• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính (5 Viewers)

  • Chương 107: Chúng ta ly hôn đi

“Thật ra thì muốn đạt được mục tiêu này rất khó.”



An Nhu rút tay lại, tỏ vẻ nghiêm túc: “Người điều hành rất nhạy cảm với sức mạnh của dị năng, vì vậy những người duy nhất có thể đến gần anh ta là những người sống sót bình thường, mà ngoại hình của tôi cũng có lợi thế hơn. Theo như lời của cậu, trông tôi vô hại với cả người lẫn vật, cho nên tôi đã được trở thành một thành viên của đội ám sát.”



Thấy dáng vẻ thất thần của An Lâm, An Nhu cố gắng nín cười vỗ vai cậu ấy.



“Đừng sợ, hiện tại chúng ta đang ở trong một xã hội pháp trị, lấy pháp luật làm chủ. Đến Mạc Thành Hoàn tôi còn không ra tay cơ mà, cậu còn là bạn của tôi nữa.”



An Lâm mở miệng, gương mặt có chút kinh ngạc nhìn An Nhu.



“Cậu sao vậy?” An Nhu chợt nhận thấy có gì đó không ổn, cho dù An Lâm có kinh ngạc thì cũng không nên biểu cảm quá mức như thế này.







An Lâm cúi đầu lau mặt, một lúc sau vẫn im lặng không nói gì.



“Cậu thấy khó chịu trong người à?” An Nhu có chút bối rối, nhìn dáng vẻ của An Lâm cứ như thể cả thế giới quan của cậu ấy đã hoàn toàn sụp đổ.



“Cậu, cậu.” An Lâm vung tay lên, sau đó nói liên tục một hơi: “Cậu ám sát người điều hành, không chỉ vì sự tàn bạo của anh ta thôi phải không?”



“Sao cậu biết được?” An Nhu kinh ngạc nhìn An Lâm.



“Tôi, tôi tự đoán vậy” An Lâm cố gắng giữ bình tĩnh, hai chân không ngừng run rẩy dưới gầm bàn.



“Đó là ân oán cá nhân.” An Nhu mím môi: “Chuyện này tôi chỉ nói với tiểu đội trưởng của tôi thôi.”



An Nhu cúi đầu nhấp một ngụm trà đào mật ong trên bàn, hương vị ngọt ngào thơm nhẹ vang vọng trong miệng.



“Khi mạt thế đến, tôi vẫn còn rất nhỏ, mới ba bốn tuổi. Trước khi ba mẹ tôi qua đời, họ không còn cách nào khác ngoài việc giao tôi cho một người anh trai hàng xóm sống một mình. Anh trai ấy luôn lo lắng cho tôi, thậm chí có thức ăn là sẽ đưa cho tôi trước, anh ấy sẽ là người đầu tiên bảo vệ tôi khi bất kể nguy hiểm nào xảy ra.”







“Nhưng sau đó, anh ấy bị lính canh riêng của người điều hành bắt đi, tôi không có dị năng nên không có giá trị gì cả, bị ném vào một tòa nhà bỏ hoang để tự sinh tự diệt.”



An Nhu cố gắng nhớ lại: "Sau do, cƠ một nhóm cướp cho tôi một miếng ăn, rồi chúng bán tôi cho một đoàn buôn người. Chúng bán tôi đi rất nhiều lần, tôi không nhớ nổi. Điều tôi luôn nhớ đến là phải tìm lại anh ấy. Nhưng mười năm sau, tôi thậm chí không thể nhớ nổi anh ấy trông như thế nào.”



An Lâm nhìn chằm chằm vào An Nhu, có chút do dự.



“Sau đó, tôi nghe ngóng nhiều người nói rằng người điều hành đã huấn luyện tất cả những người sử dụng sức mạnh dị năng mà họ bắt giữ thành những vệ binh riêng không có cảm xúc. Những người không nghe lời sẽ bị gϊếŧ chết.” An Nhu thở dài.



“Vì vậy, lòng thù hận của cá nhân tăng lên, tôi phải gϊếŧ chết người điều hành. Thật không may, tôi vẫn còn quá mềm lòng và non nớt. Sau khi ẩn nấp làm đầy tớ một thời gian rất lâu, vất vả lắm mới có cơ hội tiếp cận đến gần người điều hành. Vậy mà ngay khi vừa rút dao ra, tôi đã bị người điều hành phát hiện, cuối cùng hắn ném tôi vào ngục tối.”







Lần này An Lâm không cười, vẻ mặt nghiêm trọng đến không ngờ.



“An Nhu, cậu có bao giờ nghĩ tại sao lại trùng hợp có một người dị năng trong ngục tối, chỉ để cho cậu có thể... xuyên sách không?”



Những người có dị năng thế này, cho dù là kẻ ngu si cũng biết nên sống đơn độc một mình.



“Ý cậu là gì?” An Nhu nhíu mày, có chút khó hiểu.



“Để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện.” An Lâm do dự một lúc, sau đấy đến gần An Nhu.



“Ngày xưa, có một vị tác giả, mọi người hay gọi anh ta với cái tên là An Lâm, và anh ta là một kẻ ngốc.”



An Nhu có chút ngạc nhiên nhìn về phía An Lâm, khẽ nở một nụ cười bí hiểm.



“Tôi thích sự khởi đầu của câu chuyện này đấy.”



Vẻ mặt của An Lâm vẫn rất nặng nề: “An Lâm đã viết rất nhiều sách và tiểu thuyết, không ngừng cố gắng tìm kiếm phong cách phù hợp với mình. Trong số đó có hai ba hố truyện đào xong không lấp.”

An Nhu nghi ngờ nhìn An Lâm, không hiểu ý của An Lâm là gì.



“Chắc cậu còn nhớ, An Lâm là một tên vô dụng mà, cho nên...” Hơi thở của An Lâm hơi gấp gáp, càng ngày càng tới gần An Nhu, gần như toàn thân vươn tới sát lại gần cậu.



An Nhu khẽ ngả lưng về sau, giữ khoảng cách với An Lâm.



An Lâm đột nhiên nhìn thấy tấm bụng phẳng lì của An Nhu.



An Nhu đợi một hồi, chỉ thấy An Lâm vẫn giữ nguyên một tư thế, không khác nào bị điểm huyệt, ánh mắt thì nhìn thẳng vào bụng của cậu.



“Đang nói nửa chừng lại chết máy là sao?” An Nhu chọc An Lâm.



An Lâm đột nhiên tỉnh táo lại, ngồi trở về chỗ cũ, uống một ngụm trà sữa lớn.



An Nhu nhìn An Lâm với vẻ mặt khó hiểu: “Cậu là một tên vô dụng, sau đó thì sao nữa?”



“Không có sau đó gì cả.” - An Lâm uống một hơi cạn sạch ly trà sữa: “Tôi đột nhiên nhớ ra mình có việc gấp, tôi đi trước đây, lần sau sẽ mời cậu trà sữa nhé.”

An Nhu ngồi im tại chỗ, nhìn An Lâm vội vã rời đi không khác nào chạy trốn, lông mày cậu không khỏi cau lại.



Rốt cuộc An Lâm muốn nói cái gì, tại sao vừa nhìn thấy bụng của cậu đã sống chết không chịu mở miệng?



An Nhu nghi ngờ cúi đầu, khẽ vỗ nhẹ lên bụng.



Sau khi rời khỏi quán trà sữa, cuối cùng An Nhu cũng có thời gian đi xem qua căn nhà do vợ chồng nhà họ Bạch chuẩn bị cho cậu. Căn hộ rộng ba trăm năm mươi mét vuông, ngay lúc An Nhu vừa mở cửa đã cảm thấy mùi tiền xộc vào mặt của cậu.



Đây là hạnh phúc của những người giàu, quả nhiên cậu không thể tưởng tượng được.



An Nhu nhìn phòng khách rộng rãi, cảm thấy cậu có thể đạp xe một vòng ở trong này được luôn. Sau khi tham quan hết các phòng, An Nhu chọn một phòng để nằm nghỉ, giường nệm êm quá khiến An Nhu không muốn dây.

Dù chỉ dọn dẹp đơn giản căn hộ này thôi... thì cũng mất ít nhất một hai giờ.



An Nhu nhắm mắt lại, đưa tay sờ lên bụng, trong lòng không khỏi nghĩ đến biểu hiện kỳ lạ của An Lâm hôm nay, hình như... có gì đó không đúng lắm.



Sao An Lâm lại biết rằng cậu có thù oán riêng với người điều hành ở thế giới đó?



An Lâm nói mình là một tên vô dụng, có liên quan gì tới cậu?



Ngẫm nghĩ lại những điều này, An Nhu chợt cảm thấy có chút kỳ lạ.



Đúng vậy, tại sao cậu không thể ám sát người điều hành theo kế hoạch? Sau đó bị ném vào ngục tối, tại sao lại trùng hợp ở cùng với một người dị năng có thể đưa người khác xuyên vào trong sách?



An Nhu càng nghĩ càng thấy không đúng. Cậu liền ngồi dậy, hai tay chống cằm, gương mặt khẽ chìm vào trầm tư.



Suy nghĩ một hồi mà chẳng tìm ra được câu trả lời thỏa đáng, An Nhu cảm giác mình đã có thể mơ hồ tìm ra manh mối rồi, nhưng cậu lại không thể kết nối chúng lại với nhau được.

Điện thoại rung hai lần, An Nhu liền mở máy, là tin nhắn của thím Dương gửi đến, trong nhà lại có khách không mời mà đến.



Cứ hết người này đến người khác, đúng là không thể yên nổi mà.



An Nhu nhíu mày thật chặt, sờ sờ bụng rồi đứng dậy đi tới cửa, nhìn căn hộ rộng lớn vắng vẻ yên tĩnh, An Nhu không muốn rời đi chút nào.



Tiếp đón khách khứa quả thật vô cùng mệt mỏi, mà ngày hôm nay tính ra lại đến lúc chơi trò chơi hai người với chú rồi.



Cả túi thạch đông lạnh đã dùng hết sạch!



Ngồi trong xe, An Nhu vừa lướt xem kẹo nổ tình thú vừa cảm thấy mình sắp sửa dùng hết mánh khóe rồi.



An Nhu vừa bước vào biệt thự đã nhìn thấy ánh mắt đầy khó xử của thím Dương, xung quanh còn có mấy người dòng thứ nhà họ Mạc, nhìn thấy An Nhu thì cười cười, gương mặt rất khiêm tốn.

An Nhu không có chút hảo cảm nào với mấy người này, bọn họ còn mang cả con tới nữa, khi thấy An Nhu đi tới thì cố ý nhéo bọn trẻ một cái, tiếng khóc chói tai đột ngột vang lên.



“Thím không để bọn họ vào nhà, bọn họ liền đứng ở ngay cửa mà khóc.”



Thím Dương cũng không còn cách nào khác: “Đã thế còn nháo nhào một trận.”



“Đã nói với anh Mạc chưa ạ?” An Nhu cảm thấy hơi đau đầu.



“Thư ký Lý trả lời điện thoại nói cậu Thịnh Hoan đang gặp ông chủ của một xí nghiệp, đây là một hợp tác quan trọng, họp xong sẽ nói với cậu ấy.” Thím Dương thở dài.



“Có chuyện gì thì mau nói đi” An Nhu hỏi thẳng vào vấn đề, nhìn đám người trước mặt, khẽ cau mày.



“Theo đúng bổn phận thì em phải gọi anh một tiếng anh dâu.” Một người đàn ông đứng lên, trên tay đang bế một đứa bé mặt đẫm nước mắt.

“Bọn em đến đây không có mục đích gây sự hay gây rối gì đâu, mà thật sự anh Thịnh Hoan không chừa lại cho bọn em đường sống” Gương mặt người đàn ông sầu não vô cùng.



“Không cho mấy người đường sống thể nào cơ?” An Nhu chế nhạo.



“Lúc trước khi ông cụ Mạc còn làm chủ nhà, nhà bọn em đông người, hoàn cảnh cũng không tốt, ông cụ thương xót bọn em, mỗi tháng đều gửi tới mười vạn.



Nhưng sau khi anh Thịnh Hoan lên nắm quyền, cả tháng nay bọn em không nhận được cắc tiền nào cả.”



Người đàn ông đẩy con mình về phía trước, An Nhu lùi về sau, một tay chặn cậu bé lại, một tay vô thức bảo vệ bụng mình.



“Bọn nhỏ ở nhà còn phải đi học, nhiều khoản chi tiêu, đủ thứ tốn kém cần đến tiền bạc. Anh nói đi, có phải anh Thịnh Hoan cố ý không cho bọn em đường sống không.” Người đàn ông gương mặt đầy vẻ bất mãn, mấy người khác cũng nhao nhao khóc than.

“Các người đều là người tàn tật không có tay chân chắc?” An Nhu khẽ nhíu mày: “Chỉ sống dựa vào tiền chu cấp của gia tộc, còn bản thân thì chơi bời lêu lổng?”



“Anh dâu, anh không thể nói như vậy được.” Người đàn ông đã chuẩn bị hết cả rồi, lập tức đưa bệnh án ra: “Gan của em có vấn đề, không thể làm việc, còn vợ em thì phải chăm con. Đều là người một nhà với nhau, giúp đỡ một chút không phải việc nên làm hay sao? Nhà em thật sự cần số tiền này”



“Đúng thế, em cũng bị bệnh.” Những người còn lại đều đứng hết dậy, trên tay đều cầm bệnh án. An Nhu khẽ liếc nhìn, đều là bệnh án của cùng một bệnh viện, đến chữ ký bác sĩ cũng là của cùng một người.



Mấy người mua hàng đổ đống đấy à?



“Có bệnh thì được nhiên phải trị rồi.” Mặt An Nhu không chút cảm mấy người ở trong bệnh viện tư của nhà họ Mạc nhé?”

“Còn đứa nhỏ thì sao, không làm thế được...” Người đàn ông xoa xoa tay: “Nếu tin tức nhà họ Mạc thấy người trong nhà gặp khó khăn mà không giúp đỡ một tay bị truyền đi thì sẽ khó coi lắm đó.”



“Các người khó khăn thật chắc?” An Nhu liếc mắt, chỉ vào chiếc thắt lưng của người đàn ông: “Gucci đấy nhỉ, một cái mấy triệu tệ, vậy mà anh nói với tôi anh đang gặp khó khăn?”



“Cái này, cái này là giả thôi.” Người đàn ông cúi đầu, đang định cởi thắt lưng thì An Nhu đã giơ tay ý bảo anh ta dừng lại.



“Tôi cho các người hai sự lựa chọn.



Thứ nhất, tới tìm ông cụ Mạc hoặc Mạc Thịnh Hoan mà khóc lóc kể khổ, đừng có giả nghèo với tôi. Mấy người biết con người tôi thế nào rồi đấy, một khi nóng máu lên là các người ăn không nổi đi không xong đâu!



Thứ hai, cứ tiếp tục ở lại đây, tôi cũng sẽ không cho các người một xu nào cả. Cũng đừng trách tôi không nể mặt người thân mà gọi cảnh sát, đến lúc đó các người bị bắt đi, không chừng còn có thể tặng cho các người một đôi vòng tay màu bạc nữa đấy.”

Đây là những gì Mạc Thịnh Hoan phải đối mặt sau khi tiếp quản công việc của nhà họ Mạc.



An Nhu hít sâu một hơi, cảm giác bụng hơi khó chịu đau nhói, phải tốc chiến tốc thắng mới được.



“Tôi đếm đến ba, nếu các người còn không đi, xe cảnh sát sẽ đến đón các người đi.” An Nhu ngồi trên sô pha, mở điện thoại bấm số: “Một.”



“Anh dâu, sao có thể làm như vậy được. Này con, con cầu xin chú dâu của con đi.” Người đàn ông sốt ruột nói.



Mấy đứa trẻ lấm lét quỳ xuống, An Nhu đứng dậy quét sạch chén trà trên bàn, tất cả đều rơi xuống đất, cậu đằng đằng sát khí mà chỉ vào chóp mũi của người đàn ông: “Hai!”



Mấy người đàn ông đều choáng váng, còn bọn nhỏ thì sợ đến hoảng hồn.



“Ba!” An Nhu bấm nút gọi, trong mắt hiện vẻ dữ tợn muốn làm căng tới cùng.

Lần lượt một cặp lại một cặp cha con chạy vội ra ngoài, cuối cùng tất cả bọn họ đều chạy sạch, An Nhu lập tức ngồi xuống, lấy tay ôm bụng, gương mặt tái nhợt.



Trong phòng khách hỗn độn vô cùng, chén trà bị vỡ, nước trà lem ra cùng dấu chân của đàn ông và trẻ em tèm nhèm dơ bẩn đến tận cửa.



“Thím Dương.” An Nhu hít sâu một hơi, cố gắng ổn định cảm xúc: “Nếu sau này mấy người đó còn tới nữa thì dù có treo cổ tự tử ở ngoài cửa thì thím cũng đừng cho vào.”



“Tôi biết rồi.” Thím Dương áy náy bưng trà đến: “Cậu An, có phải cậu cảm thấy không thoải mái trong người không?



“Cho con một chút nước ấm đi ạ, đừng lấy trà.” An Nhu mím môi: “Con chỉ tức giận quá mức thôi.”



Thím Dương mang nước ấm đến, An Nhu uống vài ngụm, lúc sau mới thoải mái được một chút.

Nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, rồi lại nhớ tới việc buổi tối mình phải suy nghĩ cách che giấu chuyện này, cứ sống mãi như thế này, An Nhu không khỏi cảm thấy mệt mỏi.



An Lâm nói đúng, sớm muộn cũng không giấu được cái thai này, giấy không thể gói được lửa, không chừng



nên tìm cách tránh xa những chuyện



này càng sớm càng tốt, tránh ảnh



hưởng thai nhi.



Tình trạng bây giờ của chú cũng đã khá hơn, có thể tự đi làm, tự ăn uống, nếu không có cậu thì chú vẫn có thể tự lo được.



An Nhu đang suy nghĩ nên nói chuyện với Mạc Thịnh Hoan thế nào thì điện thoại cậu bỗng rung lên vài cái, cậu cúi đầu nhìn xuống, là yêu cầu gọi video của chú.



An Nhu suy nghĩ một lúc bèn chuyển sang chế độ cuộc gọi thoại, nhấp vào nút kết nối, cố gắng hạ thấp giọng.



“Nhu Nhu?” Ở phía đối diện là giọng nói đầy lo lắng của chú.

“Anh Mạc.” An Nhu đứng dậy, đi lên lầu hai, sau đó đi thẳng vào chủ đề: “Chúng ta ở riêng đi.”



Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rất lâu sau mới đáp lại bằng một tiếng “Không” đầy tủi thân.



An Nhu mở tủ nhìn quần áo ra, bên trong đều là đồ của chú mua cho cậu, nhìn cả phòng hình như phân nửa đều là đồ của Mạc Thịnh Hoan.



Cậu khẽ cúi đầu sờ bụng, mím môi.



“Vậy thì ly hôn đi.”



Điện thoại lập tức bị cúp máy, cứ như thể chỉ cần cúp máy thật nhanh là có thể coi như câu nói kia chưa từng tổn tại.



An Nhu nở nụ cười đau khổ, cầm lấy sách vở với mấy đồ dùng để livestream, còn chưa kịp ra khỏi nhà đã nghe thấy bên ngoài có tiếng phanh xe.



An Nhu cầm hành lý đi xuống lầu, chợt nghe thấy giọng nói vội vã của Mạc Thịnh Hoan.



“Nhu Nhu!”



An Nhu đứng trên cầu thang, nhìn Mạc Thịnh Hoan đang sải bước tới, đầu tóc rối bù.

Mạc Thịnh Hoan ngơ ngác nhìn đồ đạc đã được sắp xếp ổn thỏa trong tay An Nhu, giương mắt nhìn về phía cậu.



An Nhu nhìn thấy trong đôi mắt đen láy kia dường như có chút đọng nước, đuôi mắt đỏ lên, giống như một con thú bị thương, hai mắt khẽ chớp nhẹ, nước mắt liền rơi xuống.



“Nhu Nhu…” Sắc mặt Mạc Thịnh Hoan tái nhợt, anh giơ tay muốn cầm lấy hành lý trong tay An Nhu, An Nhu vô thức giấu những món đồ ấy đó ra sau lưng cậu.



“Em không muốn ở lại đây nữa.” An Nhu cụp mắt xuống, gương mặt tràn đầy vẻ đau khổ.



Bầu không khí yên lặng một hồi lâu, phía đối diện trở nên vô cùng yên tĩnh.



“Cậu Thịnh Hoan!” Thím Dương hét lên đầy kinh hãi, An Nhu lập tức ngẩng đầu lên, thấy Mạc Thịnh Hoan ngã thẳng ra phía sau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom