Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Chuyện cũ năm xưa
“Bà An?” Giọng nữ tạm dừng một lát.
“Tiêu Tiêu, mẹ đã gặp ít nhất hơn trăm bà An. Nếu con là trợ lý của mẹ thì mẹ đã đưa con vào lớp huấn luyện trao đổi hiệu suất cao rồi. Cần bây giờ mẹ đăng ký cho con một lớp không?”
Giọng nói của người phụ nữ hơi mỏi mệt, nhưng vẫn mỉm cười trêu ghẹo con trai.
Bạch Tiêu xấu hổ khẽ ho một tiếng: “Ý con là nhà họ An ở Tấn Thành, người vợ của con trai độc nhất nhà họ.”
An Lâm không nhìn nổi nữa, phải gõ ba chữ lên di động đưa qua.
“Lý Phù Nhã.” Bạch Tiêu đọc dòng chữ: “Bà ta gả vào nhà họ An sản xuất nước uống đấy mẹ.”
“Mẹ không nhớ người nào như vậy, chắc gần đây mẹ uống nhiều thuốc quá. Con chờ chút, để mẹ hỏi ba con đã.” Bà Bạch cất cao giọng: “Sùng Đức, lại đây một chút!”
Bạch Sùng Đức, ba của Bạch Tiêu, đường đường là chủ tịch tập đoàn y tế Bách Thụy, nay lại bị vợ gọi tới là tới đuổi đi là đi.
Hai vợ chồng ở đầu dây bên kia nói chuyện say sưa, bên này bốn người ngoan ngoãn chờ đợi.
Bạch Tiêu lẳng lặng nghe ba mẹ trò chuyện, kết quả cuối cùng hình như không được như mong muốn.
Hai vợ chồng đều không nhớ một nhân vật như vậy.
Suy cho cùng thì nhà họ Bạch đã rời khỏi Tấn Thành nhiều năm, nghiệp vụ trải rộng trên toàn thế giới, lại không giao thiệp kinh doanh gì với nhà họ An, cho dù từng gặp được mấy lần, bây giờ quên mất cũng là bình thường.
“Tiêu Tiêu, con hỏi chuyện này làm gì?” Bà Bạch hơi buồn bực: “Mẹ với ba con đều không nhớ bà An này.”
“Không có gì đâu ạ.” Bạch Tiêu nhìn về phía Moise: “Thầy con có hoạt động ở Hoa quốc, con đi theo thầy tới đây, có một bà An như vậy đến chào, bảo là bạn cũ của ba mẹ, cho nên con mới tò mò hỏi thử.”
Bà Bạch không hỏi nhiều. Hai mẹ con còn nói mấy câu quan tâm nhau, sau đó Bạch Tiêu cúp máy.
Điều tra lâm vào cục diện bế tắc, Hạc Minh Sơn đề nghị: “Hay là làm theo lời An Lâm thử một lần xem sao? Cho dù không thể moi ra được nội dung gì thì chúng ta cũng không tổn thất.”
Bạch Tiêu ngẩng đầu nhìn An Lâm, bất đắc dĩ gật đầu: “Cũng được.”
Di động trong tay Bạch Tiêu chợt vang lên, biểu hiện trên màn hình là “Ba”.
Bạch Tiêu ra hiệu cho người khác im lặng, sau đó bắt máy.
“Con trai, có phải con phát hiện manh mối về em trai con không?”
Tốc độ nói của Bạch Sùng Đức rất nhanh, hỏi thẳng vào vấn đề. Người khác không nhịn được nhìn mấy lần.
Không hổ là chủ tịch của tập đoàn Bách Thụy.
“Ba, ba biết gì rồi ạ?” Bạch Tiêu hơi căng thẳng: “Mẹ không ở bên cạnh chứ?”
“Ba lén gọi cho con trong nhà vệ sinh.” Bạch Sùng Đức thở dài: “Con đột nhiên hỏi chuyện ở Tấn Thành, ba biết ngay con lại đi tìm em trai con mà. Lần này có manh mối gì? Các con đã điều tra đến đâu rồi?”
“Lần này, có lẽ là sự thật ạ.” Ánh mắt Bạch Tiêu kiên định: “Khi con hỏi nhà họ An kia, tìm được tín vật của em trai, con đã tận mắt kiểm tra nó, là đồ thật.”
“Xét nghiệm DNA chưa?” Đầu dây bên kia bắt lấy trọng điểm.
“Rồi ạ, mặc dù quá trình hơi rườm rà, nhưng DNA của con với một cậu con trai của nhà họ An có quan hệ huyết thống.” Bạch Tiêu hít sâu một hơi.
“Ba, lần này, con thật sự tìm được em trai rồi.”
Đầu dây bên kia lâm vào trầm mặc thật lâu.
Bạch Tiêu vô cùng hiểu rõ tâm trạng của ba, cũng như mình lúc đó, người mà mình đau khổ tìm mười mấy năm, khoảnh khắc cuối cùng đã tìm thấy tốt đẹp cứ như giả dối.
“Con… không phải đang lừa ba mẹ đúng không?” Bạch Sùng Đức chần chờ, không thể tin nổi.
“Ba, con lấy chuyện này ra đùa được sao?” Giọng Bạch Tiêu cay đắng: “Lát nữa con sẽ gửi tư liệu mà con tìm được cho ba, lần này là thật ạ.”
Đối diện im lặng thật lâu, đến khi lên tiếng lại, Bạch Sùng Đức phát hiện giọng mình đã run rẩy rồi.
“Em trai con… bây giờ có khỏe không?”
Vành mắt Bạch Tiêu đỏ hoe: “Gia đình nhận nuôi em ấy đối xử với em ấy rất tệ, nhưng em ấy vẫn thi đậu đại học Tấn Thành, cơ thể cũng khỏe mạnh.”
Nghe thấy con trai có điều giấu diếm, hai mắt Bạch Sùng Đức đỏ lên, liên tục hít thở sâu: “Còn gì nữa?”
“Em ấy… Bị bắt liên hôn với một bệnh nhân mắc chứng tự kỷ.” Mũi Bạch Tiêu cay xè: “Mới trưởng thành đã bị ép kết hôn rồi. Bọn con nghi ngờ năm đó bà An không phải nhặt được em trai, mà là bắt cóc em ấy.”
Bạch Sùng Đức hít thở nặng nề, không nhịn được siết chặt nắm tay: “Con gửi tư liệu cho ba trước đã, để ba xem cho kỹ. Chuyện này tạm thời đừng báo cho mẹ con, ba điều tra được bất cứ thông tin gì cũng sẽ chia sẻ với con.”
“Vâng ạ.” Bạch Tiêu xoa đôi mắt, trong lòng bỗng dưng cảm thấy gần gũi với ba hơn.
Nếu em trai trở về thì gia đình mình sẽ hoàn chỉnh.
Bạch Sùng Đức bóp chặt điện thoại, lau nước mắt trên khóe mắt, bình ổn cảm xúc một lát rồi đứng dậy rời khỏi nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, bà Bạch mảnh khảnh đang kinh ngạc đứng ngoài cửa, trên mặt tràn đầy nước mắt.
“Nguyệt Nhi?” Bạch Sùng Đức hơi hoảng sợ: “Em nghe thấy gì vậy? Em có sao không!”
“Tìm được Sênh Sênh của em rồi đúng không?” Nước mắt của bà Bạch tuôn rơi từng giọt từng giọt, trên mặt tràn đầy nhớ nhung và thống khổ: “Có phải Sênh Sênh sống rất vất vả không? Có phải thằng bé vẫn luôn nhớ mẹ không?”
“Nguyệt Nhi, em bình tĩnh lại cái đã.” Bạch Sùng Đức ném di động đi, tới ôm chặt bà Bạch: “Chúng ta đọc tư liệu mà Tiêu Tiêu gửi cho chúng ta trước đã, được không?”
Bà Bạch khóc thút thít, nước mắt không kiềm được chảy ra, ruột gan như đứt thành từng khóc: “Sênh Sênh của em…”
Di động của Bạch Sùng Đức vang lên tiếng chuông thông báo. Bà Bạch che miệng, cố gắng kiềm chế tiếng khóc của mình, chỉ tay vào di động: “Anh mau xem đi! Có phải Tiêu Tiêu gửi tới không!”
Thấy vợ mình đột nhiên kiên cường, Bạch Sùng Đức cầm di động lên, trong hòm mail là một tệp nén do Bạch Tiêu gửi tới.
Bạch Sùng Đức nhanh chóng mở tập tin nén trên máy tính, bên trong không chỉ có văn kiện mà còn có file ghi âm.
Mở văn kiện ra, bên trong là ảnh chụp chứng minh thư của một thiếu niên, còn có một phần giới thiệu vắn tắt về cậu, cùng với kết quả xét nghiệm DNA.
Bạch Tiêu tóm tắt quá trình sự việc trong văn kiện. Bạch Sùng Đức bấm mở file ghi âm, giọng nói sắc lẹm của phụ nữ vang lên.
“Con có biết hiện tại nhà họ An chúng ta đã biến thành bộ dáng gì không hả?”
“Nó chỉ là đứa con của một con tiện nhân không coi ai ra gì, con mới là bảo bối của mẹ…”
“Bây giờ người nhà của nó đã tìm tới tận đây, mẹ muốn con thay thế nó tiến vào nhà họ Bạch. Mẹ muốn con tra tấn con tiện nhân kia, tốt nhất là làm cho gia đình đó cửa nát nhà tan…”
Bạch Sùng Đức ngẩng đầu nhìn bà Bạch.
Bà Bạch hai tay ôm ngực, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhanh chóng cắn móng tay mình.
“Nguyệt Nhi.” Bạch Sùng Đức kéo tay bà ra: “Em nghe giọng nói này, có ấn tượng không?”
Bà Bạch híp mắt, nhanh chóng lắc đầu.
“Anh sẽ điều tra vụ việc năm đó để xem rốt cuộc chúng ta với bà An này đã có khúc mắc gì.” Bạch Sùng Đức nhìn chằm chằm vào biểu tượng ghi âm, cắn chặt răng: “Cô ta tính toán hay lắm.”
“Có thể gửi ảnh của Sênh Sênh vào di động của em được không?” Bà Bạch chỉ vào ảnh chụp trong chứng minh thư của cậu thiếu niên.
“Đương nhiên là được.” Sau khi gửi đi, Bạch Sùng Đức không nhịn được quan sát kỹ gương mặt cậu: “Thằng bé này vẫn giống như trước kia, mặt mày giống anh, mũi với miệng giống em.”
Bà Bạch nhanh chóng cúi đầu nhìn di động, đột nhiên hơi không đứng vững được. Bạch Sùng Đức vội đứng dậy đỡ bà Bạch.
“Nguyệt Nhi, em không khỏe, đi nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ kêu người đi điều tra, được không?”
“Anh cũng phải điều tra.” Bà Bạch níu áo chồng, ánh mắt kiên định.
“Ừ.” Bạch Sùng Đức gật đầu đồng ý, đưa bà Bạch vào phòng ngủ. Sau khi quay lại, ông liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, nhìn ảnh chụp ngây ngô của cậu thiếu niên trên giấy chứng nhận, ông lại không nhịn được đỏ mắt.
Nhà họ An được lắm!
Khiến gia đình họ cốt nhục chia lìa mười mấy năm, khiến mẹ đứa nhỏ mắc phải chứng trầm cảm nghiêm trọng, khiến bà ấy lần lượt suy sụp, sống không bằng chết, còn gả con của nhà họ Bạch cho một kẻ mắc bệnh tự kỷ!
Nhà họ Bạch này chưa từng bị kẻ khác làm hại đến mức này bao giờ đâu!
Điện thoại liên tục gọi đi, sắc mặt Bạch Sùng Đức vô cùng nặng nề. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ thông tin về nhà họ An đã được gửi đến. Mấy tiếng sau, vài đoạn video cũ cũng được gửi tới.
Bạch Sùng Đức mở video, độ phân giải của máy quay phim mười mấy năm trước rất đáng lo ngại, nhưng vẫn có thể thấy rõ mặt của người trong video.
Những đoạn ghi hình này đều đã được sàng lọc, là cảnh tượng dự tiệc mà nhà họ Bạch và nhà họ An đồng thời tham dự lúc còn ở Tấn Thành.
Dù ở đâu, bà Bạch cũng là nhân vật chói mắt nhất, ánh mắt của vô số người đều bị bà ấy thu hút, kể cả con trai độc nhất cơ thể không khỏe của nhà họ An ngồi trong góc.
Ánh mắt của người đàn ông bám theo bà Bạch sít sao, hoàn toàn không chú ý thấy người vợ bên cạnh mình cố nén sự xấu hổ và bất mãn.
Từng đoạn ghi hình trôi qua, ánh mắt người đàn ông càng nhiệt liệt hơn. Cuối cùng một lần nọ, người đàn ông tiến lên, lễ phép xin chữ ký của bà Bạch.
Mượn cớ không mang theo giấy, người đàn ông bảo bà Bạch ký tên lên áo sơ mi. Khi đó bà An đứng ở cách đó không xa, ánh mắt ghen tỵ có thể thấy rõ qua màn hình.
Bạch Sùng Đức biết rõ đối với vợ mình mà nói, đây chỉ là chuyện hết sức bình thường.
Chẳng lẽ chính là vì chuyện này?
Bạch Sùng Đức nhíu mày.
Còn có mấy đoạn ghi hình nữa, Bạch Sùng Đức mở ra. Hình như sức khỏe của người con trai độc nhất nhà họ An đã trở nên tệ hơn, mấy lần liên tiếp không cùng bà An tham dự tiệc tùng nữa. Một mình bà An ngồi vào vị trí thuộc về nhà họ An, nhìn bà Bạch từ xa.
Trong đoạn ghi hình cuối cùng, là trong một bữa tiệc tư nhân, thanh âm không nghe rõ ràng, nhưng hình ảnh thể hiện rất rõ, bà An cầm giấy bút đứng trước mặt bà Bạch, cổ cứng đờ, hình như đang xin chữ kỹ.
Bà Bạch chỉ vào tay mình, giải thích hai câu rồi mỉm cười lắc đầu từ chối.
Sắc mặt bà An chợt thay đổi, rống vào mặt bà Bạch, trông dáng vẻ như thể còn muốn nhào lên đánh người. Vệ sĩ kịp thời ngăn cản bà An, bà Bạch bất mãn bật lại mấy câu, bà An vẫn không chịu buông tha, ánh mắt căm hận, nhìn khẩu hình như vẫn đang mắng người phụ nữ trước mắt.
Bà An bị vệ sĩ lôi ra ngoài, người chung quanh đều ùa tới, ân cần hỏi han bà Bạch.
Bà Bạch nhìn về phía bà An bị lôi ra, sau đó quay sang mỉm cười lắc đầu với mọi người, tỏ vẻ mình không sao cả.
Thời gian đoạn ghi hình này là ba tháng trước khi con trai út mất tích.
Chắc hẳn đây chính là nguyên nhân dẫn tới sự hận thù của bà An.
Bạch Sùng Đức lâm vào trầm tư. Ngoại trừ khúc mắc ngày xưa, còn có một vấn đề xuất hiện nữa. Trước giờ trí nhớ của vợ mình vẫn không tệ, không lẽ nào lại không hề nhớ tới chuyện này được, chẳng lẽ thật sự là do gần đây uống nhiều thuốc quá?
Chợt ý thức được điều gì, Bạch Sùng Đức nhanh chân xuống lầu, mở cửa phòng ngủ, trên giường có một bóng dáng nổi lên.
Bạch Sùng Đức tiến lên, nhẹ nhàng kéo chăn ra, chỉ thấy trong chăn toàn là quần áo chứ không thấy bóng dáng vợ đâu.
Nhớ tới lúc nãy vợ đòi ảnh chụp chứng minh thư của cậu thiếu niên, Bạch Sùng Đức nhanh chóng đi tìm, chỉ thấy bên trên viết địa chỉ rành mạch.
Bạch Sùng Đức nhất thời hít thở dồn dập, run rẩy gọi điện cho Bạch Tiêu.
Một người mẹ phẫn nộ có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
…
An Nhu đã livestream ba tiếng rồi. Thấy số thời gian tháng này chưa đủ, An Nhu kiểm tra lại trang bị lần nữa, ngước mắt nhìn về phía phòng livestream.
“Doomsday Awakening cập nhật phiên bản mới, chế độ ăn trộm nhà người khác và phó bản đều được tiến hành cập nhật, độ bền của áo giáp và súng tiêu hao trong phó bản sẽ càng ít, hay là hôm nay tôi tìm một thủy hữu lên xe trải nghiệm thử phiên bản mới nhé?”
"Sống lâu cái gì cũng thấy, cuối cùng streamer cũng dẫn thủy hữu lên xe!"
"Streamer muốn dẫn mấy người thế? Chờ tôi với, game của tôi đang cập nhật!"
"Thủy hữu có thể làm tay đấm không? Nắm đấm của tôi đã đói lắm rồi!"
“Phó bản này ít nhất là ba người tham gia.” An Nhu xem độ khó của phó bản: “Làm tay đấm cũng được, chỉ cần có thể bảo vệ bản thân, đuổi kịp tôi là được.”
Theo lệ thường, streamer dẫn khán giả chơi thì trước tiên sẽ suy xét tới kim chủ trên bảng. An Nhu ngước mắt nhìn người đứng đầu bảng, chú đang xem máy tính, chải lông cho mèo trong di động, trông rất yên bình.
Đột nhiên một đĩa cá hồi nhảy ra từ góc trái bên dưới màn hình. An Nhu nhìn màn hình, nở nụ cười vừa xán lạn vừa chuyên nghiệp: “Cảm ơn cá hồi của ‘Không Có Tiết Tháo’.”
Cá hồi là quà khá đắt tiền ở Mễ Trảo, một cái cần 666 kim cương.
Hơn ba trăm tệ vào ví!
Bình luận của Không Có Tiết Tháo bay qua.
"Streamer dẫn tôi!"
“Ừ.” An Nhu khoái trá tạo một phòng mới, inbox cho Không Có Tiết Tháo, gửi mật mã phòng.
“Còn hai vị trí, thêm một người nữa là mở được.” An Nhu nhìn nhân vật của Không Có Tiết Tháo vào phòng, còn nhảy điệu múa con cua đáng yêu.
Tiếng click chuột vang lên trong phòng. An Nhu nhìn máy tính của mình, hóa ra không phải.
Chợt ý thức được nơi phát ra tiếng động, đôi mắt An Nhu lập tức trợn tròn, đứng dậy, từ xa thấy Mạc Thịnh Hoan vẻ mặt lạnh nhạt bấm chuột.
Một tràng pháo hoa nổ tung khắp màn hình. An Nhu cúi đầu thì thấy một chú mèo bảnh bao nhảy ra màn hình, lái một chiếc siêu xe nháy mắt với An Nhu.
“Cả… cảm ơn Siêu Xe Mèo Con do đại ca đứng đầu bảng tặng.” An Nhu ngây người. Siêu Xe Mèo Con là quà mới ở Mễ Trảo, một cái cần 1888 kim cương.
Tràng pháo hoa thứ hai nổ tung. An Nhu vươn tay muốn ngăn cản chú, nhưng hai người cách quá xa, Mạc Thịnh Hoan đang chuyên chú nhìn vào máy tính.
Tiếng bấm chuột lại vang lên lần nữa, An Nhu mặt không biểu cảm nhìn ký hiệu x1, x2, x3… đằng sau Siêu Xe Mèo Con.
Vẻ mặt An Nhu như không còn gì lưu luyến nữa.
Chỗ quà này, nền tảng sẽ rút mất 50% đấy!
Chú trực tiếp chuyển khoản cho tôi không sướng hơn à?!
“Dừng, dừng lại! Đại ca đầu bảng đừng tặng nữa!” An Nhu giơ tay đầu hàng: “Tôi kéo anh vào đội ngũ!”
Cuối cùng Siêu Xe Mèo Con cũng dừng lại. Nhìn ký hiệu x18 cuối cùng, trái tim An Nhu như đang nhỏ máu.
Hơn mười ngàn tệ, cứ thế tặng không cho nền tảng Mễ Trảo.
Nhân vật game của Mạc Thịnh Hoan chỉ có Lv.5, chỉ vào được phó bản đơn giản. An Nhu kéo nhân vật game của Mạc Thịnh Hoan vào phòng, giải thích với khán giả: “Đại lão đầu bảng không lên tiếng cũng không gõ chữ, nhưng anh ấy có thể nghe được lời nói của chúng ta.”
“Không sao không sao.” Nhân vật game của Không Có Tiết Tháo xua tay, cười hì hì nói: “Đại lão đầu bảng bí ẩn một chút là dĩ nhiên, tôi thì sao cũng được.”
An Nhu dở khóc dở cười bấm vào “bắt đầu”, ba nhân vật game tiến vào phó bản.
“Tiêu Tiêu, mẹ đã gặp ít nhất hơn trăm bà An. Nếu con là trợ lý của mẹ thì mẹ đã đưa con vào lớp huấn luyện trao đổi hiệu suất cao rồi. Cần bây giờ mẹ đăng ký cho con một lớp không?”
Giọng nói của người phụ nữ hơi mỏi mệt, nhưng vẫn mỉm cười trêu ghẹo con trai.
Bạch Tiêu xấu hổ khẽ ho một tiếng: “Ý con là nhà họ An ở Tấn Thành, người vợ của con trai độc nhất nhà họ.”
An Lâm không nhìn nổi nữa, phải gõ ba chữ lên di động đưa qua.
“Lý Phù Nhã.” Bạch Tiêu đọc dòng chữ: “Bà ta gả vào nhà họ An sản xuất nước uống đấy mẹ.”
“Mẹ không nhớ người nào như vậy, chắc gần đây mẹ uống nhiều thuốc quá. Con chờ chút, để mẹ hỏi ba con đã.” Bà Bạch cất cao giọng: “Sùng Đức, lại đây một chút!”
Bạch Sùng Đức, ba của Bạch Tiêu, đường đường là chủ tịch tập đoàn y tế Bách Thụy, nay lại bị vợ gọi tới là tới đuổi đi là đi.
Hai vợ chồng ở đầu dây bên kia nói chuyện say sưa, bên này bốn người ngoan ngoãn chờ đợi.
Bạch Tiêu lẳng lặng nghe ba mẹ trò chuyện, kết quả cuối cùng hình như không được như mong muốn.
Hai vợ chồng đều không nhớ một nhân vật như vậy.
Suy cho cùng thì nhà họ Bạch đã rời khỏi Tấn Thành nhiều năm, nghiệp vụ trải rộng trên toàn thế giới, lại không giao thiệp kinh doanh gì với nhà họ An, cho dù từng gặp được mấy lần, bây giờ quên mất cũng là bình thường.
“Tiêu Tiêu, con hỏi chuyện này làm gì?” Bà Bạch hơi buồn bực: “Mẹ với ba con đều không nhớ bà An này.”
“Không có gì đâu ạ.” Bạch Tiêu nhìn về phía Moise: “Thầy con có hoạt động ở Hoa quốc, con đi theo thầy tới đây, có một bà An như vậy đến chào, bảo là bạn cũ của ba mẹ, cho nên con mới tò mò hỏi thử.”
Bà Bạch không hỏi nhiều. Hai mẹ con còn nói mấy câu quan tâm nhau, sau đó Bạch Tiêu cúp máy.
Điều tra lâm vào cục diện bế tắc, Hạc Minh Sơn đề nghị: “Hay là làm theo lời An Lâm thử một lần xem sao? Cho dù không thể moi ra được nội dung gì thì chúng ta cũng không tổn thất.”
Bạch Tiêu ngẩng đầu nhìn An Lâm, bất đắc dĩ gật đầu: “Cũng được.”
Di động trong tay Bạch Tiêu chợt vang lên, biểu hiện trên màn hình là “Ba”.
Bạch Tiêu ra hiệu cho người khác im lặng, sau đó bắt máy.
“Con trai, có phải con phát hiện manh mối về em trai con không?”
Tốc độ nói của Bạch Sùng Đức rất nhanh, hỏi thẳng vào vấn đề. Người khác không nhịn được nhìn mấy lần.
Không hổ là chủ tịch của tập đoàn Bách Thụy.
“Ba, ba biết gì rồi ạ?” Bạch Tiêu hơi căng thẳng: “Mẹ không ở bên cạnh chứ?”
“Ba lén gọi cho con trong nhà vệ sinh.” Bạch Sùng Đức thở dài: “Con đột nhiên hỏi chuyện ở Tấn Thành, ba biết ngay con lại đi tìm em trai con mà. Lần này có manh mối gì? Các con đã điều tra đến đâu rồi?”
“Lần này, có lẽ là sự thật ạ.” Ánh mắt Bạch Tiêu kiên định: “Khi con hỏi nhà họ An kia, tìm được tín vật của em trai, con đã tận mắt kiểm tra nó, là đồ thật.”
“Xét nghiệm DNA chưa?” Đầu dây bên kia bắt lấy trọng điểm.
“Rồi ạ, mặc dù quá trình hơi rườm rà, nhưng DNA của con với một cậu con trai của nhà họ An có quan hệ huyết thống.” Bạch Tiêu hít sâu một hơi.
“Ba, lần này, con thật sự tìm được em trai rồi.”
Đầu dây bên kia lâm vào trầm mặc thật lâu.
Bạch Tiêu vô cùng hiểu rõ tâm trạng của ba, cũng như mình lúc đó, người mà mình đau khổ tìm mười mấy năm, khoảnh khắc cuối cùng đã tìm thấy tốt đẹp cứ như giả dối.
“Con… không phải đang lừa ba mẹ đúng không?” Bạch Sùng Đức chần chờ, không thể tin nổi.
“Ba, con lấy chuyện này ra đùa được sao?” Giọng Bạch Tiêu cay đắng: “Lát nữa con sẽ gửi tư liệu mà con tìm được cho ba, lần này là thật ạ.”
Đối diện im lặng thật lâu, đến khi lên tiếng lại, Bạch Sùng Đức phát hiện giọng mình đã run rẩy rồi.
“Em trai con… bây giờ có khỏe không?”
Vành mắt Bạch Tiêu đỏ hoe: “Gia đình nhận nuôi em ấy đối xử với em ấy rất tệ, nhưng em ấy vẫn thi đậu đại học Tấn Thành, cơ thể cũng khỏe mạnh.”
Nghe thấy con trai có điều giấu diếm, hai mắt Bạch Sùng Đức đỏ lên, liên tục hít thở sâu: “Còn gì nữa?”
“Em ấy… Bị bắt liên hôn với một bệnh nhân mắc chứng tự kỷ.” Mũi Bạch Tiêu cay xè: “Mới trưởng thành đã bị ép kết hôn rồi. Bọn con nghi ngờ năm đó bà An không phải nhặt được em trai, mà là bắt cóc em ấy.”
Bạch Sùng Đức hít thở nặng nề, không nhịn được siết chặt nắm tay: “Con gửi tư liệu cho ba trước đã, để ba xem cho kỹ. Chuyện này tạm thời đừng báo cho mẹ con, ba điều tra được bất cứ thông tin gì cũng sẽ chia sẻ với con.”
“Vâng ạ.” Bạch Tiêu xoa đôi mắt, trong lòng bỗng dưng cảm thấy gần gũi với ba hơn.
Nếu em trai trở về thì gia đình mình sẽ hoàn chỉnh.
Bạch Sùng Đức bóp chặt điện thoại, lau nước mắt trên khóe mắt, bình ổn cảm xúc một lát rồi đứng dậy rời khỏi nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, bà Bạch mảnh khảnh đang kinh ngạc đứng ngoài cửa, trên mặt tràn đầy nước mắt.
“Nguyệt Nhi?” Bạch Sùng Đức hơi hoảng sợ: “Em nghe thấy gì vậy? Em có sao không!”
“Tìm được Sênh Sênh của em rồi đúng không?” Nước mắt của bà Bạch tuôn rơi từng giọt từng giọt, trên mặt tràn đầy nhớ nhung và thống khổ: “Có phải Sênh Sênh sống rất vất vả không? Có phải thằng bé vẫn luôn nhớ mẹ không?”
“Nguyệt Nhi, em bình tĩnh lại cái đã.” Bạch Sùng Đức ném di động đi, tới ôm chặt bà Bạch: “Chúng ta đọc tư liệu mà Tiêu Tiêu gửi cho chúng ta trước đã, được không?”
Bà Bạch khóc thút thít, nước mắt không kiềm được chảy ra, ruột gan như đứt thành từng khóc: “Sênh Sênh của em…”
Di động của Bạch Sùng Đức vang lên tiếng chuông thông báo. Bà Bạch che miệng, cố gắng kiềm chế tiếng khóc của mình, chỉ tay vào di động: “Anh mau xem đi! Có phải Tiêu Tiêu gửi tới không!”
Thấy vợ mình đột nhiên kiên cường, Bạch Sùng Đức cầm di động lên, trong hòm mail là một tệp nén do Bạch Tiêu gửi tới.
Bạch Sùng Đức nhanh chóng mở tập tin nén trên máy tính, bên trong không chỉ có văn kiện mà còn có file ghi âm.
Mở văn kiện ra, bên trong là ảnh chụp chứng minh thư của một thiếu niên, còn có một phần giới thiệu vắn tắt về cậu, cùng với kết quả xét nghiệm DNA.
Bạch Tiêu tóm tắt quá trình sự việc trong văn kiện. Bạch Sùng Đức bấm mở file ghi âm, giọng nói sắc lẹm của phụ nữ vang lên.
“Con có biết hiện tại nhà họ An chúng ta đã biến thành bộ dáng gì không hả?”
“Nó chỉ là đứa con của một con tiện nhân không coi ai ra gì, con mới là bảo bối của mẹ…”
“Bây giờ người nhà của nó đã tìm tới tận đây, mẹ muốn con thay thế nó tiến vào nhà họ Bạch. Mẹ muốn con tra tấn con tiện nhân kia, tốt nhất là làm cho gia đình đó cửa nát nhà tan…”
Bạch Sùng Đức ngẩng đầu nhìn bà Bạch.
Bà Bạch hai tay ôm ngực, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhanh chóng cắn móng tay mình.
“Nguyệt Nhi.” Bạch Sùng Đức kéo tay bà ra: “Em nghe giọng nói này, có ấn tượng không?”
Bà Bạch híp mắt, nhanh chóng lắc đầu.
“Anh sẽ điều tra vụ việc năm đó để xem rốt cuộc chúng ta với bà An này đã có khúc mắc gì.” Bạch Sùng Đức nhìn chằm chằm vào biểu tượng ghi âm, cắn chặt răng: “Cô ta tính toán hay lắm.”
“Có thể gửi ảnh của Sênh Sênh vào di động của em được không?” Bà Bạch chỉ vào ảnh chụp trong chứng minh thư của cậu thiếu niên.
“Đương nhiên là được.” Sau khi gửi đi, Bạch Sùng Đức không nhịn được quan sát kỹ gương mặt cậu: “Thằng bé này vẫn giống như trước kia, mặt mày giống anh, mũi với miệng giống em.”
Bà Bạch nhanh chóng cúi đầu nhìn di động, đột nhiên hơi không đứng vững được. Bạch Sùng Đức vội đứng dậy đỡ bà Bạch.
“Nguyệt Nhi, em không khỏe, đi nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ kêu người đi điều tra, được không?”
“Anh cũng phải điều tra.” Bà Bạch níu áo chồng, ánh mắt kiên định.
“Ừ.” Bạch Sùng Đức gật đầu đồng ý, đưa bà Bạch vào phòng ngủ. Sau khi quay lại, ông liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, nhìn ảnh chụp ngây ngô của cậu thiếu niên trên giấy chứng nhận, ông lại không nhịn được đỏ mắt.
Nhà họ An được lắm!
Khiến gia đình họ cốt nhục chia lìa mười mấy năm, khiến mẹ đứa nhỏ mắc phải chứng trầm cảm nghiêm trọng, khiến bà ấy lần lượt suy sụp, sống không bằng chết, còn gả con của nhà họ Bạch cho một kẻ mắc bệnh tự kỷ!
Nhà họ Bạch này chưa từng bị kẻ khác làm hại đến mức này bao giờ đâu!
Điện thoại liên tục gọi đi, sắc mặt Bạch Sùng Đức vô cùng nặng nề. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ thông tin về nhà họ An đã được gửi đến. Mấy tiếng sau, vài đoạn video cũ cũng được gửi tới.
Bạch Sùng Đức mở video, độ phân giải của máy quay phim mười mấy năm trước rất đáng lo ngại, nhưng vẫn có thể thấy rõ mặt của người trong video.
Những đoạn ghi hình này đều đã được sàng lọc, là cảnh tượng dự tiệc mà nhà họ Bạch và nhà họ An đồng thời tham dự lúc còn ở Tấn Thành.
Dù ở đâu, bà Bạch cũng là nhân vật chói mắt nhất, ánh mắt của vô số người đều bị bà ấy thu hút, kể cả con trai độc nhất cơ thể không khỏe của nhà họ An ngồi trong góc.
Ánh mắt của người đàn ông bám theo bà Bạch sít sao, hoàn toàn không chú ý thấy người vợ bên cạnh mình cố nén sự xấu hổ và bất mãn.
Từng đoạn ghi hình trôi qua, ánh mắt người đàn ông càng nhiệt liệt hơn. Cuối cùng một lần nọ, người đàn ông tiến lên, lễ phép xin chữ ký của bà Bạch.
Mượn cớ không mang theo giấy, người đàn ông bảo bà Bạch ký tên lên áo sơ mi. Khi đó bà An đứng ở cách đó không xa, ánh mắt ghen tỵ có thể thấy rõ qua màn hình.
Bạch Sùng Đức biết rõ đối với vợ mình mà nói, đây chỉ là chuyện hết sức bình thường.
Chẳng lẽ chính là vì chuyện này?
Bạch Sùng Đức nhíu mày.
Còn có mấy đoạn ghi hình nữa, Bạch Sùng Đức mở ra. Hình như sức khỏe của người con trai độc nhất nhà họ An đã trở nên tệ hơn, mấy lần liên tiếp không cùng bà An tham dự tiệc tùng nữa. Một mình bà An ngồi vào vị trí thuộc về nhà họ An, nhìn bà Bạch từ xa.
Trong đoạn ghi hình cuối cùng, là trong một bữa tiệc tư nhân, thanh âm không nghe rõ ràng, nhưng hình ảnh thể hiện rất rõ, bà An cầm giấy bút đứng trước mặt bà Bạch, cổ cứng đờ, hình như đang xin chữ kỹ.
Bà Bạch chỉ vào tay mình, giải thích hai câu rồi mỉm cười lắc đầu từ chối.
Sắc mặt bà An chợt thay đổi, rống vào mặt bà Bạch, trông dáng vẻ như thể còn muốn nhào lên đánh người. Vệ sĩ kịp thời ngăn cản bà An, bà Bạch bất mãn bật lại mấy câu, bà An vẫn không chịu buông tha, ánh mắt căm hận, nhìn khẩu hình như vẫn đang mắng người phụ nữ trước mắt.
Bà An bị vệ sĩ lôi ra ngoài, người chung quanh đều ùa tới, ân cần hỏi han bà Bạch.
Bà Bạch nhìn về phía bà An bị lôi ra, sau đó quay sang mỉm cười lắc đầu với mọi người, tỏ vẻ mình không sao cả.
Thời gian đoạn ghi hình này là ba tháng trước khi con trai út mất tích.
Chắc hẳn đây chính là nguyên nhân dẫn tới sự hận thù của bà An.
Bạch Sùng Đức lâm vào trầm tư. Ngoại trừ khúc mắc ngày xưa, còn có một vấn đề xuất hiện nữa. Trước giờ trí nhớ của vợ mình vẫn không tệ, không lẽ nào lại không hề nhớ tới chuyện này được, chẳng lẽ thật sự là do gần đây uống nhiều thuốc quá?
Chợt ý thức được điều gì, Bạch Sùng Đức nhanh chân xuống lầu, mở cửa phòng ngủ, trên giường có một bóng dáng nổi lên.
Bạch Sùng Đức tiến lên, nhẹ nhàng kéo chăn ra, chỉ thấy trong chăn toàn là quần áo chứ không thấy bóng dáng vợ đâu.
Nhớ tới lúc nãy vợ đòi ảnh chụp chứng minh thư của cậu thiếu niên, Bạch Sùng Đức nhanh chóng đi tìm, chỉ thấy bên trên viết địa chỉ rành mạch.
Bạch Sùng Đức nhất thời hít thở dồn dập, run rẩy gọi điện cho Bạch Tiêu.
Một người mẹ phẫn nộ có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
…
An Nhu đã livestream ba tiếng rồi. Thấy số thời gian tháng này chưa đủ, An Nhu kiểm tra lại trang bị lần nữa, ngước mắt nhìn về phía phòng livestream.
“Doomsday Awakening cập nhật phiên bản mới, chế độ ăn trộm nhà người khác và phó bản đều được tiến hành cập nhật, độ bền của áo giáp và súng tiêu hao trong phó bản sẽ càng ít, hay là hôm nay tôi tìm một thủy hữu lên xe trải nghiệm thử phiên bản mới nhé?”
"Sống lâu cái gì cũng thấy, cuối cùng streamer cũng dẫn thủy hữu lên xe!"
"Streamer muốn dẫn mấy người thế? Chờ tôi với, game của tôi đang cập nhật!"
"Thủy hữu có thể làm tay đấm không? Nắm đấm của tôi đã đói lắm rồi!"
“Phó bản này ít nhất là ba người tham gia.” An Nhu xem độ khó của phó bản: “Làm tay đấm cũng được, chỉ cần có thể bảo vệ bản thân, đuổi kịp tôi là được.”
Theo lệ thường, streamer dẫn khán giả chơi thì trước tiên sẽ suy xét tới kim chủ trên bảng. An Nhu ngước mắt nhìn người đứng đầu bảng, chú đang xem máy tính, chải lông cho mèo trong di động, trông rất yên bình.
Đột nhiên một đĩa cá hồi nhảy ra từ góc trái bên dưới màn hình. An Nhu nhìn màn hình, nở nụ cười vừa xán lạn vừa chuyên nghiệp: “Cảm ơn cá hồi của ‘Không Có Tiết Tháo’.”
Cá hồi là quà khá đắt tiền ở Mễ Trảo, một cái cần 666 kim cương.
Hơn ba trăm tệ vào ví!
Bình luận của Không Có Tiết Tháo bay qua.
"Streamer dẫn tôi!"
“Ừ.” An Nhu khoái trá tạo một phòng mới, inbox cho Không Có Tiết Tháo, gửi mật mã phòng.
“Còn hai vị trí, thêm một người nữa là mở được.” An Nhu nhìn nhân vật của Không Có Tiết Tháo vào phòng, còn nhảy điệu múa con cua đáng yêu.
Tiếng click chuột vang lên trong phòng. An Nhu nhìn máy tính của mình, hóa ra không phải.
Chợt ý thức được nơi phát ra tiếng động, đôi mắt An Nhu lập tức trợn tròn, đứng dậy, từ xa thấy Mạc Thịnh Hoan vẻ mặt lạnh nhạt bấm chuột.
Một tràng pháo hoa nổ tung khắp màn hình. An Nhu cúi đầu thì thấy một chú mèo bảnh bao nhảy ra màn hình, lái một chiếc siêu xe nháy mắt với An Nhu.
“Cả… cảm ơn Siêu Xe Mèo Con do đại ca đứng đầu bảng tặng.” An Nhu ngây người. Siêu Xe Mèo Con là quà mới ở Mễ Trảo, một cái cần 1888 kim cương.
Tràng pháo hoa thứ hai nổ tung. An Nhu vươn tay muốn ngăn cản chú, nhưng hai người cách quá xa, Mạc Thịnh Hoan đang chuyên chú nhìn vào máy tính.
Tiếng bấm chuột lại vang lên lần nữa, An Nhu mặt không biểu cảm nhìn ký hiệu x1, x2, x3… đằng sau Siêu Xe Mèo Con.
Vẻ mặt An Nhu như không còn gì lưu luyến nữa.
Chỗ quà này, nền tảng sẽ rút mất 50% đấy!
Chú trực tiếp chuyển khoản cho tôi không sướng hơn à?!
“Dừng, dừng lại! Đại ca đầu bảng đừng tặng nữa!” An Nhu giơ tay đầu hàng: “Tôi kéo anh vào đội ngũ!”
Cuối cùng Siêu Xe Mèo Con cũng dừng lại. Nhìn ký hiệu x18 cuối cùng, trái tim An Nhu như đang nhỏ máu.
Hơn mười ngàn tệ, cứ thế tặng không cho nền tảng Mễ Trảo.
Nhân vật game của Mạc Thịnh Hoan chỉ có Lv.5, chỉ vào được phó bản đơn giản. An Nhu kéo nhân vật game của Mạc Thịnh Hoan vào phòng, giải thích với khán giả: “Đại lão đầu bảng không lên tiếng cũng không gõ chữ, nhưng anh ấy có thể nghe được lời nói của chúng ta.”
“Không sao không sao.” Nhân vật game của Không Có Tiết Tháo xua tay, cười hì hì nói: “Đại lão đầu bảng bí ẩn một chút là dĩ nhiên, tôi thì sao cũng được.”
An Nhu dở khóc dở cười bấm vào “bắt đầu”, ba nhân vật game tiến vào phó bản.
Bình luận facebook