ, bà cũng không muốn hỏi thêm điều gì.
Người trẻ tuổi bây giờ sống rất áp lực vất vả, thỉnh thoảng có một ngày thư giãn như vậy cũng rất tốt.
Buổi tối, An Nhu nằm ngoan ngoãn trong vòng tay của Mạc Thịnh Hoan, nghe tiếng tim đập của chú, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không hiểu vì sao, hôm nay An Nhu lại nằm mơ về thế giới ban đầu của mình. Trong giấc mơ đó, cậu mặc một bộ quần áo rách rưới và cũ mèm, trên lưng đeo một chiếc ba lô màu xám, vừa bước ra khỏi khu vực xin việc làm đã bị mấy thủ vệ trong căn cứ người còn sống chặn lại.
“Có dị năng không?”
“Không có.” An Nhu làm ra vẻ khiếp sợ lùi về phía sau.
“Muốn ăn không?” Trên người bọn thủ vệ mang theo mùi máu tươi nhè nhè, từ trên cao nhìn xuống An Nhu.
Sờ sờ cái bụng rỗng tuếch của mình, An Nhu mới nhớ hai ngày nay cậu còn chưa được ăn gì.
“Muốn...”
“Mau qua bên kia đi.” Một tên thủ vệ chỉ tay về hướng bên trái: “Bên đó đang có tuyển người, có lẽ có việc làm cho mày đấy.”
“Cảm ơn.” An Nhu thành khẩn nói lời cảm ơn, lúc cúi người còn quan sát chỗ giấu vũ khí trên người mấy tên thủ vệ này.
Bên hông, bên ống chân, trang bị của mấy tên thủ vệ căn cứ này đều là cùng một khuôn đi.
“Mau đi đi.” Tên thủ vệ đứng vẫy tay, nhìn cậu thiếu niên từng bước chậm rãi tiến về phía người quản lý.
Tên thủ vệ vẫn một mực nhìn chằm chằm, mãi tới khi cậu thiếu niên đi tới trước mặt người quản lý thì mới quay ra chỗ khác.
Trải qua một thời gian dài rèn luyện nên An Nhu rất nhạy bén với sáu giác quan. Mặc dù cảm nhận được có người đang theo dõi mình nhưng không thể quay đầu nhìn lại.
Tuyệt đối không được để lộ thân phận!
Chiếc điện thoại được đặt ở đầu giường khẽ rung lên liên tục, tiếng rung ngày càng lớn khiến An Nhu chậm rãi mở mắt ra.
An Nhu vẫn đang nằm trong vòng tay của Mạc Thịnh Hoan, chú cũng nghe thấy tiếng rung thông báo từ điện thoại, khẽ đưa tay lên vuốt màn hình di động một cái, không gian xung quanh lại im lặng.
Bỗng nhiên, An Nhu chợt nhớ ra điều gì đó, cậu vội cầm lấy điện thoại, nhìn thật kỹ thông tin ngày tháng hiển thị trên màn hình.
Hôm nay là ngày 2 tháng 7.
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan đang nằm bên cạnh mình.
Dạ dày điều trị ổn thỏa rồi.
Không cần phải dùng nhiều loại thuốc có tác dụng phụ quá mạnh nữa.
Đã có thể mở miệng nói chuyện, có thể nói những câu ngắn.
Trạng thái tinh thần vẫn ổn định, có thể đi làm được. Còn có thể làm cậu mang thai.
Tóm lại là cơ thể ngày càng tốt.
Có lẽ đã đạt đến trạng thái tốt nhất mà trước kia bác sĩ Moise từng nói.
Anh có thể sống như những người bình thường, có thể đi làm, xây dựng gia đình riêng, không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày.
“Nhu Nhu.”Mạc Thịnh Hoan khẽ ngồi dậy, tấm lưng che đi những tia nắng ban mai, giơ tay ôm lấy An Nhu, hôn nhẹ lên trán cậu.
Ngày tử vong ở trong nguyên tác lẫn ở kiếp trước đều đã qua rồi.
An Nhu giơ tay ôm chầm lấy chú, chẳng hiểu sao cậu lại có một cảm giác vô cùng bình yên.
Tới chiều, An Nhu hẹn An Lâm để nói chuyện. Họ hẹn gặp nhau tại quán trà sữa quen thuộc ở địa điểm cũ.
“Cậu lại sai rồi.” An Nhu nhìn An Lâm đang ngồi trước mặt, thản nhiên chỉ ra sai lầm của An Lâm.
“Hôm nay không nghe thấy tin gia đình họ Mạc có chuyện, tôi còn ngơ ngác kinh ngạc.” An Lâm xấu hổ trả lời: “Đáng lý ra thì chuyện này không nên xảy ra, tôi thấy chắc là nhờ có cậu nên Mạc Thịnh Hoan mới thành công vượt qua được ngày chết này đấy.”
An Nhu không nói lời nào, chỉ thở dài.
“Không phải cậu luôn hy vọng Mạc Thịnh Hoan sẽ không chết sao?” An Lâm có chút khó hiểu: “Tại sao bây giờ lại thở dài thế?”
“Tôi thở dài không phải vì chuyện đó.” An Nhu khẽ nhìn xung quanh tứ phương sợ mọi người để ý, nhìn An Lâm rồi sờ lên bụng mình.
An Lâm nhìn chằm chằm An Nhu. Đột nhiên, An Lâm dường như đã ý thức ra điều gì đó, không kiềm chế được mà trợn tròn hai mắt.
“Cái đù, đồng hương à, cậu...”
“Mang thai rồi.” An Nhu tiếp tục thở dài.
“Chúc mừng chúc mừng!” An Lâm mừng ra mặt: “Cậu được lắm đấy đồng hương!”
“Nhưng mà anh Mạc gần đây đang tiếp quản công việc của nhà họ Mạc. Tôi từng hỏi khéo anh ấy về thái độ của anh ấy đối với trẻ con thế nào. Anh ấy nghĩ tôi còn nhỏ, lại còn đang đi học, không có ý muốn có con với tôi.” An Nhu khẽ mím môi: “Tôi vẫn chưa nói cho anh ấy biết về chuyện của đứa bé.”
“Nhưng bụng cậu lớn dần lên thì biết làm sao. Giấy sẽ không gói được lửa đâu.”An Lâm nhìn thẳng An Nhu: “Cậu quyết tâm sinh nó ra đúng không?”
“Đúng vậy.” An Nhu ngẩng đầu nhìn An Lâm với vẻ mặt kiên định.
“Lần này tôi phải chăm sóc cho con mình thật tốt. Tôi muốn thấy bọn chúng lớn lên trong hạnh phúc.” Mặt An Nhu tràn đầy vẻ kiên định.
An Lâm nhìn An Nhu một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Cậu... cậu không muốn quay về sao?”
Quay trở lại thế giới trước kia ư?
“Tôi xin lỗi.” An Nhu thành khẩn nhìn An Lâm, nói xin lỗi: “Có chuyện này tôi vẫn chưa nói cho cậu biết.”
“Chuyện gì?” An Lâm tò mò hỏi ngược lại.
“Tôi với cậu tuy rằng đều cùng xuyên sách nhưng thế giới của cậu và tôi không giống nhau.” An Nhu có chút áy náy cúi đầu: “Ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã không nghĩ đến việc trở lại.”
“Cái gì?” Lần này đến lượt An Lâm kinh ngạc: “Ở thế giới kia cậu còn có người nhà, có bạn bè mà. Sao lại không muốn trở về?”
“Có một vài người bạn, nhưng mà... tất cả bọn họ đều đã chết cả rồi.” Ánh mắt An Nhu buồn bã, cậu không hề muốn nhớ lại quá khứ một chút nào cả
“Thế giới ban đầu của tôi khác với của cậu. Nó đầy rẫy gϊếŧ chóc và cái chết, đói khát và chiến tranh. Tôi vốn là người sống trong tù, sau đó gặp một người bạn tù rất khác thường, anh ta đã gửi tôi đến đây.
Nếu không phải nhờ người bạn tù đó, tôi đã bị kết án tử hình rồi, chính là kiểu tử hình đóng đinh lên tường thành rồi treo cho đến chết đấy.”
An Lâm không nhịn lòng được mà đánh giá An Nhu một lần nữa, không thể nào tin được cậu thiếu niên hiền lành đang ngồi trước mặt mình lại là kẻ có tội ác tày trời như thế.
“Đồng hương, cậu phạm vào tội gì thế?”
“Tôi là sát thủ.” An Nhu có chút ngượng ngùng nói: “Lại còn thất bại.”
Sau đó bị ném vào nhà tù dưới lòng đất.
“Phụt.”An Lâm không nhịn được mà bật cười ra tiếng: “Cậu? Là sát thủ?”
An Nhu ngước mắt lên nhìn An Lâm, một giây sau đó, chiếc ống hút đã chạm vào cổ cậu ấy.
Giống như trong bữa tiệc Trung thu, cậu rất nhanh đã chế phục được Trương Vân, đặt cái nĩa vào cổ bà ta.
Xung quanh bỗng chốc chìm vào yên lặng, khóe miệng của An Lâm khi nãy đang nhếch lên, giờ đây đã từ từ hạ xuống. Cậu ấy hoàn toàn không kịp nhìn thấy An Nhu lấy ống hút ra khỏi ly nước đặt ở trước mặt mình từ khi nào.
“Mọi chuyện là như vậy đó.” An Nhu khẽ đặt lại ốc hút vào ly trà đào ngọt lịm trên bàn, tiện thể lắc lắc cổ tay.
Đã lâu rồi không động thủ lại, đột nhiên đột phát, hơi hơi có cảm giác chuột rút.
“Không thể nào” An Lâm căng thẳng liếm môi một cái, nhìn gương mặt vô hại với cả người lẫn vật của An Nhu, không thể nào tưởng tượng được cảnh tượng vừa nãy.
“Ở kiếp trước tôi thật sự rất muốn gϊếŧ chết Mạc Thành Hoàn. Tôi xem mấy mùa “Người vợ chết chóc” cùng rất nhiều phim trinh thám, suy nghĩ hàng trăm kế sách.”
An Nhu khẽ mím chặt môi lại: “Nhưng mà ở thế giới này lại hoàn toàn khác xa so với thế giới của tôi. Nếu như tôi làm việc đó, có lẽ tôi sẽ không bao giờ có cơ hội gặp được con trai của tôi nữa. Tôi không muốn mạo hiểm, không muốn để chúng trở thành con trai của một kẻ gϊếŧ người.”
An Lâm chỉ biết há hốc miệng, không biết nên nói cái gì.
Quả thật phải tuân thủ kỷ luật, nếu làm trái pháp luật rồi còn để lại manh mối gì thì sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
“Ở thế giới cũ của cậu, cậu đã đạt thành tích gì chưa?” An Lâm thấp giọng tò mò hỏi.
An Nhu nhìn An Lâm, tuy rằng rất xấu hổ nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Lần đầu tiên tôi có nhiệm vụ thất bại rồi." ... đã
An Lâm cúi đầu, bả vai khẽ rung lên từng nhịp, cố gắng nhịn cười.
“Cái gì cũng có lý do của nó mà.” An Nhu nhỏ giọng giải thích: “Đội của chúng tôi là tiểu đội ám sát đầu tiên thuộc quản lý của Nữ vương, kinh nghiệm không có. Nữ vương luôn cho rằng, với thế cục hiện tại, loài người cần phải đoàn kết lại, cùng nhau đối kháng với tang thi. Nhân loại với nhân loại thì không nên chém gϊếŧ lẫn nhau. Cho nên trong căn cứ của chúng tôi không có tử hình, chỉ có lưu đày.”
"Nữ, nữ vương sao?" An Lâm lập tức ngừng cười, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn An Nhu
“Nữ vương phải tổ chức một đội ám sát cũng là bất đắc dĩ.” An Nhu giải thích: “Trong thế giới ban đầu của tôi, căn cứ lớn nhất của những người sống sót sẽ do người điều hành quản lý. Nhưng người điều hành này rất tàn nhẫn, không ngừng chiếm đoạt các trụ sở khác, không ngừng gϊếŧ hại những người sống sót khác.”
An Lâm ngây người nhìn An Nhu, cả người như bị mất hồn.
“Tiểu đội của chúng tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất..” - An Nhu ra hiệu làm một động tác bắn súng: “Chính là ám sát người điều hành.”
Ý tứ không cần nói cũng biết.
An Nhu khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó bất giác dùng tay chạm nhẹ vào phần da thịt nóng hổi và mịn màng nằm bên dưới.
Mặc Thịnh Hoan khẽ nghiêng người, sau đó từ từ quay sang nhìn An Nhu.
An Nhu cứng đờ người, cậu khẽ quay đầu nhìn hình ảnh người đàn ông của mình dưới ánh trăng mờ ảo, chiếc chăn chảy từ bả vai xuống, đường cong cổ dần hiện lên.
Ánh trăng mờ ảo càng làm cho làn da trắng của Mạc Thịnh Hoan thêm phần quyến rũ và lạnh lùng. An Nhu không nhịn lòng được mà đưa tay lên sờ sờ, kết quả bị chú kéo sát vào người.
Thế này khác gì câu cá đâu chứ.
An Nhu lúc này không khác gì một con cá muối, hai tai của cậu đỏ bừng, còn cổ bị Mạc Thịnh Hoan hôn đến nóng rực.
Tìиɦ ɖu͙ƈ làm suy nghĩ của con người ta hỗn loạn. Hơi thở của An Nhu cũng dần không ổn định bởi nụ hôn sâu này. Sau khi cảm giác được điều gì đó, cậu giật mình thanh tỉnh trở lại.
“Anh Mạc.” An Nhu vội vàng đặt hai tay lên vai Mạc Thịnh Hoan, gương mặt đỏ bừng.
“Em... em mới học được một chiêu này.”
Trên cổ Mạc Thịnh Hoan hơi phiếm hồng, nghe được lời nói mang theo vẻ ngượng ngùng của cậu, anh hơi nghiêng đầu.
Học được... một chiêu?
An Nhu khẽ trượt người xuống, sau đó nhanh chóng rời khỏi giường. Một tay cậu khẽ nắm lấy bộ quần áo ngủ xộc xệch, tay còn lại thì lục tung tủ lạnh trong phòng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy túi thạch trái cây mà thím Dương mua cho cậu lúc nãy.
Sau khi thím Dương biết An Nhu muốn “giảm cân”, thấy cậu ăn ít đi, bà bèn đi mua một chút đồ ăn vặt ngon miệng nhưng ít calo, thạch trái cây đông lạnh này là một trong số đó.
Còn giờ, An Nhu lại muốn lấy thạch trái cây đông lạnh này đi làm chuyện xấu.
Mạc Thịnh Hoan ngồi tựa lưng vào đầu giường chờ đợi, nhìn thấy An Nhu cầm túi thạch đi đến.
??
An Nhu có thể nhận ra trên đỉnh đầu chú hiện ra rất nhiều dấu chấm hỏi.
Cậu đỏ mặt mở một viên thạch ra rồi đặt trong khuôn miệng ấm áp. Sau đó An Nhu nhai vài cái hầu như không dám nhìn vào mặt chú, thẳng tiến vào trong chăn.
sau lần trước nhìn thấy chú mua đồ trên mạng, An Nhu cũng học theo. Lên mạng lướt cửa hàng đồ dùng, vô tình nhìn thấy liền phát hiện ra thế giới mới.
Kẹo nổ tình thú kíƈɦ ŧɦíƈɦ “hai cực lửa băng” rồi đủ các loại thạch hoa quả đông lạnh thần kỳ, sau khi nhìn xong, An Nhu lập tức thốt lên “Quá đỉnh”.
Trong miệng ngậm thạch đông lạnh để liếm kem, cũng không phải loại bính thính binh thua đầu kíƈɦ ŧɦíƈɦ bình thường đâu.
An Nhu nằm trong chăn cũng có thể nghe được tiếng rên của Mạc Thịnh Hoan.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, An Nhu bỗng cảm thấy bản thân có chút thiếu không khí. Việc này bắt buộc cậu phải tăng tốc hành động, cuối cùng cậu cũng thành công tước vũ khí của chú.
Viên thạch lạnh trong miệng của An Nhu đã vỡ tan rồi, cậu định nhổ ra ngoài, nhưng vừa chui ra khỏi chăn, An Nhu liền nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đang thở hổn hển, cổ của anh đỏ bừng, đôi mắt đen láy nhìn như một đầm lầy sâu thẳm, để không rên lên thành tiếng, môi dưới của anh đã bị anh cắn hằn lên cả dấu răng.
Ánh trăng khẽ dừng lên người anh, xuất hiện lấm tấm vài giọt mồ hôi mịn. An Nhu nhìn chằm chằm vào hình ảnh xuất hiện trước mắt mình, bỗng nhiên cảm thấy thất thần. Sau đẩy lập tức bị Mạc Thịnh Hoan nhào đến ôm chầm lấy, nâng cằm cậu lên rồi chặn miệng cậu lại.
An Nhu vô thức nuốt nước bọt, sau đẩy lập tức trợn tròn mắt.
Nuốt xuống mất rồi!
Sao lại nuốt xuống được!
Cả hai âu yếm nhau một lúc lâu, trước khi đi ngủ, trong mắt An Nhu bỗng xuất hiện vẻ “cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa”, cảm giác sau này không thể nào nhìn thẳng vào thạch trái cây.
Cuộc sống của An Nhu cứ thế trôi qua một cách êm đềm, từng ngày từng ngày không khác gì trước đây là bao. Vào một ngày của tuần đầu tiên trong tháng bảy, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đều nghỉ phép, hai người cùng nhau ở nhà chơi trò chơi, cùng nhau mua sắm.
An Nhu dạy chú nấu cơm, làm bốn món một canh bồi dưỡng dạ dày.
Trước kia là chú cần điều dưỡng, còn giờ là An Nhu cần điều dưỡng, đúng là luân phiên nhau mà.
An Nhu cầm một chiếc chảo nhỏ có hình dáng trái tim, bắt tay vào làm món trứng chiên lòng đào cùng khoai tây chiên giòn.
Thím Dương không hiểu sao cả hai người họ lại xin nghỉ phép cùng một ngày, nhưng nhìn thấy cả hai thân thiết vui vẻ, bà cũng không muốn hỏi thêm điều gì.
Người trẻ tuổi bây giờ sống rất áp lực vất vả, thỉnh thoảng có một ngày thư giãn như vậy cũng rất tốt.
Buổi tối, An Nhu nằm ngoan ngoãn trong vòng tay của Mạc Thịnh Hoan, nghe tiếng tim đập của chú, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không hiểu vì sao, hôm nay An Nhu lại nằm mơ về thế giới ban đầu của mình. Trong giấc mơ đó, cậu mặc một bộ quần áo rách rưới và cũ mèm, trên lưng đeo một chiếc ba lô màu xám, vừa bước ra khỏi khu vực xin việc làm đã bị mấy thủ vệ trong căn cứ người còn sống chặn lại.
“Có dị năng không?”
“Không có.” An Nhu làm ra vẻ khiếp sợ lùi về phía sau.
“Muốn ăn không?” Trên người bọn thủ vệ mang theo mùi máu tươi nhè nhè, từ trên cao nhìn xuống An Nhu.
Sờ sờ cái bụng rỗng tuếch của mình, An Nhu mới nhớ hai ngày nay cậu còn chưa được ăn gì.
“Muốn...”
“Mau qua bên kia đi.” Một tên thủ vệ chỉ tay về hướng bên trái: “Bên đó đang có tuyển người, có lẽ có việc làm cho mày đấy.”
“Cảm ơn.” An Nhu thành khẩn nói lời cảm ơn, lúc cúi người còn quan sát chỗ giấu vũ khí trên người mấy tên thủ vệ này.
Bên hông, bên ống chân, trang bị của mấy tên thủ vệ căn cứ này đều là cùng một khuôn đi.
“Mau đi đi.” Tên thủ vệ đứng vẫy tay, nhìn cậu thiếu niên từng bước chậm rãi tiến về phía người quản lý.
Tên thủ vệ vẫn một mực nhìn chằm chằm, mãi tới khi cậu thiếu niên đi tới trước mặt người quản lý thì mới quay ra chỗ khác.
Trải qua một thời gian dài rèn luyện nên An Nhu rất nhạy bén với sáu giác quan. Mặc dù cảm nhận được có người đang theo dõi mình nhưng không thể quay đầu nhìn lại.
Tuyệt đối không được để lộ thân phận!
Chiếc điện thoại được đặt ở đầu giường khẽ rung lên liên tục, tiếng rung ngày càng lớn khiến An Nhu chậm rãi mở mắt ra.
An Nhu vẫn đang nằm trong vòng tay của Mạc Thịnh Hoan, chú cũng nghe thấy tiếng rung thông báo từ điện thoại, khẽ đưa tay lên vuốt màn hình di động một cái, không gian xung quanh lại im lặng.
Bỗng nhiên, An Nhu chợt nhớ ra điều gì đó, cậu vội cầm lấy điện thoại, nhìn thật kỹ thông tin ngày tháng hiển thị trên màn hình.
Hôm nay là ngày 2 tháng 7.
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan đang nằm bên cạnh mình.
Dạ dày điều trị ổn thỏa rồi.
Không cần phải dùng nhiều loại thuốc có tác dụng phụ quá mạnh nữa.
Đã có thể mở miệng nói chuyện, có thể nói những câu ngắn.
Trạng thái tinh thần vẫn ổn định, có thể đi làm được. Còn có thể làm cậu mang thai.
Tóm lại là cơ thể ngày càng tốt.
Có lẽ đã đạt đến trạng thái tốt nhất mà trước kia bác sĩ Moise từng nói.
Anh có thể sống như những người bình thường, có thể đi làm, xây dựng gia đình riêng, không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày.
“Nhu Nhu.”Mạc Thịnh Hoan khẽ ngồi dậy, tấm lưng che đi những tia nắng ban mai, giơ tay ôm lấy An Nhu, hôn nhẹ lên trán cậu.
Ngày tử vong ở trong nguyên tác lẫn ở kiếp trước đều đã qua rồi.
An Nhu giơ tay ôm chầm lấy chú, chẳng hiểu sao cậu lại có một cảm giác vô cùng bình yên.
Tới chiều, An Nhu hẹn An Lâm để nói chuyện. Họ hẹn gặp nhau tại quán trà sữa quen thuộc ở địa điểm cũ.
“Cậu lại sai rồi.” An Nhu nhìn An Lâm đang ngồi trước mặt, thản nhiên chỉ ra sai lầm của An Lâm.
“Hôm nay không nghe thấy tin gia đình họ Mạc có chuyện, tôi còn ngơ ngác kinh ngạc.” An Lâm xấu hổ trả lời: “Đáng lý ra thì chuyện này không nên xảy ra, tôi thấy chắc là nhờ có cậu nên Mạc Thịnh Hoan mới thành công vượt qua được ngày chết này đấy.”
An Nhu không nói lời nào, chỉ thở dài.
“Không phải cậu luôn hy vọng Mạc Thịnh Hoan sẽ không chết sao?” An Lâm có chút khó hiểu: “Tại sao bây giờ lại thở dài thế?”
“Tôi thở dài không phải vì chuyện đó.” An Nhu khẽ nhìn xung quanh tứ phương sợ mọi người để ý, nhìn An Lâm rồi sờ lên bụng mình.
An Lâm nhìn chằm chằm An Nhu. Đột nhiên, An Lâm dường như đã ý thức ra điều gì đó, không kiềm chế được mà trợn tròn hai mắt.
“Cái đù, đồng hương à, cậu...”
“Mang thai rồi.” An Nhu tiếp tục thở dài.
“Chúc mừng chúc mừng!” An Lâm mừng ra mặt: “Cậu được lắm đấy đồng hương!”
“Nhưng mà anh Mạc gần đây đang tiếp quản công việc của nhà họ Mạc. Tôi từng hỏi khéo anh ấy về thái độ của anh ấy đối với trẻ con thế nào. Anh ấy nghĩ tôi còn nhỏ, lại còn đang đi học, không có ý muốn có con với tôi.” An Nhu khẽ mím môi: “Tôi vẫn chưa nói cho anh ấy biết về chuyện của đứa bé.”
“Nhưng bụng cậu lớn dần lên thì biết làm sao. Giấy sẽ không gói được lửa đâu.”An Lâm nhìn thẳng An Nhu: “Cậu quyết tâm sinh nó ra đúng không?”
“Đúng vậy.” An Nhu ngẩng đầu nhìn An Lâm với vẻ mặt kiên định.
“Lần này tôi phải chăm sóc cho con mình thật tốt. Tôi muốn thấy bọn chúng lớn lên trong hạnh phúc.” Mặt An Nhu tràn đầy vẻ kiên định.
An Lâm nhìn An Nhu một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Cậu... cậu không muốn quay về sao?”
Quay trở lại thế giới trước kia ư?
“Tôi xin lỗi.” An Nhu thành khẩn nhìn An Lâm, nói xin lỗi: “Có chuyện này tôi vẫn chưa nói cho cậu biết.”
“Chuyện gì?” An Lâm tò mò hỏi ngược lại.
“Tôi với cậu tuy rằng đều cùng xuyên sách nhưng thế giới của cậu và tôi không giống nhau.” An Nhu có chút áy náy cúi đầu: “Ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã không nghĩ đến việc trở lại.”
“Cái gì?” Lần này đến lượt An Lâm kinh ngạc: “Ở thế giới kia cậu còn có người nhà, có bạn bè mà. Sao lại không muốn trở về?”
“Có một vài người bạn, nhưng mà... tất cả bọn họ đều đã chết cả rồi.” Ánh mắt An Nhu buồn bã, cậu không hề muốn nhớ lại quá khứ một chút nào cả
“Thế giới ban đầu của tôi khác với của cậu. Nó đầy rẫy gϊếŧ chóc và cái chết, đói khát và chiến tranh. Tôi vốn là người sống trong tù, sau đó gặp một người bạn tù rất khác thường, anh ta đã gửi tôi đến đây.
Nếu không phải nhờ người bạn tù đó, tôi đã bị kết án tử hình rồi, chính là kiểu tử hình đóng đinh lên tường thành rồi treo cho đến chết đấy.”
An Lâm không nhịn lòng được mà đánh giá An Nhu một lần nữa, không thể nào tin được cậu thiếu niên hiền lành đang ngồi trước mặt mình lại là kẻ có tội ác tày trời như thế.
“Đồng hương, cậu phạm vào tội gì thế?”
“Tôi là sát thủ.” An Nhu có chút ngượng ngùng nói: “Lại còn thất bại.”
Sau đó bị ném vào nhà tù dưới lòng đất.
“Phụt.”An Lâm không nhịn được mà bật cười ra tiếng: “Cậu? Là sát thủ?”
An Nhu ngước mắt lên nhìn An Lâm, một giây sau đó, chiếc ống hút đã chạm vào cổ cậu ấy.
Giống như trong bữa tiệc Trung thu, cậu rất nhanh đã chế phục được Trương Vân, đặt cái nĩa vào cổ bà ta.
Xung quanh bỗng chốc chìm vào yên lặng, khóe miệng của An Lâm khi nãy đang nhếch lên, giờ đây đã từ từ hạ xuống. Cậu ấy hoàn toàn không kịp nhìn thấy An Nhu lấy ống hút ra khỏi ly nước đặt ở trước mặt mình từ khi nào.
“Mọi chuyện là như vậy đó.” An Nhu khẽ đặt lại ốc hút vào ly trà đào ngọt lịm trên bàn, tiện thể lắc lắc cổ tay.
Đã lâu rồi không động thủ lại, đột nhiên đột phát, hơi hơi có cảm giác chuột rút.
“Không thể nào” An Lâm căng thẳng liếm môi một cái, nhìn gương mặt vô hại với cả người lẫn vật của An Nhu, không thể nào tưởng tượng được cảnh tượng vừa nãy.
“Ở kiếp trước tôi thật sự rất muốn gϊếŧ chết Mạc Thành Hoàn. Tôi xem mấy mùa “Người vợ chết chóc” cùng rất nhiều phim trinh thám, suy nghĩ hàng trăm kế sách.”
An Nhu khẽ mím chặt môi lại: “Nhưng mà ở thế giới này lại hoàn toàn khác xa so với thế giới của tôi. Nếu như tôi làm việc đó, có lẽ tôi sẽ không bao giờ có cơ hội gặp được con trai của tôi nữa. Tôi không muốn mạo hiểm, không muốn để chúng trở thành con trai của một kẻ gϊếŧ người.”
An Lâm chỉ biết há hốc miệng, không biết nên nói cái gì.
Quả thật phải tuân thủ kỷ luật, nếu làm trái pháp luật rồi còn để lại manh mối gì thì sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
“Ở thế giới cũ của cậu, cậu đã đạt thành tích gì chưa?” An Lâm thấp giọng tò mò hỏi.
An Nhu nhìn An Lâm, tuy rằng rất xấu hổ nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Lần đầu tiên tôi có nhiệm vụ thất bại rồi." ... đã
An Lâm cúi đầu, bả vai khẽ rung lên từng nhịp, cố gắng nhịn cười.
“Cái gì cũng có lý do của nó mà.” An Nhu nhỏ giọng giải thích: “Đội của chúng tôi là tiểu đội ám sát đầu tiên thuộc quản lý của Nữ vương, kinh nghiệm không có. Nữ vương luôn cho rằng, với thế cục hiện tại, loài người cần phải đoàn kết lại, cùng nhau đối kháng với tang thi. Nhân loại với nhân loại thì không nên chém gϊếŧ lẫn nhau. Cho nên trong căn cứ của chúng tôi không có tử hình, chỉ có lưu đày.”
"Nữ, nữ vương sao?" An Lâm lập tức ngừng cười, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn An Nhu
“Nữ vương phải tổ chức một đội ám sát cũng là bất đắc dĩ.” An Nhu giải thích: “Trong thế giới ban đầu của tôi, căn cứ lớn nhất của những người sống sót sẽ do người điều hành quản lý. Nhưng người điều hành này rất tàn nhẫn, không ngừng chiếm đoạt các trụ sở khác, không ngừng gϊếŧ hại những người sống sót khác.”
An Lâm ngây người nhìn An Nhu, cả người như bị mất hồn.
“Tiểu đội của chúng tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất..” - An Nhu ra hiệu làm một động tác bắn súng: “Chính là ám sát người điều hành.”
Bình luận facebook